Tôi cuối cùng cũng đi làm. Một công ty thời trang mà tiểu Thanh cũng đang
làm. Công việc văn phòng đơn giản với mức lương không cao cũng không
thấp.
Nhờ tiểu Phong mà tôi đã dễ dàng được vào đây dù tôi chẳng muốn nhận sự
giúp đỡ đó. Và tôi cũng hiểu ra trong một công ty lớn, 3000 nhân viên
như tôi thì việc tin đồn thất thiệt là chuyện cơm bữa. Hết giờ làm, họ
tụ tập, nói chuyện phiếm rồi thì chuyện trong công ty....và tôi cũng
nghe được không ít chuyện.
Thường thì tiếng xấu đồn xa nên tin tức cũng chẳng mấy khi tốt đẹp. Vị
giám đốc điều hành nghe nói là một tên phá gia chi tử, 1 tháng anh ta
chỉ đi làm 5 ngày, thay thư kí như thay áo và lúc nào cũng có 10 nhân
viên đi theo phục vụ.
Tất nhiên trong công ty thì hắn ta là vua, ai ai cũng phải nhất nhất nghe theo.
Dù sao tôi cũng cảm thấy có chút may mắn khi không phải giáp mặt với
người này, lý do đơn giản vì sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó. Tôi sẽ cố
gắng sống yên lành trong cái môi trường thị phi này...
Và vẫn sẽ yên lành đến khi tên tiểu Phong phá đám.
-Này, người đẹp! Uống cafe nhé, tôi mời.
Hắn chống tay lên xấp tài liệu nhìn tôi đầy "yêu thương". Thế là đủ cho
cả trăm con mắt nhìn tôi như người ngoài hành tinh. Mọi người nói hắn
nói chuyện với ai cũng đủ làm người đó mang thai. Và tất nhiên tiểu
Phong biết và cố tình gây rắc rối cho tôi.
Hắn đã từng nói tôi là mối tình đầu của hắn vì thế hắn không buông tha cho tôi. Nghe thế thôi cũng đủ làm tôi sởn hết gai ốc.
-------------
Trong khi đó Tử Long đang quay phim tại London.
Hạnh Nhi nhất quyết theo Tử Long bằng được dù nhỏ không tham gia bộ phim.
Hạnh Nhi nài nỉ Tử Long đi mua sắm với nhỏ, con bé bám lấy hắn suốt ngày.
-Anh thấy cái này thế nào?_Hạnh Nhi vừa nói vừa chỉ vào chiếc váy màu hồng phấn.
-Anh không thích!
Tử Long quay đi, và lấy một bộ màu vàng ra. Hạnh Nhi cười:
-Anh thích cái đó sao? Bộ đó em cũng thích.
-Phải, anh sẽ tặng nó cho Kiếm Bình.
-Ồ, vậy ra là cho chị ấy_Hạnh Nhi gật đầu cố che giấu sự thất vọng.
-Em hãy mặc bộ màu xanh ấy!
-Cái này à!
Con bé nghe rồi tung tăng đi lấy bộ đó. Cả 2 ghé vào một tiệm cà phê.
-Thời tiết dễ chịu thật! Ở nhà không được như thế này.
-Anh thích ở nhà hơn.
-Em biết ( cười nhạt)
-Em biết điều gì?_Tử Long chóng cằm nhìn vu vơ ra khoảng không.
-Còn phải nói sao, anh chỉ muốn về thật nhanh để gặp chị ấy thôi.
-Em biết sao còn bám theo anh làm gì? Em hiểu mà còn cố tình như vậy làm gì.
-Em...em...
-Con người anh không tốt như em nghĩ đâu. Anh không thích nhưng vẫn đi
chơi với em ,vẫn đồng ý ăn trưa cùng em, xách đồ giúp em chẳng qua vì
cha em là đạo diễn, lời nói của ông ấy sẽ ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp
của anh. Ngay từ đầu anh đã biết rõ như vậy nên không hề thái độ với em. Nhưng mà giờ anh đã nổi tiếng rồi anh sẵn sàng đá em qua 1 bên vì em đã không còn gì để lợi dụng nữa.
Hạnh Nhi nghe mà không mở miệng ra được, nhỏ không tin, nhỏ biết rõ là anh ta không hề thích mình nhưng...:
-Anh nói dối! Nếu thế hôm nay anh đã không đi với em.
-Anh là con người rất ích kỉ. Thứ duy nhất trên đời anh biết chỉ có công việc của anh và Kiếm Bình mà thôi. Nếu vì em luôn đi theo anh mà làm
cho Kiếm Bình không tin anh thì anh thà không bao giờ gặp em nữa. Điều
gì làm cho cô gái anh yêu phải suy nghĩ anh sẽ xóa sạch chúng, ai đó làm cô ấy buồn thì anh sẽ không tha thứ, anh đi chỉ để nói với em như vậy
thôi.
-Anh...
-Giờ anh sẽ về, em có thể theo anh hoặc mua vé về nước luôn. Anh sẽ không cản.
-Anh yêu chị ấy. Tại sao? Vì chị ấy xinh đẹp hơn em, hay là tốt với anh hơn em?
-Cô ấy không xinh đẹp bằng em, đôi lúc cũng không dịu dàng, không chu đáo như em nhưng chắc chắn cô ấy yêu anh hơn em.
Tử Long rời quán đi về.
........
Trước cửa phòng đã có một người phụ nữ đeo kính và chùm khăn đứng đó. Hắn ngạc nhiên:
-Cô là ai? Sao lại biết chỗ này?
Đây là nhà riêng của Tử Long chỉ rất ít người biết.
Cô gái nhìn mặt Tử Long rồi cười lớn:
-Ha...ha...ha...giờ thì em quên cả chị gái mình rồi hả?
Tử Long sửng sốt:
-Là chị sao? Sao chị lại biết em ở đây.
-Giờ em là người nổi tiếng thế nào chẳng lẽ chị lại không biết em đã đến Anh hay sao.
Cả 2 đi vào trong nhà.
-Cuộc sống của em càng ngày càng tệ đấy. Nhà gì mà lụp sụp quá!
-Đây là căn hộ hạng sang rồi. Chị còn chê gì nữa.
-Cat-xê của diễn viên nổi tiếng cũng bèo bọt vậy sao. Ngày trước em đâu thèm ở mấy nơi thế này.
-Vậy chị đến đây làm gì?
-Cha mẹ nhớ em nên gọi về thôi. Chẳng lẽ em muốn từ cả nhà thật sao.
-Đang yên lành gọi em về chẳng giống phong cách của mẹ chút nào.
-Người mẹ lạnh lùng của chúng ta giờ đã khác rồi.
-Chị không hiểu thì chẳng lẽ em cũng không hiểu sao. Đừng nói dối em.
-Chị đến báo cho em biết vậy. Nếu em không chịu về thì mẹ cũng không
thiếu cách để biến sự nghiệp của em thành mây khói. Vì vậy ngoan ngoãn
mà về đi. Mấy hôm nữa sẽ có vị khách đến nhà, em đừng có cái kiểu ăn nói như trước nữa.
-Em không phải là trẻ con!
Thanh Thanh đi về, nhỏ thở
dài nhìn đồng hồ 10h30'. Giờ này Phong đang làm gì ai cũng rõ, nhớ hôm
qua nhỏ cũng về giờ này. Vừa mở cửa đi vào thì đã thấy Phong và một cô
gái lạ ôm hôn trên ghế, tiểu Thanh đỏ mặt vội cúi đầu:
-Xin lỗi, xin lỗi. Thật sự tôi không biết 2 người đang bận. Xin cứ tự nhiên.
Và nhỏ đi vào phòng đóng cửa, sau đó chỉ nghe tiếng cô gái nói đầy khó chịu:
-Đuổi chị ta đi đi. Thật khó chịu. Vô duyên quá.
-Bớt giận đi, em sẽ bảo chị ấy.
-Em không chịu được. Hôm nay em về đây.
Nói rồi cô gái giận rỗi bỏ về. Sao lại trách nhỏ khi cả 2 luôn làm cái việc đó ở phòng khách...
-Rầm...rầm...rầm...
Phong đập cửa phòng tiểu Thanh:
-Đừng có chốn nữa. Mau ra đây đi!
Nhỏ rón rén ra mở cửa vì đã biết rõ hậu quả.
-Chị biết rồi. Lần sau sẽ không như vậy nữa.
-Chị đã nói câu này bao nhiêu lần rồi.
Tiểu Thanh nhớ lại, lần nào cũng là nhỏ xui xẻo, lần thì đột xuất về
nhà, lần thì vào nhà tắm đúng lúc 2 người đó đang vui vẻ, và vô số lần
là bắt gặp ở phòng khách.
-Chị xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa!
-Lần trước chị cũng nói y như vậy. Đi đi!
-Hả? Đi...đi gì cơ
-Đi khỏi nhà đi! Em không muốn cuộc sống riêng tư lúc nào cũng bị người khác xen vào.
Sau đó Phong vào lấy va li và lôi cả tủ quần áo của tiểu Thanh nhét vào đó.
Tiểu Thanh chỉ còn biết chạy theo kéo cái va li lại:
-Em định đuổi chị đi thật sao? Chị không còn nơi nào đi nữa đâu.
-Em không cần biết!_Nói rồi Phong lạnh lùng quẳng cả va li ra ngoài
-Khoan, nếu em còn nhớ đến bố mẹ thì hãy cho chị vào. Bố mẹ nói chị em phải đùm bọc nhau mà.
-Phải, bố nói ai lớn hơn phải chăm sóc. Em không nhờ chị chỉ mong chị đừng phiền em thôi.
-Được rồi....anh trai à, em biết lỗi rồi. Chỉ một lần thôi.
-Chị vừa nói gì?
-Anh trai!
-Đúng là không còn tự trọng nữa. Chị là chị em sao?
-Vì chị đã đừơng cùng rồi!
-Vậy chỗ trọ của chị đâu, tên người yêu tài giỏi chị luôn khoe khoang đâu. Anh ta chẳng lẽ bỏ chị ngoài đường à.
-Anh ta....à...anh ta đi công tác nên...
Sau một hồi xin xỏ nịnh nọt thì tiểu Thanh được cho vào nhà. Đúng là tên ác ma. Khuôn mặt lạnh như sắt và chẳng thích nhượng bộ ai bao giờ. Phụ
nữ với hắn ngoài sex thì chỉ là đá thôi. Mấy chiêu nước mắt cá sấu chỉ
là vô ích với kẻ không tim này.
Hôm nay nhất quyết tiểu Thanh sẽ không vào nhà nữa. Nhỏ ngồi ngoài cửa.
Nhỏ luôn nói tên người yêu lăng nhăng đáng chết nhưng thằng em mình cũng chẳng kém chút nào, anh ta yêu 2 người còn hắn là 20 người. Nếu vậy
phải chi nhỏ nên tha thứ cho gã. Tiểu Thanh ngồi thở dai rồi ngủ lúc nào không biết.
12h đêm, Phong chờ mãi mà không thấy nhỏ về, mở cửa ra mới phát hiện Thanh Thanh đang ngủ ngoài cửa. Hắn đá đá vào người nhỏ:
-Này, dậy! Dậy.
Phong đành vác tiểu Thanh về phòng:
-Đúng là đồ ngốc, chẳng trách anh ta đá chị!
Phong nhẹ nhàng đặt Thanh Thanh lên giường và hôn lên chán nhỏ:
-Chị nghĩ em vì mấy cô gái đó mà đuổi chị ra khỏi nhà ư.
Rồi Phong bẹo má Tiểu Thanh:
-Chỉ vì chị thật đáng ghét khi chỉ biết xin lỗi ngu ngốc, biết không?
Một thói quen vô cùng điên
khùng của Phong là chỉ mặc underwear khi đi ngủ. Tất nhiên một mình thì
không sao nhưng nếu có ai đến vào sáng sớm thì thật phiền phức.
-Ring...ring...
Phong nhăn nhó trở dậy. Chủ nhật mà lại có người sáng sớm đến làm phiền, thật bực. Hắn khoác chiếc áo ngủ ra mở cửa. Mắt vẫn nhắm nghiền, ngáp
ngáp. dụi dụi:
-Ai vậy?
Người con trai đứng trước mặt hắn hoàn toàn không quen biết, ngoài tên
bạn thân thiết thì chưa bao giờ có tên con trai nào đến gọi cửa.
Hắn vừa nhìn thấy chiếc áo ngủ xộc xệch của Phong thì hét lên:
-Tiểu Thanh đâu?
-Đang ngủ. làm gì hét toáng lên! Điếc cả tai!
-Mày làm gì cô ấy. Mày đã dụ dỗ cô ấy đến đây hả?
-Buồn cười! Vậy mày là ai, là tên người yêu khốn kiếp đó hả. Chẳng phải bị đá sao giờ còn chạy về.
-Mau gọi tiểu Thanh ra đây. Tao không muốn nói chuyện với mày!
Phong nhìn hắn rồi như nổi điên túm lấy cổ áo gã nhấc lên:
-Tiểu Thanh không phải cái tên để mày thích thì gọi đâu. Biến đi trước khi cô ta tỉnh dậy. Tao ghét nhất là mấy tên như mày đó.
-Tiểu Thanh nhất định chưa quên tao. Cô ấy còn yêu tao, chúng ta chỉ cãi nhau rồi sẽ quay lại thôi.
-Bị bồ đá nên quay về đấy à. Mày biết sao con nhỏ đó đá mày chứ. Vì mày
yếu quá! Cô ta đã thì thầm vào tai tao như vậy đêm hôm trước.
-Mày....mày...
Phong cười khẩy rồi buông cổ áo gã ra.
-Hai người đang làm gì vậy?_Thanh Thanh nhìn họ không hiểu chuyện gì!
-Anh đến để gặp em, anh có chuyện muốn nói!
-Cút đi! Mày không nghe thấy tao nói hả?
Trước khi Phong kịp giơ nắm đấm lên thì Tiểu Thanh đã ngăn lại:
-Mau vào nhà đi, đây là chuyện của chị!
Nhỏ đóng cửa và theo hắn ra ngoài, gã nhếch miệng cười như khiêu chiến. Phong bực tức đóng rầm cánh cửa lại:
-Đồ ngốc!
....
-Anh đến đây làm gì?
-Anh...anh xin lỗi! Anh chỉ muốn gặp em thôi!
-Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!
.....
Phong ngồi trong phòng lo lắng, biết rõ không thể ra mặt mà lòng nóng
như lửa đốt. Hắn rõ hơn ai hết tiểu Thanh chỉ được cái vẻ ngoài, lúc nào cũng tỏ ra người lớn nhưng mà bên trong thì dễ tổn thương. Chuyện của
tiểu Thanh hắn không lo cũng không yên được, mà hiểu ra thì chỉ thêm
giận cái tính ngốc nghếch của nhỏ.
Tiểu Thanh đi vào nhà đóng cửa lại. Mặt nhỏ vẫn bình thản. Phong ra vẻ không quan tâm ngồi xuống ghế giả bộ xem ti vi:
-Sao rồi!
-Không sao! Anh ta đi rồi. Kết thúc rồi.
-Vậy thì tốt!
-Ừ...m...
Vừa dứt tiếng thì nhỏ đã chạy luôn vào phòng.
Những tiếng nấc trong phòng nhỏ nhưng cũng đủ làm Phong nghe thấy. Vốn
đã định không xen vào nhưng con người lúc nào tính cũng nóng như lửa nên không chịu được 15 phút.
Hắn đá cánh cửa đánh rầm. Tiểu Thanh ngẩng lên giật mình, nước mắt vẫn giọt ngắn giọt dài thánh thót rơi.
-Em...em..(nấc) làm gì vậy...?
-Chị khóc cái gì. Não chị bị đóng đá hay sao mà không biết nghĩ hả? Hắn
đã bỏ chị chạy theo một đứa con gái khác mà chị phải ngồi đây khóc lóc
sao?
-Anh ấy nói muốn quay lại nhưng chị đã từ chối, chị đã không muốn nói
như vậy...Những cô gái đến đây có ai là không biết em lăng nhăng nhưng
họ vẫn yêu em đấy thôi huống chi anh ta cũng chỉ sai lầm 1 lần.
-Chị khùng à. Kẻ như em chẳng bao giờ xứng đáng...
Phong không mở miệng nói tiếp được...có cái gì đó nghẹn trong cổ họng.
Hắn kéo tay tiểu Thanh:
-Đứng dậy!
Rồi một tay cầm túi một tay lôi hết ảnh dưới nệm, rồi những đồ kỉ vật trong tủ bỏ hết vào túi rác.
Tiểu Thanh kéo tay Phong:
-Em làm gì vậy?
-Vứt hết mấy thứ này đi!
-Đây...đây...
Nước mắt tiểu Thanh lại nhỏ xuống. Phong không thể lạnh lùng mà hất bỏ
tay tiểu Thanh ra như mọi ngày nữa, những giọt nước mắt tưởng chừng vô
nghĩa với kẻ máu lạnh giường như lúc này có sức mạnh ghê gớm
-Nín_Phong cố dịu giọng.
Nhưng mà những kẻ đã sẵn nước mắt thì chỉ một câu nói dịu dàng chính là liều thuốc kích thích giải phóng tất cả nỗi lòng.
-Hix....hixx.....
Và nước mắt tiểu Thanh tuôn ra như suối không cách nào ngừng. Phong ngồi xuông cạnh tiểu Thanh, để mặc nhỏ dùng vai hắn gục vào mà khóc lóc.
Phong xoa đầu nhỏ...
Nhưng rồi lại nghĩ: "biết thế mình để họ làm lành thì giờ thoát khỏi bà
chị rắc rối này rồi! Haizz Phong ơi là Phong, mày nhân từ như vậy từ khi nào thế"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT