“ Làm sao vậy ?” Sau bữa cơm chiều về nhà , tranh thủ Lục Cảnh Hàng ở đường ngã tư chờ đen xanh nhìn Bạch Thuần Khiết , từ lúc từ ba mẹ anh về nhà , cô ấy rất kì quái.

“ …” Nói quanh co vài câu , Bạch Thuần Khiết đành nói thật , mắt nheo lại cười to : “ Thức ăn nhiều quá , ăn không tiêu.”

Lục Cảnh Hàng nở nụ cười “không sao , tẹo nữa về nhà vận động 1 chút .”

Ba giây trầm mặc , Bạch Thuần Khiết quay đầu nhíu mày nói : “ Lục Cảnh Hàng , anh nói có ý gì?”

Vẻ mặt vô tội : “ Có ý gì đâu .”

“ Thế về nhà hoạt động là cái gì ! Nói xong hình như vẻ mặt có biến đổi lạ thường.”

“ Là em hiểu sai. Ý anh nói là tăng ca.”

“ Làm thêm cái gì?”

“ Hạng mục mới lần này có chút khó khăn , trước mắt chúng ta có 2 đối thủ cạnh tranh , tập đoàn Hải Ninh ở thành phố C , hai công ty liên kết trong vùng ở thành phố A .”

Tập đoàn Hải Ninh thì Bạch Thuần Khiết biết , lúc trước có nghe Hàn Nghi Tĩnh nói qua về ba Cố Trữ , còn về phần hai công ty liên tiết ở thành phố A … Cô tò mò hỏi Lục Cảnh Hàng : “ Hai công ty kia gọi là gì?”

Ý vị thâm tường mà liếc mắt cô 1 cái , anh chậm rãi mở miệng nói : “ Một cái vốn dĩ là nhà em , cái khác là công ty Tào Học Kim .”

Chân mày cau lại , Bạch Thuần Khiết không thèm nhắc lại , nhưng trong đầu là hình ảnh người dân lao động của xưởng máy lập tức khí thế ngất trời. Chính là cái tên họ Tào kia không đủ xoá bỏ trong lòng tức giận của cô , ăn miếng trả miếng , đưa công ty gã không dễ dàng phá đổ , vậy đem chỉnh gã đó sống không bằng chết , có lẽ có điều thực tế “ Lục Cảnh Hàng , anh nhất định có lòng tin chiếm đươc hạng mục ở thành phố A chứ ?”

Xe chậm rãi đi , Lục Cảnh Hàng nhìn theo gương chiếu hậu trộm nhìn cô một cái , trong mắt cô đã có dự tính sinh ra một cỗ cảm giác an toàn. Trong nháy mắt , Bạch Thuần Khiết đột nhiên ảo tưởng tương lai của bản thân cùng người bên cạnh , ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ , một con thú nuôi trong cửa hàng trang hoàng thật đáng yêu ở trước mắt cô , cô lắc đầu không dám nghĩ ngợi . Cho tới bây giờ cô không còn suy nghĩ mơ ước tự bản thân có thể mở 1 quán thú cưng , đến lúc đó ban ngày Lục Cảnh Hàng đi làm , cô đến trông quán , chờ buổi tối anh ấy tan việc , rồi đến đón cô về ăn cơm….

“ Làm sao vậy ?”

“ Không có gì , lái xe tốt vào .”

Tối hôm qua giúp đỡ Lục Cảnh Hàng sửa 1 chút tài liệu để họp , lần đầu tiên Bạch Thuần Khiết chỉ ngủ 4 tiếng đồng hồ , có lẽ là ngày hôm qua mơ ước tương lai thật đẹp , cho nên cô đã có chút vội vã .

Cô đi hai dép lê đứng ở trước tủ lạnh phòng bếp , trong lòng mâu thuẫn nhìn bữa sáng tài liệu , sau khi trải qua tư tưởng đấu tranh kịch liệt , cô quyết định không muốn đích thân làm bữa sáng cho người nào đó ăn , hôm nay có cuộc họp quan trọng , ngộ nhỡ ăn có tiêu chảy thì rất kì cục. Đem đôi dép lê đổi trở về chỗ cũ, cô rửa mặt chải đầu cầm ví xuống lầu mua một chút đồ ăn .

Chờ người hiền thê lương mẫu đang trên đường cầm những bánh bao và cháo thịt nống hổi trở về , Lục Cảnh Hàng đã rửa mặt chải đầu xong , đang chuẩn bị vào phòng bếp làm bữa sáng .

“ Đừng làm nữa , em mua rồi.” Đóng cửa cẩn thận , Bạch Thuần Khiết sớm đưa cho Lục Cảnh Hàng : “ Cầm bát cháo này đi .”

Gật đầu cười , anh giống như đã muốn đón nhận thành ý của người nào đó.

Hai người giống như cặp vợ chồng mới cưới ngồi trước bàn cơm , Bạch Thuần Khiết ngại ngùng mà cười nói : “ Em vốn nghĩ muốn làm bữa sáng cho anh , nhưng em sợ hại anh , nên đã xuống đi mua.

“ Khả năng miễn dịch của anh không tệ lắm , có thể nếm thử xem.”

“ Không sợ tiêu chảy à ? Em chưa bao giờ làm cơm .”

“ Học dần dần.”

“ Để làm gì , em học xong rồi sau này nấu cho anh ăn sao?”

“ Vậy em muốn về sau anh nấu cơm cho em ăn?”

Buổi sáng đã liếc mắt đưa tình như vậy , Bạch Thuần Khiết cũng không chịu nổi , rùng mình một cái chỉ vào đồng hồ báo thức nói : “ Ăn nhanh lên , ăn xong rồi xuống công ty.”

Ngẩng đầu nhìn trên tường , đúng là đã không còn sớm. Lục Cảnh Hàng thu lại giọng điệu nửa nói đùa , nghiễm nhiên trở về bộ dáng Lục đại tổng nói : “ Hôm nay em không cần đến công ty.”

“ Sao thế ?”

“ Việc hôm nay của em đã làm từ tối qua rồi , ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Ngáp một cái , Bạch Thuần Khiết cũng không chịu nổi ngủ ít , nhưng cô vẫn giả bộ yêu công việc : “ Nhiều việc như vậy không tốt , em cần phải đi.”

“ Hôm nay anh không cần trợ lý .”

Thật tuyệt “ Em đây nghe theo sắp đặt lãnh đạo.”

Bạch Thuần Khiết tiễn Lục Cảnh Hàng ra ngoài , ngáp mấy cái rồi chạy về phòng ngủ , mới lên giường , ánh mắt còn chưa nhắm lại , điện thoại di động còn vang lên , vừa thấy cuộc gọi hiển thị tên , tâm tình buổi sáng thật là tốt khôg còn sót lại chút gì.

“ Tiểu Khiết , hôm nay có thời gian rảnh không?”

“ Hôm nay tôi rảnh , nhưng tha thứ tôi thiếu lễ phép , đột nhiên không biết gọi bà là gì ?”

Liễu Chi Nhã đầu dây bên kia trầm mặc : “ Tiểu Khiết , chúng ta ra ngoài gặp mặt được không?”

Đổi lại là Bạch Thuần Khiết trầm mặc , tuy rằng cô có nói đồng ý , có 1 số việc sớm muộn gì cũng phải gặp , chẳng phải nên nói rõ ràng hay sao? “ Mấy giờ , nơi nào ?”

“ 10h , chúng ta đi tới quán cà phê lần trước.”

“ Được , tôi sẽ không đến trễ.” Tắt điện thoại , Bạch Thuần Khiết thở hắt ra , một phen tỉnh ngủ , chạy đến phòng của mình nũng nịu tiểu Tiện Viên , cô xin giúp đỡ hỏi : “ Hôm nay nếu tao xảy ra chuyện gì chịu đựng không nổi thì làm sao giờ ?”

“ Gâu …” Tiểu Tiện Viên vẻ mặt đồng tình.

“ Gâu cái gì , muốn nói chuyện à.”

“ …”

“ Chẹp . mày phải nói chuyện thật , đừng sợ.” Bỏ tiểu Tiện Viên ra , Bạch Thuần Khiết đứng dậy chuẩn bị thay quần áo ra ngoài , nhưng quần áo trên người còn chưa cởi lại có tiếng chuông điện thoại vang lên. Lần này là dãy số xa lạ , sau khi biết được , vẻ mặt cô không khỏi kinh ngạc , người này so với Liễu Chi Nhã còn khó chống đỡ hơn.”

“ Cháu chào cô , hôm nay có ít người chơi mạt chược ạ ?”

Nể tình cười khẽ hai tiếng , mẹ Lục nói : “ Tiểu Bạch , hôm nay cô muốn đi siêu thị , không biết cháu có thời gian , đi cùng cô được không ?”

Được , tiệm cà phê bên cạnh chính là siêu thị , cùng nhau hẹn đi : “ Cô ạ , nếu cô có phương tiện rồi thì chúng ta hẹn 11h trưa được không ?”

“ Được , hôm nay ba Cảnh Hàng đến họp bạn cùng lớp , cô không cần phải ở nhà nấu cơm.”

“ Như vậy thì tốt rồi , 11 giờ cháu gọi điện cho cô.”

“ Được , đến lúc đó gặp.”

Chốc lát , cho tới trưa đã bố trí thời gian xong , hơn nữa không biết siêu thị đi mất mấy giờ , buổi chiều 5h cô phải thu radio … Mắt Bạch Thuần Khiết trắng dã , ông trời nhất định là không muốn mình nghỉ ngơi , từng giây từng phút đều bận việc. !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play