Midnight Poison, nghĩa là Độc dược đêm khuya, là một loại nước hoa của Pháp chuyên dành cho những quý bà gợi cảm. Sở dĩ gọi là độc dược, là vì Midnight Poison giống như bông hoa hồng đen có gai, khi tiếng chuông nửa đêm vang lên cũng là lúc nó nở rộ tỏa mùi hương chí mạng, nguy hiểm mà xinh đẹp, khiến đàn ông không thể kháng cự.

Nói cách khác, nước hoa Midnight Poison sẽ kích thích nội tiết tố nam, là loại chất kích thích tự nhiên nhất. Nếu nói theo cách nói của quảng cáo thì là “Quyến rũ mà mê hoặc, khiến cho hai người cùng hưởng thụ niềm đam mê (nguyên văn là ‘khoái cảm’ Ò_Ó) không gì sánh được.” Trời đất chứng giám, nếu ta biết Nước hoa độc dược có tác dụng như vậy thì lúc trước kể cả Xá Xán có kề dao vào cổ, ta cũng sẽ không dùng.

Chả trách từ nhỏ giáo viên đã dạy chúng ta phải “thực hành tiết kiệm”, tuổi xuân của ta… bị hủy hoại bởi bốn chữ này.

Vốn là, từ khi đến nhà Xán Xán, sau khi trải qua vài lần chuyển nhà, thói quen vệ sinh của Ultraman hoàn toàn rối loạn, không phải là cạnh sô pha thì cũng là dưới gầm giường, có thể dễ dàng thấy được vật lưu niệm nó để lại. Ta phát hiện mỗi lần Xán Xán quét dọn xong sẽ phun một ít nước hoa vào chỗ đi tiểu.

Không hỏi thì không sao, vừa hỏi là ta bị dọa nhảy dựng lên. Nước hoa này là Tiếu Tiểu mua ở Pháp về làm quà, Xán Xán không thích mùi nồng quá của loại này, vẫn vứt xó từ đó đến giờ. Lúc Ultraman đến, không ngờ lại trở thành hữu dụng. Ta kinh hãi giậm chân giận dữ, đồng thời trước khi đi party liền lén dùng một ít.

Thật ra, vốn ý của ta là: Để Ultraman dùng, không bằng cho ta dùng. Nhưng tới tận bây giờ ta cũng không ngờ là, loại Độc dược này không chỉ có tác dụng với Ultraman mà đối với Nhậm Hàn cũng… khụ khụ, có tác dụng rất mạnh.

Lúc đó, Nhậm Hàn liếm liếm cổ ta, kích thích thú tính của ta, tay chân nhũn ra. Nhậm Hàn hít một hơi thật sâu, thở dốc bên tai ta: “Midnight Poison?” Rồi hắn dừng lại một chút như đang kìm nén điều gì, sau đó đôi mắt đột nhiên sáng lên: “Bạch Ngưng, đây là em bức anh.” (Bé Hàn đã tìm được lý do đổ tội)

Dứt lời, lại đè mạnh lên ta, ta bị sức nặng của hắn là cho giật mình “a” lên một tiếng, nhưng tiếng còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, một nụ hôn đã ào ào tiến đến, cuốn trọn tất cả. Ta cũng không phải là đứa ngốc, cảm giác được Nhậm Hàn càng lúc càng nôn nóng, cũng hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cố tình không phản kháng.

Hôn xong, ta cảm giác được một bàn tay nóng bỏng luồn vào bên trong nội y, cơ thể ta run rẩy, Nhậm Hàn ngừng một chút, khàn khàn nhỏ giọng: “Bạch Ngưng, đừng sợ.” Dứt lời, như để chứng minh cho lời nói của mình, Nhậm Ma Vương một lần nữa cúi xuống hôn lên đôi môi, cố hết sức trấn an ta, trong giây lát, đầu óc ta trống rỗng không còn nghĩ được gì.

Ta chỉ biết là, cơ thể Nhậm Hàn rất nóng….

Nụ hôn của hắn cắn ta rất đau….

Không khí ngượng ngùng bắt đầu đặc đến không thể hít thở…

Váy áo trên người bị lột xuống….

“Ưm ——–” Đến khi tiếng rên khe khẽ từ miệng phát ra, ta mới ý thức được âm thanh này có bao nhiêu là đen tối, bao nhiêu là bất chính.

“Bạch Ngưng,” Nhậm Hàn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nóng bỏng, “Nhớ phải chịu trách nhiệm với anh.”



Xong việc, Nhậm Ma Vương đặc cách thể hiện sự quan tâm đối với cấp dưới, bế ta vào bồn tắm. Bởi vì ta đã kiệt sức, không còn hơi sức phản kháng; bởi vì hai cơ thể đã từng dán chặt lăn lộn với nhau, cho nên ta tạm thời quên mất những tội ác trước đây Nhậm Hàn gây ra, đặc biệt hưởng thụ cho phép hắn chà lưng; bởi vì… cho nên…

Khụ khụ, nói tóm lại, lần tắm rửa này lâu hơn so với trong tưởng tượng của ta, cuối cùng ta không chịu nổi nữa, mơ mơ màng màng ngủ gục trong lòng ai đó tại bồn tắm. Sau đó, Nhậm Ma Vương làm thế nào tắm rửa sạch sẽ, ôm ta về giường ta cũng không biết, ta chỉ biết là, đến khi tỉnh lại, bên giường trống không, phòng cũng trống không.

Nhậm Hàn đi rồi.

Ta khó khăn lượn ba vòng quanh phòng, xác nhận lại tình hình hiện tại, ta nhớ Nhậm Hàn cũng không nhắn nhủ gì, thế nên suy nghĩ đầu tiên của ta chính là, Nhậm Ma Vương dụ dỗ cấp dưới, sau đó… bỏ của chạy lấy người.

Ăn mặc chỉnh tề lại, nhìn dấu tích loang lổ trên ga giường, nhớ lại mấy tiếng trước còn lăn lăn lộn lộn ở đây với ai đó… Mặt ta đỏ bừng lên, đầu óc đã khôi phục lý trí tự nói với bản thân rằng hành động chạy trốn có vẻ không phù hợp với tính cách của Nhậm Ma Vương.

Đương lúc ta đang rối loạn không biết có nên gọi điện cho đối phương hay không, điện thoại bàn đã đổ chuông.

“Nhậm Hàn!” Ta vô cùng phấn khởi bật dậy nghe điện thoại, từ đầu dây bên kia một giọng nữ lễ phép vang lên: “Xin chào, tôi là nhân viên lễ tân, xin hỏi Bạch tiểu thư đã dậy chưa ạ?”

Ta mếu máo, cảm giác mất mát tăng lên rất nhiều, “Có chưa tỉnh thì cũng bị các người đánh thức.”

Có lẽ phục vụ viên trực tổng đài cảm thấy xấu hổ, cười ngượng hai tiếng rồi nói: “Thật xin lỗi, bởi vì trước khi Phó tổng Nhậm rời đi có dặn, nhất định trước 8 giờ phải đánh thức chị, dặn chúng tôi đem bữa tối lên.”

Ta tặc lưỡi, tự nghĩ không ngờ hắn cũng chu đáo ghê, lo ta đói sao? Nhưng mà nói gì thì nói, trải qua cuộc vận động mạnh mẽ như vậy, quả thật ta cũng thấy đói rồi. “Còn Nhậm Hàn đâu? Anh ta đi đâu rồi?”

“… Chuyện này, xin lỗi, chúng tôi cũng không rõ lắm. Chỉ biết là Phó tổng Nhậm bảo lễ tân chúng tôi đặt giúp một vé máy bay đi Anh.”

“…” Đúng là chạy thật rồi, cái WTH, ta đáng sợ như vậy sao?!

———————————

Forum Tianya

Nếu phó tổng giám đốc phát sinh quan hệ với bạn rồi bỏ trốn thì nghĩa là làm sao?

Reply 1: Chúc mừng, bạn đã bị đá.

Reply 2: Đáng lắm! Loại tiểu tam không biết xấu hổ như chủ topic bị đá cũng đáng, tuổi cô còn trẻ sao lại muốn đi phá hoại gia đình nhà phó tổng của cô? Vì muốn thăng chức à? Hay là muốn tăng lương? May là ID của cô mới tạo, nick clone, nếu không bà đây nhất định thịt cô!

Reply 3: Bạn trên ăn phải cái gì mà hung hãn vậy? Chưa hỏi đã cho người ta là tiểu tam quấy phá, ngộ nhỡ chủ topic là người bị hại thì sao? Bình thường gặp tình huống này, chứng tỏ phó tổng nhà bạn có chút đắn đo với bạn, hoặc là bắt đầu hối hận. Chủ topic à, quên chuyện này mà đi bước nữa đi.

Reply 4: Đối với đàn ông, xxx và tình yêu vốn dĩ tách biệt. Hắn trốn mất tăm chứng tỏ hoặc là hắn sợ bạn kiện, hoặc là hắn sợ bị bạn uy hiếp. Hai người ba chấm trong tình huống nào thế? Đừng bảo là bị hấp nhé?

Reply 5: Còn có một khả năng nữa, chính là năng lực của chủ topic kém quá, cho nên phó tổng của bạn mua hàng về dùng thử một lần rồi muốn trả lại hàng, ha ha!

Reply 6: Nữ sinh thời nay đều điên hết rồi sao? Không cặp với đại gia thì cũng đi dụ dỗ cấp trên trong công ty, phó tổng của cô im thin thít và lặn mất tăm cũng là cái tốt cho cô, cô đã không biết tự xấu hổ lại còn lập topic nữa!

…………….

Nhìn một tràng dài toàn trách móc “Tiểu tam” với “Cặp đại gia” ở dưới, ta lệ rơi đầy mặt, topic này nhầm hết cả rồi. Ta hung hăng tự vả vào miệng mình, tại sao lại nảy ra cái ý lên trên này mở topic? Không phải là tự gọi đòn sao? Nhưng nói cho cùng, nếu không mở topic, ta còn biết đi hỏi ý kiến ai?

Xán Xán nghỉ đông, đi tuần trăng mật với Tiếu Tiểu, Sâu sắp có baby rồi, cực ít onl. Cúc Hoa Hội… Quên đi, ở đó toàn là ma đói trong truyền thuyết, ta không muốn phải làm chuột bạch để người ta tra khảo. Tòa soạn… Nếu việc này lộ ra, chắc là ta cũng phải thu thập hành lý mà chạy mất.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta dựa theo nguyên tắc “Có gia tình thì tìm Tianya” mà mở một topic, kết quả là ra thế này đây. Ta nhìn chằm chằm vào màn hình mà thở dài, không thể không thừa nhận, ta thật sự là nhân vật mang màu sắc truyền kỳ siêu bi kịch. Căn cứ từ mấy ngày hôm nay ngồi nghiên cứu tiểu thuyết, phim điện ảnh, phim truyền hình, cuối cùng ta cũng rút ra kết luận, dựa theo tình tiết thông thường đều là con gái không từ mà biệt sau khi XXOO với đủ các loại nguyên nhân.

Nhưng mà! Trong cuộc đời đầy bi kịch của ta, lại là gã đàn ông luôn miệng nói muốn ta chịu trách nhiệm chạy mất, nhục nhã quá thể! Đau nhất là, người ta tình một đêm xong sẽ nói chuyện giải tán trong êm đẹp, Nhậm Hàn thì không thèm ặc lấy một tiếng đã lặn mất hút, chỉ để lại cho ta…. một bữa tối thịnh soạn từ nhà bếp khách sạn.

Đây là đạo lý gì a a a —————–

Ta còn không bằng một số người, ít nhất người ta xong việc còn kiếm vài đồng, muốn mua gì thì mua, thế mà tên khốn kiếp Nhậm Ma Vương chỉ cho ta ăn một chút cơm, vào bụng rồi cuối cùng còn không thành **** hết? Cho nên, ta khí phách vô cùng ấm ức bỏ về nhà, không thèm xem xem bữa cơm kia hoành tráng được đến thế nào.

Lại nhìn kỹ đống comment một lần, ta tuyệt vọng ngã ra giường, cẩn thận suy nghĩ. Đáng lẽ ngay từ đầu ta không nên hy vọng xa vời với người như Nhậm Hàn, giống Bác Hi hồi trước, hoàng tử hắc mã cũng được, hoàng tử bạch mã cũng thế, ta với bọn họ không phải là người cùng một thế giới, cố tình theo đuổi, người ta không theo lại, ngược lại tự hại mình ngã đau.

Trong cái rủi có cái may, ít nhất lần này không loạn lên cho mọi người đều biết, lại gần đến ngày kết hôn thì chạy mất, cũng coi như giữ lại được mặt mũi cho nhà họ Bạch chúng ta, hơn nữa Nhậm Hàn kia không biết đã trải qua bao nhiêu người phụ nữ mới có được kỹ thuật cao siêu như thế, lại bởi vì ta không có chút kinh nghiệm nào mà phải nghiến răng nghiến lợi. Một đêm ấy, nghĩ kỹ cũng không thể nói rõ ai lời ai lỗ. (Ngưng Ngưng à, cô là tiểu bạch thỏ hay bạch thỏ ngốc ngốc xít vậy?!)

Vì thế, ta trở nên thông suốt, điện một cuộc cho u, u vừa nhấc máy lập tức gào rú: “Cái con bé chết tiệt này, không ngờ dám tắt máy với u mày! Mày tưởng tắt máy là có thể trốn tránh trách nhiệm hả con? Mẹ nói cho mày biết, bố mày hạ lệnh rồi, chuyện mẹ cho mày mượn hai mươi nghìn lão ấy biết hết rồi, mày về nhanh giải thích cho rõ đi…”

Đẩy điện thoại ra xa khỏi lỗ tai n mét, ta vẫn có thể nghe rõ tiếng u quàng quạc, lè lưỡi, ta oan ức nói:

“Dạo này con nghèo lắm, cho nên hết cả tiền điện thoại ~” Thật ra, ta phải làm thế cũng là nhờ mẹ kính yêu ban cho. Lại nói chuyện ta mượn u hai mươi nghìn, thầy ta vốn không biết gì. Kết quả là mấy hôm trước u ra ngoài uống rượu với bọn chị em, lúc về cao hứng tự khai hết ra, thầy già nghe nói ta sống ở ngoài không làm được trò trống gì, lại còn mang công mắc nợ, cho rằng ta đã đánh mất thể diện nhà họ Bạch, điên tiết lên.

U già hết cách, lại quay ra bức nợ ta, hồi đầu ta còn dạ dạ vâng vâng vài câu, mấy hôm nay, thừa dịp công ty cho nghỉ ba ngày, ta liền dứt khoát tắt luôn máy, có tài thánh cũng không tìm được ta. Đùa sao, bây giờ ta còn đang phải ăn nhờ ở đậu, đột nhiên đòi ta hai mươi nghìn, trừ khi một đống tiền từ trên trời rơi xuống nhé.

U già mắng chán, chất vấn: “Thế tại sao bây giờ mày lại mở được máy?”

Ta ra vẻ nghiêm túc, “A, bố mẹ nạp tiền cho con, con cũng mở máy lên.”

“Mày! @¥@. . . %&! @# “

Lại đẩy điện thoại ra xa khỏi lỗ tai, tới khi đoán chừng bà chị bên kia đã xả bức xúc xong, ta lại lặng lẽ cười nói tiếp: “Người đẹp già à, nói với chồng của mẹ là con đồng ý với phương án cha đề nghị trước kia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play