Thân
thiết mà hiểu nhau trong im lặng là điều khiến người ta cảm thấy hạnh phúc nhất
trên thế gian này, thế nhưng, lần này sự im lặng của Cát Niên lại chứa đựng nỗi
bất an.
.
Hôm có
kết quả thi học kỳ, Cát Niên đi theo các bạn đến sân vận động để xem bảng danh
dự, trên bảng có công bố tên của mười học sinh đứng đầu các khối. Học sinh tập
trung trước bảng thông báo rất đông, Cát Niên phải đợi một lúc mới có thể len
vào được chỗ trống, khối Mười trường Trung học số 7 có tám lớp, hơn bốn trăm
học sinh, vậy mà cô cũng lọt được vào trong top này, không cao không thấp cô
xếp đúng vị trí thứ mười.
Cát
Niên là cái tên mới trong bảng danh dự này, cô đã quen với việc im hơi lặng
tiếng, chẳng ai biết đến, cũng giống như một giọt nước an toàn trốn vào lòng
đại dương, vì vậy khi nhìn thấy ba chữ “Tạ Cát Niên” to đùng trên tấm giấy đỏ
kia, cô bỗng cảm thấy thật kỳ quặc. Đương nhiên, dù sao chăng nữa cô vẫn là học
sinh, việc thi tốt vẫn là một điều đáng chúc mừng, vì vậy khi các bạn học người
ngưỡng mộ người kinh ngạc nói với cô: “Ghê nhỉ, Tạ Cát Niên, lọt vào top 10 của
toàn khối cơ đấy”, cô chỉ đáp lại bằng nụ cười xấu hổ và khiêm tốn.
Lúc Hàn
Thuật và vài người bạn đi tới, Cát Niên thấy đã đến lúc mình nên tránh đi rồi,
không đấu lại được chẳng nhẽ lại không tránh được hay sao?
Nghe
nói thành tích của Hàn Thuật cũng không tồi, nhưng lần này cậu không lọt được
vào top 10, có lẽ quá nhiều thú vui đã phần nào làm phân tán tư tưởng của cậu.
“Ôi,
Hàn Thuật, cậu chỉ kém bạn xếp thứ mười có mỗi một điểm thôi.” Cát Niên nghe
thấy một bạn gái có vẻ như là bạn học cùng lớp của Hàn Thuật nói một
cách nuối tiếc.
Hàn
Thuật nở nụ cười với cô bạn kia, cậu cũng không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn
những cái tên trên bảng danh dự, ánh mắt vô tình nhìn về phía người đang có ý
định rút lui là Cát Niên, cậu liếc cô một cái, rồi giả bộ như không nhìn thấy
gì.
Chu
Lượng kiễng chân lên bá vai Hàn Thuật nói: “Nếu như cái danh sách này dài thêm
một chút nữa thì thấy cái tên thứ mười một sẽ là cậu, hơn nữa, trong lớp mình
thì cậu vẫn ở top 3, thế là giỏi lắm rồi.”
Hàn
Thuật lắc vai đẩy tay Chu Lượng ra, chẳng mặn mà gì nói: “Giỏi cái gì? Ông già
tớ nói rằng ông ấy từ nhỏ tới lớn thi cử chỉ luôn đứng trong top 3, chị tớ có
lẽ cũng chẳng kém gì. Tớ coi như là đứa con cháu nhà họ Hàn bất hiếu đầu tiên
không lọt vào top 10, về tới nhà thế nào cũng bị lột xác cho xem.”
Hàn
Thuật vừa nói, vừa liếc nhìn sang Cát Niên, ánh mắt của cậu khiến Cát Niên cảm
thấy mình như đã trở thành tội nhân gây ra việc bạo hành trong gia đình. Hình
như cô cũng có nghe bố mẹ cô trong lúc tán gẫu có nói rằng, Viện phó Viện kiểm
sát trông hiền lành nho nhã vậy mà dạy con vô cùng nghiêm khắc, khác hẳn sự
nuông chiều con trai của phu nhân Viện phó, ông quan niệm rằng yêu cho roi cho
vọt, vì thế khi ra tay ông thường đánh rất ác. Thường thì một bên ông nén lòng
“dạy con” còn một bên vợ ông sống chết ngăn cản, cả tòa nhà ai cũng nghe thấy,
chỉ là người ta không tiện nói ra mà thôi.
Hôm nay
Hàn Thuật mặc áo khoác thể thao màu đỏ, cái màu cực kỳ đĩ bợm, nhưng khi khoác
lên người cậu trông cũng mát mẻ bắt mắt. Cậu ấy là kiểu người như thế này, khi
buộc phải mặc đồng phục thì cậu là người mặc chỉnh tề nhất, lúc không phải mặc
đồng phục thì cậu tranh thủ mọi cơ hội không phải mặc, đánh chết cũng không
mặc. Cát Niên tưởng tượng ra cảnh anh chàng Hàn Thuật này bị Viện phó Hàn cầm
roi đánh cho sưng mông vãi tiểu, rồi cũng tự thấy mình không được tử tế cho
lắm.
“Theo
tớ thì, đây cũng là do đen đủi, này nhé, nếu cái người thứ mười kia làm sai một
câu hỏi trắc nghiệm thôi thì vị trí thứ mười này chắc sẽ vào tay cậu.” Phương
Chí Hòa cũng đã nhìn thấy Cát Niên, cậu cố tình thêm dầu vào lửa.
Hàn
Thuật tỏ vẻ không đồng ý nói: “Cậu nói những lời này làm gì?”
Cát
Niên đã chạy trốn thành công. Cô nghĩ, không ngờ lần này Hàn Thuật lại biết
điều như vậy, sách giáo khoa môn chính trị nói đúng, cần phải triệt để nhìn vào
vấn đề theo hướng khách quan, toàn diện, phát triển, có lẽ nhìn người cũng vậy.
Không
ngờ rằng Hàn Thuật đã nhanh chóng dùng hành động lật đổ quan điểm của cô.
Cát
Niên đạp xe về nhà, xe của cô là chiếc xe “Phượng hoàng” bố mẹ mua khi kết hôn,
hồi đó xe này thuộc loại xịn, còn bây giờ, có quên không khóa xe thì cũng chẳng
ai lấy. Cát Niên dáng người không cao nhưng yên xe lại rất cao, leo lên xe cũng
hơi khó khăn, ức chế nhất là cái bánh xe không biết bị hỏng chỗ nào mà cứ
chuyển động là kêu “lạch cạch lạch cạch”, có điều ngày nào cô cũng nghênh ngang
trên phố như vậy nên cũng vô cảm với vấn đề này từ lâu rồi.
Vừa ra
khỏi trường một quãng, Cát Niên nghe thấy có tiếng người xen vào giữa những
tiếng “lạch cạch lạch cạch” của bánh xe.
“Giấy
vụn bao nhiêu tiền một cân?”
Người
đạp xe đuổi theo cô mặc một chiếc áo đỏ chóe.
Cát
Niên hiểu ngay, Hàn Thuật đang mỉa mai cô giống một bà đồng nát.
Cô
không nói gì, cắm đầu cắm cổ đạp chiếc xe cũ kỹ của mình một cách khổ sở, nhưng
xe của Hàn Thuật vẫn nhanh hơn xe cô nhiều. Cát Niên thấy tốc độ của mình như
sắp rời xa lực hút trái đất đến nơi rồi mà Hàn Thuật vẫn bình thường như hình
với bóng đuổi đằng sau cô.
“Tôi
hỏi cậu, ngoài đọc sách ra cậu còn biết làm gì nữa? Chính vì cái thứ mọt sách
ngoài đọc sách ra thì chẳng hiểu gì như cậu nên mới có cái trò xếp hạng vô vị
kia, cái loại điểm cao nhưng năng lực kém chính là chỉ cậu đấy.”
Hóa ra
có người coi cô là đối tượng để trút giận và kẻ chịu tội thay cho sự bất mãn
của họ đối với chế độ giáo dục. Cát Niên quyết định đi ngược lại quan điểm cái
gì mà “nhìn vào vấn đề theo hướng toàn diện, khách quan, phát triển”, trong
sách cũng nói rồi, dù những hiện tượng có thiên biến vạn hóa đến đâu, nhưng bản
chất của sự vật không bao giờ thay đổi. Lúc nãy cậu ta tỏ ra khoan dung độ
lượng trước mặt mọi người, đó là giả thôi! Trong lòng cậu thực ra rất hận cô.
“Tạ Cát
Niên, cậu nói đi, ngoài học ra cậu còn biết gì nữa?”
Cát
Niên phóng xe bạt mạng đến nỗi mồ hôi cô túa ra giữa cái lạnh của mùa đông, cô
không thể hiểu nổi tại sao Hàn Thuật vẫn còn đủ sức để nói không ngớt miệng như
thế.
Cuối
cùng cô thấy không thể chịu nổi nữa, cứ tiếp tục phóng xe thế này, sớm muộn cô
cũng đứt hơi mất.
“Đường
về nhà cậu đã qua… qua mất rồi.” Cát Niên vừa thở vừa nói. “Cậu còn đi theo tớ
làm gì?”
“Đường
đi là nhà cậu làm à?”
“Thôi được
rồi, đừng đi theo nữa, tớ nói, nói hết với cậu…”
“Nói
cái gì cơ?” Hàn Thuật đi song song với đầu xe của Cát Niên, tự nhiên cậu lại
thấy có chút tò mò, không biết cô muốn nói với cậu điều gì.
“Giấy
vụn… ba hào một cân.” Cát Niên vừa nói xong, phát hiện Hàn Thuật đã biến mất từ
lúc nào rồi.
Hàn
Thuật dùng chân dừng xe bên cạnh vỉa hè.
“Vô vị!
Tạ Cát Niên, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy người nào vô vị như cậu!”
Vừa mới
nghỉ đông được một tuần, năm mới đã đến rồi. Ngày Tết dĩ nhiên là phải đi chúc
Tết nhà người thân, thế là, lần đầu tiên kể từ khi chuyển nhà về sống cùng cha
mẹ, Cát Niên cùng với bố mẹ đến chúc Tết nhà bác gái.
Theo lệ
thì bố mẹ bắt Cát Niên thể hiện lòng cảm kích suốt đời không quên đối với sự
chăm sóc mấy năm qua của bác trai và bác gái, thế nhưng họ cũng chẳng hy vọng
Cát Niên nói được những lời cảm động. Phần lớn thời gian, Cát Niên chỉ cần hùa
theo là được rồi. Đợi đến khi bác gái nói, hiếm có gặp dịp Tết, hôm nay lại đủ
chân, chi bằng mấy người lớn chúng ta cùng nhau “quây quần làm vài ván”, Cát
Niên ngồi bên cạnh xem ti vi một lúc, đứa em trai đã ngủ say, được đặt trên
chiếc giường trong căn phòng nhỏ, cô thừa lúc không ai chú ý đến mình, liền lén
lút chuồn ra ngoài, men theo con đường quen thuộc đến nhà Vu Vũ.
Nhà Vu
Vũ không có họ hàng thân thiết nào cả, theo như Vu Vũ nói, dù có là người thân
đi chăng nữa thì cũng tránh xa gia đình cậu, vì vậy, cho dù là mồng hai Tết,
cũng không cần lo lắng rằng cậu đi chúc Tết họ hàng không có nhà.
Gõ cửa
một hồi lâu, bà của Vu Vũ mới run rẩy ra mở cửa, bà già rồi, tay chân và đầu óc
đều kém linh hoạt, nhìn thấy Cát Niên, có vẻ như nhận ra cô là ai nhưng cũng có
vẻ chẳng biết cô là ai cả. Cát Niên dìu bà vào trong phòng, mất bao nhiêu công
sức mới biết hóa ra Vu Vũ không có nhà.
Cát
Niên lôi một viên kẹo cô giấu trong người ban sáng đưa cho bà Vu Vũ, người già
hơn 70 tuổi, răng sắp rụng hết đến nơi rồi, mồm ngậm kẹo mà vui như một đứa trẻ
con. Cát Niên nói chuyện với bà một lúc, nói chung là ai nói chuyện người ấy,
cả hai người đều không hiểu người kia nói gì, cứ nói chuyện linh tinh vậy thôi,
sau đó bà chuyển sự chú ý sang chiếc ti vi trắng đen mười bốn inch trong nhà.
Cát
Niên đi ra ngoài, đứng ở giữa khoảnh sân nhỏ nhà Vu Vũ, nếu như có người không
tin rằng thành phố này vẫn có những góc nhỏ bị không khí tết lãng quên mất thì
hãy đến đây mà xem. Thế nhưng khi nhìn thấy mấy chậu hoa mọc xiêu vẹo trong sân
và một cây tỳ bà duy nhất sống sót, bỗng nhiên cô lại hy vọng đừng bao giờ có
ai tới làm phiền cái góc nhỏ này.
Giữa
mùa đông, miền Nam không có tuyết, chỉ có những cơn mưa dầm. Chân tay tê cứng,
Cát Niên hít một hơi thật sâu, cô thấy cổ họng và lồng ngực mình lạnh tê tái,
lập tức cô thấy mình vô cùng tỉnh táo, Cát Niên thích mùa đông thế này. Cô đợi
hơn một tiếng mà Vu Vũ vẫn chưa về, nhưng cô không vội, so với việc phải về nhà
bác gái xem mọi người đánh mạt chược thì cô thích bê cái ghế đẩu ra ngoài cửa
ngồi ngắm sân nhà Vu Vũ và cả cây tỳ bà của cô hơn. Chờ đợi cũng có nhiều kiểu,
đây là kiểu chờ đợi làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào.
Bên
ngoài chắc là náo nhiệt lắm, phía xa xa, chốc chốc lại có tiếng cười nói và
tiếng pháo vọng lại, hòa cùng với âm thanh rè rè phát ra từ chiếc ti vi cũ kỹ
trong phòng bà, mang lại cảm giác mơ hồ nhưng vĩnh cửu, giống như âm nhạc phát
ra từ chiếc máy hát cũ. Một chiếc lá tỳ bà vừa rụng, rơi xuống nền đất, khẽ
phát ra tiếng “tạch”. Đúng lúc này, Cát Niên nghe thấy tiếng bước chân Vu Vũ.
Cô cười
mở cổng cho cậu.
Bên
ngoài không chỉ có Vu Vũ mà còn mấy cậu con trai ăn mặc kỳ quái nhìn có vẻ trạc
tuổi Vu Vũ, một hai người lớn hơn Vu Vũ vài tuổi, trên tay các cậu không cầm
những quả pháo phát ra tiếng nổ đinh tai mà là thuốc lá.
Cát
Niên không ngờ lại có người khác đi cùng, nên cô cứ đứng đó không biết phải làm
gì, tay vẫn vịn vào bức tường bên cạnh cửa.
“Hề hề,
Vu Vũ, trong nhà cậu còn giấu cả con gái nữa cơ à”. Ai đó bỗng lên tiếng, huých
Vu Vũ cười hì hì, bao nhiêu con mắt lập tức nhìn Vu Vũ không chút giấu giếm. Vu
Vũ tiến lên phía trước mấy bước, rồi quay người lại, lưng cậu đối diện với Cát
Niên, vừa đủ che chắn cho cô.
“Nói
cái gì thế, đây là họ hàng của gia đình tớ”. Cậu cười nói.
“Thế
thì chúng tớ cũng vào nhà cậu chúc Tết họ hàng, nói chuyện phiếm, có được
không?”
“Hôm
khác đi. Nhà tớ có khách rồi, lần sau hẹn các cậu đi.” Vu Vũ đóng cánh cửa nhỏ
ngay trước mặt mấy cậu bạn, đợi cho tiếng nói của mấy cậu bạn kia xa dần cậu
mới cùng Cát Niên đi vào nhà.
Trước
khi bước vào cửa, Cát Niên mới để ý thấy tay phải của Vu Vũ cũng cầm một điếu
thuốc, thuốc đã châm lửa, khói thuốc đang bay lên.
Cát
Niên nhìn Vu Vũ một lúc lâu, rồi lại nhìn điếu thuốc trong tay cậu. Vu Vũ không
động đậy, cô cũng không nói gì, chỉ nhướn người giật lấy điếu thuốc, cô lại
ngồi lên chiếc ghế ban nãy, lẳng lặng dập tắt đốm lửa trên nền đất.
Vu Vũ
có vẻ như mỉm cười, cậu ngồi luôn lên bậc cửa làm bằng gỗ.
“Đến
lâu chưa?”
“Không
lâu lắm.”
Ngày
xưa lúc hai người suốt ngày ở bên nhau, cũng không phải nói mãi không hết
chuyện, thường thì cả hai cứ im lặng ngồi bên nhau, việc người nào người ấy làm
hoặc chuyện người nào người ấy nghĩ. Thân thiết mà hiểu nhau trong im lặng là
điều khiến người ta cảm thấy hạnh phúc nhất trên thế gian này, thế nhưng, lần
này sự im lặng của Cát Niên chứa đựng nỗi bất an.
Một lúc
sau, Cát Niên nói với Vu Vũ: “Sau này, cứ cuối tuần chúng ta đi đánh cầu lông
nhé, tớ biết một sân cầu lông, giá thuê rất rẻ. Chỉ cần không có việc gì đặc
biệt, hay không nói là không đến được thì không gặp không về nhé?”
Vu Vũ
nhận lời cô.
Mong
muốn của Cát Niên rất đơn giản, cô hy vọng được nhìn thấy Vu Vũ nhiều hơn, cô
không muốn cậu tụ tập với những người kỳ quái kia, Vu Vũ đang đứng sát ranh
giới của một người tốt, cô không muốn có người đẩy cậu sang bên kia. Cát Niên
nghĩ, chỉ cần giữ cậu bên mình được nhiều hơn thì cậu sẽ có ít cơ hội hút thuốc
cùng những người kia hơn.
Vu Vũ
là một người giữ lời hứa, tuần nào cậu cũng tới, có lúc là thứ Bảy, có lúc là
Chủ nhật. Lần nào cậu cũng nói trước với Cát Niên thời gian của tuần sau, lúc
không có tiền thuê sân, họ lại ra chỗ đất trống của nghĩa trang liệt sĩ để đánh
cầu.
Có một
vài lần, hai người gặp Trần Khiết Khiết ở sân cầu lông cũ kỹ nhất của thành
phố, Cát Niên không hiểu vì sao với điều kiện kinh tế của mình, Trần Khiết
Khiết lại chọn nơi cơ sở vật chất và sân bãi đều không tốt này. Trần Khiết
Khiết nói, kỹ thuật đánh cầu của cô không tốt, đánh ở đâu cũng vậy thôi.
Mỗi lần
Trần Khiết Khiết lại có một người bạn đồng hành khác nhau, những khi chỉ đi một
mình, cô lại lịch sự hỏi Cát Niên và Vu Vũ có thể cho cô chơi cùng một hai trận
hay không. Dù sao cũng là bạn cùng trường, đối tượng cũng rất dễ thương và hào
phóng, Cát Niên không thể quá nhỏ nhen được, cứ vậy vài lần, Vu Vũ và Trần
Khiết Khiết cũng trở nên thân thiết.
Rốt
cuộc vẫn là tâm tính của một cô gái, có một lần Cát Niên không thể kiềm chế
được, khó chịu hỏi Vu Vũ.
“Tiểu
hòa thượng, cậu thấy Trần Khiết Khiết xinh không?”
“Xinh”.
Vu Vũ thành thật trả lời.
“Còn gì
nữa?”
“Còn gì
nữa cái gì?”
“À,
không có gì.”
Khi Vu
Vũ khen người khác xinh, Cát Niên có chút chạnh lòng, nhưng cô lại nghĩ, Trần
Khiết Khiết chỉ là xinh thôi, cũng giống như Hàn Thuật trông cũng rất ra dáng,
đây đều là sự thật, Vu Vũ chỉ là thấy sao nói vậy. Xinh thì xinh, nhưng cũng
chỉ có xinh mà thôi, còn về sau này – không có sau này gì cả!
Thật
ra, Trần Khiết Khiết cũng không có thái độ quá nhiệt tình hay si mê gì, cô vẫn
luôn cho người ta cảm giác cô là người nho nhã và lịch sự. Do có quan hệ gặp gỡ
tình cờ ở sân cầu lông mà ở trường Trần Khiết Khiết cũng khá thân thiết với Cát
Niên. Thực ra tính cách con nhà giàu thường đơn giản hơn, cứ so sánh như vậy,
Cát Niên không khỏi hổ thẹn vì cái tính nhỏ mọn quá mức của mình. Hơn nữa Trần
Khiết Khiết giống như nàng công chúa trong chuyện cổ tích, có bao nhiêu hoàng
tử xếp hàng ngoài lâu đài, làm sao cô ấy lại có thể để ý đến Tiểu hòa thượng
của cô chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT