Tôi tỉnh dậy. Toàn thân rã rời. Từ ngày trở thành ma cà rồng tôi hoàn toàn không còn cảm nhận được sự mệt mỏi nhưng bây giờ tôi còn mệt hơn là vừa trải qua một trận ốm nặng.

Nhìn ra ngoài cửa sổ trời tối đen như mực. Trời chưa sáng hay đã qua đêm hôm sau? Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Và làm thế nào tôi lại ở nhà? Tôi nhớ mình gặp một kẻ kỳ lạ và…

“Cô gái của ta, cô tỉnh rồi sao?” – Giọng nói khàn khàn và thấp của Olia vang lên cắt đứt giòng suy nghĩ của tôi. Ông ấy vừa từ đâu đó vụt đến ngồi vào chiếc ghế đối diện với chỗ tôi nằm.

“Ông về hồi nào vậy? Ông làm xong nhiệm vụ rồi sao?” – Tôi hỏi bằng giọng yếu ớt. Tôi cảm thấy rất vui khi Olia trở về nhưng tôi không đủ sức để ngồi dậy tiếp ông.

“Ta cảm nhận được cô gặp nguy hiểm nên vội vã trở về. May là cứu được cô” – Trong chớp mắt, Olia đã ngồi bên giường tôi.

“Ông đã đưa tôi về đây sao?” – Tôi chau mày. Giọng nói của tôi nghe thật mệt mỏi.

“Phải. Ta tìm được cô nằm trên đường và mang về đây. Có chuyện gì xảy ra với cô vậy?” – Olia nghiêng đầu nhìn tôi. Đôi mắt trắng dã ấy vẫn làm tôi sờ sợ.

Nằm trên đường sao? Tôi nhớ là mình khụy xuống trên sân thượng tòa cao ốc mà. Sao lại là nằm trên đường? Tôi nhớ nhầm sao? Chắc là tôi nhớ nhầm rồi chứ không thể nào Olia nói dối.

“Ông hãy nếm máu tôi đi! Tôi không còn sức kể cho ông nghe mọi chuyện đâu” – Tôi cố gắng đưa cánh tay mình về phía Olia.

“Máu cô có độc. Ta không thể nếm máu cô được”

“Máu tôi có độc? Tôi bị trúng độc sao? Vậy tôi sẽ chết à?” – Tôi tiếp tục nói bằng giọng thều thào hết hơi.

“Không cô gái ạ. Cô sẽ không chết nhưng từ bây giờ ai nếm máu cô đều sẽ chết”

Olia im lặng còn tôi chẳng biết phải nói gì.

“Có phải cô đã gặp một kẻ có đôi cánh bằng lửa?” – Olia nhướn mày.

“Phải! Hắn có đôi cánh bằng lửa. Và trên mặt hắn còn có một con rồng sáng màu lửa cuốn từ má trái lên đến mắt. Đôi mắt hắn sáng rực như hòn than đang cháy.”

“Hắn rất mạnh. Một sức mạnh kỳ lạ. Hắn dùng lửa để nhốt tôi và tôi không cách nào vượt ra khỏi bức tường lửa”

Tôi thấy mình giống như một đứa trẻ đi nhà trẻ bị bắt nạt và về cáo mẹ.

“Chính ngọn lửa đó đã hút hết sức lực của cô và làm máu cô nhiễm độc” – Olia nói.

“Hắn là ai? Ông biết hắn chứ?”

“Hắn là thuộc hạ của kẻ muốn uống máu rồng để trở thành vua thế giới bóng đêm”

“Tại sao hắn lại tấn công tôi? Hắn muốn gì ở tôi?” – Tôi chau mày.

“Vì cô mang trong người mùi máu của ta. Có thể hắn nhầm cô với ta”

“Tại sao lại tìm ông?” – Tôi lo lắng.

“Vì ta là thuộc hạ đắc lực nhất của nhà vua và là người bảo vệ nhà vua. Hắn muốn tìm để bắt ta để ta không thể bảo vệ nhà vua. Và khi đó chủ nhân của hắn sẽ giết nhà vua để lên thay”

“Ông sẽ không gặp nguy hiểm chứ?” – Tôi thấy lo cho Olia.

“Không cô gái ạ. Hắn chỉ có thể làm ta yếu đi như đã làm với cô chứ không thể giết người của thế giới bóng đêm”

“Dù là như thế nhưng hắn cũng rất mạnh” – Tôi nhận xét.

“Phải. Kẻ đứng đằng sau hắn còn mạnh hơn. Vì thế đức vua đang gặp nguy hiểm”

“Đáng ra ông nên ở lại bên nhà vua” – Tôi áy náy.

“Làm sao ta mặc kệ khi biết cô gặp nguy hiểm được chứ?”

“Ông thật tử tế Olia ạ” – Tôi cảm kích.

“Tôi có thể giúp gì được cho ông không?” – Tôi nhìn Olia bằng ánh mắt chờ đợi.

Tôi hy vọng mình sẽ giúp được Olia điều gì đó. Ông ấy đã quá tốt với tôi. Tôi cũng nên đền đáp ông ấy.

“Không đâu cô gái à. Cô đừng bận tâm đến chuyện này”

“Sao không bận tâm được? Hắn cũng đã tấn công tôi mà” – Tôi tỏ ra kiên quyết.

Tôi đang cố tìm ra một lý do để Olia cho tôi tham gia vào chuyện này. Và đó là lí do duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Tôi muốn có cơ hội để giúp ông ấy.

Có lẽ Olia đã bị tôi lay động. Ông ấy đang im lặng và suy nghĩ. Hai hàng lông mày đang nhíu vào nhau vẻ đắn đo.

“Vậy hãy cầm chân kẻ đã tấn công cô ở đây trong khi ta tìm cách giải quyết chủ nhân của hắn để bảo vệ nhà vua”

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Olia cũng đồng ý. Nhưng bây giờ đến lượt tôi im lặng. Tôi không hối hận vì đã ngỏ ý muốn giúp Olia nhưng việc ông ấy muốn tôi làm hình như là hơi khó với tôi. Tôi còn không biết hắn ở đâu thì làm sao cầm chân hắn chứ?

“Đừng lo cô gái ạ. Hắn sẽ bám theo cô vì nghĩ từ cô hắn sẽ tìm ra ta” – Olia nói. Sao ông ấy có thể biết được tôi lo lắng điều gì nhỉ?

“Vậy tôi phải làm gì?”

“Cô chỉ cần bình thường như mọi ngày thôi”

Đơn giản vậy thôi sao? Tôi chỉ cần bình thường và giả vờ như không biết có kẻ bám theo à? Vậy tính ra tôi cũng đâu giúp được Olia điều gì. Có lẽ ông ấy sợ tôi gặp nguy hiểm nên để tôi làm việc đơn giản nhất. Olia thật tốt bụng!

Trong khi tôi đang suy nghĩ thì Olia chạy vụt đi đâu đó. Sau một lúc ông ấy quay lại với cái ly. Tôi ngửi thấy mùi máu. Là máu Olia.

“Hãy uống đi! Cô sẽ khỏe lại” – Olia đưa cái ly cho tôi.

“Sẽ không đau đớn như lần trước chứ?” – Tôi lo lắng.

“Sẽ không có cơn đau nào nữa cả. Yên tâm đi cô gái của ta”

“Tôi dùng tất cả sức lực cuối cùng để cầm chiếc ly và uống. Không giống như lần đầu tiên uống máu Olia. Tôi uống rất chậm rãi. Nhâm nhi từng tí một. Công nhận máu ông ấy ngon thật.

“Bây giờ ta phải đến chỗ nhà vua ngay. Ta vắng mặt quá lâu rồi” – Olia nói.

“Ông hãy yên tâm bảo vệ nhà vua đi! Tôi sẽ cầm chân kẻ có đôi cánh lửa” – Tôi nói chắc nịch.

Olia mỉm cười với tôi rồi trong thoáng chốc ông ấy rời khỏi căn phòng. Tôi từ từ nhâm nhi từng ngụm máu thơm. Tôi cảm nhận rõ mình đang khỏe dần lên. Không còn đuối như ban nãy nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play