Tế
Nguyệt Thanh Thanh vừa mới đánh xong một con Boss, rời khỏi phụ bản[1],
lập tức nhìn thấy một công tử áo trắng đang nhẹ nhàng đi đến.
[1]
Phụ bản là một trong những yếu tố quan trọng không thể thiếu trong
trò chơi. Những kinh nghiệm phong phú, những phẩm vật quý giá, kịch
bản và cách chơi đa dạng đều có trong hệ thống phụ bản của trò
chơi.
Người
này mặc áo trắng, tay cầm thanh Ngọc Tiêu phỉ thúy, được trang trí
bằng dải tua rua màu vàng nhạt, phía sau một làn linh khí lay động
theo từng chuyển động của cơ thể, cả người anh ta toát lên thân khí
như tiên giáng trần. Cái tên anh ta cũng thật thi vị: Tùng Phong Hàn.
Nghe mới quen thuộc làm sao!
“Lãnh
lãnh thất huyền thượng
Tĩnh
thính tùng phong hàn”[2]
[2]
Đây là hai câu thơ trong bài Thính đàn cầm của nhà thơ đời Đường Lưu
Trường Khanh. Nghĩa thơ là: Trên bảy dây đàn cầm lạnh lẽo, thoảng nghe
có tiếng gió lạnh trên hàng thông.
Một
cái tên đậm chất thơ!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh không thể không chú ý, cô phát hiện trên thắt lưng
đối phương có gắn một chiếc vòng phỉ thúy Phượng Huyết Linh Lung,
món đồ này trước đây Tế Nguyệt Thanh Thanh đã từng nghe qua, nó có
thể gia tăng khả năng tấn công và phòng ngự lên 50%.
Chỉ
cần nhìn trang bị cũng biết đây chính là nhân vật phiên bản giới
hạn.
Không
ngờ nhân vật đặc biệt đầu tiên, thiên hạ đệ nhất mỹ nam lại bị cô
bắt gặp! Đúng là may mắn, vô cùng may mắn! Xin hỏi vị đại hiệp đây,
anh đã mua mất bao nhiêu đĩa CD vậy?
Tế
Nguyệt Thanh Thanh nhìn ngắm chán chê, đang định bỏ đi, nào ngờ đối
phương cất tiếng gọi:
“Tế
Nguyệt Thanh Thanh”.
Hả?
Tìm cô sao? Tế Nguyệt Thanh Thanh quay lại đánh giá kỹ đối phương lần
nữa.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Anh tìm tôi sao?”
Tùng
Phong Hàn: “Cuối cùng anh cũng tìm được em!”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “?”
Tùng
Phong Hàn: “Là anh, A Tước đây”.
***
Hôm
nay, tâm trạng Hoa Hồ Điệp lâng lâng bay bổng. Tổng giám đốc muốn gặp
anh chàng. Ôi trời ơi! Tề Hạo muốn gặp anh chàng, hạnh phúc quá đi
mất!
Hoa Hồ
Điệp mặc bộ quần áo màu hồng, sung sướng “trôi” vào phòng làm việc,
rồi trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, anh chàng lại “trôi”
xuống tầng với vẻ mặt đặc biệt si mê, cho đến khi đụng phải một
“chướng ngại vật”.
“Nói
mau, đệ nhất mĩ nam tử rốt cuộc là thế nào?” Kỷ Hiểu Nguyệt lạnh
lùng lườm anh chàng đang “lên cơn háo sắc” Hoa Hồ Điệp, trong lòng
thầm khinh thường thậm tệ.
Hoa Hồ
Điệp vội vàng chạy lại che miệng cô nàng, quay đầu nhìn quanh. Sau khi
chắc chắn không có ai để ý mới kéo Kỷ Hiểu Nguyệt ra góc cầu thang.
“Suỵt…
nhỏ tiếng thôi”. Tên Hoa Hồ Điệp này đúng là có tật giật mình.
“Sợ
rồi hả? Nếu không thành thật khai báo, mình sẽ đi tìm Tổng giám đốc
vĩ đại trong lòng cậu để nói chuyện đấy. Đúng lúc dạo này mình
đang rất rãnh rỗi!” Kỷ Hiểu Nguyệt cười tươi như hoa, còn anh chàng
Hoa Hồ Điệp đang khóc thét trong lòng, cô nàng này rõ ràng đang uy
hiếp mình mà.
“Mình
khai! Mình khai hết, được chưa?”
Thì
ra, An Húc Dương đã đến nhờ Hoa Hồ Điệp kiếm cách tìm Kỷ Hiểu
Nguyệt trong game. Nếu bắt đầu luyện cấp từ tân thủ, cùng với lịch
trình công việc bận rộn, không biết bao giờ An Húc Dương mới ra được
khỏi Tân Thủ Thôn. Hơn nữa, anh cũng chưa chơi game online bao giờ, động
tác rất gượng gạo, muốn học cũng không phải chuyện một sớm một
chiều.
Sau đó
Hoa Hồ Điệp buột miệng, trừ phi không cần qua Tân Thủ Thôn mà được
thăng cấp thẳng, nếu không e là An Húc Dương sẽ chẳng có cơ hội tiếp
cận Tế Nguyệt Thanh Thanh, thậm chí chưa tiếp cận đã chết rồi. Lộ
Tùng Kim Dạ Bạch là một bài học xương máu, tốt nhất không nên giẫm
lên vết xe đổ ấy.
An Húc
Dương nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hỏi Hoa Hồ Điệp ba vấn đề.
Thứ
nhất: Anh chàng có muốn lập công trạng không?
Thứ
hai: Anh chàng có muốn tạo cơ hội tiếp cận Tề Hạo không?
Thứ
ba: Anh chàng có muốn trở thành một người không hề tầm thường trong
mắt Tề Hạo không?
Hoa Hồ
Điệp nghe xong nhanh chóng phát điên.
Dự án
Giáng sinh được Hoa Hồ Điệp điên cuồng lên kế hoạch, cuối cùng cũng
được đưa ra thị trường.
Kỷ
Hiểu Nguyệt nghĩ ngợi: “Anh ta không sợ bị đuổi giết sao?”
Từ
trước đến giờ không có ai dám khẳng định người “đẹp mã” sẽ không bị
đuổi đánh.
Hoa Hồ
Điệp tỏ ra đắc ý: “Yên tâm đi! Lần này chắc chắn không có ai dám
giết cậu ta đâu. Mình giới thiệu cậu ta gia nhập Ngạo Tuyết Thần
Vực, bang phái lớn nhất game Chân Linh Thần Giới, ba vị bang chủ ai
cũng nổi danh trên bảng xếp hạng. Tam bang chủ Lãnh Huyết Vô Kỵ là
bạn cũ của mình, cậu ta vừa nghe nói đây là nhân vật phiên bản giới
hạn thì lập tức đồng ý cho A Tước gia nhập bang phái, đã vậy còn
để cho Tùng Phong Hàn làm Đường chủ của một gia tộc nữa. Cậu thấy
sao, hãnh diện chứ? Yên tâm đi, bây giờ có người nâng đỡ, không ai dám
tìm Tùng Phong Hàn gây khó dễ nữa đâu!”
Hoa Hồ
Điệp vừa dứt lời đã thấy trong ánh mắt của Kỷ Hiểu Nguyệt có tia
sáng khác thường. Thôi xong, trúng kế rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt đâu có lo
lắng cho An Húc Dương, chắc chắn cô nàng thích nhìn An Húc Dương bị
người ta đuổi giết.
Hoa Hồ
Điệp vội chuyển chủ đề.
“Này…
thật ra cậu cũng đừng nên trách A Tước, cậu ta cũng chỉ hết lòng vì
cậu thôi. Ý tưởng là do cậu ta nghĩ ra, nhưng để tìm được tấm thẻ
đặc biệt, cậu ta đã phải mua mười nghìn đĩa CD đấy! Cậu tính xem,
mười nghìn đĩa! Tấm lòng này trời cao có thể làm chứng. Ôi, thật
cảm đống biết bao! Cậu tha thứ cho cậu ta đi!”
Mười
nghìn chiếc đĩa CD… anh ta điên thật rồi!
(Hoa
Hồ Điệp thầm nghĩ: “Ngàn vạn lần đừng cho Hiểu Nguyệt biết tôi đã
“xâu xé” những tấm thẻ cào gia tăng kinh nghiệm của An Húc Dương!”)
***
An
Húc Dương rất bận rộn, việc này ai cũng biết, ngay cả buổi hòa nhạc
“Cặp đôi vàng” cùng Phong Tín Nhi vốn đã được lên kế hoạch từ trước
cũng bị hủy bỏ, trở thành buổi biểu diễn riêng của Phong Tín Nhi.
Ấy vậy mà anh vẫn có thời gian lên mạng.
Kỷ
Hiểu Nguyệt là người rất biết sắp xếp thời gian, hàng ngày trước
mười giờ bao giờ cũng hoàn thành hết mọi công việc được giao, sau đó
đàng hoàng lên mạng. Làm việc và chơi game, cô không hề bỏ lỡ một
cái nào. Còn An Húc Dương dù bận đến mấy cũng đúng mười giờ sáng
hàng ngày lên mạng tìm Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Lần
đầu tiên, Tùng Phong Hàn xuất hiện trước mặt mọi người, anh đã khiến
tất cả lóa mắt. Nhân vật phiên bản giới hạn đúng là khác thường!
Măng Mọc Sau Mưa đã từng nhiều lần đề nghị anh gia nhập Bang Không
Tưởng nhưng Tùng Phong Hàn đều lịch sự từ chối. Theo như lời anh, gia
nhập bang phái nào không quan trọng, quan trọng là được ở cùng Tế
Nguyệt Thanh Thanh. Tế Nguyệt muốn anh làm gì, anh sẽ làm như vậy.
Ôi,
cảm động quá đi mất! Sau màn cảm động đó, Măng Mọc Sau Mưa vội chạy
đi tìm Tế Nguyệt Thanh Thanh, nhưng Tế Nguyệt Thanh Thanh khẳng khái cho
biết: Những vấn đề bang phái không liên quan đến cô. Măng Mọc Sau Mưa
nhận được câu trả lời này đành ủ rũ quay về.
Bánh
Trôi Tròn Tròn và Tiểu Đậu Tử thấy vậy liền an ủi Măng Mọc Sau Mưa
trong kênh Riêng Tư:
“Đừng
nóng vội, đừng nóng vội, vẫn còn cơ hội mà, đợi Phong Diệp Vô Nhai
quay về, bọn mình lại đi an ủi “linh hồn chịu tổn thương” Tùng Phong
Hàn, lúc đó việc thu phục mĩ nam dễ như trở bàn tay!”
Măng
Mọc Sau Mưa nghĩ ngợi hồi lâu. Cũng đúng! Vậy cứ nên yên tĩnh chờ
đợi cơ hội thì hơn!
Làm
người ai chẳng yêu, chẳng tiếc cái đẹp, thế nên thái độ của mọi
người đối với một nhân vật đặc biệt như Tùng Phong Hàn quả là bao
dung, quảng đại chưa từng thấy.
Người
mới ấy mà, kỹ thuật có kém một chút cũng không sao.
Người
mới ấy mà, đi đứng có kém một chút cũng không sao.
Người
mới ấy mà, bị chết trong nháy mắt cũng là chuyện bình thường.
Người
mới ấy mà, dĩ nhiên không vào được những phụ bản cấp độ cao rồi.
Cuối
cùng Tế Nguyệt Thanh Thanh không thể chịu nổi:
“Với
trình độ của Tùng Phong Hàn, anh ta chỉ có thể vào được phụ bản sơ
đẳng nhất thôi”.
Măng
Mọc Sau Mưa (vô cùng nghĩa hiệp): “Sao lại gọi
là “sơ đẳng” được? Tế Nguyệt, cậu đúng là không biết thương hoa tiếc
ngọc gì cả, phải nói là phụ bản bình thường”.
Nói
thế có khác gì nhau? Tế Nguyệt Thanh Thanh nhìn trời ai oán.
Tiểu
Đậu Tử: “Măng à, cậu không nên dùng “thương hoa
tiếc ngọc”, câu đấy miêu tả con gái thôi.”
Măng
Mọc Sau Mưa: “Tập trung đến ý nghĩa tinh thần đi!”
Bánh
Trôi Tròn Tròn: “…”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Mình không đi đâu, các cậu đi đi”.
Tùng
Phong Hàn: “Tế Nguyệt không đi, tôi cũng không đi”.
Măng
Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt, cậu muốn độc chiếm mĩ
nam sao?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh lại không biết nói gì.
Bánh
Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt và Đại Thần quen đánh phụ
bản Anh Hùng rồi, tất nhiên sẽ không để ý đến loại phụ bản bình
thường âu cũng dễ hiểu. Nhưng bọn mình không thể không hướng dẫn
người chơi mới, làm như vậy không có nghĩa khí chút nào. Hay thế này
đi, bọn mình PK một trận, ai thắng thì nghe người đó, thế nào?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh không có hứng thú PK vì mấy việc như thế này, nhưng
không đợi cô trả lời, Măng Mọc Sau Mưa đã nhanh tay chọn hình thức PK,
là ba đánh một!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh (nổi giận): “Có nhầm không đấy? Ba
cậu cùng đánh sao?”
Nếu
là trước đây, Tế Nguyệt Thanh Thanh đấu với cả ba không thành vấn đề.
Nhưng ba tháng vừa qua, Tế Nguyệt Thanh Thanh không thể lên mạng, trong
khi cấp độ của cả ba đã tăng lên vùn vụt, đứng trong hàng ngũ Tiên
cấp rồi. Nếu là một đấu một, thậm chí là một đấu hai, thì với
trình độ và thao tác của Tế Nguyệt Thanh Thanh còn có thể thắng
được, chứ ba đấu một thì… kết quả thật khó nói.
Tiểu
Đậu Tử: “Đúng vậy, bọn mình đứng
cùng một chiến tuyến, Tế Nguyệt, cậu đồng ý đi!”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh rơi vào im lặng, đúng là “hổ xuống đồng bằng bị
chó nhà bắt nạt”! Cô bỗng cảm thấy những tháng ngày đi chung với
Đại Thần mới tươi đẹp biết bao!
Phong
Diệp Vô Nhai, anh chết ở đâu rồi!
Trong
giây lát, Tế Nguyệt Thanh Thanh có suy nghĩ muốn tự sát.
Tùng
Phong Hàn: “Thôi đừng đánh nữa, để tôi
xem mấy bạn chơi cũng được!”
Măng
Mọc Sau Mưa: “Tiểu Thanh Thanh, cậu thấy chưa, Tiểu
Hàn Hàn người ta quan tâm cậu chưa kìa!”
Tiểu
Thanh Thanh và Tiểu Hàn Hàn…
Tế
Nguyệt Thanh Thanh nổi điên: “Mình đồng ý, được chưa?”
Đến
lúc đó các cậu đừng có mà hối hận đấy!
Còn
chưa PK nhưng kết quả đã rõ: không phải Tế Nguyệt Thanh Thanh chết
trận mà là bị Măng Mọc Sau Mưa làm cho tức chết.
Nhưng
Măng Mọc Sau Mưa nhanh chóng hiểu vì sao Tế Nguyệt Thanh Thanh thà chết
chứ không chịu vào phụ bản với Tùng Phong Hàn.
Người
mới ấy mà, kỹ thuật có kém một chút cũng không sao, nhưng đừng đánh
người trong nhà chứ!
Người
mới ấy mà, đi đứng có kém một chút cũng không sao, nhưng đừng đứng
chặn đường vào giây phút quan trọng chứ!
Người
mới ấy mà, bị chết trong nháy mắt cũng là chuyện bình thường, nhưng
nếu vừa hồi sinh lại chết ngay thì…
Thật
ra Tùng Phong Hàn đã rất cố gắng, nhưng muốn tiến bộ đều phải trả
giá đắt bằng máu.
Lần
này, lại tiến vào một phụ bản mới, Tế Nguyệt Thanh Thanh thận trọng
chọn một cửa thật đơn giản, Tùng Phong Hàn cũng cẩn thận đi theo
phía sau, cố gắng không để mình trở thành mục tiêu của kẻ địch.
Đáng tiếc, lúc đi lên thang trời, An Húc Dương ngáp một cái, Tùng
Phong Hàn tự nhiên lao thẳng xuống vách đá đen ngòm, chết ngay tại
chỗ.
[Tổ
Đội] Măng Mọc Sau Mưa (không thể tin vào mắt mình): “Anh
ta lại làm sao vậy?”
[Tổ
Đội] Bánh Trôi Tròn Tròn: “Nếu mình không nhìn
nhầm thì… anh ta ngã chết”.
[Tổ
Đội] Tiểu Đậu Tử: “Mình làm chứng, là anh ta tự sát
đấy”.
Phía
trước không có kẻ địch, đằng sau không ai đuổi theo, “Tùng đại hiệp”
lại tự ngã xuống vực chết, đúng là thần kỳ!
Trên
màn hình, Tùng Phong Hàn đã quay về thành hồi sinh.
Kỷ
Hiểu Nguyệt run rẩy nhìn cột kinh nghiệm tăng lên với tốc độ ốc sên
mấy ngày nay, không nói gì, ngẩng đầu nhìn trời cao oán thán.
Đến
khi Tùng Phong Hàn quay lại đội ngũ, bốn người bọn họ đã đánh xong
Boss đi ra. Không phải bọn họ làm việc hiệu quả, mà là sự thật phụ
bản này rất đơn giản, chỉ phù hợp với cấp độ của Tùng Phong Hàn
thôi.
[Tổ
Đội] Tiểu Đậu Tử: “Anh không sao chứ?”
Ý của
Tiểu Đậu Tử là, trong một tiếng đồng hồ mà Tùng Phong Hàn đã bị
chết đến ba lần, còn bị giáng một cấp. Thành tích của Tùng Phong
Hàn cũng rất đáng nể, trong hai ngày bị giáng xuống ba cấp… Chỉ
khác ở chỗ, lúc trước anh bị người ta giết, còn lần này là tự
sát, đã vậy cách tự sát còn rất – gì – đó!
[Riêng
Tư] Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Bên chỗ anh giờ là
hai giờ sáng phải không? Mau đi ngủ đi!”
Nếu
anh ta không nghe lời mà rời mạng, có lẽ Tế Nguyệt Thanh Thanh sẽ
nhất thời lỡ tay giết chết Tùng Phong Hàn mất.
Câu
nói của Kỷ Hiểu Nguyệt khiến An Húc Dương cực kỳ kích động, chàng
tân thủ Tùng Phong Hàn không kịp chuyển đổi hình thức tán gẫu đã
gửi thẳng lên kênh Tổ Đội:
[Tổ
Đội] Tùng Phong Hàn: “Anh có thể hiểu là em đang quan tâm
anh không?”