Dán mắt vào cái biệt danh độc
ko ai có của những con số nhìn sơ qua cũng biết là của ai đấy, Khải Phong đứng trầm ngâm để chiếc điện thoại rung đều trong
lòng bàn tay, một ngón khéo lẽo bịt lỗ loa như ko muốn để
nhạc chuông sôi động đánh thức kẻ khó khăn lắm mới chìm được
vào giấc ngủ kia và chờ đợi.
Nhưng, tiếng nhạc chuông vẫn ko ngừng ngắt, vẳng lên đều đặn,
nó ko chỉ thách thức lòng kiên nhẫn của ai kia mà còn cả lòng kiên nhẫn của cậu.Nhấn ngón trỏ vào nút trả lời trên màn
hình, Khải Phong áp điện thoại hờ lên vành tay. Cậu ko đáp trả tiếng hỏi tràn lan, cô động tràn vào tai mình, mà chỉ im
lặng, lắng nghe cường độ gấp gáp cùng tiếng thở nhọc nhằn
đầu dây, khoé môi cong lên thích thú.
-Này! Hàn Tử Di, cậu nói gì đi chứ!_Giọng bên kia khản đặc,
dường như ko chịu nổi được sự im lặng tĩnh mịt, khác thường
bên kia.
-Cậu đây!_Ko để cho người kia độc thoại một mình nữa, Khải
Phong đáp lại bằng giọng điệu thương hại nhất có thể_Lâu rồi
ko nghe giọng cháu thảm hại như lúc này đấy!
-Khải Phong?_Giọng bên kia nửa hỏi nửa ko, tỏ rõ thái độ kinh
ngạc lẫn giận giữ.-Sao lại dám kêu tên cậu mình lỗ mãn như
thế hả? Chẳng nhẽ khi trở thành người Lăng Gia rồi, cháu ko
còn coi trọng người cậu này nữa?_Giở giọng bề trên, Khải Phong lên mặt dạy đời đứa cháu cùng tuổi, song thái độ vẫn chẳng
thể nghiêm túc nổi.
-Sao cậu...khụ khụ! ...lại cầm máy Tử Di, cô ấy đâu?_Gạt qua
những câu châm chi vô bổ cốt từ cái miệng ngứa ngáy của người
kia mà ra, Tử Thần khàn giọng tra hỏi, sự mệt mỏi nửa tỉnh
nửa mê dường như làm tông giọng của cậu lạc hẳn, chút uy lực
toát ra cũng chẳng còn bao nhiêu.
-Giờ bọn cậu đang bận "hàn huyên", ôn lại chuyện cũ với nhau,
để lúc khác nhé!_Nhấn mạnh hai chữ "bọn cậu" thật nặng, Khải Phong vờ vui vẻ tạm biệt rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi vô bổ.
Cậu đút điện thoại vào túi quần rồi tiến gần chiếc giường
của mình, đăm chiêu nhìn người con gái đang chiếm giữ nó thở
từng hơi nặng nhọc.
Chậm rãi cúi người xuống, Khải Phong đưa tay ướm lên trán Tử Di xem nhiệt độ. Cậu choàng tay, nhẹ nhàng bế thốc cô vào lòng
ngực, chân sải nhanh bước ra khỏi căn phòng vốn an toàn nhất
biệt thự.
-Cố chịu chút nhé, sẽ nhanh thôi_Khải Phong trầm giọng thì
thầm, như nói với chính mình mà cũng như nói với tiềm thức
đang ngủ yên kia.
Cậu đặt cô lên ghế trước ô tô, nổ ga rồi rẽ xe thẳng hướng đến một khách sạn cách đó ko xa.
Khách sạn Lăng Gia...
Đăng kí và lấy khoá phòng theo chứng tờ của thư kí riêng, Khải Phong đặt Tử Di lên chiếc đệm trắng mềm của khách sạn theo số phòng ghi trên chìa khoá. Cậu yên trí ngả người lên chiếc ghế
tựa cạnh giường, đôi mắt khép hờ câu kéo một giấc ngủ muộn
màng...
Sáng, trời lên cao chễm chệ khuất sau đám mây râm mát, mang cái
nặng dịu nhẹ như là cái kết viên mãn cho những ngày đổ lửa
vừa qua.
Theo thói quen đã lập trình sẵn từ nhỏ, Khải Phong thức dậy
từ sớm, khởi động 1 ngày mới đầy hứa hẹn với những tiếng
rắc khí thể của những khớp xương tê cứng mỏi nhừ và những cơn ngáp dài vô thức ập đến. Sau gần 1 đêm thức trắng, cậu vẫn
tỉnh nổi như thế này là may lắm rồi, huống hồ từ trước tới
giờ, đây là lần đầu tiên.Vào buồng tắm và ra ngay trong vài
phút vẻn vẹn, Khải Phong hoàn thành xong xuôi mọi công việc cá
nhân. Rảnh rỗi sinh nông nổi, cậu nhẹ nhàng cúi người, cẩn
thận chỉnh đầu cho Tử Di, tránh khi thức giậy cô nàng lại kêu
đau thì cậu vẫn là người chịu trận.
Đương lúc đang chấn chỉnh cái đầu dường như ko biết nghe lời
ấy, đôi mắt trĩu nặng của Tử Di thình lình mở căng, thu khuôn
mặt thù lù của vật trước mặt ngay vào não bộ. Rồi ko kịp để Khải Phong ném thả đầu mình lại vị trí cũ hòng xóa bỏ tang
chứng vật chứng thì Tử Di đã nhanh tay hơn 1 bước, thin thin mà
xịt ra khói, tát 1 cú trời lông đất lở, núi lùn biển cạn vào gò má trắng trẻo của Khải Phong khiến cậu chàng mắt nổ đom
đóm, toàn thân hóa đá.
1 tiếng trôi qua trong sự thanh bình của nước đang phát triển
lẫn tiếng nổ tanh bành khỏi lửa ở các nước phát triển.
Tử Di cúi mặt liếc mắt đưa tình với dòng nước xoáy nhỏ trong
tách càfe đã nguội nhạt của mình, chóc chóc lại hé mắt nhìn vết hằn bàn tay nổi trội với tông màu đỏ nhạt trên má phải
của người đối diện, đã ko áy náy lại còn cười khúc khích.
-Vui nhỉ?_Bẻ cong cái thìa nhỏ bằng sắt trên tay, Khải Phong
cộc cằn hỏi, mắt liếc xéo kẻ dám cười trên nỗi đau của mình 1 cái suýt lé đồng thời vẫn ngang bướng thể hiện uy quyền. Giọng nói và bộ
dạng đúng thực rất mâu thuẫn_Nói gì nói đi ko thì đừng trách sao tôi ko
cho cậu cơ hội bày tỏ nỗi lòng đấy.
-Con nít!_Ko dừng lại ý định chọc quê người kia vì lâu lâu mới có dịp,
Tử Di phán liền phán 1 câu cuối rồi nhanh chóng bay vào chủ đề chính_Tôi nghĩ cậu vốn biết vì sao tôi tới đây.
-Ko biết!_Khải Phong hậm hực với thái độ ko mấy hợp tác, ánh mắt vẫn còn thù dai chuyện cũ nhỏ như con thỏ
-Hợp tác chút đi cha!_Nhấm nháp ngụm cà phê như dỗ dành cơn bực đang
nhen nhói trong lòng, Tử Di ngả người dựa vào ghế, giọng nói lẫn đâu đó
chút trịch thượng của những kẻ quyền quỷ khinh rẻ người khác_Chẳng phải
cậu rất mong chờ tôi đến tìm gặp cậu sao? Đó là lí do cậu bắt tay với
Tịnh Nhu hại tôi.
-Cẩn thận lời ăn tiếng nói đi nhé!_Thay đổi cơ mặt theo chiều kinh ngạc, Khải Phong tận tình nhắc nhở người đối diện, khóe môi vương chút cafe
cong lên đều giả nhưng trong mắt Tử Di lại hiện lên thật ngố tàu_Cái bẫy đó vốn ko phải của tôi. Đừng cho rằng, nếu có người của tôi trong đó
thì nó là của tôi nhé, đánh đồng người như thế sẽ dễ gầy thù lắm đấy.
-Chậc_Vỗ tay cái đốp như vừa phát hiện một châu lục với nào đó, Tử Di
học theo thái độ giả tạo của người kia, ra chiều kinh ngạc rất kịch và
quá mức lộ liễu, bởi lẽ cô vốn muốn thế chứ ko phải diễn xuất của cô tệ
như vầy_Nói mới nghĩ ra, ko phải cậu lập bẫy mà là cậu lợi dụng cái bẫy
của người khác, biến nó thành cái bẫy của mình
-Nguyên do?_Chống tay lên má trái tránh làm nhức nhối vết thương má
phải, Khải Phong chăm chú nhìn biểu đạt ăn hơn của người kia, có chút
hứng thú muốn nghe hết suy luận dường như toàn vẹn ấy.
-Với Tịnh Nhu mà nói, cô ta nhất định sẽ lập bẫy để đuổi tôi ra khỏi
P&P chứ ko để rong dài, vốn lẽ cô ta ko có khái niệm chính nhừ là
gì. Thế nên, đáng nhẽ, sau khi để đám bảo vệ bắt quả tang tôi, những tên nằm trong bệnh kia phải tỉnh dậy thật nhanh để cho lời khai. Mọi tang
chứng, vật chứng rõ ràng, tôi ko thể chối và tất nhiên, rời khỏi P&P là chuyện ko sớm thì muộn. Nhưng, chuyện này lại khác, đám người đó đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh theo lời bác sĩ cho hay, hơn nữa chúng lại là
người dưới trướng của cậu. Qua đó có thể thấy chúng đang kéo dài thời
gian vì một lí do nào đó, và người đứng sau ko ai khác là cậu, đúng chứ?
-Cách hiểu của cậu rất tốt nhưng diễn đạt kém quá!_Vỗ tay chúc mừng Tử
DI, Khải Phong bình luận, ko chối bỏ_SOng, dù sao đi nữa, sự thật đúng
là thế. Và tôi ko ngờ cậu lại phát hiện điều đó sớm hơn thế, xem ra đầu
óc cậu cũng có chút chất xám đấy
-Khỏi khen_Nổi quá trước lời khen như ban ơn của Khải Phong, Tử Di tiếp
tục đi nhanh vào vấn đề, chút dư âm của cơn sốt nặng hôm qua dường như
ko thể làm nhụt ý muốn soi tỏ mọi việc trong cô, nó chỉ khiến tốc độ
phán đoán của cô nhanh hơn thôi_Mục đích của cậu là gì?
-Tất nhiên, tôi sẽ nói, nhưng hãy xem cái này trước đã
Lấy chiếc Iphone đời mới ra khỏi túi, Khải Phong mở một đoạn video rồi
đẩy về phía Tử Di, chầm chậm quan sát nét mặt đang tái dần của cô.
Trong đoạn video rõ nét đến từng chi tiết ấy, ko chỉ hình ảnh hớt hải,
nhòa mệt của cô hiện ra mà còn có cả khuôn mặt lo lắng đến bấn loạn của
Gia Minh, ko thiếu chút chi tiết nào của cái ngày chết toi ấy
-Cái này...ở đâu ra?_Cứng người, Tử Di ấp úng lên tiếng.
-Thấy rõ nhỉ?_Ko đáp trả câu hỏi lấp lửng kia, Khải Phong thu hồi
Iphone, để nó về chỗ cũ rồi nở nụ cười ma mãnh, ánh mắt cực kì hài lòng
trước biểu hiện như đã bị đoán trước của cô.
-Sao cậu có nó?_Tử Di cơ tay nắm chặt
-Nghe nói trong lời khai của cậu, cậu đã bảo rằng hôm đó cậu đến một
mình, nhưng trong này, lại còn có cả một người khác, thật kì lạ_Ra vẻ vô tội, Khải Phong như đứa trẻ lên mười gặng hỏi một ai đó về câu hỏi rõ
ràg đã có câu trả lời, ánh mắt đầy ý giễu cợt_Thế thì ko chỉ có cậu bị
đình chỉ học thôi đâu, phải có cả Gia Minh nữa chứ
-Điều kiện là gì?_Ép chặt thớ vài thô của bộ áo quần kì cục hôm qua trót mặc, Tử Di nuốt giận, chế ngự những câu thô tục theo phản xạ xuống
cuống họng, hai con ngươi đen thẫm đến ma mị.
Một sự giận dữ vượt mức cho phép
Trả lời cho câu hỏi dường như tử tế nhất lúc này của Tử Di, Khải Phong
lại cười, một nụ cười tuyệt mĩ. Nó ko chỉ chứa đựng sự hài lòng mà còn
phảng phất sự thách thức và khinh bỉ nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT