Sáng sớm, Cố Khinh Chu bị một trận điện thoại đinh tai nhức óc đánh thức. Số điện thoại đầu giường nàng chỉ có Đốc Quân phủ cùng Nhan gia biết.
Cố Khinh Chu chỉ cho là Nhan Lạc Thủy gọi, mơ mơ màng màng nhấc điện thoại. Nàng lại nghe được thanh âm Đổng phu nhân.
"Thiếu phu nhân, ta hỏi số điện thoại ngài từ Tư phu nhân, không quấy rầy ngài chứ?" Đổng phu nhân nói.
Cố Khinh Chu lập tức thanh tỉnh, nói:
"Không quấy rầy. Sớm như vậy, ngài có việc gấp gì sao?"
"Ta định đến Nhan công quán sớm hơn một chút, bái kiến Nhan thái thái, vì 10 giờ sáng còn phải đi đến tiệm may. Ba hài tử kia của nhà ta một hai muốn làm mấy thân xiêm y tham gia yến hội ngày mai." Đổng phu nhân cười nói.
Cố Khinh Chu trong lòng hoàn toàn thanh tỉnh. Nàng lúc này, không sai biệt lắm hiểu rõ dụng ý Đổng phu nhân.
"Phu nhân, ngài làm xiêm y trước đi, chúng ta buổi tối đến Nhan gia cũng được." Cố Khinh Chu nói.
Đổng phu nhân cười cười:
"Ta nghe nói Nhan thái thái là người kiểu cũ, buổi tối đến quấy rầy, chỉ sợ là không lễ phép."
Nhan thái thái thật là có thói quen kiểu cũ, buổi tối rất ít mở tiệc chiêu đãi, vào ban đêm liền sẽ không đãi khách, tùy tiện sau khi nghe ngóng liền biết.
"Vậy buổi chiều ngài xong việc, chúng ta sẽ đi." Cố Khinh Chu nói.
Đổng phu nhân thanh âm liền mang theo ba phần kiều khí:
"Thiếu phu nhân, chúng ta hiện tại liền đi thôi, ta nhân tiện mang chút điểm tâm, đến Nhan công quán ăn bữa cơm sáng cũng không tồi nha."
Nàng tới Nhạc Thành không đến một ngày, đã học được từ Tư phu nhân giọng mềm mại, ê a rất êm tai. Cố Khinh Chu nói:
"Vậy để ta gọi điện thoại hỏi một chút, được chứ?"
Đổng phu nhân nói:
"Làm phiền Thiếu phu nhân."
Treo điện thoại, Cố Khinh Chu lập tức gọi điện thoại cho Nhan gia. Hầu gái nhấc máy.
"Gọi Tứ tiểu thư tới nghe điện thoại." Cố Khinh Chu nói.
"Tứ tiểu thư?" Hầu gái do dự nói: "Tứ tiểu thư còn đang ngủ, hiện tại đi kêu nàng, chỉ sợ sẽ bị mắng."
Cố Khinh Chu nhìn đồng hồ trên tường, mới 6 giờ rưỡi, Nhan Lạc Thủy có thói quen 7 giờ mới rời giường.
"Không sao, liền nói ta kêu, bằng không ta tự mình đi." Cố Khinh Chu nói.
Hầu gái liền đi gọi. Nhan Lạc Thủy quả nhiên mang theo tức giận mắng:
"Cố Khinh Chu, ngươi mới sáng sớm liền làm việc thiếu đạo đức!"
"Ta có việc quan trọng." Cố Khinh Chu nói.
Nhan Lạc Thủy tức giận không giảm:
"Chuyện gì cũng không quan trọng bằng giấc ngủ."
Cố Khinh Chu liền cười. Nhan Lạc Thủy ngáp một cái, Cố Khinh Chu tiếp tục nói:
"Tỷ nói với mẫu thân, kêu mẫu thân dặn dò người hầu trong nhà, nói nghĩa phụ đi doanh địa, tỷ cùng Ngũ ca theo mẫu thân đi thăm nhà người thân, buổi tối mới trở về."
"Vì sao?" Nhan Lạc Thủy khó hiểu.
Cố Khinh Chu liền đem suy đoán của nàng, nói cho Nhan Lạc Thủy.
"Lời ta nói đều không sai." Cố Khinh Chu chầm chậm đem chính lời mình muốn nói, toàn bộ nói xong.
Nàng nói hai ba phút, Nhan Lạc Thủy không có cắt ngang, nghiêm túc nghe. Nhan Lạc Thủy sau khi nghe xong, giật mình một cái.
"Sự thật sao?" Nàng hỏi.
Cố Khinh Chu gật đầu:
"Hẳn là sự thật, suy đoán của ta từ trước đến nay đều đáng tin cậy. Đổng phu nhân này sáng sớm tinh mơ muốn đi bái phỏng các ngươi, ta đoán không ra nàng còn có mục đích khác."
Nhan Lạc Thủy cắn cắn môi. Nàng mặc áo ngủ vải nhung, thời điểm xuống lầu lê giày, gót chân đang lạnh lẽo trong không khí đông lạnh đến sinh đau. Vừa cả kinh lại lạnh lẽo như vậy, Nhan Lạc Thủy hoàn toàn thanh tỉnh, không còn buồn ngủ.
"Khinh Chu, chúng ta rồi phải gặp Đổng phu nhân, ngươi chiêu này...chỉ là biện pháp không triệt để." Nhan Lạc Thủy nói.
Cố Khinh Chu cười:
"Tỷ thật là nôn nóng! Bà ta muốn đến sớm một bước để có thể chiếm được tiện nghi, chúng ta tự nhiên cũng có thể."
Nhan Lạc Thủy hỏi nàng có ý tứ gì. Cố Khinh Chu liền giải thích cho nàng nghe. Nghe xong Cố Khinh Chu giải thích, Nhan Lạc Thủy cười nói:
"Này cũng rất đáng tin cậy."
Cố Khinh Chu cười cười, treo điện thoại. Nàng hơi suy nghĩ một lát. Ước chừng qua ba phút, Đổng phu nhân điện thoại lại lần nữa, cắt ngang trầm tư của Cố Khinh Chu.
Đổng phu nhân cười nói:
"Thiếu phu nhân, như thế nào? Tài xế hẳn là biết địa chỉ của ngài, ta hiện tại qua đón ngài, được chứ?"
Cố Khinh Chu rất là xin lỗi nói:
"Phu nhân, cái này thật ngượng ngùng, ta vừa mới gọi điện thoại qua, mới biết được nghĩa mẫu ta mang theo hai đứa nhỏ, đi đến thăm nhà cô mẫu rồi."
Đổng phu nhân ngẩn ra. Đây là không chịu gặp nàng. Đổng phu nhân cảm thấy chính mình xem như khách nhân, là khách nhân rất tôn quý, Nhan gia không chịu gặp nàng, chứng minh vấn đề có điểm nghiêm trọng a!
"Nàng hôm nay không về sao?" Đổng phu nhân hỏi.
Cố Khinh Chu nói:
"Chạng vạng hẳn là có thể trở về, yến hội ngày mai, ngài có thể nhìn thấy nàng."
Đổng phu nhân chần chờ.
"Nếu không, thời điểm chạng vạng nếu còn sớm, ngài lại gọi điện thoại cho ta?" Đổng phu nhân hỏi: "Phá lệ buổi tối bái phỏng, cũng không sao đi?"
Cố Khinh Chu miệng đầy đáp ứng:
"Không sao. Nếu là bọn họ buổi chiều trở về, chúng ta đi qua ăn cơm chiều."
Kết thúc trò chuyện, Đổng phu nhân cũng lâm vào trầm tư.
Đổng Tấn Hiên nguyên soái đã đi lên, soi mình vào gương chải vuốt râu tóc của hắn.
"Như thế nào?" Hắn hỏi Đổng phu nhân.
Đổng phu nhân mặt mày sáng trong nhiễm vài phần sương lạnh:
"Ta cảm thấy Cố Khinh Chu đã nhận ra ý đồ của ta, nàng đẩy nói Nhan thái thái không ở nhà, nhưng nàng ngày hôm qua rõ ràng nói nguyện ý mang theo ta đi Nhan gia, nàng không có khả năng không biết Nhan thái thái ra cửa. Nhan thái thái nhất định còn ở nhà, là nàng lung tung bịa đặt."
Đổng phu nhân muốn đi ăn cơm sáng, kỳ thật là muốn đi Nhan công quán cả ngày. Nàng cũng không phải muốn đi làm xiêm y gì cả.
Đổng phu nhân Lăng Mạn tự phụ thông minh, nếu là cùng Nhan thái thái, Nhan Lạc Thủy, Nhan Nhất Nguyên từ sớm đến tối nghỉ ngơi cả ngày, nàng là có thể từ trong lời nói nắm được tính cách cùng ưu khuyết điểm của bọn họ.
Nhân dịp Đổng Tấn Hiên cùng phu nhân quyết định ngày mai cho Nhan Tân Nông một phép thử, cho nên muốn từ trên người nhà Nhan gia xuống tay.
Đối đãi hài tử Nhan thái thái cùng Nhan Tân Nông, Đổng phu nhân cảm thấy trước hết phải quan sát cùng hiểu biết là quan trọng nhất.
Nàng lừa Cố Khinh Chu, nói buổi sáng có việc, cho nên muốn sớm bái phỏng, kỳ thật là muốn tranh thủ có nhiều thời giờ hơn.
Chỉ cần đến Nhan gia. Buổi sáng nàng liền có thể nói rất thích và luyến tiếc Nhan thái thái, một hai muốn ở lại ăn cơm trưa, Nhan thái thái tuyệt sẽ không đuổi nàng. Sau trưa, lại muốn đi dạo sân Nhan công quán, Nhan thái thái cũng chỉ có thể đồng ý, dạo xong sân tiêu thức ăn, lại muốn đánh bài, mãi cho đến thời gian cơm chiều, Nhan thái thái khẳng định sẽ mời nàng ở lại ăn cơm.
Một ngày này ba lần ăn cơm chung, Đổng phu nhân là có thể tìm đúng tính cách mỗi người Nhan gia, thăm dò rõ ràng tính cách của bọn họ. Kế hoạch rất khá, không thành tưởng bị Cố Khinh Chu nhìn thấu.
"Cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất biết Cố Khinh Chu đích xác thực cẩn thận." Đổng Tấn Hiên an ủi phu nhân hắn: "Người cẩn thận, kỳ thật cũng dễ dàng đối phó."
Đổng phu nhân chớp đôi mắt mỹ lệ, nhìn trượng phu nàng. Ngầm hiểu, Đổng phu nhân khẽ cười.
Cố Khinh Chu đi đến Nhan gia. Hoắc Long Tĩnh hôm nay cũng ở đây. Cố Khinh Chu nói suy đoán của chính mình:
"Ta trước đưa ra phán đoán: Đổng Tấn Hiên đến Nhạc Thành là có dã tâm, mà Đốc Quân cũng không biết. Như vậy, hắn sẽ xuống tay từ chính phủ. Tư Mộ quá trẻ tuổi, ở trong quân không có thành tựu, Đốc Quân phải đi Nam Kinh, nghĩa phụ mới là người chống đỡ.
Đổng Tấn Hiên có dã tâm, trước sẽ thử nghĩa phụ, nhìn xem nghĩa phụ có bao kiến thức. Nghĩa phụ nếu là khó đối phó, bọn họ sẽ thu liễm, nếu nghĩa phụ dễ bị khinh thường, bọn họ liền sẽ buông tay chân ra.
Nếu ta đoán đúng, như vậy phu thê Đổng Tấn Hiên ngày mai sẽ không chỉ tham gia yến hội, mà Đổng phu nhân hôm nay muốn bái phỏng, cũng là dụng tâm kín đáo."
Nhan thái thái phía sau lưng phát cương. Nhan Lạc Thủy nhấp môi, nội tâm phúc hắc đã ẩn ẩn quấy phá. Mà Nhan Nhất Nguyên là trời sinh ngốc bạch ngọt, hắn nói:
"Không đến mức đó đi? Người ta muốn đến làm quan thật tốt, nữ nhân các ngươi liền thích suy nghĩ miên man."
Nhan Lạc Thủy cười:
"Nhìn thấy không, sơ hở ở chỗ này! Nếu ta là Đổng phu nhân, liền bắt ngươi để khai đao trước."
Nhan Nhất Nguyên im bặt. Hoắc Long Tĩnh nói:
"Yến hội ta cũng phải đi, ta sẽ đi theo Nhất Nguyên. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không để người tính kế hắn đâu."
Nhan Nhất Nguyên lập tức nhếch miệng cười:
"A Tĩnh, ngươi đối ta thật tốt!"
Hoắc Long Tĩnh xấu hổ khụ khụ, đối Nhan Nhất Nguyên nhiệt tình mặt trắng ra thật ngượng ngùng.
Nhan thái thái lúc này mới lộ ra tươi cười. Cố Khinh Chu an ủi nàng:
"Mẫu thân, ngài đừng lo lắng, không phải còn có chúng ta sao? Nói nữa, ta cũng chỉ là suy đoán. Phòng người chi tâm không thể không có, đúng không? Chúng ta trước dùng bụng tiểu nhân suy đoán, nếu đoán sai, cũng chỉ là chúng ta uổng công làm tiểu nhân, không phải càng thêm vui mừng sao?"
Nhan thái thái lúc này lộ tươi cười tiếp. Nàng biết Cố Khinh Chu nhạy bén. Cố Khinh Chu suy đoán Đổng phu nhân có vấn đề, chính là tuyệt đối có vấn đề. Nhưng mà, Cố Khinh Chu khổ tâm an ủi nàng, lại làm Nhan thái thái cao hứng hơn.
Nhan thái thái khinh thường người rắp tâm tính kế, lại không phải người ngu dốt. Nàng nhiều hài tử như vậy, trừ bỏ Tiểu Ngũ trời sinh lạc quan, các hài tử khác người nào không phải cũng khôn khéo gấp trăm lần sao?
Buổi chiều bốn giờ, Đổng phu nhân gọi điện thoại cho Cố Khinh Chu, hỏi Nhan thái thái trở về chưa. Người hầu nói với Đổng phu nhân:
"Thiếu phu nhân muốn thúc ép việc làm yến hội, nàng đã đi rồi, không có ở nhà."
Đổng phu nhân không cam lòng, sai tùy tùng giả mạo thuyền công ty, gọi điện thoại cho Nhan thái thái.
Điện thoại Nhan gia, người ngoài không biết, Đổng phu nhân lại là có nội tình.
Sau khi đả thông, người hầu nhấc máy, nói:
"Thái thái đi thăm người thân, lão cô gia nhập viện, thái thái mang theo Tứ tiểu thư cùng Ngũ thiếu gia đi thăm bệnh."
Nhan thái thái sớm đã dặn dò qua người trong nhà không cho nói lỡ miệng.
Tùy tùng Đổng gia lại hỏi:
"Nhan thái thái khi nào trở về?"
"Đêm nay mới về tới, thái thái sai để cửa." Người hầu nói.
Người hầu chờ điện thoại treo, liền lập tức đi nói cho Nhan thái thái. Nhan thái thái gật đầu.
Đổng phu nhân cũng lập tức minh bạch:
"Nhan gia đã cảnh giác."
Quả nhiên, bọn họ muốn thử Nhan Tân Nông một chút, mục đích đã đạt tới năm phần. Người Nhan gia thực cẩn thận, thiên y vô phùng đoàn kết.
"Ngày mai yến hội, quan sát xem phản ứng của bọn họ." Đổng Tấn Hiên cảm thấy rất thú vị: "Nàng biết Nhan Tân Nông là người như thế nào sao?"
Đổng phu nhân khó hiểu. Đổng Tấn Hiên sẽ dạy nàng chiêu thứ nhất. Hai vợ chồng có thương có lượng.
Cố Khinh Chu buổi tối trở lại nhà mới, Tư Mộ vẫn không trở về. Người hầu nói:
"Thiếu soái từ đêm qua liền vẫn luôn không trở về, chỉ sợ là đi đến Đốc Quân phủ."
Cố Khinh Chu nghĩ đến hắn nói muốn cưới di thái thái, trong lòng nghĩ: "Đốc Quân phủ? Chỉ sợ là đi ôn nhu hương."
Việc này cùng nàng một chút quan hệ cũng không có. Tâm tư chỉ là từ trên mặt xẹt qua, liền chuyển dời đến yến hội ngày mai.
Yến hội là tiệc tối, mời nhân vật nổi tiếng, chính khách Nhạc Thành.
Ngày hôm sau, Cố Khinh Chu ăn cơm sáng xong, liền chuẩn bị đi đến Đốc Quân phủ, lúc này Tư Mộ đã trở lại.
"Ta có chuyện muốn nói." Tư Mộ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT