-Phản...phản ứng?_Khó khăn lắm
mới tống khứ được 2 từ mắc nghẹn trong cuống họng, Gia Băng
sắc mặt phút chốc như kì nhông tái nhợt đi, ko khỏi đứng người vài giây_Sao lại có thể?
-Ko có chuyện gì trên đời này ko thể xảy ra cả, Gia Băng, ko tin ko được!_Có vẻ như đã đoán trước được biểu hiện "hết hạn sử dụng" của cô con gái ngang bướng, Hàn lão gia ko thể vô tình
hơn, lạnh lùng ép buộc, tay nắm chặt lấy tay vợ ý muốn ko để
bà xen vào. Bà mà xen vào, thể nào cũng có nhiều chuyện dây
dưa dong dài để nói, mà nói nhiều dễ gây sứt mẻ tình cảm,
ảnh hưởng lớn đến chuyện vợ chồng lắm.
-Thật nực cười, chuyện gì vậy chứ, tủy đã ghép, anh ta cũng
đã ăn nói hoạt động bình thường rồi giờ lại xảy ra phản ứng, vô lí...quá vô lí!_Kích động lắc đầu nguầy nguậy chối bỏ sự thật, Gia Băng lùi chân ra sau hai ba bước như muốn lẩn tránh,
khoé môi ko ngừng lẩm bẩm. Cô cảm thấy trái tim mình như đang
nứt vỡ, rồi vụn đi thành trăm mảnh trong hỗn độn thất vọng,
chán chường, oán hận. Liệu có quá đáng khi cô hét lên chưởi
rủa khi thứ mà cô có thể sẽ phải đánh đổi bằng hạnh phúc
của người con gái, giờ lại biến thành thứ vô dụng ko kém gì
một mớ rác rưởi ko? Liệu có quá buồn cười khi cô tự dưng vô
duyên phản ứng mãnh liệt như thế này?
-Ba, mẹ! Lăng Tử Thần ở phòng bệnh 353_Để lại cho 2 đấng sinh
thành thông tin duy nhất mà tâm trí còn có thể yếu ớt tỉnh
táo lọc ra khỏi hỗn loạn như di chúc cuối cùng, Gia Băng quay
gót, thẳng thừng ko do dự đi như chạy về phía quầy tiếp tân.
-Gia...
Trước hành động khẩn trương, nhanh lẹ của con gái, Hàn phu nhân
toan gọi lớn tên cô, kéo cô lại tránh việc cô nghĩ quẫn làm
chuyện có lỗi với 16 năm bà kiệt sức chăm lo thì Hàn lão gia
đã kịp thời ngăn cản. Hơn ai hết, ông biết, con gái ông đang cố
tìm cách để bản thân có thể chấp nhận cú sốc quá lớn này.
Nếu là ông-người luôn mang trong mình cái tôi quá lớn trước mặt người khác, phải hao tổn lòng tự trọng, phải tự nguyện tổn
hại tâm huyết vì một điều gì đó, nhưng cuối cùng kết quả
nhận được chỉ là một con số 0 tròn trĩnh cũng sẽ như cô, ko
khỏi hoang mang, tức giận. Gia Băng là con gái ông, ông hiểu cô
và cũng hiểu được cách chấp nhận khác người ko đáng
phục nể của cô.
-Chúng ta đến phòng 353, em ko muốn biết Tử Thần bị làm sao
à?_Quả nhiên, Hàn lão gia luôn là người thông minh cơ trí, tấn
công rất đúng vào điểm yếu to tát khó khai trừ của vợ. Tuy
rằng, thấy vợ gật đầu nhanh như chớp rồi ko thèm đợi ông đi
thẳng một mạch tìm phòng con rể báu là kế hoạch đã coi như
vẫn thành công viên mãn nhưng ông vẫn có chút hơi khó chịu và
hối hận. Giải quyết cục nợ ở Hàn Quốc này xong, ông nhất
định sẽ tống bà về Newyork ngay lập tức để bà yên phận làm
Hàn phu nhân mới được, đêm dài lắm mộng rất ko tốt.
Quay lại với Gia Băng âm khí bao quanh nặng như có hàng trăm linh
hồn ko siêu thoát đang phè phỡn bám lấy, sau khi hạ giọng âm
trầm nhỏ nhưng áp khí bức người lớn tựa ao vịt làng quê Việt
Nam hỏi cô y tá về phòng bệnh của Tử Ân, Gia Băng với khả năng
tìm đường đạt ngưỡng âm cuối cùng cũng chật vật lết đế giày
đến nơi cần đến.
Vì Tử Ân đang nằm trong phòng vô trùng nhắm mắt dưỡng thần và
để tránh phải thực hiện nhiều công đoạn khử trùng cơ thể
phiền phức, Gia Băng cắn môi chấp nhận đứng ở ngoài, đưa đôi
mắt tinh anh xuất qủy nhập thần qua lớp kính trong suốt dày
cộp quan sát người kia.
"Như thế này, sao giống người nhà đến thăm tù nhân vậy nhỉ?"
Gia Băng ko xuất chúng lắm nhưng được cái tài thiên bẩm là ở
bất kì đâu, dù là toilet hay phòng thầy giám thị, ở bất kì
lúc nào, dù lúc ngủ mớ hay lúc sắp sửa nắm tay hẹn hò với
mấy lão tử thần nhai kẹo bạc hà, sức tưởng tượng vượt tầm
vũ trụ của cô vẫn được phát huy một cách tối đa, bay cao bay xa đến tận chân trời.
Ví dụ như bây giờ, sau khi so sánh hoàn cảnh của mình, cô còn
có thể tưởng tượng ra cảnh tay mình run run, ánh mắt long lanh
sóng sánh ngập nước len lỏi qua lớp kính dày nhìn người kia
đã cầm điện thoại nhà tù áp lên tai, rồi cô cũng nhanh chóng
làm theo, khoé môi giật giật đầy thương tâm:
-Anh, em nhớ anh...!_Một giọt chảy, hai giọt rơi, Gia Băng trong vai người thân kẻ tù nhân rất đạt.
-Gia Băng, anh cũng rất nhớ em_Theo kịch bản, Tử Ân cúi đầu hết sức hổ thẹn, miệng ko khỏi tự trách bản thân_Tại anh ko tốt,
do anh, anh đã làm hại em, khiến em phải khổ sở, hãy tha lỗi
cho anh...
-Ko phải! Tất cả là do em đã quá ngu ngốc! Nếu như em ko phát
hoảng lên, ko điên rồ chạy đi báo cảnh sát nhà chúng ta mất
trộm...thì anh đã ko bị cảnh sát tình nghi có liên quan và bị
họ xông vào WC bắt đi khi vẫn chưa "giải quyết" xong công chuyện! Em thực sự có lỗi với anh, huhu_Gia Băng sụt sùi kể lể, lấy
khăn tay hỉ mũi một cái đầy khí thế rồi lau nước mắt đang lã
chã rơi, đôi mắt trong veo vô tội nhìn thẳng vào mặt ai kia níu
kéo chút khoan dung.
-Ko thể trách em được, là do anh ko tốt, ko thể chứng minh bản
thân mình trong sạch_Bị chiêu thức mĩ nhân kế quật cho tả tơi xơ mướp, Tử Ân đại lượng xua tay xá tội, giọng nói khàn khàm
đượm chút rầu rĩ.
-Anh..._Gia Băng cảm kích nhỏ giọng_...đã thương thì thương cho
trót, em nói mấy điều này mong anh chấp nhận và tha thứ.
-Ừ, em nói đi!
Gia Băng nấc vài cái thật to rồi thành thật tiếp lời:
-Anh...em bán nhà rồi.
-Ừ! Tùy em!_Hơi giật ngớ người một chút, Tử Ân nhanh chóng
niệm tình yêu chiều bỏ qua_Ko sao, chúng ta còn biệt thự ở
ngoại ô.
-Em cũng đã đưa 3 con mèo cưng của anh ra chợ đen, em xin lỗi_Gia
Băng tiếp tục mếu máo, nước mắt vẫn theo đà luyến tiếc rơi
-Ukm, ko sao, lúc anh mãn tù anh sẽ mua 3 con khác_Tử Ân ngậm ngùi, khoé miệng hơi giật giật vài cái.
-Anh...mai em lấy chồng...!_Câu này, Gia Băng ko khóc nữa, cô nở
nụ cười tươi như hoa đầy hạnh phúc, đồng thời, mau lẹ chìa ra
một tờ giấy_Chúng ta li hôn đi!
-...
Ngay sau cái cảnh thấm đẫm tình người và nước mắt thương tâm
là cảnh "anh anh tôi tôi" sặc mùi thuốc súng. Mãi cho đến khi
dây điện thoại phẫn nộ "đứt" pặc, cuộc đấu mới đến hồi "The
end".
Nghĩ đến đây, Gia Băng ko khỏi kinh hãi vỗ má mình vài cái cho
tỉnh. Ko ngờ là, sức tưởng tượng của cô sau bao năm rèn giũa
cuối cùng cũng đạt ngưỡng đỉnh cao của đẳng cấp, giờ chúng
còn có thể dựng thành đoạn phim ngắn cơ đấy, thật thâm hậu.
Lắc đầu bất lực vài cái, Gia Băng cảm thấy lòng như nhẹ đi
một chút, những phẫn uất ban đầu cũng đã ko còn thô bạo thao
túng mọi tâm trí của cô nữa rồi.
Nhẹ nở nụ cười thoả mãn, Gia Băng đưa mắt nhìn con người bên
trong, đăm chiêu ngắm anh ngả đầu lên gối an bình nhắm mắt,
những hình ảnh trong quá khứ lại tò tò bén mảng đến. Anh
từng nói với cô rằng, mong ước duy nhất từ lúc nhỏ đến bây
giờ của anh là rũ bỏ đi mọi thứ, bước chân chu du khắp thiên
hạ, để được ngắm đời, nghiệm ra những bài học quý giá và
giữ chúng cho riêng mình, như cất giữ một báu vật vô giá. Mỗi
lần nói về nó, anh lại nheo mắt miệng tủm tỉm cười hỏi, nếu
như anh khỏi bệnh, liệu cô có muốn đi cùng anh ko.
Có điều, ngày ấy bản thân Gia Băng quá vô lại, vô tâm, vô tính,
cô đã cười phá lên mà đùa cợt "Nếu anh lo đủ một ngày 3 bữa
chính 3 bữa phụ, trả tiền phục vụ cho em, em sẽ mang giày lon
ton đi theo anh".
Có phải, cô đã vô tình chà đạp lên mong ước của anh rồi ko nhỉ?
Lúc ấy, cô chỉ ngu ngốc bĩu môi chê bai rằng ước mơ của anh quá tầm thường và cũ nhèm. Bởi trên đời, ai mà chẳng muốn được
đi đây đi đó, mà thời nay, con người ta đã đi nhiều rồi, biến
nó trở thành mong ước ko phải quá phí phạm tài nguyên quốc gia hay sao?
Nhưng, giờ thì cô đã hiểu, ước mơ ấy, đối với anh...lớn lao vô
cùng. Vì căn bệnh đáng ghét đó, anh đã phải gạt nó sang một
bên, cất giữ, chôn giấu nó mãi mãi trong thâm tâm, rồi dần dà
biến nó thành một mong ước hão huyền suốt đời ko thể thực
hiện được.
Nếu cuộc đời anh chấm dứt ngay lúc này...mong ước kia...sẽ
biến thành cái gì? Là cái nợ trần gian chưa giải toả, là
khúc mắc khiến anh canh cánh mãi trong lòng? Chết mà chăm bẵm,
nuối tiếc một điều ko thể làm được, liệu có được thanh thản?
Càng chìm đắm trong suy nghĩ, trái tim Gia Băng càng não nề
buồn rầu thay, ý thức cô dần sai lạc đi, như muốn ngủ, như muốn nhường đường cho trái tim hệt y ko chịu đựng được kia cuồng
phẫn, quậy phá một phen xả xì trét.
Chuyện của người ta, ko phải chuyện mình, Gia Băng vô tâm tự hào mình chưa từng đổ lệ. Nhưng giờ, niềm tự hào ấy đang dần có
dấu hiệu nứt vỡ...cô ko dám thừa nhận, ko dám chấp nhận...cô
đã khóc. Mà ko, chỉ rơi một giọt xuống nền đá, chỉ lăn một
giọt trên má và chỉ ừng ực nước một giọt trên khoé mắt, chắc ko tính là khóc đâu?
Nếu khóc mà dễ thế, diễn viên ko cần điểm nước nhỏ mắt khi khóc làm gì.
-Đồ tồi!_Dứt khoát, mạnh bạo, ko câu nệ phản lực N truyền bức kính dày khó vỡ lên tay mình sẽ lớn đến cỡ nào, Gia Băng
bừng bừng sát khí nắm chặt bàn tay đấm, xé gió vun vút đấm
mạnh vào tấm kính gai mắt trước mặt. Giờ thì...niềm tự hào
đã vỡ vụn, tan tành...cô khóc thật, ko phải thút thít e lệ đâu nhé, khóc oà lên cho nó khí thế!_Lăng Tử Ân, anh là đồ khốn!
Sao anh dám phản ứng lại với tủy cao quý, ngàn đời có một
của tôi hả? Anh chê nó ko đủ sang để chảy trong người anh chứ
gì? Đồ tồi...
Đương lúc cảm xúc đang thăng hoa, cao trào nhất, cái tình thương
mến thương hiếm có trong người Gia Băng cũng hiếm hoi được đốt
cháy sôi lên sùng sục, khói bay trăng xoá thì từ đâu đó xuất
hiện 2 cô y tá trẻ đẹp đi đến, vô tình nhìn thấy liền ko ngừng vừa chém gió tứ tung vừa cười khúc khích. Gia Băng thấy vậy
chỉ biết đỏ mặt tía tai, những câu từ lai láng thơ văn trong
cuống họng kịp thời phanh lại, ko ra nổi. Cô cúi mặt, im bặt,
hoạt động tiếp tuyến lệ ngừng hẳn.
Đợi đến khi hai người nhiều chuyện kia đi khuất hẳn, Gia Băng
mới khốn khổ kéo lại cảm xúc đình trệ ban nãy, tiếp tục:
-Anh chê chết còn chưa đủ sớm hay sao mà dám từ chối tủy của
tôi hả? Đáng ghét, đáng hận! Anh có biết vì anh mà tôi phải
hối hận khóc ròng mấy đêm liền trong câm lặng đến mức mắt sưng mũi híp ko dám ra ngoài gặp ai ko hả? Anh có biết vì anh mà
tôi phải ngồi ạch trên bàn thảo ra một đống kế hoạch dự trù
cho tương lai tăm tối sau này đến mức máu cam cũng phải chảy,
xương cứng cũng phải kêu răng rắc ko hả? Anh mau tỉnh dậy cho
tôi, tôi muốn anh phải hổ thẹn, áy náy nhìn tôi vì hiến tủy
cho anh nên phải ở vậy cô đơn côi cút...Anh phải dậy nhìn tôi
xuống tóc nương nhờ cửa phật chứ! Đồ tồi_Thét lên đầy oán
hận, Gia Băng rút kinh nghiệm đấm tay ba bốn cái nhè nhẹ vào
lớp
kính dày, đau đớn gặm nhấm tương lai ko thể bi thảm phía trước.
-Ai cho phép cậu ở vậy, xuống tóc đi tu mà mạnh mồm thế?_Ko
biết xuất hiện từ lúc nào, Tử Thần luồn tay ôm chầm lấy Gia
Băng từ phía, bờ môi cuốn hút nhẹ nhàng lướt lên vành tai nhạy cảm, phả hơi thở ấm đốt nóng cơ thể người.
Giật mình thiếu điều muốn nhảy lên găm đầu vào trần nhà, Gia
Băng mặt đỏ lựng, cứng người vài giây rồi ra sức vùng vẫy một cách ko thể tội nghiệp hơn được nữa.
-Lăng Tử Thần, cậu làm gì vậy hả?
-Đứng yên đi! Tôi đang hỏi cậu đấy!_Kiềm chặt tay Gia Băng trong
lòng bàn tay mình, Tử Thần trầm giọng_Còn ko mau trả lời câu
hỏi của tôi.
-Trả lời khỉ khô nhà cậu, mau thả tôi ra, đi mà ôm bà chị y tá già queo già quắp kia đi!_Quân tử đâu dễ quên chuyện cũ, Gia
Băng bực bội giãy giụa, cơ mà lời cô nói ra hình như hơi hơi
nũng nịu thì phải, chết thật.
-Ra là cậu đang ghen!_Mỉm cười hết sức thâm thúy, Tử Thần hít
nhẹ lên mái tóc rối của Gia Băng, hít xong mới biết dù tài
trí hơn người nhưng cũng có lúc hồ đồ làm điều sai lầm. Mếu
mặt nhìn mái tóc nhớp nháp quá nhiều mồ hôi làm cậu suýt
tắc thở, Tử Thần bỏ qua tiếp tục đùa cợt_Chị y tá đó là
chị gái tôi, đừng ghen nhầm đối tượng, ghen thì phải ghen cho
đúng.
-Tôi ko có ghen!_Ngang bướng gỡ tay người kia ra, Gia Băng nhăn
mặt, lòng ko ngần ngại hỏi thăm 19 đời tổ tông họ Lăng tại sao
lại sinh ra cái đứa bất trị này, để nó phá cô hoài ko dứt
nổi.
Đương lúc dầu sôi lửa bỏng, kéo cưa lửa xẻ hết sức kịch liệt, một giọng nói rất có trọng lượng vang lên dẹp loạn, Gia Băng
và Tử Thần răm rắp phối hợp ăn ý cùng nhau buông tay, ai về
người nấy chờ nghe giáo huấn.
Thấy 2 người kia tác phong nhanh nhẹn hiểu ý mình, Hàn lão gia thoáng cười nhẹ, giọng điệu hết sức dịu dàng:
-Xem ra im lặng hoài thì hai đứa sẽ hiểu nhầm ta ko có ý kiến gì mất.
Nhân tiện ở đây đã có mặt hai đứa, ta sẽ nói luôn một số điều cần nói.
Hai đứa thấy sao?
Lần đầu tiên, Gia Băng và Tử Thần tâm đầu ý hợp ko hẹn nhìn nhau, ném
ánh mắt đầy cảnh giác về phía cha mình. Khi không, họ còn ngửi thấy mùi
gì đó thực sự rất nguy hiểm, nhưng càng tránh càng chết, tai họa đã
giáng xuống, ko đỡ ko được. Thành thật luôn nhận được khoan hồng, phật
dạy thế...
***
7h17 phút...sân bay Incheon
-Mẹ à! Bọn con nhất định phải về Việt Nam sao? Con còn chưa chơi gì nữa
mà!_Mếu máo hét lớn xả hận vào điện thoại, Gia Băng bất mãn dậm chân vài cái, ánh mắt như lưỡi dao liếc xéo Gia Minh và Gia Lâm đang ngồi an
nhàn trên ghế đợi. Quái thật! Hai thằng em chết dẫm của cô sao lại chẳng có phản ứng gì hết vậy, nếu chúng cũng xa xả miệng năm lưỡi mười làm
nũng như cô, có phải sẽ khơi dậy tình mẫu tử nơi mẹ, khơi xong rồi sẽ
được ở lại Hàn Quốc thêm mấy ngày nữa ko.
-Gia Băng, mẹ cũng biết là quá nhanh, nhưng cha con một lời đã quyết, mẹ ko làm gì được!!_Giọng nói Hàn phu nhân có vẻ gì đó ngái ngủ, bất lực
an ủi. Mà ko, cái này ko phải an ủi, cái này là rũ bỏ mọi trách nhiệm
thì đúng hơn.
-Ko biết, mẹ nói ba cho con ở lại đi, con ko muốn vèeeeeeeeeeeeeee!_Gia
Băng hết sức làm núng, mặt nhăn lại hơn mông khỉ. Hôm qua cô mới ngậm
ngùi chấp nhận lời đề nghị của cha, lập tức hôm nay bị tống cho cái vé
đuổi về Việt Nam, thế này thật ko có gì để nói...
-Tút...tút..._Cái này là âm thanh đáp lại cho tiếng "vèeeeeeeeeeee" oan
ức của Gia Băng, khiến cô ko khỏi giật mình giận điên người. Cái này thì ko thể nhầm nữa rồi, rõ ràng muốn đuổi cô đi...quá ác
-Thấy chưa, đã bảo đừng điện rồi ko nghe!_Nhướn người dậy khỏi ghế, Gia
Minh uể oải vươn vai, nhanh chóng xách hành lí đi đâu đó_Em đi mua cafe
đây, đừng đi đâu đó, sắp lên máy bay rồi.
-Tên khốn này, ngươi nghĩ chị ngươi là học sinh tiểu học à!_Gia Băng
trừng lắm lườm Gia Minh, điên tiếc ngồi thụp xuống băng ghế, ánh mắt
trông đợi chốc chộc lại nhìn về phía cửa sân bay...
...vẫn ko thấy...
-Anh ta ko tới đâu!_Tinh mắt để ý biểu hiện của chị mình, Gia Lâm ngồi một bên vừa chăm chú đọc sách vừa trầm giọng nói
-Ai...?
-Lăng Tử Thần...anh ta sẽ ko tới, đừng đợi làm gì
-Ai nói ngươi chị ngươi đợi hắn chứ?_Thoáng rùng mình trước độ tinh nhạy của thằng em út, Gia Băng quay mặt đỏ lựng sang nhìn chỗ khác, giọng
nói chống chế là chính. Quả thực Gia Băng hoàn toàn ko hề có ý đợi Tử
Thần...chỉ là..con mắt nó muốn nhìn thấy hình ảnh hắn trước khi về Việt
Nam thôi.
-Anh ta hôm nay sẽ phẫu thuật đấy!_Ko để ý lời nói của chị gái mình, Gia Lâm tiếp lời_Nghe nói là để cấy tủy cho Lăng Tử Ân
-Cái...gì!
-Chị ko biết sao...Lăng Tử Ân đã đến nước này thì đương nhiên phải nhanh chóng phẫu thuật rồi...nghe nói 7.30 sẽ vào phòng mổ
Phòng mổ? phẫu thuật?
Ko kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Gia Băng theo phản xạ đứng bật dậy như lò xo, 3 chân 4 cẳng chạy ra khỏi sân bay...
Ko được, cô ko cho phép...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT