Đây là cảm giác đầu tiên khi Hồ Bất Động mở cửa phòng
của Trác Duy Mặc. Cô đóng sầm cửa lại, hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa
cầm chìa khóa run run cắm vào ổ khóa, vặn chìa, mở ra, vô cùng cẩn trọng.
Cô lén thò đầu vào trong thăm dò, vẻ mặt chực khóc
quan sát khắp căn phòng. Căn phòng này tương đối rộng, ánh sáng cũng không tồi,
chỉ có điều…
Một chiếc giường đôi rộng kê chính giữa phòng, đệm lò
xo hơi lõm xuống ở giữa do sức nặng quá tải, ga trải giường màu xanh đậm một
nửa treo trên giường, nửa còn lại rơi dưới đất. Trên giường, khắp nơi là khuy
áo sơ mi bị đứt, khóa quần bò hỏng, thắt lưng không có đầu móc, tất chỉ còn lại
một chiếc. Hộp mì ăn liền bỏ lại trên ti vi, vỏ chai bia lăn lóc dưới chân
giường, tạp chí khiêu dâm vứt bừa bãi trên bàn, đầu mẩu thuốc lá chất đầy gạt
tàn, còn cả những hộp bao cao su đã dùng hết. Ông trời ơi! Đây rốt cuộc là sào
huyệt của loại dã thú gì vậy!
Cô đứng buông thõng hai tay, cười khổ nhìn bức tranh
bi thảm như mới trải qua một trận cuồng phong hay động đất kinh khủng trước
mắt. Ngoại trừ chồng đĩa phim A xếp ngay cạnh ti vi là khá quen mắt, toàn bộ
khung cảnh giống như pháo hoa đang nổ trong đầu óc cô vậy. Cô chấp nhận số phận,
xắn tay áo, bước vào phòng. Đột nhiên, chân cô giẫm phải thứ gì đó mềm mềm, cúi
đầu xuống, dùng hai ngón tay kẹp lấy vật thể bằng lụa đen trên mặt đất, cô cắn
răng, nuốt nước bọt.
“Khốn kiếp, ai lại thay nội y trước cửa thế này?”
Hồ Bất Động sai rồi. Trác Duy Mặc không hề thay nội y
trước cửa nhà, anh ta chỉ giũ bỏ tất cả những bó buộc trần thế ở đó, để nhanh
chóng đi bắt nạt cái giường đáng thương đang phải chịu sức nặng quá tải. Vậy
thì theo suy luận, cách chiếc quần lót không đầy ba mét sẽ phát hiện một chiếc
áo ngực ren màu đen sẫm, đã bị xé rách. Cô dám khẳng định!
Chiếc dây áo màu đen đáng thương bị giằng đứt, đến
những mảnh ren nhỏ cũng vứt đầy một bên, cô chỉ có thể dựa vào những thứ còn
sót lại cạnh đó, đoán đây là áo ngực của phụ nữ, hơn nữa đệm áo còn khá dày. Cô
tiện tay vứt thứ đồ chơi trong tay xuống tấm thảm nhỏ trong một góc trống, cả
chiếc tất dài bị giằng rách, miếng vải nhỏ của đồ lót tơ lụa màu hồng phấn khả
nghi, và vô số những sợi lông mi giả, rồi là vòng, bông tai, cài áo ngổn ngang
khắp nơi.
“Giữa bãi chiến trường này mà bọn họ cũng có thể làm
sao?” Cô nhìn một lượt căn phòng của người đàn ông độc thân, não nề cất tiếng,
“Con người quả nhiên là loại động vật bị dục vọng sai khiến. Haizzz!”
Than thở xong, cô mở chiếc tủ đựng đồ, lấy ra chiếc
máy hút bụi vẫn còn tương đối mới, kèm theo một đống dụng cụ vệ sinh, bắt đầu
làm công việc dọn dẹp. Bà chủ kia chắc chắn muốn tiết kiệm tiền thuê người dọn
vệ sinh mới bắt cô đến làm nô dịch. Bà ta kiếm tiền như nước, thế mà chút tiền thuê
người giúp việc cho con trai cũng không nỡ bỏ ra. Biết anh ta không có khả năng
thu xếp cuộc sống riêng của mình, còn muốn anh ta ra ngoài sống làm gì? Ở nhà
sẵn người cơm bưng nước rót, hoặc thậm chí có người đưa bao cao su cho chẳng
phải tốt hơn sao?
Trác Duy Mặc ở tầng dưới khu chung cư nhà mình. Anh
tắt máy xe, nhận lấy điếu thuốc và bật lửa từ mấy người bạn cũng lái xe máy
giống mình đưa cho, châm thuốc rồi rít một hơi thật sâu, sau đó nhảy xuống xe
quay người muốn lên nhà. Chợt phía sau có tiếng nói giữ anh lại.
“Này, Duy Mặc, dù gì cũng tan là tối nay ra ngoài chơi
bóng không? Rất lâu không chơi rồi. Huỳnh Nhất Nhị thực sự biến thành đứa con
ngoan rồi sao? Cậu ta thực sự không xuất hiện nữa sao?”
Anh quay đầu nhìn người vừa gọi mình lại, hai tay đang
vung vẩy làm động tác như đánh bóng, bèn xua tay.
“Không đi sao? Hai người bọn cậu làm gì vậy? Muốn học
theo đám phụ nữ ở nhà thêu hoa sao? Hay là hôm nay cậu vẫn muốn đi xem mặt?”
“Khốn kiếp, lại là tên khốn nào lắm lời?” Anh ném điếu
thuốc vừa rít được hai hơi xuống đất, gí mũi giày dập tắt nó.
“Ha ha! Chẳng phải cậu trở mặt với mẹ cậu rồi sao?
Loại phụ nữ mà bà ta dắt cho, cậu cũng chấp nhận sao?”
“Đều là đàn bà, chẳng có gì không giống nhau cả. Tại
sao lại không chấp nhận được.” Nói xong, anh còn đệm thêm mấy tiếng “hừ hừ” khe
khẽ.
“Ồ, nói như vậy là, cậu xơi tái cô ta rồi sao?”
“…” Đám hạ lưu này đúng là khốn kiếp! Thật không muốn
nhận quen biết bọn chúng.
“Này, đang hỏi cậu đấy, làm gì mà phải liếc đi chỗ
khác vậy?”
“…” Khốn kiếp, ai thèm liếc đi chỗ khác. Anh chỉ kiểm
tra xem dây giày có bị tuột không thôi.
“Tối qua, bọn chúng đều đánh cược cậu vẫn chưa xơi tái
con nhỏ đó, chỉ mình tớ cược cậu chắc chắn đánh nhanh thắng nhanh rồi. Cậu đã
ăn chưa? Nói đi xem nào!”
“Khốn kiếp, bọn khốn kiếp chúng mày!” Dám đem chuyện
riêng của anh ra để đánh cược, khốn kiếp!
“Hỏi cậu đó. Đã ăn hay chưa? Chốt lại một câu đi.”
“Haizzz! Cậu đúng là đồ ngốc! Còn phải hỏi gì nữa. Nếu
ăn được rồi, cậu ta còn ở đây mà ấp a ấp úng sao? Cậu thua rồi, đưa tiền đây!
Đừng cố vớt vát nữa, cậu không thấy gần đây cậu ta rất xui xẻo sao? Làm sao mà
đánh nhanh thắng nhanh được.”
“Này, tớ nói này Duy Mặc, cứ coi như cậu không đánh
nhanh thắng nhanh, thì cũng phải đạt đến một cấp độ nhất định rồi chứ? A hay
B?”
“…” Khốn kiếp, ai cho phép hắn ta dùng cách miêu tả
sinh động như thế. “Cái gì A, cái gì B chứ?”
“Tớ xin đấy, thế giới này đang xoay, có xoay cũng
không thể xoay đến mức Trác Duy Mặc cậu làm bộ yêu đương trong sáng. Giả vở vừa
thôi! Mau nói đi, tốt xấu gì cũng cho tớ gỡ gạc chút chứ.”
“Những từ ngữ chuyên môn này Trác Duy Mặc không hiểu
đâu. Cậu ta trước giờ chỉ ‘giỏi thực hành không ưa lý thuyết’, đầu óc tuy mơ hồ
nhưng ‘ra trận’ thì không ai bằng đâu. Cậu giải thích cho cậu ta đi.” Một tên
khác khoác vai người anh em thua cược. “A là đây.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào
miệng mình. “B là đây.” Hắn sờ lên ngực mình. “Còn C… chắc không cần tớ phải
nói nữa chứ?” Mắt hắn ta bắt đầu liếc xuống dưới.
“…” Khốn kiếp, Trác Duy Mặc tức giận muốn tìm cái búa,
đập vỡ đầu mấy thằng kia cho bõ tức.
“Duy Mặc, cứ coi như chưa đến C, cậu ít nhiều cũng
phải sờ qua đỉnh thánh nữ rồi chứ?”
“Chưa sờ đến!” Giọng anh chán nản, anh muốn cho gã kia
thua chết mới hả.
“Hả? Cậu… chưa ra tay sao?”
“Ừ!” Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt thách thức như muốn
nói: “Thì sao nào?”.
“Vậy… miệng?”
“Cũng chưa hôn!” Vẫn giọng điệu đầy chán nản. Phải
khiến gã thua sạch, đáng chết, dám lấy anh ra làm vật đánh cược.
“Đừng nói với tớ, cậu thậm chí còn chưa cầm tay cô
ta.”
“…” Anh hơi sững lại. “Khốn kiếp, tại sao bản thiếu
gia phải nói cho bọn mày biết? Cút đi cho khuất mắt!” Nói xong, anh giơ chân đá
mấy cái vào chiếc xe.
“Mày nhớ lấy, tiền ăn uống của tao tuần này mày phải
thanh toán cho tao, vì đã hại tao thua một khoản tiền lớn, ha ha!” Gã thua tiền
vội khởi động xe, chạy mất nhưng tiếng chửi bới vẫn vọng lại từ xa. “Trác Duy
Mặc, tên khốn!
“Chúng mày mới là đồ khốn!” Anh gầm lên, rồi đút tay
vào túi bỏ lên lầu. Vừa nhét chìa khóa vào lỗ khóa toan mở cửa, anh phát hiện
cửa nhà mình chỉ khép hờ, bên trong còn vọng ra những âm thanh quái dị khiến
anh dừng lại, đứng ngây ra trước cửa một lát.
“Áo thì vứt trong tủ, quần lại nhét trong ngăn kéo,
thùng rác mua về nhưng không sử dụng, hộp bao cao su, hộp mỳ ăn liền vứt lung
tung lẫn lộn. Đây là căn phòng quỷ quái gì không biết nữa! Dọn dẹp nửa ngày
trời mới phát hiện thứ sạch sẽ nhất chính là chiếc thùng rác đặt trong góc nhà.
Còn gì nữa? Đĩa phim A xem xong thì phải nhớ đem trả lại chứ, rõ thật là, giấy
giục trả đồ đã lâu như vậy rồi, tiền bồi thường quá hạn cũng không biết bao
nhiêu mà tính. Ý… còn cái gì cần ghi chép nữa nhỉ? À đúng rồi! Tạp chí khiêu
dâm, xem xong vứt trong tủ sách. Còn nữa, không được vừa ăn mỳ vừa tiện tay xé
tạp chí ra để lau bàn, thật quá đáng! Lại còn xé đúng bộ phận quan trọng nhất
của phụ nữ nữa chứ. Đồ đáng ghét!”
Anh lấy bộ phận quan trọng của phụ nữ đem ra lau bàn
khi nào vậy? Anh chỉ tiện tay xé mà thôi, ai rảnh rỗi để ý xem phải xé tấm hình
ở bộ phận nào? Bỏ đi, chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là, cô làm thế nào
mà vào được phòng của anh?
Khoan đã, đây là phòng… phòng của ai? Anh chau mày
nhìn lại căn phòng của mình qua khe cửa, thực sự không nhận ra đây là phòng của
ai. Chiếc ga giường màu xám nhạt được trải lại gọn gàng, phủ chiếc chăn cùng màu
lên trên. Đồ vật màu hồng nhạt với những viền hoa trang trí đặt trước cửa hình
như là thùng rác. Mấy hộp mỳ ăn liền trên ti vi đã không cánh mà bay, hộp bao
cao su cũng không thấy đâu nữa, cả đống quần áo vứt bừa bộn trên sàn nhà cũng
không biết mất tích đi đâu, ngay đến đôi tất sáng nay anh lật tung cả phòng
cũng chỉ tìm được mỗi một chiếc cũng không còn ở vị trí cũ. Thay vào đó là căn
phòng sạch sẽ, ngăn nắp, đồ đạc được xếp gọn ghẽ. Cả căn phòng sáng bóng lạ
thường, như thể đang cười nhạo rằng những ngày tháng trước đây anh sống như
loài gián, chuột và cảnh cáo đây không phải là thế giới anh nên tồn tại, đứng ở
ngoài cửa, đừng có bước vào…
Khốn kiếp, thật vô lý! Đây là phòng của anh, chẳng lẽ
anh phải đứng ngoài cửa không dám vào vì sợ làm bẩn mọi thứ sao?
Hồ Bất Động đang ngồi trên bàn hì hục viết lách gì đó,
đột nhiên ngẩng đầu, giơ tờ giấy viết hàng chữ “Những việc cần chú ý trong cuộc
sống” lên, hài lòng gật đầu. “Ừ, viết xong rồi, không đủ thì sẽ bổ sung sau.”
“Băng dính trắng, băng dính trắng, không có băng dính
trắng.” Cô nói xong đặt tờ giấy trong tay xuống, cúi đầu, lần lượt kéo từng
chiếc ngăn kéo bàn. Ngăn kéo đầu tiên… Ý! Toàn bộ được cô dùng để chứa đĩa phim
A. Ngăn kéo thứ hai, chất đầy tạp chí khiêu dâm. Ngăn kéo thứ ba… Hừm! Vừa rồi lúc
thu dọn cô đã bỏ qua ngăn kéo này, không biết bên trong đựng thứ gì, chắc không
phải cũng toàn mấy thứ như bao cao su chứ? Cô kéo mạnh ngăn kéo ra, khom người
xuống nhìn…
Một chiếc mũ?
Cô chớp mắt, dường như vẫn chưa dám tin chắc vào thị
giác của mình. Phải nhìn kĩ lần nữa.
Đúng là một chiếc mũ. Ngoài chiếc mũ ra, trong ngăn
kéo không còn vật gì khác, không có vật gì đặc biệt, cũng không có món đồ trang
sức đáng yêu nào cả. Một chiếc mũ tối màu đơn giản, không to lắm, hai sợi dây
trang trí khá bắt mắt rủ xuống hai bên. Rõ ràng đây là mũ con gái.
Cô nghe phía sau mình có hơi thở rất mạnh liền giật
mình quay lại. Một cánh tay to lớn trực tiếp vươn ra hướng đến phía chiếc mũ cô
đang cầm trong tay, giật ngay lấy nó.
“Á!” Hành động bất ngờ của Trác Duy Mặc khiến cô giật
mình lăn khỏi ghế, ngồi bệt xuống đất ngước mắt nhìn anh. Anh hơi mất tự nhiên,
liếc mắt nhìn đi chỗ khác, giấu chiếc mũ trong tay ra sau lưng. Nhưng vẫn thấy
chưa yên tâm liền chau mày, kéo ngăn kéo ra, nhét trả chiếc mũ vào trong đó,
rồi dùng chân đóng ngăn kéo lại. Xong đâu đấy mới hé cặp môi vẫn mím chặt ra.
“Sao cô lại ở đây?”
“…” Cô nhìn một loạt động tác lúng túng của anh, anh
đang xấu Hồ sao? Cô há hốc mồm, nhìn ngăn kéo mới tiếp nhận lại chiếc mũ kia.
Là quà anh ta muốn tặng cô gái nào sao? Có vẻ anh ta rất trân trọng nó nên mới
giấu kín trong một thế giới riêng như vậy. Một người đàn ông vốn quen bừa bộn
như anh ta mà cất giữ vật đó cẩn thận như vậy thực là hiếm có. Nhưng sao anh ta
không tặng đi? Anh ta thực sự biết xấu Hồ sao?... Trác Duy Mặc biết xấu Hồ…
thật khủng bố!
“Cô nhìn đi đâu vậy? Bản thiếu gia đang hỏi cô đó.”
Thấy cô còn lưu luyến chiếc mũ, anh hắng giọng, quát. Có lẽ anh chột dạ vì sợ
cô phát hiện ra, chiếc mũ đó là món quà anh định tặng cô từ nhiều năm trước, để
cô che đi cái đầu trọc lốc hồi đó. Kết quả vì cô đổi chỗ ngồi, nên giờ nó mới
nằm
“Mẹ… mẹ anh bảo tôi đến giúp anh thu dọn phòng!”
“…” Anh sững lại một lát, rồi chau mày, nói: “Tất cả
đều do cô thu dọn sao?”. Anh quét mắt khắp phòng, sự ngăn nắp, sạch sẽ quá mức
khiến anh nhất thời không quen lắm.
“Đúng vậy!” Cô đứng dậy, chỉ vào tờ giấy trên bàn.
“Đây là những điều khoản anh phải học thuộc, anh phải biết phòng của anh là cho
người ở, không phải chỗ ở của động vật bốn chân. Còn đây là những thứ đồ cần
thiết trong cuộc sống sinh lý, anh chớ vất lung tung!” Cô vỗ vỗ vào ngăn kéo
đựng đống đĩa phim A và tạp chí khiêu dâm.
“Mùi gì vậy?” Anh khịt khịt mũi, phòng mình có mùi
hương lạ.
“Chất làm trong lành không khí.”
“Khốn kiếp, khó ngửi chết đi được!”
“Còn dễ ngửi hơn so với mùi hooc-môn quyện lẫn mùi mỳ
ăn liền đêm qua.”
“…”
“Còn nữa, chỗ đồ này xử lý thế nào?”
“Đồ gì?”
“Những thứ bị cầm thú xé rách vẫn còn sót lại.”
“…” Anh liếc nhìn một cái, thấy cô hất hàm về phía
đống “thi thể nhỏ” trong góc phòng, liền bước nhanh đến đó. Vừa nhìn thấy, anh
lập tức hơi ngượng ngập, rồi giơ chân toan đá cái đống rác đó ra khỏi cửa.
“Này, này, này! Anh định đá chỗ đồ này ra khỏi cửa
sao?” Cô vội vàng chạy ra ngăn cản.
“Sao? Không được sao?”
“Sự trong sáng của anh sớm đã về con số không rồi, anh
không cần tự biêu riếu mình thế đâu. Anh đá những thứ đồ táo tợn này ra ngoài
cửa, anh không thử nghĩ xem hàng xóm sau này sẽ đánh giá anh ra sao sao?”
“…”
Cô rút một tờ báo cũ, đưa cho anh. “Bọc chúng lại rồi
tự mình xử lý.”
“…” Anh cắn răng giật lấy tờ báo cũ, vụng về gói ghém
toàn bộ đống rác rưởi trên mặt đất lại, tiện tay ném luôn vào thùng rác cạnh
cửa, lại liếc nhìn đống quần áo đã giặt sạch treo ngoài ban công, thở dài nói:
“Quần áo… cũng là cô giặt sao?”. Bao gồm cả mấy chiếc quần lót ngoài đó?
“À, là tiệm giặt là dưới lầu, hóa đơn đặt ở trên bàn,
đợi lát nữa nhớ trả tôi tiền, tôi miễn phí giúp anh dọn dẹp không có nghĩa giúp
anh thanh toán cả hóa đơn đâu!”, cô giải thích thêm: “Nhưng quần lót chà bằng
tay thì vẫn tốt hơn, tiệm giặt đồ giặt không sạch đâu. Sau này anh đừng đem cả
đống quần áo còn chưa phân rõ ra tiệm giặt đồ… giặt…”. Cô nói đến đây thì im
bặt, vì phát hiện anh cứ trơ ra đó mà nhìn trái ngó phải, không dám nhìn thẳng
vào cô, thậm chí anh còn cố tình cào mấy sợi tóc để che đi khuôn mặt đỏ ửng của
mình.
Làm gì vậy? Vì sao cô bỗng cảm thấy dường như chân tay
mình cũng thừa thãi vậy? Nói thật, ở với bố lâu, trong căn nhà chỉ toàn đàn
ông, cô đã quen với những công việc không tên không tuổi này rồi. Anh cần gì
phải đỏ mặt? Cô phải kiềm chế không để trái tim nhỏ bé của mình nhảy nhót.
Không được nhảy! Bình tĩnh lại! Hãy nghĩ đến những hành vi cầm thú anh ta có
thể làm, tất cả những hành vi cầm thú… Không được, cô phải chạy trốn. Nếu cứ
tiếp tục thế này, anh sẽ lại bắt cô tắt âm thanh ồn ào trên người mất…
Hừm… đợi chút… hình như không chỉ mình cô ồn ào. Cô
nghe thấy tiếng động gì đó từ lồng ngực anh truyền ra.
“Này, anh nghe thấy tiếng thịch thịch không?”
“Khốn… khốn kiếp, âm thanh vớ vẩn gì thế? Cô tránh xa
bản thiếu gia ra một chút!” Anh nhìn cô đang từ từ vươn cổ lại phía mình, lập
tức ấn tay lên trán cô, đẩy cô ra.
“Nhưng tôi cứ cảm thấy dường như…”, có chút quen tai.
“Cút ra xa một chút! Không được lại gần bản thiếu gia.”
“Lẽ nào anh không cảm thấy…”, vô cùng quen tai sao?
“Bản thiếu gia chẳng cảm thấy gì hết. Cút!
“Được thôi, anh cứ từ từ mà đứng ngây ra nhé.” Cô bĩu
môi, quay người kéo cửa, bỏ đi.
“Đợi chút, cô… đi thật sao?”
“Không, tôi đi mua rau.”
“…”
“Tôi cảm thấy âm thanh đó dường như lại…”, lớn hơn một
chút rồi.