Màn đêm
từ từ buông xuống, đêm Giáng sinh cuối cùng cũng đã đến.
Đúng
lúc này, Kỷ Hiểu Nguyệt nhận được điện thoại của Tề Hạo.
Lúc
nghe điện, Kỷ Hiểu Nguyệt tức đến mức muốn ném bay điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Nhưng rồi nhanh chóng quyết định lại, đây là điện thoại của cô mà …
>0 Trên
đời này sao lại có kẻ đáng ghét vậy nhỉ!
Tên
quái gở đột nhiên muốn ra biển, còn chỉ đích danh cô đi cùng, anh ta còn uy
hiếp, nửa giờ sau nếu Kỷ Hiểu Nguyệt không xuất hiện trên du thuyền, anh ta sẽ
cho người gọi loa truy tìm.
Nhìn
màn đêm ngoài cửa sổ, ánh chiều tà cuối cùng đã bị biển lớn nuốt gọn. Kỷ Hiểu
Nguyệt thật sự rất muốn giết người.
Đáng
ghét! Làm gì có ai ra biển vào buổi tối bao giờ, đồ thần kinh!
Việc
khiến Kỷ Hiểu Nguyệt phát điên hơn cả là, trước khi Tề Hạo gác máy, anh ta còn
buông lại một câu:
“Không
phải cô sợ chứ? Hay là … cô nghĩ tôi sẽ có hứng thú với cô?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt muốn gọi Phong Diệp Vô Nhai tới giết anh ta quá!
***
Bây giờ
đang là những ngày cuối cùng của tháng Mười hai, vì thế gió biển vào ban đêm
mang lại cảm giác lạnh thấu xương.
Kỷ Hiểu
Nguyệt vốn không muốn quay về hình tượng “Cô phù thủy”, nhưng cô chỉ có mỗi
chiếc áo khoác lỗi thời đó là có thể mặc được. Vậy nên, lúc Tề Hạo thấy cô lại
mặc bộ đồ phù thủy trước đó, anh không khỏi mỉm cười. Chẳng lẽ cô ấy không biết
câu “Giấu đầu hở đuôi”? Sau khi được “Chiêm ngưỡng” dáng người yểu điệu, thướt
tha giờ lại thấy cô hóa trang thành phù thủy, thật sự khiến người ta … càng
muốn phạm tội!
Nụ cười
của Tề Hạo hiển nhiên đã lập tức chọc giận Kỷ Hiểu Nguyệt, thù mới hận cũ cùng
ập đến một lúc:
“Tổng
giám đốc Tề, anh không biết lao công cũng có quyền được nghỉ à?”
Không
có cặp kính che chắn, ánh mắt kia đặc biệt lấp lánh, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ
xinh xắn động lòng người.
“Tôi
còn biết thật ra cấp dưới ngủ trên giường của cấp trên cũng không phải việc gì
to tát”. Tề Hạo mỉm cười lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, tâm trạng cực kỳ thoải
mái.
Kỷ Hiểu
Nguyệt không nói gì, ngẩng đầu ai oán nhìn trời.
Sau khi
nuốt ác ý xuống, Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định, nếu đã đánh không lại thì đành chọn
cách lờ đi vậy. Phải phớt lờ hoàn toàn! Nhưng quyết tâm của Kỷ Hiểu Nguyệt còn
chưa kịp thực hiện thì đã bị một câu của Tề Hạo bóp nghẹt.
“Thôi
thế này đi. Để chứng minh tôi thật sự là một cấp trên tiến bộ, tôi sẽ cho cô
một cơ hội, chúng ta đấu một trận, nếu cô thắng, tôi lập tức đưa cô về”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt tức giận nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Con sói này lại muốn làm gì
nữa đây?”
Tề Hạo
suy nghĩ: “Đấu gì bây giờ? Hay là … đấu cờ nhé!”
“OK!”
Trước
đây cô là quán quân cờ vây liên trường, đấu cờ vây với cô à?! Chờ xem anh sẽ
chết thế nào đi! Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nghĩ.
“Vậy
thì đi thôi!” Tề Hạo nói xong đi thẳng vào khoang thuyền.
Kỷ Hiểu
Nguyệt thấy vậy thoáng do dự. Dù sao họ cũng là trai chưa vợ, gái chưa chồng,
lại vào chung một phòng thế này, thật có chút …!!!
Tề Hạo
chân không dừng bước, ném lại một câu:
“Nếu
cảm thấy hối hận hoặc nhận thua thì vẫn còn kịp đấy!”
>0 Gian
phòng riêng được bố trí như một cung điện nhỏ, sàn nhà sáng bóng phản chiếu
hình bóng hai người, ánh đèn tươi sáng, rực rỡ như ban ngày. Chính giữa căn
phòng đặt một bàn làm việc hình bầu dục rất lớn, hai bên mỗi bên đặt một chiếc
máy tính. Phía bên trái căn phòng đặt một chiếc đàn dương cầm kiểu dáng châu
Âu, lớp sơn ngoài sáng bóng như một viên ngọc trai, bên phải là quầy bar, trên
các ngăn tủ cao đặt đầy rượu vang và các loại đồ uống. Trước quầy bar là một bộ
ghế sô pha bằng da mềm mại, trên bàn trà trước bộ ghế đặt một bộ bàn cờ được
thiết kế tinh xảo và xinh đẹp.
Đúng là
xa xỉ đến thái quá!
Kỷ Hiểu
Nguyệt thề sẽ giết chết Tề Hạo trong trận cờ đầu tiên.
Kết
quả… chiếc du thuyền xa hoa từ từ tiến ra biển lớn, thắng bại bất phân. Bằng
con mắt chuyên nghiệp, Kỷ Hiểu Nguyệt biết Tề Hạo đang cố ý.
Cố ý để
hai người luôn ở trong thế cân bằng, điển hình cho việc muốn kéo dài thời gian!
Cuối cùng, Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận đẩy bàn cờ đứng bật dậy:
“Này,
rốt cuộc anh muốn thế nào hả? Thắng cho ra thắng, thua cho ra thua, kẻ sĩ có
thể chết chứ không thể chịu nhục!”
Tề Hạo
nhẹ nhàng nhún vai:
“Vậy
đổi cái khác để phân thắng thua là được, cô thấy thế nào?”
Tề Hạo
chỉ về phía hai bộ máy tính bên cạnh. Kỷ Hiểu Nguyệt chơi game đến mức “Tẩu hỏa
nhập ma”, bỗng giật mình, chẳng lẽ thi đấu bằng game?
Không
hiểu sao, cô lại nghĩ đến Chân Linh Thần Giới và Phong Diệp Vô Nhai.
Không
thể nào …
Kết quả
… trờ chơi Tề Hạo mở ra lại là - Dò mìn!! =.=
Tốc độ
đúng là rất nhanh, nhìn Tề hạo trong 44 giây đã hoàn thành cửa dò mìn cấp độ
khó, Kỷ Hiểu Nguyệt lặng lẽ đóng cửa sổ trò chơi của mình.
“Anh có
chơi game online không?” Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên hỏi.
Với
thao tác này, nếu anh ta chơi game online chắc chắn sẽ là một cao thủ.
Tề Hạo
nhíu mày hỏi lại: “Cô thì sao?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt kéo nhẹ khóe miệng, coi như tôi chưa hỏi gì. -_-
Tề Hạo
cười đầy ẩn ý.
Kỷ Hiểu
Nguyệt liều mình tranh đấu vì tự do! Nhưng từ dò mìn đến xếp bi, rồi đánh bài,
thậm chí cả Pikachu cũng đã chơi hết mà cô thua vẫn hoàn thua.
Kỷ Hiểu
Nguyệt bắt đầu hối hận, cô không nên đọ thắng thua với tên quái gở này. Cô sai
rồi!
Kỷ Hiểu
Nguyệt còn đang mải ăn năn hối lỗi, thì cách đó không xa một tiếng nổ lớn vang
lên, bầu trời bên ngoài đột nhiên đầy màu sắc.
Có chuyện
gì vậy?
Kỷ Hiểu
Nguyệt chạy vội ra phía cửa sổ, kinh ngạc thấy pháo hoa nở đầy trời đêm, chiếu
sáng cả một khoảng trời.
“Đẹp
quá!” Kỷ Hiểu Nguyệt trầm trồ, trong thành phố cấm pháo hoa nên đã rất rất lâu
rồi cô không nhìn thấy pháo hoa nữa!
Từ
trước đến giờ cô không hề biết, thì ra biển đêm lại đẹp đến như vậy.
Mặt
trăng như chiếc mâm ngọc treo trên bầu trời, gần đến mức có cảm giác chỉ cần
vươn tay ra sẽ có thể với tới. Hòn đảo nhỏ phía xa dưới ánh trăng huyền ảo như
được dát ánh sáng, mờ ảo như một giấc mơ trôi về phía xa. Trong giấc mơ ấy đột
nhiên xuất hiện thứ ánh sáng rực rỡ đủ màu kết hợp cùng những hàng cây chạy dọc
theo bờ biển được gắn đèn nhấp nháy vô cùng xinh đẹp. Pháo hoa lại nổ, trên
trời, dưới biển khắp nơi càng thêm rực rỡ sắc màu.
Đúng là
đẹp không gì sánh nổi!
Kỷ Hiểu
Nguyệt đứng bên cửa sổ ngơ ngẩn nhìn ra xa, bỗng phía sau vang lên tiếng dương
cầm du dương êm dịu. Kỷ Hiểu Nguyệt ngạc nhiên quay đầu lại…
Tề Hạo
biết chơi dương cầm! Tên quái gở này cũng biết chơi loại nhạc cụ tao nhã đó
sao?
Hòa
trong tiếng dương cầm du dương, pháo hoa nở đầy trời.
“Có
người đã từng nói với tôi, ngắm pháo hoa trong tiếng dương cầm là cảnh giới
tuyệt vời nhất của cuộc sống”.
Trong
ánh đèn rực rỡ của căn phòng, cô dường như có thể cảm nhận được ánh sáng nhẹ
nhàng của trăng đang rót xuống khuôn mặt mang nét dịu dàng của Tề Hạo khiến
khuôn mặt đẹp trai bỗng thêm phần góc cạnh. Mái tóc đen bóng, đôi lông mi khẽ
chớp, trong đôi mắt phảng phất nét sâu lắng không diễn tả được bằng lời.
Nụ cười
của anh phút chốc khiến trái tim cô đập mạnh. Ánh mắt thật … dịu dàng, không hề
giống ánh mắt của tên xấu xa, bỉ ổi hàng ngày cô vẫn gặp.
Ảo giác
… Chắc chắn là ảo giác!
Kỷ Hiểu
Nguyệt hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm lại chút lý trí trong giây phút bối
rối này. Anh ta vừa nói cái gì nhỉ? Cảnh giới tuyệt vời nhất của cuộc sống?
Nghe chẳng hiểu gì cả!
Kỷ Hiểu
Nguyệt bèn chuyển sự chú ý sang ngắm pháo hoa.
Sao
giống … bị điện giật vậy?
Ảo giác
… Cô khẳng định đây vẫn là ảo giác!
Đợi
chút! Không khí giữa bọn họ bắt đầu trở nên ôn hòa từ khi nào vậy? Lại còn khúc
nhạc dưới trăng nữa chứ?!
Không
phải cô tự nhủ với lòng sẽ lờ anh ta mà kiên quyết chống đối đến cùng sao?
Đúng
lúc này, cùng màn pháo hoa cực lớn, mặt biển phía xa vọng đến tiếng chuông
ngân, Giáng sinh đến rồi!
Tiếng
chuông đó …
“Đó, đó
là từ … Vịnh Bích Hải?” Kỷ Hiểu Nguyệt không dám tin vào tai mình, chỉ đánh một
ván cờ, chơi mấy trò chơi thôi mà bọn họ đã đi xa vậy rồi sao?
“Đúng
vậy, đó chính là Vịnh Bích Hải, rất đẹp đúng không?” Tề Hạo cười rạng rỡ.
Kỷ Hiểu
Nguyệt tức giận, trợn trùng mắt nhìn khuôn mặt hấp dẫn ở gần nhau bên cạnh. Lại
một lần nữa cô oán thán đặt câu hỏi về sức sáng tạo của ông trời.
“Tổng
giám đốc Tề, mười hai giờ đêm rồi, anh chưa muốn ngủ nhưng tôi thì muốn rồi.
Tôi có thể quay về không?!”
Tề Hạo
khẽ nhíu mày, ngón tay lỡ đãng ấn lên một phím đàn: “Cô đã thắng chưa?”
“…” Kỷ
Hiểu Nguyệt thật muốn cắn người. Vừa rồi ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại cho
rằng anh ta dịu dàng chứ? Anh ta đơn giản chỉ là một con sói gian ác quỷ quyệt
mà thôi!
“Hay là
chúng ta thi đấu một lần nữa nhé!” Sói ta lên tiếng.
Bàn tay
nắm chặt, ánh mắt căm giận!
“Đơn
giản lắm, thi xem ai ngủ trước người đó thắng. Tất cả phòng ở đây tùy cô chọn”.
Tề Hạo thoải mái phất nhẹ tay.
Kỷ Hiểu
Nguyệt vươn tay phải với gối ôm hung hăng ném về phía anh:
“Tề
Hạo!”
Cú ném
hoàn toàn không trúng đích!
“À,
phải rồi, phòng của tôi nằm cuối cùng bên tay trái, cẩn thận vào nhầm phòng!”
Khóe môi Tề Hạo cong lên, mỉm cười quyến rũ với cô hồ ly đang bừng bừng lửa
giận.
A…a …a!
“TÔI -
MUỐN - VỀ - NHÀ!”
Giọng
nói giận dữ đủ lực công phá toàn bộ cửa sổ của du thuyền, vang vọng trên mặt
biển yên tĩnh. Tiếng Tề Hạo nhẹ nhàng từ bên ngoài vọng vào:
“Ở đây
không còn ai khác, nói chuyện với tôi cô không cần lớn tiếng vậy đâu!”
Câu nói
của anh có thể dịch thành: Kêu đi, có kêu vỡ cổ họng cũng không có ai nghe thấy
đâu!
***
Ánh mặt
trời xuyên qua ô cửa sổ, dịu dàng rơi xuống trên chiếc giường trải ga lụa mềm
mại, chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ như trẻ nhỏ của Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tề Hạo
một tay chống đầu, nghiêng người nằm nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt ấm áp, dịu
dàng.
Dưới
ánh nắng mặt trời, làn da cô trắng mịn mềm mại như em bé, đôi lông mi dày và
dài như hai cánh ve, nhẹ nhàng che đi đôi mắt sáng tựa sao, đôi môi hồng mềm
mịn.
Cô gái
đang say ngủ khẽ cựa mình.
Thoải
mái quá, giường mềm quá!
Cảm
giác này có chút quen thuộc … Kỷ Hiểu Nguyệt xoay người, tiếp tục ngủ.
Đợi
chút! Sao cô cảm thấy …lạnh sống lưng thế này? Kỷ Hiểu Nguyệt mở cặp mắt đang
trong cơn mơ màng, sao trong mơ cũng thấy tên xấu xa kia vậy? Không nghĩ ngợi
nhiều, Hiểu Nguyệt nhắm mắt, tiếp tục ngủ.
Nhưng
đột nhiên, trong đầy cô xẹt lên một tia chớp. Ý thức Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức bị
tiếng nổ kinh hoàng làm cho tỉnh táo. Cô ngạc nhiên mở to mắt, một tiếng sét
vang lên giữa trời quang!
“Á …!
Sao anh lại ở đây!” Kỷ Hiểu Nguyệt bật dậy, kéo chăn che trước người. Sau đó cô
phát hiện hành động này là dư thừa, bởi vì quần áo của cô vẫn còn nguyên trên
người.
May
quá, may quá!
“Bởi vì
đây là phòng của tôi”. Khóe môi Tề Hạo cong lên một cách đa tình, đôi mắt quyến
rũ giống như viên ngọc lưu ly, vừa sáng lại vừa trong. Qua đôi mắt đó, Kỷ Hiểu
Nguyệt có thể soi rõ hình ảnh của chính mình.
“Tôi …
tôi … sao tôi lại ở đây?” Nhất định cô đang mơ, chắc chắn là vậy!
“Vì
thấy cô ngủ trên sô pha vất vả quá nên tôi tốt bụng bế cô vào đây, không ngờ cô
ôm tôi mãi không chịu bỏ ra, cho nên, tôi chỉ còn cách ở lại”.
Cô đang
bị đôi mắt kia hút hồn, nhưng khi nghe xong câu vừa rồi Kỷ Hiểu Nguyệt lại có ý
muốn được đánh người.
“Anh…”
Kỷ Hiểu Nguyệt nhận ra nói chuyện với Tề Hạo là cách “Tự rước nhục vào thân”
nhanh nhất nên cô đành hậm hực cắn răng nhẫn nhịn.
“Cô
biết không? Đêm qua, cô nói mớ đấy”.
“Hả?”
“Cô
nói: Tề Hạo! Anh thật là đáng yêu”. Tề
Hạo cố nín cười, giọng nói nhẹ nhàng mang lực sát thương chết người.
“Đồ
biến thái!” Hiểu Nguyệt vươn tay lấy gối ném về phía Tề Hạo nhưng anh nhanh
nhẹn né được.
Kỷ Hiểu
Nguyệt tức giận đẩy Tề Hạo ra, xoay người ngồi bật dậy rồi chạy vào nhà vệ
sinh, mở vòi nước rửa mặt như điên.
Ngu
ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc!
Sao
mình có thể ngủ quên được chứ? Lại còn bị người ta bế về phòng mà không biết?
Ngu ngốc …ngu ngốc chết đi được!
Đã một
lần, hai lần, ba lần … không …không! Tuyệt đối không thể có lần thứ ba. Tuyệt
đối!
Kỷ Hiểu
Nguyệt uất ức lấy tay che mặt. Cũng may… con sói này còn có chút lương tâm,
không nhân cơ hội làm gì cô.
Đợi
chút, anh ta có thể bế cô về giường của mình sau khi cô ngủ khiến cô không
biết, như vậy nói cách khác, chẳng may anh ta thực sự có làm gì cô thì cô cũng
không thể biết rồi?!
A…a…a!
Rốt cuộc là có làm gì hay không!!!
Kỷ Hiểu
Nguyệt sắp phát điên lên rồi.
***
Kỷ Hiểu
Nguyệt rửa mặt xong ôm một bụng tức giận và quyết tâm phải quay về bằng được,
cô lao lên boong thuyền, lớn tiếng quát Tề Hạo:
“Tổng
giám đốc Tề, lúc nào anh mới chuẩn bị về? Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến
du lịch rồi, tất cả mọi người đều đang đợi anh đấy!”
Ánh mặt
trời chiếu lên boong thuyền trắng bóng, biển xanh tĩnh lặng. Tề Hạo thư thái
ngồi trước chiếc bàn tròn màu trắng ăn bít tết:
“Nếm
thử đi, bít tết mới làm xong đấy, mùi vị cũng không tệ”.
“Không
thích!”
“Thì ra
Hiểu Nguyệt thích nhìn tôi ăn”.
“…Sao
anh không chết đi!”
“Tôi
chết rồi ai nói chuyện với cô?”
A…a…a!
Nếu
thời gian có thể quay lại, cho cô một cơ hội để lựa chọn, cô thà để tên quái gở
này bật loa tìm cô khắp bãi biển chứ không mong cùng anh ta thưởng thức “Thế
giới riêng của hai người” ở đây thế này!
Hối hận
quá đi, a…a…!
“Cô
biết vì sao tôi điều cô từ tầng dưới lên trên không?” Tề Hạo nhã nhặn ăn một
miếng bít tết hỏi.
Hít
thật sâu - Không tức giận!
“Cô
biết không, dáng vẻ khi tức giận của cô nhìn rất đáng yêu!”
…
Ý anh
ta là, anh ta thích nhìn cô tức giận? Nói cách khác, cô càng tức giận anh ta
càng vui?
Đúng là
biến thái!
Để
không cho ai đó cơ hội vừa lòng như ý, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng nặn một nụ cười
khẳng định: Tôi không hề tức giận.
“Phải
không đấy? Tổng giám đốc Tề đúng là Tổng giám đốc Tề, lúc nào cũng có thể nói
lời ngon tiếng ngọt, anh nói chuyện với mấy cô gái quen rồi phải không?” Ý tứ
châm chọc rất rõ ràng.
“Cô
muốn chỉ mấy người … bạn gái của tôi sao?” Tề Hạo nhíu mày, cố ý mở đường.
“Mấy
người”!
Kỷ Hiểu
Nguyệt cười lạnh:
“Bạn
gái của Tổng giám đốc Tề nhiều như cá chép dưới sông, chỉ sợ chính anh cũng
không đếm được, nếu có nói với nhau những gì chắc anh cũng không thể nhớ hết
được!”
Lửa
giận thiêu đốt trong lồng ngực, Hiểu Nguyệt không chút chú ý đã quyết định đi
nhầm đường.
“Nếu so
sánh như vậy, tôi sẽ cho rằng ý của cô là … cô là bạn gái của tôi!” Tề Hạo cười
như một con hồ ly gian xảo. Mà không, là một con sói gian ác!
Bị lừa
rồi!
Kỷ Hiểu
Nguyệt tức giận nổi điên:
“Tổng
giám đốc Tề, anh nên bớt tự cho mình là đúng đi! Có quỷ mới đồng ý làm bạn gái
anh, tôi chỉ quen anh thôi đã tự thấy hổ thẹn lắm rồi!”
Tề Hạo
đã bị đả kích tâm lý đủ để trở nên mạnh mẽ, anh khẽ mỉm cười:
“Xem ra
cô chỉ có thể tiếp tục xấu hổ thôi”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “@@#$%!”
Ánh mắt
Tề Hạo thích thú hướng ra biển, Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn theo, mặt trời mọc kìa!
Nước
biển xanh thẳm trải dài đến vô tận, nơi trờ và biển giao nhau ẩn hiện rặng mây
đỏ đẹp xinh, rặng mây đó từ từ lớn lần, càng ngày càng sáng…
Đợi
chút! Hình như có gì đó không ổn!
“Đây là
đâu? Vịnh Bích Hải đâu? Anh định cho thuyền chạy đi đây vậy?” Kỷ Hiểu Nguyệt
muốn điên quá! Trong khi Tề Hạo nhún vai, tiếp tục ăn bít tết.
Đúng
lúc này một nhân viên bồi bàn mang lên một đĩa bít tết đặt đối diện với Tề Hạo.
“Kỷ
tiểu thư, mời dùng bữa!”
Bồi bàn
thậm chí còn gọi cô là Kỷ tiểu thư, sau đó cúi mình kính cẩn chào Kỷ Hiểu
Nguyệt rồi lặng lẽ lui ra.
“Tôi
muốn về!”
“Nếm
thử đi, đầu bếp hôm nay làm ngon lắm đấy”. Tề Hạo chỉ tay vào đĩa bít tết nóng
hổi.
“Tôi
muốn về!!”
“Nếu cô
không thích ăn cơm Tây, để tôi bảo bọn họ làm cơm truyền thống”.
“Tôi
muốn về!!!”
“Hiểu
Nguyệt…”
“Đừng
có gọi tôi là Hiểu Nguyệt, tôi và anh không thân quen”.
“Tôi
nghĩ chúng ta đã thân quen lắm rồi”.
“Tôi
muốn đi về!”
“Nếu
bơi về chắc một ngày là đến!”
…
Cô nàng
vịt bơi cạn Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn con sói đang cười vô cùng
đắc ý, đột nhiên quay người bỏ đi. Nhìn dáng vẻ tức giận của Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề
Hạo cười khoái trá. Sao những lúc ở bên cạnh cô gái này, anh lại cảm thấy hạnh
phúc như vậy chứ.
Đúng
lúc này anh nghe một tiếng “Ùm” ở đầu kia du thuyền, tay Tề Hạo cứng đờ, Kỷ
Hiểu Nguyệt! Không phải cô định bơi về thật đấy chứ, cô không biết bơi mà!
Anh vội
lao đến cạnh thuyền, xung quanh không có ai, trên mặt biển chỉ có từng gợn sóng
nhỏ.
“Hiểu
Nguyệt!”
Tề Hạo
không kịp suy nghĩ, lao xuống nước.
Kỷ Hiểu
Nguyệt đứng trên thuyền xem trò vui, trợn tròn mắt nhìn Tề Hạo chạy vội đến rồi
nhảy xuống nước, anh ta đang làm gì vậy? Anh ta nhảy xuống nước thật à?
Cô thừa
nhận cô chỉ muốn dọa anh ta một chút, chỉ là dọa một chút thôi, theo lý mà nói
Tề đại thiếu gia cũng đây cần … nông nổi như vậy chứ? Không lẽ anh ta thật sự
nghĩ cô sẽ bơi về? Nhìn cô giống một kẻ ngốc vậy sao?
Nhưng
mà …
Nhìn Tề
Hạo vất vả nhô đầu lên khỏi mặt nước đột nhiên Kỷ Hiểu Nguyệt rất muốn cười,
thật sự rất muốn cười!
Đến tận
khi Tề Hạo lên khỏi mặt nước, cả người ướt sũng ngồi trước mặt cô, Kỷ Hiểu
Nguyệt vẫn chưa thể dừng cười.
Bỗng
nhiên cô hiểu, vì sao Tề Hạo lại nói nhìn dáng vẻ tức giận của cô cũng rất đáng
yêu, thì ra … nhìn dáng vẻ đối phương tức giận, xui xẻo đúng là …rất buồn cười.
Ông
trời có mắt, ác giả ác báo! Ha…ha…ha.
“Còn
cười sao!” Tề Hạo lườm Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tề Hạo
trên thương trường là người thế nào chứ? Có thể hô phong hoán vũ, tính toán
chính xác chưa bao giờ nhầm. Hôm nay lại tính lầm một bước! Giây phút ấy, bộ
não tự cho mình là thiên tài của anh đã ngừng hoạt động, trong lòng anh vô cùng
hoảng loạn, lo lắng. Anh thông minh cả đời cuối cùng đã thật sự thất bại trong
tay cô gái này!
Có
người liều mạng vuốt râu hùm vẫn cười rất công khai, tỏ ý không chọc giận con
hổ này không được!
Tề Hạo
đưa tay ôm cô nàng Kỷ Hiểu Nguyệt đang cười đến không biết trời đất vài lòng,
nhanh như chớp dùng nụ hôn cuồng nhiệt bịt đôi môi cô lại.
…
Mải
cười đắc ý nên bị người ta lợi dụng cơ hội làm bậy, Kỷ Hiểu Nguyệt muốn hối hận
cũng không kịp nữa, cô trợn tròn mắt nhìn con sói đột nhiên tập kích mình.
Anh…
anh ta đang làm gì vậy? Anh ta đang hôn cô kìa!
Cảm
giác gần gũi trong nháy mắt xâm lấn toàn bộ giác quan Tề Hạo, cánh tay anh siết
chặt hơn, cảm nhận sự ngọt ngào ngoài ý muốn. Sau khoảnh khắc sinh ly tử biệt
vừa trải qua, anh muốn từ từ cảm nhận cô, có được cô … Kỷ Hiểu Nguyệt giãy
giụa, anh biết, chẳng qua … anh không dừng lại được.
Có lẽ,
chỉ trong giây phút này Kỷ Hiểu Nguyệt mới cảm nhận hết được sự khác biệt giữa
nam và nữ. Cánh tay anh siết chặt khiến cô thở dốc.
Nụ hôn
của anh vội vã khiến cô bối rối.
Cảm xúc
của anh dâng trào trong nháy mắt khiến cô sợ hãi…
Trốn
không thoát, chạy không xong, cô đánh để mặc Tề Hạo đặt mình xuống boong thuyền
lạnh như băng, thân hình cao lớn dán chặt lên người cô, hai tay cô bị nắm chặt,
khoảng cách giữa hai người không có một khe hở, cô không còn đường thoát.
Cảm xúc
cháy bỏng khiến Kỷ Hiểu Nguyệt rơi vào hoảng loạn trước giờ chưa từng có, một
cảm giác khô nóng khó hiểu truyền dọc khắp cơ thể, cô như con thuyền nhỏ trước
sóng lớn biển cả, bị bão tố nhấn chìm.
Nhưng,
lý trí lại giúp cô tỉnh táo.
Anh ta
muốn làm gì? Anh ta nghĩ cô là người có thể “Yêu vội” sao? Cô muốn phản kháng
nhưng lại không kiểm soát được cơ thể đang bị một cơn bão uy hiếp, càng không
thể đẩy người mang bão ra.
Không
kiểm soát được sự rối loạn, không từ chối được sự thân mật, lại ấm ức tích tụ
nhiều ngày chưa trút ra, những cảm xúc lẫn lộn ngưng tụ thành một cảm giác chua
xót mãnh liệt lập tức trần ngập trong tim Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tề Hạo
đang đắm mình chìm trong ngọt ngào bỗng nếm thấy vị mặn.
Cô ấy
khóc?
Đam mê
cháy bỏng đột ngột hạ nhiệt. Vì anh hôn nên cô khóc?
Kết
thúc ham muốn vô tận, Tề Hạo ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ấm ức, hai mắt đỏ hoe, nước
mắt đã lã chã của cô gái nằm bên dưới, trái tim anh se lại.
Kỷ Hiểu
Nguyệt cắn nhẹ đôi môi sưng, mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, nước mắt vẫn không
ngừng rơi.
Tề Hạo
bất đắc dĩ thở dài, anh xúc động quá nên đã không nghĩ đến cảm nhận của cô, là
lỗi của anh. Nhưng …rõ ràng là cô dụ dỗ anh!
Cô đã
cướp đi trái tim anh, trong nháy mắt khiến anh sợ hãi, khiến anh ngập tràn cảm
xúc, khiến anh rơi xuống vực sâu…
“Hiểu
Nguyệt, đừng khóc nữa…” Tề Hạo lấy tay lau nước mắt cho cô.
Kỷ Hiểu
Nguyệt cuối cùng cũng chuyển sang nhìn người trước mặt. Ánh mắt Tề Hạo dịu dàng
chưa từng thấy. Cô không nhìn nhầm, nhưng sự dịu dàng ấy khiến cô đau xót.
“Anh
bắt nạt tôi!” Cô vừa khóc vừa lên án.
“Tôi…”
Anh không muốn bắt nạt em, anh chỉ muốn được ở gần em, muốn có được em. Nhưng
những lời này không thể nói ra, ít nhất bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu không
anh nhất định sẽ bị cô gái bé nhỏ này từ chối thẳng thừng. Bỗng nhiên anh thấy
sợ nếu phải nghe lời từ chối của cô.
Tề Hạo
bất đắc dĩ thờ dài: “… Xin lỗi”.
Hả? Cô
có nghe nhầm không, anh ta xin lỗi? Tổng giám đốc Tề luôn đứng trên người khác
mà cũng nói lời xin lỗi sao?
Nhưng
lời xin lỗi vừa bật ra ấy lại khiến trong lòng Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy đau đớn.
Cô rốt cuộc cũng chỉ là một trong số rất nhiều người phụ nữ của anh ta mà thôi!
Sau giây phút nông nổi xúc động, câu nói còn lại dành cho tất cả các cô đều là
một câu xin lỗi. ..
Nước
mắt lại không kiềm chế được tiếp tục chảy xuống như mưa, mãi không chịu ngừng.
“Hiểu
Nguyệt…” Tề Hạo nhẹ lau nước mắt cho cô, làn da cô mềm mịn thật! Đúng là khiến
người ta không muốn buông tay …
Nhưng
sao nước mắt của cô lại nhiều vậy? Sao lau mãi không hết thế? Tề Hạo lặng lẽ
thở dài, làm gì để cô ngừng khóc đây?!
“Tôi
muốn về!” Kỷ Hiểu Nguyệt lạnh lùng chuyển ánh mắt nhìn trời, nơi đó không có
khuôn mặt hấp dẫn mê hoặc kia.
“…Được,
chúng ta về”.
***
Nhiếp
Phong tuyệt đối không tự rước họa vào thân những lúc gương mặt Tề Hạo đang xám
xịt thế này. Anh chỉ yên lặng ngồi bên cạnh không ngừng nghịch ly rượu.
“Nhiếp
Phong!”
“Sao?”
“Tôi
nghĩ… tôi yêu cô ấy thật rồi”.
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT