Hữu Quân nghe vậy vội lùi lại. Nụ cười trên môi đã méo đi một nửa, để lại trên khuôn mặt sự bàng hoàng, lo lắng.

- Anh đang nói cái gì thế?

Thiên Hoàng lúc này mới từ từ quay người lại. Anh vứt điếu thuốc xuống dưới đất rồi hung hăng dùng chân dập tắt nó. Cơ hồ muốn trừng phạt ai đó!

Quyên Vỹ định lấy cái thai trong bụng cô ta để uy hiếp anh ư? Đợi kiếp sau đi! Anh không phải một con người vô trách nhiệm, nhưng anh hiểu giữa mình và Quyên Vỹ đã xảy ra chuyện gì. Dù trước đó anh có qua lại với cô ta, thì cũng sẽ không bao giờ có chuyện anh để cô phải có con với anh cả. Vậy mà cô ta dám mang tờ xét nghiệm đó tới gặp mẹ anh. Thực là to gan!

Thiên Hoàng nhếch một bên khóe môi lên thành ý cười lạnh, anh nói:

- Cậu vẫn còn diễn kịch? Nếu không phải do chính miệng Phong Lan và Quyên Vỹ nói ra thì tôi có tin chuyện đó không? Vả lại, cậu nghĩ có sự trùng hợp đến nỗi hai người cùng nói giống nhau à?

Hữu Quân đã lấy lại được bình tĩnh, nụ cười trên môi anh thâm trầm lại. Sau đó anh đáp:

- Tại sao lại không có sự trùng hợp đó được? Vậy sao anh không nghĩ tôi bị họ *** hại?

Thiên Hoàng trứng mắt nhìn Hữu Quân, trong đôi mắt như thấp thoáng lửa giận. Nếu đứa con trong bụng Quyên Vỹ là đứa con của anh thì anh không đời nào để cô ta mang đi phá. Anh không phải một thằng đàn ông tồi đến mức độ ấy. Nhưng đó không phải đứa con của anh, anh có thể khẳng định điều đó. Cái Thiên Hoàng muốn chỉ là muốn xác nhận bố của đứa bé đó là ai thôi.

Thực không ngờ…Khi kim Ngân nói Hữu Quân chính là bố của đứa bé thì anh đã những tưởng mình nghe lầm. Anh còn nói Kim Ngân đừng đùa ác như vậy, nhưng trước giờ Kim Ngân không phải một người thích đùa. Những điều cô nói với anh tuy mới chỉ từ một phía Quyên Vỹ mà ra, nhưng anh thực muốn biết động cơ cô ta đổ cái thai trong bụng là của Hữu Quân là gì?

- Hữu Quân, tôi tin cậu. Chỉ là làm sao để tôi tin khi mà có quá nhiều thứ bất lợi cho cậu? Phong Lan nói hai tháng trước cô ấy có đặt một phòng ở khách sạn Phương Nam cho cậu và Quyên Vỹ. Còn Quyên Vỹ thì lại khóc lóc nói rằng cô ấy thấy có lỗi với cậu vì đã để mất đứa bé đó. Cậu nghĩ họ mất công làm như vậy là vì lý do gì đây?

Hữu Quân hoảng hốt lùi lại một bước, trên khuôn mặt như không còn chút sắc khí nào. Bàn tay anh nắm chặt lại với nhau. Cơ hồ muốn chọc thủng lớp da bên ngoài. Anh nghiến răng định nói nhưng lại không biết phải thốt ra lời nào…

Bởi tất cả đều đúng!

Đứa con ấy là đứa con của anh. Nhưng sau khi Quyên Vỹ mang đi phá rồi cô ấy mới nói cho anh biết. Trước đó anh không hề biết chuyện cô ta có thai với anh.

Hai tháng trước, tại khách sạn Phương Nam.

“Hữu Quân, nghe nói chúng ta sẽ cùng hợp tác với nhau trong ‘rất muốn yêu em’ nhỉ?

Hữu Quân không hiểu tại sao Quyên Vỹ lại hẹn mình ở đây, nhưng nhìn trong con mắt của cô ta hình như không có điều gì tốt đẹp cả. Nếu không phải cô ta nói có một thứ rất quan trọng muốn đưa cho anh thì anh đã chẳng mất công tới cái nơi mờ ám này làm gì.

Quyên Vỹ rất tự nhiên, cô chỉ quấn quanh mình một chiếc khăn tắm hờ hững. Tóc cô ướt bết vào da thịt nhìn rất quyến rũ. Đôi mắt to nhìn chằm chằm vào người con trai đạo mạo trước mặt. Hừ, anh lúc nào cũng thích mặc đồ trắng. Lúc nào cũng thích tò ra mình là một người thanh cao. Lúc nào cũng muốn tỏ ra mình ơ hờ với tất cả. Cô ghét cái màu trắng thuộc về anh. Màu trắng thuần khiết ấy làm cô thấy buồn nôn!

Cô đã làm đến mức độ này, để xem anh ta còn giữ được vẻ thanh cao đó hay không.

“Có gì muốn nói thì nói nhanh lên.” – Hữu Quân không nhìn vào Quyên Vỹ, bình thản nói.

Quyên Vỹ mỉm cười bước tới, sau đó cô mạnh dạn ôm lấy Hữu Quân từ đằng sau. Hai cánh tay cô như hai con rắn trườn trên cơ thể anh, rồi sau đó siết chặt đầy mờ ám. Các ngón tay di động trên lớp vải trắng của Hữu Quân, không ngừng đùa nghịch.

Hữu Quân rùng mình rồi đẩy Quyên Vỹ ra xa, trừng mắt đáp:

“Cô làm cái quái gì thế?”

“Làm gì ư? Chẳng lẽ anh không biết? Hữu Quân, em yêu anh! Em yêu anh!”

Quyên Vỹ như bị kịch động, trong đôi mắt như hiện lên ngàn sự say mê. Tại sao anh ta lúc nào cũng thích tỏ ra thanh cao trước cô? Cô có điều gì không tốt? Cô là ngôi sao hàng đầu Việt Nam. Cô là ước mơ của rất nhiều người. Chỉ cần cô liếc mắt một cái cũng sẽ có nhiều kẻ phải quỵ lụy dưới chân cô. Nhưng Hữu Quân thì sao? Anh lại không thèm để ý tới cô lấy một lần. Cô cũng như Hữu Quân, là do một tay Thiên Hoàng dẫn lên ánh hào quang. Hai năm trước còn là một cô gái trẻ tầm thường, không ai biết tới. Cô cùng với Hữu Quân học chung một lớp sân khấu điện ảnh. Sớm đã đem lòng mến mộ người con trai đó. Lúc ấy cô đã tự hứa với lòng rằng phải thật cô gắng, phải thật nổi tiếng…Nổi tiếng rồi anh sẽ chú ý đến cô. Ánh mắt sẽ chỉ dành cho cô mà thôi.

Bây giờ cô đã thực sự nổi tiếng rồi. Hơn nữa lại còn được giải rất cao trong buổi liên hoan phim vừa rồi. Thảm đỏ vinh quang cô đã dẫm lên đầy kiêu hãnh, Ánh đèn cùng sự chú ý cô cũng đã tự mình hướng về phía cô…Còn ai dám nói không thích cô chứ?

Hữu Quân, anh cũng không thể thoát khỏi tay cô.

Nhưng mọi sự không như Quyên Vỹ mong muốn, ngay khi cánh tay không chịu yên phận của cô trườn đến hàng cúc áo của Hữu Quân thì cô đã bị anh vô tình đẩy mạnh ra. Cùng với đó là một câu nói tuyệt tình không kém:

“Cô bị điên à? Tôi chẳng có cảm giác gì với cô cả!”

Quyên Vỹ sững người lại..

Tôi chẳng có cảm giác gì với cô cả!

Tôi chẳng có cảm giác gì với cô cả!

Câu nói đó như một quả bom bùng nổ trong phút chốc, khiến cho trái tim Quyên Vỹ nát vụn ra. Cô không tưởng được rằng một người luôn kiêu ngạo như cô lại có thể bị Hữu Quân nói như vậy. Để được lên ánh hào quang, cô không tiếc thân mình cặp với cả giám đốc AP. Để được anh chú ý, cô không còn cách nào khác mới phải bán thân bán mình để anh chú ý…

Chỉ vì một câu nói hai năm trước của anh:

“Tiêu chuẩn về con gái của tôi rất đơn giản. Chỉ cần hơn tôi là đủ.”

Câu nói đó rất mơ hồ, không rõ ràng…Nhưng Quyên Vỹ đã tự vạch nghĩa cho mình. Vạch thế nào thì chắc cũng không cần phải nói tới nữa. Thế mà cuối cùng cái cô nhận được lại là sự tuyệt tình này đây.

Quyên Vỹ đứng ra xa, cảm thấy khoảng cách giữa mình và Hữu Quân như càng ngày càng bị kéo giãn. Nước mắt cô tuôn rơi, nhưng giọt nước mắt kiêu hãnh nhưng cũng đầy đau thương. Cô chưa bao giờ để mình khóc trước ai đó, nhưng giờ đây cô lại để nó rơi vô thức trước sự tuyệt tình của Hữu Quân.

“Tại sao? Tại sao lại đối xử với sự trân trọng của tôi như thế?” – Quyên Vỹ đau khổ gào thét. Đôi môi không kìm được liền run run theo từng câu nói.

Hữu Quân hơi chạnh lòng, anh bước lại gần, giọng nói cũng dịu lại đôi chút:

“Chúng ta là từ một điểm đi lên. Tôi không biết tình cảm của cô sâu đậm bao nhiêu…Nhưng tôi đã có người để nhung nhớ rồi.

Choang!

Quyên Vỹ lảo đảo, bàn tay vô tình quờ vào chiếc ly cạnh đó khiến nó rơi xuống vỡ tan. Bàn chân cô lại càng không cẩn thận, chiếc ly vừa rơi xuống cô đã hốt hoảng tới nỗi bước lên dẫm vào đống thủy tinh sắc nhọn ấy.

“A!”

Quyên Vỹ chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã thụp xuống. Máu đỏ dưới chân theo vết thương bắt đầu rỉ ra.

Hữu Quân thấy vậy liền chạy tới bế thốc cô lên rồi đặt lên giường. Sau đó cúi xuống nhìn bàn chân của Quyên Vỹ. Đôi mày anh khẽ cau lại, sơ qua cũng thấy có ba mảnh thủy tinh nhỏ đang nằm trong bàn chân của Quyên Vỹ.

“Cô làm gì thế? Sao chẳng chú ý gì vậy?”

Quyên Vỹ nén đau nở một nụ cười, nhưng nụ cười của cô trông thật méo mó. Mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, cô nói trong tiếng thở khó khăn:

“Tất cả sự chú ý của em đều đã nằm ở anh…Anh không biết sao?”

Một thoáng qua đi, Hữu Quân nhất thời không biết nói gì. Cuối cùng, anh đành mím môi rồi đáp:

“Cô mau mặc quần áo vào, tôi đưa cô đi bệnh viện gắp thủy tinh ra. Để lâu sẽ bị nhiễm trùng đó.”

“Không, em không đi bệnh viện đâu…”

Nhìn Quyên Vỹ sợ hãi chạy trốn như vậy, trong lòng Hữu Quân như cũng dâng lên một thứ gì đó như là thương xót. Tại sao cô lại cứ phải làm khổ mình như vậy? Anh hiểu cảm giác yêu đơn phương một người. Có hy vọng, có chờ mong và có biết bao nhung nhớ, đau khổ..Bởi vì chính anh cũng đang phải chịu cảnh đó. Nhưng anh không yêu Quyên Vỹ, thực sự là không yêu cô.

Cuối cùng, không hiểu sao Hữu Quân không kìm được liền cúi xuống hôn Quyên Vỹ. Cái hôn mang đầy sự chiếm đoạt cùng cuồng nhiệt…Và thêm một chút mất kiểm soát.

Trong đầu Hữu Quân lúc ấy chỉ có đấu tranh. Một tiếng nói vang lên ngăn cản anh…Nhưng một nửa lại đẩy anh xuống bờ vực cùng lý trí.

Tại sao anh lại làm thế này? Không, anh không được làm như thế. Người anh yêu là Linh chứ không phải là Quyên Vỹ.

Nhưng cô ấy rất đáng thương. Cô ấy làm tất cả như ngày hôm nay là vì anh…Anh sao có thể tuyệt tình như thế được?

Hữu Quân, mày điên rồi. Mày điên rồi! Nếu còn không mau thức tỉnh thì mày vạn lần cũng không chuộc được lỗi!

Nhưng nếu để một người con gái đau khổ vì mình, thì còn khó khăn hơn cả việc mình từ chối người khác. Nước mắt cô ấy đã rơi, máu cũng đã nhỏ xuống rồi…Tại sao anh phải tuyệt tình với cô? Cô toàn tâm toàn ý vì anh…Cô cần anh. Nhưng Linh thì có cần anh không?

Ý nghĩ cuối cùng của Hữu Quân như là trách móc ai đó. Linh ư? Có lẽ là thế! Bởi vậy mới nói sự ích kỷ rất đáng sợ. Nó có thể nuốt trọn con người ta lúc nào không hay.

Cuộc đời này thực buồn cười, cứ người này đuổi, người kia bắt…Không bắt được thì tự tìm cho mình một con mồi để tức giận. Tức giận xong rồi lại tự dằn vặt chính mình.

Họ không biết rằng đó chỉ là một sự dằn vặt giả dối mà thôi!

Chuyện gì xảy ra sau đó chắc cũng không cần phải kể ra nữa. Điều chúng ta quan tâm lúc này chính là Hữu Quân định giải quyết thế nào khi mọi chuyện vỡ lở.

Hữu Quân cúi mặt xuống nói:

- Tôi có lỗi với Linh!

Ngay sau khi nói ra câu đó, Hữu Quân lãnh trọn một cú đấm của Thiên Hoàng. Dường như Thiên Hoàng đã dồn toàn bộ sức bình sinh vào cú đấm đó. Sau khi cánh tay anh vung lên, hướng về phía của Hữu Quân, chỉ thấy Hữu Quân ngã bật người ra sau, khóe môi đã bắt đầu rỉ máu.

Thiên Hoàng tức giận, hai mắt vằn vện tia máu đỏ. Anh lao tới nắm lấy cổ áo của Hữu Quân, gằn giọng nói:

- Cậu không có đủ tư cách để

nói câu đó.

Hữu Quân vẫn không để ý gì đến nỗi đau về thể xác, ánh mắt anh như trở lên mơ hồ. Sau đó anh nhếch môi cười giễu chính mình rồi đáp:

- Tôi biết!

Thiên Hoàng không nhịn được liền vung tay lên toan giáng xuống khuôn mặt của Hữu Quân một lần nữa. Hữu Quân cũng khẽ nhắm hờ đôi mắt để hứng chịu…Nhưng đúng vào lúc ấy thì tiếng nói của Linh chợt vang lên:

- Anh Hoàng, đừng đánh nữa.

Thiên Hoàng trước giờ làm việc luôn rõ ràng. Việc gì đã làm là phải làm cho xong, sẽ không vì tác động từ ai mà bỏ dở. Kể cả khi Linh đã lên tiếng ngăn cản. Thiên Hoàng vẫn giáng cú đấm đó xuống khuôn mặt của Quân. Vừa đánh anh vừa nói:

- Cậu biết mà vẫn làm vậy? Cậu có não không hả? Lý trí cậu vứt cho chó gặm rồi à?

Phải tới khi Linh chen vào giữa hai người thì Thiên Hoàng mới dừng lại. Anh không để ý các đốt xương tay của mình cũng đã tím bầm lên tự khi nào. Nhưng anh đâu còn tâm trí để ý nữa chứ? Sự tức giận trong anh dang bùng nổ, bùng nổ như một quả bom không cách nào ngăn cản. Những người ở trong phạm vi của nó chỉ có thể âm thầm mà chịu được.

Anh là ai chứ? Là Thiên Hoàng. Anh có tự tôn của anh, một Hữu Quân thấp cổ bé họng mà dám lừa anh sao?

Quyên Vỹ, cô ta vì cái gì mà dám tới gặp mẹ anh để thông báo cái thai đó? Đáng lẽ ra người bị bắt vạ phải là Hữu Quân chứ không phải là anh.

Cảm giác như mình là một con rối trong tay bọn họ, bị họ mang ra chơi đùa, lừa phỉnh. Thiên Hoàng liền nhổ một bãi nước bọt, sau đó anh nói với giọng đầy miệt thị:

- ********! Đó là đứa con của cậu. Sao cậu lại có thể chó má đến mức đó hả?

Linh nghe vậy mà cũng thấy đau lòng. Cô không hiểu tại sao Hữu Quân lại có thể hành xử như vậy. Tại sao anh lại đang tâm vứt bỏ đứa con của mình, vứt bỏ người đã mang thai đứa con của anh cơ chứ? Nếu câu trả lời rằng: “Là do cô” thì cô chỉ còn biết đau lòng và dằn vặt mà thôi.

Chỉ vì cô mà Quyên Vỹ phải phá bỏ cái thai đó.

Chỉ vì cô mà Quyên Vỹ không có được trái tim của Hữu Quân.

Tất cả mọi thứ…đều bắt đầu từ cô.

- Thiên Hoàng, tôi không hề biết Quyên Vỹ có thai!

Hữu Quân khó nhọc nói. Mỗi khi phát âm, vết thương nơi khóe miệng lại nhắc nhở khiến anh nói không hề dễ dàng gì.

Thiên Hoàng quay người lại, tâm trạng cũng bình ổn được đôi chút. Anh nhìn Hữu Quân nói:

- Cậu không biết? Qua đêm đó cậu thực sự không biết ư?

- Đúng, tôi không biết! – Hữu Quân cũng không sợ hãi, nhìn đáp lại ánh mắt của Thiên Hoàng.

Linh cảm thấy tình hình có vẻ không ổn lắm. Sợ rằng mẹ cô nghe thấy tiếng cãi vã lại chạy ra xem nên đành đứng ra hòa giải:

- Thôi nào. Chuyện này để sau hãy nói được không? Hai người vào ăn cơm đi đã, mẹ đợi rất lâu rồi đó.

Thiên Hoàng nhếch môi cười:

- Nếu em ngồi ăn được với đống rác thì em cứ ăn. Anh không có đủ sức kiên nhẫn để làm việc đó.

Nói rồi Thiên Hoàng quay người bước đi. Anh ấn tay vào điều khiển xe, chiếc BMW X6 từ đằng xa khẽ nháy lên một cái như chào đón chủ nhân, sau đó đưa anh ra khỏi ngôi biệt thự rộng lớn này.

.

.

.

Trong một không gian vắng lặng, sự tĩnh mịch như bao trùm lên tất cả, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích đằng xa. Tiếng quạt trần vù vù ngay trên đầu…Nhưng những âm thanh ấy chỉ càng khiến không gian thêm yên lặng mà thôi.

Kim Ngân ngồi đối diện với Hoàng Mai, trong ánh mắt có rất nhiều nỗi ưu tư, như nỗi khổ mười năm qua chưa bao giờ được giải tỏa.

Kim Ngân đưa tay vén nhẹ lọn tóc của Hoàng Mai. Các ngón tay cô lạnh khi chạm vào da thịt của Hoàng Mai khiến cô ấy khẽ run lên. Sau đó Kim Ngân nói:

- Tại sao cậu phải giả điên?

Hoàng Mai thở dài, cô quay mặt không nhìn Kim Ngân đáp:

- Bởi vì tôi muốn cậu phải chịu nỗi đau khổ như tôi!

Kim Ngân không hề tức giận trước lời nói đó. Đôi môi hồng của cô hơi giãn ra như muốn cười, nhưng vẫn không thể thành được một nụ cười trọn vẹn. Cuối cùng, Kim Ngân đành mang hết tâm tư của mình ra nói:

- Mười năm trước, bố mình thua đề nên đã vay tiền của Minh Duy. Cậu cũng biết Minh Duy thích cậu, còn Hương Liên thích Vĩnh Khanh…Hai người họ đã lấy bố để ép mình…

Còn chưa nói hết thì Hoàng Mai đã cắt ngang cô bằng một câu nói mang đầy vẻ giễu cợt:

- Và cậu đã vì bố mà chấp nhận phản bội tớ? Cậu chấp nhận giết một sinh mạng còn chưa nhìn thấy ánh sáng mặt trời? Cậu chấp nhận nhìn Vĩnh Khanh đau khổ ra đi?

Từng câu nói của Hoàng Mai như những nhát dao đâm vào lòng của Kim Ngân. Những nhát dao ấy bao nhiêu năm qua Kim Ngân cũng đã tự đâm vào lòng mình rất nhiều lần. Đau khổ ư? Không, đau khổ bây giờ có là gì với cô nữa! Cô đã mất đi cảm giác rồi, mất cảm giác tới nỗi bản thân có muốn tìm lại cũng rất khó.

Không phải cô chấp nhận làm việc đó. Mà là do bất đắc dĩ, hoàn cảnh xô đẩy, và cô không có lựa chọn thứ hai. Nhưng ai hiểu cho cái bất đắc dĩ ấy của cô? Có nhiều người sẽ nghĩ rằng việc bố cô làm thì để bố cô tự gánh lấy. Ông làm khổ cô còn chưa đủ hay sao mà cô phải tự làm khổ mình như vậy? Nhưng họ có hiểu chữ “hiếu” nặng nề thế nào không? Bố dù có điên thì cũng là bố của mình, dù có xấu xa cỡ nào thì cũng là bố của cô…Huống hồ ông chưa một lần đánh mắng cô. Nếu không phải vì thua đề thì ông cũng chẳng lâm vào bước đường đó.

Chuyện của mình tự gây lên thì mình phải chịu. Không chịu được thì đành đổ lên người khác mà thôi. Điều đáng nói ở đây là bố cô cũng chẳng vui vẻ gì khi nhìn thấy cô như vậy cả. Thế nên lúc nào cô cũng tỏ ra vui vẻ trước mặt ông, để ông được yên lòng.

Các bạn có hiểu cảm giác dằn vặt khổ sở như thế nào không? Cô không hề muốn ông giống cô. Không hề muốn ông lại vì những lỗi lầm năm xưa mà tự trách bản thân. Bố cô đã già rồi, cô không muốn ông phải chịu khổ nữa.

Kim Ngân đứng dậy, cô bước tới gần cửa sổ. Ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng lạnh treo lơ lửng trên cao, trong lòng có một cảm giác đau thương tràn dâng. Cố nén nó lại, Kim Ngân nói:

- Rốt cuộc thì cậu vẫn không hiểu mình, Mai ạ!

- Hiểu cậu thì ai hiểu cho tôi đây?

Hoàng Mai cười lạnh. Đúng vậy, ai sẽ hiểu nỗi khổ cho cô? Cô cũng là con người, cũng là một người có tình mẫu tử. Có người mẹ nào không đau khi đứa con của mình chết đi? Có người nào không đau khi nghe tin người mình yêu đã bỏ sang Mỹ? Cảm giác lúc ấy là một cảm giác tuyệt vọng, đau khổ và chỉ muốn kết thúc cuộc sống này.

Vĩnh Khanh không yêu cô, rốt cuộc thì anh vẫn không yêu cô.

Anh có thể vứt bỏ cô để sang Mỹ, vứt bỏ tất cả những cố gắng của cô để ra đi…

Vậy nên cô chỉ có thể biết trút hết những tuyệt vọng, khổ đau đó vào Kim Ngân mà thôi.

Nếu có người nói cô ích kỷ thì cô cũng chấp nhận. Họ khinh thường cô cũng được, ghét cô cũng được…Nhưng nếu họ đặt bản thân vào hoàn cảnh của cô thì họ sẽ hiểu thôi. Cái gì cũng có hai mặt, chỉ yếu là ta để mình nghiêng về mặt nào. Cô đã nghiêng về cảm tính. Lý trí không đủ để làm chủ con tim…Cô chỉ có thể ích kỷ để bản thân hận người bạn của mình mà thôi.

Con người sống trên đời phải tự biết tìm được rút lui cho bản thân. Nếu cô cũng như Kim Ngân thì còn có thể sống tới ngày hôm nay không? Mỗi người mỗi tính, mỗi người có một mức độ chịu đựng khác nhau. Trước đó cô đã tự tử vì không thể chịu nổi một lần. Nếu cô cũng như Kim Ngân thì cổ tay này phải cắt bao nhiêu lần mới đủ?

- Tôi biết cậu yêu Vĩnh Khanh!

Đột nhiên Hoàng Mai nói câu này khiến Kim Ngân giật mình quay lại. Đó như một đòn kích trúng điểm yếu của cô, khiến cô như một đấu sĩ bị đánh gục trong phút chốc.

- Đúng…Cậu nói đúng! – Kim Ngân thừa nhận.

- Nhưng anh ấy lại chọn tôi…Cậu có biết vì sao không?

Kim Ngân nghiêng đầu nhìn Hoàng Mai, tự cảm thấy hình như cô ấy đang có điều muốn nói cho mình nghe. Đây là điều cô vẫn luôn tự hỏi bao nhiêu năm qua, nhưng không có ai trả lời cho cô cả. Và cuối cùng thì cũng đã có người nghe thấu nó. Hoàng Mai, cuối cùng thì cô ấy cũng nghe thấu những lời tự vấn trong cô.

Kim Ngân bước lại gần, ánh mắt mang vẻ mong chờ:

- Vì sao?

- Bởi vì…

Đúng lúc ấy thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, ngắt quãng cuộc nói chuyện của hai người. Kim Ngân và Hoàng Mai cùng nhíu mày nhìn chiếc điện thoại để trên bàn của Kim Ngân. Kim Ngân vội vàng đưa điện thoại lên nghe:

- Alo.

- Có rảnh không?

Kim Ngân liếc nhìn Hoàng Mai, cô không muốn để Hoàng Mai biết người gọi điện cho cô là ai. Tại sao anh ta lại gọi điện vào lúc này chứ? Cuối cùng, cô bước nhanh ra ngoài ban công nói:

- Có chuyện gì không?

- Có rảnh không?

Cái kiểu nói chuyện đáng ghét này! Kim Ngân cau mày vẻ khó chịu, cuối cùng cô cũng đáp cộc lốc:

- Không!

- Được rồi, mười phút nữa anh sẽ ở trước cổng nhà Hoàng Mai đón em. Em chuẩn bị nhanh lên đấy!

Kim Ngân còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã vang lên tiếng tút dài. Cô bặm môi vẻ tức giận, trong lòng không ngừng rối ren. Thiên Hoàng, anh ta lại có chuyện vui gì dành cho cô đây? Tại sao cứ vào lúc không muốn gặp nhất thì anh ta lại xuất hiện? Chẳng lẽ anh ta là khắc tinh của cô?

Kim Ngân thở dài, cuối cùng cô cất điện thoại vào túi rồi bước vào. Xem ra, nếu như không đi cùng Thiên Hoàng thì cô cũng vẫn phải đi. Bởi anh ta là Thiên Hoàng. Việc gì đã quyết định rồi tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Kim Ngân không hề nhận ra là từ bao giờ cô lại hiểu Thiên Hoàng như vậy? Ngay cả tính cách của anh cô cũng thuộc lòng bàn tay. Phải chăng như người ta vẫn thường nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”? Nhưng cô và anh quen biết nhau còn chưa lâu mà!

Có lẽ lại như người khác nói…Tất cả đều là do duyên số. Người có thể lý giải cũng chỉ có ông trời mà thôi.

Kim Ngân khoác túi lên vai, sau đó cô quay ra nói với Hoàng Mai:

- Mình có chuyện ra ngoài một chút. Chúng ta nói chuyện sau nhé?

- Cậu đi đâu? – Hoàng Mai hỏi với vẻ nghi ngờ.

Kim Ngân nhất thời không biết trả lời thế nào. Cô cúi xuống che đi vẻ khó nghĩ trên mặt, cuối cùng trả lời:

- Chú Sáng có gọi cho mình. Mình phải qua đó bàn giao nốt công việc.

Kim Ngân có nói cho Hoàng Mai biết chuyện cô đã xin nghỉ việc ở tòa soạn Ngôi Sao Mai. Mấy ngày cuối cùng này cô phải bàn giao lại công việc cũng là điều đương nhiên thôi. Chỉ có một điều không thể không nghi ngờ được là tại sao lại bàn giao công việc vào đúng lúc quan trọng như thế này? Hơn nữa lại đúng vào lúc Hoàng Ma

i định đem tất cả mọi chuyện mười năm trước ra nói cho Kim Ngân biết.

Chỉ tiếc là Kim Ngân không lường trước được việc Thiên Hoàng lại tới tìm cô lúc này. Nếu nói cô phải ra ngoài cùng Thiên Hoàng thì không biết Hoàng Mai sẽ nghĩ gì nữa. Buồn? Đau? Thất vọng? Hay là sẽ càng khinh ghét cô hơn? Vì vậy cho nên Kim Ngân phải giấu cô ấy.

Hoàng Mai tất nhiên là là sẽ không tin, nhưng cô vẫn cứ gật đầu nói:

- Cậu đi đi!

Kim Ngân không an tâm lắm nhưng cũng chẳng biết làm thế nào. Cô đành thở dài rồi bước ra khỏi nhà.

Chỉ còn lại Hoàng Mai ngồi trong phòng. Ánh sáng lạnh từ bóng đèn phủ xuống người cô, như muốn bao vây cô trong nỗi cô đơn. Cô đang nghĩ không biết người vừa gọi cho Kim Ngân là ai? Nếu câu trả lời đúng như những gì cô nghĩ thì…

Hoàng Mai sợ hãi tung chăn ra rồi chạy xuống nhà. Bước chân cô như cuồng lên trước những ý nghĩ của bản thân.

Không, không thể là Vĩnh Khanh được. Bọn họ không thể giấu cô gặp nhau bên ngoài được

Hoàng Mai vội vàng chạy ra, nhưng khi cô tới cổng thì chỉ còn thấy được bóng dáng sắp khuất xa của chiếc BMW X6 kia. Trong lòng thẫn thờ một hồi, tâm trạng rơi như không có điểm dừng. Không kìm được, Hoàng Mai gào khóc, gọi tên người đã đẩy cô xuống dòng sống mười năm trước:

- Kim Ngân, Kim Ngân…

Bác sĩ Đường nghe thấy tiếng gào khóc ở bên ngoài thì cũng nhanh chóng chạy ra xem. Lại có chuyện gì rồi? Tại sao Kim Ngân đã vội vàng, Hoàng Mai lại càng vội vàng hơn thế này?

Và lúc bà Đường đặt tay lên vai của Hoàng Mai thì cũng là lúc cô sụp đổ. Bóng dáng cô đổ xuống như tất cả những khi vọng bấy lâu này tan vỡ. Cô vừa khóc vừa nói:

- Chị Đường, hãy gọi cho tôi một chiếc xe…Nhanh…Xin chị đấy! Tôi phải đuổi theo bọn họ.

Cho dù không kịp thì cô cũng phải đuổi theo. Bởi hạnh phúc sau này của cô đều nằm trong cuộc rượt đuổi không bao giờ ngừng nghỉ này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play