Một
người kiêu căng như cậu ta, từ nhỏ đã quen với việc người khác đối tốt với
mình, đến khi cậu lần đầu tiên thử đem điều tốt trao cho người khác, chưa kịp
mở lòng mình đã phải nếm mùi vị bị từ chối.
.
Romeo
cùng công chúa nhảy xuống ban công, vĩ đại như Shakespeare có múa ngòi bút đến
thế nào nữa cũng không thể viết lại được, “người bạn quan trọng mãi mãi” của
Romeo không biết đã khốn khổ thế nào trước tình cảnh này.
Cát
Niên như đang đứng giữa hoang mạc lạnh giá, cô độc đón từng cơn gió tuyết lạnh
thấu xương thổi đến, trí óc cô vẫn minh mẫn như màn sương.
Sao cô
lại ngốc nghếch như vậy, cứ nghĩ những ngày tháng hai người đã cùng nhau đi qua
sẽ mang hai người đi hết cuộc đời này. Cô có thể trách Trần Khiết Khiết không?
Có cho cô hàng nghìn hàng vạn cơ hội nói từ “giá như”, “giá như” cô đưa tờ giấy
đó đến tận tay Vu Vũ, thì liệu trong đêm đông giá lạnh này, ở dưới lăng mộ liệt
sĩ, đôi bàn tay Tiểu hòa thượng có nâng niu khuôn mặt cô không? Tóc cô liệu có
thể xõa phủ lên ngực cậu hay không?
“Cậu
cũng nhìn thấy rồi chứ?” Cô khẽ hỏi cây lựu, cây vì quá cô độc nên hoa đều rụng
hết cả, không kết được quả.
Cô và
Vu Vũ đã từng nằm dưới gốc cây rất nhiều lần, cây rụng hoa màu đỏ như đốm lửa,
đôi lúc hoa rụng xuống mặt cô, và cũng đã từng rơi trên mặt Vu Vũ.
Con
người không có gốc, mà có chân cho nên càng đi càng xa, cây không như vậy.
Cô rút
kẹp tóc trên đầu xuống, cầm phần bằng sắt trong tay, khắc trên thân cây, tuy
trong tim cậu ấy đã có người khác, nhưng mong rằng cây sẽ mãi mãi chỉ nhớ Tiểu
hòa thượng và Cát Niên lúc trước mà thôi.
Cô sợ
sệt và cẩn thận giống như lo ai đó biết được chuyện của mình, cố ý khắc vào
phía ngược sáng của cây, đến cái tên đó cũng không dám viết thẳng ra.
tht&cn
Sẽ
không có ai nhìn thấy vết khắc này, trừ khi cảm nhận nó bằng bàn tay mềm mại.
Nhưng liệu ai sẽ thương xót cây lựu già cỗi và những thân cây xấu xí này đây?
Ai sẽ nhớ đến sự tồn tại của góc nhỏ yên tĩnh này đây? Trừ phi người đó đã để
nó trong tim.
Khi
khắc chữ t đầu tiên cô vẫn chưa quen tay nên hơi mờ. Khi khắc xong, cô trở lại
khắc thêm cho đậm, chiếc kẹp tóc trượt tay rạch một vệt dài xuống, cứa vào ngón
tay bên trái của cô. Bị một vật sắc nhọn cứa, tay lại bị lạnh quá lâu, ban đầu
chỉ hơi đau, cô không phản ứng gì, lát sau nhìn lại, máu đang trào ra từ vết
cắt.
Cát
Niên không kêu gì, chỉ giữ chặt vết thương, lúc này mới nhớ đến gói giấy lúc
nãy lấy ra từ ba lô của Hàn Thuật, cậu ấy mới dùng một tờ, số còn thừa vẫn chưa
lấy lại, thế là cô tìm giấy để thấm vết thương. Băng vết thương xong, cô ngẩng
đầu lên thấy Hàn Thuật đang leo lên chỉ còn vài chục bậc nữa.
Hàn
Thuật thấy Cát Niên ngồi dưới gốc cây, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, há miệng nói,
nhìn là biết cậu ta sắp nói “cậu”.
Cát
Niên hốt hoảng không nghĩ được gì, đặt ngón trỏ trước miệng ra hiệu cho cậu ta
im lặng.
Cô
không biết về sau Vu Vũ và Trần Khiết Khiết sẽ lo liệu việc này như thế nào,
nhưng càng nhiều người biết chuyện chỉ càng thêm rắc rối, hơn nữa Hàn Thuật và
nhà họ Trần lại có mối quan hệ rất thân thiết, Cát Niên không muốn đánh động
đến hai người ở bên bia mộ, cũng không muốn để Hàn Thuật nhìn thấy cảnh tượng
này.
Hàn
Thuật đã không để âm thanh phát ra, Cát Niên vẫn sợ bị phát hiện, đứng dậy chạy
về phía Hàn Thuật.
“Tạ…”
“Suỵt,
đừng nói. Trên đó có ma đấy!” Trống ngực Cát Niên đập thình thịch. Lời nói dối
Vu Vũ đã từng lừa cô không biết có lừa được Hàn Thuật hay không.
Hàn
Thuật quả nhiên nhìn cô bằng ánh mắt “Thì ra là cậu có vấn đề, thật đáng
thương,” nhưng tiếng nói cũng nhỏ như Cát Niên.
“Thần
kinh à, canh ba nửa đêm còn đâu có ma.” Vừa nói cậu ta vừa muốn đi xem rốt cuộc
có chuyện gì.
Cát
Niên bắt đầu lo lắng, không kịp nghĩ bèn giữ tay cậu ta lại, mười ngón tay giữ
thật chặt, cậu ta định giằng ra thì sẽ giữ tiếp chân cậu ta. Chuyện Vu Vũ và
Trần Khiết Khiết không thể để cậu ta biết được.
Nhưng
Cát Niên không ngờ bàn tay mình có thể níu giữ một người cố chấp và ngỗ ngược
như Hàn Thuật. Tay cậu ta vùng vẫy gọi là một lát, sau đó trở nên ngoan ngoãn
hơn giống như chủ nhân của nó.
Gió
đông thổi qua cành thông, chạy trốn vào hư không vô tận, âm thanh phát ra mới
bi ai làm sao. Tay Cát Niên lạnh, ở chỗ vết thương vẫn cuốn giấy ăn, tay Hàn
Thuật lại ấm và ướt, tay cô dần lấy lại được cảm giác ở đầu ngón tay, vết đứt
tay cũng bắt đầu thấy đau.
Cát
Niên cứ nắm tay Hàn Thuật như vậy đi từng bước xuống dưới. Với sự giàu có và
phẫn nộ của bố mẹ Trần Khiết Khiết, trong thời điểm này chỉ có đưa Hàn Thuật đi
càng xa thì Vu Vũ mới càng có thể được an toàn tạm thời.
Các bậc
thang dần dần trôi qua dưới bàn chân hai người trẻ. Khi chân đặt xuống nền đất,
trái tim lo lắng nãy giờ mới trở lại cõi lòng lạnh giá của cô. Cô dường như
quên mất rằng sự tĩnh lặng và nghe lời khó tin của Hàn Thuật nãy giờ mới là vấn
đề mà cô sắp phải đối mặt.
Hàn
Thuật đứng đối mặt với Cát Niên, nhưng lại nhìn một cây thấp lùn trong bóng tối
ở bên cạnh, tay Cát Niên vẫn nắm lấy tay cậu, không chặt, nhưng cậu cũg không
giằng ra, tạo thành một dáng vẻ kỳ cục.
Cậu
không nén được ho một tiếng nhỏ, bàn tay nắm tay cậu liền lập tức buông ra.
Khi đưa
tay về, Hàn Thuật bắt đầu hối hận.
Cậu
phải nói gì đó, để hoá giải bầu không khí tĩnh lặng nãy giờ.
“Bác
cậu ở trên đó đấy à?” Hàn Thuật vừa nói vừa chỉ về phía bia liệt sĩ, vẫn giọng
mỉa mai Cát Niên như mọi khi. “Có phải cậu muốn nói với tôi là bác cậu là yêu
tinh già trong núi sâu, còn cậu là Nhiếp Tiểu Trái không hả?”
Cát
Niên cười vu vơ: “Tớ đi dạo thôi, ở đây không khí trong lành.”
Hàn
Thuật nhìn quanh, không thèm đáp trả những lời nói ngụy biện của Cát Niên, đêm
khuya trời tối, núi non hiểm trở như vậy, cậu không muốn tìm lại cảm giác ghê
sợ lúc đi theo Cát Niên nữa, nếu không có bóng của cô, nếu không phải chỉ có
mỗi đường này thì chắc cậu con trai lớn lên ở thành phố từ nhỏ là cậu đã nghĩ
rằng mình đang nằm mơ ác mộng.
“Trên
đó có gì vậy?” Cậu ta đút tay vào túi áo, lấy lại giọng hỏi, dường như cậu đã xác
định được trong lòng cô có ma.
Cát
Niên nói: “Tớ đã nói là có ma, không phải để lừa cậu đâu. Con trai dương khí
mạnh nên nếu cậu lên đó sẽ bị phát hiện. Đó đều là ma nữ chưa đến mười tám
tuổi, không được chôn trong mộ tử tế, không được tảo mộ, nếu không chúng sẽ nhớ
tên người trong nhà và đường về nhà. Loại ma này vô cùng hung dữ, chúng oán hận
trong lòng, bởi vì có nhiều điều thú vị trong cuộc sống mà chúng chưa kịp hưởng
thụ, nếu bị những con ma đó theo thì cả nhà sẽ không được yên ổn, ngày xưa người
ta gọi ma này là ‘âm hồn ma nữ’. Khi chúng xuất hiện thì bên cạnh chân sẽ có
đốm lửa, như lửa nến, nhưng tối hơn nhiều, chúng kêu như trẻ con khóc, chúng
không có chân mà bay qua bay lại rất nhanh, thoắt cái là đã xuất hiện trước
mặt, cậu đừng có nhìn vào mắt chúng đấy!”
“Rồi
sao nữa?” Tuy Hàn Thuật biết cô chỉ bịa chuyện ra như vậy, nhưng vẫn thấy hơi
rờn rợn tóc gáy. Gió lại tiếp tục thổi, có tiếng như tiếng trẻ con khóc thật, ở
đằng xa có động, không phải cây cỏ bị thổi, mà trong gió có mùi tanh.
Cát
Niên lạnh lùng bước tới, mở to mắt và nói nhanh: “Bởi vì nó không có mắt!”
Hàn
Thuật nhảy cẫng lên, kéo Cát Niên về sau vài bước: “Cậu nói ghê quá đi!”
Cát
Niên nhoẻn miệng cười. Hàn Thuật bắt đầu nản quay đầu đi. Thấy Hàn Thuật đã
chịu đi, Cát Niên trút một hơi thở dài, đi sau cậu ta hỏi: “Cậu sợ ma à?”
“Tôi
á?” Hàn Thuật cười lạnh lùng, “Cậu thử đi hỏi xem, cả nhà họ Hàn từ trên xuống
dưới đều theo chủ nghĩa duy vật, thế mà gọi là sợ á? Tôi chỉ thấy cậu buồn cười
thôi!”
“Ừ.”
Cát
Niên không nói nữa mà đi thêm vài bước. Hàn Thuật lại thấy sự im lặng đó hơi
gai người, chuẩn bị quay lại nhìn cô thì cô bất ngờ kêu.
“Ối, âm
hồn ma nữ!”
“Đâu?!” Hàn Thuật giật mình sau đó phản ứng lại ngay, nhe răng nói: “Âm hồn ma nữ
chính là cậu!”
“Mặt
cậu trắng bệch rồi kìa, máu duy vật rút nhanh đấy.” Cát Niên nói ra vẻ nghiêm
túc.
“Đang
đêm hôm nói chuyện ma quỷ ở chỗ này, cậu hết việc rồi à.”
“Cậu
nói hay nhỉ, thế cậu theo tớ làm gì?”
“Tôi
phải xem cậu định làm gì, cậu làm gì bình thường một chút không được à?”
“Ví dụ
đi.”
Hàn
Thuật nghĩ một chút: “Cậu đã nghe tin thành phố sắp tổ chức giải cầu lông cho
học sinh cấp Ba chưa?”
“Ừ.”
Trên báo có đăng, mà ở trường cũng nói rồi.
“Thực
ra tôi cũng chưa đánh cầu với cậu lần nào cho ra hồn, không biết trình độ cậu
đến đâu, nhưng tôi cũng không kén chọn đâu, hay chúng mình đăng ký đôi nam nữ
đi.” Hàn Thuật nhặt một hòn đá vỡ dưới đất lên.
“Hả?”
Đánh đôi với cậu ta ư? Cát Niên không tưởng tượng nổi cảnh tượng đó.
Hàn
Thuật thấy điệu bộ có vẻ không đồng ý của cô, cười giòn: “Ừ… à mà nghe nói các
đôi có thể đăng ký giữa các trường, nếu không cậu mời ai đó… đăng ký đi.”
Có vẻ
cậu ta không nhớ nổi bất cứ cái tên nào, đó là một kiểu quên đầy tự cao.
Cát
Niên cúi đầu nói: “Cậu ấy tên là Vu Vũ.” Cậu ấy có tên, chứ không phải “ai đó”.
Nhưng
giờ đây nhắc đến cái tên này, trái tim cô như bị hàng nghìn mũi kim châm chích.
“Ừ thì
Vu Vũ, cái cậu học ở trường dạy nghề đó, tôi thấy cậu ấy có vẻ, cậu với cậu
ấy…”
Hàn
Thuật không nói thêm nữa, một khoảng trống bỏ cách, dường như đó là thời gian
để Cát Niên phản bác.
Cát
Niên nói lắp bắp từng từ: “Tớ, tớ không có thời gian thi đấu. Tớ còn phải đọc
sách, nhà tớ nhiều việc lắm, khi mẹ tớ bận tớ còn phải trông em.”
“Tôi
không thích mọi người trong nhà cậu.” Hàn Thuật bất ngờ chen vào một câu.
“Tại
sao?” Cát Niên thấy rất khó hiểu. Trừ việc bố cô bị Viện Kiểm sát khai trừ ra,
mấy năm lái xe cho Viện trưởng Hàn, bố cô đều tận tâm tận lực, đối xử với Hàn
Thuật cũng rất tốt. Hàn Thuật có thể ghét cô, nhưng không có lý gì mà ghét mọi
người trong nhà cô.
Hàn
Thuật nói: “Họ không tốt với cậu, tôi không tưởng tượng nổi bậc phụ huynh nào
vì con trai mình mà nói đứa con gái là trí tuệ kém phát triển, gửi cho người
khác nuôi.”
Cát
Niên im lặng, bỗng có một ý nghĩ lướt qua.
“Là cậu
à?”
Hàn
Thuật đang vặn vẹo hai tay, thấy cô quay đầu lại nhìn, cậu ta lại đưa tay ra
phía sau.
“Cậu
muốn nói đến việc đưa thư đến Phòng Bí thư hả? Đúng, là tôi đấy. Trước tiên là
họ sai, thì sao, cậu thấy tôi làm gì sai à, chẳng lẽ cậu không hận họ một chút
nào hay sao?”
Cát
Niên không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng lại thở dài một tiếng. Cậu ấy
làm một việc “nghĩa hiệp” như vậy, chắc chắn muốn làm cho người khác vui, nhưng
cậu ấy không nghĩ được rằng, Tạ Mậu Hoa là trụ cột của nhà Cát Niên. Cho dù thế
nào, ông ấy cũng đã nuôi nấng Cát Niên, một gia đình bình dân mất đi một trụ
cột kinh tế, mấy năm nay tài chính gia đình có nhiều khó khăn, đó không còn là
vấn đề yêu hay hận nữa.
Cát
Niên thậm chí không muốn kể rõ lợi hại cho Hàn Thuật nữa, cũng không hy vọng
cậu ta hiểu được. Một người rất khó để hiểu thế giới của người khác, đó là lẽ
thường tình.
“Phía
trước có một cửa hàng, tôi vào đó mua chai nước, cậu có cần không?” Hàn Thuật
hỏi.
Ở vùng
này chỉ có một cửa hàng nhỏ, Lâm Hằng Quý, ác mộng của Cát Niên. Qua lời gợi ý
của Hàn Thuật, sự nóng nực, ngột ngạt và bẩn thỉu của trưa hè đó bỗng như mới
xuất hiện như ngày hôm qua.
Cát
Niên lắc đầu dứt khoát.
Hàn
Thuật thấy lạ: “Cậu không uống thì cũng không cần thiết phải lắc nhiều thế
đâu.”
“Đừng
đi. Ông ta… không tốt.”
“Thôi
đi ạ, tôi chỉ mua chai nước thôi… Lẽ nào ông ta đã từng bắt nạt cậu à?” Hàn
Thuật không hề ngốc chút nào.
Cát
Niên không muốn nhắc đến chuyện đó nữa, chỉ muốn cách xa Lâm Hằng Quý và cửa
hiệu của ông ta càng xa càng tốt, cô không muốn nghe đến tên ông ta.
Hàn
Thuật nói: “Thôi được, không uống nữa, lúc tới đây cũng đi qua cửa hàng đó, có
con chó đáng ghét cứ sủa mãi.”
“Đó là
Chiêu Phúc, nói không chừng cũng đã đổi tên tiếng Nhật rồi, không còn là Chiêu
Phúc nữa.” Lâm Hằng Quý đã từng nói con chó Nhật của ông ta là giống cao quý,
phải đặt một cái tên tiếng Nhật.
“Tên
tiếng Nhật thì cũng phải có gốc chứ, tên là Marlag Ballet bình thường chỉ gọi
là Ballet thôi.”
Tuy Cát
Niên có nhiều chuyện buồn nhưng cũng không nhịn được cười. Họ đã đi đến con
đường nhỏ bên bờ ruộng, những cánh rừng âm u đã ít hơn nhiều. Đường cũng hẹp
hơn, chỉ đủ một người đi, Hàn Thuật để cho cô đi trước, còn mình đi sau một
bước. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Cát Niên không kẹp tóc lên, tóc cô dài bay ra
phía sau, đuôi tóc uốn lượn theo bước chân cô, trông vô cùng nhẹ nhàng và kiều
diễm.
Hàn
Thuật đưa tay chạm thử vào đuôi tóc cô, cô không biết, cậu tiếp tục nắm một lọn
tóc trong tay, mát và rất trơn, cảm giác này bỗng khiến Hàn Thuật thấy cái khăn
quàng trên cổ làm cho mình hơi nóng.
Cậu
không kiềm chế nổi tưởng tượng rằng, không biết mái tóc mượt mà như cỏ nước này
quấn lấy cổ cậu thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Tóc vốn
không có thần kinh cảnh giác, nhưng Cát Niên bước đi không để ý bị trượt chân,
người nghiêng về một phía, lọn tóc Hàn Thuật đang nắm trong tay bị giật làm cô
đau.
“Ái!”
Cát Niên quay đầu lại.
Hàn
Thuật vẫn chưa buông tay ra, những sợi tóc đó như có ma lực cứ quấn mãi trong
lòng cậu.
“Này,
đây là tóc của tớ.” Cát Niên khẽ nhắc nhở cậu ta, Hàn Thuật cứ như không nghe
thấy, cô chỉ biết nhẹ nhàng rút từng lọn tóc ra khỏi tay Hàn Thuật, nhưng tay
cậu ta như bị tóc hút lấy, tiến dần về phía cô, dường như sắp chạm vào mặt cô.
Cát
Niên hốt hoảng, hắt hơi một tiếng.
Cuối
cùng Hàn Thuật cũng bỏ tay ra, lấy đôi găng tay cùng màu với chiếc khăn từ
trong ba lô, đưa cho Cát Niên: “Cậu đeo vào đi không lạnh quá biến thành âm hồn
ma nữ bây giờ.”
Hàn
Thuật cười đáp: “Ai tính toán với cậu mà cậu phải nói, găng tay này chị tớ gửi
về cho, dù sao tớ cũng không dùng đến.”
“Găng
này chị cậu mua cho cậu hơi nhỏ thì phải.” Cát Niên đưa tay ra trước mặt Hàn
Thuật, cảm nhận rõ đây là len lông cừu rất ấm áp và mềm mại.
“Cũng
không phải chị ấy mua cho tớ… à, chị ấy đôi khi thích làm những việc không
đâu.” Hàn Thuật nói đến đây, tuy mắt không nhìn Cát Niên nhưng trong đêm tối,
Cát Niên cảm thấy mặt cậu ấy đang nóng bừng.
Cát
Niên bắt đầu cảm nhận thấy điều gì đó, có lẽ cô luôn biết, ánh mắt cậu nhìn cô
vô cùng thân thiện, nhưng nó lại làm cô buồn.
“Cát…”
“Hàn
Thuật, cậu không cần đối tốt với tớ như vậy.”
Cát
Niên chậm rãi cởi găng tay ra, trả cho cậu.
Bước
chân ngập ngừng ngoài cửa trái tim cô ngày càng đi xa, nói chi đây là bước chân
trên con đường khác.
Hàn
Thuật nhìn Cát Niên đang cúi đầu, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa đằng sau câu nói
của cô.
Một
người kiêu căng như cậu ta, từ nhỏ đã quen với việc người khác đối tốt với
mình, đến khi cậu lần đầu tiên thử đem điều tốt trao cho người khác, chưa kịp
mở lòng mình đã phải nếm mùi bị từ chối.
Cảm
giác xấu hổ làm khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên ngượng ngùng, cậu cười nhạt:
“Tôi đối tốt với cậu bao giờ, tôi thấy cậu đáng thương nên trêu cậu thôi, cậu
tưởng tôi gì đó cậu thật à… Tạ Cát Niên, cậu nghĩ ngợi siêu thật đấy.”
Sau
những lời nói đó của cậu, Cát Niên cũng đỏ mặt nhưng vẫn bắt Hàn Thuật cầm găng
tay của mình.
“Cậu
cầm đi.”
Hàn
Thuật cầm xong vứt luôn xuống vệ đường: “Cậu đã đeo rồi tôi còn lấy làm gì
nữa?”
Nói
xong cậu liền chen lên trước, đi nhanh bỏ lại Cát Niên ở phía sau.
Cát
Niên tiếc đồ nên nhảy xuống tìm, nhưng trời tối quá, chỉ thấy một chiếc, chiếc
kia không thấy đâu, đành bỏ lại. Quay lại đường chính đã không thấy bóng Hàn Thuật
đâu.
Cô cầm
chiếc găng tay đó theo đường nhỏ đi về, cô không muốn về nhà bác, lúc đi cô đã
nói với mẹ là đi sinh nhật bạn, bây giờ về muộn rồi thế nào cũng bị mắng.
Đi qua
cửa hàng của Lâm Hằng Quý, thấy cửa đã kéo xuống, đèn đã tắt, Cát Niên thở phào
nhẹ nhõm, nhưng lại thấy trong góc tối đối diện cửa hàng có ánh lửa, tiếp đó là
khuôn mặt Cát Niên vừa ghét vừa sợ hiện ra cùng với điếu thuốc của ông ta.
“Cát
Niên, mấy năm không gặp, càng lớn càng xinh đẹp nhỉ, tóc cùng dài hơn nhiều
đấy.”
Nỗi sợ
hãi vây quanh, cô có thể chạy, cũng rất nhanh, nhưng cô đang run sợ vì câu nói
đó, chân không sao nhúc nhích nổi.
“Thằng
nhóc Vu Vũ đó không đi với mày à? Chẳng phải nó muốn tao chết sao, sớm muộn gì
tao cũng sẽ cho nó chết. Cát Niên, mày có quen chú Hằng Quý phải không? Đừng
quên rằng vết sẹo mày để lại cho tao vẫn còn đây, có cần sờ thử không.”
Cát
Niên lùi lại sau một bước, tay cô cầm chặt chiếc cặp tóc đã biến dạng, Lâm Hằng
Quý cười bước tới, chỉ cần hắn ta bước tới một bước, cô sẽ, cô sẽ…
Cô đã
chuẩn bị sẵn, khi cánh tay vừa giơ lên, cô nghe thấy tiếng Hàn Thuật từ xa quay
lại hét: “Tạ Cát Niên, cậu tránh xa ra cho tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT