Điệp đang không hiểu
mình đang lang thang ở đâu nữa. Cô đi trong một hành lang dài không có
ai bên cạnh cả. Kể cả Tazzan. Điệp cố trấn tĩnh bởi cô biết nếu mình chỉ cần hoang mang lo sợ một chút thôi thì Bảo sẽ giành chiến thắng. Cô
không thể để mình thua trong trận chiến sinh tử này được. Ánh sáng le
lói phía cuối hành lang làm Điệp mừng rỡ. Cô chạy ngay tới nơi đó. Hình
ảnh đập vào mắt Điệp khiến cô hét toáng lên vội lùi lại. Mẹ cô đang bị
treo trên cây thánh giá ngay trước mặt cô. Máu vẫn còn nhỏ từng giọt.
Khi Điệp vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hoàn xuất hiện. Cậu chỉnh lại mắt kính tiến lại gần chỗ cô cười tin cẩn:
- Hãy đưa tay cho tớ. Tớ sẽ bảo vệ cậu
Điệp nắm lấy tay bạn rồi cố đứng dậy. Hình ảnh mẹ của cô đã biến mất. Có lẽ đó là ảo giác thôi. Điệp đang định đi tiếp thì Hoàn lôi cô lại gần
ôm chầm lấy cô:
- Tớ xin lỗi
Sau lời xin lỗi Hoàn khẽ giơ dao lên và đâm xuống....
Điệp choàng tỉnh bởi chuông đồng hồ reo. Thì ra cô đã nằm ác mộng. Lau
mồ hôi trên trán Điệp khẽ bước khỏi giường. Có lẽ cô đã quá căng thẳng
khi một lát nữa thôi sẽ phải đi đối mặt với Bảo nên sinh ra ác mộng.
Điệp ra phòng khách. Tazzan cùng Hoàn vẫn còn đang ngủ. Pha một li cà
phê cho tỉnh táo, Điệp ngồi xuống máy tính làm nốt những công việc còn
giang dở đêm qua. Nhưng khi cô vừa bật máy tính lên thì tất cả các dữ
liệu đều bị treo. Không tài nào khôi phục được. Cô cố gắng đăng nhập đều vô hiệu. Bỗng giọng nói của Hoàn vang lên sau lưng làm Điệp giật mình:
- Có chuyện gì vậy Điệp?
- Không hiểu sao dữ liệu trong máy đều bị treo. Tớ đã thử kiểm tra xem
có virus hay không nhưng không có. Giống như có ai đó đã làm vậy
Hoàn khẽ giật mình khi Điệp nói vậy. Cậu nuốt nước bọt khẽ lại gần cô:
- Chắc do đường dây trục trặc thôi. Lát tớ sẽ kiểm tra lại
- Ừ. Hôm nay tớ có chuyện phải đi ra ngoài với Tazzan. Có gì cậu ở nhà
kiểm tra lại đường dây sau đó tìm thêm các dữ liệu về TG nhé
- Ừm...tớ biết rồi
Điệp không mảy may để ý tới giọng điệu khác lạ của Hoàn. Cô tin tưởng
bạn mình mà không nghĩ cậu có điều khó nói. Điệp ra ban công hít thở
chút không khí trong lành còn sót lại đêm qua. Mặc dù đã cố suy nghĩ mọi chuyện theo hướng thực tế và khả quan nhất song Điệp vẫn không giấu
được sự lo âu với việc phải tham gia trận chiến không cân sức với Bảo
này. Giấc mơ đêm qua lại làm Điệp càng thêm lo lắng. Cô không biết liệu
đó có phải là điềm báo gì hay không nhưng cô không dám tin Hoàn sẽ là
người cầm dao đâm sau lưng mình. Hoàn là một người bạn tốt. Cậu ấy sẽ
không bán rẻ cô đâu. Điệp một mực tin tưởng như vậy. Tazzan đã dậy tự
khi nào và nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa Điệp cùng Hoàn. Khác
với Điệp, vì không biết Hoàn là người như thế nào nên Tazzan chủ động
cóp lại toàn bộ thông tin về TG vào một chiếc USB khác và không cho Điệp biết. Anh không hoàn toàn tin tưởng Hoàn. Có lẽ vì anh không phải bạn
của Hoàn và cũng không biết chút gì về cậu ta trừ những điều Điệp giới
thiệu. Lại cộng thêm với việc máy tính bỗng dưng bị treo một cách không
rõ nguyên nhân khiến Tazzan càng thêm nghi ngờ Hoàn. Nhưng anh không nói gì tới chuyện đó trong bữa sáng bởi cũng không có bằng chứng gì buộc
tội Hoàn làm hỏng máy tính cả. Tazzan tự trấn an mình rằng chắc anh đã
suy nghĩ hơi nhiều. Đang suy nghĩ lung tung bỗng tiếng chuông cửa làm
Tazzan giật mình. Khỏi nói, cả hai thành viên còn lại cũng buông vội
đũa. Điệp khẽ nuốt nước bọt định tiến ra cửa thì Tazzan giữ lại. Anh ra
hiệu cho cô cùng Hoàn lùi lại phía sau. Một tay cầm chặt con dao thái
hoa quả, Tazzan thận trọng tiến ra cửa:
- Ai vậy?
- Xin lỗi đây có phải nhà cô Điệp không ạ? Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh. Cô Điệp có bưu phẩm
- Chờ tôi một chút
Tazzan quay sang nhìn Điệp. Cô đưa ánh mắt lo lắng
cho anh khẽ gật. Giấu con dao ra sau lưng Tazzan mở cửa thật nhanh.
Nhưng sự đề phòng của họ là quá thừa thãi bởi đứng trước cửa không phải
là đàn em hay tay sai của Bảo cử tới giết hại họ mà chỉ là nhân viên
chuyển phát nhanh bình thường. Nhận lấy hộp quà màu đen có nơ đỏ lòng
Tazzan bỗng lo sợ không nguôi. Cái đêm anh bị Bảo tấn công anh cũng nhận được một chiếc thiệp màu đen. Đặt chiếc hộp lên bàn cả ba người đều
không hiểu bên trong đó là gì mặc dù tất cả đều hiểu ai là người gửi nó
tới. Điệp thận trọng gỡ tấm thiệp màu đen nốt được gài cẩn thận bên cạnh hộp ra và đọc lớn cho cả bọn cùng nghe:
-" Chào chị Điệp, chắc chị cũng đoán được ai là người gửi món quà này nhỉ. Tôi rất mừng khi thông báo với chị một tin. Những
người bạn của chị rất khỏe và đang được tôi chăm sóc cẩn thận. Có lẽ chị cũng sắp được gặp chúng rồi nhỉ. Hi vọng chị thích món quà này "
- Quả đúng đây là thứ mà cô ta gửi. Điệp, em hãy cẩn thận bởi biết đâu Bảo lại gửi chất độc gì đó vào bên trong
Tazzan định ngăn Điệp mở hộp quà song cô không nghe.
Điệp mở tung hộp quà và suýt ngã ra sàn bởi những hình ảnh đập vào mắt.
Bảo gửi cho cô hình chụp những người bạn của cô bị trói vào một bức
tường lớn, trên người họ không ai là còn lành lặn. Tất cả đều bị bịt mắt và mặc một chiếc áo màu trắng. Có lẽ như vậy thì Điệp mới nhìn thấy máu của họ chảy trên đó. Những vệt máu loang lổ trên người Giao, Neul cùng
Duy. Nắm chặt sấp ảnh trong tay Điệp chưa kịp bấm số gọi cho Bảo thì
chuông điện thoại của cô đã reo:
- " Chị nhận được chúng rồi chứ? Đẹp phải không? Tôi
đã phải rất tốn công mới có thể chụp được khuôn hình đẹp như vậy đấy. Hi vọng chị thích chúng"
- Cô muốn làm tôi lung lay nên mới gửi những tấm hình như vậy tới đúng không? Nói cho cô biết, lát nữa chính tôi sẽ cứu họ ra và không cho cô được hả hê thêm một chút nào nữa
Điệp khẽ gằn giọng lại. Đầu dây bên kia khẽ vang lên những tiếng cười khoái trá:
-" Ha ha ha..chị tự tin vậy chắc tôi phải xem lại món quà mình gửi cho chị mới được. Cuộc hẹn của chúng ta là nửa đêm đúng
không? Xem ra có nhiều trò để xem giờ đó đây"
- Cô yên tâm đi. Dù cô có giở trò gì đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ hạ được ván cờ này của cô.
- " Vậy chúng ta hãy cùng chờ nhé "
Cúp máy lòng Điệp cảm thấy khó chịu không nguôi. Có
lẽ hình ảnh Bảo gửi cho cô có ảnh hưởng ít nhiều tới tâm lí cô. Mặc dù
khi nói chuyện với Bảo, Điệp cố tỏ ra cứng rắn nhưng thực sự khi nhìn
thấy hình ảnh bạn mình bị tra tấn máu me đầy mình như vậy cô cũng không
khỏi xúc động. Dù sao Giao cũng đã từng là người bạn thân nhất của cô,
Neul là người bạn tốt giúp đỡ cô rất nhiều bên Hàn còn Duy người mà cô
yêu và cũng là người mà cô hận nhất. Thấy Điệp không nói gì mà cứ lặng
lẽ như một bóng ma, Tazzan định an ủi cô song Điệp đã gạt đi:
- Em về phòng nghỉ ngơi một chút sẽ không sao đâu
Cô cố nặn ra một nụ cười tươi xua đi sự lo âu trên
khuôn mặt hai người bạn đồng hành và bước đi. Nhìn dáng vẻ không mấy vui của Điệp, Tazzan bỗng thấy đau lòng: " Tại sao em lại luôn giấu cảm xúc với cả anh như vậy? Tại sao không để anh giúp em san sẻ bớt những suy
tư trong lòng?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT