“Chuẩn bị xong rồi thưa Trưởng phòng”. Dù trong lòng đang gào thét, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười thật dễ thương.

Lưu Dĩnh nhận lấy tập tài liệu, xem qua, gật đầu rất hài lòng, rồi quay về phía mọi người giáo huấn:

“Mấy người xem, nếu ai cũng chuyên tâm làm việc như Hiểu Nguyệt, có phải tôi đã tiết kiệm được không ít công sức rồi không?”

Thật vậy sao? Chị chắc chứ? Mọi người thầm vặn lại trong lòng.

Trên màn hình, lần đầu tiên chàng tân thủ nhìn thấy tư thế chiến đấu như vậy, rõ ràng người kia tự tìm đánh yêu quái, giờ lại đứng bất động, đúng là tự tìm đến cái chết. Chàng tân thủ tiếp tục Tề theo dõi cuộc chiến.

Kết thúc bài giáo huấn, “phù thủy già” hóa thân thành sư mẫu hiền lương:

“Hiểu Nguyệt à! Lát nữa trước khi họp, em nhớ in một bảng thành tích công việc và hồ sơ nhân sự mấy tháng vừa qua của công ty cho chị, được chứ?”

“Vâng ạ!” Kỷ Hiểu Nguyệt gật đầu lia lịa.

Trên màn hình, đại yêu quái vừa tung một chiêu khá mạnh, Kỷ Hiểu Nguyệt đau lòng nhắm mắt. Máu của cô sắp hết sạch rồi. Chàng tân thủ kia cuối cùng không nhịn được, trên đỉnh đầu hiện lên một câu:

“Vì sao không đánh trả?”

Anh nghĩ tôi không muốn sao? Kỷ Hiểu Nguyệt khóc thầm. Thanh máu của cô sắp cạn thật rồi.

Lưu Dĩnh hắng giọng:

“Yêu cầu của Tổng giám đốc với công việc rất cao, cho nên… “@#@$%@&*&...bla bla…”

Lại nữa rồi! Từ sau khi biết tân Tổng giám đốc còn độc thân, mỗi khi nhắc đến anh ta, hai mắt Lưu Dĩnh lập tức sáng lên. Nhưng điều khó chịu là, mỗi lần chị ta nhắc đến Tổng giám đốc, ánh mắt đám người đối diện cũng sáng lên, không khác gì đám sói ngửi thấy mùi thịt tươi, chỉ có thể dùng hình ảnh “thèm nhỏ dãi” để miêu tả.

Loạn thế xuất anh hùng, Kỷ Hiểu Nguyệt đã sớm luyện được tấm thân “mình đồng da sắt” trong cái đám “thèm muốn” này, cô ngoảnh mặt làm ngơ với thế giới bên ngoài, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nhân vật của mình bị chém tơi tả, cột máu tụt giảm không phanh mà không làm được gì.

Đau quá, đau lòng quá đi thôi!

Không nhịn nổi nữa rồi!

Vừa với tay ra, Lưu Dĩnh đột nhiên quay người lại nhìn cô:

“Vì vậy nên, Hiểu Nguyệt, em nhớ làm cho tốt!”

“Vâng!” Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức đứng thẳng người, lại một lần nữa khóc thầm.

“Tốt lắm!”

Lưu Dĩnh gật đầu, ánh mắt uy nghiêm quét qua tất cả mọi người, cuối cùng cũng hài lòng rời đi. Trước khi đi chị ta còn không quên tiện tay lấy luôn bức ảnh chân dung của Tổng giám đốc. Trong khi tất cả mọi người đang dõi mắt nhìn theo bức ảnh trong tay Lưu Dĩnh, Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng với lấy con chuột. Cùng lúc đó, đại yêu quái vừa giáng thêm một chiêu, Tử Y Nữ Hiệp chỉ kịp vung Ngọc Tiêu lên thì đã mất mạng.

Chàng tân thủ thản nhiên bước đến nhặt những món trang bị rơi ra, trước khi đi còn không quên quay đầu lại nói:

“Lần sau muốn chết, cứ gọi ta!”

A… a… a! Kỷ Hiểu Nguyệt không còn chút sức lực để tức giận, đại yêu quái cười to mấy tiếng rồi biến mất, trên màn hình chỉ còn lại thi thể bị đánh tan tác của cô.

Hệ thống thông báo: “Trong cuộc quyết đấu với U Linh Dạ Xoa, Tế Nguyệt Thanh Thanh hy sinh anh dũng, quay về động phủ tu luyện thêm ba giờ. Cấp bậc -1, danh tiếng -1”.

Kỷ Hiểu Nguyệt đau lòng, nằm bò ra bàn.

“Phù thủy già” vừa đi, không khí trong văn phòng đã sôi nổi trở lại.

“Tân Tổng giám đốc bên ngoài cũng đẹp trai vậy hả?”

“Đương nhiên rồi! Còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa!”

“Trẻ như vậy đã được làm Tổng giám đốc rồi, thật không đơn giản chút nào!”

“Dĩ nhiên! Nghe nói Tổng giám đốc trước sống ở nước ngoài, gần đây mới về nước. Theo nguồn tin đáng tin cậy, lúc còn đi học anh ta đã có công ty riêng ở nước ngoài rồi!”

“Ôi, lợi hại thật!”

“Tân Tổng giám đốc tên gì thế?”

“Tề Hạo!”

Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận bùng nổ:

“Ai còn nhắc đến Tổng giám đốc nữa là tôi giết đấy!”

Không khí lập tức yên lặng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play