Lần đầu tiên Hồ Bất Động phải hối hận vì đã đem bán
chiếc xe cà tàng của mình đi, là khi cô đang trên đường đến bệnh viện Số Ba
thành phố. Đúng vào lúc cao điểm của giờ tan tầm, dòng xe hơi nối nhau dài như
cả con rồng vậy. Trên xe bus, cô không tìm được chỗ ngồi, đành đứng ở giữa,
không dựa được vào cửa chính, cũng chẳng dựa được vào cửa sổ, ngẩng đầu kéo cái
tay nắm đã bị người ta chiếm hữu tập thể, rồi lại cúi đầu nhìn chiếc giày của
mình đã bị người khác giẫm cho mấy cái. Chen nhau trên xe bus, hóa ra lại khó
chịu đến thế này, hôm nay đúng là lần đầu tiên cô được lĩnh giáo.
Lần đầu tiên H
Bất Động nghĩ lại mà thấy sợ thang máy của bệnh viện,
là khi thấy một người đang ngồi thang lên tầng chín. Số lần cô đến bệnh viện
không nhiều, nếu không phải bởi vì người nào đó thường xuyên chạy ra ngoài đánh
nhau, có lẽ số lần ít ỏi cô đến bệnh viện kia có thể cũng chẳng cần tính nữa.
“Em không cảm thấy thang máy bệnh viện rất chật sao?”
Huỳnh Nhất Nhị thường khó chịu nói.
“Đâu có chật đâu! Chẳng phải chỉ có hai người chúng ta
sao?”
“Không phải chứ, còn có rất nhiều người, rất ồn ào, em
không nhìn thấy sao?”
“Này, anh không phải vào cái lúc thiên thời địa lợi
như thế này muốn kể chuyện ma chứ?”
Nhớ lại câu nói của người nào đó, cô chuyên chú, không
ngừng nhất vào nút tầng chín, đến đầu cũng không dám quay lại, chỉ cầu khấn có
thể nhanh chóng đến được nơi cần đến. Chỉ có vào lúc này, cô mới đặc biệt hận
mình sao lại mê tín như vậy, những việc tội lỗi cô làm cũng hơi nhiều rồi, thực
sự không dám đảm bảo sẽ không bị những con ma chính nghĩa đuổi đánh như kẻ thù.
“Ting!”
Tiếng chuông báo truyền vào, cô khẽ than một tiếng “A
dì đà phật!”, đầu vẫn không dám quay lại, chuồn ra khỏi thang máy, một hơi chạy
thẳng đến chỗ quầy y tá của tầng chín. Vừa há miệng định hỏi, cô lại phát hiện
mình chẳng biết phải hỏi cái gì. Người nằm viện không phải là Phạn Đoàn, chẳng
lẽ lại hỏi cô y tá là nhà người ta có cậu nhóc nào tên là Phạn Đoàn không à? Mà
người tới thăm bệnh như Phạn Đoàn lại đâu có thuốc phạm vi chăm sóc của bọn họ.
Ngoại trừ một vài manh mối ngắt quãng không rõ ràng mà
cô có thể đoán được, những hiểu biết của cô về đứa trẻ này, chỉ là sự ngang
bướng và sớm phát triển của cậu ta, cũng giống như những hiểu biết về bố của
cậu ta, chỉ còn lại là đầu óc có vấn đề và anh ta là sư thúc đại nhân mà thôi.
Từ trước đến nay cô chưa hề quan tâm tới việc cậu ta xuống núi làm gì, cái gọi
là tìm mẹ, có lẽ cũng chỉ là truyện cười mà thôi. Thứ mà cô để ý, chỉ là phần
của chính mình…
Mặt dày vô sỉ bảo người ta giúp mình thay đổi số mệnh,
thay đổi không được thì liền giở trò xấu xa, chẳng trách bị người ta đem ra làm
tài liệu giáo dục phản diện, cô cũng chẳng có mặt mũi để biện minh cho mình
điều gì.
“Xin hỏi, có một bà họ Nguyễn nào đó đang nằm ở tầng
này phải không?” Cô hỏi cô y tá, ngữ điệu không chắc chắn cho lắm, ngẫm nghĩ
rồi lại thấy không đúng, “Hoặc có lẽ là chồng bà ấy họ Nguyễn”.
“Họ Nguyễn à?” Một cô y tá lật tư liệu bệnh nhân,
nhưng lại bị một cô y tá khác ngăn lại.
“Chính là cái phòng mà Phạn Đoàn ở đó mà.”
“Ồ, phòng Phạn Đoàn ở, phòng 905. Nói đến Phạn Đoàn,
hôm nay cậu ấy không ăn đồ ăn mà chúng ta làm, gọi cũng chẳng thèm để ý. Lẽ nào
kĩ thuật làm đồ ăn của chúng ta lại giảm sút rồi sao?”
“Một món ăn để lừa một cái hôn, cậu đến trẻ con cũng
không bỏ qua.”
“Ai ya! Cậu biết gì chứ, môi Phạn Đoàn mềm mềm mịn
mịn, chạm lên miệng thật là mất hồn.”
Cô nghe hai cô y tá bàn luận, hơi có chút yên tâm,
tiểu quỷ chết tiệt này ở bệnh viện còn không quên gạ gẫm y tá, nhưng mà cũng
tốt, kế thừa được khả năng chân truyền của bố cậu ta, biết dùng sắc đẹp để lừa
cái ăn, không bị đói bụng.
Cô rảo bước dọc hành lang, nhìn số trên cửa phòng, bắt
đầu tìm phòng bệnh 905, thuận theo số phòng đang giảm dần, bước tới chỗ rẻ
phải, chỉ còn lại mấy phòng cô đang chuẩn bị quay người rời đi…
“Sau này mày đừng có đến đây nữa!” Một giọng đàn ông
trầm, có lực bay đến, trong âm lượng vừa phát, có thái độ bài xích cực kì
nghiêm túc, khiến cô phải ý thức mà đứng dán vào tường, không dám đi qua.
Cô đang định thò đầu vào thám thính, muốn ngó chút rồi
đi qua, nhưng lại nghe thấy một giọng nói rất quen vang lên.
“Tôi không thể đến thăm mẹ sao?”
Đó là thứ ngữ khí mà cô chưa từng nghe thấy Phạn Đoàn
nói bao giờ. Giọng nói non nớt mang một chút khàn khàn không tự nhiên, còn có
chút gì đó không giống như khi cậu ta làm nũng bố mình, không giống như khi cậu
ta giở trò xấu, gây sự với cô.
“Mày cảm thấy thế nào?” Giọng đàn ông kia lại vang lên
lần nữa.
“Tôi muốn đợi cho mẹ khỏi bệnh rồi mới…”
“Mới làm gì nữa? Nhận mặt nhau à? Không cần thiết! Bây
giờ, trong cái nhà này đã không có chỗ của mày nữa rồi, dù mày có cố tình tiếp
cận Di Tô cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
“…Tôi không phải cố ý tiếp cận, bởi vì đó là em gái
của tôi, cho nên tôi mới…”
“Di Tô là con gái của tao, tao không muốn nó vì mày mà
xảy ra chuyện gì.”
“Không phải vậy đâu. Di Tô em ấy…”
“Vậy vì sao nó lại bị ốm?” Người đàn ông có chút kích
động cắt lời Phạn Đoàn, rõ ràng không có hứng thú nghe cậu ta dài dòng thêm:
“Sức khỏe của Di Tô vốn đã được điều trị tốt rồi, vì sao khi mày xuất hiện lại
liền bị ốm? Bố của mày vì sao khi mày mới sinh ra chưa được bao lâu đã gặp tai
nạn mà mất? Bệnh của mẹ mày tuy có lúc khỏe lúc yếu, nhưng khi bà ấy kết hôn
lần nữa và sinh ra Di Tô liền không còn phát bệnh. Tao không phải bố của mày,
không có nhiều sự nhẫn nại với mày như vậy, tao chỉ muốn nói với mày một câu,
bảo mày biến mất trước mặt vợ của tao và con gái của tao, ngay bây giờ!”
“…”
Cô nghe thấy một tràng tiếng khịt mũi yếu ớt, dùng sứ
chặt môi dưới lại.
Người đàn ông im lặng một hồi, lại tiếp tục nói: “Mẹ
của mày… bà ấy không phải là người ác độc, mày đừng có hận bà ấy. Lúc đầu không
phải là bà ấy muốn vứt bỏ mày, mà là người trong nhà này nhân lúc bà ấy bị bệnh
nặng mà bắt mày đem đi. Bà ấy sa sút mất một thời gian dài, cho đến khi nhận
nuôi Di Phấn cùng tuổi với mày. Mày hà tất phải quay về để khơi lại vết thương
cũ của bà ấy. Để bà ấy quen đi chẳng phải càng tốt sao? Chúng ta bây giờ có một
gia đình rất hoàn chỉnh, có được hai đứa con gái, như thế đối với bà ấy cũng đủ
rồi”.
“… Bố tôi nói, tôi không phải là nghiệp chướng, là các
người làm sai mà thôi. Bố tôi nói, tôi sẽ không hại người, bố tôi nói…”
“Thế thì đã sao? Mày cảm thấy bà ấy sẽ vui vẻ khi nhìn
thấy mày ư?”
“…”
“Được rồi, mày về đi, nếu như muốn tiền hoặc là thứ gì
khác, mày cứ bảo người nuôi mày đến nói chuyện với tao. Tóm lại, tao không muốn
nhìn thấy mày xuất hiện trước mặt vợ và con gái tao nữa.”
Một tiếng đòng cửa vang đến, cô nghe thấy những tiếng
thút thít yếu ớt, tiếng khóc rất nhỏ nhưng vẫn có thể cảm nhận được do phòng
bệnh quá yên tĩnh.
Cậu ta khóc ấm ức như vậy, khiến cho hàm răng đang cắn
chặt môi của cô lại cắn sâu vào da thịt thêm mấy phần. Từ đầu tới giờ, chân cô
vẫn không bước nổi. Đột nhiên cô cảm thấy mình rất mất mặt, ai bảo cô là một
tấm gương phản diện cơ chứ. Làm cho cô không dám kích động xông vào, chỉ thẳng
mặt người đàn ông kia, mà chửi tổ tông mười tám đời nhà ông ta. Bệnh thần kinh,
mê tín dị đoan gì chứ, tội nghiệt cái đầu ông ta đó. Ông ta mới là nghiệp
chướng, ông ta đã gặp qua nghiệt chướng nào đáng yêu như vậy chưa? Mắt to, mũi
thẳng, môi mọng…Tự đi mà khắc cha khắc mẹ của ông ta, đi mà hại người nhà của
ông ta, đi mà lo cái số mệnh của ông ta đi…
Những lời này, cô đều không cớ tư cách nói, cô cũng
giống như cái người kia, suốt ngày nghi thần ngờ quỷ, lúc nào cũng hoang mang
sợ hãi. Nếu như nói, những người thế này là những kẻ phạm pháp, có lẽ cô là
người đầu tiên nên bị bắt đi xử bắn rồi.
Cô như vậy, căn bản không có tư cách đi nói giúp Phạn
Đoàn…một câu cũng nói không được
“Chị Hồ?” Giọng nói hơi khàn khàn vang lên, kèm theo
đó là tiếng sụt sịt: “Chị ngồi xổm ở đây làm gì vậy?”.
“…” Cô đang ngồi xổm, cúi đầu xuống, lắc lắc, không
dám nhìn cậu ta.
“Ồ, chắc chắn là do em đã lâu chưa về nhà, chị đến tìm
em đúng không?”
“…”
“Thật may, vẫn có người đến đón Phạn Đoàn về nhà. Em
không phải là đứa trẻ không có ai cần, bọn họ không cần em, bọn họ sẽ hối hận.”
“…” Cô từ từ đưa mắt lên nhìn thằng nhóc, đã khóc nhom
nhem cả mặt, lại đột nhiên nở một nụ cười: “Đương nhiên phải hối hận chứ, em
lớn lên rồi, chắc chắn sẽ nghiêng nước nghiêng thành”.
“Nhưng mà làm thế nào đây, em vẫn rất muốn khóc, vì
sao lại không cần em, vì sao lại quên em, vì sao lại tìm người khác thay thế vị
trí của em? Sư bá lần nào cũng đều nói với em, mẹ rất là nhớ em, đang đợi em
xuống núi để cùng gia đình đoàn viên, nói em không phải là đứa trẻ không ai có
ai cần, chỉ cần em với bố tu luyện thật trong sạch, đem những nghiệp chướng tiêu
trừ đi hết, thì sẽ có thể xuống núi.”
Cô không biết phải giải thích như thế nào với một đứa
trẻ mà chuyện đời của nó còn phức tạp hơn cả số mệnh. Số mệnh là hư ảo, nhưng
cảm giác của con người lại là thực. Thứ bọn họ không cần, không phải là cậu,
thứ bọn họ phải quên đi, cũng chẳng phải là cậu. Thứ mà họ không cần, họ phải
quên chỉ là cái hồi ức khi cậu vừa mới xuất hiện. Đó mới là thứ khiến người ta
không mong muốn, khiến người ta muốn gạt bỏ, muốn quên đi. Thế nên, bọn họ đã
đem toàn bộ những thứ không vui liên quan đến cậu mà xóa sạch đi. Cậu không
phải là nguyên nhân, không phải là kết quả, chỉ là một thứ đã tồn tại trong đó.
Mẹ cậu cần một khởi đầu mới, cần quên đi người chồng quá cố, cần quên đi đứa
con đã mất. Cho nên, cậu mới bị người khác thay thế, không có bất cứ quyền lựa
chọn nào khác.
An ủi một đứa trẻ mới bảy tuổi đầu, cô cũng làm không
được. Cô chẳng hề biết, sư thúc đại nhân an ủi đứa trẻ này như thế nào. Cô chỉ
mới gặp tình huống này một ngày, còn anh thì đã có cả mấy năm để thực hành. Cô
choàng tay lên bờ vai nhỏ bé của cậu ta, kéo cậu ta vào trong lòng, đưa tay lau
khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của cậu ta: “Chị không có mùi thơm như bố ngực
cũng không phẳng, không tiện để cho em dựa. Nhưng em cứ cố gắng, cứ cố gắng dựa
vào chị, được không nào?”.
Thằng nhóc dựa vào ngực cô, hơi ngây ra, ghì sát hơn
nữa, ôm chặt lấy cô: “Chị Hồ!”.
‘Ừ?”
“Bố không phải là cố ý.”
“Chuyện gì?”
“Bố không phải là cố ý không xui xẻo cho chị em.”
“…”
“Bố chính là vì Phạn Đoàn nên mới…”
“Chị biết rồi!” Cô vội vàng cắt lời, không muốn nghe
cậu nói tiếp.
“Bố cũng rất muốn xui xẻo, nhưng ông không muốn để cho
Phạn Đoàn nhìn thấy.” Nếu như ông thuận theo yêu cầu của chị Hồ, có lẽ sẽ khiến
cho Phạn Đoàn nhớ lại cái số mệnh vớ vẩn gì đó, cái lời lẽ quỷ quái nghiệp
chướng gì đó.
“Bố em đúng là một ông bố tốt!” Đối với cậu ta mà nói.
“Vâng!”
“…” Nhưng không phải là một sư thúc tốt, đối với cô mà
nói.
Cõng Phạn Đoàn khóc mệt rồi ngủ mất, cô đem những lời
cảnh cáo của bà chủ câu lạc bộ mà chuyển qua não sau, đứng trước cửa câu lạc bộ
trai bao, cúi đầu giải phóng bớt chút áp lực. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt
như thấy người ngoài hành tinh để nhìn cô. Ngay đến cả Tần Vĩnh Thi ra ngoài
tiếp khách mấy lần cũng thấy không vừa mắt, chỉ đành cười bắt chuyện với cô:
“Tiểu thư à, cô cõng một đứa trẻ, cứ như thần giữ cửa đứng ở đây đã rất lâu
rồi, bất luận người cô đang đợi là ai, đều rất dễ ảnh hưởng đến việc làm ăn của
anh ta đấy”.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, mím chặt môi, không
muốn thừa lời.
“Cô chẳng thèm để ý đến tôi ư? Vậy là Thiên Lưu lại
cho rằng cô thích loại hình như tôi cơ đấy. Hại tôi lần nào cũng đều bị cậu ta
nhìn thật lạnh lùng, thật oan uổng.”
Tần Vĩnh Thi nhún nhún vai, quyết định không hỏi thăm
cô có cần người phục vụ không nữa. Chẳng có người phụ nữ nào sau khi khóc lọ
lem mặt mũi, cõng theo một đứa trẻ, lại chạy tìm đến hoan lạc cả.
Một chiếc xe màu bạc hào hoa lái đến bãi đỗ xe của câu
lạc bộ trai bao. Chiếc xe dừng trước cửa lớn của câu lạc bộ. Cô từ từ quay đầu,
nhìn cái người cô đã đợi cả buổi tối kia ra khỏi chiếc xe. Anh nâng tay nhìn
đồng hồ, rõ ràng đang kiểm tra thời gian tan làm của mình, mà người khách kia
rõ ràng ăn “đậu phụ”[1] của anh vẫn còn chưa đủ, từ chỗ ghế lái bước tới, đang
định lợi dụng chút thời gian thân thiết cuối cùng.
Bức tranh này cô nhìn có chút quen thuộc. Điểm không
giống đó là, lần trước, cô trốn ở phía sau nhìn, lần này thì cô cõng một đứa
trẻ trên lưng, đi vòng lên phía trước, một tay kéo cô gái kia ra.
“Cô làm cái gì vậy?” Có người rõ ràng không thoải mái
vì việc truy hoan của mình bị gián đoạn. Chiếc giày cao gót lùi về phía sau hai
bước, phát ra tiếng “Loẹt quẹt!”.
“Trả con cho anh ấy!” Cô nghiêng người một chút, lộ ra
đứa trẻ đang mút ngón tay ngủ trên lưng mình.
“Thiên Lưu, anh… anh có con rồi sao?”
“Đã bảy tuổi rồi.” Cô trừng mắt với cô nàng khách hàng
ít thấy chuyện lạ kia một cái, không thèm nhìn cái người vẫn im lặng đứng đối
diện kia, chỉ chìa lưng, ra hiệu cho anh đón lấy.
Anh đón lấy tiểu quỷ đang bám trên lưng cô, ôm vào
lòng mình, để cậu ta tìm được một vị trí thoải mái, theo thói quen dụi dụi vào
ngực anh mà tiếp tục ngủ ngon lành.
“Em biết quy tắc của anh, anh vẫn đang trong giờ làm,
không thể nói chuyện với em, anh nghe em nói là được rồi.” Cô cúi đầu, nói với
anh.
Anh không nói gì, sự im lặng tối tăm trời đất đang phủ
đến.
“Nó khóc lâu rồi, mệt quá nên ngủ mất.” Cô vẫn cúi đầu
nói.
Anh cũng vẫn im lặng.
“Em không biết an ủi nó thế nào, chỉ đành đến tìm
anh.” Cô nhìn đôi giày đen sáng bóng của anh, khoảng cách từ đó tới chỗ cô cũng
không coi là xa lứm. Cô hít một hơi thật sâu: “Được rồi, em đi đây!”. Cô nói
xong liền quay người, dữ dội nhìn người khách nữ đang há miệng kinh ngạc nhìn
Thiên Lưu. Khuôn mặt đó méo mó khủng khiếp, khiến cô thực sự hiếu kì không biết
sau lưng mình có kì quan thế giới gì.
Kết quả, cô còn chưa kịp phản ứng, thì nghe thấy một
tiếng nói yếu ớt từ phía sau bay đến.
“Em không dám nhìn anh?”
Cô như bị mấy tiếng ai oán và khinh bỉ này giữ chôn
chân tại chỗ, cắn chặt răng và chuẩn bị bỏ đi.
“Em đã làm việc gì đó sao? Sao lại không dám nhìn
anh?”
“Em sợ bà chủ câu lạc bộ sẽ sai người tới đuổi em.” Cô
rụt rè trả lời anh.
“Anh muốn em quay lại nhìn anh.”
“Em không muốn nhìn anh! Nhìn thấy anh rồi em sẽ muốn
đập cho anh một trận, đập cho anh một trận cũng chính là cái cớ để bà chủ sẽ
không bỏ qua cho em. Em không muốn không vượt qua được chính mình nữa!” Cô quay
lưng về phía anh, ưỡn thẳng người, cao giọng nói. “Dù gì em đã từng là tài liệu
giáo dục phản diện rồi, đã là kẻ hết thuốc chữa, chuẩn bị ôm cái số mệnh thối
nát kia sống cả đời rồi. Thay em rời đổi cái số mệnh, khiến em phải động lòng,
đều là việc anh sớm sắp xếp rồi đúng không? Vì muốn bà chủ câu lạc bộ giúp anh
trở thành mẫu người mà em thích, cho nên, anh mới vào đây, đúng chứ?”
“…”
“…Anh tại sao lại không phủ nhận.”
“…”
“Tại sao anh không nói, anh bị trúng tiếng sét ái tình
với em ở trên núi, xuống núi nhìn thấy liền yêu em? Xí, em đã nói rồi, em đâu
có chỗ nào khiến cho người ta yêu thích chứ. Em không biết viết ‘Hạ Thiên Lưu’,
chỉ biết ngày ngày nguyền rủa anh xui xẻo, chỉ biết chạy ra ngoài đào hoa, chỉ
biết mắng anh là phiền phức…Loại người này, anh vẫn muốn thích, cũng là việc
rất khó.” Cô vò vò đầu, cảm thấy mình thật sự rất mất mặt, không thể tìm ra
mình có điểm nào khiến cho anh thích
“Anh thích em!”
Anh nghe xong một đoạn lảm nhảm dài lê thê của cô thì
tiếp lời rất tự nhiên. Anh hoàn toàn không phải bị trúng tiếng sét ái tình,
hoàn toàn không phải nhìn thấy liền yêu. Cứ coi như đây là một việc rất khó, cứ
coi như vốn dĩ không phải là mong muốn của anh, cứ coi như không nằm trong sự
sắp xếp của anh, nhưng mà anh vẫn làm được rồi, lại rất nhẹ nhàng, thậm chí
cũng không phải phí chút sức lực nào. Khi anh còn chưa kịp phản ứng, chẳng hiểu
sao lại liền làm được điều đó.
‘Thịch, thịch!”
Trái tim nhỏ bé của cô vì sao đến bây giờ vẫn không
học được cách ngoan ngoãn thế này?
“Anh bây giờ không có tay để kéo em lại, em rốt cuộc
có muốn quay đầu lại nhìn anh không?” Anh nói ra chỗ khó của mình.
Đầu cô hơi ngoảnh lại, nhưng lập tức lại như bị bản
thân níu lấy cứng đơ. Cô không muốn bị mắc lừa, không thể bị mắc lừa nữa. Cái
loại người giống như những lời cô mô tả, sẽ không thể có ai thích. Cứ coi như
có người thích, thì người đó cũng sẽ không phải là cái người đang ở phía sau
cô, cái người cứ nhất nhất căm ghét số mệnh kia, cái người nỡ lấy cô ra làm mồi
nhử, cái người tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu xui xẻo vì cô. Cô ý à, cái loại
như cô và những người ức hiếp Phạn Đoàn kia đã cùng đứng trong đám người cặn bã,
cùng với một số kẻ khốn nạn mê tín dị đoan để thống nhất một chiến tuyến rác
rưởi, cùng với những kẻ thần kinh, nghi thần ngờ quỷ, không có lý trí, gặp phải
chuyện gì là đổ lỗi bừa bãi cho người khác, đứng cùng trên một con thuyền giặc.
Đến cô cũng muốn khinh bỉ chính mình, thì anh có lý do gì mà thích cô chứ? Điên
rồi? Điên rồi? Bị cửa kẹp đầu rồi sao?
Hay là…anh lại muốn đem cô ra làm tài liệu giáo dục
phản diện?
Là anh lừa cô, anh đùa cợt cô trước, cho nên, phải là
anh không có mặt mũi gặp cô mới đúng. Vì sao, anh lại vẫn có lý lẽ để bắt cô
quay lại nhìn anh? Cô là loại người không tốt, cô không dám, không dám, không
dám!
“Phạn Đoàn, giao cho anh. Nếu như nó muốn về nhà, em
sẽ đến đón nó. Bye bye!”
Cô đột nhiên bỏ chạy, vẫn cố quay đầu nhìn thoáng qua
anh.
Ánh mắt cô trong phút chốc nhìn anh, biểu hiện của anh
dường như khiến cô cảm thấy, anh chỉ muốn nói với cô, anh thực sự nhớ cô, rất
nhớ, rất nhớ.
_________________________________
[1] Đậu phụ: từ lóng trong tiếng Trung, ý chỉ tiếp xúc
thân mật giữa nam và nữ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT