Vì huyết thống cao quý của mẹ, Nhậm Hàn được di truyền
dáng vẻ tao nhã và phong độ quý tộc, từ con người bên trong biểu lộ ra vẻ cao
ngạo lạnh nhạt, nhưng bề ngoài thì cũng không thể hiện rõ một phần tư dòng máu
Anh quốc cho lắm.
Lúc bốn tuổi Nhậm đại thiếu gia đi nhà trẻ, vì vẻ đẹp
trai lạnh lùng bên ngoài mà khiến rất nhiều bé gái mến mộ, bị phán tội danh
“Công tử đa tình”, một khi tội danh này thành lập, đó là tù chung thân. Mà trên
thực tế, từ nhỏ Nhậm Hàn đã ưa sạch sẽ, không thích con gái ăn mặc sặc sỡ, mùi
nước hoa quái đản cùng với son môi, không dễ dàng tha thứ cho ai bước vào phòng
mình, càng không thể chấp nhận người khác đụng vào giường và cốc của mình.
Mặt khác, Nhậm Hàn, chính xác như lời Bạch Ngưng nói,
là ông chú quái đản.
Ông chú quái đản thích những thứ lông xù, lớn thì có
Teddy to bằng người, nhỏ thì có Ultraman hiếu động, đều là những thứ mà ông chú
quái này yêu nhất. Gối đầu nhất định phải là loại gối lông mềm mại thoải mái,
mùa hè thì ga trải giường bằng lông, mùa đông thì thảm lông…
Mẹ Nhậm Hàn từng lo lắng con mình không bình thường
bèn dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ chuẩn đoán: Thiếu cảm giác an toàn.
Cho tới tận bây giờ, mỗi lần Kỳ Kỳ thấy anh zai nằm lên con Teddy, ôm quyển
sách thiu thiu ngủ đều vô cùng đau lòng. Ở bên ngoài còn là một người điềm tĩnh
phóng khoáng, tại sao về nhà lại trở thành yếu đuối như vậy?
Cho đến khi… có một người xuất hiện.
Trong con mắt lạnh lùng của Nhậm Hàn, Bạch Ngưng cũng
chẳng xinh đẹp, trên người không có phong vị của con gái, nhưng cô lại hồn
nhiên không chút giả tạo, như một cơn gió thanh mát. Không chỉ như một cơn gió
thanh mát, cô còn có một đôi mắt ngập nước, rất đáng yêu. Nhưng nhiều năm qua,
Nhậm Hàn đã gặp không biết bao nhiêu cô gái, người như Bạch Ngưng không thể lọt
vào mắt xanh của anh.
Cho đến ngày đó, Bạch Ngưng đáng thương ngồi trong văn
phòng của anh, nhì nhà nhì nhèo muốn đòi cái USB, ông chú quái kia bắt đầu để ý
đến tiểu nha đầu này. Nhậm Hàn vẫn nhớ như in, hôm đó tóc Bạch Ngưng uốn xoăn
nhẹ, trên cổ quàng một chiếc khăn len, khoác áo lông màu trắng, đầu đội mũ, chỉ
để lộ một đôi mắt đen láy lấp lánh, rưng rưng nhìn mình.
Vì đôi mắt ấy, trái tim sét đánh cũng bất động của ông
chú quái bắt đầu rung rinh.
Sau đó rất nhiều năm, Nhậm Hàn vẫn nhận xét Bạch Ngưng
là… một con thỏ trắng, con thỏ trắng lông xù.
Ông chú quái đản giống như đứa trẻ tìm kiếm đã lâu,
cuối cùng cũng tìm thấy món đồ chơi yêu dấu thích hợp với mình nhất, khi ấy,
anh hận không thể lập tức ôm chặt con thỏ trắng đáng yêu kia vào lòng mà vuốt
vuốt cọ cọ.
Từ đó, Nhậm Hàn chủ động phối hợp với tòa soạn, xin đi
giết giặc, tham gia thử thách thăng chức cuối cùng của Bạch Ngưng. Nhìn vẻ mặt
kinh ngạc của bạn tốt Lý Tử Nho cùng với Đại Boss cằm đang rớt trên mặt đất,
Nhậm Hàn mím mím môi, bản thân mình cũng hơi hơi do dự, rốt cuộc là mình nghĩ
cái gì vậy? Anh chỉ biết rằng con thỏ con này thật sự là rất đáng yêu, anh mong
ngóng đến một ngày, có thể làm giống con gấu Teddy ở nhà, là ôm con thỏ nhỏ
đang nhe răng há miệng này vào lòng vuốt vuốt lông.
Nhưng mà càng thú vị hơn là, Nhậm Hàn phát hiện ra con
thỏ nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn này cũng chỉ là vỏ bọc, bản tính thật của cô ấy vô
cùng tệ hại, thích GV, tiện thụ, boy love. Rốt cuộc ông chú quái cũng hiểu
được, ở văn phòng cô nàng cẩn thận ngụy trang thành con thỏ thuần lương, mà
trên thực tế, đây lại là con cọp mẹ hằng đêm yy trai đẹp, viết tiểu thuyết phát
tiết nhục mạ cấp trên, nhưng… thế thì có làm sao?
Là một Kẻ Cuồng Lông chân thành, kiên nhẫn, có nghị
lực, ngoại trừ thích thỏ con ra, ông chú quái họ Nhậm cũng tràn ngập tình yêu
với con cọp mẹ răng sắc vuốt dài. Vì thế, từng bước một, Nhậm Hàn theo đuổi mục
đích khống chế món đồ chơi lông mượt này trong tay, đồng thời, cũng càng ngày
càng rơi vào vũng bùn.
Cho đến một ngày nào đó Kỳ Kỳ oan ức than thở: “Anh,
em còn tưởng cả đời này anh cũng không mang con gái về nhà nữa chứ.” Nhậm Hàn
mới hoảng hốt nhìn lại, Bạch Ngưng, dường như đã vượt qua ranh giới thông
thường của chính mình.
Không phải anh chưa từng có phụ nữ, không phải anh
chưa từng yêu, nhưng Nhậm Hàn không hổ là “Sát thủ tình trường”, cái gọi là bạn
gái, cái gọi là tình cảm, cũng chỉ nhạt nhẽo trong chốc lát. Người nhà cũng
từng tìm mối cho con trai độc nhất một phen, nhưng càng mai mối càng kháng cự,
anh chưa thể chấp nhận để một người con gái nào hoàn toàn bước vào cuộc sống
của mình.
Chỉ là rốt cuộc Bạch Ngưng vượt qua ranh giới này từ
lúc nào mà lại có thể ra vào nhà mình tự nhiên đến vậy?
Nhưng đồ chơi cũng có lúc phản kháng, khi lần đầu tiên
con thỏ hóa thành cọp mẹ chân chính, vỗ bàn cong cái môi nhỏ nhắn nói: “Tôi mặc
kệ”, trong lòng Nhậm Hàn sợ hãi “thịch” một tiếng, trong đầu chỉ có một suy
nghĩ duy nhất — giữ cô ấy lại. Từ giây phút ấy, Nhậm Hàn bắt đầu hiểu được, có
lẽ, anh không cần món đồ chơi khác, chỉ cần duy nhất… con cọp mẹ khoác lớp áo
con thỏ trắng ngây thơ kia là đủ.
Tiếp đó mọi chuyện cũng trở nên thuận lý thành
chương.
Nhậm Ma Vương thuộc tuýp người hành động, nếu đã xác
định được đồ chơi thì tự nhiên sẽ không do dự mà tiến hành dụ dỗ, vì thế ngày X
tháng X, Nhậm Ma Vương chiếu cố trở về Nhậm phủ, trên bàn cơm, nhẹ nhàng bâng
quơ hỏi hai câu:
“…. Con nghe nói, mấy hôm trước mọi người lại giúp con
chọn đối tượng xem mắt phải không?”
“…. Con nghe nói, Chủ tịch Bạch tập đoàn Bạch thị có
một cô con gái duy nhất phải không?”
Nói xong, cả đám người trong phòng mất điện.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
“A, NO, đấy không phải là con gái nhà giàu mới nổi à?”
“Phu nhân, từ từ đã! Tiểu Hàn, con đừng tưởng làm như
thế là cự tuyệt xem mắt được, là con trưởng của nhà họ Nhậm, việc duy trì nòi
giống cho dòng họ cũng là trách nhiệm của con!”
“Mấy người im hết cho tôi! Dọa cháu ngoan của tôi rồi!
Khó lắm nó mới về nhà được một lần, hừm… Nhưng mà cháu ngoan, cháu không biết
vài năm trước vị hôn phu của con gái nhà giàu mới nổi kia gặp tai nạn, cô ta
liền đào hôn sao? Nó là nỗi sỉ nhục của xã hội thương lưu! Sao cháu lại có thể
——–”
Nhậm Ma Vương tay nắm chiếc đũa thành nắm đấm, con mắt
đen thâm thúy, biết chứ, đương nhiên biết. Chính vì biết quá khứ đau lòng của
cô ấy, suy nghĩ của bản thân mình mới càng kiên định, nhất định trước khi người
kia tỉnh lại phải cướp lấy món đồ chơi này.
“Mọi người quyết định đi, trừ người này ra, con sẽ
không đi xem mắt bất kỳ một ai khác.”
Uy hiếp, giật lùi. Vốn tưởng chuyện xem mắt lần này có
thể nhẹ nhàng mà giải quyết, ai ngờ lại gặp tầng tầng lớp lớp khó khăn, cả nhà
liên tiếp bại trận.
“Tiểu Hàn, không phải cha mẹ không thỏa hiệp, mà là gã
nhà giàu mới nổi kia thật là không biết tốt xấu, không ngờ lại trực tiếp từ
chối đề nghị xem mắt luôn, lão nói muốn để con gái của mình tự do lựa chọn.”
“Tiểu Hàn, mặc dù chúng ta đang hợp tác với Bạch Thị,
nhưng với chuyện xem mắt nhà giàu mới nổi kia vẫn ngậm miệng không chịu nói như
cũ.”
“Bên kia đồng ý rồi, nói muốn hỏi ý kiến con gái.”
“SORRY, mẹ cố hết sức rồi, con gái ông ta từ chối
thẳng thừng, chủ tịch Bạch nói, có vẻ như con bé có người trong lòng rồi thì
phải.”
….Việc xem mắt mãi vẫn không có chút tiến triển nào,
trái lại con thỏ trắng lại tự động chạy đến cửa, tặng cho mình một món quà lớn.
Trên giường khách sạn, Nhậm Hàn nhìn Bạch Ngưng ngoan
ngoãn ngủ, tâm trạng có phần thất vọng. Anh không nên quá kích động như vậy,
vốn tưởng rằng mọi việc sẽ thuận theo tự nhiên: xem mắt – đính hôn – kết hôn
rồi mới dốc lòng yêu thương món đồ chơi đáng yêu của mình, nhưng lúc này vì một
giây mất kiểm soát, trình tự đảo lộn hết cả.
Cho dù rất muốn ở bên cạnh Bạch Ngưng nhưng anh không
thể thay đổi lịch làm việc, vốn đã có hẹn với khách hàng, sau khi kết thúc họp
báo phải đi công tác, bây giờ… lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Cân nhắc
hồi lâu, anh vẫn không đành lòng đánh thức con thỏ trắng kia, nghĩ đến thói
quen ăn uống tùy tiện của cô, bèn gọi điện đặt trước bữa tối, đồng thời, lần
đầu tiên trong đời, Nhậm Hàn nhấc bút để lại tờ giấy trước khi đi công tác:
Sang Anh công tác nửa tháng, đợi anh về.
Kèm theo đó còn có chìa khóa nhà, ý tứ quá rõ ràng,
quan hệ dường như cũng quá sáng tỏ: Chuyển đến nhà anh, em là người đầu tiên
bước vào cuộc sống của anh, cũng là người con gái cuối cùng. Nhưng đáng tiếc,
hình như người nào đó không hề cảm kích. Đi công tác đến ngày thứ ba Nhậm Ma
Vương đã nhận được điện thoại từ nhà: “YES, cuối cùng nhà họ Bạch cũng nhè con
gái ra, đồng ý xem mắt.”
Cúp luôn điện thoại, Nhậm Hàn đứng ở trước cửa sổ, đôi
mắt u ám.
Bạch Ngưng, giỏi lắm.
Sau chuyện phát sinh kia em vẫn còn có tâm tình đi hẹn
hò với “Người đàn ông khác” khác cơ đấy.
Kìm nén tâm trạng bấm dãy số không thể quen hơn được
nữa kia, tắt máy, tắt máy, vẫn tắt máy. Nhậm Ma Vương hiếm khi nổi khùng muốn
ném vỡ di động.
Bạch Ngưng, cho dù em có là hổ, cũng chỉ là hổ giấy mà
thôi.
Muốn chạy khỏi tay tôi, chỉ sợ kiếp này, kiếp sau,
kiếp sau sau sau sau…(vô hạn tuần hoàn sau dấu chấm lửng, Nhậm Ma Vương, ngươi
thật dã man, ta sợ! – lời của TG) cũng đừng mơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT