-Chị phản ứng chậm quá_Nghễnh đầu sang một bên, Hàn Gia Mình đưa đôi mắt ánh bạc cương nghị đậm sắc nhìn chị gái mình mỉa mai, tay vẫn ko cầm cán súng ko rời
-Em cũng rất sơ suất_Đặt nụ cười thận trọng đáp trả, Tử Di lơ mắt chiếu lên ngòi bút mạ vàng sáng lóa với đầu lưỡi nhọn cong vuốt đang chực chờ tấn công vùng bụng kẻ đánh lén trong lòng bàn tay mình, lắc đầu tiếc rẻ. Tải nghệ của cô và Hàn Gia Mình đúng là chẳng hề có tiến bộ thêm chút nào, cứ mỗi lần bày ra trò này, dường như cả hai đều có thể phản công lại đối phương một cách mau lẹ, xem ra việc học chung một thầy mấy cái vụ này chẳng đem lại hiệu quả chút nào
-Chán thật!_Xoay khẩu súng cho nó quay tròn, Hàn Gia Minh thôi ko manh động, tàn nhẫn quẳng trợ thủ của mình lên bàn rồi ngả người xuống mặt đệm êm ấm, chăm chăm lên trần được dán chằng chịt mấy bức họa thiên sứ, vẻ nghĩ ngợi_Thế mà cứ tưởng hơn chị rồi chứ, sau này em sẽ đổi thầy dạy
-Tùy em thôi, chị đi pha nước giải rượu cho_Bấm bút trả lại cho chủ nhân đang giở thói lười nhác của nó, Tử Di xoay người bước đi, thái độ cảnh giác vẫn chưa dứt khỏi, mà ko, phải nói là luôn luôn hiện hữu. Chỉ là cô ko hiểu, những lúc ở cạnh Lăng Tử Thần, cô lại chẳng thể phát huy được những gì mình đã biết được như bây giờ, tựa hồ bị đánh lạc hướng vậy.
-Em sẽ giết chị..._Cất lên với chất trầm ấm, Hàn Gia Minh nhìn người con gái đang bước đi, phũ phàng dập tắt mọi suy nghĩ trong cô, dù biết những điều mình vừa nói quả thức rất đáng sợ, nhưng ko hiểu sao, cậu lại muốn nói, như một lời cảnh báo trước khi hành động
Khựng lại vài giây, Tử Di lại quay đầu, nhìn thằng em mình vẫn điềm nhiên như ko, cô bất chợt cảm thấy hài vòng, hạnh phúc nữa là đằng khác
-...nếu cần thiết!_Chắp nối cho câu nói dang dở, Hàn Gia Minh đưa mắt đối lại ánh nhìn của chị, khóe miệng cong lên một nụ cười ko rõ cảm xúc
-Được thôi_Nhạt miệng cảm nhận sự cay đắng trong lưỡi, Tử Di khoát lên mình nét mặt bướng bỉnh thường ngày, thâm tâm chẳng có gì là sự hãi_Nhưng chị ko phải là người dễ dàng chết thế đâu, nếu em có bản lĩnh, chị đây sẽ chơi đến cùng
-Vậy là em đã nói trước rồi nhé_Đưa tay che cái miệng rộng ngoác đang mở ra để ngáp, Hàn Gia Minh tự coi mình đã làm tròn bổn phận của một người em rồi quay lưng hướng mặt vào trong tường, để lửng thêm một câu hứa hẹn_Mai này, đừng có trách em bạc nghĩa
-Chị sẽ chờ đến ngày đó
Bước ra khỏi căn phòng đượm mùi rượu nồng, Tử Di khẽ thờ dài, phả hơi thở pha chút buồn ra bầu ko khí xung quanh. Cô đã từng nghĩ đến chuyện này, đã từng chuẩn bị cho mình một tâm lí riêng để đến lúc đó ko phải hối hận nhưng khi nó thực sự đến, được thằng em song sinh luôn bất mãn về thứ bậc trong gia đình tự mình thốt ra, cô lại ko thể ko thắt quặn, nỗi buồn xâm chiếm vào từng thớ thịt nhưng ko hẳn chỉ có mình xúc cảm ấy, hòa lẫn trong đó, niềm vui và hạnh phúc cũng thật nhiều. Chẳng ai điên mà đi hài lòng về chuyện này cả, chỉ là, cô vui và hạnh phúc vì nó cũng có chút lương tâm, đã báo trước cho cô để cô còn chuẩn bị thể tiến thủ, cũng coi như nó ngầm ý ko muốn giết chết cô vậy, bởi lẽ, trước giờ, cô và nó luôn ngang nhau, cũng như lúc nãy, ko ai nhỉnh hơn ai cả
***
Thêm một ngày mới nữa tràn về bao trùm cả Hà Nội bằng một cơn mưa phùn nhẹ đặc trưng cho một mùi thu dai dẳng, bầu ko khí ấm chất buồn hầu như phủ lên mọi thứ, ko gian, thời gian và lẫn cả tâm trạng của con người cũng như sinh vật tá túc quanh đây.
Sau một chặng đường lắc qua lắc lại như nhảy múa cùng chiếc xe buýt với đống người ngột ngạt ở bên trong, Tử Di cuối cùng cũng đưa được thân thể nãy giờ phải uốn qua bên này, ** sang bên kia đến mệt thoát khỏi chiếc xe buýt ác mộng, chạy thật nhanh vào cánh cổng đang dần khép lại. Thật may mắn cho cô, hôm nay Lăng Tử Thần ko còn lẽo đẽo đi theo như mọi ngày nữa, chẳng biết vì lí do lí trấu nào đó, nhưng cô cũng chẳng mấy quan tâm làm gì, bởi khi hắn dám mở nút áo đầu tiên của thiếu nữ trong trắng như cô, hắn đã tự lãnh cho mình một cái án để cô khinh thường suốt đời. Từ giờ chỉ cần nhìn thấy hắn thôi là bụng cô lại sôi máu cồn cào lên muốn tróc da xẻo thịt hắn, nên tốt hơn hết, đừng vẫy khăn đỏ trước mặt bò tót.
-Tử Di!_Nhác thấy bóng cô bạn thân thuộc, Đặng Chiêu Anh cười tươi rói, để mặc tên bên cạnh đang chĩa hộp quà về phía mình, lơ đẹp rồi chạy đến chào đón như thể được gặp chủ tịch nước Việt Nam dân chủ cộng hòa ấy
-Hơ, chào!_Chút rùng mình vì sự đón tiếp nồng hậu trăm năm mới có một của cô bạn, Tử Di cười nhạt xã giao, bộ não siêu Việt đã đoán được ý định cô nàng sắp nói ra rồi
-Chuyện mình nhờ cậu..._E thẹn nhìn cô bạn, Đặng Chiêu Anh bắt mặt dò ý_...cậu quyết định chưa vậy?
-Ưkm_Ngúc đầu khí thế, Tử Di ko do dự nói luôn chủ ý của mình, đây cũng là cách giúp cô thực hiện kế hoạch đặt khoảng cách với Lăng Tử Thần, vừa có thể trở về lại tổ quốc thân yêu tám chuyện với bọn bạn
-Cậu quyết định sao?
-Cậu để cặp sang chỗ mình đi, từ giờ cứ ngồi đó_Kéo Đặng Chiêu Anh lại gần mình hơn, Tử Di thì thầm nhắc nhở, nhất định ko thể để cô bạn xinh đẹp như hoa như ngọc này bị cái tên đáng ghét kia lừa tình lừa người_Cậu nên cẩn thận với tên đó, hắn ko phải loại người tốt đẹp gì đâu
-Ukm, vậy mình đi nhé, cảm ơn cậu nhiều_Nhẹ hôn lên má Tử Di đút lót, Đặng Chiêu Anh hạnh phúc như mình được lên thiên đường, chạy như bay vào lớp bày biện chỗ ngồi mới để mặc người kia đứng như trời trồng nhìn theo, cũng phải, người ta bắt được vàng mà, còn mình cũng thoát được gọng kìm tên biến thái, cô nên vui mới phải
Rảo bước tiến vào lớp, Tử Di tâm trạng đang phấn khởi đột nhiên lắng lại, đợt sóng khó hiểu ập đến tâm can khi bóng dáng u ám của con bạn thân Hạ Kì Như lướt qua như ma trời đội mồ bò dậy lướt qua người cô, ko nhanh ko chậm vào lớp. Mắt tròn mắt dẹt nhìn con bạn chưa đặt mông xuống đã nằm nhoài trên bàn, Tử Di lặng thịn một hồi tiêu hóa mới đến gần nó, đưa ánh mắt hồ nghi đảo một lượt lên bộ dạng thê thảm của nó rồi mới chịu thăm nom hỏi han:
-Ngươi bị sao thế?
-Ko có gì?_Ngẩng đầu nhẹ nhìn người quan tâm mình rồi lại cụp mặt xuống bàn thiểu não, Hạ Kì Như đáp
-Ngươi có chuyện gì ko vui phải ko?_Đẩy mặt Kì Như dậy, chĩa mắt nó nhìn thẳng vào mình, Tử Di tra khảo, ko hiểu nổi chuyện gì có thể làm cho người tràn trề nhựa sống như nó lại sầu thảm như thế, nếu lại liên quan đến ông anh Hạ Kì Thiên thì cô đành bó tay
-Ko thích nói_Ngang bướng hất tay bạn mình, Hạ Kì Như tiếp tục công cuộc tự kỉ, mắt thẫn thờ vô hồn
-Nói coi đi, lỡ ta giúp được ngươi thì sao?_Bực bội vô đối, Tử Di đưa tay chống nạnh, mặt đanh lên cáu bẩn
-Giúp nổi ko?_Như người chết đuối vớ được đuôi khỉ, Hạ Kì Như nhìn con bạn nghi ngờ
-Nói đi đã chứ
-Chuyện này liên quan đến em ngươi đấy!_Cảnh báo, Hạ Kì Như soi mắt nhìn biểu hiện của Tử Di
-Cứ nói
-Thôi mệt!_Lại cụp mặt xuống bàn, Hạ Kì Như chọc điên con bạn mình, khiến nó điên tiếc bốc khỏi lên như núi lửa
-Ngươi...dậy nói đi!_Kéo con bạn mình, lay nó thê thảm như lay cây hái quả, Tử Di dùng hết lực, hét lớn mặc cho bọn quỷ sứ đang dành ánh mắt ưu ái về phía mình
-Về thôi!_Xen lời vào câu chuyện ko liên quan đến mình, Lăng Tử Thần rời chỗ một cách mau lẹ, đưa tay nắm chặt lấy khủy tay đang chống lên của con người tàn bạo trước mặt, lạnh băng ra chiếu chỉ
-Làm gì thế?_Quay người nhăn mặt tức tối, Tử Di hất tay Tử Thần ra, thực hiện công việc đang làm
-Đi thôi_Ko chịu bỏ cuộc, Lăng Tử Thần lôi Tử Di ra ngoài lớp, ánh mắt nuốt trọn những lời bàn tán của dân tình, khiến họ bị áp chế mà im lặng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT