Cuối
cùng cô cũng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía bên ngoài cảnh cửa. Tuy
không biết có phải cậu ấy đến vì mình không, nhưng đây là lần đầu tiên cô muốn
chia sẻ những điều đẹp đẽ, diệu kỳ, hoang đường, và cả bi thương trong cái thế
giới nhỏ bé của mình.
.
Hôm đó,
Cát Niên thuận lợi lấy được tiền đăng ký thi từ bố, cô nhận lấy tiền và nói:
“Cảm ơn bố!” Tạ Mậu Hoa vốn không giỏi nói chuyện bỗng thấy tâm trạng phức tạp,
ông thở dài rồi lấy ra một tờ năm mươi tệ đưa cho con gái.
“Cầm
lấy mà mua đồ.”
Cát
Niên bất ngờ, nước mắt chỉ chực trào ra. Cô nghĩ có lẽ do mình đã quá lâu rồi
mới nhìn thấy số tiền lớn như vậy nên mới xúc động.
“Sao,
không cần à?” Đợi một lúc không thấy Cát Niên đưa tay nhận, bổ nhíu mày.
Cát
Niên vội vàng nhận lấy, sao lại không cần được chứ? Năm mươi tệ, khoản tiền lớn
như vậy có thể mua cho mình và Vu Vũ mỗi người một cái bảo vệ tay, khi đánh cầu
lông sẽ không bị cán đập cho tím hết cả tay nữa. Nghe nói gần nhà Vu Vũ sắp mở
một cửa hàng nhỏ, số tiền còn thừa có thể mua một ít đồ ăn vặt rồi ngồi nhấm
nháp dưới gốc cây lựu của Vu Vũ.
Mẹ Cát
Niên cũng từ trong phòng đi ra, bà cứ luôn mồm nói Cát Niên đã lớn quá rồi. Cát
Niên muốn thăm em trai nhưng nó đã ngủ, lại sợ đến muộn buổi học chiều nên đành
vội vã ra về. Xuống dưới nhà, cô vô ý ngẩng đầu lên, lướt qua mắt cô là hình
ảnh chiếc áo đồng phục trắng tinh phơi ở ban công tầng năm.
Hơn nửa
tháng sau, kỳ thi lên cấp Ba đã kết thúc, kết quả vẫn chưa có. Bỗng một hôm vào
giữa kỳ nghỉ hè, có một thông tin kinh thiên động địa, Tạ Mậu Hoa mất việc. Lý
do vì ông là nhân viên công chức nhà nước mà lại phạm vào chính sách kế hoạch
hóa gia đình của nhà nước. Sau khi sự việc được xác minh, ông bị khai trừ khỏi
cơ quan, đồng thời phải nộp một khoản “phí hỗ trợ xã hội”.
Tạ Mậu
Hoa là trụ cột trong gia đình, tin này đối với cả nhà họ đúng là tiếng sấm giữa
trời quang. Em trai Cát Niên ra đời đã mấy năm rồi, tuy nói với người ngoài là
nhận nuôi nhưng những người quen biết đều biết rõ nội tình. Quan niệm về hương
hỏa của người Trung Quốc rất mạnh mẽ, hơn nữa chuyện này chẳng có liên quan gì
đến bát cơm manh áo, thường thì người ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Đã qua
ba bốn năm rồi sao có người lại lôi ra vậy?
Tạ Mậu
Hoa lái xe cho Viện phó Viện Kiểm sát, khi biết tin ông cũng nghĩ đến việc tìm
Viện phó Hàn để nghĩ cách. Viện phó Hàn khi đó đã nhận được lệnh điều động đến
Tòa án Thành phố, hơn nữa là người chính trực, nghe chuyện của Tạ Mậu Hoa ông
ta chỉ hỏi một câu, đó có phải sự thật không?
Tạ Mậu
Hoa im lặng. Viện phó Hàn cũng tỏ ý muốn giúp nhưng không làm được gì: “Anh Tạ
à, có trách cũng chỉ trách anh quá hồ đồ thôi. Chuyện này nếu không ai lên
tiếng, có lẽ cứ thế trôi qua thôi, nhưng giờ thư tố giác đã dán lên tận cửa
phòng làm việc của bí thư rồi, anh bảo tôi làm sao mà thu xếp được? Tôi cũng
sắp rời khỏi vị trí này rồi, lời nói chưa chắc đã có trọng lượng. Chuyện này
anh cũng nên tự kiểm điểm. Thế này đi, việc khai trừ ra khỏi cơ quan là việc
không thể tránh được, nhưng con anh còn nhỏ, có thể ở lại lái xe với thân phận
là nhân viên thuê bên ngoài...”
Đã đến
mức này Tạ Mậu Hoa cũng biết khó có thể cứu vãn. Ông là người ưa thể diện, đâu
còn mặt mũi nào mà ở lại với thân phận người làm thêm tạm thời? Thế là ông
nghiến răng rời khỏi Viện Kiểm sát, đi lái xe tải chở hàng cho người ta. Cuộc
sống mưu sinh từng bát cơm nơi gió cát bụi đường sao so sánh được với khi lái
xe con cho các vị lãnh đạo?! Người nhà Tạ Mậu Hoa đều nguyền rủa cho kẻ tố giác
không được chết một cách yên lành, nhưng rồi lại nghĩ dù gì thì họ đã có được
một cậu con trai. Suy đi tính lại thì cảm thấy vì đứa con này, cái gì cũng
đáng!
Cát
Niên nghe được chuyện này từ bác gái, phản ứng duy nhất của cô là kinh ngạc, vô
cùng kinh ngạc. Bố thất nghiệp rồi, liệu cô có trở thành đứa trẻ lang thang
không? Cũng may, cũng may là cô đã học xong cấp Hai rồi, dù có phải nghỉ học,
không ai cần nữa thì cũng không đến nỗi chết đói. Đóng cửa phòng lại, Cát Niên
nằm trên giường bất giác nghĩ, chuyện này liệu có liên quan gì đến hôm mình về
nhà bố xin tiền không nhỉ? Dù không có điều gì chứng minh được cho suy đoán này
nhưng nó lại cứ bật ra một cách kỳ lạ như thế.
Cô
không hề thấy quá đau lòng. Những năm gần đây bố mẹ vì đứa em trai mà quên mất
sự tồn tại của cô, thậm chí còn nói cô não có vấn đề, cô có oán hận không? Cát
Niên nghĩ rất lâu. Không, không oán hận. Cô hiểu bố mẹ mình, cô không đáng yêu
nên bố mẹ sẽ tìm người khác để yêu. Có lẽ từ hồi còn nhỏ, khi cô bị lạc đường,
nhìn lên trời tối dần, cô đã hiểu được chuyện đó rồi. Cô đóng cửa trốn trong
thế giới của riêng mình, bên ngoài cửa sấm sét đánh rung chuyển trời đất, cô
nghe thấy, nhưng chỉ thấy thương cảm.
Đang
trong dòng suy nghĩ, cửa sổ vang lên tiếng động lạ. Cát Niên vội vàng mở cửa
ra, quả nhiên Vu Vũ đang vẫy tay với cô. Bác gái đã ra khỏi nhà, Cát Niên rất
tự do, cô đóng cửa lại, Vu Vũ đứng dưới nắng lâu rồi, mặt cậu đỏ phừng phừng.
Cát
Niên vẫy vẫy số tiền lẻ trước mặt Vu Vũ: “Vu Vũ, chúng ta đi mua nước ngọt uống
đi.”
Vu Vũ
lắc đầu.
Cát
Niên chợt nhớ Vu Vũ không thích cái cửa hàng đó.
Chủ cửa
hàng là em họ của bác rể Cát Niên, tính ra thì có quan hệ thân thích bắn đại
bác mới đến với Cát Niên. Ông ta tên Lâm Hằng Quý, cửa hàng lấy tên “Cửa hàng
Hằng Quý”. Cát Niên cảm thấy cái tên này hơi buồn cười, cảm giác như ám chỉ sự
đắt đỏ lâu dài của hàng hóa bên trong đó.
Thật
ra, chưa nói đến việc có đắt hay không, Lâm Hằng Quý rất giống người anh họ là
bác rể Cát Niên, nhưng không an phận như anh họ. Ông ta hồi còn trẻ cũng đi đây
đó vài lần nhưng không có gì khởi sắc, đành trở về nơi quen thuộc mở một cửa
hàng nhỏ rồi định cư lại đây. Cửa hàng nhỏ ở cái nơi giữa thành phố và nông
thôn này, chẳng qua cũng chỉ bán vật dụng hằng ngày đơn giản. Lâm Hằng Quý
thích kiếm lợi vặt, gặp người già trẻ em hoặc những kẻ dễ lừa, khi trả lại tiền
hắn thường “tính nhầm”, nếu người ta tức giận tìm đến hắn sẽ luôn mồm xin lỗi,
nói óc mình toàn bã đậu, nếu người khác óc còn bã đậu hơn thì đương nhiên
chuyện sẽ thần không biết quỷ không hay.
Vì thế
mà Cát Niên cũng không thích người em họ này của bác rể, nhưng gần đó cũng
chẳng có cửa hàng nào khác. Sự căm ghét của Vu Vũ với Lâm Hằng Quý lại khác.
Cát Niên phải hỏi rất nhiều lần Vu Vũ mới nói.
Thì ra,
bố của Vu Vũ cũng lớn lên ở đây, bằng tuổi với Lâm Hằng Quý. Hồi còn trẻ, Lâm
Hằng Quý là một công tử chơi bời, chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt. Một lần, hắn có
quan hệ với một người đã có chồng, chồng người phụ nữ đó tức giận cầm dao gọi
bạn đi liều mạng với Lâm Hằng Quý. Bằng hữu hai bên đánh nhau, bố Vu Vũ là bạn
của người chồng bị mọc sừng, tối hôm đó uống rượu, thế là “trượng nghĩa” đi xả
hận cho bạn, đâm chết một tên tay chân của Lâm Hằng Quý, vì thế mà thành tội
phạm giết người, đền mạng xuống suối vàng.
Trách
nhiệm pháp luật trong chuyện này của Lâm Hằng Quý không lớn, bị gọi đến hỏi vài
câu là được thả về. Bố Vu Vũ uống rượu, bị kích động, không trách ai được,
nhưng nguyên nhân sâu xa của việc này lại chính từ Lâm Hằng Quý. Hắn gián tiếp
biến Vu Vũ thành cô nhi, từ nhỏ đã không còn chỗ dựa. Từ nhỏ nghe bà nội kể
chuyện, Vu Vũ khó mà không ôm hận kẻ đó cho được. Cát Niên hối hận vì mình đã
lỡ lời, cô không nghĩ được như thế.
Thế là
Cát Niên nói: “Hay là vậy, cậu đợi tớ ở chỗ rừng trúc, tớ sẽ đến ngay.”
Dứt
lời, Cát Niên một mình chạy đến cửa hàng. Lâm Hằng Quý đang nằm ngủ gật trên
chiếc ghế dựa sau quầy hàng, trong cửa hàng không có ai, chỉ có con chó “Chiêu
Phúc” nhìn Cát Niên sủa ăng ẳng.
Lâm
Hằng Quý nghe tiếng chó sủa uể oải mở mắt ra, nhìn chấy người thì lập tức ngồi
dậy.
“Ái
chà, ta còn tưởng là ai, Cát Niên à, không đi học sao?”
Vì bác
rể nên Cát Niên vẫn phải lễ phép với Lâm Hằng Quý. Cô ngoan ngoãn trả lời:
“Cháu nghỉ hè rồi ạ. Chú Hằng Quý, chú cho cháu hai chai nước ngọt, cháu mang
cả chai đi, lát nữa cháu sẽ trả lại.” vừa nói Cát Niên vừa đưa tiền.
Lâm
Hằng Quý mồm thì nói: “Người nhà cả đâu cần khách khí thế?!” nhưng tay thì cầm
ngay lấy tiền. Ông ta vừa lấy trong tủ lạnh hai chai nước ngọt, vừa ngoảnh đầu
lại nhìn Cát Niên, “Chiêu Phúc nhà chú ấy mà, nó rất tinh, thấy người thường
không sủa đâu. Cháu Cát Niên à, cháu ít đến nhà chú quá đấy nhé. Sắp lên cấp Ba
rồi nhỉ, đã thành thiếu nữ rồi đấy!”
Cát
Niên không biết nên tiếp lời thế nào, cô chỉ muốn nhanh chóng cầm được chai
nước, thế nên cô chẳng nói gì cả, chỉ cúi đầu đùa với Chiêu Phúc.
Lâm
Hằng Quý cứ giữ mãi hai chai nước, Cát Niên đang cảm thấy kỳ lạ thì nghe ông ta
nói: “Ai dà, Các Niên, tiền của cháu hơi lạ.”
Cát
Niên nghe mà sững người. Tiền cô đưa Lâm Hằng Quý là tờ mười tệ tiền giấy, tiền
thừa từ năm mươi tệ bố đưa lần trước, cô chưa bao giờ nghĩ mình lại cầm tiền
giả.
“Sao
lại thế được? Chú Hằng Quý, chú xem kỹ lại đi!” Cô cuống lên.
“Hay là
cháu vào đây xem xem, đứa trẻ này, sơ suất quá. Tiền giả rõ như vậy mà cũng
không phân biệt được.”
Cát
Niên không nghi ngờ gì tiến lại gần Lâm Hằng Quý cầm lấy tờ tiền. Sao trước đây
cô không nhận ra nó mỏng thế này nhỉ?
Đối với
Cát Niên, mười tệ không phải con số nhỏ, cứ nghĩ đến tiền biến thành tờ giấy bỏ
đi là mắt cô đỏ hoe.
Lâm
Hằng Quý có vẻ rất thông cảm: “Hay là chú đi nói với hai bác của cháu để họ cho
cháu mười tệ khác?”
“Không,
không cần đâu ạ.” Cát Niên giật thót, chuyện bố cho tiền cô không nói cho bác
biết. Tuy không phải chuyện gì xấu xa nhưng với tính cách của bác gái, nếu bác
biết chuyện này thì chắc chắn sẽ mắng Cát Niên những câu kiểu như “đồ mất dạy,
đã biết giấu tiền rồi”.
Lâm
Hằng Quỷ là người xảo quyệt, sao ông ta có thể không nhìn ra sự lo lắng của Cát
Niên chứ, ngay lập tức ông ta hạ giọng: “Cát Niên à, số tiền này không phải là
cháu...”
“Cháu
không lấy cắp! Đây là tiền bố cho cháu!” Dù sao Cát Niên cũng chỉ là đứa trẻ
mười ba mười bốn tuổi, luôn đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của mình, không biết
đến sự đời hiểm ác, vẫn ngây thơ lắm, nghe Lâm Hằng Quý nói vậy vừa giận dữ vừa
tủi thân, nước mắt chỉ chực trào ra.
Lâm
Hằng Quý vội vã an ủi: “Cô bé ngốc, có mười tệ thôi khóc gì chứ? Cháu vào đây
chú nghĩ cách cho.”
Cát
Niên nước mắt tèm lem còn chưa kịp nói gì đã bị Lâm Hằng Quý vừa khuyên nhủ vừa
lôi kéo vào bên trong. Trong đó có một cái giường, rõ ràng đây là chỗ ở hằng
ngày của Lâm Hằng Quý.
Sau khi
bước vào, Cát Niên liền cảm thấy có gì đó không đúng.
“Chú
Hằng Quý, cháu phải về rồi.”
Cô muốn
ra ngoài nhưng Lâm Hằng Quý lại chặn ở cửa.
“Vội gì
chứ, để chú nghĩ cách giúp cháu. Cát Niên à, chú vẫn luôn rất quý cháu. Trẻ con
ở quanh đây, cháu là ngoan nhất, xinh nhất đấy!”
Mắt Lâm
Hằng Quý lướt trên người Cát Niên, tay cũng bắt đầu hoạt động.
“Chú,
cháu phải về nhà thật rồi.” Cát Niên hốt hoảng, chỉ muốn chạy đi. Cô định luồn
qua khe hở giữa Lâm Hằng Quý và cửa nhưng lại bị ông ta đẩy ngược lại.
Cảm
giác chạm vào một cơ thể lạ khiến Cát Niên thấy căng thẳng, hơn nữa cô còn thấy
kinh tởm.
“Chú
muốn làm gì vậy? Cháu sẽ hét lên đấy, cháu sẽ gọi bác gái, á...” Cát Niên hét
lên.
Lâm
Hằng Quý bịt chặt mồm Cát Niên, tay còn lại lôi ra từ trong túi quần một xấp
tiền, “Ngoan nào, nghe lời chú sẽ cho cháu tiền.”
“Không...
ưm... ưm…” Cát Niên lấy tay đẩy tiền ra rồi lại bị Lâm Hằng Quý giữ chặt, miệng
chỉ phát ra được tiếng ưm ưm. Tay Lâm Hằng Quý chu du trên cơ thể tràn trề sức
xuân của Cát Niên, cô giãy giụa, giãy mãi. Sự chênh lệch sức mạnh giữa đàn ông
và bé gái, người lớn và trẻ con phải lớn đến mức nào, khi nghe thấy tiếng động
của một chiếc cúc rơi xuống sàn Cát Niên bắt đầu tuyệt vọng.
Đúng
lúc đó, Vu Vũ vén tấm rèm xông vào trong. Cậu đợi ở ngoài đã rất lâu, bản năng
không tin vào Lâm Hằng Quý của Vu Vũ khiến cậu lo lắng cho an nguy của Cát
Niên. Lần này, sự nghi ngờ của cậu đã cứu Cát Niên.
Vu Vũ
lao vào Lâm Hằng Quý như một con báo. Hai người lăn lộn trên sàn, Cát Niên
thoát được, hai tay ôm lấy người, sững sờ nhìn cảnh diễn ra trước mắt.
Ban đầu
Lâm Hằng Quý không phòng bị nên bị Vu Vũ đè lên người đánh mấy phát, khóe miệng
đã có máu chảy ra. Vu Vũ hận hắn đến xương tủy, đánh không hề nương tay, miệng
cậu hét: “Đến Cát Niên mà ông cũng không tha, ông không phải là người!”
“Tôi
không phải là người, không phải là người, tôi đùa cô bé thôi.” Lâm Hằng Quý xin
tha, “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
Vu Vũ
phát tiết hết sự phẫn nộ trong lòng, dần dần chậm lại, bản mặt đáng ghét của
Lâm Hằng Quý dưới tay của Vu Vũ đã biến đổi hoàn toàn. Cậu chỉ hận một nỗi
không giết được thứ cặn bã này. Nhưng khi nghĩ đến chữ “giết” thì máu trong
người Vu Vũ bỗng lạnh toát. Cậu là con trai tội phạm giết người, lẽ nào lại đi
vào con đường ấy? Không, cậu không muốn chấp nhận số phận ấy, cậu không muốn
giống bố mình.
Dưòng
như cảm nhận được sự lưỡng lự của Vu Vũ, Lâm Hằng Quý bỗng phản kích. “Binh!”
một tiếng, Vu Vũ bị đánh ngã lăn ra đất, chưa kịp đứng dậy thì đã bị Lâm Hằng
Quý bóp cổ. Vu Vũ cố sức phản kháng nhưng cậu vẫn chưa trưởng thành, vẫn không
phải đối thủ của tên cặn bã này. Cát Niên ở bên cạnh run lẩy bẩy, khóc cũng
không ra tiếng. Cô định giúp Vu Vũ, vừa đến gần thì bị Lâm Hằng Quý đá ngã.
“Chạy,
mau chạy đi!” Vu Vũ khó khăn nói ra mấy từ, ánh mắt cậu thúc giục Cát Niên hãy
mau chóng rời khỏi chốn nguy hiểm này.
Những
nhân vật nữ chính trong phim truyền hình đều không chịu đi mà cứ muốn ở lại
sống chết cùng nam chính. Nhưng Cát Niên không muốn chết ở đây, cô và Vu Vũ đều
không nên chết ở đây. Cô vô dụng, không cứu nổi bạn mình, nhưng cô phải gọi
người cứu cậu ấy.
Lâm
Hằng Quý muốn ngăn cản, Cát Niên nhanh nhẹn tránh cái tay thò ra định tóm lấy
mình. Cô giật tấm rèm ra, ánh sáng bên ngoài rất chói mắt. Phía bên trong, Lâm
Hằng Quý vẫn không tha cho Vu Vũ.
“Nhóc
con, mày với thằng bố mày chẳng phải loại tốt đẹp gì, tướng đoản mệnh, xem tao
xử lý mày thế nào!”
Lâm
Hằng Quý nói cạnh khóe, tiếng đánh đập khiến Cát Niên run lên. Sự thù hận trong
lòng cô như hòn than đang âm ỉ cháy bỗng được thổi bùng. Người hiền lành mãi
mãi bị kẻ khác bắt nạt sao? Cô, còn cả Vu Vũ, chỉ muốn làm những đứa trẻ ngoan
nhưng ngoài chính mình ra thì còn có ai giúp họ thỏa nguyện? Thỏ con hiền lành
bị chèn ép quá cũng biết cắn người.
Ánh mắt
Cát Niên dừng lại ở hai chai nước Lâm Hằng Quý lấy ra từ tủ lạnh ban nãy. Vị
cam, chất lỏng màu vàng cam, trên chai thủy tinh trong suốt đầy những hạt nước.
Cát Niên không chạy ra ngoài, cô cầm lấy một chai chạy ngược trở lại trong, giơ
chai nước lên đập đúng gáy Lâm Hằng Quý. Động tác không chút do dự, cũng giống
như động tác đánh cầu tất thắng của cô: nhanh, chuẩn, hiểm, sạch sẽ mà gọn
gàng.
Một
tiếng đập vang lên, tất cả trở nên im lặng. Sau đó, như những thước phim quay
chậm, Lâm Hằng Quý từ từ quay đầu lại, mắt mở trừng trừng nhìn Cát Niên. Lùi
lại mấy bước, cô tưởng rằng mình đã thất bại, thế nhưng, từ trên cổ Lâm Hằng
Quý, một dòng máu đỏ tươi uốn lượn chảy xuống, ông ta há mồm nhưng không phát
ra âm thanh gì hết, rồi ngã vật ra sàn.
Vu Vũ
cũng bị cảnh tượng vừa rồi làm cho chết sững, bò dậy khỏi mặt đất, nhìn Cát
Niên với gương mặt cứng đờ, rồi lấy chân đá cơ thể mềm nhũn của Lâm Hằng Quý.
“Tớ
giết ông ta rồi?” Cát Niên lẩm bẩm.
Vu Vũ
hít một hơi sâu rồi kéo tay Cát Niên vẫn còn như đang trong mơ.
“Chạy
mau!” Vu Vũ nói.
Cát
Niên bị cậu kéo chạy ra ngoài. Người bên ngoài đã chú ý đến tất cả những điều
này chưa? Có lẽ rồi, cũng có thể là chưa. Dần dần, Cát Niên từ việc chạy theo
một cách bị động đã chuyển thành cật lực chạy cùng Vu Vũ. Sau rất nhiều năm
chạy bộ buổi sáng người trước kẻ sau, hôm nay họ mới tay nắm chặt tay cùng chạy
về một hướng bất định nào đó.
Họ chạy
rất nhanh, Cát Niên cảm thấy không phải họ đang chạy mà là đang bay. Sợ hãi,
đau buồn, phẫn nộ tất cả đều không đuổi kịp bước chân họ. Những thứ đã qua như
làn khói bay qua, những thứ chưa biết đến vẫn chỉ là hư vô, chỉ có hiện tại là
họ đang chạy, giống như trên thế giới này chỉ có hai người bọn họ. Giống như,
giống như Tiêu Thu Thủy và Đường Phương, những chiếc lá bay trong làn gió thu
se lạnh.
“Hãy
đưa tớ đi!” Cát Niên nói thầm. Cô rụt rè, không dám để Vu Vũ nghe thấy, nhưng
đúng là trong lòng cô nói vậy.
Đương
nhiên là Vu Vũ không nghe thấy, cũng không thấy môi Cát Niên mấp máy, nhưng cậu
bỗng quay ra nhìn Cát Niên mỉm cười.
Cánh
cửa trái tim khép chặt của Cát Niên đã mở ra, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng
bước chân quen thuộc phía bên ngoài cánh cửa. Tuy không biết có phải cậu ấy đến
vì mình không, nhưng đây là lần đầu tiên cô muốn chia sẻ những điều đẹp đẽ,
diệu kỳ, hoang đường, và cả bi thương trong cái thế giới nhỏ bé của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT