Bạn đang đọc truyện Giày thủy tinh nối duyên của tác giả Ngữ Lục trên website đọc truyện online. Năm năm trước, tại một của tiệm thời trang, ngay khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ, cô đã biết mình không thể không yêu anh. Khi đó anh đang chọn quà sinh nhật cho người con gái mình yêu.
Năm năm trôi qua, cô trở thành một người bạn tâm tình của anh, thân thiết và thấu hiểu. Anh tìm đến cô như một thói quen trong những khoảnh khắc cô đơn và trống rỗng. Cô vẫn âm thầm yêu anh, còn anh vẫn lặng lẽ yêu người con gái ấy.
Người con gái ấy là Băng Lan, là cô em gái nuôi mà anh đã chăm sóc nâng niu từ bé. Băng Lan không yêu anh nhưng không dám từ chối anh vì cô ấy cảm thấy mình cần phải trả ơn nuôi dưỡng của gia đình anh. Ngay khi biết được tâm sự của Băng Lan, mặc dù đau khổ nhưng điều duy nhất anh nghĩ đến là giải thoát cho cô ấy khỏi gánh nặng trả ơn này. Giải pháp anh chọn chính là cưới một người con gái khác và người anh chọn chính là người con gái khiến anh cảm thấy gần gũi nhất, chính là cô.
- “Chúng ta kết hôn được không?”
Anh nói.
Tôi cũng biết, anh sẽ nói như thế, không phải vì anh yêu tôi, mà vì anh yêu người đó.
Chỉ vì không muốn người con gái kia phải cảm thấy dằn vặt và mặc cảm, anh chấp nhận rút lui. Anh làm tất cả những điều này là vì cô ấy.
Vì một người anh yêu, lấy một người anh không yêu, có lẽ chỉ có anh mới làm được việc ngốc ngếch đó mà thôi.
Đã biết rõ tất cả những điều đó, thế nhưng cũng không có cách nào để từ chối.
Có phải tôi thực sự còn ngốc hơn anh không?….
…
Lời tựa
Đó là một cửa hàng bán đồ phục trang cao cấp nằm ở khu Đông. Chiều thứ Tư, những người tới xem đồ phần lớn là phụ nữ vừa có tiền lại vừa có thời gian. Tiếng chuông gió vang lên nhẹ nhàng, cửa kính được mở ra, một cô gái chừng hơn hai mươi tuổi bước vào.
Cô gái có mái tóc bồng bềnh, bộ quần áo tuy đơn giản nhưng rất thời thượng, đôi giày cao gót hợp với vóc dáng thanh mảnh, giống như người mẫu trong một tạp chí nào đó vừa bước ra.
Nhưng cô ấy trên khuôn mặt luôn nở nụ cười ấm áp, không hề mang nét lạnh lùng vô cảm của mấy cô người mẫu. Phụ nữ là phái đẹp, nhưng cái đẹp của cô gái ấy không làm người khác cảm thấy quá nhiều áp lực, trái lại, nó giống như một làn gió thoảng qua, đem đến cho người ta cảm giác thư thái nhẹ nhàng.
“Thu Thần, sao hôm nay lại có thời gian rỗi tới đây vậy?”, người chủ cửa hàng ngồi ở sau quầy thu tiền vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười hỏi han.
“Hi, Julia, tớ tới thăm cậu đó!”, cô nhìn quanh cửa hàng một lượt, “Đúng là không tồi, cửa hàng của cậu càng ngày càng khang trang, buôn bán chắc là khá lắm”.
“Chẳng phải cũng nhờ phúc của cậu sao?” Câu này không chỉ là lời nói khách sáo. Quả thực Thu Thần thường xuyên giới thiệu khách hàng tới đây. Hai người cũng là bạn bè thân thiết nhiều năm.
“Hai đứa mình còn khách sáo thế sao? Tớ bảo này, hôm nay tớ tới là có việc cần cậu giúp đây.”
“Giúp? Thật hiếm khi thấy cậu nhờ người khác giúp đỡ đấy. Được rồi, nói đi, tớ sẽ cố gắng hết sức.”
Julia hai tay chống nạnh trêu chọc Thu Thần, hai má lúm đồng tiền đáng yêu trên khuôn mặt ửng hồng làm cô càng quyến rũ.
“Là cậu nói đấy nhé!”
Cô liền lấy trong túi xách tay một hộp danh thiếp, rồi rút ra một tấm đưa cho Julia: “Đây, tớ mới mở một cửa hàng, cậu quảng cáo giúp tớ được không?”.
“Cậu mở cửa hàng? Mở khi nào?” Julia rất bất ngờ, nhận lấy tấm danh thiếp màu xanh thẫm, nhìn hai chữ màu bạc rất đơn giản trên đó: Quan Ngoại.
“Ngày mai khai trương.”
“Woa! Thật tuyệt! Cuối cùng cậu cũng thực hiện được ước mơ của mình rồi! Chúc mừng cậu!”
Thu Thần không giấu nổi niềm vui trên khuôn mặt: “Cậu biết đấy, mình luôn muốn mở một quán rượu nhỏ, không cần lớn lắm, nhưng sẽ là nơi thật ấm áp. Bây giờ mình đã có đủ năng lực rồi, chỉ hy vọng giấc mộng này đủ dài…”.
“Nhất định là được mà, tớ tin ở cậu”, Julia lật mặt sau của tấm danh thiếp.
“Quán của cậu cách đây không xa! Được đấy! Lượng khách qua lại đây rất đông. Mai cậu khai trương, nhất định tớ sẽ tới ủng hộ. Còn nữa! Cậu để lại đây thêm ít danh thiếp để tớ còn giới thiệu cho khách hàng tới nữa!”
“Cảm ơn cậu!”
“Xin lỗi, kiểu áo này còn cỡ lớn hơn một chút không?”, một vị khách chen vào cuộc nói chuyện giữa hai người.
“Có đấy. Em sẽ lấy cho chị ngay”, Julia vừa cười vừa nói.
“Thu Thần, cậu chưa được đi đâu đấy! Để tớ tiếp khách xong sẽ nói chuyện tiếp về việc mở quán của cậu”, cô quay đầu lại nói với Thu Thần.
”Ừ, cậu cứ làm việc của mình đi.”
Julia đi tiếp vị khách hàng vừa rồi, Thu Thần nhân lúc rỗi rãi liền nhìn cách bố trí đồ đạc trong cửa hàng.
“Julia nhiệt tình giúp mình như thế, mình cũng nên mua cho cô ấy chút đồ chứ nhỉ?”, Thu Thần vừa nghĩ vừa đi dạo quanh.
Cô bỗng chú ý tới một cảnh tượng không bình thường. Không, cũng không phải là kỳ lạ lắm. Có người đang xem giày nhưng lạ ở chỗ, đó là một người đàn ông đang xem giày nữ. Hơn nữa, đó không phải là một người đàn ông bình thường, anh ta siêu cao, cô nghĩ ít nhất anh ta cũng phải cao hơn một mét chín mươi. Chiếc sơ mi trắng làm nổi bật khuôn ngực rắn chắc, làn da sạm đen do cháy nắng, lại thêm mái tóc ngắn, nếu như không khoác trên mình bộ vest đáng giá thì người khác sẽ nghĩ ngay anh ta là một người lao động bình thường.
Trong cửa hàng bán toàn đồ trang sức cao cấp cho nữ này, sự xuất hiện của một người đàn ông khoác trên mình bộ vest với vẻ mặt khá nghiêm trang thế này quả thực có phần kỳ lạ…
Người đàn ông đó chau mày nhìn từng đôi giày nữ trên giá, rồi cầm một đôi cao gót nhỏ nhắn, màu đỏ lên ngắm nghía. Vẻ mặt chăm chú của anh ta đã khiến trái tim của Thu Thần rung động một cách kỳ lạ…
Nhớ lại, hình như từ lúc bước vào cửa hàng cô đã thấy người đàn ông ở đó rồi.
“Anh có cần giúp gì không?”, trước khi kịp nghĩ ra điều gì đó thì cô đã bước tới và nói.
Anh ta quay đầu lại, trái tim Thu Thần bỗng loạn nhịp. Một khuôn mặt vuông vức đầy góc cạnh, đôi mắt quá lạnh lùng, đôi môi mỏng gần như mím chặt thật khó làm người ta có cảm giác gần gũi. Đứng trước mặt, ngẩng lên nhìn anh, Thu Thần càng cảm thấy mình nhỏ bé.
“Nữ, mười tám tuổi, size 5, tặng nhân dịp sinh nhật. Tôi muốn một đôi giày phù hợp.”
Thu Thần há miệng kinh ngạc, chưa bao giờ cô gặp người như thế này. Không, phải nói là chẳng có ai nói chuyện kiểu đấy cả! Giống như nhập các dữ kiện vào máy tính, sau đó yêu cầu một đáp án chính xác.
Cô liền nhoẻn miệng cười. Anh ta chau mày nhìn nụ cười ngọt ngào của cô.
Nhất định anh ta cảm thấy nụ cười của cô rất lạ lùng. Dáng vẻ của anh ta khiến người khác cảm thấy như đang nghe mệnh lệnh và phải nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
“Nếu là cô gái mười tám tuổi thì chắc sẽ không thích những mẫu có vẻ chín chắn như thế này…”, Thu Thần chỉ vào đôi giày cao gót mà anh ta đã cầm ở trên tay rất lâu.
“À, phong cách ăn mặc của cô ấy như thế nào?”
“Phong cách ăn mặc như thế nào?”, đôi mày của anh ta càng nhíu chặt.
“Đúng vậy! Đi đôi giày như thế nào còn phải xem phong cách, màu sắc của trang phục, và cả cách trang điểm của ngày hôm đó như thế nào mà quyết định nữa!”
“Tôi không biết.” Bây giờ anh ta không chỉ nhíu mày mà ngay cả đôi môi cũng mím chặt. Rõ ràng anh ta là người không quen với việc nói ra ba từ “Tôi không biết” đó.
“Nếu thế thì không thể chọn được một đôi giày thích hợp rồi”, Thu Thần lắc đầu, nhẫn nại giải thích cho anh ta.
“Tôi chỉ muốn tặng cô ấy một đôi giày nhân dịp sinh nhật thôi.”
“Hay là thế này đi, chắc anh không ngại mua cho cô ấy một bộ quần áo, trang sức, các phụ kiện và thêm một đôi giày nữa chứ?” Thu Thần thầm nghĩ, tiện thể cũng giúp Julia bán được một số đồ, dù sao thì nhìn anh ta có vẻ là người rất có tiền.
“Được”, lời nói của anh ta đầy quyết đoán, “Cô quyết định đi”.
“Thế được rồi! Anh nói cho tôi vóc dáng, ngoại hình, cá tính và cách trang điểm của cô ấy, như thế tôi sẽ dễ lựa chọn hơn.”
“Một mét năm mươi sáu, bốn mươi tám cân, hay thẹn, đơn giản, phóng khoáng”, anh ta chỉ dùng vài từ để miêu tả.
Thu Thần giờ đã hiểu cách nói chuyện của anh ta là như thế, hiểu những gì mà anh ta muốn truyền đạt không phải là việc khó khăn đối với cô.
“Được, tôi hiểu rồi. Anh đợi một chút.”
Julia còn đang bận, vì thế Thu Thần tự mình đi chọn đồ giúp khách. Cô chọn bộ lễ phục bằng lụa trắng, vòng cổ và khuyên tai màu hồng phấn, túi xách nhỏ được kết bằng ngọc trai màu trắng tuyết, một đôi giày cao gót màu trắng có các đường viền màu hồng phấn.
“Anh thấy thế nào?”, Thu Thần hỏi.
Anh ta gật gật đầu. Tuy anh ta không nói nhưng Thu Thần nhìn thấy sự hài lòng trong đôi mắt ấy.
Anh ta rút thẻ tín dụng trong túi ra trả, ngay cả giá tiền cũng không hỏi.
Thu Thần tròn mắt ngạc nhiên, nhưng biểu hiện đó chỉ trong chớp mắt đã biến mất, cô nhận lấy tấm thẻ. Lại hiểu anh ta thêm chút ít. Nếu anh ta là ông chủ của một công ty nào đó thì chắc chắn sẽ nghiêm khắc nhưng lại rất tin tưởng nhân viên, ít khi nói lời khích lệ và không hay so đo tính toán!
“Thu Thần, cảm ơn cậu đã tiếp khách giúp tớ!” Bây giờ Julia mới xong việc, cô nhận đồ và thẻ tín dụng trên tay Thu Thần, vừa phân loại các món đồ vừa tính toán.
Ba mươi tư vạn tệ? Thu Thần nhìn số tiền trên máy thanh toán cũng thấy hoảng hốt.
“Này, tính rẻ chút đi!”, cô nói với Julia. Rõ ràng biết mình làm thế có phần lanh chanh, nhưng Thu Thần không nhịn được mà nói giúp anh ta.
“Bạn cậu à?”, Julia nhìn cô vẻ lạ lẫm.
“À…”, Thu Thần không biết nói sao, “Cứ coi… là thế đi”, cô đành ậm ừ cho qua chuyện.
“Thế thì giảm 20% vậy”, Julia vừa nghe nói đó là bạn của Thu Thần thì rất thẳng thắn giảm giá tới mức tối đa.
“Tớ cầm đồ đi đưa cho anh ta nhé!”, Thu Thần cũng không rõ tại sao mà cô luôn muốn nói chuyện cùng anh chàng đó.
“Này anh, xong rồi! Đây là thẻ của anh, còn đây là quần áo.” Kỳ lạ! Cô thấy tim mình đập mạnh hơn…
Anh ta cầm lấy thẻ, ký tên rồi nhận mấy túi đồ khá đẹp đó.
“Cô gái đó thật hạnh phúc!” Anh ta vừa quay người bước đi, Thu Thần liền mở lời.
Anh ta dừng lại một chút và quay đầu lại nhìn cô.
Mình muốn giữ anh ấy lại sao? Muốn tiếp tục nói chuyện với anh ấy? Suy nghĩ thoáng qua đó đến Thu Thần cũng không thể tin nổi.
“Tôi nghĩ chắc đây là lần đầu anh mua quần áo và giày cho bạn gái phải không? Anh chu đáo thật, đích thân đi chọn quà sinh nhật, nhất định cô gái ấy rất đặc biệt. Là bạn gái của anh à?”
Anh ta nghiêm mặt, không nói. Nhưng Thu Thần có thể nhìn thấy câu trả lời trong đôi mắt của anh ta rằng cô đã nói đúng. Trái tim cô, không biết tại sao lại chùng xuống.
“Thẩm mỹ khá đấy, nhất định tôi sẽ ghé thăm cửa hàng của cô.”
Giọng nói trầm ấm của anh ta đã đánh thức vẻ mặt thất thần của Thu Thần. Anh ta đang khen ngợi cô? Cô tin rằng hiếm khi anh ta khen người khác…
“Cảm ơn anh. Nhưng đây không phải là cửa hàng của tôi, tôi chỉ tới đây thăm bạn, tiện thì giúp cô ấy chút thôi. À! Đúng rồi! Cửa hàng của tôi ngày mai sẽ khai trương, mời anh ghé qua.” Thu Thần đưa cho anh ta một tấm danh thiếp.
Anh ta nhận lấy tấm danh thiếp, nhìn một chút, rồi rất cẩn thật nhét vào trong ví.
Thái độ của anh ta làm cô cảm động, bởi cô có cảm giác anh ta không phải kiểu người dễ dàng để lộ cảm xúc của mình với người khác.
Anh ta bước ra khỏi cửa hàng. Lần này Thu Thần không lên tiếng gọi lại nữa.
Anh ta có tới cửa hàng của cô không? Có thể gặp lại anh ta lần nữa không? Thu Thần bắt đầu có cảm giác đợi chờ một người lần đầu tiên gặp mặt…