Mà đúng là Tử thần không hề làm gì Gia băng thật. Tiếc ghê!
Chẳng qua cậu chỉ đưa tay đang cầm dây buộc tóc của cô nàng nhẹ cằm cô lên khiến toàn thân cô bất giác rùng mình một cái
Tiếp đó, Tử Thần rất tự nhiên đưa mặt dí sát vào mặt người mình đang
kiềm giữ, không hẳn là quá sát đến mức da chạm da, bất đắc dĩ quá mới
chỉ ngang "mũi ta cọ mũi người" là cùng. Thần kinh Gia Băng vì thế tức
khắc tê liệt đi một nửa, không đáng lo ngại lắm, não bộ còn có thể dùng
được.
Sau cú mũi cọ mũi rất mực ám muội, Tử Thần chưa tung đòn quyết định, từ
từ đưa Gia Băng đến cảnh giới cao nhất của "chết trân". Rất nhẹ nhàng,
rất ấm áp, cậu kiềm chế đôi môi, di dời đến vành tai ai kia dựng xây
giang sơn xã tắc. Hơi thở như gió ấm thoảng nhẹ bên lớp da nóng dần đỏ
ửng.
Đến nước này, nếu có cờ trắng, Gia Băng sẽ túm lấy vẫy vẫy lia lịa xin
thua. Cô đã bại trận, bại trận một cách thảm bại chỉ vì cái kế sách 'mĩ
nam kế' cũ rít của giặc. Mặt cô giờ đã đỏ chính như gấc sai mùa, hô hấp
cũng trật nhịp thở mạnh trong tiếng tim đập dữ dội như muốn đập nát lòng ngực bay đi.
Cô đã sai, đã sai thật rồi! Đáng nhẽ...cô không nên để người này đứng
hạng 5 trong top trai đẹp. Cậu thực chỉ đứng hạng nhất mới xứng đáng.
Đẹp trai, lạnh lùng, giàu có, tất cả đều phù hợp với mẫu người cô say
đắm từ thuở giác ngộ 'tư tưởng cách mạng'. Duy chỉ có mức độ tà ác, xấu
xa của cậu quá lớn, quá mạnh, khiến cô chấp nhận bái phục thì được,
nhưng bắt cô yêu thì...về đất ở với trùn sướng hơn.
-Hàn Gia Băng, nghe rõ đây..._Giọng nói trầm khàn của Tử Thần nhẹ nhàng
rót vào tâm trí Gia Băng theo hơi thở ấm, dẫn dắt linh hồn lạc lỗi của
cô trở về thực tại_...với tôi thì được, nhưng với những người khác, nhất quyết, cậu không được hành động lỗ mãn như thế, hiểu không?
-Tại...tại sao?_Rùng mình sởn gai ốc, Gia Băng mơ hồ khó hiểu hỏi. Cô
tập võ đến ê ẩm cả người để bảo vệ sự trong trắng, tinh khiết của bản
thân, bảo vệ sự an toàn cho xã hội, nay tự dưng bảo cô không được phép
'xài', thế chẳng hoá, cô tập võ cho đẹp người, chuẩn dáng à?
-Tại vì những lúc như thế..._Tử Thần thở dài giả bộ bất lực làm tai Gia
Băng vạ lây nhột nhột theo. Người cô thẹn thùng cựa nhẹ_...cậu luôn để
lộ những thứ con gái không nên cho người khác phái nhìn thấy.
-Cậu...cậu nói gì?_Đoán được ý tứ sâu thẳm trong lời nói, người Gia Băng giận run, tay nắm lại sẵn sàng chuẩn bị nện người.
-Đừng nghĩ bậy, ý tôi là khi cậu đánh nhau, mặt cậu giận lên rất giống
tổ tiên xa xưa của loài người. Như thế, tôi sợ những người đàn ông chính trực khác sẽ không dám lấy vợ mất. Gia Băng, đừng hủy hoại tương lai
đất nước_Thở dài một tiếng nữa đầy chán chường, Tử Thần đưa đôi mắt
trong sáng, ngây thơ như muốn nói "sự thật mất lòng" đả kích Gia Băng,
tiếp lời_Hơn nữa, lần sau muốn đá ai thì hãy mang dép đi đã, con gái mà
để con trai thấy chân mình thì phải lấy người ta đấy, dù rằng, cậu chẳng phải gái chưa chồng.
Há hốc mồm suýt rơi cả răng xuống đất, da gà, da vịt nổi lên như gai
nhím, tóc gáy dựng đứng, người Gia Băng run lên bần bật như muốn kiềm
chế điều gì đó. Lát sau, cô bỗng mở to đôi mắt đen tròn, nhìn chăm chăm
vào ngũ quan người trước mặt. Những ngón tay nhỏ nhắn khẽ chạm lên mái
tóc rối của cậu, khó khăn lắm mới kiếm được một nhúm đủ dài. Cô đưa nhúm tóc đủ tiêu chuẩn ấy lên mũi, hít thật sâu như múi bắt lấy toàn bộ mùi
hương gợi nhớ mát lạnh, khoé môi khẽ nhếch lên 1 nụ cười huyễn hoặc
không thua kém cùng lời thì thầm nỉ non.
-Tóc cậu cũng có mùi đấy thôi!
Thấy Tử Thần, phút chốc cứng người, 2 đồng tử mở to như không thể tin
nổi vào mắt mình, Gia Băng thêm hứng thú. Cô lướt tay tình tứ lên đôi
môi mỏng của cậu, đôi mi khép hờ, ghé sát gương mặt chắc mẩm đang rất
qủy mị vào mặt ai kia.
Từ trước đến này, Gia Băng trong mắt Tử Thần là 1 cô gái dễ bị cậu nắm
thót, sai bảo. Bất luận hoàn cảnh nào, chỉ cần ở bên cậu, dù muốn hay
không, cô vẫn luôn bộc lộ rõ bản chất yếu mềm mà khó ai có thể biết
được. Nhưng giờ đây, có điều gì đó thật lạ, từ lúc nào, cô gái bé nhỏ mà cậu suốt đời muốn che chở lại có gan đá xéo cậu như thế này? Nó làm cậu bất ngờ thì ít, trái lại, hài lòng thì rất nhiều.
Chớp thời cơ người kia vẫn đang ngu ngơ như mình lúc nãy, Gia Băng đổi
tư thế, chớp mắt tặng 'người yêu dấu' một cùi chỏ rõ đau vào bụng, khiến cậu mất thăng bằng mém ngã xuống mặt đá lạnh cóng.
Thành công ngoài sức tưởng tượng, Gia Băng vêng mặt cười khẩy lộ liễu,
ngoắt mông quay người điệu đà bước vào phòng, toan đóng cửa thì có 'kì
đà' không chịu khuất phục kia chặn lại.
-Gì?_Gia Băng mặt lạnh như tiền, găngxtơ hỏi
-Cậu định như thế mà vào à?_Tử Thần tay ôm bụng, tay cản cửa khó khăn đáp.
-Á! Dây buộc tóc lúc trước của tôi đâu, đưa đây!_Cuối cùng cũng nhớ ra
Tử Thần nợ mình dây buộc tóc bạc triệu, Gia Băng hắng giọng đòi nợ.
-Mơ đi!_Tử Thần gỏn lọn ném một câu kiệm lời vào mặt Gia Băng, tiện tay kéo cửa, giúp cô đóng rầm.
-Ế! Dây buộc tóc của tôi, cậu làm gì nó rồi! Trả lại đây!_Chua xót tiếc
thương cho mấy triệu đi đám dỗ, Gia Băng cắn răng cắn lợi mở cánh cửa bị Tử Thần giữ chặt ở ngoài, hét to.
-Cậu thử bước chân ra ngoài xem, tôi không dám chắc cậu sẽ không nghỉ
học sinh con sớm!_Tử Thần âm trầm cảnh cáo từ bên ngoài, khuôn mặt xám
xịt không chút ánh sáng. Cậu móc túi, lấy ra dây buộc tóc tinh xảo tuyệt đẹp của ai kia rồi dựa vào cửa thoả mãn ngắm nhìn nó.
-Gia Băng, cậu không thể làm công chúa trong truyện cổ tích được đâu, vì cậu...đã có tôi rồi. Thế là đủ.
***
Một ngày trôi qua, một ngày nữa lại đến. Và ngày này không phải là ngày
nào khác mà là ngày thứ 2 trang nghiêm, lịch thiệp-ngày luôn khiến tâm
trạng Gia Băng tụt dốc không phanh.
Cô không hiểu vì sao mình lại có thành kiến trầm trọng với nó như thế,
chỉ là, trong mắt cô, nó luôn là ngày mang lại cho cô vô vàn xui xẻo,
như chính ngày hôm nay vậy.
-Các em, trật tự!_Đến bất lực với 45 cái miệng đang 'chém gió' lia lịa
không biết mệt, ông thầy chủ nhiệm lấy cái thước nhôm dài gõ mạnh xuống
mặt bàn, tạo nên những tiếng động cực lớn, mong đủ để dẹp yên đám tiểu
qủy nhắng nhít này.
Khi đã thấy đám tặc trò ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực chớp chớp những đôi
mắt nai tơ, ngây thơ lừa tình lừa tiền về phía mình, ông thầy ho lấy 1
tiếng cho thanh giọng, sửa lại gọng kính toan nói gì đó thì bị khuôn mặt thảm thương với đầu tóc bù xù thù lù ở mé cửa làm cho giật mình:
-Thầy, em đến muộn!_Nhỏ giọng thông báo sự xuất hiện không mong muốn của mình cho vị chủ nhiệm khó tính, Gia Băng khúm núm đưa cái đầu rối xù
thập thò ngoài cửa ra vẻ "em đã cố hết sức rồi thầy!" cố câu kéo tình
yêu thương trắc ẩn của ông, đôi mắt long lanh lóng lánh ấp ủ những tia
hi vọng được nhận khoan hồng khiến kẻ nhìn vào không kìm lòng mà chột dạ ghê rợn.
-Ờ...em..._Ông thầy chủ nhiệm thở dài, toan khoát tay cho qua thì một
thân ảnh cao lớn khác xuất hiện, làm lời nói của ông tiếp tục tắc nghẽn
trong cuống họng.
-Tránh!_Liếc mắt nhìn điệu bộ mờ ám của người chắn ngang đường trước mặt, môi Tử Thần khẽ động nhẹ.
Bất giác quay người lại, Gia Băng sững sờ nhìn người sau lưng, có chút
đắm đuối trước ngũ quan tuyệt đẹp ngập trong nắng nhạt kia.
Là Tử Thần, là kẻ hôm qua...
-Tránh!_Không để cho Gia Băng kịp hồi tưởng chuyện quá khứ, Tử Thần hất hàm, như ngày nào đó, lạnh tanh ra lệnh.
Và Gia Băng, như xưa kia nổi giận, không những không tránh, cô đứng lì
trước mặt cậu, vênh mặt thách thức như thể "muốn qua phải bước lên xác
tôi". Biểu tình này, làm lòng Tử Thần xao động. Chân cậu sắp sửa nhấc
lên, chuẩn bị đến gần người trước mặt thì giọng nói ôn tồn của thầy chủ
nhiệm đã vô duyên cắt ngang.
-Bí thư đấy à?
Nhẹ gật đầu đáp trả, Tử Thần thản nhiên đẩy nhẹ Gia Băng rồi bước vào
lớp, đi về chỗ ngồi của mình y như chẳng có chuyện gì xảy ra.
-Ồ!!_Nhìn thấy tâm điểm của mọi câu chuyện cuối cùng đã chịu ló mặt cho
hội đồng anh em xử lí, lại còn đi học muộn cùng với kẻ nào đó, hơn phân
nửa học sinh trong lớp liền reo ầm lên đầy ý vị, đập bàn đập ghế rầm rầm như thổ phỉ_Ai đó xuất hiện rồi kìa! Anh em ơi! Chém nào!
-Đi cùng nữa cơ đấy! Thấy không!
-Đã bảo bức ảnh kia là hàng phôtôshop rồi mà! Ai tin là óc bã đậu, haha!
Hàng loạt câu xé gió trảm phong theo sau sự xuất hiện của Tử Thần rào
rào vang lên, làm bầu không khí khó khăn lắm ông thầy mới cố dìm xuống
được nước 'có đất dựng võ', náo nhiệt như thú hoang gọi bạn tình lúc đến mùa sinh nở.
Bối rối đỏ mặt vì quá thông minh nhận ra người ta đang đá xoáy mình, Gia Băng đứng im trước cửa lớp như phỗng, ánh mắt khốn khổ phóng thẳng đến
chỗ ngồi còn trống của mình bên cạnh ai đó.
Khi cô đang còn do dự suy nghĩ, một bóng người thình lình xuất hiện sau
lưng cô, giọng nói kiêu kì nhẹ bẫng đưa bầu không khí trở về với tĩnh
lặng:
-Này! Tránh ra có được không?
Dứt lời, người mang giới tính 99% là con gái, 1% là đồng tính kia đã đẩy mạnh cô sang bên, dẹp đường bước vào lớp.
Con người đó lướt nhanh qua Gia Băng, để lại mùi nước hoa nồng.
Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc uốn thành từng lọm ánh lên sắc nâu sẫm của những trái hạt dẻ chính mùa. Đôi mắt nâu cô nàng sắc
sảo có phần sáng. Gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn ngẩng cao kiêu hãnh với
chiếc cổ thon lấp lánh ánh trang sức.
Sững sờ, Gia Băng không tin nổi vào mắt mình nữa. Hình ảnh cô gái kia
chạm vào giác mạc cô có chút quen thuộc, hình như, đã gặp ở đâu đó.
Cô gái ấy không nhanh không chậm đưa mắt nhìn Tử Thần một cái, nở nụ
cười thoả mãn tuyệt đẹp làm chao đảo nhiều chàng trai hám gái trong lớp. Chân cô nàng đều đều bước đến bàn kẻ hiện hữu trong hai con ngươi rực
sáng.
-Ồ, Minh Thy! Em đến rồi đấy à?_Nhận ra khuôn mặt khả ái lanh lợi của cô học trò mới, thầy chủ nhiệm nở nụ cười nhân từ không kém phần mệt mỏi
chào đón, tiện miệng nói một lèo_Các em, đây là du học sinh từ Hàn Quốc
mới chuyển đến lớp ta, bạn Liệt Minh Thy. Bạn ấy là...£€$...
-Em ngồi đây cùng anh được chứ?_Không thèm để ý đến màn lăng xê màu mè
của ông thầy, Minh Thy thẳng thừng đề nghị. Trước bàn dân thiên hạ, cô
nàng còn ưu ái ngoái đầu nhìn Gia Băng ở cửa lớp, cười khẩy_Tôi ngồi ở
đây, cậu ngồi chỗ khác đi!
Dân tình 10C8 giữa trời quang bị sét giáng một đòn xuống đỉnh đầu, không ai hẹn ai hướng ánh mắt thâm tình về phía Gia Băng xúi giục, dụ dỗ
"kìa! Con bé đó đang cố tình tiếp cận chồng ngươi kìa, Lăng phu nhân,
ngươi phải làm gì đi chứ!"
-Cứ tự nhiên!_Nam chính lên tiếng, dân tình bị giáng thêm cú đánh mạnh
vào đầu làm cho choáng váng, ù tai đau óc, tiếp tục đồng lòng hướng ánh
mắt "What's the hell?" về phía kẻ phát ngôn.
-Vâng!_Minh Thy nở nụ cười tươi rói, đủng đỉnh chờ Tử Thần đứng dậy nhường đường cho mình bước vào.
-Rất tiếc! Tôi không đồng ý!_Làm trì hoãn mọi hành động gấp gáp của kẻ
mới đến bằng giọng điệu lạnh lùng khinh miệt chất chứa hàm ý đe doạ,
Khải Phong từ tư thế nằm nhoài trên bàn ngủ ngồi thẳng dậy, lưng dựa vào ghế, đưa mắt nhìn Gia Băng, khó chịu_Đứng ì ra đó làm gì, vào chỗ đi!
-Này! Nhưng mà tôi..._Minh Thy tròn mắt kinh ngạc 'ngắm' Khải Phong, thiếu chút nữa thì bị vẻ mị hoặc bất cần của cậu mê hoặc.
-Cậu là Hàn Gia Băng?_Khải Phong quay mặt nhìn Minh Thy, mỉm cười hỏi một câu ngu ngốc.
-Không phải, tôi...
-Cậu chắc chắn mình không phải là Hàn Gia Băng?
-Này! Tôi...
-Vậy thì rất tiếc, chỗ này, chỉ có người tên Hàn Gia Băng mới được ngồi. Cậu không phải thì làm ơn... 'cút' đi chỗ khác giùm cho!_Ngạo nghễ ra
lệnh, Khải Phong phẩy tay đuổi Minh Thy đi chỗ khác, làm cô nàng đỉnh
đầu như có khói bay ra.
-Anh Tử Thần, anh nói gì đi chứ! Anh ta không cho em ngồi!_Cau mặt bất
mãn, Minh Thy nũng nịu gọi 'cứu viện', thi thoảng trừng mắt nhìn Gia
Băng đang đứng cạnh thầy chủ nhiệm.
-Bí thư, tôi ngồi lại chỗ cũ của mình, cậu không phiền chứ?_Lia mắt tới
chỗ ngồi đáng thương, kẻ rốt cuộc phải lên tiếng mấu chốt đã hành động,
cô lạnh nhạt như nước bọt khách sáo hỏi.
-Tôi không hề nói là tôi phiền!_Hài lòng nhìn 'người của mình' đã biết
cách giành giật với người khác, Tử Thần phóng khoáng đáp trả, trên môi
hiện hữu nụ cười nhạt.
-Cảm ơn!_Gia Băng lịch sự đáp lễ rồi quay gót trở về 'quê hương' yêu
dấu, nơi con bạn chí cốt đang an toạ vậy gọi, miệng cười nhưng trong
lòng sao nuối tiếc ghê tợn.
Quá bất ngờ trước hành động của Gia Băng, Tử Thần sầm mặt, tức giận mở miệng:
-Hàn Gia Băng, nếu tôi nhớ không nhầm, hình như chỗ cũ của cậu là chỗ
bên cạnh tôi_Biết người kia sẽ giả lơ lời mình là tiếng triền miên của
ruồi muỗi, Tử Thần bắn ánh mắt sắc lạnh sang thầy chủ nhiệm_ Thầy! Thầy
thấy em nhớ có đúng không?
-À, đúng đúng_Ông thầy đổ mồ hôi hột cười nhạt đáp_Gia Băng, chỗ em bên này!
-Vậy còn em, em muốn ngồi chỗ của Gia Băng!_Minh Thy ngậm họng hồi lâu vẫn không chịu thua, tiếp tục cong môi trả treo.
-Nhưng, chỗ đó đã có người ngồi rồi!_Ông thầy chủ nhiệm run tay lấy khăn lau trán, bọt trong miệng được nuốt xuống lần 37.
-Hàn Gia Băng, tôi muốn ngồi chỗ của cậu. Hãy ngồi chỗ khác đi!_Thấy ông thầy chủ nhiệm quá vô dụng, Minh Thy bước đến gần Gia Băng, mặt đối mặt nhìn cô, thẳng thừng đề nghị, sắc nâu trong mắt cô sáng lên cương nghị.
-Tại sao?_Gia Băng tâm bỗng động mạnh, vô thức hỏi.
-Tôi muốn theo đuổi anh Tử Thần, nếu cậu không cần, hãy nhường cho tôi!
-Xin lỗi! Tôi là một người ích kỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT