-
3...2...1_Nở nụ cười nhẹ mãn nguyện nhìn 3 chiếc kim đồng hồ chồng lên
nhau thành một đường thăng tắp trên mặt đồng hồ đeo tay, chàng trai nọ
gập cuốn sách đang đọc giở, đứng dậy rời khỏi chiếc ghế sôfa màu cafe
trong một cửa hàng nào đó, nhanh chân tiến đến chiếc xe đen bóng đang
đợi mình ở bên ngoài. Ngẩng đầu nhìn bầu trời ko một gợn mây, chàng trai nọ lại mỉm cười lần nữa, ánh mắt đen sâu toát lên niềm hi vọng, sự chờ
đợi lạ kì. Chần chừ vài giây, chàng trai mới bước lên xe, hòa mình vào
dòng xe cộ tấp nập của thành phố Seul hoa lệ...
Trong khi ấy, ở một nơi nào đó trên Trái Đất vẫn quay tròn, quay tròn
này, có một người người con gái đang lửng lơ như Tazan phiên bản nữ giữa ko trung lộng gió cùng bộ đồng phục gò bó của P&P, mặt tái mép ko
còn một giọt máu.
Chật vật mãi mới đặt chân lên được sàn máy bay, Tử Di choáng váng ngồi
phục xuống chiếc ghế bên cạnh, đưa ánh mắt kinh hãi nhìn chiếc thang dây dài ngoằng phía dưới, ko thể tin nổi mình vừa toát mồ hôi, chảy nước
mắt ròng ròng trèo lên nó vừa cực khổ túm cái váy ngắn cũn trước làn gió tung hoành như bão này, lòng tạ ơn chúa vì đã thương tình che chở cho
cô, ko để cô bị rơi phịch xuống đất từ độ cao phát choáng kinh dị này,
thể thể cũng được toàn vẹn.
-Cô Hàn, hãy đeo cái này vào_Đưa cho người mình được lệnh áp tải đi một
đôi tai nghe, người đàn ông được xem là thủ lĩnh của đám "du côn" thân
hình bệ vệ, tay bất li thân với khẩu M76 chết người lên tiếng.
-Mấy người là ai thế?_Nhận thấy đối phương ko có vẻ gì đáng sợ như mình
nghĩ, Tử Di bạo gan điều tra thân thế, ngoan ngoãn đeo tai nghe vào rồi
liếc nhìn những chiếc máy bay khác đang lượn lờ ở phía sau
-Xin lỗi cô, cậu chủ chúng tôi đã dặn sẽ ko nói bất kì điều gì với cô
cho tới khi đến nơi an toàn, do vậy..._Bưng một đống thức ăn vặt nằm gỏn lọn trong một hộp giấy khá to đưa cho người ngồi cạnh, người đàn ông
tiếp lời_...trong lúc chờ đợi, cô có thể ăn những gì cô muốn
-Sao tôi có thể ăn khi chẳng hay biết gì về nguồn gốc của mấy thứ này
chứ?_Nhăn mặt hồ nghi, Tử Di lẩm bẩm, thoáng chút do dự nhìn đống thức
ăn "khiêu gợi" bên trong ko biết nên ăn hay ko nên, nuốt nước bọt ừng
ựng. Chỉ cần cô sơ suất tin tưởng mà thò tay xử một em trong đám này,
thể nào quãng đời sau này cũng phiêu như gió cho coi. Dạo này tệ nạn
buôn bán thiếu nữ sắc xuân ngời ngợi như cô nhiều vô kể, ko có gì là ko
thể xảy ra cả.
-Cô cứ yên tâm, chúng hoàn toàn "trong sạch", nếu cô ko ăn có thể để
đấy, chút đói anh em tôi sẽ xử lí_Vẫn giữ khư khư ko rời khẩu súng khủng bố, người đàn ông đáp lời lần cuối rồi chú tâm quan sát quang cảnh bên
ngoài qua chiếc laptop nằm ngay ngắn trên đùi mình, mặc cho trời âm u
mịt mù vẫn ko chịu cởi bỏ chiếc kính râm đen thui, cứ như thể muốn nguy
tạo cho mình một hình hài đáng sợ, dù thân chủ nó có ngủ gục hay chảy
nước mắt vẫn giữ được vẻ bệ vệ nghiêm trang để đe dọa người khác vậy.
Dẩu môi nhìn người đàn ông, Tử Di chán nản tựa người vào thành ghế,
quyết định ko nghĩ ngợi gì nữa cho mệt óc, trong lúc chờ đợi đến cái nơi cô ko hề biết ấy, tốt nhất nên lấp đầy khoang bụng rồi đánh một giấc
thì tốt hơn.
***
Tại phi trường ngút ngàn gió ở Seul, giữa bầu trời sẩm tối theo thời
gian, 3 chiếc máy bay sau một thời gian lướt qua biết bao nhiêu đỉnh núi chót vót hay mặt biển mênh mông cuối cùng cũng hạ cánh, thổi tung mọi
thứ xung quanh nó bay đi thật xa.
Nhảy xuống một cáhc hùng dũng từ buồng máy bay, 1 đoàn người nom hung
tợn trong bộ vest đen cùng chiếc kính râm to sự, tay nắm chặt khẩu M76
xếp thành một hàng dài, chờ đợi sự xuất hiện của vị chủ nhân đáng kính
Sải bước dài tiến tới đám tôi tớ của mình, 1 chàng trai ngạo nghễ trong
chiếc áo sơ mi trắng dài ko sơvin để lửng hai chiếc nút chưa gài ở phí
trên cùng chiếc quần Jean bụi mài nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay ở
phía xa rồi dừng lại, để những người kia hành lễ
-Đâu rồi?_Khô khốc ra lệnh, chân mày chàng trai khẽ nhướn lên khi ko thấy bóng hình của người cần tìm
-Vâng_Ngẩng đầu lên dè chừng, người đàn ông hơi chút lo lắng trước thái
độ có vẻ ko được tốt của chủ nhân, thái độ nghiêm nghị ban nãy cũng dần
tan biến mà thay vào đó là sự ngập ngừng, e dè lẫn kinh hãi_Tôi thành
thật xin lỗi vì đã ko thể giữ cô gái đó...
-Gì?_Ko để cho kẻ tôi tớ kịp nói hết câu, chàng trai hỏi như hét, ánh
mắt cật lực thoáng lo lắng phóng về phía xa, toan tiến đến chiếc máy bay vẫn chưa dừng quạt quay
-Cậu chủ!_Thấy có biến xấu, người đàn ông chạy theo chủ nhân ngăn cản,
thật sự ko hiểu tại sao lại có phản ứng dữ dội như thế_Tôi vẫn chưa nói
hết...
-Còn gì nữa?_Đằng đằng sát khí chiếu tướng lên kẻ dám cản đường mình,
chàng trai dừng bước, dồn hết sức mạnh vào nắm tay đã vo thành cục
-À...tôi xin lỗi vì đã ko thể giữ cô gái đó tỉnh táo để gặp ngài, tại
thấy cô ấy ngủ ngon quá nên tôi ko đành lòng đánh thức cô ấy giậy, xin
ngài xá tội_Gập người tạo 1 góc 90 độ chuẩn ko cần chỉnh, chỉnh là sai
bét, người đàn ông nửa câu xin lỗi, nửa câu đòi xá tội, bộ dạng y thể
một con chuột lỡ sa chân vào cái bẫy của chủ nhà vậy
-Thế ư? Đang ở đâu?_Làm dịu ánh mắt dữ dội, chàng trai dãn cơ mặt, giọng nói giờ có chút trầm ấm
-Có ở trên máy bay, thưa ngài
Ngay khi nghe câu trả lời của kẻ bề tôi, chàng trai nhanh chân tiến lại
gần chiếc máy bay-nơi kẻ là nguyên nhân của câu chuyện ko mấy dễ thở ban nãy đang thỏa sức chìm trong cơn mộng. Lặng người một lát nhìn cô gái
mình "bắt cóc" từ Việt Nam đem đến đây, chàng trai nhếch môi cười dịu
dàng, đưa tay bế lấy thân hình kia một cách cẩn thận, tránh đánh động
làm cô thức giấc rồi quay trở lại chiếc ô tô ban nãy mình vừa ngồi,
thoát khỏi phi trường đen kịt và lạnh lẽo...
Rẽ lỗi đến một khách sạn sang trọng bởi vẻ hiện đại của nó, chàng trai
nọ tiếp tục cẩn thẩn bế cô nàng hám ngủ bước từng bước lên căn phòng
mình đã đặt sẵn trong ánh nhìn đa chiều từ những người đi ra đi vào lẫn
nhân viên của khách sạn, khuôn mặt điển trai vẫn giữ nguyên nét băng giá thường ngày và đôi mắt có thể áp bất kì ai.
Đặt nhẹ cô gái lên chiếc đệm êm ấm, chàng trai vò đầu chiếu tướng đám
tôi tớ nãy giờ vẫn răm rắp đi theo mình, tay chỉ vào cô gái kia, lạnh
lùng tra khảo người đàn ông tội lỗi:
-Ông có cho cô ấy uống thứ gì ko mà ngủ say như chết vậy
-Ko, thưa ngài_Ra chiều oan ức, người đàn ông thiểu não ưu ái liếc nhìn
người bị mình bắt cóc, lòng chảy ko ra nước mắt_Cô ấy ăn xong đống thức
ăn vặt rồi lăn ra ngủ, ko tin, ngài có thể hỏi anh em còn lại sẽ rõ
-Thôi được rồi, mấy người ra ngoài đi_Vẫy tay ra hiệu, chàng trai ngồi
thụp xuống giường, nghĩ ngợi gì đó rồi quyết định lấy điện thoại của
mình ra, bấm bấm điêu luyện
Áp điện thoại lên tai chờ dòng chuông đổ hồi sống động của số điện thoại mình đang gọi, chàng trai đứng ngồi ko yên, đi đi lại lại
-Alô, Tử Thần à?_Tiếng người bên kia trả lời trong trẻo phát ra
-Mẹ à, Tử Di đang ở đây...với con.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT