Nhóm Tường Vi đang đứng ở giữa
sân trường,chờ đợi những kẻ thách đấu mình.Cả sân trường chật kín người
với người. là hs của hai lớp tham gia cuộc tranh tài.là hs của lớp khác
ra hóng. Trúc Lam uể oải,ngồi phịch xuống đất,mắt lờ đờ vì buồn ngủ.
Tường Vi và Triết Vũ thì đang hí hửng kể lại vụ 3 tên bạn trong lớp bị
họ cho quả lừa uống thuốc gì.sau ba ngày mới khỏi. Chấn Thiên và Tử
Khiêm khoanh tay ngó đối thủ, nhưng tai thì dỏng hết sức để nghe câu
chuyện của Triết Vũ và Tường Vi.
Trấn Quốc (lên tiếng đầu tiên): chúng ta sẽ sử dụng pháp thuật,
không dùng thần chú xem ai đánh bại đối phương trước thì đội đó thắng.
Chúng ta sẽ thi đấu 3 trận, đội nào thắng nhiều hơn sẽ chiến thắng chung cuộc.
Chấn Thiên(gãi gãi cằm): Nhưng nếu đánh nhau bằng pháp thuật sẽ có người bị thương mất
Trấn Quốc(cười khẩy): lo cái đó làm gì. có thể sử dụng thần chú
ngăn cản những lần tấn công có thể gây nguy hiểm cho người khác mà. nếu
dùng thần chú đấy rồi thì còn lo gì nữa
Tử Khiêm+Trúc Lam(ngạc nhiên): có lọai thàn chú như vậy ak
Trấn Quốc(lắc đầu ngán ngẩm): thì ra mấy cậu đều là người mối thật hả? gà mờ thế này thì đánh đấm gì? thôi,bỏ cuộc đi
Trúc Lam(bĩu môi): tại bọn này chưa từng nghe thấy thần chú đấy
thôi. nhưng cũng chẳng cần nó bọn này tự điều chỉnh được sức mạnh của
mình.
Chấn Thiên(nhíu mày suy nghĩ): nếu mình nhớ không nhầm thì thần
chú này năm sau bọn mình mới được học thì phải?và nếu vậy thì có lẽ
trong chúng ta có sẵn 1 người biết rồi
Tử Khiêm+Trúc Lam(không hẹn mà cùng hướng mặt về phía Triết Vũ): cậu biết chứ,Vũ
Triết Vũ(gật đầu): tất nhiên là biết
Chấn Thiên: vậy là được rồi. chúng ta bắt đầu naz. các cậu sẽ cử ai ra nghênh chiến đây
Trấn Quốc(cười ngạo nghễ): tất nhiên người đầu tiên ra tay sẽ
phải là ta rồi. thứ hai sẽ là Trần Lâm.Còn người thứ 3 chắc không cần
đâu.vì bọn ta đã thắng hai trận trước rồi. trận cuối sẽ bỏ
Trúc Lam(mắt tròn xoe): Trần Lâm? vậy là…
Tử Khiêm(cười):mình luôn tò mò về papa mình lúc còn trẻ. h thì có cơ hội hiểu rõ hơn rồi.thật là tò mò. mình chưa bao h nghĩ papa với Bộ
trưởng lại là bạn của nhau thời còn đi học thế này.
Trấn Quốc: vậy các cậu sẽ cho ai ra tiếp chiêu bọn tôi
Triết Vũ: người đầu tiên sẽ là Chấn Thiên.thứ hai là tôi.
Chấn Thiên:mình ak? mình ra đầu tiên ak?
Trúc Lam+Tử Khiêm:sao lại là Chấn Thiên vậy?cậu đang nghĩ gì thế Triết Vũ?
Tường Vi(ngáp): dễ hiểu thôi mà. nếu mình nhớ không nhầm thì sức
mạnh của Bộ trưởng đương nhiệm là tạo ra các chướng ngại vật. với sức
mạnh của chúng ta, Triết Vũ là lửa, Tử Khiêm nước,Trúc Lam là tàng hình, đều là những sức mạnh không có ích lúc này. ngoại trừ khả năng của Chấn Thiên là có thể dễ dàng vượt qua.
Trúc Lam(thắc mắc): nhưng còn cậu nữa cơ mà
Tử Khiêm: Tường Vi là người thường thì đâu thể tham gia hả Trúc
Lam?................ ák, xin lỗi, mình quên mất cậu là Carey.vậy sao cậu lại không thể tham gia.cậu cũng có dịch chuyển tức thời cơ mà
Tường Vi(cười mím chi): không sao
Triết Vũ: Carey không tham gia trận đấu này
Chấn Thiên(dấu chấm hỏi to đùng): tại sao?
Triết Vũ: Tường Vi là quân át chủ bài của chúng ta để đề phòng phát sinh biến cố.
Triết Vũ:chẳng lẽ cậu không tự tin sẽ đánh thắng được người kia sao,Chấn Thiên
Chấn Thiên(bị chạm vào lòng tự ái): cái gì?ai bảo là không được.truyện nhỏ.hãy mở to mắt ra mà xem Giang Chấn Thiên này ra tay
Trấn Quốc: Giang Chấn Thiên?cậu có liên quan gì đến Giang Vĩ Hải không
Chấn Thiên(cười ranh mãnh): tất nhiên là có rồi. thôi đừng ở đó lảm nhảm nữa. thi đấu tranh tài cao thấp đi
Thế là hai người con trai đừng giữa sân trường thi triển ma pháp. Chấn
Thiên với dịch chuyển tức thời đã tránh được dễ dàng các phiến đá mà Bùi Trấn Quốc tạo ra. Mọi người đứng ngoài xem ngạt thở vì hồi hộp. Chấn
Thiên càng thi đấu càng chứng tỏ được sự bình tĩnh của 1 thành viên Ngũ
Hành. sau 1 lúc phòng thủ, Chấn Thiên bắt đầu chuyển sang phản công.
Chấn Thiên dịch chuyển đến gần Trấn Quốc và cho một cú đá đẹp như trong
phim kiếm hiệp vào thẳng mặt đối thủ. Trấn Quốc ngã sõng soài xuống nền
sân.nét mặt còn hiện rõ vẻ sững sờ. hs đang có mặt trên sân đều há hốc
miệng. Trúc Lam hét ầm lên: “tuyệt quá, Chấn Thiên.thật là ngoạn mục.”.
Chấn Thiên cũng quay qua nhìn Trúc Lam với nụ cười đắc thắng trên môi.
Một số đứa con gái nhìn Chấn Thiên mắt trái tim,mặt ửng đỏ. Tên Trấn
Quốc hình như quá shock nên cứ ngội bệt dưới đất không đứng lên nổi nữa. bỗng một bàn tay xoẻ ra trước mặt hắn ta. Tường Vi,Triết Vũ,Tử
Khiêm,Chấn Thiên và Trúc Lam chiếu thẳng mặt anh chàng vừa xuất hiện.
Nữ sinh 1 (cười rạng ngời): anh Trần Lâm?
Trần Lâm(nói với Trấn Quốc): xin lỗi vì đã đến trễ. nhưng mình
không ngờ là hôm nay cuộc thi đấu vẫn diễn ra. mình vừa mới từ chỗ nhà
Như Nguyệt về. may mà vẫn kịp. cậu không sao chứ
Trấn Quốc(mặt vẫn còn tái): không. vòng tiếp theo là cậu đấy. ra sân và đánh bại mấy đứa mới chuyển đến kia đi
Trần Lâm (tiến đến chỗ bọn Tử Khiêm): các cậu là người mới mà dám tham gia sao?
Triết Vũ+Chấn Thiên(gần như đồng thanh): sao lại không?từ trước đến h bọn này chẳng ngán cái gì cả
Tử Khiêm(đơ đơ): cậu là Trần Lâm?
Trần Lâm(nhìn Tử Khiêm chăm chú): phải, là tôi. chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không? không biết cậu là ai?
Tử Khiêm(mừng rỡ): là con…ak, xin lỗi. mình là Tử Khiêm.thật ra thì tính tại thời điểm này thì chúng ta chưa từng gặp nhau
Trần Lâm(vẫn chỉ nhìn mỗi Tử Khiêm): Tử Khiêm ak?
Tường Vi(quá nóng ruột nên không giữ im lặng được nữa): xin lỗi
vì đã cắt ngang cuộc nói chuyện nhưng cậu vừa bảo là cậu từ chỗ nhà Như
Nguyệt đến phải không? mọi người trong gia tộc băng không sao phải
không?
Trần Lâm(không hề quay qua nhìn cô gái vừa lên tiếng): ukm, họ
không sao. ngoài anh Gia Nguyên bị thương nhẹ thì tất cả đều ổn. không
có tổn thất về người và của đâu
Trúc Lam: Gia Nguyên? nghe như là…
Triết Vũ:là papa của Dyland và cũng là anh trai của cô Như Nguyệt. nói cách khác chính là bác của Carey
Tường Vi(thở phào nhẹ nhõm): may quá. vậy thì cuộc thi có thể bắt đầu được rồi
Trần Lâm(cuối cùng cũng đã chịu rời ánh nhìn khỏi Tử Khiêm): okie. bắt đầu thôi. tôi sẽ hân hạnh được tiếp chiêu với ai đây?
Triết Vũ(bước lên trước): Âu Triết Vũ. vinh hạnh được thi đấu với cậu
Trần Lâm+Trấn Quốc(ngạc nhiên): họ Âu uk? họ này không nhiều đâu. cậu có liến quan gì tới gia tộc lửa không? nghe nói người thừa kế của
gia tộc lửa cũng trạc tuổi chúng ta nhưng đang du học ở nước ngoài. hay
ngời đó chính là cậu?
Triết Vũ(lắc đầu thất vọng): không phải tôi. vậy là người đó đang ở nước ngoài ak?thế là không có cơ hội rồi.
Tường Vi(nhìn thẳng vào mắt Triết Vũ và nói nhỏ chỉ đủ để cho
Triết Vũ nghe): cậu quên là cậu có thể du hành thời gian ak. nếu muốn
gặp đâu có khó gì
Triết Vũ(cười): ukm, mình biết rồi
Nụ cười của Triết Vũ rạng ngời
đến nỗi bọn con gái hét muốn rách tai: “anh ấy là ai thế, đẹp trai quá
đi mất. có lẽ chỉ kém mỗi anh Tường Văn thôi nhỉ?”. (bó tay với cái lũ
hám zai đẹp này). đến lúc này Trần Lâm mới để ý đến cô gái xinh đẹp nhất trong đám người đông đúc này. nét mặt thoáng nét ngỡ ngàng
Trần Lâm: cô là…không phải là Như Nguyệt đúng không? nhưng sao hai người giống nhau vậy? như hai giọt nước
Tường Vi(ngạc nhiên): sao cậu biết tôi không phải là Như Nguyệt? ngoại trừ Tường Văn thì đâu có ai nhận ra
Trần Lâm(mỉm cười): kì lạ thật. nếu không phải vì đã biết rõ gia
đình nữ hoàng thì tôi cứ ngỡ cô là chị em song sinh với cô ấy cơ. thật
không thể tin nổi trên đời này lại có những người giống nhau như cùng
một khuôn đúc thế này nữa. mà thôi truyện này để sau, Triết Vũ này,chúng ta thi đấu thôi
Nói rồi hai anh chàng đẹp tựa hoa đó bước ra giữa sân trường. tất cả mọi người đều đứng dẹp hết sang một bên tránh đường. Tường Vi bỗng có một
linh cảm lạ, ai đó đang ở rất gần cô. đang tiến lại chỗ cô một cách
nhanh chóng và nhẹ nhàng
Tường Vi(lên tiếng): ai?
Trúc Lam+Tử Khiêm(còn đang mải theo dõi trận đấu nên không để ý Tường Vi): im nào. đang xem, đừng có phá
Chấn Thiên(nhìn Tường Vi đầy thắc mắc): sao thế Carey? cậu đang nói chuyện với ai vậy
Tường Vi: Chấn Thiên ak, cậu không có cảm giác ai đó đang đứng gần chúng ta sao?
Chấn Thiên(nhó xung quanh): làm gì có ai đâu nào. chẳng lẽ là ma chắc. nhảm quá ak Carey
Tường Vi(giọng lạnh lùng): không phải là ma. là phép tàng hình.
Chấn Thiên:tàng hình? lẽ nào lại là cha mẹ của Trúc Lam chăng?
Một giọng con gái bỗng vang lên: ủa?sao hai cậu biết là có người đang dùng phép tàng hình vậy
Tường Vi+Chấn Thiên(đồng thanh): ai thế?
Một cô gái xuất hiện đột ngột. cô gái đeo cặp kính dày cộm, mái tóc tết
đươc vắt sang hai bên, mặt nổi khá nhiều mụn. cô bạn này ăn mặc rất bình thường. Chấn Thiên sau khi nhìn thấy cô gái kia liền nói nhỏ vào tai
Tường Vi: “không phải là mama của Trúc Lam đâu. Trúc Lam xinh đẹp như
tiên nữ vậy sao có một người mẹ như thế này được chứ?”. Tường Vi nghe
xong liền phì cười.
Tường Vi: bạn là ai thế?
Cô gái kia : mình là Thiên Tâm.
Tường Vi:còn mình là…
Cô gái kia: cậu là nữ hoàng Như Nguyệt phải không? cậu nổi tiếng lắm đấy.
Tường Vi(lắc đầu): không phải. mình là Carey. nhưng bạn có thể gọi mình là Tường Vi
Cô gái kia(ngạc nhiên): Tường Vi? nhưng cậu rất giống….
Tường Vi(cười mím chi): ukm, mình biết. nhưng mình không phải là
Như Nguyệt đâu. (nói nhỏ vào tai Chấn Thiên trong khi Chấn Thiên vẫn còn đang shock nặng) Thiên Tâm?nếu như mình nhớ không nhầm thì đó chính là
phu nhân tổng giám đốc Trịnh. người này chính xác là mama Trúc Lam rồi
Chấn Thiên(bàng hoàng): sao lại thế chứ. mama Trúc Lam đẹp lắm. đâu có như cái người này…
Lời nói của Tường Vi bị cắt ngang bởi tiếng reo hò của Trúc Lam: “
tuyệt. không hổ danh là hoàng tử trí tuệ đâu Triết Vũ.”, còn Tử Khiêm
thì mặt buồn so: “ papa của con ơi,sao papa lại để cậu ta lừa
chứ…………Trần Lâm.cố lên đi mà”. Triết Vũ tiến lại gần chỗ Tử Khiêm, mặt
không có một giọt mồ hôi
Triết Vũ:cậu bỏ rơi bạn bè thế ak.
Tử Khiêm:Triết Vũ,cậu phải thông cảm cho tôi chứ. Trần Lâm là…
Như Nguyệt và Tường Văn (bỗng xuất hiện bất ngờ giữa sân trường): đang xảy ra truyện gì ở đây vậy
Tường Vi:hai người vừa đi đâu về vậy
Như Nguyệt(nháy mắt tinh nghịch): đi kiểm tra thử sức mạnh của báu vật thôi ấy mà
Mọi người: Kiểm tra thử sức mạnh của báu vật?
Như Nguyệt: phải. là một hộp gỗ của mình thôi. nhưng nó sẽ có ích nếu ai biết cách sử dụng nó. mà nói thế thôi. không tiết lộ gì nữa. sau này mọi người sẽ biết thôi mà.
Tường Vi(lầm bầm không để cho ai nghe thấy): ukm. vì vậy mà mới có nhiều người đổ đi tìm hộp gỗ Ánh sáng vậy
Kể từ sau cuộc thi đấu hôm nọ, Triết Vũ,Chấn Thiên và Tử Khiêm suốt ngày bị lũ con gái đeo bám. Triết Vũ bận tối mắt với các buổi huấn luyện
riêng của bố vợ tương lai Tường Văn. Trúc Lam tíu tít kết thân với bà mẹ lúc trẻ của mình. sau những buổi tư vấn,làm đẹp của cô con gái mà Thiên Tâm không hề hay biết, cứ ngỡ chỉ là bạn mới chuyển đến, Thiên Tâm ngày càng xinh ra, đẹp hẳn lên. trần Lâm với Tử Khiêm trở thành đôi bạn
thân, hợp cạ đến nỗi đi đâu cũng thấy 2 người đó. cả trường còn shock
hơn khi Trần Lâm tuyên bố sau này nếu mình sinh con trai,sẽ đặt tên cho
nó là Trần Tử Khiêm và hi vọn Tử Khiêm sẽ làm cha đỡ đàu cho nó.nghe
xong tin này Tử Khiêm đã bị sặc nước(thì lúc nghe đang uốn nước mà).
nhân vật không ai ngờ đến bỗng xuất hiện. papa của Lí Thiên Dã từ nước
ngoài trở về. cả bọn Tường Vi đều phải thừa nhận là Thiên Dã nói chuẩn.
anh ấy giống papa mình. từ đôi mắt cho đến cái mũi.khuôn mặt của Thiên
Dã thừa hưởng từ bố mình đến hơn 70%, chắc 30% lại là giống mẹ. Tường Vi thường đi theo mama mình làm cho bọn con trai trong trường choáng nặng. hai người đẹp đi bên nhau làm cho cả một không gian xung quanh đều chói loà, phát sáng. Tường Vi vô cùng hạnh phúc.vì từ lâu lắm rồi, cô đã
không còn cơ hội đươc nói chuyện,cười đùa, bám theo hay làm nũng với cha mẹ mình. Nếu ai đó bảo cô thật may mắn khi sinh ra trong gia tộc ánh
sáng, được thừa hưởng dòng máu ánh sáng và băng từ cha mẹ. đó là 1 vinh
hạnh, là may mắn mà nhiều người ước mong. nhưng nào có ai biết chăng
Tường Vi khổ sở thế nào. Vì cha mẹ là những người quan trọng của Bộ pháp thuật mà hai người thường xuyên không thể ở nhà. Tường Vi từ lúc biết
suy nghĩ, người mà cô có thể tâm sự và luôn ở bên cạnh chăm sóc cô không phải là bố mẹ mình ,mà là anh trai Tường Luân,anh họ Dyland và cậu bạn
thân Triết Vũ, Chấn Thiên . sau này khi Thiên Dã chuyển đến sống cùng
thì có thêm cậu nữa. Tường Vi cũng đã từng ước mình chỉ là một người
bình thường, gia đình không cần phải giàu có, nghèo cũng được,miễn là
không phải phù thuỷ. có lẽ như vậy,bố mẹ của cô cũng đã không ra đi sớm.
Hôm nay Tường Vi ngồi bói tú cho Trúc Lam, hai cô gái đang hí hửng ngồi
chiêm nghiệm xem độ chính xác của quẻ này thế nào thì nghe thấy tiếng
hét mừng rỡ của Triết Vũ: “ mọi người ơi, mình đã có thể điều khiển
thành thạo sức mạnh mới rồi.chúng ta có thể trở về”. Chấn Thiên,Tử Khiêm và Trúc Lam đều mừng rỡ ra mặt. không ai để ý khuôn mặt đang tái dần đi của Tường Vi. Trở về uk?nhanh vậy sao? mình không muốn. không muốn về.
mình không muốn rời khỏi nơi này. mình không thích. mình muốn ở lại
Triết Vũ(cuối cùng cũng để ý thấy biểu hiện không bình thường của Tường Vi): Tường Vi,sao vậy?cậu mệt ak
Tường Vi(lắc đầu): không. mình ổn
Triết Vũ:vậy sao nét mặt cậu sầu não thế kia hả? cậu đang buồn uk? vì truyện gì
Tường Vi:không, mình không buồn vì truyện gì cả
Chấn Thiên(mừng rỡ): vậy thì chúng ta đi luôn thôi. mau trở về thời điểm lúc chúng ta ra đi. Chúng ta hãy quay về đó để giúp đỡ mọi người
Tường Vi(hoảng hốt): về ngay uk? tại sao phải gấp như vậy chứ? để mai không được sao? dù xuất phát lúc nào thì Triết Vũ cũng vẫn có thể
đưa chúng ta về thời điểm chúng ta đi cơ mà.
Trúc Lam(ngạc nhiên): Carey, cậu sao vậy?
Tử Khiêm(giọng nhẹ nhàng): đúng vậy, cậu lạ lắm đó Vi.
Chấn Thiên(gật gù): Phải, sao cậu lại thế hả Carey. trở về sớm vẫn tốt hơn chứ
Triết Vũ(nhạy cảm): hay là cậu không muốn về hả
Chấn Thiên+Trúc Lam+Tử Khiêm(đồng thanh): sao lại không muốn về? cậu có bị làm sao không đấy Tường Vi. đây đâu phải thời đại của chúng ta
Triết Vũ:nói đi chứ Tường Vi, đừng có im lặng như vậy
Tường Vi(vẻ mặt phát tội): chỉ là 1 đêm nữa thôi mà.sáng mai mình về cũng được mà. mình… chỉ là lưu luyến nơi này. mình chỉ cần 1 đêm nữa thôi.
Trúc Lam(nổi cáu): cậu bị điên hả? cậu có biết là chúng ta đã ở
đây bao lâu rồi không?gần 1 tháng rồi đấy. chẳng lẽ cậu không nhớ, không lo cho mọi người sao? Lưu luyến gì chứ? chúng ta vẫn đang học ở đây mà. câậucó biết là mình nhớ bố mẹ mình nhiều thế nào không
rúc Lam(nổi cáu): cậu bị
điên hả? cậu có biết là chúng ta đã ở đây bao lâu rồi không?gần 1 tháng
rồi đấy. chẳng lẽ cậu không nhớ, không lo cho mọi người sao? Lưu luyến
gì chứ? chúng ta vẫn đang học ở đây mà. cậu có biết là mình nhớ bố mẹ
mình nhiều thế nào không
Tường Vi(giọng lí nhí): mình biết. mình hiểu là mọi người đều nhớ gia đình.nhưng mình…
Trúc Lam: vậy mà cậu còn lừng khừng đòi ở đây nữa hả? không nói
nhiều, chúng ta sẽ về ngay bây h hoăch không cậu cứ việc ở lại 1 mình.
mình cần về để gặp bố mẹ mình khi đã lấy nhau. chứ không phải là những
người bố mẹ bằng tuổi mình thế này
Tường Vi(cố kìm nén không cho nước mắt trào ra): mình hiểu mà.
Trúc Lam: hiểu mà thế ak. cậu đang làm cho mình phát điên lên đấy
Tường Vi(nước mắt lăn dài): vậy chẳng lẽ các cậu phải bắt mình
nói thẳng ra là mình không có đủ can đảm để rời xa bố mẹ của mình sao?
các cậu thì tốt rồi. dù là ở ngay lúc này hay là 30 năm sau thì các cậu
vẫn còn có bố mẹ ở bên cạnh. còn mình thì sao? mình làm gì còn cơ hội
gọi 2 tiếng bố mẹ như các cậu. rời khỏi nơi này, mình sẽ không còn cơ
hội gặp lại họ nữa.
Trúc Lam: ơ, mình xin lỗi. mình quên mất là cậu…
Tử Khiêm+Chấn Thiên:hay là chúng ta cứ ở lại đây thêm 1 buổi tối nữa đi. ngày mai về cũng được mà.
Trúc Lam(gật đầu đầy bối rối): ukm, ở lại đây thêm 1 buổi nữa cũng không ảnh hưởng gì đâu.
Triết Vũ(ôm Tường Vi vào lòng): đừng khóc. mình biết là cậu sẽ
nhớ bố mẹ nhưng ở nhà chúng ta còn có những người đang chờ đợi. đừng
buồn. cậu quên là mình có thể đi xuyên thời gian sao. bất cứ lúc nào cậu muốn, mình sẽ đưa cậu về đây. cậu có thể gặp bố mẹ mình bất cứ lúc nào
mà. mình hứa. cậu tin mình chứ, Carey?
Tường Vi(bấu chặt áo Triết Vũ): huhu, hức hức……nhưng mình vẫn buồn lắm. thật sự là không nỡ…không nỡ rời khỏi đây
Tường Văn(cùng Như Nguyệt,không biết đã đứng ở cửa từ khi nào):
Carey, đừng nhõng nhẽo như thế chứ. con đã lớn rồi. sắp đi lấy chồng rồi mà còn khóc nhè y như con nít vậy sao? chúng ta sẽ còn gặp lại mà. gặp
lại khi con là con của thế giới mà con sinh sống ấy
Tường Vi(ngước nhìn Tường Văn và Như Nguyệt): nhưng hai người…
Như Nguyệt(cười): sao vậy? đừng khóc nữa. bố mẹ còn dự đám cưới của con với Triết Vũ nữa. hai đứa không trở về thì sao bọn ta đến được?
Lòng Tường Vi đau như cắt. bố mẹ cô đã nhìn thấy nhiều thứ sẽ xảy ra
trong tương lai nhưng caí chết của chính họ thì họ lại không hề nhìn
thấy. Tường Vi muốn nói ra nhưng sợ lịch sử thay đổi sẽ ảnh hưởng đến
thế giới ở tương lai nên cô lại không dám nói.
Như Nguyệt: Mỗi thứ trong đời, đều có cho nó riêng một giới
hạn...Quy luật cuộc sống là thế - chỉ khác nhau ở chỗ giới hạn đó là bao lâu, nhiều hay ít thôi...Chẳng có một ai, hay cái gì có thể giữ được ở
bên mình vĩnh viễn. Ai rồi cũng sẽ phải xa những gì mà mình trân trọng
và yêu quý…Hoa nở rồi hoa tàn, trăng tròn rồi trăng khuyết, bèo hợp rồi
bèo tan, người đến rồi người lại ra đi
Tường Văn : Phải đấy, Carey. bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc phải
tàn. đừng buồn vì chúng ta còn gặp lại nhau. Con trở về đi. Chắc chắn
chúng ta sẽ gặp lại nhau ở 1 thời điểm nào đó trong tương lai mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT