Kỷ Hiểu Nguyệt thề, cô tuyệt đối không có ý định xông vào văn phòng Tề Hạo.

Vì Nhiếp Phong nói có khách đến, anh ta kêu Kỷ Hiểu Nguyệt pha hai tách cà phê mang vào, nào ngờ vị khách này chẳng phải ai xa lạ, đó là Bạch Y Ngưng.

Bạch Y Ngưng đang ngồi đối diện bàn làm việc Tề Hạo, bàn luận gì đó, thấy Hiểu Nguyệt bước vào, cả hai cùng ngừng cuộc nói chuyện. Tề Hạo thoáng giật mình nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Bạch Y Ngưng nhíu mày nhìn Hiểu Nguyệt, cười không nói gì.

Kỷ Hiểu Nguyệt hơi do dự, giờ mà đi ra thì giống như cô có tật giật mình, vì vậy Hiểu Nguyệt cố gắng tỏ ra bình tĩnh bưng cà phê vào.

Sự im lặng đáng sợ bao trùm cả văn phòng.

Trong lòng Hiểu Nguyệt ra sức mắng Nhiếp Phong hàng trăm, hàng nghìn lần: “Tên Nhiếp Phong chết tiệt kia, lúc nào anh ta cũng bắt mình làm “người thứ ba” là sao!”

Lúc có chuẩn bị đi ra, Bạch Y Ngưng tươi cười nói với Tề Hạo:

“Vậy chuvện của chúng ta cứ quyết định thế nhé!”

Chuyện của chúng ta? Tay Hiểu Nguyệt hơi run run, cà phê tràn ra ngoài một chút.

Ánh mắt Tề Hạo bỗng trở nên sắc lạnh, sau khi thấy cà phê không tràn vào tay Hiểu Nguyệt, ánh mắt ấy mới lạnh lùng chuyển sang nhìn Bạch Y Ngưng:

“Anh cho rằng Tề Thị sẽ không gặp ảnh hưởng gì nếu chúng ta kết thúc giao dịch”.

“OK!” Bạch Y Ngưng chán nản nhún vai, giơ tay đầu hàng, đùa một chút cũng không được, đúng là con người nhàm chán!

“Vậy cứ quyết định vậy đi, em phụ trách phần tuyên truyền, bỏ vốn và xét duyệt là anh, tóm lại mọi người sẽ hợp tác vui vẻ”.

Tề Hạo liếc nhìn Hiểu Nguyệt đang quay người chuẩn bị rời đi: “Anh sẽ cử chuyên gia đến theo dõi”.

Kỷ Hiểu Nguyệt chẳng thèm để mắt, cô bưng cà phê chuẩn bị ra ngoài.

Bạch Y Ngưng: “Đợi chút, hòn đảo đó tên là gì vậy? Muốn quảng bá thì ít nhất cũng phải có một cái tên chính thức chứ!”

Tề Hạo im lặng một lát rồi nói: “Linh Huyễn Chi Châu”.

Linh Huyễn Chi Châu? Linh Huyễn Chi Châu? Sao nghe quen vậy?

Kỷ Hiểu Nguyệt chợt nhớ, ngày Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai cùng làm nhiệm vụ ở Đông Hải Chi Châu, Tế Nguyệt Thanh Thanh nói cho Đại Thần biết việc game Chân Linh Thần Giới có thể sẽ được “hiện thực hóa”, hai người vừa đánh quái vừa nói chuyện.

Đột nhiên Đại Thần hỏi, cô hy vọng hòn đảo này sẽ tên là gì.

Tế Nguyệt Thanh Thanh nghĩ Đại Thần chỉ hỏi vu vơ nên tùy tiện trả lời:

“Linh Huyễn Chi Châu”.

Đại Thần im lặng một lát rồi nói trúng ngay điểm yếu: “Bà xã em lười thật”.

Chuyện cũ bỗng hiện về, mặt Hiểu Nguyệt nóng bừng lên, cô vội vàng chạv ra khỏi văn phòng nhưng sau đó lại thấy hối hận, sao cô phải giật mình như vậy chứ. Bình tĩnh lại, Hiểu Nguyệt vò đầu bứt tai: “Tên quái gở đó rốt cuộc muốn làm gì vậy?”

Tề Hạo không thấy được thái độ của Hiểu Nguyệt nhưng đôi vành tai thoáng đỏ lên lại khiến anh cảm thấy hứng thú: Cô ấy đang đỏ mặt sao?

“Này, đang làm việc mà sao anh lại mất tập trung vậy hả? Tổng giám đốc Tề, đây đâu phải tác phong làm việc của anh?” Trong giọng nói châm chọc của Bạch Y Ngưng có chút ghen tị.

Xưa nay, Bạch Y Ngưng có thói quen quan sát rất tỉ mỉ, những biến đổi dù chỉ nhỏ nhất trong mắt Tề Hạo cũng không thoát khỏi cặp mắt của cô ta. Sau khi Kỷ Hiểu Nguyệt bước vào, cô ta không hề nhìn Tề Hạo, nhưng ánh mắt Tề Hạo lại luôn dõi theo cô ta. Quan hệ của hai người này hình như không hòa hợp cho lắm!

Tâm trạng đang rất tốt nên Tề Hạo thản nhiên đáp: “Dù giúp người ta thành đạt không phải phong cách của em, nhưng nhân lúc cháy nhà đi hôi của thì tốt nhất không nên làm”.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Y Ngưng khẽ biến đổi: “Anh vẫn còn nói vậy được sao, em giúp anh nhiều như vậy mà anh lại giết em trong phụ bản!”

Nhìn Tề Hạo cười không nói gì, Bạch Y Ngưng thở dài, Tề Hạo đúng là một người đàn ông hoàn hảo, dù anh không nói gì, chỉ ngồi lặng yên nhưng khí chất vẫn rất uy nghiêm, cao ngạo, lạnh lùng. Đáng tiếc, trái tim người đàn ông đó cách cô quá xa?

Bạch Y Ngưng: "Nếu hai bọn mình đến với nhau, con chúng ta chắc chắn sẽ rất xinh đẹp”.

Tề Hạo nhấp một ngụm cà phê nói: "Không thích hợp sẽ dẫn đến sự cố hệ thống đấy”.

Hôm nay là cà phê bình thường, nhưng điều này lại nói lên Kỷ Hiểu Nguyệt không bình thưởng. Cô đỏ mặt sao?

Thú vị đây!

Bạch Y Ngưng không biết nên nói gì, cô ngước lên nhìn trời, đối diện với một mỹ nữ như cô mà người đàn ông này vẫn nghĩ đến cô gái khác! Có phải vì sức hấp dẫn của cô không đủ chăng?

***

Trong nhà vệ sinh, Kỷ Hiểu Nguyệt và Bạch Y Ngưng không hẹn mà gặp.

Bạch Y Ngưng nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt từ trên xuống dưới, ánh mắt dò xét lại có chút thích thú.

Kỷ Hiểu Nguyệt thừa nhận, Bạch Y Ngưng cười rất đẹp, đẹp đến ấn tượng. Nhưng cô lại không thích Bạch Y Ngưng, nhất là ánh mắt Bạch Y Ngưng nhìn cô, như thể cô là hàng bày bán trong tủ kính vậy.

“Kỷ Hiểu Nguyệt!” Bạch Y Ngưng lên tiếng trước.

“Chào chị!” Người đến lúc nào cũng là khách, Kỷ Hiểu Nguyệt rất lễ phép.

Đột nhiên Bạch Y Ngưng cười mờ ám: “Vừa rồi… tôi đã nghĩ là cô đang ghen đấy”.

Ghen?

Dĩ nhiên Hiểu Nguyệt biết Bạch Y Ngưng đang nói đến chuyện gì, nếu người nói ra câu này là Tề Hạo hay Nhiếp Phong, cô nhất định sẽ cãi lại, thậm chí còn lấy cớ để chế giễu bọn họ. Nhưng đối tượng lại là Bạch Y Ngưng, Hiểu Nguyệt cho rằng mình không cần phải giải thích.

“Tôi không hiểu”. Ba chữ nhẹ nhàng vang lên, Kỷ Hiểu Nguyệt không quên cười tươi với Bạch Y Ngưng.

Bạch Y Ngưng nhíu mày, được rồi, nếu đối phương không muốn nói chuyện thì cô cũng nên nói thẳng vào chuyện chính vậy:

“Có người nhờ tôi nói với cô một câu”.

Sắc mặt Hiểu Nguyệt quả nhiên thay đổi.

Có người? Là An Húc Dương chăng?

Lâu rồi không có tin tức gì của anh ấy, cô cũng không chủ động liên lạc, không phải không muốn mà là cô sợ. Cô sợ anh sẽ hỏi chuyện của Đại Thần, sợ sẽ phải thấy đôi mắt buồn bã nặng tình của anh.

Giọng Bạch Y Ngưng vang lên: “Nó nói, điện thoại của nó bật máy 24 giờ đợi cô”.

Đúng là An Húc Dương!

Kỷ Hiểu Nguyệt im lặng một lát: “Anh ấy có khỏe không?”

Đôi lông mày xinh đẹp của Bạch Y Ngưng khẽ nhíu lại: “Cô quan tâm đến nó sao?”

“Nói gì đi nữa thì chúng tôi cũng là bạn bè cũ, dĩ nhiên tôi quan tâm đến anh ấy rồi”.

“Bây giờ mỗi ngày ngoài việc lên mạng chơi game, nó chỉ ôm đàn ghita hát, thỉnh thoảng lại uống rượu say khướt rồi gọi tên một người, cô nói nó có khỏe không?”

Kỷ Hiểu Nguyệt: “…”

Trong ánh mắt Bạch Y Ngưng lóe lên cái nhìn sắc lạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã lấy lại vẻ tươi cười xinh đẹp thường ngày:

“Tôi ghét nhất những người đã mất hết hy vọng, cậu em trai này của tôi và mẹ nó rất giống nhau, cả hai đều hết hy vọng. Nếu cô thật sự cảm thấy nó không còn cơ hội nào nữa thì nên để nó từ bỏ sớm đi, tôi không muốn nhà mình nuôi một con sâu rượu”.

Bạch Y Ngưng nói xong không để Hiểu Nguyệt có cơ hội trả lời, cô ta lịch sự quay người bỏ đi.

Kỷ Hiểu Nguyệt im lặng.

***

Quan hệ hợp tác của Tề Thị và Bạch Thị nhanh chóng được thiết lập, cả hai bên đều làm việc rất hiệu quả, công việc chả mấy chốc đã đi vào giai đoạn chính thức.

Theo kế hoạch của Bạch Y Ngưng, việc đầu tiên để quảng bá hình ảnh là lấy Linh Huyễn Chi Châu làm bối cảnh, rồi nhờ ngôi sao nổi tiếng Anny làm người đại diện, quay một đoạn phim quảng cáo tuyệt đẹp, có thể dùng thêm kỹ xảo để tạo hiệu ứng phép thuật.

Với tầm quan trọng của bước khởi đầu này, Tề Hạo đến trường quay từ rất sớm, đi cùng anh còn có Tùng Ca, Nhiếp Phong và Kỷ Hiểu Nguyệt.

Tùng Ca phụ trách Phòng Phát triển game, chắc chắn phải đến, anh còn phải lo xử lý hiệu ứng ma thuật nữa.

Nhiếp Phong là tay chân tin cậy của Tổng giám đốc, chắc chắn cũng phải đến, vì vạn sự khởi đầu nan, ngày đầu tiên những việc nhỏ nhặt cần xử lý khá nhiều.

Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy mình chỉ là người ngoài, không nên đến.

Tề Hạo hùng hồn nói: “Em vừa là “công thần” vừa là “lão thần”, tất nhiên phải đến rồi. Hơn nữa, hoạt động tuyên truyền lần này anh sẽ giao toàn quyền phụ trách cho em, thông báo cũng đã gửi đi rồi, những người ở đây sẽ làm việc với em, có vấn đề gì em có thể trực tiếp đến tìm anh”.

Kỷ Hiểu Nguyệt lo lắng Tề Hạo sẽ giải thích ý nghĩa sâu xa của hai từ “công thần” và “lão thần” trước mặt mọi người, nhưng cũng lại cảm thấy hãnh diện. Cô được toàn quyền phụ trách sao?

Thấy Hiểu Nguyệt phản ứng đúng như mong đợi, Tề Hạo hài lòng tiến lại, kề sát tai cô nói:

“Chắc em sẽ không phụ kỳ vọng của ông... chủ với mình chứ?”

Sao Kỷ Hiểu Nguyệt lại cảm thấy vừa rồi anh không định nói “ông chủ” mà là “ông xã” vậy nhỉ?

Hiểu Nguyệt còn đang lúng túng, Tề Hạo vui vẻ nhéo gương mặt mịn màng của cô, cảm giác vẫn y như ngày trước!

Kỷ Hiểu Nguvệt bị nhéo liền tỉnh táo lại, tức giận vung tay lên định đánh người, đáng tiếc không bắt được cái người nhanh nhẹn ấy, ngược lại còn gây ra sự phẫn nộ cho những người hâm mộ Tề Hạo!

Tổng giám đốc Tề là người bao cô gái muốn với tới mà không được, vậy mà Kỷ Hiểu Nguyệt lại liếc mắt đưa tình với anh trước mặt mọi người, muốn bị đánh hội đồng đây mà!

Chứng kiến tất cả, Tùng Ca lặng lẽ cúi đầu đi vào phòng máy, không thấy ra nữa.

Nhiếp Phong rất khinh bỉ hành vi mượn việc công để làm việc riêng lại còn trêu ghẹo nữ nhân viên trước mặt mọi người của Tề Hạo. Vừa được “sờ mó lung tung”, tâm trạng vui vẻ nên Tề Hạo cũng lờ đi.

Bạch Y Ngưng đến muộn nhất.

Khi bước chân xinh đẹp của Bạch Y Ngưng xuất hiện trước mặt mọi người cũng là lúc Nhiếp Phong vừa uống cà phê vừa bước ra từ phòng trà, Bạch Y Ngưng ngoái đầu lại cười khiến Nhiếp Phong bị sặc.

Không phải chứ, hôm nay chỉ chụp ảnh quảng cáo thôi mà, hơn nữa Bạch đại tiểu thư cũng chỉ đến để giám sát, sao lại ăn mặc lòe loẹt như vậy! Dáng người cô vốn đã bốc lửa lại mặc chiếc váy đỏ bó sát người, cổ áo hình chữ V ôm chặt bộ ngực căng tròn, đôi giày cao gót đỏ càng khiến cặp đùi xinh đẹp của cô thon dài.

Mấy màu đỏ đỏ trắng trắng trước mặt đó khiến Nhiếp Phong chói mắt, nhất định là do tối qua anh ngủ đủ giấc rồi, nhất định thế!

***

Cuối cùng, họ cũng bắt đầu chụp ảnh. Anny phong cách hoàn toàn khác Phong Tín Nhi, Phong Tín Nhi đáng yêu trong sáng còn Anny gợi cảm quyến rũ, ánh mắt đa tình chinh phục tất cả những nguời có mặt ở đó, khiến cả trường quay trầm trồ khen ngợi.

Với vai trò là người phụ trách, Kỷ Hiểu Nguyệt nghiêm túc quan sát những động tác uốn éo, gợi cảm của Anny, thực sự rất đẹp, rất hấp dẫn nhưng... liệu có phải cô ấy đang tạo hình chụp ảnh quảng cáo cho Chân Linh Thần Giới không? Hình tượng của Anny hình như khác xa Chân Linh Thần Giới!

Ánh mắt Hiểu Nguyệt chuyển sang Tề Hạo, cách đó không xa, Tề Hạo đang quay đầu nói gì đó với Bạch Y Ngưng, Bạch Y Ngưng cười rất vui vẻ. Sau đó, không biết Bạch Y Ngưng nói gì khiến một người luôn nghiêm nghị như Tề Hạo cũng bật cười, dù chỉ là khẽ cong khóe môi nhưng vẫn rất rạng rỡ, đẹp trai vô cùng.

Mặt trời rực rỡ, nước biển xanh trong, nam thanh nữ tú, cao quý thanh lịch, cười đùa vui vẻ.

Một hình ảnh tuyệt đẹp, nhưng sao cô lại cảm thấy gai mắt thế?

Tên biến thái đáng ghét kia sao cười như “cá gặp nước” vậy? Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận quay người đi, mắt không thấy, tâm bớt phiền.

“Ghen hả?” Giọng nói chế nhạo từ phía sau vọng đến.

Kỷ Hiểu Nguyệt quay lại, thấy khuôn mặt đang cười ngây thơ của Nhiếp Phong, cô định mắng anh thần kinh, nhưng sau đó lại thấy mắng như vậy là thiếu sáng suốt. Đột nhiên nhớ lại câu nói lúc trước của Bạch Y Ngưng, sao hai người này cứ nói cô đang ghen vậy! Cô ghen lúc nào chứ? Còn lâu cô mới ghen vì tên biến thái kia nhé!

Kỷ Hiểu Nguyệt giận dữ quát lên: “Anh và Bạch Y Ngưng thật đúng là một đôi!”

Hả? Hả? Hả?

Hiển nhiên Nhiếp Phong đã bị câu nói này làm nghẹn họng. Anh và Bạch Y Ngưng? Giống một đôi? Giống chỗ nào?

Cà vạt của anh và bộ váy của Bạch Y Ngưng có màu rất giống nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play