Không có bữa tiệc nào là không tàn, câu chuyện nào rồi cũng sẽ phải đến hồi kết, nhưng câu chuyện của ta sẽ có cái kết thế nào đây ? Một thế giới ảo đầy hoa lệ hay một thực tế phũ phàng . Nó cứ ngồi như thế đã rất lâu rồi . Suy nghĩ là điều duy nhất nó có thể làm lúc này .

Những suy nghĩ bồng bột muốn làm thay đổi tất cả đã biến nó vào nhưng người xung quanh thành những nhân vật phức tạp trong cuộn phim đời chưa có hồi kết .

- Con đang nghĩ gì? - Dì Tâm từ đâu khẽ khàng bước tới và cất tiếng ân cần .

- Dạ không gì, dì ạ ? - Nó lau vội hang hàng nước mắt

- Dì hiểu những gì con đang phải chịu, những gì xung quanh con dì đều biết . Nhưng con hãy nhớ rằng khi con đã dấn thân muốn làm điều đó là con đã chấp nhận thử thách và chính con sẽ là người đối đầu và giải quyết những hệ quả sau đó . Những rắc rối xung quanh vấn đề mà con gặp phải là do con đã chọn hãy đứng lên giờ không phải lúc con gục ngã Hà Anh .

Tại sao ? Nước mắt là kẻ xấu nhất những lời nói từ người phụ nữ không chồng làm cho chúng cứ tuôn mãi. Mọi thứ nhòa đi .

Không còn gì rõ ràng ...

Mọi thứ đều là mơ hồ....

Tất cả mơ hồ ....

Ngay đến bản thân nó cũng mơ hồ ....

Điều gì cho tiếp theo đây ?

Trong kịch bản ngày đầu không hề có nhưng chi tiết bên lề rối rắm thế này ....

Không thể hiểu ?????????

- Dì con nên làm gì ? - Bỗng dưng nó cất tiếng hỏi bà dì

- Im lặng và chờ .... Việc duy nhất con có thể làm bây giờ là chờ - Không thể hiểu ý định của người đàn bà này là gì .

-------------------------------------------------------------------

- Hà Anh pov-

Tôi cứ tha thẩn như thế . Tôi đã trở về ký túc xá . Nhung không phải là tiếp tục ở đây mà tôi sẽ trở ra cùng hành lý của mình . Tôi có thể làm lúc này chỉ có thế .

Thời gian quá ngắn nhưng có quá nhiều việc đã sảy ra . Tôi bây giờ không còn đường lui . Hà Anh của tôi đã chết . Tên tôi bây giờ là Hải Anh . Tôi khẽ cười không biết trông tôi bây giờ thế nào với nụ cười không hề thấy cảm giác hứng thú .

Bây giờ tôi sẽ là Hải Anh hay Mỹ Anh ?

----------------------------------------------------------------

- Khánh Duy Pov-

Tôi đâu có say nhiều . Tôi đủ tỉnh để thấy được người ấy . Tôi biết là tôi đã tìm thấy .

Tôi đã chấp nhận tất cả . Tôi đã có thể chấp nhận sự thật về thế giới tâm kinh ấy 1 lần thì cũng sẽ có 1 lần nữa tôi chấp nhận .

Tôi không thể hiểu tôi đang chờ điều gì ?

Tôi ngốc nghếch ?????

Cứ đi...

Cứ nghĩ ....

Làm thế nào mới đúng ?

Trái tim hay lý trí ?

Vô nghĩa hay vô cùng ý nghĩa ?

------------------------------------------------------------------

- Gia Long Pov -

Rượi bây giờ là thứ vô nghĩa quá rồi .

Ngày mai tôi đi Mỹ để tiến hành việc xúc tác thúc đẩy chuỗi công ty bên ấy . Đây là một hợp đông mang tính quyết định với công việc của ông ngoại . Tôi không có quyền từ chối .

Làm cách nào chu toàn cho mọi thứ .???

---------------------------------------------------------------------

- Thưa thầy đây là đơn xin thôi học của em !!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play