Nó phát hiện ra mình đang đứng nơi ranh giới với sân bóng . Nó do dự không biết mình nên bước tiếp hay dừng đây ! Thật sự nó không phải là đứa vô tâm thái quá đến nỗi đưa người ta lên rồi lại phũ phàng đẩy người ta xuống ! Huống hồ người ngồi đó không phải là ai xa lạ ! Nó không thể tàn nhẫn đến thế !

Trong phút chốc cái cảm giác muốn mặc kệ gã đâu mất rồi, một cảm giác gì đó đang chùm lấy tâm tư nó .

Dợn bước ...

Nó muốn đến đó ...

Bên gã ....

' REEEEEEEEEEEEEEEENG'

Nhưng tiếng chuông báo tiết học đầu đã điểm và nán lại đây không phải là ý hay khi nó biết bây giờ là tiết triết học không thể đùa với ông thầy hắc ám đó , huống hồ nó đã hơn cả tháng không gặp ông thấy rất có thể nó sẽ phải bỏ mạng mà không cần 1 lời tạ tù ... Cách nào ư ? Cũng đơn giản thôi ? Một con tổng kết rất ư là tròn trinh ...

Thế là ông thầy dạy triết đã chiến thắng và gã đã thua ..

Nó quay bước không phải đi mà là chạy ... chạy thật nhanh cho kịp lớp ...

Còn lại đó ...

Còn lại gã ... ngồi đó chỉ còn gã ...

Nó chạy cứ ngoái ngoái nhìn gã và không gì cả ....

---------------------------

Thú thật đúng là ở hiền gặp lành nó phi vào chỉ trước ông thầy có 2s ....

------------------------------------

Cả giờ hôm nay nó thật sự ngạc nhiên ghê gớm . Từ cái chỗ ngồi thiên thời đắc địa của nó nhìn ra cái sân bóng này rõ như ban ngày ( èo thì ban ngày mờ ) . Nó đã thấy gã ngồi đó ngồi như tượng không nhúc nhích cái mặt cứ cúi gằm không nói chẳng rằng … Gã bị điên sao .. hay mắc bệnh tự kỷ ám thị …không đúng không thể thế được trông hắn không có thể mắc cái bệnh Hàn Quốc đẹp trai ấy được ( ảnh hưởng từ phim ảnh – yêu cầu các bác các cô không nên học tập hay cố tình bắt trươc )

Nó mung lung .. Có khi nào gã sock quá hóa bệnh tự kỷ ( ‘ có lẽ thế thật ‘) thật sự nếu gã không phải là Khánh Duy – thằng phó tướng yêu quý của nó thì cho dù gã có nằm chết cù queo ở đó thì cũng chả làm nên cái trấn động gì quá ghê gớm đâu . Nhưng đằng này …

Haizzzz

Thở dài lắc đầu ngán ngẩm , nó đi xuống căng tin . Không phải nó không biết bao nhiêu cái anh mắt đủ kiểu đang nhìn nó , nhìn như nhìn vật thể lạ lần đầu tiên xuất hiện trên trái đất . Hay 1 con vật nào đó có lẽ là sắp tuyệt chủng đến nới không nhìn thì sẽ không còn cơ hôi ( èo )

- Cho con 1 nước ép đào , 1 lon cola. 2 cái kẹo cây vị cola , một cái khăn lạnh . – nó hô dõng dạc với người bán hang căng tin . Tự nhiên nó thấy hơi kì kì, nó còn nhớ, cái trường này giờ học thì im như tờ , giờ xuống căng tin là giờ thả phanh , thế cơ mà hôm nay lạ cực . tất cả đề im lặng , có quy củ , không xô đẩy . Cái gì vậy nè !

Thôi không quan tâm làm gì ! Nó ôm mớ đồ ra khỏi căng tin. Nó đang hướng về đó .

Nơi đó …

Gã đang ở đó ..

Nó thúc đôi chân mình đi nhanh hơn …

Nó đứng trước mặt gã …

Không nói …

Đơn giản là đang đứng mà thôi. Nó đúng rất lâu . Rất lâu sau vẫn không thấy gã biến chuyển .

Không hiểu trong đầu nó nghĩ gì khi nó vô tình hay cố ý đã làm đổ nguyên một hộp nước ép đào lên đầu gã …

- Ồh ! – cái đám vô công dỗi nghề trong kia lại được dịp chờ đọi . – Đừng hỏi chờ đợi gì nha . Đương nhiên là một trận đấu nảy lửa .

Không quá chậm nhưng chưa thể gọi là ngay tức thì . Nó thấy gã đã nhúc nhích .

Gã ngẩng lên ...............

Ngay khi đó , nó áp lon cola mát lạnh lên má gã :

- Thoải mái chứ ! - Không có nhiều thời gian , nếu không phải ngay bây giờ nó làm thế này thì có lẽ cơn thịnh nộ sắp tới đây sẽ gây nên một trân ẩu đã không lường được !

- .......... - Gã im lặng , sự im lặng đầy khó hiểu ? Không một kẻ nào trong kia dám nghĩ đến việc thằng nước sốt cà chua kia thật là to gan . To gan đến vô cùng ...

- ăn chứ ? - chìa cây kẹo côla về phía gã , nở một nụ cười như hôm nào mà quên rằng hôm nay chẳng phải hôm qua

- ăn chứ ? - nó chìa cây kẹo côla về phía gã , bất giác nó nở một nụ cười như hôm nào mà quên mất hôm nay nó là ai ? Và tất cả khác xưa rồi . Tự nó dường như vô tình đang gây rắc rối cho nó .

- . . . . - gã lạ im lặng, chỉ lặng im nhìn nó chằm chằm . Gã tự hỏi không biết tên này là ai? Vì sao gã lại tìm được quá nhiều những đường nét yêu thương còn vương mà ngày trước gã chưa từng để ý rằng rất giống !

Không gian im lặng, cảnh vật im lặng, con người cũng im lặng . Lẽ nào thời gian đang nghỉ mệt sau cuộc chạy đua không ngừng nghỉ

Một dòng kí ức xẹt qua . . . .

--"-- . .. . . . . .BACK. . . . . . . . --"--

- còn đau hả ? - gã ngồi xuống bên cạnh nó, nó đang xuýt xoa gò má sưng húp hồi rồi bị đánh sượt tới . Gã nhìn nó mà lòng đau biết mấy , gã đã cố gắng không để nó bị phương hại dù chỉ một chút, nhưng chết tiệt một phút lơ là đã làm khuôn mặt xinh đẹp gã yêu và đương nhiên thằng đó không thể bình an mà về với mẹ rồi - thoải mái hơn chưa ? - áp lon cola(coca cola - gọi là cola không thắc mắc )

Một cảm giác mát lạnh lan tỏa , khoan khoái thỏa mái vô cùng ,

- Duy xin lỗi !

- vì sao ? - nó cầm lon côla không hiểu vì sao ? - tui không trách việc ông không mua nước đào mà mua cola , hôm nay tôi tha ! - nó giả lả mân mê lon côla

- không gì !

- . . . . . -END BACK- . . . . . -

- nhìn gì ? Không ăn thì bỏ ! - nó đưa cái kẹo toan bỏ !

- . . . . - gã không nói gì đứng lên bất giác ôm chặt lấy nó - mày là ai thế ?

Gã hỏi một câu mà chẳng hiểu ý gã muốn hỏi gì .

- là thiên sứ ! - nó híp mắt . Dường như nó đã quên hẳn ý định muốn trả thù gã ngày mới vào . Mà thôi gã đã thế kia rồi .

- thiên sứ ? - gã ngẩn ra - ừm có lẽ

- ế . . . . ?

Nó thét lên khi gã đang ôm thít lấy , vùi mặt vào mái tóc thơm mùi .

- cho anh ôm em ! -gã đang khóc , nó nghe trong giọng nghẹ ngào của gã, có cái gì như vỡ oà .

- Anh đừmg khóc !

Phía xa, trên lầu 3 . . .

- khốn nạn thật !

Hắn đứng đó từ rất lâu rồi đã xem đủ hết cả rồi , đã nhìn hết cả rồi . Hắn không phải gay nhưng hắn yêu nó , hắn không kể không quan tâm nó là ai ?

Nhưng hắn là kẻ độc quyền, bá đạo điều này ai cũng biết và hắn không cho phép những thứ mà hắn muốn rơi vào tay kẻ khác . Hắn không có được thì không ai có quyền lấy được . Không có thì phá huỷ không ăn thì đạp đổ ! ( yêu cầu bà con cô bác không học thói xấu ở đời )

Bỏ vào trong hắn không nói thêm lời nào mà cái biểu hiện trên khuôn mặt hắn đã nói lên tất cả . Hắn đang không vui !

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

- nào , buông ra nào ! - nó vỗ vỗ vào lưng gã , gã lại có thể yếu đuối thế này sao ? - có nhầm nhọt gì không đây ?

- không thể nhầm được ! Tại sao anh không nhận ra từ sớm nhỉ ? Thiên sứ của anh ! - gã đang làm trò động trời trước mặt bàn dân thiên hạ , gã đang kề lên đôi môi hồng vào một nụ hôn bất ngờ tất thẩy . Đứa nào đứa nấy chố mắt lên mà nhìn

Và như một tấc phim tình cảm hàn quốc trời đang trong xanh bỗng kéo mây đen kịt và cơn mưa ập tới nhanh như kẻ cướp thời gian . Trong cơn mưa gã đã khóc hay do nước mưa hôm nay tự dưng có vị mặn , nó cũng đang khóc . Buông nó ra gã nói như thét lên :

- Đừng dời xa anh dù lần nào thêm nữa ! Xin em !

Nó im lặng . Lần này nó nhẹ nhàng ôm lại gã . Nó muốn vỗ về cho con tim gã . Nó có lỗi

Trong cơn mưa có ai đang tới trong cơn mưa lạnh lại có ai đang hừng hức căm giận .

' Bốp '

Hắn ném cho gã một cú đấm trời giáng .

Gã ngã lăn dưới nền đất , mắt nhoà đi trong cơn nước lớn .

- Mày làm trò gì ? Cái thằng kia ? - nó gào lên trong cơn mưa ào ào không rõ tiếng

- . . . . - hắn không nói gì mà đưa tay đấm thẳng vào mặt nó , toé máu mồm . Nó ngã ngồi trên nền sân , đôi mắt hắn hằn rõ từng gân máu đỏ lừ như thần chết , như đang muốn lấy mạng kẻ nào đấy ! ( ế ế )

- mày không nghe lời tao thì mày cũng . . . - hắn di chân lên bàn tay thon dài của nó . .

- không đơn giản thế đâu .

'Bốp "

Gã trở lại...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play