Hà Anh gặp Hàn Khánh Duy

Nó đáng đứng trước cổng trường nam sinh nổi tiếng là ăn chơi hạng nhất . Nó sắp phải đối mặt rồi ..

Nó có sợ ?

Không còn lâu nhá !

Nó mà ít nhiều cũng đã từng cầm đầu hơn chục thằng tung hoành 1 thời cấp 3 oanh liệt .

Nó bước vào cổng trường ! Ấn tượng đầu tiên là :

Vắng hoe !

Hê hôm nay học sinh đi đâu hết rồi ?

Nó cũng không cần biết cái mà nó phải làm ngay bây giờ là tới phòng hiệu trưởng trình diện và nhận lớp .

Nó nhìn tổng thể cái trường một lượt và nó phải trầm troiomootj tiếng khen rằng cái trường này khá là rộng đi !

Có sân bóng đá , Bóng rổ , Có riêng khu nghỉ ngơi thư giãn ... Đúng là trường chuẩn có khác.

Mắt nó thao láo nhìn cái rổ banh trên sân bóng rổ nó thèm nhồi bóng vào rổ quá nhưng ở đây không có bóng .

*ngó*

*ngó*

Nó ngó xung quanh xem có ai không !

Không có ai !

Nó cởi cái áo khoác và :

Ki A nó phi về phía cái rổ bóng và :

Bật lên

Túm lấy vành rổ !

Cảm giác này đã lâu nó không nếm lại

Sảnh khoái nó cười hềnh hệch ( mẹt ngu dễ sợ ) nó bỗng mung lung mơ màng nhớ về Duy - phó tướng của nó là người con trai thứ 2 sau anh trai nó là người con trai được tính với nó là thân thiết . Duy đối với nó rất tốt quan tâm và luôn làm nó cười nó cưng thằng phó tướng này lắm !

Mung lung mơ màng nghĩ nó buông tay khỏi vành rổ lúc nào ý ! Nó cứ tưởng vẫn còn được Duy đỡ như ngày nào !

Nó nằm ròng queo trên mặt đất với cái lưng đau điếng ! Nó nhăn mặt . dù khoảng cách ó rơi xuống không lớp nhưng sao đau quá vậy nè !

Nó đang nằm quằn quại bỗng :

-HA HAHAH A HAH ÂH HAHAHA tiếng cười ở đâu vang lên ầm ầm ! Và người từ phía cá khu học ồ ra nhìn nó cười rú lên :

- thằng điên hahahahahaha!

Ôi trời đất ơi mất mặt quá có cái lỗ nào cho con chui vừa không hả trời !

1s

2s

Không sao mà ! Mình đang là 1 thằng đàn ông mình sợ cái gì chứ ! Nghĩ bụng thế nó lồm cồm bò dậy bước đi nhưng khỉ gió cái lưng vẫn còn đau nó khom khom người đi chưa được mấy bước thì :

_ Á ! - Một tiếng thất thanh lên vâng vẫn chính là nó ! - 1 quả bóng từ đâu lăn toiwsngangs chân nó và nó lại ngã !

Cái đám đông đó lại được một mẻ cười ra nước mắt !

Nó cay cú ngẩng lên nhìn người đã nén bóng và khựng lại ! Bây giờ nó đang thấy chính là khuôn mặt khá giống thằng phó tướng của nó hay chính xác là thằng phó tướng của nó nhưng theo nó nhớ thằng phó tướng của nó đã đi mà không một lời từ biệt cách đây 3 năm . Nó cũng chẳng biết thằng đó đi đâu nó có để 1 dòng thế nà " Tớ sẽ về " . Khựng một giây và nó chợt nhận ra người kia không tử tế là mấy kgi gã tọi thẳng quả bóng khác vào mặt nó :

- Ê ! Mù sao ! Tui nè, người nè sao tọi bóng tui ? - nó giỏng cổ gào lên .

Chàng thanh niên không nói gì hễ nó nói 1 câu là cậu ta ném 1 trái bóng vào mặt nó cho tới khi cậu ta đi tới chỗ nó và nhìn nó với đôi mắt lạnh :

- đừng có đụng vào sân bóng của tôi ! Lùn thì đừng bày đặt với cao !

" Lùn thì đừng bày đặt với cao " Cai câu này giống ai nhờ ...!!! Nhưng rồi " có lẽ người gống người giống cả lời nói ngạo mạn thôi .

Nó nhìn người tahnh niên hầm hầm . Cái đam đông xung quanh im bặt tự lúc nào !

- Ê ! Nó cất tiếng gọi người kia , gã không trả lời !

- Ê - lần 2 to hơn giọng có vẻ tức giận hơn

- Muốn đánh nhau à ! - Gã kia lạnh lùng một tiếng ! - Quên chưa giới thiệu tên này là Hàn Khánh

- Ê ! đứng lại hỏi tý coi ! – nom nó kì ngông nghênh phải biết . Nó muốn gì đây ?

Khánh Duy gầm gừ quay lại , trong cái trường này chưa từng có thằng nào mà dám lắn giọng với nó . Nó đi về phía Hà Anh, dí sát khuôn mặt vào mằtj Hà Ạnh , vì Khánh Duy cao hơn mét 8 nên với thành phần gần mét 7 thì nó phải cúi xuống nhìn hai đứa như khủng long cổ dài và cún nhỏ ngây thơ đang đối đầu vậy .

- Gì ? – Gằm ghè

- Phòng hiệu trưởng ở đâu ? – Hà Anh mở to đôi mắt ngây thơ ! Hỏi một câu hết sức ngây thơ trong hoàn cảnh hết sức “ nóng nảy “ này

• xỉu*

• *xủi*

• ….

Ngần ấy con người trong khu trường học đang chờ đợi một trận chiến mà chắc chắn kẻ thua là Hà Anh thì lần lượt xỉu hết ! Saoo lại có người như thế cơ chứ . Ngay cả đén nhân vạt chính – người hỏi câu ấy – hỏi xong câu ấy cũng đàn cái mặt ra ngu dễ sợ ;

- Ha ha ! Cả khu trường lại ầm ầm như pháo nổ đúng là cái chuỗi ngày âm tịch của cái trường này bắt đầu chấm dứ khi nó chính thức đặt chân vào đây ! Mở ra sắp tới sẽ là chuỗi ngày sôi động với một [ Đồ chơi mới ]

“”lừ mắt”

Im bặt !

Chỉ với 1 cái lừ mắt cái đám đông ồn ào ấy đã im lặng ! Im bặt ! hà Anh ngửi thấy mùi nguy hiểm từ người con trai đối diện rồi đấy !

- Học sinh mới à ?- 5s chấn động đã qua Duy là 1 trong tứ trụ của cái trường này . Nhà thì phải có móng cũng giống như cái trường này vậy muốn tồn tại thì phải nhờ tứ trụ thiên vương là cậu chủ của 4 Tập đoàn lớn là Hàn-Giang-Lương và kẻ ghê gớm nhấn là cậu chủ của họ Vương ( Nhân vật chính đấy ạ ). Hàn Khánh Duy đúng như cái họ của gã gã lạnh lùng, không nói nhưng cái nhìn cũng đủ làm người ta chết đứng .

- ê ! đứng lại đó ! Tôi có chuyện muốc hỏi anh ! - Nó hùng hổ không biết nó muốn là gì !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play