Mấy anh em vừa
sấy khô và thay quần áo xong thì thấy cô Susannah từ trên nhà đi xuống,
rối rít xin lỗi vì đã không ra đón mấy mẹ con. Trông cô có vẻ vẫn còn
ngái ngủ, tóc tai thì bù xù như một đứa trẻ con. Mẹ và cô ôm lấy nhau
một lúc rất lâu. Gặp lại người chị em thân thiết, mẹ vui tới nỗi mắt mũi đỏ hoe. Thật là lạ, xưa nay tôi chưa từng thấy mẹ khóc như thế bao giờ.
Kế đó cô kéo tôi lại ôm thật chặt, tưởng chừng như không muốn rời ra.
" Cô trông gầy thế ạ" - tôi thốt lên. Sự thật là thế mà. Hơn nữa, tôi
biết cô thích nghe những lời khen kiểu như vậy. Cô có một chế độ ăn
kiêng cực kì nghiêm ngặt, lúc nào cũng cẩn thận với những gì đưa vào cơ
thể của mình. Trong khi tôi thấy người cô như thế là chuẩn lắm rồi, nếu
không muốn nói là hoàn hảo.
" Cảm ơn, cháu yêu" - cô Susannah giờ mới chịu buông tôi ra, nhìn tôi
một lượt từ đầu tới chân trầm trồ nói - " Cháu đã đi đâu mà lớn thế này
rồi hả? Từ bao giờ cháu đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp thế này, Belly?"
Thật may đám con trai đã rút lên trên gác và không nghe thấy những lời
này nếu không chắc tôi không biết chiu vào cái lỗ nẻ nào nữa:" Cháu vẫn
thế mà cô."
" Cháu lúc nào chẳng dễ thương, nhưng hãy nhìn cháu này" - cô lắc lắc
đầu như thể vẫn không dám tin vào mắt mình - " Cháu xinh quá mất thôi.
Cực kì xinh đẹp. Cô đảm bảo cháu sẽ có một mùa Hè thật tuyệt vời. Một
mùa Hè cháu sẽ không bao giờ quên." Cô Susannah lúc nào cũng có kiểu nói chắc nịch như vậy đấy - khiến cho người nghe có cảm giác như nó sắp trở thành sự thật tới nơi rồi.
Và cô Susannah đã tiên đoán đúng. Đó là mùa Hè tôi không bao giờ có thể
quên. Đó là mùa Hè khi mọi thứ bắt đầu. Đó là mùa hè tôi trở nên xinh
đẹp. Bởi vì lần đầu tiên trong đời tôi thực sự cảm nhận được điều đó.
Rằng mình đã thực sự trở nên xinh đẹp. Cho tới trước mùa Hè ấy, tôi vẫn
luôn tin rằng mọi chuyện rồi sẽ khác. Cuộc đời rồi sẽ khác.Và mùa Hè năm đó, mọi thứ cuối cùng cũng đã thay đổi. Tôi cũng đã thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT