Anh
nói xem, em nên làm thế nào? Nói với em một câu đi, một câu thôi cũng được.
.
Cát
Niên đi vào phòng lấy ra một cái thang cũ để nó tựa vào cây tỳ bà, Hàn Thuật
vừa định nói: “Để anh lấy cho” thì đã thấy cô xiêu vẹo trèo lên thang rồi. Là
một người ga lăng, Hàn Thuật tất nhiên phải đưa tay ra đỡ lấy chân thang, ai
ngờ Cát Niên không hề tiếp nhận ý tốt của anh, cô run rẩy đứng trên bậc thứ tư
của cái thang, có vẻ lưỡng lự hồi lâu rồi mới nói: “Này, anh có thể buông tay
ra được không, tay anh run quá cơ, tôi vẫn còn chưa muốn chết đâu.”
Hàn
Thuật ngượng đỏ cả mặt, anh vốn tưởng cô cố tình chống đối lại anh, nhưng khi
thấy cô thực sự sợ hãi bám chặt vào cái thang, anh mới tin là mình đã suýt hại
cô, anh đành ngại ngùng buông tay ra. Sau khi anh thu lại lòng tốt của mình, Tạ
Cát Niên lại còn nói câu “cám ơn” rất không đúng lúc đúng chỗ. Hàn Thuật nghe
câu cám ơn rất chân thành của cô, suýt nữa thì quên hết tất cả những day dứt áy
náy với cô từ bao nhiêu năm nay, anh hậm hực nghĩ trong lòng, tốt nhất là cô
ngã xuống luôn đi.
Thế
nhưng điều mong muốn này của anh không trở thành hiện thực, tuy Cát Niên ở trên
cái thang cứ lung la lung lay như muốn ngã, nhưng thật lạ là cô lại không làm
sao cả. Cô dúi cho Hàn Thuật một vốc đầy, đừng có nói là đun thuốc để chữa ho,
đến ăn trừ bữa đống lá này cũng phải được một thời gian khá dài.
Hàn
Thuật hơi nghi ngờ ý đồ của hành động này, cô không muốn cho anh có cơ hội để
lần sau đến lấy lá nữa. Thế nhưng Hàn Thuật thầm nghĩ, nếu chuyện này không
giải quyết dứt khoát, cho dù cô ấy có đào cả rễ cây lên cũng không ăn thua.
Lúc anh
ra về, Cát Niên chào tạm biệt. Hàn Thuật lại một lần nữa dè bỉu cái kiểu nghĩ
một đằng làm một nẻo của cô, bởi lúc đi đến gần xe ô tô của mình, anh ngoái đầu
lại nhìn còn thấy rõ ràng cô đang vụng trộm cài thêm một cái khóa trên cánh
cổng sắt. Lại còn nói tạm biệt, có mà hy vọng vĩnh biệt thì có.
Ở bên
này, Tạ Cát Niên đóng cửa lại, vừa vặn nghe thấy tiếng động của ai khi vội vàng
trèo lên giường. Cô đi vào trong nhà, ngang qua căn phòng nhỏ có cánh cửa khép
hờ, cô tiện tay đẩy cửa ra, chỉ thấy cô bé con nằm trên giường giả bộ đang ngủ
say.
Cát
Niên thản nhiên nói với cô bé đang nằm trên giường: “Giả vờ đi, cứ giả vờ thoải
mái đi.”
Một lúc
sau, cô bé quả nhiên trèo xuống giường, đi theo Cát Niên vào bếp.
“Cháu
nhìn thấy rồi nhé, chú ấy là ai đấy ạ?” Trẻ con bây giờ đứa nào cũng già trước
tuổi, mới có hơn mười tuổi đầu mà đã bắt đầu ngờ vực tất cả mọi thứ, lại còn
rất tò mò với chuyện nam nữ nữa chữ. Cát Niên thấy mình quả thực lạc hậu quá
nhiều so với trẻ con bây giờ, hồi tiểu học, cô vẫn còn tin chắc rằng mẹ cô đi
ngoài ra cô.
“Hả?”
Cát Niên quay đầu lại nhìn cô bé. “À, chú ấy là người.”
Câu trả
lời có cũng bằng không này của cô rõ ràng không thể đáp ứng được tính tò mò của
đứa trẻ đang bước vào tuổi dậy thì.
“Cháu
biết chú ấy là người! Cô chú cứ giằng co nhau, thật là lạ, cô ơi, chúng ta
không phải gặp rắc rối gì đó chứ.”
“Làm gì
có nhiều rắc rối để mà gặp chứ.” Cát Niên mỉm cười, con bé này chẳng biết giống
ai, nhắc đến hai chữ “rắc rối” mà chẳng chút sợ hãi gì cả, thậm chí còn thấy
hứng thú. Thực ra nó không hiểu, rắc rối thực sự không phải là gia vị của cuộc
sống.
Cô bé
tỏ ra không hài lòng chút nào với kiểu trả lời đối phó của cô Cát Niên: “Cô
này, cô cứ lừa cháu, cháu có phải là đứa trẻ lên tám đâu, cháu mười tuổi rồi
đấy.”
Tuy Cát
Niên chẳng biết đứa trẻ tám tuổi và đứa trẻ mười tuổi về bản chất có gì khác
nhau, nhưng cô quyết định trả lời cô bé rõ ràng để cho nó lên giường đi ngủ:
“Là một người trước kia cô quen mà thôi, chú ấy nhìn thấy lá tỳ bà nhà ta, có
chút kích động ấy mà. Cháu phải biết là chú ấy đã bị ho rất lâu rồi.”
“Nhưng
cháu thấy cô làm sao ấy.”
“Tại
sao cháu lại nói vậy?”
Cô bé
bĩu môi: “Cô cười rất giả dối.”
“Nếu như
lúc cháu làm văn cũng quan sát kỹ thế thì cô đoán thể nào điểm làm văn của cháu
cũng tiến bộ nhanh lắm.”
“Cô hận
chú ấy à?”
Cát
Niên cuối cùng cũng không nhịn được cười, cô sợ nhất trẻ con cứ muốn tập làm
người lớn.
“Cháu
có hiểu thế nào là hận không?”
“Trương
Lệ nói xấu cháu với các bạn khác trong lớp nên cháu hận nó, chỉ muốn bóp nát nó
ra thôi. Thế hay là, cô hận cái giẻ lau của cô?”
Cát
Niên cúi đầu xuống theo phản xạ, trên bếp chẳng có gì, cô không hề đun nước,
cái giẻ vốn định dùng để lau bàn gần như đã bị cô vò nát. Cô vứt cái giẻ lau
lên thớt rồi rửa tay: “Đúng vậy đấy, ý nghĩ này của cháu thật là sáng tạo. Này,
sữa của cháu đây.”
“Cô à,
chú ấy là bạn trai cũ của cô à?” Cô bé đỡ lấy cốc sữa rồi ngồi xuống chiếc ghế
con trong bếp, tính tò mò của trẻ con cũng thật đáng sợ.
“Sao mà
cháu có hứng thú với một người lạ đến vậy nhỉ?” Cát Niên ngồi xuống bên cạnh cô
bé.
“Bởi vì
chú ấy đẹp trai.”
Từ quan
trọng nhất của vấn đề cuối cùng cũng được tiết lộ, con bé này cứ vặn hỏi cho
bằng được, hóa ra chẳng phải vì sợ gặp rắc rối gì, cái gì mà yêu này, hận này,
thật này giả này, tất cả đều là vì thấy người ta đẹp trai.
“Hà
hà.” Cát Niên cười phá lên, cô nhìn vào đôi mắt đã sắp biến thành hình trái tim
trên khuôn mặt cô bé. “Thẩm mỹ của người lớn và trẻ con đúng là khác xa nhau.”
“Nếu
như trước đây cháu biết chú ấy, chắc chắn cháu không bao giờ quên được, cô à,
chú ấy liệu có đến nữa không? Cô có nói với chú ấy là cây tỳ bà nhà mình còn ra
quả nữa không ạ?”
“Cái
này à, chắc là không đến nữa đâu.”
Cô bé
có vẻ thất vọng đưa một tay lên chống cằm, không biết vì sao bỗng nhiên nó lơ
đễnh, một lúc sau, mới thốt ra một câu: “Cô ơi, cô bảo bố cháu có đẹp trai hơn
chú ấy không?”
Cát
Niên đã quen với việc bất kể nói đến chuyện gì cô bé thể nào cũng liên tưởng
đến bố của nó.
“Đương
nhiên rồi, bố cháu đẹp trai lắm, cháu nói cứ như là chưa bao giờ được gặp bố
ấy.”
“Không
phải!” Cô bé kích động đặt bình sữa xuống, mép vẫn còn đấy bọt sữa màu trắng,
“Cháu không nói bố Tư Niên, cháu nói bố đẻ của cháu, bố sinh ra cháu cơ!”
Lúc
này, Cát Niên ước gì cô bé vẫn tiếp tục vặn vẹo chuyện “hận hay không hận”,
những vấn đề như thế ít nhất là đủ trừu tượng. Sai lầm lớn nhất của cô là năm
ngoái đã dẫn nó về nhà định để cho ra mắt “ông bà nội”. Cô nghĩ đã bao nhiêu
năm qua rồi, chắc bố mẹ cũng đã tha thứ cho cô, cô bé cũng cần có một mái ấm
gia đình bình thường. Kết cục, quan hệ căng thẳng giữa cô và bố mẹ không những
không có chút cải thiện nào, bà mẹ tuổi cao nhiều lời quá đáng của cô thậm chí
còn nói ra sự thật anh họ Tạ Tư Niên cũng chỉ là bố nuôi của cô bé.
Khi đó
nó đã chín tuổi rồi, do từ nhỏ không có bố mẹ bên cạnh, nên nó rất nhạy cảm với
chuyện thân thế của mình. Tuy lúc đó nó đang xem phim hoạt hình nhưng vẫn hiểu
được hàm ý của câu nói được xen vào trong một chuỗi các tiếng cãi lộn.
Điều
khiến Cát Niên ngạc nhiên là, lúc đó nó không hề khóc, cho đến tận khi về đến
nhà, nó vẫn hưng phấn đến kỳ lạ. Có lẽ trong tâm trí nó luôn mong đợi cuộc sống
của mình xuất hiện sự thay đổi, bố nó không phải là bố Tư Niên, người rất thần
bí và chưa bao giờ xuất hiện trước mặt nó, mẹ nó cũng không phải là một người
đã chết, cô bé không cần phải sống cuộc sống cô quạnh cùng người cô tầm thường
này. Sẽ có một ngày, bố mẹ trẻ trung thắm thiết của nó sẽ cưỡi mây bảy màu đến
bên nó, đón nó đi, cho nó được sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Câu nói của
mẹ Cát Niên vừa hay chứng minh những điều mơ tưởng mông lung của nó là đúng,
khiến nó thấy tất cả những điều này đều có thể xảy ra, cuộc sống của nó sẽ xuất
hiện sự thay đổi.
Bắt đầu
từ lúc đó, nó chưa bao giờ sút giảm lòng nhiệt tình cao độ của mình trong việc
đi tìm người thân, nó suốt ngày dò hỏi Cát Niên về tình hình và tăm tích của bố
mẹ đẻ. Khi Cát Niên nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng cô không biết thì nó lại
bắt đầu tưởng tượng về hình dáng của bố mẹ mình, bất cứ người nào nó thích, bất
cứ ngôi sao điện ảnh nào mà nó thích, thậm chí ngay cả là nhân vật chính trong
phim hoạt hình, đều có thể khiến nó liên tưởng đến bố mẹ đẻ của mình. Trả lời
những câu hỏi đủ các thể loại, đủ các nội dung của nó khiến Cát Niên chán không
để đâu hết chán, nếu như cô bé không học trường nội trú, chắc cô phải bạc đầu
với những câu hỏi kiểu này mất.
Đáng sợ
nhất là, không biết do tác hại của phim truyền hình hay truyện tranh thiếu nữ
mà có hôm nó còn rất nghiêm túc hỏi cô: “Cô ơi, cô nói thật với cháu đi, có
phải cô là người sinh ra cháu không? Hồi cô còn trẻ cô sinh ra cháu, rồi cô
không dám thừa nhận, nên nói cháu là do bố Tư Niên nhận về nuôi. Cô là mẹ đẻ
của cháu có đúng không?”
Khi nghe
câu hỏi đó, Cát Niên há hốc mồm, rồi vội vàng dùng bao nhiêu ảnh, bao nhiêu chỉ
dẫn mới thuyết phục được nó rằng mình chưa bao giờ sinh con cả, tuy cô rất mong
muốn mình cũng có một đứa con lớn như vậy.
Cô bé
lúc đó rất thất vọng, nước mắt giàn giụa, Cát Niên vờ không biết nó đang chui
vào trong chăn khóc, bởi cô cũng bất lực trước sự thất vọng của nó. Trong rất
nhiều các loại đáp án xấu khác nhau, Cát Niên muốn nói với nó đáp án không đến
nỗi xấu lắm. Ai chẳng có những giấc mơ, hồi còn bé cô cũng đã từng hoang tưởng
mình thực ra là một nàng công chúa. Cô để một hạt đậu Hà Lan ở dưới đệm, cố
gắng hết sức để cảm nhận thấy nó, kết quả là cô có một giấc mơ rất đẹp, nhưng
lại chẳng hề biết hạt đậu Hà Lan đó trôi đi đâu mất, một công chúa thật sự tại
sao lại có thể không nhạy cảm đến thế được?
Giấc mơ
chẳng phải là để cho người ta phá vỡ hay sao?
Cũng
may mà từ hồi đó trở đi, những câu hỏi liên quan đến bố mẹ đẻ giảm xuống rõ
rệt. Cát Niên vừa mới nhẹ nhõm được một chút, không ngờ sự xuất hiện của Hàn Thuật
ngày hôm nay lại phá vỡ cuộc sống bình lặng của họ, khiến cô lại phải đối mặt
với một câu hỏi hóc búa.
“Cháu
đáng yêu như vậy, bố mẹ đẻ của cháu chắc chắn là không thể xấu được rồi, trong
lòng cháu nhớ đến bố mẹ, bố mẹ cháu chắc chắn cũng nhớ đến cháu, không chừng có
ngày gia đình cháu sẽ đoàn tụ ấy chứ.” Cát Niên bây giờ không còn có ý định
thuyết phục cô bé rằng cô bé chính là do anh Tạ Tư Niên của mình sinh ra nữa.
Có lẽ để cho cô bé tự tưởng tượng ra cặp bố mẹ sẽ không bao giờ xuất hiện còn
hơn bắt cô bé bất chấp sự thực về bố Tư Niên của cô bé đã ba năm nay không xuất
hiện đến một lần.
Xem ra
lời khen đối với bé gái rất hiệu nghiệm, cuối cùng sự chú ý của cô bé cũng
chuyển sang hướng khác: “Thế nhưng mà bạn Trương Lệ bảo cháu không xinh bằng
bạn ấy!”
“Đấy là
bạn Trương Lệ ghen tị với cháu đấy.” Cát Niên nói bằng giọng rất công bằng,
những lúc như thế này, đương nhiên phải để cho Trương Lệ chịu thiệt thòi rồi.
“Cháu
cũng thấy Trương Lệ chẳng xinh tí nào cả, mẹ nó cũng béo lắm. À đúng rồi, cô ơi,
có chuyện này cháu suýt nữa thì quên nói với cô, trưa mai cháu có thể mời bạn
Lý Tiểu Manh và các bạn khác đến nhà mình chơi không ạ?”
“Tất
nhiên là được chứ.” Cát Niên véo khuôn mặt nhỏ xinh của cô bé, “Ồ, Lý Tiểu Manh
là bạn mới của cháu đấy à?”
“Vâng
ạ, trước kia các bạn ấy không chơi với cháu đâu, bao nhiêu bạn muốn chơi với
các bạn ấy, các bạn ấy đều không thèm. Bây giờ các bạn ấy đồng ý cho cháu tham
gia vào nhóm bốn chị em gái của các bạn ấy. Lý Tiểu Manh từ trước đến nay chưa
bao giờ đến nhà mình cả, nên rất muốn đến xem thế nào.”
“Thế
thì tốt quá, ngày mai cô nên chuẩn bị cái gì nhỉ?” Cát Niên thực lòng cảm thấy
rất vui, cô bé này cũng chẳng có mấy bạn, cô đơn không phải là mong muốn của
nó.
“Cô mua
cho cháu bim bim nhé, nhưng mà cô nhớ đừng lấy loại vị cà chua. Lý Tiểu Manh
không thích ăn vị cà chua, sô cô la đâu, cả vị táo nữa… Cô đừng mua ở cửa hàng
bác Tài nhé, hàng của bác Tài chẳng có cái gì ngon cả. Và nữa, cô ơi, cô đừng
nói với các bạn ấy là cháu không biết bố mẹ đẻ của cháu là ai được không ạ?”
Cát
Niên cúi đầu suy nghĩ một lát rồi cười: “Cái gì cũng nghe cháu hết, công chúa
ạ. À, cô phải liệt kê ra giấy để chiều đi mua cho cháu mới được. Ngày mai cô sẽ
về sớm để nấu cơm.”
“Cô mua
bánh pizza cho cháu đi, cô nấu cơm các bạn ấy thể nào cũng không thích ăn đâu.”
“Bánh
pizza à? Được rồi, được rồi. À đúng rồi, cô cũng phải dọn nhà một cái đã.” Cát
Niên chuẩn bị sẵn tư thế dọn dẹp.
“Cô ơi,
cháu… cháu vẫn còn một câu hỏi nữa.”
“Cháu
cứ hỏi đi.”
“Cõ lẽ
nào cháu là con của cô và chú ấy không ạ?” Cô bé vẫn cố níu kéo hi vọng có một
người bố đẹp trai.
Nụ cười
trên mặt Cát Niên lập tức ngưng lại. Cô lại nhặt giẻ lau lên, rồi lau bếp rất
nhanh, có lẽ cô cảm nhận được đứa bé vẫn đang đứng nguyên tại chỗ chờ đợi câu
trả lời nên cô quay lại, chỉ vào nó đang sợ sệt, nói một cách chắc chắn như
đinh đóng cột: “Tạ Phi Minh, cô nói với cháu một lần nữa nhé, chú ấy và cháu
chẳng có liên quan gì đến nhau cả.”
.
.
Buổi
chiều Chủ nhật, cô bé vác vợt cầu lông đi về nhà, trên đường đi nó chực muốn
khóc. Thời tiết hôm nay rất đẹp, thậm chí mặt trời vào lúc xế chiều cũng có màu
đỏ rực rỡ, thế nhưng đối với nó hôm nay không phải là ngày tốt đẹp tí nào.
Sáng
nay đáng lẽ Phi Minh đã phải cảm nhận được điều này, không hiểu sao sáng nay nó
không thể nào chải được đầu, cái cặp mà cô Cát Niên mới mua mắc vào mấy sợi tóc
của nó, làm nó lôi đau hết cả đầu, lật đi lật lại mấy cái váy trong tủ quần áo
cũ kỹ, chẳng có cái nào làm cho nó trông xinh hơn, tuy nó không có nhiều quần
áo đẹp như Lý Tiểu Manh nhưng bạn bè đến nhà chơi, nó nghĩ mình không thể nào
trông như con chuột chù được.
Lý Tiểu
Manh và hai bạn nữa trong nhóm đến muộn hơn giờ hẹn một chút, Phi Minh dài cổ
đứng chờ mãi ở trước cửa hàng của bác Tài mới đón được các “khách quý” của
mình. Đang định đàng hoàng mời các bạn vào nhà như một bà chủ đích thực, ai ngờ
lại xảy ra chuyện không may, nó chưa kịp nhắc nhở các bạn thì Lý Tiểu Manh đã
giẫm ngay vào đống phân chó trước cửa quán bác Tài, khiến cho đôi giày búp bê
màu hồng của Tiểu Manh bị dính đầy phân chó. Cho dù bác Tài tỏ vẻ hối lỗi và
bày tỏ sự thông cảm của mình với Tiểu Manh nhưng điều này không hề giúp Tiểu
Manh dễ chịu hơn chút nào. Lý Tiểu Manh cầm lấy mấy tờ giấy mà Phi Minh luống
cuống đưa cho, cố kìm nén cảm giác buồn nôn của mình vội vàng lau sạch đôi
giày, rồi nói với các bạn học của mình bằng giọng chế giễu: “Tạ Phi Minh, cậu ở
cái khu quỷ quái gì thế này?” Hai người bạn đi cùng Tiểu Manh muốn cười mà
không dám cười, còn Phi Minh thì vô cùng xấu hổ.
Tiếp
sau đó, những chuyện không vui liên tiếp xảy ra, đầu tiên là các bạn ngay lập
tức không hứng thú với mảnh sân chẳng có lấy một thứ gì của Phi Minh, cho dù
Phi Minh có nhấn mạnh đến mấy, các bạn cũng chẳng thấy cái cây tỳ bà trông xấu
xí ấy có gì thú vị. Rồi sau đó, mấy cô bạn chui vào phòng của Phi Minh, không
có máy vi tính, cũng chẳng có đồ chơi gì hấp dẫn, cái gì cũng nhạt nhẽo vô vị.
Phi Minh cố gắng kể câu chuyện cười cho các bạn vui, nhưng rồi nó phát hiện ra
bản thân vẻ luống cuống của mình cũng đã rất nực cười rồi.
Đã hẹn
là sẽ ăn cơm trưa ở nhà Phi Minh nên mấy cô bạn gái ngồi đếm thời gian, cố gắng
chờ đợi cho đến trưa, vì Phi Minh đã nói là chút nữa thôi cô của Phi Minh sẽ
mang về rất nhiều đồ ăn ngon. Cho dù vậy, đứa có ảnh hưởng lớn nhất trong đám
con gái ở lớp là Lý Tiểu Manh vẫn để lộ ra sự khó chịu đang phải cố gắng kiềm
chế, tuy Tiểu Manh không nói gì nhưng vẻ mặt chán nản của bạn khiến Phi Minh
nhận ra rằng nó đã làm chuyện sai lầm, nhà nó đúng là chẳng có gì thú vị cả,
thành ra lại lãng phí cả một buổi sáng cuối tuần quý báu của bạn. Để cho các
bạn không cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, Phi Minh lật tung tủ lôi ra cuốn album gia
đình, mấy cô bạn chuyền nhau xem, Phi Minh ra sức giới thiệu về lai lịch của
từng tấm ảnh.
Phần
lớn các ảnh trong album đều là ảnh của Phi Minh, nó từ nhỏ đã thích chụp ảnh,
nó có thể tạo rất nhiều dáng điệu duyên dáng trước ống kính máy ảnh. Tấm ảnh
nào của nó, cô Cát Niên cũng cất giữ rất cẩn thận và sắp xếp theo trật từ thời
gian, thế nhưng, một tập ảnh dày toàn là ảnh Phi Minh chụp một mình khiến cho
các bạn xem mãi cũng thấy chán, và không khỏi nghi ngờ.
“Tạ Phi
Minh, sao nhà cậu không có ảnh của người khác vậy, đều là ảnh cậu chụp một
mình, chả có gì thú vị cả, lẽ nào cậu chưa chụp ảnh cùng bố mẹ bao giờ à?”
“Nhà
cậu ngoài cô cậu ra không còn người nào khác nữa hay sao?”
“Tất
nhiên là tớ có bố mẹ chứ, bố tớ là họa sĩ, họa sĩ rất nổi tiếng. Nhưng bố tớ cả
năm đều rất bận, thường xuyên phải đi khắp các nơi trên cả nước, không, phải
nói là đi khắp nơi trên thế giới để tìm cảnh, cho nên rất ít khi ở nhà.” Câu
này Phi Minh không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, nó đã thuộc lòng đến mức
không cần phải cho thêm từ nào nữa cả.
“Thế à?
Thế tại sao trong nhà cậu chẳng thấy treo tranh của bố cậu vẽ vậy.” Một cô bạn
xem ra chẳng tin gì cho lắm.
“Bởi
vì…”
Phi
Minh còn chưa kịp nghĩ ra lý do gì thì Lý Tiểu Manh đã cướp lời cô bé: “Phi
Minh này, bố cậu nổi tiếng như vậy, tại sao còn để cô cậu và cậu sống ở nơi như
thế này chứ? Bố cậu yêu cậu thực lòng chứ?”
“Tất
nhiên rồi!” Phi Minh gập cuốn album lại, hét to lên. Sự ngờ vực của các bạn đã
khiến lòng tự trọng của nó bị tổn thương. “Bố tớ đương nhiên là rất yêu tớ, yêu
nhiều hơn tất cả những người khác hàng trăm lần! Đây là nhà của cô tớ, không
phải nhà của bố tớ, tớ chỉ ở tạm đây thôi, không bao lâu nữa, bố tớ sẽ về đón
tớ đi.”
“Có
thật không đấy hả Tạ Phi Minh, liệu có phải là người lớn trong nhà lừa cậu
không vậy? Người lớn đều thích nói với những đứa trẻ mồ côi là bố mẹ của chúng
đi một nơi rất xa, trên ti vi đều diễn thế mà.”
“Cậu
mới là trẻ mồ côi ấy, tớ không phải. Tớ đã nói rồi, tớ có bố, trẻ hơn bố các
cậu rất nhiều, và còn rất đẹp trai nữa.” Phi Minh tức giận phản đối, cô bé
không còn để ý đến việc phải có quan hệ tốt với mấy cô bạn này nữa.
“Bố cậu
đẹp trai thế, sao cậu không tìm một tấm ảnh ra đây cho chúng tớ xem nào?”
“Tìm
thì tìm!”
Phi
Minh cố cầm nước mắt xộc vào phòng của cô Cát Niên, nó kéo ngăn bàn ra, rồi mở
một chiếc hộp trong đó, tức giận tìm kiếm. Nó thầm cầu nguyện hãy để cho nó tìm
được cái gì đó, nhất định phải tìm được cái gì đó, nó không thể để cho các bạn
cười mình được.
Không
biết có phải là vị thần tiên nào trên trời đã nghe được lời cầu nguyện của nó
hay không, ở dưới đáy chiếc hộp tròn trong ngăn kéo của cô Cát Niên, Phi Minh
tìm thấy một tấm ảnh cũ đã hơi ngả màu, trong ảnh có bốn cô cậu thanh niên, họ
mặc quần áo thể thao, mỗi người cầm một chiếc vợt cầu lông, họ đang đứng cạnh
bục trao giải trông rất sơ sài của một ngôi trường nào đó, trong tay còn cầm cả
một tấm bằng khen nữa, có vẻ như là tấm hình chụp chung những người đã chiến
thắng trong một giải đấu cầu lông của trường.
Người
đứng ở bên trái đang nhe răng cười trước ống kính là cô Cát Niên, tuy cô hồi đó
còn nhỏ tuổi nhưng ngoài mái tóc ra, trông chẳng khác mấy so với bây giờ. Phía
bên phải cô Cát Niên là cậu bé tóc ngắn đến lạ thường, anh chàng này cũng cười
rất rạng rỡ, thế nhưng mắt anh lại đang nhìn chằm chằm vào chiếc vợt trong tay
mình, cứ như đấy mới là niềm tự hào của anh vậy. Cô gái đứng ở chính giữa cũng
bằng tuổi cô Cát Niên lúc đó, cô này có một mái tóc rất dài, mặt cô trông xinh
như búp bê Tây, nhìn qua thì thấy xinh hơn cô Cát Niên nhiều. Môi cô chỉ hơi
nhếch lên, mắt thì nhìn thẳng về phía trước, một cô bé mới mười tuổi như Phi
Minh đây không sao tìm nổi từ để hình dung cho thích hợp thần thái của cô. Quan
trọng nhất là cậu con trai đứng ở góc phải ngoài cùng, người hơi nghiêng về bên
trái, mắt thì không biết đang nhìn ai hay nhìn cái gì ở bên trái, cánh mũi rất
cao, đôi mắt rất đẹp, đúng là chú ấy rồi! Phi Minh có cảm giác chính là chú ấy
rồi.
Cô bé
túm lấy tấm ảnh ấy, lao về phòng mình nhanh như một cơn lốc, cô bé đưa tấm ảnh
cho các bạn xem như đang khoe báu vật của mình, cô bé chỉ vào người đàn ông
ngoài cùng phía bên phải nói: “Nhìn thấy chưa? Đây là ảnh bố tớ chụp hồi còn
thanh niên đấy.” Trong lòng cô bé lo sợ nhỡ nói dối thì mũi mình cũng bị dài ra
như cậu bé Pinocchio.
“Thật
à? Tạ Phi Minh, đây là bố cậu á? Ui, bố cậu hồi trẻ trông cũng có vẻ đẹp trai
nhỉ.”
“Đương
nhiên rồi, Phi Minh trông cũng rất xinh mà.”
Mặt Phi
Minh đỏ bừng lên, cảm giác tự hào làm tan đi cảm giác tội lỗi khi nói dối của
cô bé.
Lý Tiểu
Manh cũng không cầm được lòng, cầm tấm ảnh lên xem thật kỹ: “Tạ Phi Minh, bố
cậu hồi đi học đã giành được giải cầu lông rồi, bảo sao mà cậu đánh cầu lông
hay thế.”
“Cũng
tàm tạm thôi.”
“Ớ,
không đúng.” Lý Tiểu Manh lật đằng sau tấm ảnh ra xem, nhìn thấy có một hàng
chữ rất nhỏ, cô bé chầm chậm đọc: “Cho… anh… nhìn… về… em –
1997… Phi Minh, năm 1997 bố cậu vẫn còn là học sinh trung
học, chuyện này hoang đường. Hà hà, nói dối cũng không biết đường chuẩn bị cho
kỹ!”
“Tớ xem
nào, tớ xem nào.” Hai cô bé khác xúm lại, “Đúng rồi, Tạ Phi Minh, cậu cũng buồn
cười thật đấy, vớ bừa một người rồi nói là bố cậu à? Tớ thấy cậu không có bố
thì có, đồ bốc phét ạ.”
Phi
Minh cố sức gạt mấy cô bạn ra, không nói không rằng giật lại tấm ảnh, nhưng cô
không biết phải nói gì để biện bạch cho mình.
Đúng
lúc này, từ ngoài sân vẳng đến tiếng mở cửa sắt của cô Cát Niên.
“Cô về
rồi đây, bánh pizza cũng về rồi đây.” Cát Niên một tay xách túi đồ mua ở siêu
thị, một tay xách bánh pizza bước vào nhà, ngay lập tức nhìn thấy cảnh hỗn loạn
vừa xảy ra, Phi Minh trông nhỏ hơn ba bạn còn lại, chỉ chút xíu nữa thôi là rơi
nước mắt, tay cô bé nắm chặt tấm ảnh cũ.
Cát
Niên ngỡ ngàng trong giây lát, rồi rất nhanh cô nở nụ cười với mấy cô bạn nhỏ:
“Xin lỗi các cháu nhé, xe buýt hôm nay muộn hơn mọi khi, các cháu ra đây ăn đi
nào.”
“Cô ơi,
Tạ Phi Minh nói dối, bạn ấy nói người trong ảnh này là bố bạn ấy.” Lý Tiểu Manh
không chịu buông tha, nhất định truy tìm bằng được sự thật.
“Có
chuyện này à? Đưa cô xem nào.” Cát Niên giơ tay cầm tấm ảnh trong tay Phi Minh,
Phi Minh không biết đang tức cái gì, nhất định không chịu buông tay, Cát Niên
mỉm cười giằng nhẹ tấm ảnh, mới có thể giật được tấm ảnh đã bị vò nhàu nát. Cô
rất nghiêm túc nhìn tấm ảnh hồi lâu, “À, trông cũng hơi giống đấy, nhưng mà Phi
Minh này, bố cháu đẹp trai hơn chú này chút đấy… Mùi bánh pizza thơm thật đấy,
để chút nữa thì nguội mất.”
Cơn
sóng này cuối cùng cũng qua đi, nhưng bánh pizza không ngon như tưởng tượng.
Cát Niên trong lúc vội vàng chỉ nhớ được bim bim không lấy vị cà chua, nhưng
quên mất rằng trong pizza còn có rất nhiều cà chua. Mọi người xem ra chẳng ai
thấy ngon miệng cả, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi thôi, các bạn muốn đi về, Cát
Niên níu kéo mấy câu, chỉ có Phi Minh là mím chặt môi không nói câu gì.
Cát
Niên tiễn các bạn của Phi Minh về rồi quay vào nhà, cô chưa kịp bước vào cửa đã
nghe tiếng khóc của Phi Minh, nó nằm bò ra bàn, buồn như thể cả thế giới đã sụp
đổ.
“Cô mắng
cháu đi, sao cô không mắng cháu?” Phi Minh gào lên với Cát Niên đang dọn dẹp
bàn.
“Cháu
giúp cô dọn dẹp đi, cô cứ không mắng cháu đấy.” Cát Niên cười nói.
“Cháu
là đồ nói dối, nói dối không có bố mẹ, tại sao cô không như nói vậy đi?”
Nhìn cô
bé khóc lóc thảm thiết, Cát Niên định vuốt nhẹ mái tóc của nó, nhưng bị nó gào
lên né tránh.
“Ai
cũng có bố mẹ, cho dù bố mẹ có ở bên cạnh mình hay không, Phi Minh, giống như
những gì cháu hy vọng vậy, không chừng bố mẹ cháu đang ở đâu đó nhớ về cháu,
chỉ có điều là họ có lý do bất đắc dĩ mà thôi.”
“Họ
không cần cháu nữa. Cháu hận họ!”
Cát
Niên cắn một miếng bánh pizza trong hộp, cười khổ sở: “Cô hận miếng bánh pizza
này.”
Phi
Minh tranh thủ lúc Cát Niên vào phòng thay quần áo chộp lấy chiếc vợt cầu lông
ra ngoài. Cô bé biết mình đang cáu rất vô lý, liền đi đến trước cửa phòng cô
Cát Niên, muốn đưa tay lên gõ cửa nhưng câu xin lỗi không thể nào nói thành lời
được. Cô bé không hề biết rằng đằng sau cánh cửa mỏng manh ấy, cô Cát Niên đang
trầm tư vuốt lại tấm ảnh nhàu nát, miệng lẩm bẩm:
“Anh
nói xem, em nên làm thế nào? Nói với em một câu đi, một câu thôi cũng được.”
Bước ra
khỏi cửa, Phi Minh cứ rầu rĩ mãi, nó đánh cầu lông cả một buổi chiều với hai
đứa con một trai một gái của bác Tài, nó đánh cho đối thủ thua bét nhè mà lòng
cũng chẳng vui hơn được tí nào. Điều làm cho nó bực mình nhất là trong một lần
đỡ cầu, chiếc vợt của nó va vào dây thép phơi quần áo của nhà hàng xóm, khiến
cho cán chiếc vợt mà cô Cát Niên phải mua mất 35 tệ bị cong mất.
Cứ như
vậy, cô bé ôm chiếc vợt ngồi ngây ra trước cửa quán bác Tài hồi lâu, đến tận
khi bác Tài nhắc nó rằng trời sắp tối, nó mới lững thững bước về. Chỉ có một
đoạn đường ngắn thôi mà nó thấy mình cô đơn đến vậy, dường như cả thế giờ này
đều đã bỏ rơi nó, thậm chí nó còn đáng thương hơn cả cô bé bán diêm.
Sau đó,
nó nghe thấy có tiếng người nói: “Động tác đỡ cầu của cháu rất tốt.”
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT