“Hừ, cô nghĩ cô có thể yên ổn mà ra
khỏi cánh cửa này sao?”
* * *
Nào ngờ, cô lại theo dõi anh đến thẳng “hang ổ” trai
bao. Trước mặt cô là một ngôi nhà xa hoa. Ánh chiếu nhập nhoạng mạ thêm chút ấm
áp cho chiếc biển quảng cáo chăng đèn sáng trưng, chút mơ màng, nhã nhặn của
hai tia sáng bạc và tím nhạt đan xen nhau làm nổi lên hàng chữ - C>
Hồ Bất Động và Phạn Đoàn há hốc miệng, quay sang nhìn
nhau một hồi. Hai người cùng nuốt nước bọt, không thể không “ồ” lên…
“Chị Hồ… bố em… làm… làm ở đây sao?”
Xem chừng bên trong đó còn hấp dẫn hơn nhiều.
“Đừng hỏi chị, chị chưa từng gọi trai
bao, con phố này… chị chưa từng tới…”, cô lắp bắp. Như thể cô gái nhà quê lần
đầu ra thành phố, cô cứ dán mắt vào những chiếc xe hơi cao cấp xếp hàng đỗ
trước cửa, những cô gái từ trên xe bước xuống, ai cũng tươi cười rạng rỡ được
các chàng trai đợi sẵn ở cửa đón rước ngay vào trong. Cúi xuống nhìn chiếc xe
máy cà tàng của mình, cô nghĩ, mình vào đó thế nào cũng bị xếp vào loại “áo
quần lôi thôi, xin miễn tiếp đãi”.
“Vậy… chúng ta phải vào trong sao?”
Phạn Đoàn cắn ngón tay, dường như cũng cảm thấy bộ dạng của cô và những cô gái
bước xuống từ những chiếc xe kia khác nhau quá xa. “Chị cảm thấy chúng ta vào
được sao? Hay là, chúng ta quay về nhà đợi bố em là được rồi. Dù gì lúc nào bố
em tan làm thì sẽ tự về nhà mà…”
“Không được.” Cô trừng mắt một cái,
nhảy xuống xe. “Bố em hễ về nhà là ngẩn ngẩn ngơ ngơ khiến người ta chẳng có
chút hứng thú nào cả. Chị thích cái dáng vẻ vừa rồi của anh ta hơn!”
“Dáng vẻ cướp bạn gái của người khác
ấy ạ?”, Phạn Đoàn hỏi lại.
“Không sai!”
“…”
Cô mạnh miệng, dường như hạ quyết tâm rồi, hít thật
sâu, nhìn khung cửa bán nguyệt có treo một chiếc pha lê và phía trước đặt la
liệt những chậu hoa đủ màu sắc. Hai người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám nhạt
nghiêm trang đứng ngay cửa, chắc là đang đợi khách. Cô nuốt nước bọt, chậm chạp
lê từng bước khó nhọc đến trước cửa. Dưới chân cô là những bậc thềm bằng pha lê
trong suốt, đôi giày thể thao của cô lại không sạch sẽ lắm. Chết… làm bẩn sàn
nhà, sẽ không bị phạt tiền chứ? Cô liếc nhìn đôi giày đen bóng loáng của hai
anh chàng đứng trước cửa, do dự, liệu có nên cởi giày ra đi chân đất mới có thể
bảo vệ được môi trường không?
“Thưa cô!” Giọng nói du dương như gió
bỗng vang bên tai cô. Cô dường như cảm thấy tai mình tê dại, toàn thân lập tức
mềm nhũn ra. “Cô muốn tìm người sao?”
Cô vực cái cơ thể mềm nhũn như sắp đổ của mình lên,
lấy hết dũng khí ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nụ cười chết người khiến cô ngạt
thở. Cuối cùng cô cũng biết vì sao nơi này lại làm ăn phát đạt như vậy rồi, đến
anh bảo vệ còn “sát gái” thế kia… Con mắt của bà chủ này quả nhiên lợi hại.
“À… tôi…
tôi…”
“Cô có người quen không? Hay là lần
đầu tiên đến? Anh chàng mặc bộ âu phục màu tím nhạt kia tiếp tục mỉm cười, nhìn
cô đã nhấc chân lên nhưng vẫn chần chừ không bước tiếp, liền đưa tay về phía
cô. “Có cần tôi đỡ cô không?”
“Đỡ… đỡ một cái bao nhiêu tiền?” Cô
còn chưa mê muội đến mức cho rằng trai bao miễn phí, mỗi bước ở đây đều mất
tiền, vẫn nên cẩn thận là hơn.
Người đàn ông đó nghe vậy, hơi bất ngờ một chút, rồi
bật cười ha hả. “Cô cảm thấy tôi đáng giá bao nhiêu tiền?”
“…” Thật đáng sợ, lại để cô
tự nguyện ra giá, quả nhiên là cao th
“Xem ra cô đến đây lần đầu tiên rồi,
có cần người giới thiệu không?”
“Nếu… nếu như miễn phí… tôi… tôi sẽ…”
“Vâng…” Người đàn ông kia tiếp tục
cười lớn. “Tôi có thể giúp cô tìm một người hướng dẫn miễn phí nhưng cô cũng
phải giúp tôi một việc.”
“Giúp việc gì?”
“Đây là nơi trẻ vị thành niên không
thể vào, có thể bảo con trai cô tạm thời đứng đợi ở bên ngoài được không?” Anh
ta đưa tay chỉ vào cái đuôi phía sau cô, rồi lại chỉ lên cái biểu tượng “18+” ở
ngay bên cạnh…
“Anh tin em đi, em còn hiểu biết hơn
cả các anh chị trên mười tám tuổi ấy!” Hạ Phạn Đoàn khó chịu chau mày. Nó đương
nhiên ghét việc bị người ta nghi ngờ về độ trưởng thành của mình.
“…” Anh ta không nói gì thêm,
chỉ mỉm cười có chút khó xử, nhìn “bà mẹ tương lai” của thằng nhóc.
“Không sao cả, cứ để nó đứng bên
ngoài!” Mẹ thằng nhóc rất nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn sáng suốt giữa thằng
bé và anh chàng đẹp trai.
“Hả? Chị Hồ, sao chị có thể như vậy?
Sao chị có thể để em đứng ngoài?” Phạn Đoàn lập tức tóm lấy áo cô, giật mạnh.
“Đừng giật nữa, có trách thì hãy trách
bố em không sinh em ra sớm hơn mấy năm, nếu vậy em đâu cần phải đứng ở ngoài
này.” Cô kéo vạt áo của mình lại, nhìn thằng nhóc đang tru tréo phản đối. “Này…
chị cho em tiền ăn kem, được không?”
“Thêm một cuốn tiểu thuyết thể loại
“Tình yêu” nữa!”
“…”
“Chấp nhận không?”
“Chấp nhận!” Cô buồn bã móc ví ra,
dùng cách bịt miệng con cái thông dụng của các bậc cha mẹ, dỗ dành nó để tiện
làm cái việc không thể cho người khác biết được. Thằng nhóc cầm tiền vui vẻ bỏ
đi. Lúc sắp đi còn nói với cô, nó sẽ ngoan ngoãn về nhà, không cần lo lắng cho
sự an nguy của nó, rồi tinh quái chớp mắt với cô một cái, bảo cô cứ thoải mái
vui vẻ mà hưởng thụ sự ấm áp…
“Anh à, anh xem nó có chỗ nào giống
trẻ chưa đầy mười tám tuổi chứ?” Cô chỉ về phía thằng nhóc đang tung tăng chạy
đi, nói với anh chàng trước mặt. Mấy chuyện thế này thực ra anh ta quen lắm
rồi.
“…” Người đàn ông đó vẫn mỉm
cười nhưng rõ ràng ánh mắt thay đổi ít nhiều. Dường như không muốn xen vào cuộc
chiến tranh giữa mẹ con họ, anh sai người đàn ông đang quay lưng về phía cô hút
thuốc: “Này, cậu đưa cô đây vào nhé. Một lát nữa tôi còn có khách phải đón”.
Người đàn ông bị sai kia hơi lừ mắt, khó chịu “hừ” một
tiếng rồi nói: “Gì chứ! Tôi ra đây là để hút thuốc, muốn dẫn, anh tự đi mà
dẫn”.
“Tôi nói này thiếu gia, tốt nhất cậu
đừng tỏ thái độ này với tôi. Nếu như tôi báo cáo lại với bà chủ, trừ điểm thái
độ làm việc của cậu, cậu sẽ không đủ điểm qua đâu. Cứ chuẩn bị mà cuốn xéo.”
Người đàn ông kia lừ mắt, thấp giọng dọa nạt.
“Tần Vĩnh Thi, đừng có ép tôi biến bộ
mặt kiếm cơm của anh thành cái gạt tàn thuốc.”
“He he, bộ mặt này của tôi tuy không
cao giá bằng Tiểu Thiên Lưu nhưng cũng không rẻ lắm đâu. Cậu cứ thử phá hỏng
mặt tôi xem, bà chủ có bắt cậu bán thân mà thay tôi trả nợ không?” Anh chàng
Tần Vĩnh Thi thản nhiên nhún vai cười. “Tôi biết, cậu không thích bị bà chủ ép
tiếp khách. Nhưng mà, đã đến đây rồi thì cũng nên biết điều một chút, đừng có
đập vỡ tấm biển kiếm ăn của chúng tôi.”
“Đập đi càng tốt. Khốn kiếp!” Anh ta
gí chân giẫm tắt điếu thuốc, đút tay vào túi quần. “Là mụ tú bà đó muốn tôi làm
trai bao ở đây đủ một năm, nếu tôi kiên quyết không làm thì đã cút từ lâu rồi.”
“Cậu cút đi đâu chứ? Bà chủ là mẹ cậu,
cậu cút đi đâu rồi cũng phải quay về tiếp quản cái câu lạc bộ này thôi.” Tần
Vĩnh Thi phủ phàng dập tắt giấc mơ của người đàn ông kia.
“Trác Duy Mặc tôi tuyệt đối không bao
giờ làm trai bao!”
Người đàn ông đó lớn tiếng quát rồi quay ngoắt người
lại. Một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn đập vào mắt cô.
“Cô (anh) làm gì ở đây?” Một câu hỏi
kinh ngạc cùng lúc thoát ra từ miệng của hai người, khiến cả hai đều sững sờ.
“Cô mà cũng tới đây tìm đàn ông sao?”
Trác Duy Mặc nhìn cô khinh miệt.
“Chẳng phải anh đây làm trai bao sao?”
Hồ Bất Động không chịu lép vế.
“Tôi đúng là nhìn nhầm cô (anh) rồi.”
Một tiếng cảm khái nữa lại đồng thanh cất lên. Sau đó, hai bên trừng mắt nhìn
nhau mà không nhận ra rằng mình hoàn toàn chẳng có tư cách gì để khinh bỉ đối
phương.
“Cô đây quen biết thiếu gia nhà chúng
tôi sao?” Tần Vĩnh Thi cười nhăn nhở nói xen vào.
“Họ Tần kia, tốt nhất anh câm miệng
cho tôi. Ngay lập tức!”
“Này, cậu vẫn thực sự coi mình là
thiếu gia sao? Bà chủ đã quyết định rồi. Cậu, từ bây giờ là thực tập sinh. Cậu
có hiểu thế nào là thực tập sinh không? Hả?” Tần Vĩnh Thi lạnh lùng nhếch mép
cười, chọc đúng vết thương của Trác Duy Mặc. “Là một nhân viên quèn chưa kiếm
nổi một đồng tiền phí, giá trị bằng không. Trước khi có vị khách đầu tiên tình
nguyện trả tiền cho cậu, cậu phải nghe tôi sai bảo. Con trai bà chủ cũng không
được ưu tiên gì hết.”
“…”
“Ha ha, hóa ra anh chỉ là thực tập
sinh sao?” Người nào đó nhướn mày, lập tức nắm ngay lấy chứng cứ, đả kích kẻ
địch không chút nương tình.
“Cô cũng hay lắm nhỉ?” Trác Duy Mặc
hằm hằm lườm cô. “Cô cho rằng hạng người nào mới đến tay của thực tập sinh chứ?
Hừ!”
“…” Đúng… đúng rồi… cho thực
tập sinh đến phục vụ cô, vậy chẳng phải là coi thường cô sao?
Cô buồn bã nhìn gã Tần Vĩnh Thi vẫn thản nhiên mỉm
cười. Thế mà vừa rồi côtán thưởng anh ta không phải hạng nhìn mặt bắt hình dong
chứ! Hóa… hóa ra, anh ta sớm đã có ý định sắp xếp cô cho một thực tập sinh.
Đáng ghét! Cô lẽ ra không nên để nụ cười thiên thần giả tạo kia lừa gạt mới
phải. Đây là đâu chứ? Là chốn ăn chơi, sa đọa, đáng ghê tởm! Bạch mã hoàng tử…
Nghe mà nổi da gà!
“Xin hỏi anh, chỗ các anh tính phí như
thế nào?” Cô nhìn nụ cười rạng rỡ mà xảo quyệt của Tần Vĩnh Thi đầy cảnh giác.
Vừa rồi suýt nữa cô đã mất cảnh giác bởi nụ cười đó. May là cô chưa để anh ta
chạm vào người cái nào, nếu không, chắc cô bị cái hóa đơn thanh toán ở đây đè
chết rồi!
Tần Vĩnh Thi liếc sang phía Trác Duy Mặc đầy ẩn ý,
Trác Duy Mặc tức mình đá phốc mũi chân vào không khí. Lúc này Tần Vĩnh Thi mới
chậm rãi nói: “Câu lạc bộ của chúng tôi không thu tiền”.
Anh ta ngừng lại một chút, nhìn vẻ mặt không tin tưởng
của Hồ Bất Động, nói một câu: “Nếu như cô cảm thấy nhân viên phục vụ cô không
đáng tiền”.
“Là ý… gì vậy?” cái gì gọi là cảm thấy
không đáng tiền thì không cần trả tiền?
“Chính là, trả bao nhiêu tiền do cô tự
quyết định. Cô cảm thấy người phục vụ cô đáng bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu.
Nếu cô hài lòng, một đêm có thể đáng giá nghìn vàng. Nhưng… nếu như cô cảm thấy
xoàng xĩnh…” Nói đến đây, anh ta đưa mắt quét qua chỗ Trác Duy Mặc. “Thì không
trả xu nào, cũng chẳng sao hết.”
Hồ Bất Động bấy giờ mới vỡ lẽ gật đầu. Đột nhiên cô
thấy ngưỡng mộ phương thức tính phí đầy “tính nhân văn” ở đây. Thế mới đúng là
coi “khách hàng là Thượng Đế”, tất cả đều do khách hàng làm chủ!
“Có nghĩa là tôi có thể không cần trả
tiền?” Cô cầm chiếc ví của mình huơ huơ trước mặt Trác Duy Mặc, rồi mới nhét
lại vào túi mình, bộ dạng như dùng xương để dụ dỗ chó vậy
“Bản thiếu gia không cần tiền của con
gái, càng không thèm tiền của kẻ nghèo rớt mồng tơi như cô.” Trác Duy Mặc lạnh
lùng “hừ” một tiếng, hếch mũi lên coi thường cô.
“Duy Mặc, cậu đã quên hợp đồng cậu ký
tối qua rồi sao? Trong vòng một năm, nếu không kiếm đủ một triệu, cậu phải thừa
kế câu lạc bộ trai bao này và bán mạng cho mẹ cậu nữa.” Tần Vĩnh Thi hờ hững
nhắc nhở. “Một triệu tuy không phải là một con số lớn. Nếu là Tiểu Thiên Lưu,
người ta chỉ trong vòng một tháng là kiếm đủ. Nhưng mà, với tình hình trước mắt
của cậu mà nói… tương lai không lạc quan lắm. Tôi khuyên cậu nên trân trọng
từng đồng thì hơn.”
“Cái tên Hạ Thiên Lưu đó rốt cuộc là
cái thá gì? Hắn ta sinh ra để làm trai bao chắc?” Anh ta ném ra một câu với thái
độ vô cùng khinh bỉ. Hồ Bất Động cố dỏng tai nghe ngóng tin tức…
“Cậu ta à? He he… là một cao nhân.”
Tần Vĩnh Thi chỉ nhận xét một câu ngắn gọn, không nói gì nhiều.
“Hừ, đến anh cũng cam chịu lép vế?”
Trác Duy Mặc cố ý khiêu khích.
“Đối với Tiểu Thiên Lưu, tôi cam chịu
lép vế.” Anh ta vẫn không để ý, giơ hai tay lên. “Tôi khuyên cậu, tốt nhất là
học hỏi theo anh ta, đối với việc đổi lấy tự do của cậu thì chỉ có lợi chứ
không có hại.”
“Tôi hỏi!” Cô nàng nãy giờ vẫn hóng
tin tức vội vã giơ tay lên. “Tôi có thể không chọn thực tập sinh không? Tôi
muốn chọn… chọn… chọn cái người tên Hạ Thiên Lưu kia!” Cô mừng thầm. Cho dù có
bao anh ta, cô cũng tuyệt đối không trả một đồng nào, ha ha. Muốn bảo vệ túi
tiền của mình thực sự là quá dễ dàng!
Trác Duy Mặcằm chằm cô gái dám phủ phàng vứt bỏ anh,
phân vân không biết có nên tặng vài cú đá khiến cô ta bay thẳng về nhà với đống
tiểu thuyết ngôn tình hay không?
Trác Duy Mặc bắt đầu giơ chân lên, mũi giày da đen
bóng gí xuống đất, dường như đã sẵn sàng để “đi từ nhận thức đến thực tiễn”.
“Việc này không được.” Tần Vĩnh Thi
giơ ngón tay lên, khua khua trước mặt cô, coi như cô thoát được cú đá trời
giáng. “Bởi vì Tiểu Thiên Lưu bận đến mức cậu ấy rất ít khi có mặt ở câu lạc
bộ. Nếu cô muốn tìm cậu ấy thì phải bỏ tiền mời cậu ấy xuất hiện trước. Đây là
ưu tiên đối với VIP.”
“Vậy, phải mời anh ta xuất hiện như
thế nào?” Hóa ra anh ta ở đây nổi tiếng đến như vậy. Còn nhảy lên hàng VIP rồi
cơ đấy. Chẳng trách vừa rồi ngạo mạn như vậy, hớt tay trên bạn gái của người
khác. Thực ra, ngày nào cô chẳng thấy anh ta đi đi lại lại trong nhà nhưng
những thứ không mất tiền thường cảm thấy không quý giá. Những thứ có được quá
dễ dàng lại không biết trân trọng, con người ai cũng ngốc nghếch vậy đấy.
“Cái này thì… cô phải trực tiếp tìm bà
chủ chúng tôi thương lượng mới được. Bởi Tiểu Thiên Lưu gần đây tính khí thất
thường, hay kén chọn khách hàng, đến tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Hay là thế này đi,” Tần Vĩnh Thi ngước mắt lên nhìn Trác Duy Mặc, người luôn
trước sau tỏ rõ thái độ khoanh tay đứng ngoài, “để anh chàng thực tập sinh này
đưa cô đi tìm bà chủ, được không?”.
Đi tìm mụ tú bà đã mấy lần dọa nạt, uy hiếp, bắt nạt
cô đó sao? Cô chẳng qua chỉ muốn xem anh bạn cùng phòng của mình ở “cơ quan”
làm ăn thế nào mà thôi, có cần thiết phải gặp bà trùm xã hội đen nói chuyện
không? Không… không cần thiết? Cô rụt cổ lại, quyết định bảo toàn tính mạng là
trên hết. Nhưng vừa lùi lại, chưa kịp mở miệng nói một tiếng cảm ơn cho phải
phép trước khi rút đã bị Tần Vĩnh Thi kéo vào trong cửa rồi.
“Cô chắn đường xe chạy rồi kìa.” Anh
ta chỉ về phía chiếc xe cao cấp từ đằng sau đang lái đến phía cô. “Khách của
tôi đến rồi, không tiếp chuyện với cô nữa, để Duy Mặc đưa cô vào là được rồi.”
“Tôi…” Không muốn vào nữa. Cô quyết
định về nhà ngồi đợi chàng VIP kia làm xong quay về vẫn là an toàn nhất. Cô
muốn về nhà.
“Hừ, bây giờ muốn chạy trốn thì quá
muộn rồi.” Biết cô đang tính kế chuồn, Trác Duy Mặc kéo cổ áo cô lôi vào trong
đại sảnh.
“Anh, anh, anh làm gì vậy? Bỏ, bỏ, bỏ
tôi ra!” Cô bị anh ta lôi xềnh xệch vào phòng khách, đến mức chẳng còn phân
biệt được phương hướng nữa. Woa… chiếc đèn pha lê trên trần nhà sao mà chói
thế. Ở đây chuyên bán đèn chắc? Sao mỗi chiếc một sáng hơn vậy? Woa… cô gái
đứng bên trái kia ăn mặc thiếu vải quá, đây là câu lạc bộ trai bao kia mà, tại
sao phụ nữ mặc đồ còn bỏng mắt hơn cả đàn ông vậy?
“Tôi phải làm gì? Hử!” Trác Duy Mặc
lạnh lùng “hử” một tiếng. “Đương nhiên là hoan nghênh cô đã đến!”
“Tôi, tôi, tôi sẽ không trả anh một
đồng nào đâu. Tuyệt đối không!”
“Hừ, cô không trả, tôi không biết cướp
chắc? Cô quên là tôi làm gì rồi à?” Anh trừng mắt lườm, tiếp tục kéo cô vào một
góc, không quên nhắc nhở cô rằng anh ta là một gã thanh niên lêu lổng, chuyện
này có vẻ khá hợp với công việc trai bao.
“Anh… anh… anh… mọi người ở đây đều
kiếm tiền hợp anh cũng nên nhập gia tùy tục chứ? Tươi cười với tôi một chút,
chưa biết chừng tôi sẽ cân nhắc và vứt cho anh một, hai đồng.”
“Cô cảm thấy con số một triệu so với
hai đồng của cô thế nào?”
“Ít nhất cũng giúp anh qua điểm không,
coi như làm kỷ niệm…”
“Thế sao? Nhưng tôi lại không muốn cô
trở thành khách hàng đầu tiên của tôi. Chuyện lưu niệm này chắc để lần khác!”
Anh ép cô vào góc tường đã được lót sẵn chiếc túi da êm ái. “Đưa ví tiền đây.”
Kiểu bạo lực này cô cũng chẳng lạ. Ở trường, chuyện
đám thanh niên đầu gấu đe dọa, “xin tiền” các em học sinh ngoan hiền xảy ra như
cơm bữa. Nhưng mà, đây là câu lạc bộ trai bao cơ mà, sao cô lại thê thảm thế
này? Lần đầu tiên đến tìm trai bao, lại bị một thực tập sinh ép vào góc tường
cướp giật. Ở trường, cô chưa từng bị thế này bao giờ, thế mà vừa tới đây…
“Hừ, thái độ của cô là gì vậy? Chưa
từng bị cướp bóc sao? Cô cho rằng vì sao từ trước đến giờ cô chưa từng bị bắt
nạt ở trường?” Câu này của anh ta ám chỉ điều gì? Vừa thò tay vào túi cô toan
tìm ví tiền, đột nhiên anh khựng lại, thả cô ra, rồi bực bội rút chiếc điện
thoại đang rung rung trong túi bộ âu phục, nhìn số điện thoại hiển thị trên màn
hình. Anh ta khó chịu nghe điện.
“Sao vậy?”
“Con còn có thể làm gì nữa? Hừ, đương
nhiên là như mong muốn của mẹ, phục vụ phụ nữ.” Anh vừa nói vừa liếc cô gái
được anh phục vụ đến mức run cầm cập ở góc tường. Mặt dày vô sỉ trả lời.
“Sao? Mẹ nói bây giờ con đưa cô ta lên
gặp mẹ?” Anh ta ngạc nhiên nhìn Hồ Bất Động đang sướng rên vì được phóng thích.
“Cô ta là khách của con, mẹ gặp làm
gì?” Anh cau mày.
“Biết rồi!” Anh ta gập mạnh điện
thoại, nhìn Hồ Bất Động đang chờ đợi anh thả ra, chỉ lên lầu. “Bà ấy muốn gặp
cô.”
“Bà ấy? Ai cơ?”
“Bà chủ ở đây…” Anh ngừng lại một
chút, bĩu môi, chú thích thêm cho thân phận người phụ nữ kia: “Mẹ tôi!”.
“…” Con trai của bà chủ câu
lạc bộ trai bao hoàn toàn không có chút tố chất nào của trai bao. Đúng là quả
báo. “Tôi có thể không đi không?”
“Hừ, cô nghĩ cô có thể bình yên mà ra
khỏi cánh cửa này sao?” Anh chẳng buồn quan tâm cô chịu hay không, tóm lấy cổ
tay cô lôi vào thang máy. “Tôi cảnh cáo cô, gặp mẹ tôi không được nói lung
tung, nếu không thì…” Anh giơ tay lên xoa cổ, rõ ràng đang uy hiếp người khác…
“…” Cô thầm nguyền rủa sự uy
hiếp của anh. Xí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT