Dyland(gằn từng tiếng một): bất cứ điều gì anh biết
Thầy Alan(thở dài): thôi được. anh cũng không biết gì nhiều đâu.
thật ra sau khi rơi xuống vách núi, cả 2 anh em Tường Luân đều chưa
chết. nhưng vì một lí do gì đó khiến họ không thể xuất hiện mà phải ẩn
mình. Tường Luân chính là cậu vừa xuất hiện.Và Tường Vi – cô gái mà em
vừa cõng đó mới chính là Carey còn cô gái hôm qua xuất hiện ở buổi tiệc
không phải là Carey đâu, chỉ là 1 người mạo danh thôi. Anh không biết đó có phải là sự xếp đặt của Tường Luân không. em tự hỏi cậu ấy đi. đó là
tất cả những gì anh biết.
Cả 1 bầu không khí căng thẳng và nặng nề bao trùm giữa hai người. đúng
lúc đó thì Tường Luân bước ra. cậu ra hiệu bảo thầy Alan và Dyland vào
Tường Luân: cơ thể con bé tạm thời đã ổn định nhưng có lẽ sức đề
kháng kém sẽ khiến con bé bị nhiễm lạnh. chắc là Tường Vi sẽ bị viêm
phổi vì vậy anh cho con bé ít thuốc nhé Alan. Đừng nhìn mình như vậy chứ Dyland. mình sẽ kể cho cậu nghe những gì cậu cần biết và phải biết….
Tại lớp học của Triết Vũ. chà nhiều nhân vật vắng mặt quá nha. Hàn Tường Vi này, Trịnh Trúc Lam nè. Cả Lana Đại tiểu thư nữa.
Carey (tức giận): Triết Vũ!sao cậu đi học mà không rủ mình đi cùng. đáng ghét
Triết Vũ (cơn đau đã giảm đi nhiều): Xin lỗi cậu Carey. đừng
giận, tại mình có việc gấp nên đi trước. mình sẽ đền bù cho cậu, được
không? (Cố gắng nở nụ cười gượng gạo)
Carey: không chịu đâu. Triết Vũ ak…
Giai Đình (bực mình): cô có thể thôi đi được không, công chúa
Carey. mới sáng sớm đã ồn ào rồi. Gây khó chịu cho người khác là sở
thích của cô đấy hả
Carey(nhìn Giai Đình khinh bỉ): cô là ai tôi không biết. sao lại tỏ thái độ như vậy với tôi. cô nghĩ cô có đủ tư cách sao
Giai Đình (làm động tác buồn nôn): thôi đi, bà hoàng. ai chả biết cô thì cao quý rồi. xứng đáng để làm một con khỉ theo bám đuôi bọn con
trai đấy. h nghĩ lại thì đúng là cô còn kém xa cả Hàn Tường Vi.Chẳng
biết so với ngày bé cô thay đổi nhiều thế nào nhưng tôi nghĩ cô hiện tại không còn thích hợp với danh xưng công chúa đâu. đồ con gái chỉ được
mỗi cái mặt xinh đẹp.nên gọi cô là người đẹp với trí tuệ phát triển chưa hoàn thiện thì hơn
Carey(nổi giận): cô nói cái gì hả?thử…
Triết Vũ(nổi giận): thôi đi. hai người đừng có cãi nhau nữa. đau đầu lắm. tôi không thể chịu nổi nữa rồi (đứng dậy)
Chấn Thiên: đi đâu vậy, Vũ?
Triết Vũ:xuống phòng y tế cho yên tĩnh. trông chừng Carey đó
Chấn Thiên:biết rồi, đi đi. công chúa đã có tớ bảo vệ
Carey: Triết Vũ, để mình đi cùng cậu
Triết Vũ:không. cậu phải ở lại lớp học. đừng có trốn chứ. không
tốt đâu. cậu là tấm gương cho người khác noi theo mà. tiết sau mình sẽ
về. đừng lo
Carey(mặt ỉu xìu): đành vậy. nhớ về lớp sớm naz
Nói xong Triết Vũ rời khỏi lớp học và tiến về phía phòng y tế. tâm trạng cậu đang khá bất ổn: “ cảm giác ban sáng là sao? mà tại sao không thấy
nhỏ đầu heo tới lớp. không biết cô ta tối qua ngủ với Trúc Lam thế nào
mà hôm nay cả 2 đều bỏ học. mà tại sao mình lại nghĩ tới cô ta vào lúc
này chứ. chắc là do thấy hối lỗi với cô ta về vụ tối qua chăng?chắc là
vậy rồi………….. Âu Triết Vũ, mày sao thế này.sao tối qua lại đuổi đầu heo
đi nơi khác để dành phòng cho Carey chứ. mày tồi tệ quá ak. Tường Vi yếu như vậy mà mày lại….hi vọng là cô không sao, đầu heo. cô vẫn ngủ ngon
phải không?chắc là cô giận tôi lắm nhỉ?nếu cô giận thì tôi cũng chẳng
biết phải làm gì nữa……….ya, mình sao thế này?đã bảo là không được nghĩ
về đầu heo nữa rồi cơ mà. trước đây mày bị nhỏ ngốc đó thu hút vì ở bên
cạnh cô ta mày luôn có cảm giác giống như ở cạnh Carey. Nhưng h thì
Carey đã trở về, người con gái duy nhất mày yêu thương đã về với mày,
đáng lẽ mày chỉ nên nghĩ về mình Carey thôi chứ, sao mày vẫn bị nhiễu
bởi đầu heo. đừng nghĩ về cô ta nữa, Âu Triết Vũ.”. mải suy nghĩ mà
Triết Vũ không biết là mình đã đến phòng y tế lúc nào. Đang định bước
vào trong thì tiếng nói của 1 chàng trai đã khiến Triết Vũ khựng lại. là Dyland.giọng nói này là của anh ta.anh ta đang nói chuyện với ai vậy
nhỉ. Triết Vũ 1 lần nữa phải dừng chân khi nghe thấy 1 giọng nói khác
vang lên. tai Triết Vũ hoạt động hết công suất. linh tinh mách bảo cậu
đừng vội bước vào mà hãy nghe cuộc nói chuyện ở bên trong…. (trời, không hiều duyên nợ thế nào mà Âu Triết Vũ toàn nghe thấy những điều không
nên nghe, nhìn thấy những thứ không nên thấy ở phòng y tế thôi ak)
Triết Vũ nhận ra giọng nói của người đang nói chuyện với Dyland. là đầu heo.sao cô ta lại ở đây chứ?
Dyland(sặc mùi quan tâm): em đã đỡ mệt hơn chưa, Tường Vi?
Tường Vi(không nhìn được mặt của hai người đó lúc này,tức quá
đi.sao đầu heo lại quen với Dyland chứ?hôm qua hai người đó còn chưa gặp nhau mà): em không sao đâu…khụ khụ… (đầu heo bị sao vậy nhỉ? sao lại
ho?)
Dyland: thế mà còn nói là không sao?cái con bé này,em cứng đầu thật. từ bé đến h vẫn không thay đổi gì cả.
Tường Vi(khẽ kêu lên): ák, đau.sao anh cốc đầu em…khụ khụ…em đang là bệnh nhân cơ mà (gì chứ?sao hai người đó có vẻ thân thiết vậy?
Dyland vốn không thích tiếp xúc với bọn con gái cơ mà?)
Dyland: đánh em cho chừa cái tội không lo cho sức khẻo bản thân.
Hại anh phải lo lắng. mới cốc em một cái là còn ít đấy. hay là muốn anh
gõ cho thêm mấy phát nữa vào đầu
Tường Vi(mếu máo): khụ…khụ… anh ác quá đi mất….khụ khụ….đánh cả một đứa con gái mỏng manh bệnh tật.khụ…khụ….xấu xa…
Dyland:thôi, anh xin lỗi. anh yêu, anh thương Tường Vi nhất mà (cái gì cơ? thương?yêu? hai người đó thật ra là…)
Tường Vi:bỏ em ra.khụ khụ… anh đang lợi dụng để ôm em đấy hả?dê
quá đi mất. oái….đã bảo là không đánh em sao lại còn đánh nữa. nói mà
không giữ lời hứa…hix hix…. Dyland là kẻ nuốt lời trắng trợn, khụ khụ…
(mình muốn vào đó hỏi về mối quan hệ giữa họ quá. đầu heo và Dyland biết nhau sao? cô ta chưa bao h nói với mình.dám nói tôi cơ ak. cô được lắm
HÀn Tường Vi.)
Dyland:dữ thật. đang ốm mà vẫn còn đánh lại được cả anh. có tin anh cho em bị điện giật chết không
Tường Vi: thứ nhất, anh không thể giết em. và thứ hai anh không
dám giết em. cứ thử đi rồi anh sẽ biết sẽ có những ai đứng ra trả thù
cho em.khụ khụ…uống thuốc rồi mà sao mãi chưa khỏi nhỉ?thuốc “dzỏm” rồi
Dyland:thuốc tiên chắc mà vừa uống vào em đã đòi khỏi luôn. Thôi
nằm nghỉ đi.anh phải đi gặp Thiên Dã. cấm em chạy đi đâu đấy. nằm yên ở
đây cho đến khi anh quay lại. nhớ chưa
Tường Vi:nhớ rồi, đi đi, ông cụ non.
Triết Vũ vội chạy ra góc sau nấp. cho đến khi thấy Dyland đã đi khuất
cậu mới lại gần phòng y tế. Triết Vũ bước vào trong căn phòng và thấy
Tường Vi đang nằm ở trên giường. Tường Vi nghe tiếng bước chân vội ngẩng đầu lên
Triết Vũ(nhếch mép): phải là tôi. không phải là Dyland yêu dấu của cô đâu
Tường Vi(nhìn Triết Vũ đăm đăm. đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.ko
có 1 chút tình cảm yêu thương gì giống như khi nhắc đến tên Dyland.tôi
ghét ánh mắt này): cậu nói gì?tôi không hiểu?khụ…khụ…mà tại sao cậu lại ở đây? đáng lẽ h này cậu đang phải ở trên lớp cùng cô bạn Carey xinh
đẹp,dịu dàng của cậu rồi chứ.khụ…khụ…mau mà lên với người yêu trong mộng của cậu đi (haha, vậy là không phải chỉ có Âu Triết Vũ mà còn có 1
người nữa cũng đang ghen này)
Triết Vũ(nhướn cặp lông mày rậm của mình lên): không cần cô nhắc
tôi cũng sẽ lên ngay bây h đây. Còn cô thì tự biết thân biết phận của
mình đi. trèo cao sẽ ngã đau. cô không xứng với Dyland đâu.
Tường Vi(sửng sốt): cái gì?Cô tự biết thân biết phận của mình
đi?khụ…khụ… trèo cao sẽ ngã đau? không xứng với Dyland?khụ…khụ… cậu đang lảm nhảm cái quái gì vậy hả? mà cứ cho là không xứng đi thì liên quan
gì tới cậu. tôi đâu có tài giỏi và xinh đẹp như cô công chúa Carey của
cậu.khụ…khụ… đi cạnh ai cũng không xứng đáng. chỉ là 1 con quê mùa thôi
phải không…khụ…khụ… (trời ơi, ho dữ quá cô ơi)
Triết Vũ(nở nụ cười khinh bỉ): cũng tự biết thân biết phận đấy.
vì vậy bớt tơ tưởng đến Dyland đi.cô nghe câu này chưa nhỉ? Hi vọng lắm
sẽ thất vọng nhiều đấy.
Nói rồi Âu Triết Vũ bỏ ra khỏi phòng (sao mà chỉ muốn đá cho tên này 1 phát thế nhỉ?). Còn Hàn Tường Vi thì ôm gối khóc nức nở
Tường Vi(nấc từng tiếng nghẹn ngào): đúng vậy. Hi vọng lắm sẽ
thất vọng nhiều. h tôi hiểu rồi. hiểu rõ rồi.khụ….khụ… Âu Triết Vũ. đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên hiểu ra rằng cậu vốn dĩ chẳng có tình cảm với
tôi. Một chút cũng không?dù là Carey…khụ…khụ… hay Tường Vi đi nữa thì
tôi cũng thật sự thất bại rồi, huhu. tôi thất bại thật rồi. ngay cả việc tôi là ai và cô gái kia có phải là Carey không cậu còn không nhận ra
thì tôi còn có tư cách gì mà hi vọng tình cảm ở cậu
nữa.khụ…khụ…khụ…khụ…khụ…khụ…huhuhu…khụ…khụ…khụ…huhuhu……..oaoaoaoaoaoaoa… Em chỉ là người nào đó mà anh đã quên.và h đây chỉ là một trái tim
trống rỗng bên trong….sao a không chịu nhận ra chứ Âu Triết Vũ. chẳng
phải anh đã từng nói dù sau này có ở giữa chốn đông người, anh vẫn nhận
ra em mà. cũng giống như ngày đó dù em có chốn ở đâu thì anh cũng vãn
luôn tìm ra. Anh bảo đó là linh cảm vì anh thật sự yêu em….vậy là tình
yêu đó h đang ở đâu. nói cho em biết đi. anh có còn yêu em
không?...huhuhu…khụ…khụ…
Trong căn phòng y tế, tiếng khóc của Tường Vi như xé lòng.
Trên đường trở về lớp học.trong
lòng Âu Triết Vũ nỗi bứt rứt,sự hối hận cứ dày vò lấy cậu: “Tại sao mình lại dùng đến cách này chứ? Đánh vào lòng tự trọng của đầu heo, làm tổn
thương cô ấy để cô ấy tự rời xa Dyland?nếu cô ấy thích anh ta thật thì
sao? như vậy thì đầu heo sẽ rất đau khổ. mình là một thằng tồi. xin lỗi
cô đầu heo, tại tôi quá ích kỉ. Xin lỗi cô.tha thứ cho tôi. Nhưng nhìn
cô vui vẻ như vậy bên Dyland tôi thật sự không chịu nổi? tôi đã yêu cô
thật rồi đầu heo ngốc ak. cô không biết phải không? làm sao mà cô biết
được. tôi muốn nói tình cảm của mình ra và muốn có cơ hội cạnh tranh với Dyland nhưng tôi không xứng đáng. bởi ngay từ đầu tôi tiếp cận cô vì cô rất giống với Carey của tương lai mà tôi luôn tưởng tượng ra trong đầu. rất ngốc ngếch trong tình cảm, luôn cần một chỗ dựa vững trãi để vượt
qua mọi sóng gió của cuộc đời… và giờ đây thì tôi phát hiện ra tôi đã
yêu hai người.Carey của ngày bé và em đấy đầu heo ạk. nhưng tôi lại
không thể chọn cả hai. mặc dù Carey bây h khác rất xa so với ngày trước
nhưng lời hẹn ước năm xưa không thể bị huỷ bỏ.tôi đành ích kỉ giữ chặt
lại mối tình này lại.tôi sẽ để nó ở góc sâu thẳm nhất trong trái tim
mình. rồi sẽ đến một lúc nào đó, tôi sẽ để cho em biết.tôi sẽ nói ra nỗi khổ của tôi và sẽ mong nhận được sự tha thứ từ em, Tường Vi ak.và khi
đó hãy chấp nhận tôi nhé…dù có muộn màng.còn bây h thì tôi chưa thể. Hãy chờ tôi, hãy cho tôi thêm thời gian. đừng vội yêu Dyland hay bất cứ
người con trai nào khác”.
Tại lớp học của Âu Triết Vũ
Chấn Thiên(ngạc nhiên): Ủa Triết Vũ?sao cậu bảo tiết sau mới về lớp mà
Carey(cười toe toét): có gì lạ đâu, Thiên. Chắc là Triết Vũ không muốn rời xa mình, không muốn bỏ mặc mình lại lớp học một mình ấy mà.
Phải không Triết Vũ? (lấy tay giật giật áo Triết Vũ)
Triết Vũ(gạt tay Carey ra): Carey: h mình mệt lắm. làm ơn giữ yên lặng cho mình nghỉ ngơi 1 chút được không?
Carey(phụng phịu): nhưng mà…thôi được rồi, nếu Vũ mệt thì nghỉ đi, Carey không làm phiền nữa vậy
Đúng lúc đó thì Chí Kiệt bước vào phòng học. sắc mặt tái mét, vẻ mặt
thất thần. anh ta hiện h được giao phụ trách năm dưới học giờ pha chế ma dược khi thầy cô đi vắng mà
Chí Kiệt(giọng nói đầy sự bất an, lo âu,suy nghĩ): mọi người lấy sách vở ra học bài
Chấn Thiên(trêu trọc): trời, càng ngày anh càng giống thầy giáo hơn rồi đấy, Đường Chí Kiệt
Chí Kiệt không cả đáp trả lại Chấn Thiên, rõ ràng là có việc gì nghiêm
trọng đã xảy ra và ảnh hưởng đến tinh thần của anh ta rồi. mọi người
trong lớp lúc này cũng đã nhận ra điều đó
Triết Vũ:có truyện gì sao, Đường Chí Kiệt
Chí Kiệt:không có truyện gì. không liên quan đến các cậu. mau học bài đi
Tử Khiêm:rõ ràng là có mà. biểu hiện của anh lạ lắm. có truyện gì thì cứ nói ra đi. biết đâu bọn em giúp được
Chí Kiệt(gắt): đã bảo là không rồi. các cậu tập trung vào bài học đi. không phải truyện của mình thì đừng có hóng hớt
Chấn Thiên:hừ, có lòng tốt không cảm ơn được 1 tiếng lại còn bị mắng. làm ơn mắc oán mà
Chí Kiệt(vẻ mặt như muốn xông đến túm cổ Chấn Thiên và tẩm cho
cậu ta 1 trận): đã bảo là đừng có quan tâm rồi mà. các cậu thì giúp được gì chứ? biến hết đi. h tôi không còn tâm trạng mà đùa đâu
Cả lớp (đơ mất mấy giây): cái gì thế?anh nói vậy là sao, Chí Kiệt
Cả lớp tạm dừng cuộc tranh luận khi tiếng chuông điện thoại của Đường Chí Kiệt vang lên
Chí Kiệt:mẹ ak,mẹ vẫn đang ở trong bệnh viện phải không?.....CÁI
GÌ CƠ?KHÔNG THỂ NÀO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!CON BÉ…KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC.
CON KHÔNG TIN.MẸ LỪA CON.LÚC SÁNG TRƯỚC KHI CON RỜI BỆNH VIỆN BÁC SĨ BẢO TRÚC LAM VẪN ỔN CƠ MÀ. SAO LẠi…CON KHÔNG TIN
ĐÂUUUUUUUUUUUuu!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cả lớp (nhấp nhổm): gì vậy?anh Chí Kiệt?sao lại nhắc đến Trúc Lam vậy? SAo thế anh
Tử Khiêm:mà đúng rồi. hôm qua hình như Trúc Lam về nhà thì phải?sao hôm nay cô ấy lại không tới trường vậy anh? Trúc Lam bị ốm ak
Triết Vũ(ngạc nhiên): Trúc Lam hôm qua không ở đây sao?vậy thì đầu heo đã ngủ….
Chí Kiệt(vẻ mặt thì như vừa gặp ma): Trúc Lam không xong rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT