Tiểu Thanh tóc ngang vai đen óng, hay cười nhưng trên lớp lại rất
nghiêm. Ngược lại tên em song sinh nhút nhát giờ trở thành kẻ quậy phá
bất trị. Phong khoác cặp qua lớp tiểu Thanh, hắn ló đầu vào đảo mắt nhìn quanh:
-Này, về mau lên!
Như thường lệ, hai người thường chờ nhau cùng về. Tiểu Thanh vội xách cặp chạy ra theo sau. Mưa vẫn xối xả...
-Sao lúc nào cũng chỉ còn mình chị trong lớp vậy?_Phong
-Thì tại em ngày nào cũng bắt chị đợi đấy thôi.
-Sao chị không về trước luôn đi, đi với nhau phiền thật.
-Vì mẹ dặn chị phải quản em nên mới chờ chứ. Chị cũng muốn đi về cũng bạn.
-Lúc nào cũng mẹ, chúng ta đâu cần phân biệt chị em rõ ràng như thế. Em không thích!
-Không thích cũng không được. Chị là chị em, mãi mãi là thế!
Tiểu Thanh nhìn đám bạn đang đứng ngoài hành lang. Chúng vẫn chưa đi vì mưa to. Tiểu Thanh quay sang Phong:
-Có mang ô đi không?
-Không có!
-Vậy về làm sao đây?
-Cứ thế mà về thôi!
Bên kia lũ bạn đột nhiên nhốn nháo lên làm tiểu Thanh cũng nhìn sang:
-Bọn họ có chuyện gì vậy?
Một chiếc xe đen đỗ lại, một anh cấp trên bước xuống với nụ cười ngọt ngào.
Tiểu Thanh thở dài nhìn chiếc xe phóng đi sau khi đón nhỏ bạn đi.
Phong cốc đầu nhỏ:
-Nhìn gì nữa!
-Phải chăng người đó là mình nhỉ! Đi xe vừa ấm vừa khô ráo còn đứng đây vừa lạnh vừa ướt nữa.
-Lại mơ mộng.
Phong buông cặp xuống, cởi áo khoác ra đưa cho tiểu Thanh.
Tiểu Thanh:
-Làm gì vậy?
-Không nhìn thấy sao còn hỏi, cho chị mượn!
-Vậy được không? Chị là chị em mà.
Phong bực mình:
-Chị có thôi lảm nhảm nữa không. Đối với em chị cũng là một đứa con gái nữa.
Tiểu Thanh cầm lấy cái áo sợ hãi, nhỏ vốn dĩ biết Phong nóng tính cỡ nào.
Vì tiểu Thanh không muốn cả 2 bị cảm lạnh nên họ ngồi chờ tạnh mưa. Càng ngày càng vãn người mà mưa vẫn chưa ngớt. Tiểu Thanh buồn ngủ nên ngả
người vào vai Phong.
Nhỏ ngủ say sưa dù mưa vẫn rơi lộp bộp và đứa em trai đang mỏi nhừ vai.
Phong lẩm bẩm:
-Vậy mà lúc nào cũng tỏ ra chịu trách nhiệm với người khác. Làm việc mệt mỏi đó làm gì chứ, đồ ngốc!
Mưa nhỏ dần nhưng Phong không dám gọi tiểu Thanh dậy. Tối qua nhỏ học
bài đến khuya, còn hắn vì đi ngủ sớm quá nên mất ngủ. Tiểu Thanh học rất chăm còn Phong thì lại cực lười biếng, họ cứ như hai người sinh ra để
làm những điều trái ngược nhau.
Một đám bạn cũng bắt đầu đi về, một con bé đi qua chỗ Phong cười tủm tỉm:
-Thì ra 2 người là 1 đôi à? Lại còn tình tứ nữa chứ.
Phong cũng chẳng để ý lời con bé vì nghĩ nhỏ đùa cho đến khi nhìn ánh
mắt và những tiếng cười rúc rích... Phong bắt đầu nghĩ: "Bọn họ điên hay sao mà không nhân ra mình với nhỏ này là chị em chứ. Họ đang nghĩ
chuyện quái gì thế!..."
Rồi hắn tự cảm thấy bực bội hết sức, quát tháo:
-Mấy người nói hồ đồ gì vậy!
Ánh mắt giận dữ làm đám bạn tản ra mất hút. Tiểu Thanh cũng giật mình tỉnh dậy, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Phong:
-Chúng ta về!
-Nhưng trời chưa tạnh mưa!
-Em nói là về_Phong lạnh lùng
Hắn chùm áo khoác lên đầu tiểu Thanh và kéo nhỏ đi. Cơn mưa làm Phong
ướt sũng người. Tiểu Thanh kéo áo che cho hắn nhưng bị gạt ra. Phong đã
giận thật nhưng tại sao thì tiểu Thanh không biết.
Cả 2 về nhà, mẹ nhìn thấy Phong bị ướt vội lấy khăn lau:
-Sao 2 đứa không chờ tạnh mưa.
Hắn không đám lai và cũng từ chối chiếc khăn mẹ đưa mà lên thẳng phòng.
Tiểu Thanh cũng chẳng thèm quan tâm nữa, lúc nào Phong cũng thất thường cả.
Nhỏ về phòng thay quần áo thì đột nhiên..."cạch"..cửa mở ra chính lúc
tiểu Thanh vừa cởi bỏ áo đồng phục. Nhỏ hoảng hốt lấy khăn che rồi la
toáng lên. Đó là Phong.
Tiểu Thanh:
-Em...sao em dám vào phòng mà không gõ cửa.
-Phòng này có gì bí mật sao?
-Lỡ đâu em vào đúng lúc chị đang...
Tiểu Thanh ngượng không dám nói tiếp, Phong giường như chẳng biến sắc:
-Chị nghĩ chị có sức hút sao. Ngực như màn hình siêu phẳng vậy, chẳng có hứng thú gì.
-Em biết gì mà nói. Đồ bất lịch sự, đồ...
Nhỏ ném bồm bộp gối vào mặt Phong nhưng hắn chẳng thèm tránh
-Em qua lấy vở anh văn. Ngày mai có tiết!
Nói rồi hắn đóng cửa đi ra. Tiểu Thanh bực mình đến khó thở, nhỏ chẳng
có cách nào trị được hắn. Thằng em ngây ngô nhút nhát giờ trở thành một
kẻ ngang tàn như vậy.
Hắn chẳng bao giờ chiụ học mà lúc nào cũng mượn vở của chị cả.
Lúc sau tiểu Thanh qua phòng Phong:
-Này, đây là vở anh văn.
Hắn đang nằm chơi điện tử trên giường và chẳng thèm ngó đến tiểu Thanh:
-Chị để ở trên bàn đi!
Tiểu Thanh thở dài nhìn hắn:
-Này, học chăm chỉ đi, lúc nào cũng lấy vở của chị chép mà coi được sao?
-Em không thích! Mẹ hài lòng với kết quả của em là được rồi.
-Sao em cứng đầu vậy!
-Từ sau đừng quản chuyện của em.
-Chị là...
Nhỏ chưa nói hết thì bị chặn họng bởi câu nói lạnh lùng của em:
-Phải, chị chỉ là chị em thôi.
-Vì em đang mệt nên chị không nói nữa. Đây là thuốc cảm, chị đặt trên bàn.
-Mau ra đi!
Tiểu Thanh nhẹ nhàng đóng cửa đi ra. Phong cũng chẳng còn hứng chơi điện tử, hắn ngẩng đầy nhìn lên trần nhà:
-Sao mình phải bực vì mấy chuyện vớ vẩn đó!
----------
Hắn đã nói như thế nhưng lòng lại cứ mãi để bụng chuyện đó.
Cả 2 ngồi ăn sáng nhưng tiểu Thanh vừa xuống thì Phong đứng dậy:
-Con no rồi, con đi học đây!
Tiểu Thanh vội chặn lại:
-Sao em vội vàng vậy. Đợi chị một lát chúng ta cùng đi. Hôm nay là ngày đầu tiên vào cấp 3 mà!
Tiểu Thanh nở nụ cười tươi tắn.
Phong:
-Sao chúng ta lại đi cùng nhau được
-Trước nay vẫn luôn thế mà.
-Nhưng em không cùng đường với chị rồi, vì vậy mà từ hôm nay không cần đi chung nữa.
Tiểu Thanh cười:
-Chúng ta học chung 1 trường mà sao lại không cùng đường.
-Em đã thi vào trường khác chị.
-Em đùa sao. Chị đã đi nộp hồ sơ cho cả 2 mà.
-Em đã rút ra và thì trường khác rồi. Trường mà chị thích thì em không hứng thú.
Tiểu Thanh ngạc nhiên:
-Vậy sao lúc chị mang hồ sơ đi em không nói, chị đâu bắt em phải thi trường đó. Nếu biết chị sẽ học trường mà em thích.
-Chị sẽ làm được sao? Đó là trường mà chị đã không dám thi vào mà.
-Là trường đó sao?
Mẹ cười nhìn tiểu Thanh:
-Phải, tiểu Phong rất giỏi mà. Kết quả học tập lúc nào cũng đứng nhất trường cả!
Tiểu Thanh ngơ ngác không hiểu, kết quả của Phong luôn luôn có được do
chép bài của nhỏ cả. Hắn lười học và chơi cả ngày, hắn lúc nào cũng lên
giường lúc 9h và không chịu đi học thêm. Còn nhỏ thì ngày nào cũng phải
thức đêm, học thêm cả cuối tuần. Sao có thể như vậy?
Phong đi ra ngoài cửa và xỏ giày vào, hắn quay lại:
-Chẳng phải chị thi trường này vì muốn được học cùng các bạn sao. Nếu em nói thì chị cũng từ chối thôi, phải không?
Tiểu Thanh ngẩn người ra:
-À, ừ, vì bạn chị đều học ở trường này, chị không thể...
-Em hiểu!
Hắn đi và đóng cửa, Phong hiểu rõ mình muốn gì. Không muốn liên quan đến tiểu Thanh nữa...
Chính hắn đã quyết định như thế, rồi đi học Đại học rồi dọn ra ở
riêng...2 người cứ xa như thế tiểu Thanh chẳng bao giờ biết tại sao,
không biết rằng tất cả chỉ vì Phong sợ đối mặt với nhỏ thôi.
Hắn cứ nghĩ sẽ quên được tiểu Thanh nhưng nhỏ lại lần nữa xen vào cuộc đời đang yên bình của hắn.
Nếu Tiểu Thanh vẫn mạnh mẽ như ngày nào, vẫn vui tươi như ngày nào, luôn lạc quan thì có lẽ hắn sẽ thật lạnh lùng...Nhưng tại sao lại để hắn
thấy bộ dạng tệ hại, bị người yêu đá, thất nghiệp, nợ nần...Người chị
đáng ngưỡng mộ giờ trở nên như vậy hắn là người thương xót nhất.
Phong đã luôn nghĩ rằng Tiểu Thanh sống tốt khi không có hắn, chắc chắn
là giỏi giang hơn,vui vẻ hơn...Nếu được như thế thì hắn đã chẳng phải
bận tâm, chẳng phải lo lắng...và sợ hãi. Sợ sẽ bị tổn thương, sẽ để tình cảm khống chế và không kiểm soát được mình. Sợ một ngày nào đó sẽ nói
ra tình cảm, sợ tiểu Thanh sẽ ghét hắn...
Giờ thì những sợ hãi sắp thành sự thật, càng ngày Phong càng nghĩ nhiều đến tiểu Thanh hơn.
Tử Long chuẩn bị cà phê và
bánh mì cho Uyển Nhi. Hắn mang khay vào tận phòng và mở rèm cửa. Uyển
Nhi vẫn cuộn tròn trong chăn, Tử Long không đánh thức nhỏ mà lặng lẽ
trên bàn.
Tử Long ngồi bên cạnh Uyển Nhi:
-Dù chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không rời xa anh chứ?
Rõ ràng hắn chỉ tự độc thoại mà không biết Uyển Nhi đã tỉnh ngủ. Nhỏ mở mắt nhìn Tử Long:
-Anh sao vậy?
-Dậy rồi sao? Vậy hôm nay...
-Em hỏi anh có chuyện gì cơ mà.
-Không hẳn.
-Em rất ghét anh như vậy. Sao anh luôn không thành thật.
Tử Long nhìn sâu vào mắt nhỏ:
-Dù có chuyện gì em đừng bao giờ bỏ đi mà không nhìn lại được không?
Uyển Nhi mỉm cười, nắm lấy tay Tử Long:
-Em sẽ không bao giờ buông tay anh ra. Không bao giờ cho đến khi anh rời xa em trước.
-Vậy được. Tối nay chúng ta sẽ đi gặp một người.
-Ai vậy?
-Mẹ anh!
-Mẹ anh sao? Tuyệt lắm!
-Không tuyệt như em nghĩ đâu!
Uyển Nhi đã quên mất vị trí đó là của Kiếm Bình. Nhưng giờ nhỏ muốn đánh cắp mọi thứ...những thứ nhỏ luôn ghen tị.
Người yêu của chị gái, người mà Kiếm Bình luôn tự hào và yêu tha thiết,
người mà mỗi lần nghe nói Uyển Nhi lại khao khát được gặp. Nhỏ đã từng
ghen tị rất nhiều, cũng từng mong người đó thật xấu xa, mong rằng tất cả tình yêu của họ chỉ là giả dối. Nhưng giờ thì nhỏ lại phải lòng người
con trai đó...và một lần thôi cũng được nhỏ sẽ làm những thứ mình muốn.
Uyển Nhi chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng và hẹn Tử Long bên dưới. Nhỏ nhấc điện thoại lên và gọi cho Hạo Kì...
-Ai vậy?
-Em là Uyển Nhi đây.
-Em là Uyển Nhi nào vì có 1 Uyển Nhi đang ngồi trước mặt tôi!
-Đó là chị gái em, là Kiếm Bình.
-Sao!_Hạo Kì hơi ngạc nhiên nhưng rồi hơn cả thản nhiên hắn cười nhạt vì đã tháo gỡ hết tất cả nghi ngờ trong bao ngày tháng qua.
-Em nghĩ anh phải biết chứ. Tính cách em thế nào, còn tính cách cô ấy ra sao!
-Anh cũng đã nghi ngờ vì người con gái này tốt hơn Uyển Nhi mà anh quen biết cả trăm lần.
-Anh đang nói xấu em sao!
-Vậy khi nào chuyện này kết thúc. Mau về đây và mang cô ấy đi. Nơi này
không thuộc về Kiếm Bình, chỗ của cô ấy là bên một người khác.
Uyển Nhi ngạc nhiên:
-Anh biết...? Mà thôi chuyện đó không quan trọng. Anh đã từng nói sẽ tìm một người bên ngoài giống em nhưng bên trong khác em đúng không. Nếu
còn nhớ thì hãy giữ chặt chị ấy nhé!
-Em đang nói gì! Mẹ anh có biết chuyện này không?
-Bà ấy không biết. Mà biết thì sao, bà ấy sẽ yêu quý bất kì ai mà anh để mắt thôi. Mẹ anh đã chọn em là người đính ước với anh chẳng qua vì hồi
nhỏ chúng ta thân thiết chứ có cả hàng chục cô gái danh giá hơn em đang
xếp hàng cho anh chọn đấy.
-Bà ấy không phải người như vậy!
-Chẳng lẽ anh lại không hiểu mẹ mình sao? Bà ấy đã làm mọi việc để muốn anh vui nhưng anh lúc nào cũng lạnh nhạt và kiêu ngạo.
-Anh tự cảm nhận được ai yêu quý mình hay không. Trò chơi này của em nên nhanh chóng chấm dứt đi. Anh không phải người nói 2 lời đâu.
-Em cũng vậy.
Nhỏ cúp máy và đứng dậy. Nhỏ đã để lỡ cơ hội 1 lần và sẽ không bỏ nó lần thứ 2. Nếu quay ngược thời gian nhỏ đã là người sống cùng bà nội, sẽ là một người được sống tự do và thoải mái và thế thì Tử Long sẽ là người
yêu của nhỏ...Chúng ta từng tráo đổi 1 lần thì cũng có lần thứ 2.
Khi còn nhỏ, 2 người đã chơi trò hoán đổi . Uyển Nhi sẽ tự nhận mình là
Kiếm Bình và ngược lại. Họ đã luôn vui vẻ vì thậm trí mẹ cũng không nhận ra được. Và kết quả là Uyển Nhi đã được mẹ mang theo. Nhỏ đã luôn hối
hận vì nghe lời Kiếm Bình chơi trò chơi đó....
Uyển Nhi vui vẻ đi ra ngoài và nắm lấy bàn tay Tử Long đang giang ra đón mình. Đây mới chính là định mệnh của nhỏ!
Cả 2 đến một nhà hàng đã đặt chỗ trước. Hội trường tầng 2 được bao hết, không khí ảm đạm và rất nhiều vệ sĩ bên ngoài.
Tử Long nắm tay Uyển Nhi đi vào trong. Người phụ nữ đã ngồi bên bàn ăn, nét mặt nghiêm nghị và không hề có chút vui vẻ.
-Đây là ai?_Bà ta đưa mắt nhìn Uyển Nhi
Tử Long:
-Đây là người yêu của con, là người con muốn sống cùng suốt đời.
-Đó là câu nói mà con trai của ta nói ra sao. Con vốn đâu phải người
nghiêm túc chuyện gì. Với con tất cả chỉ là trò chơi đúng không.
-Giờ con không phải là đứa trẻ nữa. Mẹ luôn không hiểu và giờ cũng vậy.
-Chúng ta có vẻ hơi căng thẳng, sao con không cùng cô ta ngồi xuống và ăn tối.
-Tất nhiên là được nếu mẹ hứa để chúng con cùng nhau ra khỏi đây.
-Con đang trả giá với mẹ sao? Mẹ muốn ăn cơm cùng đứa con 7 năm không gặp mà khó đến thế ư.
-Nếu mẹ không đồng ý thì con xin phép.
-Được rồi , ngồi đi!
Cả 2 ngồi xuống bàn ăn. Bà ta dường như không hề để ý đến Uyển Nhi mà
chỉ nói chuyện với Tử Long cho đến khi Tử Long đi ra ngoài.
Uyển Nhi:
-Bác không có gì muốn hỏi cháu sao?
-Có gì còn thiếu trong hồ sơ của cô mà người của tôi chưa tìm ra.
-Bác không muốn biết tính cách cháu sao?
-Để làm gì khi chúng ta sẽ không có quan hệ gì hết.
-Cháu thật sự yêu anh ấy.
-Có rất nhiều người yêu nó và tôi sẽ không để nó yêu người như cô.
-Nhưng anh ấy đã nói sẽ không xa cháu. Anh ấy sẽ không nói dối đâu
-Người rời xa là cô chứ không phải nó. Cô biết nó thích là diễn viên đến mức nào chứ!
-Làm diễn viên là đam mê của anh ấy!
-Vì chuyện đó mà từ cha mình và vứt bỏ tài sản thừa kế. Người dám làm ra những chuyện đó vì thứ mình thích chỉ có nó thôi và giả như vì cô mà nó không thể làm việc nó muốn thì sao?
-Ý bác là gì?
-Hoặc bỏ cô, hoặc bỏ nghề. Cô nghĩ nó sẽ chọn gì?
Uyển Nhi không thể ngờ, không ngờ bà ấy lại nghĩ bao nhiêu cách đối phó
với mình. Tại sao? Sao lại ngăn cản họ, có chuyện gì bất mãn sao!
Uyển Nhi ngập ngừng:
-Tại sao? tại sao bác không thích cháu. Cháu có điểm nào mà bác không thể chấp nhận được?
Bà ta cười khẩy:
-Điểm tôi ghét nhất ư? Tôi không muốn con dâu mình là một đứa trẻ mồ côi không được dạy dỗ tử tế.
Uyển Nhi không nói được lời nào cả. Nhỏ chỉ biết ngồi yên lặng, cảm giác tức giận, cảm giác bực bội và cảm giác thất vọng đan xen làm nhỏ bất
thần. Tử Long đã nghe hết mọi thứ. Hắn đi lại và kéo Uyển Nhi đứng dậy.
Họ bỏ đi mà Uyển Nhi cứ như tượng gỗ.
Cả 2 rời khỏi nhà hàng, Tử Long dắt nhỏ đi trên vỉa hè. Bỗng Uyển Nhi
đứng lại. Vốn dĩ cuộc đời nhỏ cũng chưa gặp ai khó chịu với mình đến
thế, chưa nhận lời từ chối phũ phàng đến thế và nhỏ cũng không biết rằng ở vị trí của Kiếm Bình có thể cảm thấy tủi hờn như vậy.
Nhỏ đã nghĩ Kiếm Bình hạnh phúc hơn mình, sung sướng hơn mình và hôm nay nhỏ chợt nhận ra...nhỏ cảm thấy có lỗi vì được hạnh phúc hơn, đáng lẽ
là hạnh phúc của Kiếm Bình.
Tử Long quay lại cầm lấy 2 tay Uyển Nhi:
-Em đừng suy nghĩ những lời bà ấy nói. Đừng nghĩ đến nó nữa nhé.
Uyển Nhi:
-Em...
Tử Long:
-Chúng ta về nhà và quên chuyện này đi được không?
-Bà ấy đã nói anh chỉ được chọn 1 thôi! Hãy tìm người khác thích hợp hơn với anh. Anh sẽ được hạnh phúc.
Tử Long buông tay Uyển Nhi ra:
-Em đang nói gì vậy? Chì vì 1 lời của bà ấy mà em đã quên mất lời hứa với anh sao?
Uyển Nhi ngẩng lên nhìn Tử Long, khuôn mặt tỏ ra bình thản:
-Em đã hứa gì đâu. Em chỉ nói vậy thôi và anh phải quên nó đi rồi chứ.
Em đã quên từ lâu rồi. Hay chúng ta chia tay, mỗi người hãy tìm tình yêu khác không khó khăn như thế này.
Và "bốp" Tử Long không kiềm chế được tát nhỏ một cái. Làn da trắng mịn
ửng đỏ, chẳng hiểu sao nước mắt Uyển Nhi rơi lã chã. Có lẽ vì cái tát
bất ngờ hay vì nhỏ lần đầu bị tát nên cảm thấy đau quá.
-Sao em có thể đối xử với anh như vậy. Em có thể vứt anh đi một cách dễ dàng đến thế sao?
-Phải, em yêu anh chỉ có 1 ít như vậy thôi.
Tử Long nhìn đôi mắt đẫm lệ của nhỏ, đôi mắt đầy đau đớn nhưng miệng lại nói trái ngược hoàn toàn.
-Em muốn như vậy thì cứ làm vậy đi.
Tử Long bước đi thật nhanh. Mỗi bước đi đều làm Uyển Nhi cảm thấy đau
đớn khó thở. Nếu là Kiếm Bình cũng sẽ đau như vậy, nếu người nghe câu
nói của mẹ Tử Long là chị ấy, thì sẽ cảm thấy đáng thương cho bản thân
mình đến thế nào. Thật may người nghe câu này lại là nhỏ...thật may
người chia tay và đau đớn là nhỏ...
Nhưng Uyển Nhi không mạnh mẽ và cứng rắn đến thế, nhỏ sợ đau và cũng sợ
bóng tối. Uyển Nhi chạy vụt theo khi bóng Tử Long biến mất. Nhỏ ôm trầm
lấy sau lưng Tử Long. Hai tay đan chặt ôm lấy người Tử Long:
-Em không muốn nói như vậy. Em không muốn anh đi. Em yêu anh!
Tử Long quay lại ôm chặt Uyển Nhi:
-Anh đã sợ em để anh đi thật sự.
Tử Long hôn lên chán rồi hôn lên môi Uyển Nhi.
Cảm giác mất người mình yêu thật đáng sợ, nếu như có thể giữ người con
gái này bên cạnh mãi mãi. Tử Long nhất định sẽ không bỏ lỡ, sẽ không
nghĩ nhiều nữa.
Tử Long ôm Uyển Nhi vào phòng và đặt lên giường. Hôn lên chán, lên
môi...lên tai và lên bờ vai nhỏ. Uyển Nhi nhắm mắt lại và để tâm hồn
trống rỗng. Mái tóc vàng thật mềm mại, những sợi tóc chạm nhẹ lên người
nhỏ, vòng tay rộng và hơi ấm từ người Tử Long lan tỏa bao bọc nhỏ. Một
buổi tối chỉ dành riêng cho 2 người.Sự dịu dàng của Tử Long khi ôm nhỏ,
nhỏ nghe được tiếng tim đập rất gần, được bờ môi mềm mại và tình yêu
cháy bỏng trong tim Tử Long. Có lẽ chỉ lúc này nhỏ mới biết rằng Tử Long chân trọng Kiếm Bình như thế nào, yêu thương Kiếm Bình đến thế nào và
luôn khao khát che chở cho Kiếm Bình. Tử Long sinh ra là để yêu Kiếm
Bình chứ không phải là Uyển Nhi, đó là sự thật cay đắng mà lúc này nhỏ
mới nhận ra. Hạo Kì nói đúng! Vị trí của Kiếm Bình là bên cạnh Tử Long,
chẳng ai xứng đáng chen vào giữa họ.
Nhỏ chỉ thầm ước mãi mãi được như ngày hôm nay, ngày mà Uyển Nhi cảm
thấy hạnh phúc nhất...giây phút này nhỏ sẽ chỉ nghĩ đến riêng mình mà
thôi, để lưu giữ cảm xúc này mãi mãi dù là ích kỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT