- tất nhiên là có phần của lão ta
rồi. tôi tớ trung thành của bố đẻ Lana, ý em là người đứng đầu phe chống đối học viện Dracate. - Tường Vi tiết lộ thông tin động trời làm mọi
người đều hoảng hốt
- rồi cô ta đã xuất hiện trong buổi dạ hội như mọi người đã biết. sau
đó, Trúc Lam bị tai nạn, mình cũng không để ý đến vụ cô gái kia nữa.
Nhưng hôm từ bệnh viện thăm Trúc Lam về, mình vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Lana và Carey giả mạo. và mình đã biết được toàn bộ sự thật - Vô Kị bỗng dừng lại 5s - mình đã có cuộc nói chuyện riêng với
Lana. Cô ấy thú nhận tất cả với mình. cô ấy vô tình nghe được cuộc nói
chuyện của nhóm mình về khúc nguyện cầu, về Carey….và cô ấy quyết định
cho người giả mạo Carey để dạy cho Triết Vũ 1 bài học vì tội làm khổ
Giai Đình. nhưng sau đó mọi truyện rắc rối hơn khi bố cô ấy muốn biến
Carey giả mạo làm 1 quân cờ mới trong kế hoạch tiêu diệt Ngũ hành. thật
ra Lana cũng không muốn làm hại mọi người đâu, cô ấy đã quên đi nỗi hận
về cái chết của anh trai rồi, vì cô ấy bây h cũng có 1 thân phận mới,
con gái của Bộ trưởng Bộ pháp thuật. Sau cái chết của anh trai, cô ấy bị bố mình phù phép cho quên hết đi kí ức và đưa đến Bùi tộc. với thân
phận của 1 đứa trẻ mồ côi, Lana được chú Bùi nhận nuôi. mục đích của bố
Lana cũng là để tiếp cận với chú Bùi thôi, vì như mọi người cũng biết
đấy, chú Bùi lúc đó mới được thăng chức lên làm Bộ trưởng của Bộ do bố
anh Dyland và bố Thiên Dã đều từ chối. Thật ra truyện cũng không tồi tệ
đến nỗi này nếu như chú Bùi không phải vì 1 lần vì áp lực công việc, lại thêm nỗi nhớ cô con gái ruột Carol đã biến mất không dấu vết nên đã
mắng Lana. điều đó khiến Lana hiểu lầm rằng chú ấy không còn thương cô
ấy nữa. và…
- Carol? là ai vậy? - Trúc Lam ngạc nhiên
- LÀ con gái độc nhất của chú Bùi - Chí Kiệt giải thích - nhưng cô
gái ấy vì 1 lí do gì đó đã cãi nhau với bố mình và bỏ đi, đến h vẫn chưa biết cô ấy ở đâu, còn sống hay đã chết. Sau cú shock về Carol, chú Bùi
gần như kiệt sức, đúng lúc đó,Lana xuất hiện và mang lại niềm vui cho
ông ấy, giúp ông ấy nguôi ngoai đi 1 phần nỗi nhớ con gái.
- ukm, không biết chị ấy h đang ở đâu. nếu còn sống, chị ấy cũng trạc
tuổi chị Đan Linh đấy nhỉ? - Triết Vũ trầm ngâm nhớ lại hình ảnh 1 bà
chị suốt ngày lẽo đẽo đi theo anh Tường Luân - ngày xưa, chị ấy suốt
ngày đi theo anh Tường Luân còn gì nữa. và còn luôn miệng kêu sau này
chỉ lấy anh ấy thôi
- Ukm, mọi truyện là vậy đó, Lana rất buồn nên 1 phút nông nổi, cô ấy đã gây ra hoạ tày đình, khiến trường Dracate bị tấn công. - Vô Kị nói
nốt - nếu như không vì truyện của Carol, có lẽ Lana đã không tủi thân
đến thế. thật không thể hiểu nổi, tại sao 1 tiểu thư được giáo dục như
Carol lại biến mất để gây ra rắc rối như thế này
- Chị Carol có lỗi gì sao? đừng có nói chị ấy như thế? - Tường Vi bỗng hét lên đầy bực tức - mọi người không biết chị ấy đã phải đón nhận
truyện gì trong suốt quãng thời gian tuổi thơ của mình đâu. chị ấy khổ
lắm đó. luôn bị bắt phải làm những việc mình không muốn, chị ấy mong ước có 1 lần nào đó cả gia đình sẽ đi chơi với nhau thật vui vẻ, nhưng bố
chị ấy chỉ suốt ngày lo cho công việc, ngay cả khi mẹ chị ấy bị tai nạn
và lìa đời, ông ấy đã có cơ hội để gặp mặt bác ấy lần cuối nhưng ông ta
đã không đến, vì 1 cuộc họp chết tiệt ở Bộ. Chị Carol đã thật sự bơ vơ ở trong bệnh viện. mọi người có hiểu cảm giác bị bỏ rơi và biết mình đã
mất đi người thân như thế nào không ? Chị Đan Linh đã thật ự bị shock
đó.
- Cái gì, ra chị Đan Linh chính là Carol sao? - Triết Vũ sửng sốt - nhưng chị ấy họ Phạm cơ mà
- Chị ấy đã đổi họ của mình theo họ của mẹ - Tường Vi tiếp tục câu
chuyện - Bọn em tình cờ gặp chị ấy sau 2 năm không liên lạc, và anh
Tường Luân đã đưa chị ấy về trường Dracate học. ở đấy không có ai nhận
ra chị ấy cả, vì thuốc biến hình có tác dụng rất tốt
- Vậy ra con gái của bố vẫn còn sống sao?chắc ông ấy sẽ vui lắm nếu nghe tin này - giọng của Lana bỗng vang lên làm mọi người giật bắn mình
- Lana? tỉnh rồi sao? - mọi người đều chào đón Lana rất nhiệt tình và niềm nở, không có chút gì đó ác cảm
- mọi người… mọi người chắc ghét em lắm phải không? - Lana cười chua chát
- không hề, mọi người đều hiểu và thông cảm cho cậu, đừng buồn nữa Lana, hãy quên hết những kí ức đau buồn đó đi - Tử Khiêm đại diện cả nhóm
nói chuyện với Lana
- Mình… - Lana ấp úng - mình bây h chẳng còn gì cả. nếu mọi người thích thì có thể giết mình để tránh hoạ sau này
- Em đang nói vớ vẩn cái gì thế Lana, em muốn chết ak. đừng hòng, anh
không cho em chết trước anh đâu - Vô Kị tức giận ôm chặt Lana trong
lòng
- Nhưng… - Lana rưng rưng nước mắt - bố không cần em nữa, vì chị
Carol vẫn còn sống mà. và em cũng nên biết điều mà rút lui, trả lại bố
cho người ta. em cũng không thể quay về với cái người đã luôn coi em và
anh Daniel là quân cờ để ông ấy lợi dụng được. em cũng không muốn làm
người xấu, vì em biết như vậy anh sẽ hận em, sẽ không bao h tha thứ và
nói chuyện với em. em…
- Cái cô ngốc này, anh sẽ luôn ở bên em mà.chỉ cần em cứ ở bên canh anh
là đủ, còn những truyện khác đừng suy nghĩ gì nữa. em đã có anh rồi. anh sẽ bảo vệ và chăm sóc cho em.
Sáng hôm sau, tại phòng của Tường Vi, cô đang có cuộc nói chuyện ngắn gọn với anh
trai của mình. nghe xong, Tường Luân đã gật gù đây hài lòng: “Vậy thì
tốt rồi.”. Tường Vi rời khỏi phòng mình và tiến về phía lớp học. tự dưng hôm nay cô muốn đi đến lớp sớm một chút. Tường Vi khoan khoái hít đầy
bụng cái không khí của buổi sớm mai. rồi cô gặp Lí Thiên Dã ngay tại bồn phun nước của trường. anh chàng đang ngổi đó đầy trầm ngâm.
- chào buổi sáng anh Thiên Dã. - Tường Vi lên tiếng
- Tường Vi, là em ak?em đi học sớm thế? buổi sáng tốt lành nhé, cô bé - Thiên Dã mỉm cười
- Anh đang suy nghĩ mà trầm tư thế. cho em biết được không? - Tường Vi
nở nụ cười của thiên thần - em nhớ ngày xưa, mỗi lần anh có truyện đau
đầu, không biết làm thế nào, anh thường hay trốn đến các bồn phun nước
để suy nghĩ. anh nói như vậy có thể nhìn vào hồ nước, tự nhìn xem khuôn
mặt của mình có hài lòng với quyết định đó không. lần này thì sao hả
anh?
- Carey, em có biết là nhìn em lúc này rất giống…. - Thiên Dã không nói hết câu vội dừng lại
- Ý anh là em rất giống chị Thuỳ Dương phải không? - Tường Vi cười tủm tỉm
- ukm, nhiều khi thấy em giống cô ấy lạ. biết là hai người không phải là một nhưng… - Thiên Dã cười dịu dàng - mà hôm qua nhìn em với Triết
Vũ hạnh phúc lắm. anh thấy ngưỡng mộ hai đứa quá
- Sao phải ngưỡng mộ chứ? anh cũng đi tìm 1 nửa của mình đi - Tường Vi phì cười
- Tìm ak? anh không có can đảm đâu - Thiên Dã gõ đầu Tường Vi mấy cái - Anh định tỏ tình với em đó, thế mà chưa có cơ hội, em đã đến với Âu
Triết Vũ rồi, làm anh nản quá
- Lí Thiên Dã… anh nói thế mà nghe được ak. anh đâu có yêu em, sao lại
tỏ tình với em? lại còn bảo vì em đến với Triết Vũ khiến anh bị ảnh
hưởng? - Tường Vi nhăn mặt
- Sao em biết anh không yêu em hả cô bé? - Thiên Dã cười mỉm - tình cảm của anh mà em biết được sao?
- Tất nhiên là em biết. và em còn biết, anh có yêu em thì cũng là do anh ngộ nhận thôi. vì đôi khi em rất giống với chị Thuỳ Dương, và điều này
khiến anh đã lầm tưởng. thật ra trong lòng anh, anh chỉ có mỗi chị Thuỳ
Dương thôi, đúng không? đừng chối. em hiểu anh mà. - Tường Vi cười mím chi - Anh biết không?nếu yêu thì anh phải nói ra, người ta mới biết
được. nếu anh không nói ra thì mãi mãi anh sẽ không có cơ hội đâu. anh
phải tự tạo ra cho mình cơ hội để nói lời yêu thương chứ
- không. anh hết tình cảm với Thuỳ Dương rồi. h anh chỉ có mình em thôi Carey - Thiên Dã nửa đuà nửa thật
- Anh còn nói cái kiểu đó, coi cừng em giết anh thật đấy. - Tường Vi
nhíu mày vẻ không hài lòng - anh dối em nhưng không dối được bản thân
mình đâu. anh vẫn luôn yêu chị Thuỳ Dương mà. h đây chị ấy đã trở về,
sao anh không tranh thủ nắm lấy cơ hội mà cho chị ấy biết
- Tường Vi ak, Thuỳ Dương trở về lần này là để tỏ tình với anh trai của
em đó, không phải là để nghe lời tỏ tình cảu anh đâu - Thiên Dã bỗng
đanh mặt lại
- Sao anh ngốc thế hả? mục đích chị ấy trở về đây là gì không quan
trọng. chị ấy tỏ tình với ai lại càng không phải là vấn đề anh phải bận
tâm. cứ làm theo những gì trái tim mình mách bảo là được. Huống chi, anh trai em đã có chị Đan Linh rồi, chị thuỳ Dương không có cơ hội đâu. anh phải biết tận dụng cơ hội này chứ. thôi đừng có ngồi ở đây nữa. đi tìm
chị ấy mau lên
Tường Vi kéo Thiên Dã dậy và
nhìn anh đầy tin tưởng. Thiên Dã vẫn còn nhìn Tường Vi nhăn nhó: “Nhưng
mà…”. và Tường Vi chỉ đáp lại đầy lạnh lùng: “đi hoặc đừng có nhìn mặt
em nữa. em không có người anh trai nhút nhát như anh, ngay cả việc tỏ
tình với 1 cô gái còn không được thì anh còn làm được cái gì nữa?” VÀ
xem ra chiêu khích tướng cảu Tường Vi đạt hiệu quả tức thì. Thiên Dã gật đầu đầy quyết tâm với Tường Vi và nhanh chóng biến mất nơi kí túc xá.
Tường Vi 1 mình mỉm cười đầy hài lòng, bỗng có ai đó lấy tay bịt mắt cô
lại: “đoán xem, là ai?”. một giọng nói đã cố tình thay đổi âm giọng cho
khác. Tường Vi nở 1 nụ cười ma mãnh: “Triết Vũ, anh không biết là em rất ghét bị người khác bịt mắt sao?”. Câu nói của Tường Vi lập tức gây ra 1 cứ shock cho người ở đằng sau.
- Tường Vi, cậu vừa gọi mình là gì? - Triết Vũ không tin vào tai mình
- Sao thế?em gọi gì sai sao? chẳng lẽ lại gọi ông xã tương lai của mình
là “cậu” suốt sao?nghe chẳng lãng mạn gì cả. - Tường Vi chu mỏ
- Tường Vi… - Triết Vũ shock toàn tập
- Sao thế? anh không sao chứ? không thích ak. thế em lại gọi cậu xưng tớ như bình thường nhé - Tường Vi cười ranh ma
- không được. gọi anh là anh đi. cấm em gọi như ngày trước nữa - Triết Vũ nở nụ cười ngạo mạn
- hứ, tưởng ai đó không thích cơ mà - Tường Vi bĩu môi
- này, anh đốt nhé,cấm cãi. chồng nói gì thì vợ phải nghe. - Triết Vũ
cũng không vừa - ở đâu ra cái truyện chồng nói 1 câu mà vợ cứ cãi lại
nhem nhẻm. mà em lạ nha, chẳng có ai lại đi khuyên người khác anh đừng
thích em, mà hãy đi tỏ tình với người khác cả
- Kệ em, hay anh thích…mà sao anh cười gian thế? - Tường Vi nghi ngờ
- Em không biết ak? về truyện lần này chị Thuỳ Dương trở về đó, không
phải là để thổ lộ với anh Tường Luân đâu, mà là với 1 người khác đó,
Thiên Dã đã hiểu lầm toàn bộ câu chuyện rồi - Triết Vũ nói đầy vẻ bí ẩn
- Hả?là sao? anh biết truyện gì mà em không biết thế?nói đi - Tường Vi nài nỉ
- rồi em sẽ biết mà, đừng vội - Triết Vũ cười bí hiểm.
Tường Vi mặt phụng phịu, vùng vằng thoát khỏi cánh tay của Triết Vũ, làm bộ mặt tức giận. Triết Vũ thì càng ôm chặt Tường Vi hơn, không cho cô
bạn gái thoát ra. cậu khẽ đặt 1 cái hôn nhẹ vào trán Tường Vi. Tường Vi
mắt trợn tròn.
- sao?hay muốn 1 cái hôn vào môi vậy bà xã - Triết Vũ trêu trọc
- Ghét - Tường Vi nói mà mặt đỏ bừng.
- thôi không giỡn nữa, cho em biết vụ này.hay lắm. - Triết Vũ thì thầm vào tai của Tường Vi - về chị dâu của em đó.ko biết anh Tường Luân
nói với em chưa. chị ấy đã trở về nhà rồi. chị ấy đã tha thứ cho bố
mình. hình như là do Lana đã cầu xin rất chân thành, còn đứng cả đêm
trước nhà em để mong chị Đan Linh trở về nhà cùng mình. đến nỗi anh trai em phải kêu lên, nếu chị dâu em không về nhà thì không có đám cưới gì
nữa.
- Thật ra chị Đan Linh cũng muốn trở về lắm. - Tường Vi cũng cười đầy
nham hiểm - nhưng sợ bị người ta nói đã đi rồi lại còn luyến tiếc nên
mới quay về. nên anh Tường Luân mới phải dùng chiêu này để chị ấy không
còn lí do gì để từ chối nữa. chắc bác Bùi đang vui lắm nhỉ
- ukm, chắc chắn rồi. – Triết Vũ cũng cười rạng ngời - vấn đề là bây h chúng ta chỉ cần chờ nốt cái đôi ngốc nghếch kia nói hết ra nữa là xong
- đôi ngốc nghếch nào cơ? - Tường Vi ngơ ngác
- haizzzzzzz, em thật là…như từ trên trời rơi xuống ấy, tất nhiên là cặp Thiên Dã và Thuỳ Dương rồi
Thiên Dã vô cùng hồi hộp, đứng ngồi
không yên trước cửa phòng kí túc xá của Thuỳ Dương. Cô ấy sắp ra ngoài
rồi mà Thiên Dã vẫn chưa biết nên nói gì với Thuỳ Dương. trán Thiên Dã
đầm đìa mồ hôi, lòng bàn tay cậu cũng sũng mồ hôi. Cậu nhăn mặt suy nghĩ gì đó rồi lại lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng. đang đi đi lại lại thì cửa
phong Thuỳ Dương bật mở. Cô hôm nay không thả mái tóc cho bay tự do nữa
mà cột lại thành cái đuôi ngựa đằng sau. Thuỳ Dương thấy Thiên Dã thì
sửng sốt lên tiếng
- Anh Thiên Dã,anh đang làm gì ở đây vậy - Thuỳ Dương nhìn Thiên Dã không chớp mắt
- Thù Dương? - Thiên Dã bị giật mình, như người đang làm việc xấu bị
bắt quả tang, Thiên Dã lúng túng và sượng sùng thấy rõ. Khuôn mặt cậu
đỏ gay gắt, mồ hôi thì lấm tấm trên mặt
- Anh Thiên Dã?anh bị ốm phải không? - Thuỳ Dương hoảng hốt phát hiện
ra những biểu hiện lạ trên khuôn mặt của anh chàng trước mặt
- Chúng ta….có thể ra nơi khác nói chuyện được không? - Thiên Dã bỗng bình tĩnh lạ
Thuỳ Dương gật đầu với đầy dấu hỏi trong đầu. Cô đi theo Thiên Dã lên
sân thượng của khu phát triển năng lực. gió thổi lồng lộng. từ trên này
có thể nhìn bao quát toàn bộ sân trường Dracate. cột tóc của Thuỳ Dương
bay phần phật trong gió.
- Anh Thiên Dã, thật ra anh có truyện gì muốn nói với em thế?anh nói đi chứ? - Thuỳ Dương nhìn thẳng vào mắt Thiên Dã.
- ukm, anh…anh… - Cái gì thế này, bình tĩnh nào Thiên Dã. chỉ là thổ lộ tình cảm thôi mà. mày không phải sợ, có bị từ chối thì thôi, ít ra mày
cũng đã cố gắng và đã cho mình cơ hội. cố lên. Thiên Dã tự động viên
mình - Anh có truyện muốn nói với em. thật ra là từ lâu, anh đã…anh
…đã…đã…
Nói đi chứ, Thiên Dã. ba từ, 8 chữ “anh yêu em” thôi mà.mày phải cố lên
Lí Thiên Dã. Thiên Dã tiếp tục hít 1 hơi thật sâu nữa. nhưng lạ chưa
kìa, bỗng Thuỳ Dương thay đổi nét mặt. nhìn cô ấy bỗng có cảm giác suy
tư hơn.tóc mái Thuỳ Dương rối lên trong gió. Cô bỗng nở 1 nụ cười nhẹ
tựa lông hồng (???), không phải cười chúm chím, không cười mím chi,
không cười rạng ngời….nhẹ nhàng, thanh cao, thuần khiết,mong manh như 1
cơn gió, thật khó nắm bắt.
“Anh Thiên Dã, trước khi anh nói, cho em nói trước được không?” -
giọng nói Thuỳ Dương trong và vang như tiếng chuông nhà thờ - “Em từ
lâu đã thích 1 người con trai. em ra đi vì người đó, vì muốn quên đi
người đó, vì biết rằng người đó đã có ngưòi khác trong lòng. em sợ bị
tổn thương nên quyết định bay ra nước ngoài. và bây h thì em trở lại,
trở lại vì người đó. vì em phát hiện ra rằng mình không thể lừa dối được bản thân nữa. em không quên được. và em muốn cho mình 1 cơ hội để nói
ra cho người ấy biết những gì em đã suy nghĩ. muốn cho người ấy biết em
đã nhớ anh ấy như thế nào, đã đau khổ như thế nào khi không được nhìn
thấy nụ cười của anh ấy.”
Thuỳ Dương không biết rằng từng lời cô nói như những mũi tên xuyên thẳng vào trái tim Thiên Dã. Thiên Dã muốn khuỵu xuống. Thiên Dã cố lấy lại
vẻ bình tĩnh: “ Tình yêu của em sâu sắc vậy sao Thuỳ Dương? đã biết mình không có cơ hội mà vẫn còn cố gắng dằn lòng thế uk?. Anh thua rồi. Em
cũng thua rồi Dương ak. Người ta nói khi yêu là chúng ta đã thua trong
canh bạc tình. chúng ta đã thua khi yêu người khác. yêu đơn phương? ngốc nghếch lắm, nhưng anh đã chọn, em cũng chọn. xem ra chúng tôi đều ngốc
nghếch như nhau nhỉ. cứ dối lòng cuối cùng vẫn cứ là thất bại” Thiên Dã cười chua chát. khuôn mặt cậu trắng bệch. khuôn mặt Thuỳ Dương cũng
trắng bệch.
Rồi Thuỳ Dương bật khóc: “Em biết, em biết là người ấy không yêu em,
nhưng em không quên được. mặc dù em biết anh không hề yêu em, chỉ yêu
Carey thôi, nhưng em vẫn cứ lừa bản thân rằng Carey đã có Triết Vũ.và
anh sẽ chấp nhận em chăng? nhưng không….cuối cùng thì vẫn cứ thất bại.
Anh cũng ngốc như em thế thôi, tại sao chúng ta lại chọn yêu đơn phương
chứ?”. Thiên Dã cứ ngỡ là mình vừa nghe nhầm: “ Em nói gì cơ, Thuỳ
Dương?em nói là…”. Tim Thiên Dã gần như ngừng đập khi thấy tiếng trả lời hoà lẫn tiếng khóc của Thuỳ Dương: “Em yêu anh,nhưng em sẽ quên được
anh.anh đừng lo,em sẽ quên được anh thôi. nhưng bây h thì chưa được, cho em thêm thời gian. em sẽ quên anh mà, huhuhu…” Thuỳ Dương oà khóc.
“Em yêu anh,nhưng em sẽ quên
được anh.anh đừng lo,em sẽ quên được anh thôi. nhưng bây h thì chưa
được, cho em thêm thời gian. em sẽ quên anh mà, huhuhu…” Thuỳ Dương oà
khóc. Thiên Dã không dám tin vào điều mình vừa nghe nữa. Thì ra hai
người luôn thích nhau mà không hay biết.
- Nhưng anh tưởng người em yêu là anh Tường Luân chứ? và lần này em trở về là vì anh ấy. - Thiên Dã bối rối
- ơ, sao lại liên quan đến anh Tường Luân ở đây - Thuỳ Dương vừa quệt
nước mắt vừa ngơ ngác hỏi lại Thiên Dã - Em về đây vốn là để gặp anh
mà
- Nhưng em bảo người em yêu đã có người khác và chẳng phải ngày trước em luôn miệng nhắc đến anh Tường Luân sao? - Thiên Dã vẫn chưa hiểu câu
chuyện ra sao
- Ukm, em nhắc anh ấy vì anh ấy là thần tưọng của em mà. mà chẳng phải
anh thích công chúa Carey sao? - Thuỳ Dương cũng sửng sốt không kém
- Trời ơi, loạn hết rồi - Triết Vũ lấy tay ôm trán, không biết phải cười hay mếu nữa.
**************************************
Trong khi đó, ở lớp Tường Vi, cô cùng các bạn đang thảo luận rôm rả xem
cặp đôi nhà Thiên Dã - Thuỳ Dương sẽ xảy ra truyện gì thì Đường Chí Kiệt bỗng lao ầm ầm vào lớp. Anh chạy đến chỗ Tường Vi, thở hổn hển, gương
mặt lấm tấm những giọt mồ hôi
- Mới sáng sớm làm gì mà như ma đuổi thế, anh họ - Trúc Lam tò mò
- Em…em… - chỉ vào Tường Vi - đi…cùng…anh. Nhanh lên
- Ơ, em ak?sao thế? đi đâu? - Tường Vi ngạc nhiên hỏi lại
- Một tiếng nữa chuyến bay của Nhược Ninh sẽ cất cánh. đi mau kẻo không kịp - Chí Kiệt mặt đỏ gay vì mệt và nóng
- Gì cơ? sao lại có Nhược Ninh ở đây? anh nói gì,em không hiểu - Tường Vi tiếp tục ngó Chí Kiệt với bộ mặt ngây thơ
- Tại anh quên không nói cho em biết, Nhược Ninh về nước tìm em mấy ngày nay rồi nhưng không gặp. Hôm nay cô ấy phải bay. tóm lại truyện rất
dài, anh sẽ kể cho em nghe sau. đi mau lên - Chí Kiệt không đợi Tường
Vi trả lời liền kéo cô đi trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người đang có mặt ở đó.
Tại sân bay, 45 phút sau.
Tường Vi và Nhược Ninh ôm nhau khóc nức nở. đã lâu rồi hai cô chưa gặp
nhau. bao nhiêu nỗi nhớ như ùa về cùng 1 lúc làm các cô không ngừng được những giọt lệ vui mừng. Chí Kiệt đứng đó nhìn mà trông cũng phát tội.
anh muốn nói gì đó với Nhược Ninh nhưng cứ chần chừ lại thôi.gương mặt
tỏ rõ vẻ bối rối, khó xử. nhưng Tường Vi đã kịp nhận ra biểu hiện không
bình thường đó của Đường Chí Kiệt. cô bỗng nháy mắt tinh nghịch: “thôi, 2 người nói truyện đi. mình ra kia đứng đợi”. Sau khi thấy Tường Vi đi ra chỗ khác, Chí Kiệt vẫn cúi gằm mặt chưa biết phải nói thế nào thì Nhược Ninh lên tiếng
- Anh Chí Kiệt. Rất vui vì được biết anh. anh em mình vẫn có thể liên lạc với nhau chứ - Nhược Ninh cười tươi rói
- Hả?em… - Chí Kiệt như người trôi sông vớ được cọc, khuôn mặt đang u
ám bỗng thay tông vui vẻ - Ờ, tất nhiên rồi. liên lạc thường xuyên naz. Khi nào rảnh thì về đây thăm mọi người nhé
- hi, nhưng nhỡ về trường Dracate thăm hai người lại bị bảo vệ đuổi đi thì sao? - Nhược Ninh cười hiền
- Không sao đâu, họ mà dám uk? về thăm anh…ak thăm Tường Vi nhé em,
không cô bé sẽ nhớ em lắm đấy - Chí Kiệt mặt đỏ bừng, nhưng không phải vì mệt mà là vì ngượng
- Em biết rồi, hai người nhớ bảo trọng nhé, chú ý giữ sức khoẻ. đặc biệt là hai người phải cẩn thận đó, đừng để bị phát hiện ra mình là phù… anh biết rồi đấy. thôi em đi - Nhược Ninh cười mím chi
Tiễn Nhược Ninh vào cửa mà lòng Chí Kiệt đau muốn chết. Tường Vi chỉ
cười đẩy ẩn ý, vỗ vai anh tỏ ý an ủi. Máy bay đã bay khuất bóng nhưng
Chí Kiệt vẫn cứ cố ngẩng đầu lên nhìn đầy tiếc nuối. đến nỗi Tường Vi
phải thở dài đầy ngao ngán: “ anh không sợ bị gãy cổ hả? cô ấy sẽ quay
về mà. không đi mất luôn đâu mà sợ.về thôi.”. hai người đâu hay biết
rằng truyện lớn đang chờ họ ở trường. một cuộc tấn công quy mô, hoành
tráng nhất vào Dracate sắp bắt đầu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT