Sáng sớm, nó lim dim mở mắt ra để
tìm xem cái gì tối hôm qua vừa thơm vừa ấm khiến nó ngủ ngon đến lạ, nếu là gấu bông của Ken thì dù có dùng mọi thủ đoạn nó cũng nhất quyết cướp về tay mình. Hí một mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Nó định ngồi dậy thì không biết lí do làm sao mà cứ vướng víu thế nào
không thể ngồi lên được.
Cảm nhận hình như có cánh tay của ai đó quanh eo mình, nó bất giác
run người một cái. Quay mặt ra đằng sau thì không thể nào bình tĩnh hơn
được nữa.
Hắn tung mền ngồi dậy nói một hơi một hồi sau đó lấy lại bình tĩnh
nhìn cái giọng “oanh vàng thỏ thẻ” của nó mà thở dài tức tối.
– Đêm qua…em…anh…làm…
– Làm như em có giá lắm vậy. Anh đây không thèm nhá!
– Em nhớ…ngủ…ghế…
– Anh ẵm em lên giường đấy. Vì sợ em cảm lạnh nên anh đành phải cắn răng chịu đựng bưng cái con heo mấy chục ký này lên giường mà còn phải
cứa đôi chỗ ngủ nữa chứ.
– Phòng ai?
– Phòng em chứ phòng ai? Hỏi vô duyên thấy ớn.
– Giường ai?
– Giường em chứ chả nhẽ giường anh? Em còn câu nào thông minh hơn không?
- Ai mướn anh ẵm em để rồi bảo em nặng hả? Chưa cho anh xuống đất là may lắm rồi đấy. SAO CHỔI!!!
Nó đột ngột hét lên làm hắn ôm hai tai lại kẻo không ngày mai phải
vào bệnh viện chữa viêm tai giữa kiêm thủng màng nhĩ vì “nghe nhạc” quá
độ mất.
– Em!
– Gì?
– Anh đói.
– Vậy…anh ăn cháo nha!!!
– Thôi khỏi, hình như bác quản gia nhà anh hôm nay nấu soup. Anh về đây, tạm biệt em. Moazz.
Hắn ba chân bốn cẳng tung mền ra, nhảy xuống giường, mi gió nó,
phóng ra ngoài với tốc độc tên bắn để tránh cái kiếp nạn thưởng thức món cháo có một không hai trên đời “made by Chris” yêu vấu. Nếu hắn phải ăn tô cháo “chè” đó một lần nữa thôi thì cho hắn ăn cả nồi chè đậu coi bộ
còn dễ coi hơn.
If the hero never comes to you
If you need someone you’re feeling blue
If you wait for love and you’re alone
If you call your friends nobody’s home
You can run away but you can’t hide
Through a storm and through a lonely night
Then I’ll show you there’s a destiny
The best things in life they are free.
( Cry on my shoulder )
- Alô! Cháu nghe bác.
- …
“Rụp”…
Nó dùng tay đẩy cánh cửa kính lớn của bệnh viện và chạy thật nhanh
hết mức có thể, nó không biết phòng cấp cứu hiện giờ ở đâu nên cứ chạy
theo cảm tính cho đến khi một bàn tay to lớn của ai đó nắm lấy tay nó và lôi đi. Mắt nó không thấy rõ nữa, tất cả đã mờ nhòe đi vì nước mắt. Nó
chấp nhận mình sẽ không thấy đường, sẽ như thế này mãi cũng được chỉ cần người ấy không sao, nhiêu đó thôi cũng đã quá đủ với nó.
Cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng im lìm, bác sĩ và y tá cứ liên tục
chạy ra chạy vào càng làm cho tâm trạng nó thêm phần rối bời.
- Alô! Cháu nghe bác.
- Ông chủ đột quỵ, cô chủ mau đến bệnh viện Hoàng Mai đi.
“Rụp”…
Nó như quỳ sụp dưới đất, ánh mắt vô hồn đã đẫm đầy nước mắt chỉ
nhìn về phía cánh cửa như chờ đợi một điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Ba mẹ đã
nhẫn tâm bỏ nó mà ra đi, nay lại đến ông sao? Nó không cần gì hết, chỉ
cần ông thôi. Trái tim nó như đang tan ra thành từng mảnh, chưa bao giờ
nó thấy bản thân mình bất lực như lúc này.
Từ năm năm tuổi, nó đã không còn gì nữa, chính ông đã mang đến cho
nó tình yêu thương của gia đình, chính ông đã cứu rỗi cuộc đời non nớt
của nó. Ông cho nó mọi thứ nó cần, yêu thương nó còn hơn những người
cháu khác của ông. Không phải vì nó có khả năng lãnh đạo H&Đ hay vì
thương hại cho tình cảnh mồ côi của nó. Chỉ đơn thuần là ông yêu nó, yêu đứa cháu nội Yến Nhi của ông, chỉ thế thôi.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở bật ra, chiếc đèn nêon trên đầu phụt tắt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT