Minh ko đưa nó về nhà mà chạy xe thẳng ra ngoại ô. Anh dừng xe lại trước một cánh đồng rộng mênh mông tràn ngập cỏ lau. Gió lùa trên những ngòn cỏ
lau trùng điệp tạo thành vô vàn những con sóng.
Mặt trời rực rỡ đằng xa, và những áng mây cứ nhè nhẹ trôi. Đứng giữa nơi nay nó cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Gió lùa vào tóc nhưng nó mặc kệ cơn gió lành lạnh đang đùa nghịch tóc nó.
Bây giờ nó chỉ muốn thả trôi tất cả những ý nghĩ, mặc kệ hết mọi chuyện, buông xuôi tất cả hận thù.
Một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm lấy nó từ phía sau, hơi ấm từ người anh khiến nó thấy yên bình. Minh Thì thầm vao tai nó
- Anh đang ghen!
Ôi đúng là phá hỏng phong cảnh mà, đây là lúc nào mà anh còn nói như thế. Thảo quay lại trừng mắt nhìn anh
- Anh ghen, ghen cái gì ?
- Anh ghen với gió
Ách, Thảo khó hiểu nhíu mày, nó tự hỏi liệu có phải tại thời tiết nên anh bị chạm dây nào rồi.
Minh cười, vòng tay càng siết chặt hơn
- Anh ghen vì gió có thể tùy ý hôn tóc em, mà anh thì ko được cái diễm phúc đó.
Nó đang nghe lầm sao anh nói anh ghen với gió, chợt hiểu ra Thảo bật cười. Ko ngờ anh lại dùng cách này để an ủi nó, Thảo đưa bàn tay bé nhỏ, mềm
mại lên nhéo nhéo mặt của Minh.
- đồ ngốc, có vậy anh cũng ghen. Em thật ko biết anh đang nghĩ gì đấy chồng ngốc của em ạ !
- ừh thì ngốc, sao cũng được. Anh hôn em cái đã
Anh hôn lên môi Thảo thật lâu rồi nắm hai bàn tay nó đưa lên ngang mặt.
Từ trong túi áo vest anh lấy ra một chiếc lắc bằng bạch kim, chiếc mặt
được chạm khắc tinh xảo có hình 2 con cá cắn đuôi nhau, ở giữa là 1 hạt
kim cương sáng lấp lánh.
Anh hôn lên tất cả những ngóc ngách của đôi bàn tay đã không còn quá gầy guộc như hồi xưa, nghe giọng Thảo cười khúc khích
- anh à, sao em thấy 2 con cá này gian quá
- hừ, gian như vậy người khác nhìn thấy mới sợ mà tránh xa em.
- Oái, vậy thì còn ai dám chơi với em nữa. Thảo nhăn mũi
- Vậy càng tốt, em chỉ cần biết có mình anh là đủ
- Oa, anh độc tài thật đó, chơi với anh chán chết
Minh nhíu mày, anh đưa tay nhéo má Thảo tỏ vẽ bất mãn
- nếu em chỉ biết có mình anh thì quá tốt, như vậy em sẽ ko cần phải buồn vì
người khác nữa, bởi vì anh sẽ ko bao giờ khiến em buồn phiền cả.
từng lời nói của anh như dòng nước ấm chảy qua trái tim nó, dù anh bá đạo nhưng nó tin tưởng rằng anh sẽ ko làm nó thất vọng.
Chỉ cần ở bên anh thì bao nhiêu muộn phiền đều tan biến, anh cho nó cảm
giác được che chở được bảo vệ, và bình yên. Bấy nhiêu đã là quá đủ cho 1 đời người.
Thảo ngã vào lòng Minh, tựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, nó khẽ nói
- cảm ơn anh
….
- Cố gắng làm bài cho tốt nhé. Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, cứ thoải mái vào nghe ko bé con.
Trước khi vào trường thi Thảo còn phải chịu đựng cái cảnh Minh cứ như gà mẹ
đang bảo vệ con. Trước mặt bao nhiêu người mà anh thao thao bất tuyệt
dặn dò.
Thảo liếc mắt nhìn xung quanh, nó thấy ai cũng đang nhìn nó. Trời ơi có vị
phụ huynh nào thái quá như anh ko cơ chứ chỉ là thi tốt nghiệp thôi mà
~\(^o^)/~. Suốt từ tối hôm qua đến giờ anh cứ như vậy. Nó bất mãn chu
môi
- anh mà còn nói nữa thì anh thành cha em luôn đó, ko phải chồng em nữa đâu, em vào phòng thi đây, anh đi cẩn thận nhé
- hừ, thi xong gọi điện cho anh
Minh cảm thấy mình hơi quá đáng bèn e hèm lấy lại hình tượng. Mãi đến khi bóng Thảo lẫn vào đám học sinh anh mới chịu rời đi.
Đang định khởi động xe thì chuông điện thoại reo lên, là mẹ vợ của anh
*
- mẹ muốn con đưa cho Thảo lá thư này sau khi con bé thi xong
Bà Liên đẩy lá thư về phía Minh, mĩm cười nhìn vẽ mặt khó hiểu của anh
- mẹ biết con rất yêu Thảo và ko muốn con bé chịu thương tổn, nhưng chuyện
này sớm muộn gì con bé cũng phải biết. ta ko muốn nó cả đời mãi oán hận
cha nó, ông ấy ko có lỗi trong chuyện này …
- mẹ, chuyện này …
Minh đắn đo, anh ko biết trong lá thư đó viết gì, nhưng anh linh cảm chuyện
này sẽ khiến Thảo đau khổ, nếu có thể được anh muốn mãi mãi ko cho cô bé biết chuyện này, anh ko muốn nhìn thấy cô bé khóc.
- Mẹ hiểu con đang nghĩ gì, nhưng giấy ko bọc được lữa, cón bé sớm muộn gì
cũng biết, ta cũng ko muốn vì chuyện này mà 2 đứa con bất hòa
- Minh à, mẹ tin con đủ khả năng để giúp con bé vượt qua tất cả, dù hôn nhân
của 2 con là hợp đồng nhưng thời gian qua mẹ đã thấy được tình cảm của 2 đứa. Cái thời hạn 1 năm kia sắp kết thúc nhưng mẹ nghĩ rằng nó đã ko
còn ý nghĩa khi 2 đứa thật sự yêu thương nhau.
Minh cảm động nhìn bà Liên, anh thật ko ngờ bà là 1 người mẹ tinh tế như vậy.
- Cảm ơn mẹ đã tin tưởng, nhưng con vẫn ko hiểu tại sao mẹ ko đưa trực tiếp cho Thảo, con tin nếu nghe mẹ giải thích cô ấy sẽ hiểu
- Nói ra thật xấu hổ với con, nhưng mẹ quả thật ko có dũng khí để đối mặt với chuyện này, mẹ thấy có lỗi với con bé vì đã ko nói rỏ với con bé suốt
thời gian qua. Mẹ định hôm nay sẽ rời khỏi đây, đi đâu đó một thời gian.
- Mẹ, định đi đâu ??
- Mẹ định về quê, vé tàu cũng đã mua rồi … mẹ tin tưởng giao bé Thảo cho con, đừng khiến mẹ phải thất vọng …
- Con hiểu ..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT