Cả cái căng tin im như tờ lúc này thì không còn ai hó
hé , không ai dám cử động mạnh . Tất cả đều mở to mắt để thu lại cí cảnh tượng mình đang thấy .. CÓ một học sinh dám đánh nhau với Vương Gia
Long ! Cái đai Karate bây giờ thì nó đã đem ra sử dụng được rồi !
Nhưng khốn nạ thay nó vừa bị thương đánh không khác gì một con mèo ốm
hen . Lẻo khỏe chỉ đủ đỡ đòn . Sau chót nó tát được thằng kia 2 phát cả
cái đám đông : " ồh " lên rồi im bặt chẳng ai dám mạo hiểm để mua vé ra
khỏi trường này .
Nhưng chợt hình ảnh anh trai nó hiện về nó ngưng lại và đứng im để cho
nó đánh . Giận dữ đã làm nó mất tỉnh táo nó lúc ấy đã quên mất mục đích
mình vào đây để học mà muốn ở đây thì nên tránh xa cái tên kia nhưng nó
đã gây chuyện và cầm chắc trong tay cái vé ra khỏi trường phải làm sao ? Lúc này thì sự đau đớn với nó không là gì bây giờ cái mà làm nó đau đớ
nhất là nó đã làm sai với anh nó . Nó đã tự tay hủy đi tương lai của anh nó .
Bất chợt ...
.... trên khéo mi nó ...
Long lanh ...
Giọt nước mắt !
Đây là giọt nước mắt đầu tiên kể từ ngày tang lễ . Tưởng trưng nước mắt
nó đã cạn kho cái sự việc kinh khủng nhất đói với 1 con người nó cũng đã trải qua còn gì đau đớn hơn thế đâu . Vậy mà hôm nay nước mắt nó lại
rơi .
Trong 1/4s hắn cũng khự lại, xưa này kẻ khóc trước mặt hắn thì nhiều chứ không hề ít, những thằng bị hắn đánh đến nỗi quỳ xuống khóc lóc xin tha cũng không ít. Nhưng khóc vì đau thì không phải là giọt nước mắt thế
kia được .
Hắn dừng lại, khoát tay :
- Bỏ đi ! Hôm nay tao đang vui không đánh mày nữa ! Cầu xin tao tha thứ có phải không như thế không - vẫn còn cố nói cứng
-Không gì ! Cám ơn ! - Nó phủ lại quần áo . Quay đi thật nhanh dứt khoát .
hắn nhìn theo cái dáng khom khom đai nặng nề ra khỏi căng tin tự dưng tháy nhột nhột trong dạ .
- Hải Anh à cho mình xin lỗi mình không giúp gì được cậu ! - cái tên
cùng phòng ngốc nghếch này cứ rúi ra rúi rít bên tai nó . Nhưng công
nhận quen tên này cũng đáng lắm !