“Khốn kiếp! Tần Vĩnh Thi, bảo kẻ đang quấn lấy bản
thiếu gia kia tránh xa ra một chút, bản thiếu gia đồng ý phục vụ phụ nữ, chứ
không muốn phục vụ gã ẻo lả Mạn Đồn Đồn!” Tiếng đạp cửa bạo lự
c không át nổi giọng nói oang oang của Trác Duy Mặc,
thậm chí còn đang thể hiện tác dụng tích cực làm nền cho giọng nói ấy.
“Hu hu… Anh sao có thể như vậy? Tôi nhẫn nhục chịu
đựng, không tiếc hy sinh thân mình, chạy đến đây tìm anh chỉ để học lấy chút
nam tính. Bà chủ đã đồng ý với tiểu thư Nguyễn Ly để anh dạy tôi. Thực ra tuy
tôi thích phong cách đàn ông của VIP Hạ Thiên Lưu hơn, nhưng anh biết đấy anh
ấy cương nhu kết hợp, có thể khiến cả đàn ông lẫn phụ nữ đều khó kiềm chế, cam
tâm tình nguyện sa ngã vì anh ấy.”
Những tiếng ồn ào đó phát ra từ một người mặc bộ âu
phục không vừa vặn cho lắm, tay áo và ống quần đều dài hơn người rõ rệt, cách
ăn vận thì chính xác là một trai bao nhưng biểu hiện lại giống như vào nhầm chỗ
vậy. Đôi mắt to, thuần khiết, ướt sũng nước liên tục hấp háy, vừa nhìn đã biết
là thư sinh, mọt sách. Đây là hộp đêm, mẫu thư sinh không có cơ bắp, không nhận
được sự ủng hộ của phụ nữ như cậu ta nên đến trường học mới đúng, cậu ta nên
nhằm vào mấy em nữ sinh nhõng nhẽo, suốt ngày khóc mếu mà dụ dỗ. Nhầm chỗ rồi,
còn dám đứng đó mà khoa chân múa tay trước mặt bản thiếu gia?
“Khốn kiếp, cậu thích gã thần kinh, não ngắn đó thì đi
mà tìm hắn ta. Nhìn thấy chưa? Hắn ta đang đứng ở đó, cậu tự qua đó với hắn đi,
chớ có quanh quẩn bên cạnh bản thiếu gia.” Trác Duy Mặc chẳng chút khách khí
giơ chân, đá Mạn Đồn Đồn lao dúi về phía Hạ Thiên Lưu.
“Hạ… Hạ đại nhân…” Gặp được thần tượng của mình, Mạn
Đồn Đồn rụt cổ lại, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Lưu cao hơn hẳn mình. Nhìn
chiếc cằm đang bị trêu ghẹo nhưng vẫn thanh cao lạnh lùng, khiến người khác
ngưỡng mộ kia bằng ánh mắt “tôn sư trọng đạo” khác hẳn
Chẳng trách Trác Duy Mặc không tìm thấy Tần Vĩnh Thi,
dù gì cũng là trai bao xếp thứ hai kiêm giám đốc tiền sảnh, thế mà hắn dám trốn
riêng trong một quầy bao với VIP để làm chuyện mờ ám. Ngày đầu tiên tiểu thư
vứt Mạn Đồn Đồn ở lại câu lạc bộ trai bao học tập nam tính, cậu ta đã ngạc
nhiên trước sự thay đổi đến chóng mặt của Hạ Thiên Lưu. Trước đó một giây anh
còn mỉm cười đầy dịu dàng, khả ái, một giây sau đã khiến người ta đông cứng đến
mức phải hô hấp nhân tạo vì ánh mắt băng giá. Anh có thể thoáng cúp mắt vẻ nhu
mì, nữ tính, lại có thể thoáng cau mày đầy uy nghiêm, thỉnh thoảng theo yêu cầu
của khách hàng còn có thể nở nụ cười mỉm thuần khiết không lẫn chút tạp chất
của nữ sinh ngây thơ. Ngay từ hôm đó cậu đã rạp mình bái phục Hạ Thiên Lưu. Hu
hu, vì sao tiểu thư không tìm cho cậu một người thầy hoàn hảo như vậy chứ?
Hạ Thiên Lưu thản nhiên liếc nhìn anh chàng ẻo lả vừa
bị Trác Duy Mặc đá qua, đang muốn quỳ rạp xuống chân mình hành đại lễ, dò lại
trong bộ não, hình như không có sự tồn tại của người này, anh lại chuyển sự chú
ý trở lại Tần Vĩnh Thi vãn chưa biết tự giác bỏ tay xuống, liền chẳng nói chẳng
rằng, gạt phăng bàn tay vẫn “đóng đô” trên cằm mình, còn lấy tay áo vest lau cằm
như thể sợ nó bị làm bẩn vì bàn tay kia động chạm quá lâu, tiếp tục liếc qua
ánh mắt đầy khinh bỉ của Trác Duy Mặc, cuối cùng mở cửa phòng bao, bỏ ra ngoài.
“Rầm!”
Nhìn cánh cửa lớn phòng bao khép chặt, Trác Duy Mặc
bật tiếng cười khinh bỉ, quay lại thấy Tần Vĩnh Thi đang mãn nguyện nhìn bàn
tay vừa được chạm vào mỹ nam của mình, còn Mạn Đồn Đồn thì càng sung sướng.
“Anh ấy đã nhìn tôi, anh ấy đã chịu nhìn tôi… Thật mãn
nguyện!”
“Khốn kiếp, hắn ta đã đi rồi, các người còn ở đó mà
ngây ngất cái gì?”
Tần Vĩnh Thi nhìn Trác Duy Mặc dường như đang ghen tỵ,
cười thản nhiên. “Tôi ngây ngất mặc tôi, cậu không ở bên ngoài chăm chỉ làm
việc, chạy vào đây làm gián đoạn chuyện tốt của tôi làm gì? Còn kéo cả thằng
con riêng này đến nữa.” Thằng con riêng đó có con mắt thẩm mỹ khá hợp anh ta.
“Khốn kiếp, thằng con riêng này là do các người nhét
cho tôi, dù gì người cậu ta ngưỡng mộ cũng là tên khốn kia, cho cậu ta đi theo
hắn học hỏi có lẽ thích hợp hơn đấy.” Tương lai về một cuộc sống tự do tự tại
của anh mờ mịt đến như vậy, chẳng lẽ không ai nhận ra điều
Nhìn Mạn Đồn Đồn còn chưa kịp lấy lại hồn phách, Tần
Vĩnh Thi xua tay. “Đây là do người trả tiền đã chỉ đích danh cậu làm sư phụ dạy
dỗ cậu ta. Có lẽ vì cậu đã từng phục vụ cô tiểu thư kia nên người ta xem trọng
cậu, không tốt sao?” Tưởng anh nhàn rỗi không có việc gì làm chắc? Anh chàng ẻo
lả này tuy không đủ sức sát thương nhưng ai ai cũng biết cậu ta tôn thờ Hạ
Thiên Lưu như thế nào. Tốt nhất nên để họ duy trì khoảng cách, không để cậu ta
tiếp xúc với Thiên Lưu.
“Ai thèm sự coi trọng của cô ta.” Trác Duy Mặc thọc
hai tay vào túi quần, bật tiếng cười nhạt.
“Nhưng tiểu thư không thích vẻ nam tính của Thiên Lưu!
Cô ấy nói vẻ nam tính của cậu ấy nguy hiểm quá, hệ số hooc môn phức tạp, hơn
nữa không phân nam nữ, nếu tôi học được, sẽ trở thành người lẳng lơ mất. Còn
anh, tuy chỉ số hooc-môn cũng tăng cao không ngừng nhưng hệ số tương đối đơn
giản, thuần túy, dễ nắm bắt, như vậy cô ấy sẽ không cần lo lắng tôi làm gì có
lỗi với cô ấy.” Mạn Đồn Đồn nghiêng đầu giải thích, chứng minh mình đi theo anh
ta cũng không phải cam tâm tình nguyện.
“Hi hi…” Tần Vĩnh Thi đứng bên cạnh mỉm cười chêm vào
một cách vô duyên. “Phân tích chuẩn xác quá!”
“…” Khốn kiếp, tưởng anh không hiểu anh ta đang vòng
vo mắng anh ngu ngốc, chỉ số EQ cần nâng cao sao?
Anh khó chịu nhấc chân đá cho Mạn Đồn Đồn tỉnh mộng.
“Này, quả lê mềm kia tại sao bỗng nhiên bắt cậu học nam tính?” Cái thứ khí chất
đàn ông cao thâm này cả đời cũng không có duyên với cậu ta đâu, tại sao tiểu
thư nhà cậu không chịu hiểu?
“Đây là bí mật làm ăn, tôi không nói cho anh được!”
Mạn Đồn Đồn bĩu môi, bộ dạng không chút sợ hãi trước cường quyền.
“Bí mật làm ăn phải không?” Trác Duy Mặc nheo mắt, tay
trái bọc lấy nắm đấm tay phải, khớp xương phát ra tiếng “rắc rắc” nho nhỏ, anh
có sở trường nhất là sử dụng nắm đấm để trao đổi những bí mật. Cứ thụi cho cậu
ta vài quả thì đến chữ “bí mật” viết thế nào cậu ta cũng chẳng biết nữa đâu.
“Anh… anh… anh…” Mạn Đồn Đồn sợ hãi hai chân khụy
xuống đất. “Tôi là đến học hỏi, anh không thể…”
“Thì bây giờ tôi dạy cậu khí chất đàn ông chân chính.”
Trác Duy Mặc giơ nắm đấm lên hừ hừ, “Khốn kiếp, đầu tiên phải đánh cho cậu lệch
mồm vì tội lần trước dám cắn bản thiếu gia!”
“Anh… anh… anh…”, lại lấy danh nghĩa thầy giáo để giở
trò bạo lực.
“Bản thiếu gia dạy cậu một điều, đàn ông nói không
được lắp bắp! Đánh cho cậu lệch mồm, để sau này cậu giống gã thần tượng câm của
mình, cả ngày cạy răng không được nửa chữ, giả bộ cả đời! Hừ!” Cũng nhân tiện
giữ luôn cái bí mật làm ăn kia nữa.
“Tôi… tôi… tôi… tôi nói là…” Mạn Đồn Đồn ôm đầu, núp
phía sau Tần Vĩnh Thi đang chống mắt bàng quan, coi như người ngoài cuộc, rồi
thò đầu ra, buồn bã giải thích. “Bởi vì nếu tôi không nam tính, tiểu thư sẽ
phải đính hôn với người khác.”
“Đính hôn?” Trác Duy Mặc thu hồi nắm đấm lại, cười
khẩy cậu ngốc mê muội vì tình này, chắc chắn ba mẹ thiên kim tiểu thư kia muốn
kén một chàng rể môn đăng hộ đối, còn Mạn Đồn Đồn này không tiền, không địa vị,
thậm chí còn chẳng ra dáng một người đàn ông, làm sao đạt yêu cầu nhà họ đề ra…
Tiền và địa vị, cho cậu ta thời gian hai mươi năm phấn đấu chưa biết chừng có
thể đạt được, nhưng nam tính thì… xem anh phải bồi dưỡng ngay từ giờ.
Chắc cậu ta xem quá nhiều phim thần tượng… Khốn kiếp,
còn kéo anh làm diễn viên quần chúng cho cậu ta, anh trước giờ ghét nhất thể
loại phim tình cảm sướt mướt này.
Trác Duy Mặc không có hứng thú với tình tiết tiếp theo
của câu chuyện nhưng Mạn Đồn Đồn vẫn tiếp tục kể. “Đều trách gã thiếu gia họ
Huỳnh kia, công ty nhà anh ta sắp bị nuốt chửng thì liên quan gì đến tiểu thư
chứ, lại muốn lấy tiểu thư để hợp tác làm ăn. Nếu không phải vì ông chủ từng nợ
tình cảm nhà họ thì tuyệt đối không chấp nhận chuyện hôn nhân này. Còn chưa
biết Huỳnh thiếu gia là con người như thế nào, tiểu thư thuê người đi điều tra,
ai ai cũng nói anh ta là kẻ phá gia chi tử, không chịu khó học hành, chỉ học
một trường hạng xoàng, mà còn chưa chắc lấy được bằng, ngày thường thì chơi bời
qua lại với đám thanh niên hư đốn, lêu lổng, tụ tập đua xe, đánh nhau, lừa gạt tình
cảm của phụ nữ, bắt cá hai tay.”
“…” Trác Duy Mặc nghi ngờ chau mày, người mà Mạn Đồn
Đồn tả, anh thấy rất quen. Đến khi nghe câu “bắt cá hai tay” anh mới run run
khóe miệng, trong lòng có chút khâm phục tin tình báo của quả lê mềm kia, không
bỏ dù chỉ một tin xấu. “Huỳnh thiếu gia mà cậu nói… có phải tên là…”
“Huỳnh Nhất Nhị! Cái tên kì quái như người! anh rể cũ
của anh ta dã tâm thôn tính công ty ấy, tiểu thư mà gả vào nhà đó chắc chắn sẽ
phải chịu khổ!”
“…” Rất tốt, quả nhiên gã hư đốn, lêu lổng, chơi bời
trác táng đó chính là cậu ta!
“Nhưng tiểu thư nói, cô ấy đã có cách, thà chết cũng
phải chủ động từ hôn với thiếu gia nhà họ Huỳnh!” Mạn Đồn Đồn nắm chặt tay,
thốt ra một câu chắc nịch.
“Cách gì?” Trác Duy Mặc sực tỉnh hỏi tiếp, nhưng lại
xua tay ngay. “Bỏ đi, bản thiếu gai không muốn biết.” Anh không muốn làm người
qua đường đến cấp độ ba, bây giờ anh căm ghét vai trò này, dù gì cái vận xui
xẻo không lâu nữa cũng sẽ biến mất.
Nghĩ đến đây, anh hơi ngước mắt lên, nhìn chiếc màn
hình giám sát mà anh cố gắng không nhìn từ lúc bắt đầu vào cửa đến giờ, nhìn cô
nàng vẫn đang ngó nghiêng tứ phía tìm đường chạy trốn kia, lúc nào cũng trưng
ra cái nụ cười không nhạt cũng chẳng đậm, nhưng có thể trong thời khắc then
chốt nhất, phát huy sức sát thương ngoài sức tưởng tượng của con người.
Tần Vĩnh Thi thuận theo ánh mắt của Trác Duy Mặc, nhìn
hệ thống giám sát vẫn đang bật, tiện tay tóm lấy chiếc điều khiển từ xa, ấn nút
tắt màn hình, rồi vờ lộ vẻ xin lỗi. “Xin lỗi, xin lỗi! Cậu đã nói không muốn
nhìn thấy cô ta nữa mà, vừa rồi là do Thiên Lưu lo lắng sư điệt mình bị bắt
nạt, nên mới mở như vậy.”
“…” Anh vằn mắt vì sự quan tâm không đúng lúc của Tần
Vĩnh Thi.
“Cậu chắc sẽ không anh hùng cứu mỹ nhân chứ? Tôi đã
nghe cậu nói chắc như đinh đóng cột trong phòng làm việc của bà chủ hôm đó rồi,
‘Nếu bà muốn tôi tiếp tục ở lại chỗ dở hơi này thì phải bảo cô ta cút đi khuất
mắt bản thiếu gia, bản thiếu gia không muốn cô ta lởn vởn quanh đây’. Nghe mới
hùng hồn làm sao!” Nhưng miệng thì nói cứng mà trái tim lại mềm nhũn.
“…”
“Này, cậu biết không, Duy Mặc? Tôi cứ tưởng lần này
cậu nhìn rõ gian kế của mẹ mình rồi, sẽ không mắc bẫy nữa. Sự thực chứng minh,
cậu căn bản đấu không lại bà ấy mà.” Tần Vĩnh Thi ghé sát vào tai anh thì thầm.
“Đều tại cậu, hại tôi đánh cược với bà chủ, lại thua rồi, cái giá phải trả là
kí hợp đồng thêm ba năm, thời thanh xuân của tôi đều bị cậu làm tiêu tan sạch
rồi. Cậu ấy à, khi nào có thể tranh đấu thay cho thời gian đẹp như hoa của tôi
chút đây
“…”
“Ngoan ngoãn đợi thừa kế câu lạc bộ này nhé.” Tần Vĩnh
Thi xua tay, rồi mở cửa phòng, ngáp một cái, chuẩn bị bắt tay vào làm việc. Nhờ
kẻ EQ đần độn kia mà anh ta phải đợi thêm ba năm dài đằng đẵng nữa. Đúng là
muốn chết cũng không xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT