-Cái...cái gì đây?_Đưa mặt thật sát vào vật thể lạ đen thù lù nằm chễm chệ trên
một cái đĩa to khủng ở mặt bàn, Lăng Tử Thần thoáng sựng người, nghĩ
ngợi vài giây rồi nhìn về bộ dạng tả tơi cùng khuôn mặt bám đầy nhọ nồi
loang lỗ của tôi, ấp a ấp úng hỏi
-Hình như đây là thể xác của con gà xui xẻo cậu mới vác về_Chạm nhẹ tay, Hàn Gia Minh cảm nhận lớp mỡ trơn trẻo ít ỏi còn sót lại trên vật thể
lạ đáng nghi, xoa xoa cái cằm trơn nhẵn ko có lấy một sợi râu của mình,
tỏ vẻ thám tử rồi phỏng đoán
-Cậu đã làm gì với nó thế hả?_Ko rời mặt khỏi tôi, Lăng Tử Thần tra
khảo, cũng phải thôi, gà là do hắn khó khăn lắm mới bỏ tiền ra mua, ấy
vậy, tôi ko những ko làm một bữa mồi thật thịnh soạn, lại còn đi châm
lửa thiêu rụi nó, ko tức mới lạ
-Ai biết! Tại mấy người kêu tôi nấu thì tôi nấu thôi_Ko tỏ ra chút ăn
năn để được hưởng chút khoan hồng, tôi cãi lí. Mà việc này vốn do họ tự
gây ra, đâu phải tôi. Lúc Lăng Tử Thần đưa con gà bị cột chặt hai chân
về phía tôi là tôi đã cảnh báo rồi, đã phản đối rằng mình hoàn toàn ko
có khiếu nấu ăn, vả lại cũng ko biết làm thịt gà, vậy mà hắn vẫn gan lì
giao trứng vào tay ác. Giờ xảy ra họa lại đem đổ hết lên đầu tôi, ko cãi thì sao củng cố được sự minh bạch của bản thân chứ
-Nếu đã thế thì chị cũng cẩn thận một chút, chị cắt phăng cái đầu nó cho vào thùng rác vì ko biết chọc tiết, bọn này đã cho qua, chị ko biết nhổ lông nó, đây cũng xắn tay vào làm, vậy mà mỗi cái chuyện cỏn con như
luộc gà chị cũng ko làm được thì em bó tay. Bái phục, bái phục_Lạy tôi
ba bốn lạy như vái người chết, Hàn Gia Minh hai tay chống nạnh, hai chân đi đi lại lại trách móc khiến tôi nổi cơn tam bành muốn nện chiếc dép
đang mang dưới chân vào mặt nó, cũng may tôi đã ko làm thế, bởi lẽ nơi
tôi đang ở ko phải nhà mình, nếu lỡ gây ra thêm chuyện gì, dám chắc sẽ
bị xách cổ quẳng ra ngoài như con chó hư cho coi.
-Nói nhiều quá! Ai bảo khi không tự dưng mua gà về làm gì? Có phải ăn dỗ đâu, bày đặt, lớn tiếng trách người khác thì được gì, có giỏi sao ko
làm hết luôn đi_Hếch mặt sang hướng khác, tôi giận dỗi, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy oan cho mình. Đường đường là đại tiểu thư họ Hàn lại phải đi
khom lưng luộc thịt gà, tôi còn chưa kêu ca, đâu đến lượt thằng em song
sinh lên tiếng chứ
-Được rôi!_Lặng thin một hồi nhìn chị em tôi khẩu chiến đã đời, Lăng Tử
Thần trong vai chủ nhà lên tiếng, ép bầu ko khí từ inh ỏi chuyển sang
lặng như tờ_Vấn đề của chúng ta giờ là tìm cách làm no bụng cái đã,
chuyện con gà sẽ xử trí sau
-Sao thế được, ko nói bây giờ thì thể nào sau này chị ta cũng giả lơ ko
biết cho xem_Hàn Gia Minh vạch áo cho người ta xem lưng, dám cả gan tiết lộ bí mật của chị nó cho người ngoài, đúng là kẻ bán nước cầu vinh. Khi nào mẹ về, nhất định phải tố cáo tội trạng của nó cho mẹ xử trí mới
được. Trẻ con ko uốn nắn từ từ, mai này lớn lên sẽ gây họa cho xã hội
-Gì chứ? Đừng suy bụng ta ra bụng người nhá
-Chị thì tốt đẹp à? Đồ mặt dày....!@#$%^&*!@#$%^&*
-Được rồi! Hai người điếc à? Nói nữa tôi tống cổ ra đương bây giờ_Đập
bàn cái rầm khí thế dẹp yên trật tự, Lăng Tử Thần đứng phắt dậy, đe dọa
hai tên đường phố bằng âm sắc trầm lạnh làm tôi khẽ rùng mình ớn lạnh.
Ko ngờ, người vốn lãnh đạm nhiều lần bị tôi chọc tức nhưng vẫn thản
nhiên như Lăng Tử Thần, cũng có ngày đùng đùng nổi giận như sấm sau cơn
giông. Nhưng những lúc như vậy, sao hắn lại có thể toát ra một lực hút
khó tả như vậy nhỉ? Khuôn mặt có chút gì đó đen tối sâu thăm thẳm, đôi
mắt bí ẩn mịt mùng như đêm đông có thể gặm nhấm mọi thứ trong tầm mắt,
thêm đó, nét ngông cuồng của một lãng tử, sự lịch lãm của một quý ông và cả dư âm lạnh lùng của một con người trầm tính nữa, như hòa quyện vào
nhau ko rời, tạo thành một kiệt tác về một con người với chiều sâu vô
đáy, biến hóa khôn lường mọi cảm giác khiến bất cứ ai dù chỉ khẽ đảo mắt liếc qua đều cảm thấy mê mệt, muốn dâng hiến cả bản thân, muốn hi sinh
cả tương lại, muốn phục tùng trọn đời. Con người này...có nét gì
đó...giống với...
Lùi ra phía sau một bước,tôi bần thần thả người xuống ghế xôfa, tay bóp
chặt thành nắm, để mặc cho những cái móng dày nhọn hoắt đâm vào da thịt, người vô thức run lên bần bật. Phải, tôi thừa nhận, tôi đang sợ hãi,
rất sợ là đằng khác. Ko phải vì sợ Lăng Tử Thần sẽ tàn nhẫn đuổi mình ra khỏi nhà hắn, mà sợ vẻ đẹp quá tuyệt mĩ của hắn...sợ hắn sẽ dần dần
nuốt trọn trái tim mình...sợ hắn là...là...
-Gia Minh! Cậu đến cửa hàng mua đồ ăn nhanh đi! Cứ tùy ý, tiền, tôi sẽ
trả_Lại cất giọng với tông trầm, Lăng Tử Thần vô tình cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi, nói như lệnh, điều động Hàn Gia Minh.
-À, được rồi!_Sau một hồi hồn bay lên trời như tôi, Gia Minh mới tiêu
hóa nổi sự sai bảo của hắn, chạy lon ton như cún con theo lệnh chủ mà
thực hiện
....Gia Minh vừa khuất bóng, bầu ko khí trong căn nhà khá rộng này lại
chìm vào tĩnh mịch, điên hơn là chỉ còn tôi...và Lăng Tử Thần...
-Tử Di!_Dần thu hẹp khoảng cách với tôi, Lăng Tử Thần trầm ấm gọi tên
làm tôi thoáng giật mình, lập tức ngẩng đầu theo phản xạ diện kiến
-Có gì ko?_Cố nén lại nỗi hoảng sợ đang trào dâng, tôi bình tĩnh đáp trả, ko để hắn nhận thấy sự thay đổi lớn dần lên trong mình
-Xin lỗi!_Gỏn lọn, oan gia họ Lăng ko ngừng chiếu tướng, một tay từ từ thả về phía tôi, chậm rãi
-Sao lại xin lỗi?_Nghệch mặt ra thực sự ko hiểu hắn đang nói chuyện gì,
tôi hoàn toàn có chủ ý thắc mắc. Đầu óc siêng liên tưởng, tưởng tượng
lại bày ra một mớ lí do để bao biện cho lời nói của hắn. Đừng nói hắn
lại làm chuyện gì đó có lỗi với tôi nhé, nếu có thì đó là chuyện gì mà
tồi tệ đến mức hắn phải xin lỗi nhỉ?
"Ế, chỗ này có chỉ có mình và hắn thôi, ko lẽ...ko lẽ...nhận tội
trước...gây...gây tội sau?" Há miệng ra thật to, tôi đưa đôi mắt hồ nghi nhìn Lăng Tử Thần sắc mặt cũng thay đổi theo biểu hiện của tôi, bắt đầu có "cảm tình" với dòng suy tưởng vừa xẹt qua trong đầu. Rất có thể, đây là nhà hắn, chỉ cần chốt cửa một cái là coi như xong. Bên trong mây mưa hay có lấy súng bắn nhau đoàng đoàng thì cũng chẳng có người nào rảnh
rồi nhìn ngó, bàn tán cả.
"Thôi chết! Mình...mình lọt lưới hắn rồi!"
Hét lên trong đầu cùng lũ hồn chiến tạo ra dòng âm thanh giàu nhạc điều, tôi nuốt nước bọn ừng ựng, 2 tay lại nắm chặt hơn, chống chế cơn run
rẩy đang ngự trị. Những lúc thế này, yếu tố cần thiết nhất chính là sự
bình tĩnh, chỉ có như thế, tôi mới có thể ngăn chặn được hành vi đồi bại của tên này.
"Hàn Tử Di! Vì một tương lai hạnh phúc rải đầy hoa hồng, mày nhất định
phải giữ gìn sự trinh trắng cho tấm thân này, nhất định phải thế. Ko thể để cho dòng họ Hàn Gia mất mặt mất mũi với xóm giềng vì mày được"
-Cậu sợ tôi ko?_Ngồi xuống trước mặt tôi, Lăng Tử Thần chắm chú soi từng biểu hiện của nạn nhân, chắc chắn đang cố làm cho tôi yếu lòng, vô tình đắm đuối sự tuấn mĩ của hắn, rồi khi cơ thể ko đề phòng, mơ mơ màng
màng như uống phải thuốc mê, hắn mới ra tay hành động lúc đó thì dù có
sức cũng chẳng "help me!" được tiếng nào. Đúng là cao thủ, liệu chuyện
giỏi thật. "Nhưng rất tiếc, kế hoạch của ngươi đã bị ta phá hỏng rồi,
chờ nhé! Lăng Tử Thần"
-À_Cười trừ một tiếng thật yếu ớt, tôi vân vân mái tóc đang xõa trên vai của mình, e lệ _Ko sao đâu, hơi sợ thôi
-Nói dối!_Đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào lớp lông xúc giác trên má tôi,
Lăng Tử Thần vạch trần, đưa sự thật ra ánh sáng_Cậu đang rất sợ tôi
-Sao cậu lại nghĩ thế?_Thả lỏng bàn tay, tôi đưa nó lên chạm nhẹ vào tay Lăng Tử Thần, cong khóe môi lên đồng thời nheo mắt mời gọi, nói thẳng
ra là dụ dỗ
-Vì...cậu...-Thịt gà KFC thơm ngon, mới ra lò đây!_Đẩy mạnh cánh cửa chính vô tội nhà
Lăng Tử Thần, Hàn Gia Minh xông vào như tướng cướp với cái giọng oang
oang muôn thuở thiên phú của mình, một tay cầm bao đồ ăn mới vét ở siêu
thị, một tay nâng cái ô chứa 3 con cún con mà tôi đã phải chìa từng đồng tiền bòn rút được từ pama mua về ở House's pet, trân trọng thông báo.
Chưa kịp để tôi thi triển xong kế hoạch vạch trần bộ mặt của Lăng Tử
Thần, gửi mọi chứng cứ phạm tội của hắn lên hai đấng sinh thành cũng như giải thoát cho cái số phận ko mấy được tự do của mình thì vị cứu tinh
đáng nhẽ phải xuất hiện cuối cùng theo kịch bản đột ngột chìa cái mặt
cực tếu phá hỏng mọi thứ, đưa tròng mắt to tướng sắp rơi ra ngoài nhìn
chị mình và chiến hữu đang ở trong tư thế hiểu lầm-vốn là cảnh tôi đã
dầy công gây dựng, ngơ ngác thắc mắc:
-2 người...đang làm gì thế?
-Ha...haha_Giật mình vì bị bắt quả tang làm điều "xấu", toàn thân tôi
rơi vào bấn loạn, đưa mắt soi thằng em với điều cười nhạt nhẽo rồi lại
nhìn Lăng Tử Thần. Gắng hết sức tiết nơron đào ra một nguyên do hợp lí
để bào chữa. Chứ cứ để thằng quỷ siêng suy diễn lung tung đó nghĩ bậy
thì dám chắc 1 tiếng sau mama đại nhân thể nào cũng từ New York ko tiếc
tiền di động, điện về giảng giải đạo lí luân thường cho đứa con gái vô
kỉ luật của mình, cỡ đó rồi thì dù có ra sức chối cũng ko suy chuyển
được gì_Bắt...bắt muỗi thôi mà
-Bắt...bắt muỗi?_Giật giật vài cái ở khóe mắt, Hàn Gia Minh hồ nghi đảo
hướng về Lăng Tử Thần, xác nhận thông tin mình vừa nhận. Nói thật, chính tôi còn ko tin cái lí do vớ vẩn ấy huống hồ người phải tin là Hàn Gia
Minh-kẻ luôn sống chỉ để tin vào mỗi bản thân mình. Thôi thì nó muốn tin hay ko thì tùy, tôi cũng chẳng cần nó hiểu cho tôi, trước giờ luôn thế
-Chúng tôi làm gì cậu ko cần biết_Đứng dậy nhấc chân rời khỏi chỗ tôi,
Lăng Tử Thần chậm rãi bước từng bước đến nơi Gia Minh đang đứng trân,
tay đỡ lấy ổ cún rồi quay trở lại quỹ đạo ban đầu, chìa nó về phía tôi,
lãnh đạm nhắc nhở rồi bỏ vào bếp_Tôi rất ghét chó, đừng để chúng chạy
lung tung
-Ờ..._Sựng người một chút trước chuỗi hành động diễn biến quá nhanh của
oan gia Lăng, tôi đưa tay đỡ lấy, gieo đầu ngón tay còn lại vuốt nhẹ vào bộ lông đen của 3 chú cún con đang cuộn mình ngủ ngon lành. Nãy giờ ko
hiểu sao tôi quên báng đi chúng, cũng may, cứ ngỡ chúng bị nhốt ở nhà,
ko ăn ko uống, chết khô giơ xương rồi chứ, nay mủm mĩm thế này, chắc ko
cần bỏ tiền mua thức ăn tối cho chúng nữa, đỡ được một khoản chi tiêu ko phải nhỏ
-Chị nên cẩn thận chút đi!_Lướt qua tôi, khẽ dừng lại một lát, Hàn Gia
Minh nói nhỏ đủ để tôi nghe thấy, xong xuôi mới chui vào bếp dọn đồ ăn.
Mà cũng chẳng cần nó nhắc nhở làm gì, tôi luôn đặt chế độ cảnh giác cao
với tất cả mọi thứ, mọi người chung quanh, kể cả nó, cả pama hay người
bạn thân Hạ Kì Như. Ko phải tôi thuộc loại ko tin người, mà chỉ là vì,
từ nhỏ đến lớn, tôi, Gia Minh và thậm chí Gia Minh luôn được mẹ dạy bảo
rằng: Để sinh tồn, nhất thiết ko được đặt niềm tin vào bất cứ ai, cho dù đó là người thân hay bạn bè. Và cứ mỗi khi chúng tôi sai phạm, luôn có
những hình phạt nhắc nhớ, chính nó, đã rẽn giũa một Hàn Tử Di như bây
giờ, thậm chí một Hàn Tử Di trong quá khứ
Đặt ổ cún xuống ghế, tôi thiết nghĩ đã đến lúc mình nên hành động,
nhanh tay nhanh chân rúc vào bếp "phụ" dọn đồ. Nói là dọn đồ, nghĩa cũng vậy mà mặt chữ viết ra cũng như thế, nhưng thực chất lại là cái vỏ bọc
bao biện cho hành vi "tranh thủ đánh chén", xử lí mọi thứ ngay từ khi
mới đặt chúng lên đĩa chưa được bao lâu. Cơn đói, nó luôn là kẻ thù nguy hiểm phá vỡ bản tính của con người, nếu chỉ biết ngồi chờ và để 2 tên
oan gia đó dọn ra cho mình, e rằng tôi chỉ còn mỗi cái xương mà gặm, tốt nhất nên tự thân làm cho mình, chiếm thế chủ động trước khi bị thiệt.
Đánh chén sạch boong mọi thứ, tôi theo thói quen mò lên tổ quạ của mình
kí túc, vì thế cũng chẳng rảnh rang gì nán lại phụ giúp rửa chén hay đi
đổ rác mà gọn lẹ cầm ổ cún đang yêu phóng lên phòng cố thủ.
Bước 2 nấc 1, tôi nhau nhảu toan mở cửa phòng thì cánh cửa gỗ sồi ngăn
cách thế giới riêng của Lăng Tử Thần với bên ngoài khi ko đập vào tầm
mắt tôi, lôi cuốn con người từ khi cắt rốn đã có máu trinh thám, mạo
hiểm và cực tò mò tôi dấn thân vào nguy hiểm. Chút do dự thoáng nhen lên lập tức bị tôi gạt đi phũ phàng, cố tình nghĩ đủ mọi lí do thuyết phục
bản thâm "tham quan" ổ quạ của oan gia thứ 3: nào là áp dụng định luật
bình đẳng quyền lợi, hắn đã vào phòng tôi rất nhiều lần, mọi ngõ ngách
hầu như đều đã quen thuộc thì cớ sao tôi lại ko thể vào phòng hắn; nào
là dù sao cũng mang tiếng tá túc nhà hắn, ít nhất cũng phải nhòm qua một lần, ngó qua một cái, để sau này có ai hỏi còn bắn tin tiết lộ cho hội
fan khủng của hắn, tiền bo từ việc này đâu phải nhỏ, điển hình là cái vụ tôi đưa ảnh của bọn họ ra bán lần trước, cả khối tiền đấy thôi.
Gập đầu đồng ý với cao kiến của mình, tôi vào phòng, đặt ổ chó ngay ngắn trên bàn, trở ra trong tíc tắc đẻ tiết kiệm thời gian, ngay khi xác
nhận Lăng Tử Thần vẫn đang còn ở dưới nhà, tôi rón rén như kẻ trộm, đưa
mắt qua bên này, đảo mắt qua bên kia hóng tình hình rồi lọt thỏm vào
phòng hắn, cẩn thận đóng cửa lại xây dựng lại nguyên hiện trường lúc ban đầu.
Sau khi xem xét một lòng căn phòng ko rộng mấy, tôi nghiệm ra một điều,
lúc chưa đạt được ý nguyện phấn khởi hồi hộp bao nhiêu thì lúc đạt được
rồi lại thất vọng bấy nhiêu, những tưởng căn phòng hắn phải có nhiều thứ gì hay ho cho tôi phá nhưng ngoại trừ chiếc giường lò xo cực mềm, một
cái tủ đựng áo quần, một bộ bàn học cùng đống sách vở cao ngật trời như
đống truyện tôi thu giấu và một chiếc laptop đen bóng thì chẳng còn gì
cả, vật kỉ niệm hay một bức ảnh gia đình hắn cũng ko, trống trơn và cô
quạnh như chính con người hắn vậy.
"Lăng Tử Thần, ngươi sống kiểu tạm bợ qua ngày thế này sao? Đừng làm ta
thương cảm và tội nghiệp cho ngươi chứ?" Thở dài một tiếng, tôi chán nản quyết định tạm biệt mọi thứ quay về tổ ấm trước khi xui xẻo bị phát
hiện, rồi lại bị hiểu nhầm cuồng sắc đẹp của hắn quá nên mới vào phòng
hắn an ủi tâm trạng thì khổ. Mấy cái chuyện nhầm tưởng tai hại này dễ
xảy ra lắm, mà tôi thì lại ko thích bị đem ra làm đề tài bàn tán, cảm
thấy cực khó chịu.
Ngay khi tôi vừa định đưa tay vặn ốc cửa để ra ngoài thì đột nhiên ốc
cửa tự động cựa mình, xoay một vòng đủ để kêu lên tiếng tách.
Đứng hình nhìn sự thay đổi rõ ràng của cánh cửa, cả thân thể tôi bắt đầu luống cuống, hoảng hốt quay đầu một vòng 360 độ tìm kiếm chỗ nấp an
toàn rồi phi như bay lên chiếc giường của Lăng Tử Thần, lăn 3, 4 vòng
như bánh chả cuốn. Khi phần nệm cuối cùng tiễn đưa thân thể tôi thì cũng là lúc cả linh hồn lẫn cái xác 45 kí này tiếp đất với tư thế mặt xung
phong đi trước, anh em tứ chi khởi động lon ton chạy theo sau, hân hoan
nhắm đến mặt đá lát trắng muốt mà hôn lấy hôn để. Toàn thân dường như
bẹt dí nằm một chỗ ko thể nhúc nhích nổi
Hơn chục phút thấm nhuần cái đau đớn đang dâng lên trong người sau tai
nạn bất ngờ, tôi lồm cồm bò dậy với tâm thân được tẩm quất đã đời, định
bụng đánh liều lộ diện luôn cho Lăng Tử Thần muốn xử thế nào thì xử, bây giờ tôi ko còn tâm trí nào để chơi trò trốn tìm nữa. Nhưng ko, hoàn
toàn chẳng có bóng dáng của hắn hiện hữu quanh đây, ngược lại, căn phòng vẫn im lìm như thuở ban đầu.
Đập nhẹ lên đầu thầm chê trách sự cảnh giác quá cao độ đến lầm tưởng của mình, tôi lê lết tiến về phía cánh cửa, vội vàng tìm đường giải thoát
cho chính mình. Một lần như thế là quá đủ, sau này dù có được mời cũng
đừng mong tôi lẻn vào đây nữa, mệt thân muốn chết
Lần 2 vặn cửa, quá khứ lại được dựng lên y chang ban nãy, dù đã dặn lòng ko sợ hãi, nghĩ đó là một cơn gió thoáng quá dọa dẫm tôi mà thôi, song
bản chất vẫn là bản chất, dù có trơ lì đến đấu thì cái tiếng lẻn vào
phòng người khác cũng đã khoác lên người rồi, thế nên có tật giật mình
vẫn cứ thế tiếp diễn, ko thể cưỡng lại được mà xuôi theo phản xạ của
thân thể chọn cách thông minh hơn trước để ẩn nấp, trốn vào phòng tắm.
Đẩy cửa đóng lại, tôi dựa người vào bức tường bên cạnh thở dốc, giờ tôi
mới nếm được cảm giác sợ hãi của mấy tên ăn trộm trên ti vi rồi, quả
thực đau tim ghê gớm, cứ luôn phải lẩn tránh, tìm đủ mọi cách để bảo vệ
chính mình, bỗng dưng có chút đồng cảm với họ.
Trấn an tinh thần được một lát, tôi mới chịu đưa mắt để ý nơi mình đang
trú ẩn ko phải là nhà tắm mà là một căn phòng khác. Đưa người đứng thẳng dậy, tôi từ từ đặt chân tiến sâu vào bên trong. Trái ngược với căn
phòng bên ngoài, căn phòng này mới thực sự mang nét của một căn phòng có chủ, bởi lẽ, đồ đạc trong đây rất hiện đại, ngoài những đồ dùng tôi ko
biết tên thì còn có cả một chiếc kính viễn vọng, những tấm bản đồ và rất nhiều mô hình tòa nhà cao vun vút.
Chiêm ngưỡng sự kì công cùng những đường nét tinh tế trên những mô hình
một chút, tôi chợt bất giác khựng lại, cảm thấy mặt mình vừa quét qua
phải thứ gì đó rất lạ. Dừng mặt lại, tôi tiến đến gần cái bàn để một
chồng sách dày cộp, chiếu tướng lên chiếc khung ảnh cũ bám bụi với tâm
kinh đã bị nứt loang lỗ. Lấy tay chùi hết chỗ bụi đi, tôi nheo mắt nhìn
tấm hình bên trong, trong đó, có 2 người con trai đang ôm nhau rất hạnh
phúc, họ rất quen....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT