Rời khỏi tầm nhìn của Kì Thiên 1 cách mau lẹ, Tử Di băng băng qua
những khuôn viên trường dài chằng chịt và quanh co, hơi thở chắt nhặt từng tí một vì quá mệt để thở. Cô rã rời dừng chân
tại 1 lầu nhà 2 tầng cô độc nằm trên bãi đất rộng rợp cỏ,
ánh mắt nhạt đi nhìn đám thường xuân lâu năm leo theo trên tường, chút mãn nguyện vì mình đã đến đúng nơi.
-Cuối cùng cũng tới!_Hít 1 hơi thật sâu, Tử Di đứng đợi 1 lát
cho nhịp tim hết loạn, mồ hôi trên áo khô đi chút rồi mới tự
tin bước vào bên trong.
-Cốc! Cốc!_Từ tốn gõ nhẹ lên mặt cửa, Tử Di chỉnh chu lại áo quần, đồng thời vạch ra cho mình hàng tá câu hỏi rào trước
đón sau để kế hoạch của mình được thuận
lợi.
-Vào đi!_Tiếng nói uy quyền bên trong vọng ra, ko quá to cũng ko quá nhỏ.
Đẩy cửa bước vào, Tử Di mở to khuôn miệng, mắt căng lên kinh
ngạc trước vẻ cổ kính với tông màu đồng chủ đạo của căn
phòng, ko nói hoa mĩ làm gì nhưng đây quả thật là một viện
bảo tàng sống. Dù cô đã gặp hiệu trưởng nhiều lần nhưng quả
thật, để được chiêm ngưỡng sự tráng lệ của văn phòng ông ấy
thì ko dễ. Được một lúc, cô đè nén sự kinh ngạc xuống lòng
ngực để tránh làm mình trở nên lỗ mãn trước mặt người khác
rồi ngồi xuống chiếc ghế sôfa da nâu đối diện với ghế ông hiệu trưởng, cứ như ông ta ngồi đó để chờ cô vậy.
-Thầy!_Tử Di nhắc khẽ để ông hiệu trưởng rời mắt khỏi tờ báo mà nhìn mình.
-Ồ! Tử Di đến đấy à?_Ông hiểu trưởng tỏ vẻ ngạc nhiên, may sao trong mấy trăm học sinh đổ cao được tuyển vào ban C, ông lại
nhớ mặt, tên của cô như 1 bằng chứng cho thấy, sức hút của
người khác phái thật đáng sợ hoặc là, dù nổi tiếng trong
chuyện gì, tốt hay xấu thì nó vẫn in sâu vào tâm trí người
khác mà điển hình là vụ 1 chọi 10.
-Thầy! Em có chuyện muốn hỏi_Tử Di ngần ngại đặt vấn đề,
trước con người đã trải qua nhiều cuộc bầu chọn y chang bầu
chọn tổng thống này, tốt nhất ko nên gây ác cảm với họ nếu ko muốn bị "soi".
-Được! Em hỏi đi, nếu trong giới hạn, tôi sẽ giải đáp_Đặt tờ
báo sang ghế bên cạnh, ông hiệu trưởng phóng khoáng đáp, đôi
mắt đôn hậu nhưng ko kém phần gian tà chăm chăm nhìn nữ sinh ko
đặt lịch hẹn mà bất ngờ đến "thăm" mình.
-Vâng, vậy em ko dông dài nữa, em muốn xin thầy số điện thoại
và địa chỉ đại thiếu gia Lâm Gia, Lâm Khải Phong_Nói luôn một
mạch, Tử Di tay bấu chặt tay mình cho đỡ run.-Ồ! Em muốn cưa
thằng nhóc đó?_Lại ra vẻ ngạc nhiên, ông hiệu trưởng bông đùa.
-Ko...ko phải ạ...em..._Giật nảy mình, Tử Di ra sức phần trần,
chút tự tin bỗng bị câu hỏi của hiệu trưởng thổi bay mất
dạng.
-Ko phải em là vợ chưa cưới của tên Tử Thần ương ngạnh à? Sao
giờ lạ say nắng Khải Phong, thầy ko muốn học sinh của mình bắt cá 2 tay đâu nhé!_Ông hiệu trưởng vẫn chưa từ bỏ ý định trêu
chọc. Song những lúc như vầy, trong ông ấy thân thiện nhiều,
khác hẳn với bộ mặt sắt thường ngày.
-Ko phải thế...em...
-Được rồi! Đừng căng thẳng thế, thầy chỉ muốn giãn lỏng, làm
cuộc đối thoại của chúng ta thêm thoả mái hơn thôi_Thấy nữ sinh của mình có vẻ bấn loạn, ông hiệu trưởng giờ mới nhận ra
mình hơi quá đà.
-Vâng! Vậy xin thầy cho em biết đi!_Tử Di thở phào nhẹ nhõm.
-Sao em ko hỏi thầy quản lí hồ sơ học sinh mà đi hỏi
thầy?_Nhấm nháp 1 ngụm trà, ông hiểu trưởng quả rất có chí
tìm tòi, tiếp tục thắm mắc, đúng hơn là tra hỏi.
-Nếu hỏi thầy ấy, em cũng phải đến gặp thầy để xin phép, thôi thà em gặp luôn thầy, đỡ mất thời gian ạ.
-Suy luận tốt đấy!_Vừa đấm vừa xoa, ông hiệu trưởng hỏi
tiếp_Vậy sao em nghĩ thầy biết?-Vì em nghĩ, P & P muốn tồn
tại lâu cần phải có hậu thuẫn của cả thế giới ngầm và chính phủ, nếu thầy ko biết thì trừ phi thế lực Lâm Gia ko đáng để
thầy biết, nhưng Lâm gia bây giờ lại đứng đầu Hội Tam Hoàng,
chắc chắn họ đủ đô để thầy ghi nhớ mọi hành tung của họ trong đầu_Ko ngần ngại nói lên những gì mình nghĩ, Tử Di như ngồi
trên dàn lửa khi thoáng thấy những biểu hiện thay đổi liên tục
trên cơ mặt của người đối diện, có chút ân hận vì quá thẳng
thắn.
-Em quả rất giống mẹ!_Cười xòa 1 cái rõ hiền, ông hiệu trưởng đăm chiêu nhìn Tử Di, bỗng chóc nhìn thấy phần nào đó của
người con gái ông đang nghĩ tới.
- Thầy...biết mẹ em?
-Có lẽ, mà thôi, hình như em đang rất cần thông tin từ tôi, cầm
lấy!_Đưa cho Tử Di 1 mảnh giấy cứng thoang thoảng hương hoa nhài, ông hiệu trưởng nháy mắt tinh nghịch rất teen, kèm theo sau là 1 lời nhận xét ẩn ý khó hiểu_Em có tố chất hơn Gia Minh đấy!
Ngây ngốc bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, Tử Di nhăn mặt vắt
kiệt chất xám để lí giải câu nói cuối cùng nhưng luôn cô đọng
trong đầu mình ấy, có chút gì đó vui vui nhen nhói.Mà thôi,
giờ việc cô cần làm ko phải là ngồi mổ xẻ câu nói ấy mà là
đến thẳng nhà Khải Phong theo địa chỉ trên tờ giấy. Nghĩ thế,
Tử Di gạt phăng những hồ nghi ra khỏi đầu, nhanh chân chạy ra
khỏi khoảng sân rộng của trường, bắt 1 chiếc taxi rồi đi đến
nơi cần đến...
***
-Ông nói gì, ko tìm thấy ư?_Sùng cồ lên, Tử Thần như muốn vùng dậy khỏi giường bệnh khi nghe báo cáo từ ông quản gia, mắt ko
rời những hình ảnh tĩnh lặng ko hề có bóng dáng của người
cậu đang dõi theo trong ipad.
-Vâng! Chúng tôi đã lục tung cả bệnh viện vẫn ko thể tìm thấy
Tử Di tiểu thư, có lẽ cô ấy đã lẻn đi đâu đó, thưa cậu
chủ!_Dè dặt nói tiếp, ông quản gia đổ hết lỗi lên đầu người
mất tích nhằm tránh "bản án" nặng nề cho chính mình và những người cùng cảnh ngộ.
-Bằng mọi cách phải tìm cho ra cho tôi, hiểu chứ?_Vội vã cúp
máy, Tử Thần chuyển cuộc gọi sang người khác_Đưa máy bay đến
sân sau bệnh viện đi, tôi phải về Việt Nam ngay!
Gỡ hết đống giây truyền nước chằng chịt, cậu khốn khổ bước
chân xuống giường, nhọc nhằn đi đến sân sau bệnh viện mặc cho
nhiều y, bác sĩ hết lời khuyên ngăn, Máu, từ vết thương rỉ ra,
từng giọt nhưng khiến thân chủ phải...
...nhăn mặt đau quặn...
Đặt chân ra khỏi taxi, Tử Di 1 tay đóng rầm cửa xe 1 tay đưa lên
vùng bụng đang quặn đau, mặt khẽ nhăn lên. Cô chậm rãi ngẩng
đầu nhìn cánh cửa cao ngất bằng sắt ko gỉ, cảm thấy ngợp
lòng 1 khắc rồi tiến đến gần chuông cửa, đắn đo mãi mới có
gan bấm chuông.
Pingpong! Tiếng chuông cửa vang lên vô vị với âm lượng to tướng
tràn lan hầu hắp căn biệt thự Lâm Gia, thẳng thừng làm thót
người những ai để ý đến tiếng gọi của nó, kẻ cả những kẻ
đang nghiêm mặt bặm trợn với ánh mắt trừng trừng như muốn ăn
tươi uống máu ai đó cho hả dạ hay những người vô lo vô liệu
chúi mũi vào cái ipad sặc sỡ với 1 trò chơi tiêu khiển nào đó trong căn phòng cách cánh cửa phiền toái ước chừng trăm
mét.Từ từ đảo mắt tia lên đám người nãy giờ ngồi im như pho
tượng sắc mặt đang tệ dần xung quanh, Khải Phong cười khẩy,
thản nhiên châm chọc:
-Xem ra các ngươi đã làm gì đó khiến bọn cảnh sát đánh hơi rồi kìa!
-Cậu chủ!_Một người đàn ông bệ vệ ngồi đối diện Khải Phong
trầm giọng lên tiếng_Đây là 1 cuộc họp mang tính quan trọng,
mong ngài đừng để ý đến chuyện xung quanh mà hãy nghĩ cách
lấy lại lô vũ khí trong tay bọn Yakuza ấy. Cảnh sát, cứ để
bọn đàn em xử chúng!
-Nghĩ cách? Suốt từ sáng tới giờ các ngươi ngồi lì ở đây,
chỉ biết nhìn nhau liếc, háy mà bảo nghĩ cách sao? Hay muốn ăn cơm chiều đã rồi mới chịu về_Vừa nói vừa dán mắt vào hình
ảnh của camera lắp đặt ngoài cổng truyền vào, Khải Phong đáy
mắt ánh lên chút ngạc nhiên, khoé môi lại cười nhẹ.
-Ko phải thế..._Ông kia muốn nói gì nữa nhưng lại bị ánh mắt sắc lẻm của Khải Phong chặn cứng.
-Giờ các ngươi muốn làm gì thì làm, bàn kế gì cứ việc, ta ra ngoài hít thở một chút, trong này ngột ngạt quá_Ko để cho
đám người rỗi việc lên tiếng ngăn cản, Khải Phong mở cửa rồi
đóng rầm, thư thái ngồi xuống chiếc ghế đệm bên ngoài, vừa
ngắm con người đang ko kiên nhẫn nổi ở bên ngoài vừa bấm số
gọi đến ai kia.
-Lâu rồi ko gặp nhỉ?_Cậu mỉa mai
.-Khải Phong hả? Gặp tôi chút đi_Người bên kia ko quan tâm đến
giọng điệu đáng ghét ấy, cô nhanh chóng đưa ra vấn đề.
-Sao tôi phải gặp cậu?_Phóng to hình ảnh trong ipad, Khải Phong tiếp lời.
-Tôi muốn hỏi cậu chuyện về vụ đánh nhau trong trường, hỏi xông tôi sẽ đi ngay_Nghĩ rằng người kia ko muốn gặp mình, Tử Di khổ não hứa hẹn, đi đi lại lại ko ngớt chân.
-Giờ tôi đang bận, nếu muốn gặp thì để ngày mai, chào
nhé!_Kết thúc cuộc gọi nhanh như chớp, Khải Phong thở dài, mắt cậu vẫn "chung thủy" chiếu tướng lên khuôn mặt đang giận dỗi
của kẻ đang đứng trước cổng nhà mình, lẩm bẩm_Sao đây, cậu sẽ làm gì, Hàn Tử Di?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT