Thứ 6, cuối cùng cái ngày tôi chính thức ra mắt các anh chàng đẹp trai trong club bóng rổ ban C với thân phận dưới 1 người trên cả vạn người-quản lí-cũng đã đến sau nhiều ngày mòn mắt chờ đợi. Thay xong bộ đồng phục nữ tính của P&P bằng chiếc áo sơ mi caro tay lỡ đen đỏ đi cùng short jeans, vừa đơn giản, vừa cá tính phù hợp với công việc chạy đôn chạy đáo của mình, tôi chăm chút chải chuốt lại mái tóc đen dài hơi rối, buốc chổng sang một bên đúng chất tomboy đang thịnh hành. Khi đã chắc chắn vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của mình có thể quật ngã một con kiến, tôi xách ba lô và túi quần áo ngúng nguẩy bước từng bước về phía club thân thương, trong đầu ko ngừng mường tượng khung cảnh mình được các chàng hoàng tử tuấn tú ngời ngời chăm sóc, bảo vệ, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà nở nụ cười hạnh phúc ko ngớt.

Đang say sưa thả hồn lên chính tầng mây, chợt một bàn tay lạnh lẽo của ai đó thô bạo đập mạnh lên vai làm tôi giật nảy mình hét lớn, tóc tai dựng đứng như bị điện giật chỉ thiếu khói từ đầu tỏa ra. Dù ko thấy được bộ mặt sát khí trừng trừng của thủ phạm nhưng tôi dám cá kẻ cả gan đả thương tôi chắc chắn ko chỉ vô tình đụng một cái hay đánh nhầm người, âm mưu đầy mình thì đúng hơn.

-Ra nãy giờ ngươi trốn ở đây hả?_Kì Như đứng đứng sau lưng tôi vòng tay trước ngực, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi từ từ tối sầm khi tôi quay mặt lại, dáng vẻ nghiêm trọng hỏi_Đi đâu nãy giờ?

-Ngươi muốn tim ta ngừng đập chết tại chỗ sao?_Tôi giận run vuốt ngực, lấy lại hơi thở đều rồi mới làm mặt nghiêm ném lại cho nó

-Ừ, ta muốn giết ngươi đến nỗi gan ruột trào cả ra rồi này. Rốt cuộc ngươi làm gì nãy giờ hả, điện thì ko chịu bắt máy, chạy đi tìm thì chẳng thấy đâu, hơn 30 phút lượn quanh trường dò tín hiệu của ngươi đến mệt bở hơi tai vậy mà giờ ngươi mới chịu thò mặt ra. Đừng nói với ta nãy giờ người bị Tào Tháo rượt nhá, ta cóc tin đâu_Vừa lau mồ hôi lăn dài trên trán, Kì Như vừa tuôn ra một bài ca thán tràng giang đại hải. Ko biết nó học ai mà nói nhiều như thế ko biết, nếu là học ở tôi thì...còn thông cảm được

-Thì ta có nói ta bị Tào Tháo rượt đâu, ngươi cũng phải cho ta thời gian thay áo quần, chải chuốt một chút chứ. Dù sao cũng là lần đầu ra mắt với mấy anh, chí ít phải cho ta gây ấn tượng tốt một chút, lỡ lọt vào mắt xanh ai đó thì sau này ngươi mới có cơ hội ăn kẹo mừng, gặm thịt gà quay_Tôi chu môi đưa ra lí lẽ, nói thật, mục đích có một mà lí do thì...nhiều vô kể.

-Ta điên vì ngươi mất_Đưa tay day day thái dương, Kì Như nhặt mặt, đôi mắt mệt mỏi của nó nhìn tôi bất lực như thể tôi vừa gây ra lỗi gì lớn lắm khiến nó ko thể dung tha được ấy.

-Ta ko nghĩ mày điên vì chuyện cỏn con này đâu_Tôi xoa cằm, ra vẻ hình sự. Với người như Kì Như mà nói, chắc chắn phải có chuyện gì đó khinh khủng lắm nó mới thốt ra câu tự nhận ngu ngốc đó, nếu là về chuyện tình cảm, điều đó ko thể bởi nó chưa yêu bất cứ ai nhưng nếu liên quan đến Hạ Kì Thiên, xem ra cái này thuyết phục hơn

Bốn năm gặm bút đến trường với Kì Như, ko phải người trong nhà nhưng chúng tôi cũng đã coi nhau như chị em, mọi tính nết, cách ăn nói, sở thích và tình cảm của nó, ko khoa trương làm gì nhưng thú thật tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Chuyện của Hạ Kì Thiên cũng vậy, hơn ai hết tôi là người thứ 3 biết tường tận và cũng chính là người nó tin tưởng nhất giao phó quãng đời còn lại của anh nó. Bởi với nó, thà để Hạ Kì Thiên sống ko có tình yêu với tôi còn hơn chìm đắm trong đau khổ vì một người đã ra đi ko bao giờ trở lại. Do đó, việc duy nhất khiến con người luôn tự tin thái quá vào bản thân như nó có thể tự làm nhục chính mình trước tôi chỉ liên quan đến một người...và người đó...có số phận giống tôi.

-Hạ Kì Thiên..._Im lặng hồi lâu, Kì Như mới chịu mở miệng, đôi mắt thất thần dường như đã bị dòng nước mặn tràn về, chua xót

-Anh ấy bị làm sao?_Tôi cuống cuồng nhận ra sự việc nghiêm trọng đến mức nào khi giọt nước đầu tiên trên khóe mắt Kì Như rơi xuống, vỡ tan trên tay tôi. Quả thực, Hạ Kì Thiên và Hạ Kì Như, hai con người này bề ngoài suốt ngày mưu mô tính toán đâm chọt lẫn nhau nhưng thâm tâm lại hết sức yêu quý đối phương. Nói thật, tôi có chút ghen tị, bởi lẽ, cũng là người trong nhà, vậy mà tôi và Hàn Gia Mình lại... Nghĩ mà xót xa phận đời quá. Nếu bạn dám ra đường hét lên trời đấy Hàn Gia Minh yêu quý người chị song sinh Hàn Tử Di, đảm bảo bạn sẽ bị nó khủng bố đến điên rồi tạt axit lúc nào ko biết đấy. Tốt nhất nên im lặng là vàng đi.

-Anh ấy chưa bao giờ đến muộn hoặc nghỉ hoạt động ở club mà ko có lí do...nhưng...hôm nay...

-Nói lẹ đi bà nội_Nôn nóng, tôi đưa tay lau vội lên khuôn mặt tèm lem nước mắt hòa cùng nước mũi của Kì Như, nhìn bàn tay đầy hỗn hợp chất lỏng, lòng kêu lên than oán sao mình lại ga lăng thế.

-Điện thoại tắt máy, mặt mũi chẳng thấy đâu, hỏi chỗ nào người ta cũng bảo là ko biết_Kì Như dúi đầu vào lòng tôi, ra sức khịt khít vào cái áo sơ mi caro mà ko thèm nể nang chủ nhân của nó. Hết tay rồi đến áo, tôi thiếu điều muốn nôn ra tất cả mọi thứ ban trưa mình mới nhét vào bụng khi chiêm ngưỡng thành quả của con bạn thân, tay càng đẩy nó ra thì nó càng...cố sức sán vào mới chết. Huhu

-Thế...thế giờ ngươi tính sao?

-Còn sao nữa, giờ là lúc ngươi phát huy sức mạnh tiềm tàng của mình rồi đấy_Kì Như đẩy mạnh tôi ra, chỉ trỏ, lời nói phóng ra trịch thượng như giám đốc sai vặt nhân viên quèn vậy. Muốn đánh nó mà ko dám

-Gì chứ?

-Đối với một quản lí, đó là công việc đầu tiên cần phải làm để chứng tỏ mức độ chuyên nghiệp của mình. Hãy thể hiện cho mọi người thấy ngươi có thể làm tốt hơn bất cứ ai đí. Chạy hết tốc lực và lôi ông anh trai tội nghiệp của ta về đây, ngay lập tức, ta sẽ cố thương lượng với quản lí ngân khố ko trừ tiền của ngươi, thế nào?_Lau khô hết nước mắt, Kì Như hắng giọng thuyết phục tôi.

-Được! Ngươi cứ tin ở ta_Phản xạ có điều kiện với chữ "tiền" đúng là rắc rối, chưa kịp suy nghĩ gì, tôi đã co cẳng chạy đi tìm kẻ mà tôi vốn chẳng biết giờ đang trốn ở đâu trong cái trường cánh cò bay lả bay la này chỉ vì nghĩ đến việc ko bị trừ lương cho tội đi làm muộn. Thua tôi luôn.

***

Hộc hộc!_Thở hắt, tôi dựa người vào tường, mắt đờ đẫn nhìn Hạ Kì Thiên đang đến gần, lòng muốn cầm dao chọc tiết anh ta ghê rợn.

Sau gần 30 phút co chân chạy hết tốc lực như bị chó rượt tìm Hạ Kì Thiên, cuối cùng, với sự thông minh tuyệt đỉnh ko ai sánh kịp, Hàn Tử Di tôi đã hoàn thành công việc đầu tiên thiết yếu phải làm của một người trợ lí chuyên nghiệp - áp tải thành viên về club. Theo những gì Kì Như truyền đạt cho tôi, thành viên của club bóng rổ là tổ hợp lười biếng trên cả lười biếng, chỉ cần ko có người đến đưa họ đi, họ có thể biến mất trong chớp mắt cùng hội bạn sa đọa vào một bữa tiệc hoành tráng nào đó hay phóng xe tự kỉ phượt phượt đến phê trên đường quốc lộ mà ko cần biết các thành viên còn lại đang mòn mỏi mong ngóng chờ tin trở về của mình. Trong những ngày sống thiếu quản lí trước đây, để duy trì hoạt động ổn định của club, người trực tiếp làm công việc này ko ai khác là Hạ Kì Thiên, nhưng giờ đã có tôi nên trong chớp mắt, mọi gánh nặng đều đổ dồn lên đôi vai gầy bé nhỏ này, thật đau đớn. Đôi lúc cảm thấy mình đang bị lợi dụng, song lại dặn lòng ko được phép nói ra, nếu ko, hàng đống fan cuồng của bọn họ sẽ ko nể nang tôi cùng giới tính với chúng mà bỏ qua việc đánh hội đồng đâu.

-Em đến đây làm gì?_Hạ Kì Thiên nhìn bộ dạng thảm hơn ăn mày của tôi, nở nụ cười thân thiện đáng ghét.

-Tìm anh chứ làm gì_Tôi đáp cộc lốc, tưởng anh ta ở đâu, té ra ngồi lì trong phòng hội trưởng hội học sinh ban C hơn 1 tiếng mới chịu chui ra, hại tôi sức lực giờ cũng chẳng còn mà lê về nhà

-Tìm? Sao phải tìm chứ?_"Trời ạ! Sao tôi biết mà anh hỏi tỉnh bơ thế"

-Anh mất tích, điện thoại ko nghe, Kì Như lo quá bảo tôi đi áp tải anh về đồn

-Gì? Rõ ràng anh nói với nó anh đến phòng hội trường mà_Hạ Kì Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên, đưa ngón tay trỏ trỏ vào đầu suy nghĩ

-Sao? Kì Như biết anh ở đây?_Tôi ngẩn người, ko tin nổi vào những gì mình đang nghe thấy. Chẳng lí nào Kì Như biết anh ta ở đây mà sướt mướt đến tìm tôi nhờ giúp được, kiểu gì thế.

-Thật mà, mấy người trong club cũng biết, chỉ trừ em vì lúc đó anh ko thấy em có mặt

-Vậy...vậy...là..._Cơn tức nghẹn lên tận cổ khiến khóe môi tôi mấp máy ko thành câu. Rõ rồi, Hạ Kì Như, nó dám chăng bẫy lừa tôi vào tròng, khóc lên khóc xuống chỉ là để câu kéo tính thương cảm nơi tôi, khiến tôi ngây ngốc hăng say đi tìm anh nó mà thôi. Tất cả cũng chỉ vì đại nghiệp có một chị dâu nghiêng về phía mình, nó sẵn sàng bán rẻ tôi ko thương tiếc...Sao hồi trước tôi lại kết bạn với nó làm gì nhỉ?

-Trông em tệ quá đi mất_Hạ Kì Thiên đưa tay vuốt vuốt sửa lại mái tóc rối bung đầy mồ hôi của tôi, gương mặt điển trai dịu dàng nhưng mạnh mẽ của anh ta tiến lại gần tôi, chìm trong ánh sáng chiều khiến vẻ đẹp đó càng thêm mờ ảo như một chàng thiên sứ lạc lối chốn trần gian_Chắc tìm anh mệt lắm nhỉ?

-A! Ko có gì?_Tôi khiêm tốn khoát tay nở nụ cười gượng gạo, hai gò mà ửng hồng lên thấy rõ. Nếu anh ta tiến sát thêm một cm nữa, tôi sẽ ko kiềm chế được mà phụt máu mũi ngất xỉu mất, lạy chúa tôi.

-Vậy à? Trễ quá rồi ta

-..._"Giờ anh mới biết trễ hả?"

-Này quản lí, đằng nào cũng muộn rồi, hay chúng ta "trốn học" đi chơi nhé!_Hạ Kì Thiên tinh nghịch nháy mắt với tôi, nụ cười hắc ám vương chút trẻ con ko khỏi làm tim tôi loạn nhịp.

Mơ màng say đắm trong vẻ đẹp của Hạ Kì Thiên, tôi vô thức gật đầu đi theo tiếng gọi con tim, để mặc anh ta kéo đi đâu thì kéo, chỉ cần nơi đó có gương mặt đẹp trai đó là tôi thỏa mãn lắm rồi..Tiếng gió biển mặn chát tạt vào tai tôi vù vù, cả cơ thể tôi đổ nhào về phía Hạ Kì Thiên, tựa vào bờ lưng rắn chắc, đưa vòng tay ôm chặt eo anh ta ko buông, sợ nếu mình lơ đãng sẽ bị ngã xuống đường bê tông khi nào ko biết. Chiếc Moto Guzzi với vận tốc cực lớn xé gió đi về phía biển rồi dừng lại trên bãi cát. Hạ Kì Thiên nhìn tôi lảo đảo như gã say rượu chật vật xuống xe chợt bật cười lắc đầu:

-Lần đầu đi môtô hả?

-Lần đầu ngồi sau thôi_Tôi khó chịu trả lời, ôm cái bụng ruột gan lộn tùng phèo cùng thụp xuống bờ cát mịn, ai oán nhìn từng làn sóng vỗ vào mà thấy ngợp. Tôi thề, nếu ko phải bất đắc dĩ, tôi sẽ ko bao giờ đi hãng xe ôm tệ hại này thêm 1 lần nào nữa, dù có đem nghìn vàng triệu bạc đến cũng đừng mơ.

-Vậy em biết lái môtô?_Hạ Kì Thiên nghi hoặc hỏi tôi, nhìn cái mặt là biết anh ta ko tin mà.

-Hỏi làm gì?_Đưa tay day day thái dương, tôi cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm nặng trịch, đã lâu quá rồi chưa đội lại mũ môtô nên cảm giác lạ lẫm lại tràn về như lần đầu mới làm quen.

-Em hỗn thật đấy_Ông anh Hạ Kì Như ra vẻ phán xét rồi quay người trải từng bước dài về phía biển. Theo những gì tôi biết, chỉ có kẻ mang nỗi phiền muộn mới vác xác đến đây ngóng gió trời lồng lộng, đôi khi loạn quá mới hét lên thật to cho vơi đi nỗi đau thôi. Nếu vậy, chắc chắn Hạ Kì Thiên cũng đang có khúc mắc trong lòng, dẫn tôi đi theo bất quá là để phòng lúc uống rượu giải sầu say như chết sợ ko có ai đưa về, một mình một nơi bị trấn lột chẳng biết lấy ai mà kêu. Túm lại, chẳng có dụng ý tốt, người gì lắm mưu nhiều mô y chang con bạn thân đáng ghét dám bán rẻ chị em Hạ Kì Như thế ko biết.

-Anh chắc gây thù với nhiều người lắm nhỉ?_Tôi lồm cồm bò dậy đi theo Hạ Kì Thiên, những lúc thế này, tôi nhất nên theo sát anh ta 24/24 chứ ko thôi, anh ta mà nổi khùng lên tự thủ tiêu mình thì...chậc, chắc cả đời tôi thành góa phụ mất

-Sao em lại nói thế?_Hạ Kì Thiên ngạc nhiên chăm chú nhìn tôi, mặt ngây ra thích thú thấy rõ

-Thì ăn nói thẳng quá chứ sao. Nói thẳng cũng tốt nhưng nhiều khi vô ý, anh sẽ làm cho người khác tự ái, làm tổn thương lòng tự trọng của họ. Từ đó, họ để cao cảnh giác, tránh ko tiếp xúc với anh, lâu ngày, khúc mắc càng lớn dần và xem anh là kẻ thù, có lúc sai người đi xử anh cũng nên á_Tôi vừa lải nhải phân tích, vừa bước thêm vài bước đứng cạnh người phía trước, mắt ko thôi ngắm nhìn những đợt sóng vỡ tan trắng xóa

-Vậy à? Nãy giờ anh đâu nói thẳng_Hạ Kì Thiên cười tiếc rẻ, đoạn thở dài một tiếng

-Ko nói thẳng chẳng nhẽ nói mỉa_Khó chịu, tôi lầm bầm, lão già này thật khó chọc tức được

-Anh rất thích những người hiểu chuyện như em đấy

-Anh..._Tôi tức muốn hộc máu nhưng khổ nỗi máu trong người lại quá ít, đành hẹn khi khác. Sau này gặp Kì Như rồi tính cả anh lẫn em luôn một thể

-Em dễ giận nhỉ?

-Anh đang nói thẳng hay nói mỉa thế hả?

-Tùy em muốn nghĩ sao thì nghĩ_Đúng là oan gia thứ 2-kẻ dám bắt tôi còng lưng kì cọ sân bóng-có khác, dù có đắc đạo thành tiên thì mối thù giữa tôi và anh ta cũng ko thể xóa nổi. Cho tôi rút lại toàn bộ lời khen lúc trước nhé.

-Anh đang có tâm sự?_Đứng một chút mỏi thấy mồ, tôi quay người ngồi xuống bãi cát gần đấy,xắn tay áo lên chuẩn bị thi công xây dựng lâu đài cát. Đôi lúc, cũng nên rời xa hiện thực trở lại tuổi thơ một chút, con người sẽ thấy sảng khoái hơn nhiều.

-Sao nghĩ vậy?_Hạ Kì Thiên thôi ngắm biển, hướng mắt nhìn tôi bọt cát rồi lắc đầu ngán ngẩm

-Thì lần trước khi anh bị đá cũng ra đây tự kỉ mà_Tôi ko chịu uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, vô tình rước họa vào thân mà vẫn ngây thơ tập trung xây lâu đài cát

-Bị đá?_Hạ Kì Thiên mặt mũi tối sầm, toát khi lạnh vây quanh người tôi

-Chứ..._Toan khẳng định lại lời mình nói, tôi chợt nhớ đến lời dặn dò của Kì Như lúc trước, với người như Hạ Kì Thiên mà nói, việc bị một cô gái đá tả tơi chính là nỗi sỉ nhuc lớn nhất trong cuộc đời của anh ta đến nỗi dù cô gái đó có xin lỗi hàng trăm vạn lần, anh ta vẫn thẳng thừng tuyên bố "có cô ko có tôi" rồi bỏ đi. Giờ tôi lại đem chuyện cũ rích này khơi ra, chẳng hóa thêm lần nữa đè bẹp cái sĩ diện vớ vẩn đó, chắc chắn sẽ lấy Kì Như ra xả hận cho coi. Dù thù mới còn nguyên, nhưng Kì Như, chi chi cũng là tri kỉ của tôi, ko nên trả thù bằng cách hèn hạ này, phải xử nó thâm hơn mới hả._À, em đoán thôi mà.

-Đoán?_Ko ngừng tỏa ra khí lạnh, Hạ Kì Thiên áp đảo tinh thần non yếu của tôi, khiến tôi ấp úng mà khai tuốt những gì mình nghĩ

-Thì người đến biển này, một là để tắm, hai là để giải sầu. Mà mấy người đến đây giải sầu lại thuộc hai nhóm riêng biệt: một bên vì tình, một bên vì gia đình. Hơn nữa, gia đình anh giờ lại rất yên ấm hạnh phúc, chắc ko phải, nếu vậy thì chỉ còn nhóm đầu tiên thôi, vì tình. Kì Như nói anh rất lăng nhăng, thay bồ như thay áo, ko lí nào đá người yêu mà lại buồn đến nỗi ra biển suy nghĩ chuyện đời được, bị đá thuyết phục hơn nhiều_Trời ạ! Tôi thực sư khâm phục khả năng lí luận sắc bén như giao của mình đấy. Cái trì tuệ của Gia Cát Lượng trong thế kỉ XXI này ngoài Hàn Tử Di tôi đây chắc ko có người thứ hai. Đừng vì điều hiển nhiên này mà há hốc mồm khen ngợi nhé, tôi ngượng lắm.

-Nói hay đấy_Hạ Kì Như khen đểu tôi một cái rồi mỉm cười, tiến lại gần chiếc xe đen bóng dưới nắng chiều, vơ vội cái mũ bảo hiểm đội lên

-Ế! Anh đi đâu vậy?_Hoang mang, tôi hỏi với, vất cái lâu đài đang thi công dở sang một bên, chạy theo "Đừng nói anh ta muốn lên tầng thượng nhà cao ốc nhé"

-Tới đây làm gì? Ko xây nhà nữa hả?

-Thì về_Tôi trả lời cộc lốc, cái này mà cũng phải hỏi nữa, thiệt là, thông mình lâu năm đơ não đột xuất

-Ko có phần đâu_Chưa kịp cho tôi hỏi tại sao hay phản ứng lại, Hạ Kì Thiên, lão già đáng ghét hơn tôi 1 tuổi cũng là oan gia thứ 2 trong bộ 3 ngõ hẹp của tôi, nhanh tay nhanh chân nổ máy vọt lẹ, để lại tôi trợn mắt luyến tiếc nhìn theo

Bóp chặt hai nắm tay, mặc cho từng chiếc móng trong suốt cứng ngắc đâm sâu vào da, tôi điên tiếc dẫm mạnh lên nền chát xả giận. Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con người trên mức đê tiện như thế đấy, ngoài mặt giả vờ hiền lành nho nhã, trong bụng thì dao găm chất đầy một bồ. Loại người như anh ta, tha thứ là sỉ nhục chính mình. Anh ta nghĩ bỏ mặc tôi ở nơi khỉ ho cò gáy này thì tôi sẽ chết queo nằm giơ xương sao. ĐÚng là quá xem thường bản năng sinh tồn của Hàn Tử Di tôi rồi, mở to mắt lên mà xem Hạ Kì Thiên, tôi sẽ cho anh thấy ai mới là cao thủ thực sự.

Ngồi thụp xuống cát, tôi lấy đôi dép của mình chôn sâu vào cái hố bên cạnh, cụp mắt xuống, vừa ngồi bó gối vừa lấy móng tay véo mạnh vào da thịt mình, trong đầu nhẩm tính

5

4

3

2

1

-Tử Di!_Tiếng lão già cùng tiếng động cơ xe máy tràn vào lỗ tai tôi.

-..._Ko nói gì, tôi vấn cụp mặt xuống, ra sức véo chính mình, miệng cười khẩy ẩn ý

-Này!

-...

-Được rồi! Thua em, có chuyện gì hả?_Ko đợi được nữa, Hạ Kì Thiên nhảy xuống xe, nóng lòng chờ tôi trả lời

-Dép của em..._Tôi ngẩng đầu lên, mặt mày ướt nhẹp vì mồ hôi vả ra giữa trời nắng nóng chứ chẳng phải vì nước mắt, tôi ko phải diễn viên Hàn Quốc nên việc khóc tức thì là chuyện lạ việt Nam_...bị một con chó bắt cóc rồi...huhu

-Trời ạ! Mỗi chiếc dép mà..._Lão già định nói gì đó nữa, nhưng thấy tôi cứ rúc mặt vào đầu gối nên đánh thôi, thở dài một cái rồi lên tiếng như anh hùng cứu mĩ nhân_...nó chạy hướng nào, chỉ anh anh đi tìm dùm cho

-Ở kia..._Tôi xuýt hét lên vì kế hoạch chót lọt, vừa khóc vừa cười chẳng đâu ra đâu chỉ đại một hướng nào đó_...chân em nóng quá anh

-Đừng khóc nữa, mang tạm dép anh đi và ngồi đây, anh đi lấy lại cho em, ko được đi đâu đâu đấy_Dặn dò xong, Hạ Kì Thiên đưa người chạy về khoảng không nọ mà ngây thơ ko biết rằng, từ lúc nào, tôi đã moi ra đôi dép của mình, tiến lại gần chiếc môtô đen bóng kia, kí ức tràn về...

Ai trong đời chả có một thời nông nổi, ngay cả Hạ Kì Như, kẻ chỉ biết nằm xó nhà lăn qua lăn lại ngốn truyện, cũng sẵn sàng tuyên bố bỏ nhà đi bụi trước mặt ba mẹ thì đối với Hàn Tử Di tôi đây, chuyện đó ko phải là ngoại lệ. Nói sao nhỉ, trước đây, tôi cũng như đám dân chơi hà thành, tối đến phóng môtô vù vù trên phố vuốt râu cảnh sát, nhưng ko phải để thỏa mãn ý muốn tung hoành vùng vẫy của bản thân, mà là để rút ngắn khoảng cách khác biệt giữa tôi và người đó. Những tưởng cái sở thích ko mấy hợp với tiểu nữ chốn khuê phòng đó sẽ ở mãi bên tôi, ko ngờ, nó lại theo bước chân người ra đi chìm vào dĩ vãng, bị tôi đóng kính trong một chiếc hộp nhỏ, chôn sâu dưới lòng đất. Và lúc này đây, dù ko muốn, nhưng theo một cách tự nhiên ghê rợn, tôi lại được tiếp xúc với cảm giác khoái trá cực đỉnh ấy, ko phải bên anh mà bên một người con trai khác, tiếc là, hình ảnh người cứ mãi hiện hữu.

Run sợ sẽ thêm lần nữa chìm vào hố sâu ko lối thoái, tôi nắm chặt tay thành đấm, nửa muốn chạm vào từng chi tiết tinh xảo trên con xế to sụ này để thỏa mãn cơn khát đang bùng cháy, nửa lại tự trách mình ngu ngốc sao lại để quá khứ chiếm lĩnh hết tâm trí. Giờ tôi là một người khác, ko phải Hàn Tử Di nông nổi gan lì ngày trước, mà là Hàn Tử Di chỉ biết đến lòng tự trọng. Vì thế, ko lí nào tôi lại cho phép bản thân mình thời đó quay trở về

Nghĩ rồi lại nghĩ, tâm trạng cứ dày vò lẫn nhau mãi khiến tôi mệt mỏi cho tới khi những thước phim bị Hạ Kì Thiên bắt nạt hiện ra tua đi tua, khơi gợi cơn giận trong tôi nổi lên tôi mới hít một hơi thật dài, quyết định vất ngay cái bản tính nhu nhược chỉ biết tránh né quá khứ này đi, thuyết phục chính mình rằng bây giờ việc tôi làm ko liên quan đến Lâm Khải Phong mà liên quan đến việc báo thù rửa hận đòi lại danh dự cho mình. Người như tôi, khi đã quyết tâm thực hiện một điều gì đó, nhất định sẵn sàng chơi bẩn để đạt được mục đích mình cần, giờ cũng vậy, do dự là thất bại.

Thù hận trấn áp lí trí, tôi đội mũ bảo hiểm, leo lên xe. Để tránh tông vào cột điện lúc bạn đang phiêu cùng xe, việc làm quen với một loại xe nào đó rất cần thiết, vừa đảm bảo an toàn cho người sử dụng, vừa thể hiện phong độ và đẳng cấp của bạn. Tỉ mẩn nhìn ngắm những linh kiện trên đầu nó, tôi vừa nhớ lại những kiến thức căn bản lúc trước Khải Phong chỉ cho vừa máy móc khởi động thử, làm quen dần với mọi thứ.

Loay hoay một hồi, cuối cùng tôi cũng nắm bắt khá rõ về cơ chế hoạt động của chiếc xế đời mới này. Đang thích thú tiến hành cuộc phiêu du đầu tiên sau nhiều năm giải nghệ, chợt Hạ Kì Thiên từ đâu chạy đến, giữ đuôi xe lại, miệng ko ngừng hét lên:

-Em đang làm gì thế hả? Xuống ngay, cái này ko phải đồ chơi trẻ con đâu

-Anh tránh ra đi, nếu ko bị thương đừng trách em_Tăng vận tốc nổ máy rền rền, tôi và chiếc xe lao về phía trước, lôi theo Hạ Kì Thiên mồ hôi bắn ra như nước vừa bám vừa chạy theo sau y cái đuôi

-Hàn Tử Di, tắt máy và xuống ngay cho anh_"Quả là người ko bình thường, chạy như thế mà vẫn còn sức hét, Hạ Kì Thiên, anh rất xứng đang đứng cùng hạng với tôi"

-Ko xuống, nếu anh ngon, cứ việc nhảy lên_Tôi hét lên trong tiếng gió, thách thức lão già tội nghiệp, đâu có điên dừng xe nhảy xuống để ổng mất công chưởi một trận té tát à

-Đừng trách anh đấy nhé!_Cảnh báo xong, Hạ Kì Thiên xuất chiêu Đại Bàng Tung Cánh, phi một phát nhảy vọt lên yên sau làm tay lái tôi chao đảo,nghiêng bên này ngả bên kia ko ngớt, thiếu chút nữa thì cả hai anh em vác nhau vào bệnh viện ăn cháo trắng.

-Anh điên à?_Tôi giận giữ, cố tập trung điều khiển xe, lâu rồi ko lái, giờ tay nghề đã mòn theo năm tháng, hơn nữa chiếc xe này cũng ko dễ điều khiển, ngoài ra còn có nhiều nút kì quái chả biết có công dụng gì

-Người điên đầu tiên là em đấy_Hạ Kì Thiên chỉnh lại dáng ngồi, sau khi đội xong mũ bảo hiểm, anh ta mỉa mai_Ko ngờ Hàn tiểu thư cũng biết lái môtô đấy, động trời thật

-Thôi đi!_Tôi bực bội loạn quá bấm lung tung mấy cái nút xanh đỏ tím vàng trên xe (Note: tác giả ko biết nhiều về loại xe này lắm nên khi chế, mong các bạn thông cảm nha), miệng thầm nguyền rủa sao nhiều nút thế

-Đừng!_Hạ Kì Thiên hét lớn vào tai khiết màng nhĩ tôi xuýt đứt tiêu, nhưng vận tốc âm thanh đâu bằng vận tốc của Hàn Tử Di tôi đây, ông anh nói xong thì tôi đã nhấn hết rồi còn đâu. Giờ thì căng thần kinh lên chờ xem công dụng thôi...

***

-...ừng...ó...ại...i (Dừng nó lại đi)_Hạ Kì Thiên lấy hết sức bình sinh của mình, hét lớn nhưng vô ích, vận tốc gió thổi về tỉ lể thuận với vận tốc xe cực đại lúc này đã át hét mọi âm thanh, chỉ còn lời thì thào của mỗi mình nó

-...àm...ế...ào (Làm thế nào)!_Loáng thoáng nghe được, tôi cũng hét lên, giờ thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc đâm quách vào ngôi nhà vô tội nào đó để nó dừng lại cho xong, chứ theo cái đà này, tôi e não tôi sẽ bị văng ra từ họng lúc nào ko biết

-...ờ...anh...í (Chờ anh tí)_Nói xong, Hạ Kì Thiên, dí sát vào người tôi, liều mạng đưa hai tay ngự ở eo bà chị đây sang nắm chặt hai tay tôi đang run lên về sợ.

Mô hồi trên trán tôi bắt đầu vã ra, mùi kẹo bạc hà nồng nạc của vị tử thần đáng kính chốc chốc lại xong vào mũi khiến tôi rùng mình. Nếu như tôi còn sống, nhất định sau này tôi sẽ ko chơi liều thế này nữa. Thành tâm thề thốt với trời với đất một hồi, tôi mắt nhắm lại phó mặc cho chúa định đoạt, sống mũi cũng từ từ cày xè đi. Giờ tôi mà ko khóc thì tôi ko phải là con người

Ko nói ko rằng, trong khi tôi nhắm mắt cầu phật, Hạ Kì Thiên vẫn cố sức vươn người về phía trước nắm chặt tay lái, kề đầu vào cổ tôi, thở dốc từng đợt mệt mỏi, mồ hôi anh vã ra, theo gió rơi xuống lớp da ở cổ tôi lạnh toát. Sau một hồi than vãn thảo di chúc để lại cho bạn thân anh em họ hàng trong đầu, chiếc xe yêu thương kính mến, bằng một phép màu nào đó, từ từ giảm vận tốc rồi dừng lại. Cũng may, chúng tôi đang ở đường quốc lộ nên ko gặp nhiều người đi đường, nếu ko đảm bảo sau hôm nay, tôi, Hàn Tử Di và Hạ Kì Thiên sẽ được lên trang nhất các tờ báo lá cải với chuyên mục, cặp bài trùng giết người hàng loạt bằng xe môtô mất. Nghĩ đến thôi mà thấy tương lai mình u ám

-Tử Di!, mở mắt ra đi_Tiếng nói của Hạ Kì Thiên thật nhẹ len lỏi vào tai tôi, đôi bàn tay to lớn của anh bóp chặt hai vai tôi đau nhói, ko ngừng lay mạnh

-Em chết rồi hả?_Chẳng nghĩ ngợi được gì, đầu óc tôi như món mì ý, rồi mù chẳng đâu ra đâu

-Chưa, có anh đây sao em chết được_Hạ Kì Thiên cười hiền, đưa tay xoa bẹo má tôi, nếu ko phải trong tôi đang tràn ngập lo sợ và biết hơn anh ta thì tôi đã lấy chân đạp lấy đạp để vào cái mặt đáng ghét đó ko thương tiếc rồi

-Em xin lỗi_Tôi cúi đầu, lí nhí từng chữ, chuyện này xảy ra hoàn toàn là lỗi của tôi. Biết nhận sai giờ chưa quá muộn, hơn nữa, lúc này tôi cần một tài xế đưa về nhà, cho nên, rào trước đón sau là rất cần thiết

-Vậy yêu anh nhé!

-Dạ?_Tôi giật mình, não lại tê liệt

-Được rồi! Xem ra em đã trở lại bình thường. Giờ gì ngồi ra sau nào, anh sẽ đưa em về nhà_Hạ Kì Thiên nhấc bổng người tôi lên, đặt ngay ngắn vào phía sau rồi leo lên xe, lấy hai tay tôi quàng vào vòng eo anh ta, khi đã yên trí có người dựa vào lưng mình mới phòng xe đi về thành phố. Còn tôi, sau khi gây chuyện, chỉ biết tự sám hối bản thân bằng cách ngủ ngon lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play