Nếu như có một ngày ta và
Hách Liên Du đồng thời gặp phải nguy hiểm tánh mạng, vậy ngươi sẽ cứu ai?
Nàng không khỏi mỉm cười: “Thật là một vấn đề không có ý tưởng mới.”
Nàng không nói chuyện nữa.
Trở lại bên trong phủ đã là vào đêm, cửa phủ treo đèn đỏ trên cao, tùy tùng
đứng hầu, từ bậc một đến bậc mười, trông thấy ba chữ rõ ràng trên tấm bảng:
Hách Liên phủ.
Quản gia vội vã ra đón: “Điện hạ, ngài đi nơi nào vậy, Đại nhân tìm ngài cả
ngày đấy.” Nàng nhạt nói: “Đại nhân đâu?”
Quản gia nhắm mắt theo đuôi phía sau, cười nói: “Mới vừa chờ ở trước cửa, lúc
này chắc đến trong thư phòng rồi.” Nàng đáp một tiếng, từ từ xuyên qua hành
lang. Hành lang đốt đèn tám góc, ánh sáng ấm ôn nhu rơi vào trên áo trắng như
tuyết của nàng, tựa như hoa cúc yếu đuối trong bóng đêm. Thư phòng cũng đốt
đèn, nhàn nhạt hắt vào từ dưới cửa. Nàng định đẩy cửa đi vào, lại nghe một
thanh âm khẽ kêu: “Người nào?”
Nàng hơi sững sờ, lúc này mới thấy một nha hoàn búi tóc đứng cúi đầu ở dưới cửa
sổ, bởi vì bị bóng tối che kín, mới rồi cũng không chú ý tới có người ở nơi này.
Mượn ánh sáng liếc nhìn nàng, hai tròng mắt linh động, nhìn có chút quen mắt.
Lúc này nha hoàn kia mới nhận ra nàng, vội vàng thi lễ: “Nô tỳ Bích Châu ra mắt
Điện hạ!”
Nàng không khỏi cau mày, Bích Châu vội nói: “Nô tỳ là thị tỳ của Nhị phu nhân.”
Nhị phu nhân... Nàng không khỏi cong môi lên, tay đẩy cửa thu hồi lại, nhạt
nói: “Tiểu thư các ngươi ở bên trong sao?”
Bích Châu hơi có chút đắc ý dương cằm: “Vâng... Điện hạ muốn nô tỳ thông bẩm
không?”
Thông bẩm?
Nàng không tiếng động cười, từ lúc nào thì nàng muốn gặp hắn cũng cần người
thông bẩm rồi, khẽ nhíu mày: “Uh, vậy làm phiền ngươi thông bẩm rồi.” Bích Châu
càng tin là thật. Ở trong quan niệm của nàng, thân là vợ người, tất nhiên người
nào được sủng ái người đó là có thế. Hôm nay tiểu thư nhà mình ở lại thư phòng
chính là được thế rồi, quả bày ra dáng vẻ. Chợt nghe có người quát lạnh: “Thật
là to gan, bằng vào ngươi cũng xứng thông bẩm cho Điện hạ sao!”
Giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng, Bích Châu cả kinh thân thể đột ngột run lên,
nhìn sang. Chẳng biết lúc nào Thanh Thụy mặt lạnh lùng đến gần, cũng không nhìn
nàng, chắp tay làm lễ ra mắt Thượng Quan Mạn: “Điện hạ.”
Trước mắt chuyển sáng, đập vào mắt chỉ thấy Hách Liên Du cầm cuốn sách tựa tại
trên ghế ở dưới đèn. Nửa người hắn đều bọc trong ánh sáng đèn, chiếu hình dáng
gò má hắn rõ ràng. Hắn mặc thường phục màu lam, tóc đen khoác lên đầu vai,
chiếu sáng bóng như trân châu đen.
Muốn đi tới, lại nghe tiếng sợ hãi bên cạnh: “Uyển Hi ra mắt Điện hạ.” Cũng
không phải gọi tỷ tỷ.
Quay đầu lại thấy Hà Uyển Hi hai tay giơ một chiếc đèn hoa sen quỳ ở trên đất,
thân hình xinh xắn lảo đảo muốn ngã. Nàng ngớ ngẩn: “Ngươi quỳ gối nơi này làm
gì?”
Hà Uyển Hi cẩn thận ngẩng mặt, nền gạch trơn nhẵn nguội lạnh, quỳ lên chốc lát
thôi liền khó có thể chịu được. Sắc mặt nàng mơ hồ trắng bệch, cắn môi mặt cúi
thấp: “Hà Uyển Hi sợ ánh đèn quá mờ, nên cầm đèn cho phu quân.” Nói như vậy,
nhưng nước mắt lại chuyển loạn trong hốc mắt, hai đầu gối không yên, ánh đèn run
run rẩy rẩy ở trong tay nàng.
Nàng bất quá muốn Hách Liên Du chú ý, nên tự tiện vào thư phòng. Hắn ngẩng mặt,
rõ ràng thấy trong con ngươi thâm thúy có nhàn nhạt ôn nhu, ánh mắt rơi vào
trên mặt nàng, mạt ôn nhu kia trong nháy mắt sụp đổ, xa xôi giống như cách ngàn
núi vạn sông. Rèm mắt rũ xuống hờ hững một tiếng: “Đi ra ngoài.” Nàng không cam
lòng, ôn nhu nói: “Phu quân cẩn thận tổn thương mắt, Uyển Hi cầm đèn cho phu
quân.” Liền đốt đèn hoa sen muốn dựa tới. Hách Liên Du bỗng nhiên quét mắt qua
một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt kia làm cho khắp cả người phát rét, tay chân đều
không nghe sai sử, hai đầu gối nàng mềm nhũn, liền quỳ trên mặt đất. Nha hoàn
của quan lại cầm đèn đều là quỳ xuống đất nâng đèn lên ngang vai. Quả nhiên bốn
bề yên tĩnh. Lời đã nói ra, lại không thể lập tức đứng lên, đành phải theo kế,
không nghĩ hắn xem thật nhập tâm, dường như quên tồn tại của nàng, vẫn không
gọi nàng dậy.
Hai đầu gối Hà Uyển Hi run lên, chỉ kém khóc lên, cầu cứu nhìn Thượng Quan Mạn.
Nàng dò xét khắp mọi nơi một phen: “Uh, trong phòng quả hơi tối chút,” chợt
quay mặt lại tán thưởng cười nói với nàng: “Làm khó ngươi có lòng như vậy.”
Hách Liên Du nghe vậy cuối cùng ngẩng mặt, thân thể đến gần ở trên ghế dựa,
nhíu mày đùa giỡn ngắm nàng.
Nụ cười của Thượng Quan Mạn tinh khiết như thiếu niên: “Ngươi xem ra dường như
mất hứng?”
Hà Uyển Hi khó khăn kéo khóe môi, cố cười nói: “Đây là việc Uyển Hi nên làm.”
Thượng Quan Mạn quét mắt một vòng thân hình không yên của nàng, chỉ sợ một hồi
nữa sẽ trụ không được. Đại gia tiểu thư nuôi ở khuê phòng, làm sao chịu nổi
loại tội này, đạm nói: “Đại nhân đọc sách cũng mệt mỏi rồi, ngươi lui ra trước
đi.”
Hà Uyển Hi như được đại xá, thân thể cứng đờ để đèn hoa sen kia xuống, vẻ mặt
đau khổ lã chã chực khóc: “Uyển Hi cáo lui.”
Cửa phòng khép lại, chỉ nghe thanh âm kinh ngạc của Bích Châu vang ở ngoài cửa:
“Tiểu thư, sao sắc mặt ngươi trắng như vậy?” cũng không biết Hà Uyển Hi nói cái
gì, tiếng bước chân dần dần đã đi xa.
Bên trong phòng đột nhiên lắng xuống, trong đèn bọc bằng vải lụa thỉnh thoảng
có tiếng “tách tách” vang dội, trên bàn bày bừa lộn xộn đều là sổ sách, cũng có
bóng cuốn sách in vào trên tay hắn. Ánh mắt của hắn tựa như rơi vào trên sách,
ngón tay thon dài chẳng có mục đích ma sát trang sách. Sách kia từ lúc nàng đi
vào lại chưa từng lật chương nào.
Thượng Quan Mạn bưng đèn hoa sen kia đi qua bên cạnh, nhất thời ánh sáng lan
tỏa mọi nơi, hắn hếch mày lên, cũng không nhìn nàng, chỉ nghe nàng ôn nhu nói:
“Phu quân cẩn thận tổn thương mắt.”
Hắn hừ một tiếng, bỗng nhiên vươn tay tới bắt nàng, nàng vội lách thân né
tránh, định thần đẩy tay hắn: “Cưới người ta tới lại bỏ mặc như vậy, chỉ sợ qua
ít ngày nữa, phủ này sẽ oán khí ngất trời.”
Hách Liên Du không nói ném sách kia trên bàn. Nàng mặc nam trang đứng ở dưới
đèn, càng lộ vẻ môi hồng răng trắng, quyến rũ phong lưu, quyến rũ xinh xẳn,
không khỏi cong môi mỉm cười: “Phải không, oán khí ta chưa thấy, ngược lại ngửi
thấy vị chua, không biết nhà ai vẩy dấm.”
Nàng ngay lập tức căng mặt: “Là ai lá gan lớn như vậy, vẩy dấm trong phủ Hách
Liên, cần kéo ra ngoài đánh 20 trượng.” Trong ánh mắt chỉ thấy hắn nghiêng
người bắt nàng, cả kinh liên tiếp lui về phía sau. Nàng làm sao là đối thủ của
hắn, một loáng liền bị hắn hung hăng ôm vào trong khuỷu tay, không thể động
đậy, vội vàng cười cầu xin tha thứ: “Thiếp không dám nữa, tha cho thiếp.” Hắn
cúi đầu cắn vành tai của nàng như sói, bỗng liếm liếm, khiến thân thể nàng rung
động. Hắn vẫn không tha nàng, vừa cắn vừa hôn. Nàng cuối cùng chịu không nổi
nhột, tránh né cười nước mắt cũng chảy xuống. Thình lình nghe hắn nói nhỏ: “Mạn
nhi, kiếp này Hách Liên Du ta có nàng cũng đủ rồi.”
Hơi thở hắn lành lạnh phất đến trên tai, nhột nhột khó chịu, nàng lại chợt dừng
ở nơi đó. Hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, da thịt dán sát, nhưng rõ ràng nghe được tiếng
tim đập của nhau. Hồi lâu, nàng cúi đầu nhẹ giọng nói: “Lời này là chàng nói,
thiếp đã ghi ở trong lòng rồi, nếu có ngày nào chàng nói lời phản lời, ta nhất
định sẽ hận không thể giết chết chàng.”
Bởi vì nàng vẫn mặc trang phục nam tử, tóc đen đều dùng trâm ngọc khoác lên, lộ
ra cái cổ trắng nõn, hắn buồn cười hôn lên, quả nhiên thấm hương mềm mịn. Thanh
âm cũng buồn buồn: “Như thế rất tốt, ta cầu cũng không được.” Ngón tay thon dài
đã cởi ra dây lưng trên eo nàng, nàng vội vàng bưng bít: “Đây là thư phòng...”
Hắn cười khẽ: “Thư phòng mới phải.”
Hách Liên Du càng bận, nàng cũng bận, rỗi rãnh mới đi Thù Ly cung, kiểm tra kỹ
thức ăn trong nội cung. Thức ăn bưng đến trên bàn sẽ do nội thị thử trước mới
đưa cho Cố Chiêu Viện dùng. Nàng muốn tự làm, nhưng tinh lực có hạn. May mắn La
cô là lão nhân trong cung, xử sự cảnh tỉnh, nàng mới dám yên tâm giao cho bà.
Mấy ngày nay chung quy lại ngủ không yên ổn. Hách Liên Du toàn thân là máu xuất
hiện ở trong mộng. Nàng đau đến không thở nổi, thế nhưng hắn lại cười, vẻ mặt
như ngày thường, trầm tĩnh nhìn nàng chăm chú, hắn nói: “Nàng tình nguyện để
người chết là ta.” Nàng lệ rơi đầy mặt, hô to: “Không phải vậy!”
Tỉnh mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng toàn thân. Hách Liên Du luôn luôn ngủ
không sâu, mỗi lần đều bị nàng làm tỉnh giấc, ôm nàng vào trong ngực, trấn an
nàng ngủ. Nàng ôm chặt hắn, làm như đang rất sợ. Ngày kế Hách Liên Du thức dậy,
nàng đưa ra một đôi tay trắng bóc dây dưa trên cổ hắn, tóc đen tôn lên gương
mặt, mắt sương mù đọng lại theo dõi hắn. Hắn cuối cùng lại nằm về, cam tâm tình
nguyện bị nàng hấp dẫn. Canh giờ đến Hình bộ càng lúc càng trễ, Đỗ Minh thường
thường dựa cửa phủ lắc đầu than: “Đêm Xuân ngắn ngủi,trời lên sớm. Từ đấy vua
ra chậm buổi chầu[1] .”
Thượng Quan Mạn dần dần đã ốm đi.
Ý thu tối dần, cành lá trong viện đã đổi vàng, lá rụng đầy đất, khắp mọi nơi
đều là màu vàng trong vắt. Hôm nay cũng không vào cung, chỉ ngồi ở trên băng đá
trong sân xuất thần. Chợt cảm thấy trên cổ tay lạnh đi, nàng theo bản năng rút
tay về. Sau một khắc nét mặt già nua phóng đại xuất hiện ở trước mắt, lông mi
trắng râu bạc trắng tóc trắng. Ánh mắt giấu ở trong lông mày, cơ hồ không tìm
được, nàng trấn tĩnh cười nói: “Nguyên lai là tiên sinh.”
Thanh Phong tiên nhân như đưa đám đặt mông trên đất: “Chợi không vui chơi không
vui, đứa bé gái này một chút cũng không đáng yêu.”
Nàng sững sờ nói: “Vậy như thế nào mới coi là đáng yêu?”
Thanh Phong tiên nhân cao hứng bừng bừng nói: “Dĩ nhiên là như vầy.” Hai tay
nắm quyền giả bộ làm Tây Thi ôm ngực, trừng mắt nhếch miệng la hét: “Oa, làm ta
sợ muốn chết!” Ông một lão nhân năm mươi tuổi đầu, làm động tác đáng yêu như
vậy, thấy lại cực kỳ khoa trương. Thượng Quan Mạn cố nén cười đến hai má cảm
thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo. Thanh Phong tiên nhân lại bỗng chốc đè lại cổ tay nàng,
nàng ngớ ngẩn, hỏi: “Chẳng lẽ tiên sinh đặc biệt xem bệnh cho ta hay sao?”
Thanh Phong tiên nhân bực tức: “Đáng thương lão đầu tử ta ở phía xa ngoài ngàn
dặm bị gọi về, đi cả đêm ngay cả miếng nước cũng không có..., tiểu tử hư kia
còn lấy cá chết đến hù ta sợ. Ngươi không biết từ lần trước ta cho ngươi vong
tình lộ, hắn treo ta trên cây ba ngày ba đêm, ô ô... Phía dưới còn có cá ghê
tởm chui lên, thiếu chút nữa cắn hết lỗ mũi của ta...” Ông chảy nước mắt nước
mũi, cuối cùng biến thành gào khóc. Một người đạp lá rụng bước lên thềm đá,
không kiên nhẫn mở miệng: “Khóc đủ chưa?”
Thanh Phong tiên nhân chợt đánh một cái nấc vang dội, tiếng khóc đột nhiên
ngừng lại, sờ sờ lỗ mũi cười hì hì nói: “Đủ rồi đủ rồi.” Quay mặt sang hỏi
nàng: “Ngươi đứa bé này tuổi còn trẻ, có gì mà phiền não suy nghĩ như thế, mọi
chuyện phải nghĩ thoáng chút.”
Nàng ngớ ngẩn, cười nói: “Ta nơi nào có cái gì nghĩ không ra.”
Khóe mắt Thanh Phong tiên nhân còn treo móc nước mắt, cười hắc hắc, râu bạc
cũng dính đến một nơi: “Đừng lừa gạt lão đầu tử ta,, có phải đứa bé này khi dễ
ngươi hay không, làm cho ngươi giận mà không dám nói gì. Ngươi cứ việc yên tâm,
ta làm chủ cho ngươi.” Vẻ mặt Thượng Quan Mạn sáng lên, mỉm cười.
Hách Liên Du nghe vậy không khỏi nhíu mày thật sâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT