-ko...ko có đạn..?_Buông 2 bàn tay
trần đang che chắn cho mình, để rũ xuống như 2 cánh chim ướt nhèm, ông
quản lí từ từ hé đôi mắt tròng nâu hình đuôi lươn ranh mãnh ngầm nhìn kẻ vừa manh động, miệng thốt lên nửa hỏi nửa ngờ với thanh âm bần thần khó tin, đâu đó trong ánh nhìn mục ruỗng của ông ta là những tia hi vọng
heo hắt.
-Thì sao?_Như một cốc nước lạnh tê tái hắt mạnh vào mặt kẻ bị tra hình,
Hàn lão gia cong nheo mắt vờ khó hiểu, câu hỏi lấp lửng đến gai lưng
người vọng lên nhẹ như tơ.
-Thì..._Ông quản lí đảo mắt cố nhớ lại những gì cần thiết từ miệng vàng
người kia thoát ra, khuôn mặt căng thẳng giờ cũng dãn dài tạo nên sự ôn
nhu đặc trưng của người trên 60 tuổi_...thì tôi và Lăng Gia...
-...vẫn sẽ phải trả giá vì những gì đã làm với con gái ta_Mỉm cười nhạt, Hàn lão gia ra vẻ đồng tình nhưng câu nói ông ban bố lại trái ngược với biểu hiện đó, như một tiếng sét chói tai vang lên giữa bầu trời quang
mây.
Lật lọng?
-Ngài!_Biết mình vốn ko có thân thế ngang ngửa hay quyền lực ngang tầm
để đòi lại công bằng cũng ko có lá gan to đến mức có thể xúi dục bản
thân doạ dẫm con người trước mặt, ông quản lí đánh đè nén cơn lửa giận
hoà cùng nỗi uất nghẹn trong lòng ngực để nếu có thể, chúng sẽ bị acid
bào mòn đi. Những ngón tay gãy xấu xí của ông ta từ lúc nào đã ép nhàu
gốc áo mình, đáy mắt như có lửa trong u mù.
Kẻ đưa ra trò chơi, luôn là kẻ nắm lấy chiến thẳng, bởi đơn giản, luật chơi vốn dĩ nằm trong lòng bàn tay kẻ đó.
Bật lên 1 nụ cười giữa ko gian như co lại, một nụ cười chứa đầy sự mỉa
mai pha lẫn khinh bỉ, ông quản gia nói chen vào những tràng cười khô
khốc đứt đoạn, thanh âm thâm trầm ai oán nhún nhườn.
-Mà cũng phải, ngài là kẻ tai to mặt lớn, là đấng chí tôn người người
sùng bái kính nể. Ngài nắm trong tay thứ quyền lực có thể làm lũng loạn
tài chính thế giới thì những gì ngài nói ra mà ko thuộc chuẩn mực, ko
thuộc luận lí cao sang chứ.
-Tiếp đi..._Vẻ mặt Hàn lão gia ánh lên sự thích thú kì lạ, làm cho Hàn
phu nhân hơi ngờ ngợ rằng chồng mình ngây thơ đến nỗi bị người ta chưởi
khéo vẫn nhe răng cười cười.
-Nhưng ngài biết đấy, vua cũng bị dân chúng phế ngôi, phát xít cũng bị
dân tình dẹp yên, sức mạnh bạo động vốn ko nhỏ. Thế nên ko phải ngài nói gì, sửa đổi ra sao thì cũng hợp tình hợp lí được đâu. Lời ngài nói là
vàng là bạc, nhưng nếu nó phi lí thì cũng chỉ là bùn đất sình lầy.
-Tóm lại?
-Tôi nghĩ ngài nên biết rõ mà có sự cân nhắc kĩ càng trước khi nói điều
gì đó. Đừng như lúc này, chơi bài lật lọng, đổi trắng thay đen, sẽ chẳng ai phục nổi ngài đâu.
Lời lẽ sắc bén như lưỡi gươm cùng yếu tố dắt câu tuyệt hảo đúng ngành
đúng nghế với 1 tay quản lí lão luyện vốn đã chai li trước chuyện đời
khó lường vọng lên nửa như lời trân trối của lũ dân đen tạp nham dưới
đáy xã hội, nửa như lời thách thức vị đế vương danh giá cõi người trước
mặt.
Con chuột bị dồn đến đường cùng liều mạng cắn lại mèo, nhưng, mèo cũng ko phải được chúa trời tạo ra chỉ để cong vuốt bắt mèo.
Hơi cau mày ngạc nhiên trước lời buộc tội quá dẻo, Hàn lão gia hài lòng
cong khoé môi nở nụ cười thương xót 1 phần nhưng thích thú đến 9 phần,
ông giơ cao khẩu súng vương mùi thuốc trên tay lên trần nhà, bóp cò liên tục.
-CLACK!
-CLACK!
Tiếng súng rỗng đạn càng lúc càng nồng nặc sự não nề vang vọng, xé toạc ko gian ứ động hơi thở.
Hàng loạt con mắt ngơ ngác ngây thơ ko hiểu mô tê gì suất của đám đông
hỗn độn ko hẹn dán lên nòng súng nóng khói đang tiến dần, gần như áp vào cổ họng kẻ 1 sống 2 chết, lực từ tay người manh động truyền vào khẩu
súng, xẹt đến nồng, chầm chậm nâng chiếc cằm chẻ ngoan cố.
-Nhớ lại đi, chính ông là kẻ hèn nhát đã dừng trò chơi này trưới khi ta
bóp cò. Chính ông đã kí giấy báo tử cho Lăng gia trước khi ta cho ông cơ hội xé rách nó. Nói xem, ai mới là người đỏi trắng thay đen đây?
-Tôi...tôi!_Ông quản lí cứng họng, đôi mắt nâu thẩn thờ ngây dại ra 1
chốc rồi đảo liên, cùng bộ não vận hành hết công suất đảo ngược tính
thế.
-Đây là địa bàn của Lăng Gia, ko phải nơi Hàn gia có thể vô cớ sinh sự
được, ta cũng ko ngốc đến mức giết đi 1 kẻ thấp kém như ngươi để vác
thêm cục phiền đâu_Hàn lão gia tiếp tục giảng giải_Nhưng ông đã làm tôi
thất vọng, thì ra đây là lòng trung thành có 1 ko 2 mà người đời đồn đại cho đám tôi tớ Lăng gia đây sao?
-Hàn...Hàn lão gia...
-Thật đáng hổ thẹn!_Rút mạnh khẩu súng vẫn còn nóng đặt lên tay tên vệ
sĩ bên cạnh, Hàn lão gia nheo mắp phán quyết rồi quay người đi, coi như
đã giải quyết xong mọi việc_Lăng gia cũng chỉ là đám cỏ dại bên đường.
Đúng! Như lời đồn đại, Lăng gia là dòng họ có tôi tớ trung thành tuyệt
đối nhất trong tất cả các dòng họ xưng quyền xưng thế hiện nay. Nói ko
ngoa nhưng đã có rất nhiều câu chuyện được giới thượng lưu chép miệng nể phục, như vụ việc Lăng Tử Ôn bị bắt cóc, đám tôi tớ của ông ta đã quấn
mình khắp người xông vào cứ địa giặc, nằm lì 1 chỗ đòi chết chung khiến
bọn kia hồn vía lên mây trả lại con tin khi chưa sờ mặt tiền nào của
Lăng gia. Hay gần đây nhất, có người kể rằng, trong chuyến công tác ở
mĩ, máy bay riêng của em trai Lăng lão gia gặp sự cố, thằng đàn em đành nhường chủ chiếc dù duy nhất còn sót lại rồi bám lấy chủ, cả 2 ôm nhau
nhảy dù xuống cho đến
khi người ta tìm thấy họ trong chuồng khỉ *** đỏ ở sở thú trung tâm.
Vì một lí do nào đó, đám tôi tớ âý như những con chiên Thiên chúa giáo,
họ có thể nguyện cả đời, vất bỏ hạnh phúc cùa mình để phục vụ chủ nhân
mình.
Nhưng, họ ko phải ko chai lì với cái chết, ko tẩy chay sự yếu mềm. Sự
trung thành của họ cũng ko phải lòng trung thành đại ca bảo chết em đi
nhảy lầu tự diệt mà là sự tôn thờ tuyệt đối với một chủ nhân duy nhất,
như tôn thờ lí tưởng cao đẹp của mình. Đó là sự trung thành của Lăng
Gia.
-Ngài nói thế hơi thừa, Hàn lão gia!_Nắm chặt đấm tay đến run rẩy, ông quản lí hắng giọng nói lớn.
-HỬ?_Hàn lão gia khựng bước, khẽ hừ một tiếng.
-Lăng gia ko phải là cỏ rác, về sức sống, nó mãnh liệt hơn Hàn gia các
người đấy._Ông quản lí chuyển cách gọi, sự khép nép ban đầu như bị lòng
trung thành trỗi dậy đá bay vèo_Nếu ngài muốn Lăng gia trả giá, cứ việc, nhưng tôi ko nghĩ ngài sẽ toàn mạng đâu. Sức mạnh chúng tôi tuy ko bằng ngài, nhưng thủ đoạn có thừa đấy. Mà tôi ko phải loại ko trung thành
với Lăng Gia như ngài nghĩ, có điều tôi chỉ phụng mệnh họ mà thôi, người tôi trung thành là kẻ tôi dám hi sinh con gái ngài để cứu lấy cơ.
Sắc mặt thoáng trầm u uất nhưng cũng nhanh chóng lấy lại nét điềm đạm vẫn ngự trị, Hàn lão gia nhếch môi.
-Yên tâm đi, Hàn gia là dòng họ đế vương, ko cần dùng vũ lực cũng có thể biến thiên đường của các ngươi thành địa ngục.
-Ngon thì làm đi!_Ông quản lí lẩm bẩm rồi đứng dậy trên đôi chân tê rần. Ông ta loạng choạng mất vài phút mới đứng vững, ánh mắt như sói đêm vẫn soi đến đoàn người phía xa.
-Ông già sẽ ko tha thứ đâu!_Lăng phu nhân trầm tĩnh nhắc nhở rồi đi theo vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, khuôn mặt yếu ớt nhưng ko trắng bệch như lũ người đơ não xe hội đủ để thấy sự bình tĩnh trầm ổn trong lòng bà.
-Giờ em muốn để Tử Di ở đây chữa trị hay đưa con bé về Newyork_Hàn lão gia trầm giọng hỏi ý kiến vợ.
-Tất nhiên ko thể để con bé ở nơi này rồi_Hàn phu nhân ngước nhìn chồng, u sầu nhếch môi cười nhạt_Cũng ko thể đưa nó về Newyork.
-Vậy ý em là...
-Em muốn chuyển Tử Di đến bệnh viện của Lăng gia.
***
-Tầm ngắm có người!_Tên cảnh sát trưởng nhẹ giọng nói vào bộ đàn khi
nhác thấy bóng đen đổ loà ở hành lang bệnh viện, khiến đám quân ta từ
lùm cây hay hồ nước nào đó phi lẹ, tập trung chặn lối địch, súng ống lăm le chờ lấy mạng người.
Song, xuất hiện trước mặt họ, lại là đám người Hàn gia oai phong lúc nào cũng rầm rộ trên phương tiện thông tin đại chúng.
Xem đó là những con tin may mắn thoát nạn trông khi bề ngoài tươm tất
lại mang đến thông điệp khác, lão cảnh sát mừng quýnh chạy đến hỏi han,
nhất thời, bọn đàn em cũng nhanh tay thở phù rũ súng nghỉ xả hơi.
-Ồ! Hàn lão gia, ngài ko sao chứ? Phu nhân ko sao chứ, có bị thương ở
đâu ko?...v.v (có ai hỏi thăm nấy, thiếu đào mả Hàn gia lên hỏi
thôi)_Lão cảnh sát thấy người sang bắt quàng làm họ, mở miệng đã đánh
ngay đòn phủ đầu bằng tràng câu hỏi thấm tình dột nghĩa, ý tứ bay loạn
xạ, nước miếng văng tung toé.
-Tất cả đều ổn_Đáp gọn nhất có thể, Hàn gia chẳng buồn thắc mắc xem ông
ta bị gì hay nguyên do xuyên quốc gia ẩn chứa đằng sau, khoát tay ra
lệnh thu hồi quân lực rồi lên xe cùng vợ con, đi mất hút sau tiếng còi
hú của xe cấp cứu.
Cảm động đến rơi nước mắt vì thành ý của mình được thần tượng đáp lại
theo cách menly nhất, lão cảnh sát trưởng vừa khăn tay chấm nước mắt,
vừa khua tay vẫy vẫy bye em anh đi lấy vợ rồi mỉm cười mãn nguyền, nhìn
đám quân túa từ đâu ra mà lắm nhảy xổm lên xe đi mất dạng, lòng thầm
ngưỡng mộ:
"ko ngờ, Hàn lão gia lại huy động quân phụ giúp đại hàn dân quốc chống khủng bố, thật cảm động"
Nghĩ đoạn, ông ta hít 1 hơi lấy khí thế, ngoắt quân rầm rập chạy vào bệnh viện bắt tên khủng bố xui xẻo.
Nắng trời gắt đến oi bức, oi bức đến não nề.
Ngay sau đó, người trong bệnh viện lại tiếp tục chứng kiến thêm một cảnh hãi hùng bạt vía, khiến nhiều người suy tim nằm vạ.
Một trong số đó tình táo kể lại rằng, có 1 cậu thanh niên chừng 16, 17
tuổi, khuôn mặt lạnh bẵng với đôi mắt vô hồn léo lên chút lửa chạy xộc
vào bệnh viện, đá tung mọi căn phòng tìm kiếm ai đó. Tiếp theo, cậu ta
túm lấy ông già bị hành hung mấy tiếng trước ra tay đấm cho ông ta vài
cái rõ đau, đe dọa gì gì đó. Nhưng ông già kia vẫy cười khinh giễu, làm
cậu nhóc nóng máu oánh thêm vài phát. Thấy ông ta vẫn trơ cái mặt dày
ra, cậu nhóc ko nhịn nổi liền xông vào phòng bệnh gần đó song bị mấy tên cận vệ ngăn lại, trói chặt rồi đem đi đâu đó.
Cũng có người nói rằng, cậu nhóc đó ko tìm thấy người liền bỏ đi tức thì, chẳng thấy quay trở lại.
Người kinh hãi nhất lại yếu ớt thuật rằng, cậu ta ko đến 1 mình, còn dẫn theo cả đám vệ sĩ và một thứ ko phải người, là Thần Chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT