Cô mở cửa nhà, cởi giày ra, đang định đi vào bên
trong, thì thấy bố mình đang nhận điện thoại trong phòng khách đột nhiên hét
lớn: “Quay về rồi, quay về rồi! Cậu tìm nó có chuyện gì sao? Có hay không có,
cậu cũng nói với tôi đi, cái gì cũng không nói là có ý gì chứ?”.
Cô vừa nghe thấy, liền cau mày lại, từ từ cởi giày.
“Bất Động, con nhận điện thoại đi!” Ông bố sáng nắng
chiều mưa định vứt bỏ nhiệm vụ vĩ đại phi nhân loại là giao tiếp với vị sư đệ
có một không hai của ông ta, cứ hướng ra phía cô ở ngoài cửa nhìn liên tục.
“Tôi còn đang cởi giày.” Cô phủi bụi ở chiếc quần,
tiếp tục gỡ chiếc giày còn lại ra khỏi chân.
“Vậy bố để điện thoại ở đây, con cởi giày xong thì
nhận nhé, bố đi tắm đây.” Để rũ sạch trách nhiệm với cái điện thoại, ông ta đặc
biệt phóng to âm lượng lên đến mấy lần, từ trên sô pha chạy đến bên cửa, lén
lút báo cáo với con gái: “Con lại làm chuyện có lỗi gì với sư thúc nhà ta rồi
hả. Con chẳng phải nói đã đưa Phạn Đoàn tới chỗ cậu ta rồi sao? Cậu ta làm gì
mà từ một giờ trước cứ liên tục gọi điện về nhà, mỗi lần đều chỉ vứt cho bố năm
chữ ‘cô ấy về nhà chưa’. Sau đó, đến năm chữ đó cũng tỉnh lược đi, dùng ngữ
điệu như đòi nợ hỏi ‘về chưa’. Bố đối phó không nổi nữa rồi, phải đi tắm lấy
lại sinh khí đây. Lạnh băng băng thế này, chết cóng bố rồi”.
Ông bố oán trách xong, liền chạy thẳng vào phòng tắm.
Cô nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn, tiếp tục những
động tác cởi giày chậm rãi. Cởi xong giày, cô đi vào phòng khách, rót một cốc
nước ấm rồi chầm chậm uống. Uống xong nước, cô lại quay vào phòng, chầm chậm
thay quần áo. Sau đó cô ngáp một cái, chầm chậm đi đến bên ghế sô pha, ngồi
xuống, cầm chiếc điều khiển bắt đầu chọn kênh ti vi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cô đã mở tất cả các
kênh một lượt từ đầu đến cuối, còn dừng lại ở mấy tiết mục giải trí lá cải một
lúc, sau đó ánh nhìn của cô mới chuyển đến chiếc điện thoại bị vứt ở một bên.
Cô nhăn mày lại, dùng chân đá nó ra xa. Mãi đến khi bố cô từ trong phòng tắm
lau đầu đi ra, nhìn chiếc điện thoại đặt ở một bên, vẫn chưa được nhấc lên:
“Con gọi xong điện thoại rồi sao không chịu đặt lại cho tử tế?”.
“Á? Con quên mất!” Cô nhìn chiếc điện thoại một cái,
lập tức nhấc ống nghe, áp vào tai.
Không có tiếng nhạc chờ kéo dài cuộc gọi, không có
tiếng tút tút ngắt cuộc gọi, cô cắn chặt môi dưới, ép giọng nói của mình nghe
có vẻ bình thường như không có chuyện gì: “A lô?”.
Không có người đáp.
“A lô!”
Đầu kia vẫn trống trải, dường như không có thứ gì cả.
“A lô!!!” Cô cau mày lại, xem ra cô suýt chút nữa lại
nghĩ nhiều rồi, còn cho rằng anh sẽ đợi máy cho tới khi cô hết giận dỗi. Cũng
đúng thôi, cô là một người chẳng có ý nghĩa gì cả!
“…” Một tiếng hô hấp nhịp nhàng từ trong ống nghe bay
đến, sau đó, là một tiếng rên rỉ nghe rất khó chịu, “Mm… ân”.
Anh lại ngủ quên ư? Nửa đêm nửa hôm gọi cô đến nghe
tiếng rên rỉ trong giấc mộng của anh sao? Nghe hay thì sao chứ, đâu phải là đặc
biệt phát ra cho cô nghe, xí!
“… Em về nhà rồi?” Lại im lặng một hồi lâu, anh dường
như đang tìm lại ý thức. Sau đó, anh dùng cái ngữ điệu siêu nhiên mà mơ màng
hỏi.
“Về từ lâu rồi!” Cô đã về đến nhà từ lâu, nhưng mà…
nghĩ ra rồi, anh không có số điện thoại của cô, đây cũng là lần đầu tiên, cô
nghe thấy tiếng của anh trong điện thoại. Thật là bay, bay, bay, bay!
“Ừ! Ngủ nhé!” Anh dường như không nhớ chút gì đối với
khoảng thời gian chờ đợi trống trải kia.
“Cạch, cạch!” Xác xong vấn đề, anh nhanh chóng dập
luôn điện thoại.
Cô kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt máy,
chửi rủa một tràng tục tĩu, và nhìn bố mình đang đứng bên cạnh há hốc mồm: “Làm
gì vậy! Chưa từng thấy tôi chửi bậy à! Khốn kiếp!”.
Đối với sự nghiệp giáo dục con gái, ông ta đã không
còn bất cứ hy vọng nào nữa: “Không phải chuyện đó. Con đừng nói là khi nãy sư
đệ đang ngủ mà vẫn nói chuyện với con đấy nhé?”. Lẽ nào thói quen xấu của sư
đệ, ngủ rồi đến sấm đánh cũng không tỉnh, không nhận thân quen, lại thay đổi
rồi ư?
“Vậy thì sao chứ, anh ấy vẫn chẳng phải là ngủ chết
rồi hay sao!” Cô lẩm bẩm dập điện thoại, quay đầu trừng mắt nhìn bố mình, lúc
này mới nhớ ra một vấn đề quan trọng: “Phạn Đoàn, là do ông mang lên núi sao?”.
“Hả?” Nhắc đến chuyện này, Hồ Thước dừng cánh tay đang
lau đầu lại: “Ừ, là bố sau khi phán mệnh cho nó, đưa nó lên núi, để Thiên Lưu
nuôi dưỡng nó”.
“Sao bố phải hại người ta như vậy chứ?”
Hồ Thước im lặng một hồi, thu lại khuôn mặt te tởn
quen thuộc thường ngày.
“Nó mới chỉ là một đứa trẻ, đã bị ông nói năng lung
tung, định ra cái số mệnh đó! Cái gì mà khắc cha mẹ, ông có biết là ông hại
Phạn Đoàn nhìn thấy mẹ cũng không dám nhận, còn bị bố dượng của nó ghét bỏ. Nó
bị thay thế bằng một đứa trẻ khác không có quan hệ máu mủ, ngay đến tư cách muốn
chăm sóc em gái của mình, người khác cũng không cho nó! Chính là bởi vì ông,
đều là do ông! Ông nhất thời nói năng không suy nghĩ, hại nó…”
“Cứ coi như bố không nói, không có nghĩa là người khác
cũng sẽ không nói!”
“…”
“Đâu phải chỉ có mình bố làm nghề phán mệnh, không có
bố, lẽ nào sẽ không có người khác sao? Chỉ cần gia đình nó tin vào cái thứ đồ
chơi đó, nó cuối cùng vẫn phải bị cho đi thôi.”
“…”
“Cho nên, bố mới đưa nó lên núi, vốn nghĩ đợi nó lớn
một chút, rồi sẽ nói những chuyện này cho nó, ai ngờ được Thiên Lưu lại chiều
nó như vậy, lại thuận theo ý nó mà cho xuống núi.”
“Nó không xuống núi thì ông định giấu nó đến bao giờ?
Ông thật sự coi nó là nghiệp chướng, muốn giữ nó ở trên núi cả đời sao?”
“Xuống núi biết được những chuyện này rồi thì sao chứ?
Nó có phải là nghiệp chướng hay không căn bản không quan trọng. Quan trọng là,
mẹ của nó đã không cần nó, gia đình đó vốn dĩ không dành vị trí cho nó, nó mãi
mãi sẽ không chen được vào, chỉ uổng công mà thôi.”
“…” Cậu ta đích xác là đã thử chen vào đó, ấy thế lại
thất bại rồi khóc lóc tùm lum trong lòng cô. Cô nhớ lại lần đầu tiên khi cô gặp
thằng nhóc, nó hưng phấn hò hét muốn tìm mẹ. Cũng coi như đã hiểu rõ, vì sao
bọn họ hết lần này đến lần khác lấp liếm chuyện Phạn Đoàn tìm mẹ. Rõ ràng đã
biết sẽ thất bại, vậy vì sao còn đưa nó xuống núi?
“Bất Động!” Bố cô khẽ gọi.
“Hả?” Cô đáp lại có chút uể oải.
“Cách Thiên Lưu xa ra một chút.”
“…”
“Chắc là con biết chứ? Cậu ta chỉ là muốn…”
“Tôi biết, anh ấy muốn chứng minh cho Phạn Đoàn, nó
không phải là nghiệp chướng, đúng không?”
“Bố biết, cái người đó khi biết chuyện của con sẽ
không có lòng tốt, đã cố tình ức hiếp con gái bố thế này!” Cho nên ông ta có
chết cũng không muốn để cậu ta tiếp cận con gái mình, cố sức lấy cái vai vế gì
đó ra để ngăn cản. Nực cười! Con gái của ông ta mà, làm sao có thể tùy tiện bị
cái người lạnh như băng kia động đến chứ, lại còn đòi loạn luân nữa, hừ!
“Bố, số mệnh, cái thứ vớ vẩn đó, thực sự có không?”
“Tin thì có, không tin thì không có.” Một câu trả lời
rất thô, nhưng lại rất thực tế. Có người tin rồi, cho nên, ông ta chỉ có thể
thuận nước đẩy thuyền, đưa Phạn Đoàn lên núi. Cũng có người không tin, cho nên,
ông ta mới bị thua cược, phải cam tâm tình nguyện bị bà chủ câu lạc bộ chỉ vào
mũi mà chửi rủa, phải mang con gái của mình ra mà làm cô dâu đợi ngày của con
nhà người t
Ông ta là một người xem số, nhưng nếu hỏi bản thân ông
ta tin hay không, có thể đến ông ta cũng không rõ. Ông ta chỉ có nghĩa vụ đem
kết quả ông ta tính được ra báo cho người khác. Chuyện sau đó thế nào, đều do
mỗi người tự tạo nghiệp cho cá nhân mình. Nhưng mà, có vài người rất không biết
lý lẽ, rõ ràng muốn người ta tính, nhưng lại chỉ muốn nghe những điều tốt lành,
mặc dù những lời tốt lành này là giả, nhưng lại rất thuận để lọt vào tai.
Ông ta lần đầu xuất thế, cũng coi là hiểu được chuyện
nhân tình thế thái, biết đem những lời sư phụ dặn dò “không được nói dối, không
lộ thiên cơ” mà gạt sang một bên. Có lẽ là những lời cát tường giả dối lúc đầu
nói nhiều quá rồi, cho nên hại vợ mắc bệnh nặng qua đời cũng chẳng dám nói, còn
hại cả con gái có cái quái mệnh như thế này mà được sinh ra.
Chẳng trách từ sau khi sư phụ qua đời, sư đệ cứ thấy
người lên núi cầu xin xem mệnh là cau mày, khuôn mặt lạnh lùng, không mời trà,
không rót nước, chỉ ném ra một chữ “cút”. Cho nên mới nói, cái Huyền Phái của
bọn họ, nếu được giao vào trong tay của sư đệ, có lẽ cũng “hương tiêu ngọc vẫn”
[1] như vậy. Làm gì có thầy số nào từ chối xem số mệnh cho người ta chứ. Ngày
ngày chỉ ở trên núi vui thú cùng các loại thảo dược, nhàn nhã sống qua ngày
tháng, những học thuyết lý luận của sư phụ kia cũng bị cậu ta gạt sang một bên.
Có một lần, ông ta còn thấy sư đệ lấy sách của sư phụ để kê góc bàn, thể diện
của lão tổ tông đều bị cậu ta làm mất sạch rồi.
Ông ta cho rằng trong đầu óc sư đệ chắc là thiếu sợi
dây thần kinh nào đó, khiến cho cậu ta đối với cái gọi là số mệnh không thể nào
thông suốt được. Kết quả, người này khi nhìn thấy ông ta ôm Phạn Đoàn lên núi,
chỉ nhìn thằng nhóc một cái, không nói lời nào, liền giữ nó lại. Chỉ trách ông
ta khi đó nhất thời kích động, lỡ mồm nói một câu.
“Tôi nói này sư đệ, số mệnh đó của con gái tôi, cậu
xem còn có thể cứu được không?”
Lúc đó sư đệ nhìn ông ta một cái: “Có quan hệ gì tới
tôi chứ?”.
“Tốt xấu gì nó cũng là sư điệt của cậu mà, cậu giúp
tôi lục tìm trong đống sách của sư phụ có cách gì có thể thay đổi số mệnh không
nhé! Sư phụ chẳng chịu cho tôi xem, cũng đủ biết ông ấy thiên vị cậu!”
Cậu ta đưa ánh nhìn lạnh lùng rời đi, nhìn tới chỗ
sách kê dưới chân , ra hiệu ông ta không cần thừa lời thêm nữa, có thể cút đi
được rồi.
“Đừng có như vậy mà, sư đệ, cậu tốt xấu gì cũng nên
giúp tôi đưa ra chủ ý chứ. Tôi biết cậu chắc chắn học trộm được không ít tuyệt
chiêu của sư phụ!”
“Hừ! Vậy ông cứ đưa cô ấy đến am ni cô mà ở trước mấy
năm đi.”
“Am… am ni cô? Cậu muốn chết à! Tôi bảo cậu giúp con
gái tôi thay đổi số mệnh, cậu lại đi đem nó vào am ni cô ở? Vậy chẳng phải là
càng không gặp được đàn ông sao, thế mới thực là Thiên Sát Cô Tinh đấy!”
“Đưa hay không đưa, ông tự mình quyết định. Cút!”
“Vậy… vậy… vậy… nếu như tôi đưa nó vào am rồi, khi nào
thì cậu giúp nó…”
“Rầm!” Cánh cửa sập lại, ông ta bị tống cổ ra ngoài.
“Đợi khi tôi rảnh!” Bên trong truyền ra một tiếng nói
rất không có thành ý.
Thế là, dựa vào nguyên tắc tấm lòng yêu thương con cái
của cha mẹ trong trời đất, ôm niềm tin có thể cứu ngựa chết thành ngựa sống,
ông ta nhẫn tâm đạp khuê nữ nhà mình lên am ni cô trên núi, bắt cô ngậm nước
mắt mà đi. Kết quả Hạ Thiên Lưu kia lại thực sự rất “bận”. Sự rảnh rỗi của cậu
ta đến hai năm cũng chẳng lôi ra nổi. Nhưng con gái của ông ta cũng không phải
là ngọn đèn thiếu dầu. Cuối cùng sau hai năm, cô ta cũng giậm chân hét lớn “tôi
phải ăn thịt”, rồi lập tức lăn xuống núi. Ông ta thở dài một cái, coi như chấp nhận.
Nếu như thực sự có thể thay đổi số mệnh dễ dàng như vậy, thì lúc đầu đã không
phải đưa Phạn Đoàn lên núi rồi. Số mệnh, cái thứ này, vẫn nên để nó “không tin
thì không có” đi.
Nào biết được rằng, mấy năm sau, Hạ Thiên Lưu cậu ta
đột nhiên lại rảnh rỗi? Mà phương thức để thay đổi số mệnh của cậu ta cũng thực
sự quá khác người, lại đi tìm con gái ông ta để loạn luân? Được rồi, ông ta
thừa nhận ông ta bị dọa cho sợ rồi. Ông ta nhìn thấy cái kẻ lạnh lùng đó lại
giúp con gái mình gắp rau, đắp chăn; nhìn thấy cậu ta lại biết cầm ô chạy đi
tìm con gái mình; nhìn thấy ánh mắt thường ngây ra đến mấy giờ đồng hồ để ngắm
cảnh của cậu ta lại có thể dõi theo con gái mình mà chạy loạn lên khắp nơi.
Đáng khủng bố nhất đó là lời của bà chủ câu lạc bộ…Hạ Thiên Lưu là sư đệ của
nhà ông? Ông hỏi cậu ấy ở chỗ tôi đây làm gì? He, lúc mới bắt đầu cậu ấy nói
muốn để cho một người chẳng ra làm sao nhìn thẳng vào mình, nhưng mà sau này,
cậu ấy nói với tôi…”
“Nói, nói, nói cái gì?”
“Cậu ấy muốn học yêu đương như thế nào.”
“Hả? Yêu đương? Nghĩa là sao chứ?”
“Yêu đương? Quá trình rất phức tạp, một tiếng rưỡi
cũng nói không rõ hết được, nhưng kết quả thì tôi có thể nói cho ông.”
“Kết quả?” Vừa nghe đã biết là chẳng phải kết quả tốt
đẹp gì.
“Đại khái chính là, nhà ông sẽ bớt đi một tiểu xử nam
và một tiểu xử nữ đó.”
“Phụt!”
Lúc đó ông ta chắc là bị thiêu hỏng mất sợi dây thần
kinh nào đó, mới đi đề cập đến chuyện thay đổi số mệnh của con gái mình với tên
hỗn thế ma vương kia. A di đà phật! Bây giờ ông ta chỉ mong cái ông phật lớn đó
mau mau quay lại trên núi mà thôi.
Tục ngữ nói rất hay, “mời thần thì dễ tiễn thần thì
khó”. Tới giờ, ông ta mới thể nghiệm được sâu sắc nỗi khổ sở ẩn chứa trong câu
nói này.
“Bố! Bố! Bố đang nghĩ cái gì đó? Sao cứ trợn mắt lên
như vậy? Mặt mũi trông rất khổ sở, dở cười dở khóc, mếu mếu máo máo cái gì đó?”
Cô vừa kéo ý thức của người nào đã bay đi rất xa trở lại, nhìn một cái chiếc ti
vi đã chẳng còn chương trình gì, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Kế hoạch tiểu
thuyết ngôn tình của cô vẫn chưa được thực hiện.
“Bất Động!” Hồ Thước gọi con gái mình lại.
“Gì vậy?” Cô quay đầu, ngước nhìn khuôn mặt vô cùng
chân thành nhưng lại khiến cô cảm thấy thật đáng sợ: “Bố không thích hợp với
cái biểu cảm này đâu”.
“Con đừng để ý bố có hợp hay không, con đồng ý với bố
nhé, nhất thiết không thể…”
“Không thể làm gì?
“Không thể cùng cậu ta…”
“Ai chứ?”
“Bất luận là như thế nào, cũng phải làm tốt biện pháp
an toàn! Đây là giới hạn chịu đựng lớn nhất của bố rồi! Hu hu!” Nói xong, ông
ta liền nhảy xuống khỏi sô pha, lao vào trong phòng.
“Này! Bố! Những lời lẽ nghiêm túc thế này cũng không
thích hợp với bố đâu!” Cô nhìn bố mình đột nhiên òa khóc chạy vào trong phòng,
bĩu bĩu môi: “Biện pháp an toàn à? Là thứ gì chứ? Chẳng hiểu gì cả!”. Suy nghĩ
của cô rõ ràng vẫn rất nghiêm túc dừng lại ở cái chủ đề về số mệnh gì đó. Nhưng
sự thực trước mắt cô lại chứng minh… vấn đề này hoàn toàn không thể cùng trao
đổi với một người có tư duy nhảy cóc như bố cô.
Có lẽ trong đầu đang có quá nhiều vấn đề lộn xộn, rối
rắm, hoặc cũng có thể do những cuốn truyện ngược trong tay cô chưa đạt tới mức
độ “ngược luyến tình thâm”? Thực đúng là “có ở trên giường mới thấy chuyện
thật”, chẳng trách ngay từ đầu, Phạn Đoàn sau khi xem xong loại sách này thì cứ
gắng sức tiến cử, bắt cô phải đọc cho cẩn thận, nhưng cô đối nhưng thứ tình cảm
quyến luyến dạng thực vật kia, rõ ràng không có hứng thú sâu sắc như Phạn Đoàn.
Cuối cùng đấu không nổi với cơn buồn ngủ mãnh liệt, cô nghẹo đầu ngủ mất.
Phạn Đoàn không ở nhà, cô không cần phải giúp nó chuẩn
bị bữa sáng, thế là cô ngủ say như chết. Mãi cho đến khi tiếng chuông điện
thoại ồn ào làm cô thức giấc, cô mới nheo nheo mắt, móc điện thoại từ dưới gối
ra, ấn vào phím nhận cuộc gọi, ghé điện thoại vào bên tai: “Mm… ai đó?”.
“Cô vẫn còn đang ngủ sao? Cô biết bây giờ là mấy giờ
rồi không?”
“Mm…? Mấy giờ rồi?”
“Cô mở mắt ra mà nhìn xem, bên ngoài trời đã tối hay
chưa!”
“Ha!” Cô ngáp dài một cái: “Tối qua tôi bị ‘ngược’
muộn quá. Ý! Bà là ai vậy?”.
“Hừ! Giờ mới biết hỏi lão nương là ai à?”
“… Được rồi, bà không cần trả lời tôi nữa. Bye bye!
Tạm biệt! Vĩnh
“Cô dám thì cứ thử dập điện thoại của lão nương xem.”
Trong ống nghe phát ra tiếng hét đáng sợ của bà chủ câu lạc bộ: “Tối qua chẳng
phải gan cô rất to sao? Trong thời gian Thiên Lưu tiếp khách mà lại dám xông
đến kéo khách hàng của lão nương ra”.
“…” Đó là hôm qua cô cũng có chút dũng khí, lại cộng
thêm kết quả lên men của tinh thần chính nghĩa đối với chuyện của Phạn Đoàn.
“Lại còn dám trước mặt khách hàng của lão nương liếc
mắt đưa tình với Thiên Lưu?”
“…” Liếc mắt đưa tình? Chuyện này cô phải kháng nghị:
“Đưa, đưa cái con khỉ ý, tôi còn chẳng nhìn anh ấy lấy một cái!”.
“Cô không có sao? Cô có dám thề rằng, cô không hề thấy
ánh mắt dạt dào tình cảm, u sầu tới nao lòng mà vẫn ngập tràn xuân sắc của
Thiên Lưu không?”
“… Sao mà so với những thứ tôi nhìn thấy lại hơn nhiều
như vậy.” Cô nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy ba chữ mà thôi, làm sao một người
không có mặt tại hiện trường, lại có thể đưa ra được nhiều hình dung từ mỹ miều
như thế nhỉ?
“Cô còn dám nói là cô không nhìn thấy!”
“Được thôi, tôi thừa nhận tôi có liếc qua một cái.
Nhưng vậy thì sao chứ?”
“Vậy thì sao chứ? Người khách đó chạy đến khiếu nại
với tôi, cô nói tôi có thể nói ‘vậy thì sao chứ’ không?”
“Nhỏ mọn vậy sao? Cô ta, cô ta muốn thế nào?”
“Cô ta bảo Thiên Lưu sau này khi tiếp cô ta đều phải
thể hiện cái biểu cảm như vậy cho cô ta xem.”
“Phù!” Cô thở phào một cái: “Việc đó đâu phải là việc
tôi có thể giúp được, bà cứ bảo anh ấy lộ cái biểu cảm đó cho cô ta xem chẳng
phải là được rồi sao. Kể cả là thể hiện vẻ mặt tươi cười như hoa, anh ấy cũng
không phải là chưa từng diễn qua”.
“Vấn đề là Thiên Lưu nói…”
“Cái
“Không muốn.” Bà chủ câu lạc bộ lạnh lùng đáp: “Cậu ấy
nói cậu ấy không muốn thể hiện thứ tình cảm đó cho cô ta xem”.
“… Nếu như bà muốn tìm người đánh anh ấy, chuyện này
tôi có thể giúp được.” Luôn tùy tiện làm theo ý mình, chẳng để ý đến suy nghĩ
của người khác, anh chính xác là rất cần có người cho một trận “giáo dục tình
yêu”.
“Giáo dục Thiên Lưu không cần phiền đến cô. Cậu ấy,
tôi tự có cách dạy. Nhưng, cô vừa hại tôi phải bồi thường người khách kia một
khoản tiền lớn. Khoản này vẫn là phải phiền cô trả.”
“Bà lại muốn tôi giúp bà làm cái việc tổn hại đạo lý
gì đây!” Rõ ràng biết cô không có tiền, còn nhắc đến mấy chữ tệ hại này với cô.
“Lần này là một việc rất có đạo lý! Rất tốt! Nhưng tôi
lại đồng ý với tiểu tử thối kia không cho cô vào câu lạc bộ rồi, phải làm thế
nào đây? Ừm…” Bà chủ câu lạc bộ kéo dài giọng điệu, làm bộ suy nghĩ: “Thế này
đi, nhân viên trong kí túc xá của lão nương còn thiếu một thím dọn vệ sinh, cô
đến thay thế nhé”.
“Bà nói cái gì?” Nhân… nhân viên vệ sinh, bà ta muốn
cô gái băng thanh ngọc khiết như cô đây xông vào hang sói làm nhân viên vệ sinh
sao? Dám hỏi, cô còn có thể giữ được sự “trong trắng” của mình nữa hay không?
“Sao nào? Lần trước giúp tôi dọn phòng cho tiểu tử
thối kia, cô chẳng phải làm rất tốt sao. Ai ya! Thật hiếm có đấy. Tôi phát hiện
cô còn có một chút tác dụng. Dọn dẹp một phòng và dọn dẹp mấy phòng có gì khác
nhau chứ. Tôi gửi địa chỉ vào tin nhắn cho cô rồi, hôm nay nhớ đến làm việc
nhé. Bye bye!”. Đang định ngắt điện thoại, lại dường như cảm thấy châm chọc như
vậy vẫn chưa đủ, đột nhiên bà ta cất lên một câu đùa cợt thâm ý: “Tôi nói này, nha
đầu thối, cô biết Thiên Lưu vì sao muốn chuyển nhà không? Hi hi hi hi!”.
“Không! Bà chủ à, tôi muốn thương lượng với bà một
chút, liên quan đế chuyện dọn dẹp vệ sinh kia!” Anh ấy dọn nhà nào có cần đến
lý do chứ. Bây giờ, điều cô lo lắng là, nếu như tối hôm qua cô không nghe nhầm
thì hình như Nhất Nhị cũng đã dọn đến kí túc xá rồi, mà VIP lại ở phòng bên
cạnh anh ấy, vậy tức là…
Thượng đế ơi! Phật tổ ơi! Đúng là những hang hùm, hang
sói đạt tiêu chuẩn, một bên trái, một bên phải, dường như chỉ cách nhau một
khoảng lớnằng “sợi dây”, liên tục thay nhau công kích cô. Hơn nữa, bất cứ lúc
nào cô cũng có thể rơi vào cục diện bị kẹp ở giữa. Cô có thể nhìn thấy trước
tất cả, cô không muốn đi, không muốn đi, không muốn đi!!!
“Này, tôi đang nói với cô lý do Thiên Lưu chuyển nhà
đấy, cô không thể thuận theo ý của lão nương hỏi một câu sao cho liên quan được
à?”
“… Tôi hỏi rồi bà sẽ nói cho tôt biết sao?” Quá hiểu
một người cũng là một tội ác lớn.
“Vậy cũng đúng, dù gì lão nương cũng sẽ không nói cho
cô, nhưng mà, thực sự lý do đó rất đáng yêu! Hi hi hi hi!”
“… Cảm giác khi khiêu khích sự thèm muốn của người
khác lại thú vị như vậy sao?”
“Thú vị chết đi được! Hừ, nhớ đến làm việc đấy. Bye
bye!”
“Cạch!”
“Tút…”
Những điều con người không được như ý, có đến tám chín
phần mười, chấp nhận đi! Haizzz…
[1]
Là câu nói để chỉ người con gái đẹp bị chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT