Thời gian cứ thế qua đi, để “hiện tại” dần trở thành “quá khứ”. Kim
Ngân, Vĩnh Khanh, Hoàng Mai, Đức Trung, Linh và Hữu Quân – những con
người trong câu chuyện này đều đã tìm thấy một câu chuyện riêng cho
mình.
Đức Trung vừa mới phát triển thêm trên con đường sự nghiệp của riêng
anh. Ngoài quản lý khu resort nổi tiếng Đông Dương ra, anh còn xây thêm
một quần thể biệt thự theo kiểu kiến trúc Gothic nằm ở ngoại ô thành
phố. Có rất nhiều người thích kiểu kiến trúc đó, nên Đức Trung rất nhận
được rất nhiều lời mua từ phía khách hàng.
Hoàng Mai thì dọn về ở cùng với bố mình. Cho dù hằng ngày cô và mẹ kế vẫn to tiếng, nhưng không ai biết, nếu một ngày họ không cãi nhau, hoặc không thấy mặt nhau, thì hẳn là mọi người trong nhà sẽ cảm thấy rất
trống vắng.
Linh vừa học xong và đang thử việc tại AP. Cũng nhờ vậy mà Hữu Quân
càng có cơ hội gần cô hơn. Giờ đây cả công ty đều biết chuyện Hữu Quân
theo đuổi Linh. Báo chí cũng đăng tin rất nhiều về sự công khai đó. Bộ
phim của Hữu Quân vừa đóng máy xong, công ty đang tiếp tục với công việc quảng cáo cho bộ phim và công khai lịch chiếu phim. Tuy phim chưa được
công chiếu, nhưng OST “Rất muốn rất muốn” do Hữu Quân sáng tác đang rất
nổi tiếng. Những lời mời đóng CF, hát nhạc phim, sáng tác OST, hay tham
gia các show truyền hình thực tế ngày càng tăng lên. Tên tuổi của Hữu
Quân càng ngày càng trở thành một làn sóng trong lòng công chúng.
Nhưng tôi dám chắc, điều các bạn tò mò nhất không phải là những điều
tôi vừa kể trên. Mà sự tò mò của các bạn phần lớn đều dành cho hai con
người này. Tôi sẽ không kể tên, vì trong lòng các bạn đã biết rõ. Tôi
chỉ kể những điều mà các bạn chưa biết, thực sự chưa biết. Các bạn có
thể đoán nó, nhưng các bạn sẽ không hiểu nó. Và đó là lý do vì sao, tôi
lại phải kể tiếp câu chuyện này, cho dù nó đã thực sự viên mãn.
.
.
.
Trong bếp có tiếng lách cách đầy bận rộn. Có lẽ Kim Ngân đang chuẩn
bị bữa tối. Một năm qua, cô đã rất vất vả trong việc nấu ăn, và cô đã
đặt cho nó một cái tên vô cùng mỹ miều là “thuyết phục dạ dày ông xã khó tính”. Thực ra, dạ dày của Vĩnh Khanh không hề khó tính. Có chăng, chỉ
là tài nấu ăn của Kim Ngân quá kém mà thôi.
Một năm qua, Kim Ngân đã tiến bộ rất nhiều trong việc nấu ăn. Từ một
cô nàng chỉ biết nấu vài món gọi là, nay đã ra dáng một cô vợ đảm đang.
Điều này khiến Vĩnh Khanh vô cùng đắc ý. Trong suy nghĩ của anh, anh tự
cho mình là người đã khai sáng ra một đầu bếp bị vùi dập của nhân loại.
Và anh còn nghĩ, cũng may là người đầu bếp này gặp được anh, nếu không
thì cả đời này cô sẽ chỉ biết rán trứng và nấu cháo mà thôi.
Kim Ngân thả rau vào chảo, tiếng dầu ì xèo phát ra khiến cô hơi lùi
lại. Cô rất sợ dầu sẽ bắn vào tay, cảm giác vừa rát mà lại vừa khó chịu. Nhưng vì Vĩnh Khanh thích ăn rau xào, nên cô đành phải đại nghĩa diệt
thân.
- Mùi gì thế này?
Chẳng biết Vĩnh Khanh đã về từ lúc nào, anh vòng tay ôm cô từ phía cô và không ngừng hít hà.
Kim Ngân thì đang bận tối mắt tối mũi, cô không thèm để ý tới anh mà nhíu mày nói:
- Ra nào, em còn đang nấu cơm.
Vĩnh Khanh buông cô ra rồi nhìn những món ăn mà cô bày biện trên bàn. Không tồi, rất bắt mắt là đằng khác. Vậy là nhân lúc Kim Ngân không để
ý, Vĩnh Khanh liền nhón một miếng thịt rồi bỏ vào miệng. Đây là công
việc anh thích nhất mỗi khi cô nấu cơm. Thảo nào mà người ta có câu, đồ
ăn vụng bao giờ cũng sẽ ngon hơn bình thường.
Sau khi ăn cơm xong, Kim Ngân tắm rửa rồi chuẩn bị đi gọt hoa quả.
Lúc cô bưng đĩa hoa quả vào phòng làm việc của Vĩnh Khanh thì nghe thấy
anh đang nói chuyện với ai đó.
- Được, được, tôi biết rồi. Ngày mai tôi sẽ tới đó.
Kim Ngân đặt đĩa hoa quả xuống, liếc nhìn Vĩnh Khanh hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Vĩnh Khanh cười đáp:
- Không có gì. Ngày mai anh phải tới một nơi để bàn giao hợp đồng
quay CF của Hữu Quân. Cậu ta bây giờ là ngôi sao nổi tiếng rồi.
- Vậy hả? Có hơn anh không? – Kim Ngân trêu chọc.
Vĩnh Khanh cắn một miếng táo rồi nháy mắt đáp:
- Không. Mãi mãi sẽ là không. Vì anh là người sinh ra “ngôi sao Hữu Quân”. Nếu anh chết thì cậu ta cũng chết. Ha ha.
Kim Ngân bĩu môi trước lời nói rất tự phụ của Vĩnh Khanh. Một năm
chung sống với anh, cô đã biết trên thế gian này không có vô sỉ nhất,
chỉ có vô sỉ hơn. Và Vĩnh Khanh là người đàn ông vô sỉ theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Như người ta thường bảo, hôn nhân như một chiếc gương. Lúc yêu sẽ
không nhìn được bản chất. Nhưng tới khi cưới nhau về rồi, chắc chắn họ
sẽ nhìn rõ mặt nhau.
Giờ thì Kim Ngân đã soi ra được con người thật của Vĩnh Khanh. Lạnh
lùng ư? Trên dưới mười lần trong một ngày, anh không ngừng nói về mấy cô diễn viên chân dài anh đã gặp trong công ty. Đẹp trai ư? Ừ thì cứ cho
là thế đi. Nhưng nhìn nhiều rồi cũng thấy chán mắt thôi. Biết quan tâm
tới con gái ư? Quên đi, Kim Ngân bị anh làm cho suýt chết nghẹn vì tức
không biết đã bao nhiêu lần rồi. Đó còn chưa kể, Vĩnh Khanh là một người rất hay tự đề cao bản thân và đè bẹp người khác bằng cái miệng của
mình. Kim Ngân cô nghe nhiều đến thông cả hai tai rồi.
- Sao dạo này em hay bĩu môi với anh thế hả? – Vĩnh Khanh bất mãn nói.
Kim Ngân không thèm nhìn anh, gật đầu đáp với vẻ chán nản:
- Phải rồi. Là em ghen tỵ với anh, ghen tỵ với sự nổi tiếng, đẹp trai, lắm tiền của anh. Được chưa hả ông xã?
Vĩnh Khanh dường như rất hài lòng về câu trả lời này. Anh kéo cô ngồi lên lòng mình rồi hôn nhẹ lên môi cô. Sau đó, anh thì thầm vào tai cô
rằng:
- Sinh cho anh một đứa con nhé?
Kim Ngân không nói gì. Cô chỉ đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng.
Vĩnh Khanh nhìn theo Kim Ngân, tới khi cánh cửa kia đóng lại anh mới
biết mình đang thở dài. Cô ấy vẫn còn giận anh, vẫn còn giận anh chuyện
ấy.
Tháng trước, biết Kim Ngân vẫn uống thuốc tránh thai, Vĩnh Khanh đã
lén đổ hết thuốc trong lọ đi mà thay vào đó là những viên vitamin. Khi
cô phát hiện ra thì đã giận anh tới cả tuần liền, hại anh bị rối loạn
tình thân và…sinh lý trong những ngày đó. Tất nhiên là do anh muốn có
con với cô nên mới làm vậy. Nhưng anh không hiểu tại sao cô lại không
muốn. Anh đã 34 tuổi rồi, 6 năm nữa là anh 40, và 6 năm nữa là cô 35. Cô còn chờ đợi điều gì, còn e ngại điều gì nữa đây?
Chẳng lẽ anh không tốt? Nên không đáng được làm bố?
Hay là vì cô không yêu anh nhiều? Nên không muốn có con với anh?
Vĩnh Khanh thở dài, đàn bà thật khó hiểu. Mà anh lại là một người đàn ông, nên không thể hiểu được rốt cuộc vợ anh đang muốn gì.
Kim Ngân lặng lẽ ngồi xuống giường, cô đưa tay sờ vào bụng mình, trên môi thấp thoáng một nụ cười hạnh phúc.
Cô đã có thai, đã có thai rồi. Đây là điều mà cô đã từng nghĩ rất
nhiều lần. Vài năm trước, cô đã tự hỏi rằng tại sao năm đó cô không ác
độc lên một chút, biết đâu anh và cô đã có thể đến được với nhau sớm
hơn. Cô đã tự hỏi rằng tại sao năm đó không mạnh dạn lên một chút, biết
đâu cô và anh đã có thể yêu nhau sớm hơn. Và tại sao, ừ, có rất nhiều
cái tại sao…Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
Cuối cùng thì cô cũng đã có thai, đã mang trong mình giọt máu của
anh. Cô muốn anh bất ngờ. Cô muốn trong một ngày tỉnh dậy, anh ôm cô, và sau đó sẽ phát hiện ra có thêm một người nữa đón anh vào ngày mới. Cô
không giận anh, không đời nào giận anh. Chuyện anh cho cô uống vitamin,
cô cũng đã biết. Và thứ thuốc cô uống trước đó, cũng chỉ là vitamin mà
thôi. Thấy Vĩnh Khanh không nói gì về chuyện con cái,cô tưởng anh không
muốn nên đã làm thế để che mắt anh.
Con người có đôi khi rất ngốc, là Kim Ngân thì lại càng ngốc nghếch
hơn. Cô chỉ là một người nhỏ bé trong tình yêu rộng lớn. Cho nên đứng
trước nó, cô thật sự không biết phải làm thế nào.
- Con à, chừng nào con nhìn thấy người đó, con nhất định phải đạp
chân nhé! Để người đó biết rằng, việc con đến với thế giới này là điều
kỳ diệu như thế nào.
Kim Ngân mỉm cười nói một mình. Cái thai này mới được gần 2 tháng, cô không biết nó có nghe thấy cô nói hay không, nhưng hy vọng một ngày, vì nó mà Vĩnh Khanh cảm thấy hạnh phúc.
.
.
.
Sáng hôm sau, khi Kim Ngân còn chưa tỉnh dậy thì Vĩnh Khanh đã chuẩn
bị đi làm. Sáng nay anh có một hợp đồng quan trọng ở bên thành phố Y nên không thể chậm trễ được.
Vĩnh Khanh nhìn Kim Ngân đang say ngủ, trên môi liền thấp thoáng một
nụ cười. Trông cô ngủ yên bình thế kia, trong lòng anh cũng cảm thấy
thanh thản. Suốt một khoảng thới gian dài chỉ nhìn thấy bóng tối, suốt
một khoảng thời gian dài chỉ sống trong đau khổ, suốt một khoảng thời
gian dài không nở được một nụ cười trọn vẹn…Cô ấy quả thực rất đáng
thương!
Nhưng nếu năm đó, cô không giết đứa con của anh thì có lẽ mọi chuyện
đã khác rồi. Chỉ tiếc là thời gian không bao giờ có thể quay lại. Cho
tới lúc chết, ta vẫn phải chấp nhận sự thật đó. Bởi thời gian không là
của riêng ai.
Vĩnh Khanh thắt lại chiếc cà vạt, nhìn Kim Ngân thêm lần nữa rồi cầm chìa khóa xe bước ra khỏi nhà.
Kim Ngân nghe thấy tiếng mở gara, cô giật mình tỉnh dậy. Thấy Vĩnh
Khanh đã không còn bên cạnh, cô đoán có lẽ anh đang chuẩn bị đi làm. Thế là Kim Ngân liền bước xuống giường rồi chạy ra ban công gọi lớn:
- Vĩnh Khanh!
Vĩnh Khanh đang mở gara, nghe có tiếng gọi liền ngẩng đầu lên nhìn.
Kim Ngân trong một bộ váy ngủ màu trắng, để tóc xõa ngang vai, trông cô
như một bông hoa rạng ngời đang hứng lấy những giọt sương mai. Vĩnh
Khanh mỉm cười đáp:
- Anh đi làm đây.
- Nhớ ăn sáng đấy – Kim Ngân cẩn thận nhắc nhở.
- Được rồi! – Vĩnh Khanh gật đầu nói.
Sau đó Kim Ngân đứng từ ban công nhìn theo chiếc BMW X6 của Vĩnh
Khanh khuất xa dần tầm mắt. Nắng sớm buông thả như những dải lụa màu
vàng lấp lánh. Sáng thu nhẹ nhàng và trong xanh. Kim Ngân vươn vai một
cái, cô hít hà hương thơm của cây hoa ngọc lan từ nhà bên cạnh, trong
lòng chợt dâng lên một thứ gì đó xốn xang và phơi phới.
Kim Ngân nhớ mười mấy năm trước, nhà bà ngoại Hoàng Mai có một cây
hoa ngọc lan. Hai người lần nào đến cũng gài hoa lên tóc đến cả buổi.
Lúc đó còn nghĩ rằng, chỉ cần như thế thì tóc sẽ có mùi hoa. Nghĩ lại
thì cũng vui thật! Kim Ngân không biết cây hoa đó bây giờ còn không,
nhưng những đoạn ký ức về ngày ấy thì sẽ mãi mãi không bao giờ phai.
Nghĩ vậy, Kim N
gân liền vào nhà lấy điện thoại và tìm số của Hoàng Mai. Đã lâu rồi hai
người chưa gặp nhau, có lẽ phải hẹn cô ấy đi đâu đó vào hôm nay mới
được.
Từ lúc Kim Ngân chuyển về đây sống với Vĩnh Khanh, cô thấy bản thân
như ngày một lười biếng. Cả ngày chỉ quanh quẩn vài việc như nấu cơm,
dọn nhà, spa, shopping…Những công việc của một người phụ nữ. Có đôi lúc
Kim Ngân còn nói đùa với Vĩnh Khanh rằng: “Chắc em chỉ thiếu nước làm
cái máy đẻ cho anh nữa thôi.” Đúng là cô còn thiếu cái nước ấy. Sớm muộn gì cô cũng sẽ thành một bà cô lắm điều mất.
Kim Ngân đưa tay rờ lên bụng mình, cảm giác hạnh phúc dần dần lan
tỏa. Cô có thể cảm nhận được một sinh linh đang sống trong cơ thể mình.
Đó là con của cô và Vĩnh Khanh. Nó chính là hy vọng của cô và anh. Sau
khi ra đời, cô nhất định sẽ dành cả tấm lòng mà yêu thương nó. Kim Ngân
nghĩ, liệu có phải đây là đứa bé mà năm xưa cô đã giết? Và bây giờ nó
lại quay trở về đây làm con của cô và Vĩnh Khanh? Khi nghĩ như vậy, bản
thân Kim Ngân không hề có chút sợ hãi. Ngược lại, cô còn rất vui và cảm
thấy nhẹ nhõm vì điều ấy. Ít ra thì cô cũng có thể chuộc lỗi với nó rồi. Ít ra thì ông trời cũng để cô có một cơ hội để sửa lại lỗi lầm năm xưa. Vậy thì, hãy cứ nghĩ đứa trẻ này là nó đi…
Kim Ngân bấm gọi vào số của Hoàng Mai. Điện thoại đổ hai hồi chuông thì cô ấy bắt máy.
- Hoàng Mai, hôm nay có rỗi không? Chúng ta đi chơi nhé!
Hoàng Mai dường như vẫn còn đang ngủ, cô ấy thều thào nói:
- Cậu đang ở nhà Vĩnh Khanh mà, chúng ta cách nhau hai giờ đồng hồ đi xe đấy.
- Không sao, mình sẽ tới đón cậu.
- Cậu định đi cái gì tới đây?
Kim Ngân suy nghĩ một hồi, sau đó cô đáp:
- Đi xe khách!
Hoàng Mai bật cười trước câu trả lời của Kim Ngân. Cô ấy vẫn chẳng
biết nghĩ trước tính sau cái gì. Vĩnh Khanh đồng ý cho cô ấy đi xe khách tới thành phố H hay sao? Nếu anh ấy mà biết, thì chắc chắn sẽ tới đây
hỏi tội cô mất.
- Được rồi Kim Ngân, chốc nữa mình sẽ tới chỗ cậu.
Kim Ngân còn chưa kịp nói gì thì Hoàng Mai đã ngắt máy. Cô ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trong tay, không kìm được lại khẽ bật cười.
Khoảng hai tiếng sau, Hoàng Mai đến quán cà phê mà Kim Ngân đã hẹn.
Lâu rồi hai người chưa đi chơi cùng nhau, tính ra cũng mười năm rồi. Từ
lúc Kim Ngân cưới, cô và cô ấy có nói chuyện điện thoại mấy lần, nhưng
cũng chỉ là qua điện thoại. Cảm giác không được gần gũi cho lắm.
Hoàng Mai đưa tay nhìn đồng hồ, cũng may là chưa trễ hẹn. Cô mở cửa
rồi bước vào. Vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng nhạc du dương và hương cà phê nồng đượm. Hoàng Mai đưa mắt nhìn quanh, kiếm tìm bóng dáng của Kim Ngân.
- Hoàng Mai, ở đây.
Kim Ngân đưa tay lên vẫy người bạn của mình.
Hoàng Mai thấy vậy mỉm cười bước đến. Cô đặt túi xách vào chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống và nói:
- Sao hôm nay lại có hứng hẹn mình đi chơi thế?
Kim Ngân nháy mắt nói:
- Chúng ta về trường đại học đi. Mình muốn trở về đó quá. Đã lâu lắm rồi…
Hoàng Mai mở to mắt nhìn Kim Ngân:
- Cậu…Trường chúng ta ở thành phố H đó. Mình đã tới đây rồi, cậu đừng nói là mình phải quay lại.
Kim Ngân cười hì hì, sau đó cô nắm lấy bàn tay của của Hoàng Mai năn nỉ:
- Đi mà. Dù sao thì mình cũng muốn về thăm mẹ.
Hoàng Mai thở dài, trong lòng không khỏi kêu khổ. Biết thế lúc đó, cô đã để Kim Ngân nói nốt rồi mới cúp máy. Xem ra cô quá vội vã rồi.
Thế là hai người thong thả uống nốt tách cà phê, rồi mới bắt xe về
thành phố H. Đường từ đây về H không phải là xa, mất khoảng hai tiếng
ngồi xe khách. Trên xe, Kim Ngân và Hoàng Mai nói đủ thứ chuyện trên
trời dưới biển, khiến cho con đường dường như cũng ngắn lại.
Cảm giác như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Ký ức
mười năm trước mãi mãi nằm lại ở vùng trời u tối ấy, như một thứ cấm kỵ, không có ai được động tới.
Có những chuyện qua đi rồi sẽ không bao giờ quay lại được. Nhưng cũng có những chuyện cho dù qua đi, cũng sẽ là một vết đen trong cuộc đời.
Kim Ngân và Hoàng Mai cả đời làm bạn của nhau, họ đã xác định như thế.
Chuyện trước kia không ai muốn nhắc lại, nhưng trong tim họ hiểu rằng,
họ đã có một thời đau thương.
- Mai, cậu định cứ ở vậy hay sao?
Bỗng dưng Kim Ngân lại hỏi câu này khiến cho Hoàng Mai không biết
phải trả lời ra sao. Đúng là suýt chút nữa cô cũng quên đi hoàn cảnh
hiện tại của mình. Nhưng nhớ được rồi thì cô phải làm sao đây? Trái tim
cô đã bước qua thương nhớ, nó không còn cuồng nhiệt theo đuổi một thứ gì được nữa. Cô muốn yêu một người, muốn lấy một người, nhưng đâu phải cứ
muốn là được.
- Kim Ngân, mình thấy như thế này cũng tốt mà – Hoàng Mai gượng cười đáp.
Kim Ngân nhìn cô bạn của mình, trong lòng chợt dâng lên một niềm xót
xa. Là vì cô, đúng không? Nếu cô không xuất hiện trên đời này, thì biết
đâu Hoàng Mai và Vĩnh Khanh đã có thể được ở bên nhau rồi. Nhưng biết
sao được, ông trời không cho con người được “nếu”. Vậy nên cô chỉ có thể chấp nhận sự thật mà thôi.
Trong tình yêu, không có gì là hoàn hảo cả. Với tình yêu của ba người thì lại càng thế. Chắc chắn sẽ có một người phải đau, sẽ có một người
phải buông tay.
Kim Ngân ôm Hoàng Mai vào lòng. Mong rằng một ngày nào đó, cô ấy sẽ
tìm được người có thể dựa vào những khi mệt mỏi. Cô ấy sẽ tìm được người nắm tay cô ấy đi tới hết cuộc đời này. Một ngày nào đó, phải, một ngày
nào đó thôi.
Trường X nằm trên một con dốc khá cao, hai người phải mất nửa tiếng
đi bộ mới tới được nơi đây. Kim Ngân còn nhớ rõ, thời gian trước kia, ở
hai bên đường này là những bụi cỏ um tùm. Mỗi lần đi qua còn nghe thấy
cả tiếng dế kêu. Còn bây giờ, thời đại đổi khác, các nhà cầm quyền đã
biến những bụi cỏ đó thành vỉa hè lát gạch đỏ. Nhìn trông rất sạch sẽ và cũng rất văn minh.
Nơi đây đã thay đổi đi rất nhiều, khiến Kim Ngân hơi bỡ ngỡ với lần
trở về này. Đã chục năm không đi trên con đường ấy, giờ đây sao thấy có
chút gì đó bồi hồi và xúc động.
Kim Ngân ngoảnh mặt nhìn sang bên phải, quán cơm ven đường khi xưa –
nơi mà lần đầu tiên cô đã gặp Vĩnh Khanh ấy không còn nữa. Có lẽ họ đã
chuyển đi nơi khác rồi.
Nơi ấy vào một ngày mưa, cô đã gặp được định mệnh của đời mình. Định
mệnh ấy mang rất nhiều đau khổ và nước mắt, đến nỗi mà có thể khiến cô
phải tuyệt vọng, không biết bấu víu vào đâu.
Hoàng Mai thấy Kim Ngân đang nhìn về phía căn nhà kia thì liền nói:
- Cậu muốn xem bói hả?
Kim Ngân quay người lại nói vẻ ngạc nhiên:
- Xem bói?
Hoàng Mai gật đầu:
- Vài năm trước, chủ tiệm cơm đã bán lại căn nhà này cho một bà thầy
bói. Nghe đồn rằng xem cũng chuẩn lắm. Cậu có muốn xem thử không?
Kim Ngân bật cười:
- Cậu cũng mê tín quá. Thực ra mình không tin vào mấy thuật bói toán
này lắm. Vả lại, biết trước được câu chuyện sẽ khiến người ta bất an
hơn. Thà cứ là không biết, cứ là nhìn tương lai với một đôi mắt mù mờ.
Như vậy sẽ tốt hơn, nhỉ?
Hoàng Mai mỉm cười rồi gật đầu không nói. Con người ta vẫn luôn tò mò về tương lai của mình. Họ rất tham lam, tuy rằng đã có quá khứ, nhưng
còn muốn biết cả tương lai. Nhưng Kim Ngân lại khiến cô hơi ngạc nhiên
về câu nói vừa rồi. Cô ấy thực sự không muốn biết tương lai của mình sẽ
ra sao. Cô sợ sẽ nhận phải điềm báo không như mong muốn? Thôi thì, như
vậy cũng tốt. Đúng là cứ để tương lai là một dấu hỏi chấm vẫn hơn. Ít
nhất thì ta còn có thể đánh lừa ta rằng: Ngày mai mọi chuyện sẽ ổn cả
thôi.
Đúng lúc ấy, từ sau cánh cửa của ngôi nhà kia, có một đôi mắt bừng
mở. Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào hai cô gái đang bước đi. Đôi mắt ấy có màu trầm, vô hồn, đục mờ. Đôi mắt ấy xoáy sâu vào trong khoảng không
tăm tối như muốn tìm thấy chút gì đó mà người đời không bao giờ đoán ra
được…Và chủ nhân của đôi mắt ấy – một bà lão đang cười rồi nói rằng:
- Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi mà các cô gái. Tương lai sắp đến đây rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT