Một tuần
trôi qua với bảy ngày lủi thủi ở nhà một mình và ở trường cũng lủi thủi
một mình nốt, với những bất ổn không có chiều hướng giảm đi, với cái bản nhạc lạ cứ ngân nga trong đầu và với cái tên “Dragon”.
Tôi nghĩ có lẽ lát nữa sau khi đi học về tôi nên đến gặp bác sĩ tâm lí
của mình. Thật sự là không muốn như vậy một tí nào nhưng tôi nghĩ mình
cần phải đến đó trước khi phát điên.
Mà thật ra thì tôi phát điên rồi đấy chứ, chỉ là sợ điên nặng hơn mà thôi.
Suốt một tuần nay tôi chỉ mơ thấy một giấc mơ duy nhất. Một bóng người
đứng quay lưng lại với tôi. Rõ ràng tôi nhìn thấy chân người con trai ấy không hề bước thế mà tôi đi mãi vẫn không tới chỗ người ấy được.
Ra khỏi trường sau một ngày học không cách nào tập trung, tôi lên xe bus và trở về nhà. Dự định của tôi là về tắm rửa thay đồ rồi sẽ đến chỗ bác sĩ tâm lí.
Không ngoài dự đoán của tôi khi ngôi nhà vắng lặng. Mẹ tôi có mấy khi ở
nhà. Tôi tự hỏi không biết bà còn nhớ mặt con gái mình không nhỉ?
Nhanh chân bước lên phòng để lấy quần áo đi tắm. Nhưng khi vừa mở cửa
phòng ra tôi nhìn thấy một hình ảnh hoàn toàn đáng để tôi xỉu ngay lại
chỗ.
Thế như tôi không xỉu mà đứng im như tượng đá mà thôi. Cá là gương mặt
tôi lúc này không còn một cắt máu. Trước mặt tôi, một bóng người mặc áo
choàng đen chùm đầu đang ngồi khoanh chân lơ lửng trên không. Hoặc là
tôi hoa mắt, hoặc là tôi gặp ma.
Bằng một lỗ lực không hề nhỏ, tôi cố gắng chớp đôi mắt của mình. Khi mở ra, bóng đen kia vẫn lù lù ở đó.
“Ôi trời! Gặp ma giữa ban ngày sao?” – Tôi buột miệng, giọng cao vút.
“Rất tiếc khi tôi không phải là ma. Tôi là linh hồn. Chính xác hơn thì
là một phù thủy” – Từ trong chiếc mũ trùm đầu, một giọng nói xa xăm vọng ra.
Câu nói của con ma này làm tôi càng hãi hùng hơn nữa. Không phải ma mà là linh hồn? Ôi trời! Có gì khác nhau chứ.
Đôi chân tôi bất giác lùi lại dù não bộ đã không còn đủ minh mẫm để điều khiển. Thế nhưng khổ nỗi chân tôi hoàn toàn không còn sức lực, nó run
đến nỗi đứng còn khó chứ đừng nói đi. Và tôi té oạch xuống đất. Sợ đến
nỗi không còn cảm thấy đau nữa.
“Cô đừng sợ!” – Vẫn là cái giọng nói ấy. Nó có tác dụng hù dọa tôi còn hơn cả chủ nhân của nó.
Cái gì? Bao tôi đừng sợ? Tôi có thể không sợ sao?
Nếu bạn là tôi, phát hiện ra một con ma trong phòng mình và nó còn trả
treo với bạn rằng nó không phải là ma mà là một linh hồn hơn nữa còn là
một phù thủy thì bạn có thể không sợ không? Đánh chết tôi cũng không tin là có người không sợ.
“Ta đến để phục hồi trí nhớ cho cô” – Chất giọng đáng sợ kia lại hướng về phía tôi.
“Phục… phục hồi trí nhớ?” – Giọng tôi lắp bắp đến đáng thương.
Cái bóng đen kia từ từ lướt đến chỗ tôi còn tôi thì cố gắng lết lùi
người lại. Giọng nói của tôi chạy đi đằng nào rồi mà tôi không thể thốt
lên lời thế này?
Không được rồi. Hắn đang ở ngay trước mặt tôi.
Cái ông tay áo dài thượt kia quét qua đầu tôi và một cơn buồn ngủ kéo đến không cách nào chống đỡ.
Ánh sáng lọt vào mắt tôi làm con ngươi cảm thấy nhức nhối. Cơ thể tôi
mệt mỏi hơn bao giờ hết. Có lẽ tôi nên nằm thêm một chút nữa.
Nhưng khoan đã. Hình như tôi đang bỏ lỗ điều gì đó.
Tôi ngồi bật dậy ngay lập tức. Bóng kẻ mặc áo choàng đen vẫn còn đang ở trong phòng tôi.
Nhìn quanh, tôi thấy mình đang nằm dưới sàn nhưng đó không phải là điều đáng quan tâm.
“Dragon!” – Giọng tôi hét to đến nỗi tôi cá là hàng sóm đều nghe thấy.
Tôi nhớ ra rồi. Nhớ hết rồi. Nhớ cả cái lúc thoát khỏi ngọn lửa dày vò
cơ thể. Khi ấy tôi cũng gặp một người gần giống với kẻ đang chùm áo
choàng đen kia. Có điều ông ta chùm áo choàng trắng.
Khi đó ông ta đã đưa cho tôi một trái gì đó phát sáng trông rất đẹp và kêu tôi hãy ăn nó. Sau đó tôi không còn biết gì nữa.
“Cô đã nhớ lại rồi” – Giọng nói lạnh lẽo kia có phần hồ hởi.
“Dragon đâu?” – Tôi hỏi ngay lập tức.
“Ngài ấy đang ở khu rừng linh hồn” – Hắn trả lời tôi.
“Ngài ấy vì cứu cô mà đã thay linh hồn mình vào đốm lửa giam cầm cô” – Không để tôi hỏi tiếp, hắn giải thích luôn.
Tôi thoáng rùng mình. Cái cảm giác đau đớn khi bị lửa thiêu đốt dù có
chết đi tôi cũng không thể quên. Nhưng nếu đúng như con ma này vừa nói
thì anh đang thay tôi chịu điều đó sao.
“Tôi phải cứu anh ấy” – Tôi cương quyết.
“Cô không thể làm được điều đó. Con người không thể đến khi rừng linh hồn khi còn sống”
“Vậy có cách nào cứu anh ấy không?” – Tôi nói như van nài.
“Không” – Câu trả lời ngắn gọn và phũ phàng của hắn làm tim tôi như muốn nát tươm.
Vậy là tôi không thể cứu anh sao? Anh đã cứu tôi mà. Và tôi cũng không
thể gặp lại anh nữa sao? Phải làm sao đây? Không được nhìn thấy anh nữa, điều đó còn kinh khủng hơn cái ngọn lửa đã dày vò tôi.
Tình yêu anh dành cho tôi lớn như thế mà sao những ngày qua tôi lại có
thể quên anh chứ? Người con trai đã vì tôi mà hi sinh tất cả. Làm sao
tôi lại quên đi anh?
Nước mắt tôi trực chờ tuân rơi và nó đã rơi thật. Tôi bật khóc thành tiếng.
Tôi đã khóc. Khóc ra nước mắt. Tôi đã trở về làm con người rồi sao?
Phải mất rất lâu nước mắt của tôi mới ngừng rơi và giác mạc nóng rát. Bây giờ tôi mới nhớ ra sự hiện diện của con ma kia.
“Ngươi đến đây tìm ta à? Có chuyện gì?”
“Trước hết xin cho tôi giới thiệu. Tôi là Oma, là thuộc hạ thân tín của ngài Dragon”
“Rồi sao?”
“Tôi đến để nói với cô rằng cô cần trở thành vua của thế giới bóng đêm”
“Cái gì?” – Tôi không thể tưởng tượng được mặt mình đang ngạc nhiên đến
mức nào. Hắn vừa nói cái gì? Tôi phải trở thành cái gì? Vua của thế giới bóng đêm sao? Không đời nào!
“Thế giới bóng đêm không thể không có vui thưa cô”
“Điên sao? Tôi chỉ là một con người bình thường. Làm sao có thể trở thành vua thế giới bóng đêm” – Tôi bật cười.
“Trong người cô có ngọc rồng. Cô hoàn toàn có thể làm được điều đó”
Ngọc rồng? Chính là thứ anh đã dùng để cứu tôi khi tôi cắn anh sao? Sao có thể?
“Người mang ngọc rồng trong người có thể tạo ra lửa rồng. Và nếu nó ở
trong người đủ lâu thì đôi cánh lửa và khả năng tàng hình cũng sẽ hình
thành” – Thấy được sự nghi ngờ trong đôi mắt tôi, hắn giải thích.
Khó tin thật đấy! Một đứa con gái bình thường nếu không muốn nói là tầm
thường. Một đứa con gái có người mẹ là một cô gái làng chơi. Thế mà giờ
có người đứng trước mặt đứa con gái đó nói rằng cô ta sẽ trở thành vua.
Nhưng mà lại là vua của những kẻ tưởng chừng chỉ có trong những câu
truyện viễn tưởng.
“Tôi không nghĩ mình có thể làm được”
“Ngoài cô ra không còn ai có thể làm vua thế giới bóng đêm nữa”
Tôi im lặng. Một phần nào đó trong tôi muốn tiếp tục công việc mà anh đã từng làm. Nếu như vậy có lẽ nỗi nhớ anh trong tôi sẽ vơi bớt đi.
“Tôi sẽ thử”
Sau một hồi im lặng, tôi quyết định sẽ thử một lần. Anh đã vì tôi mà hi sinh cả cuộc đời thì tôi sẽ sống tiếp cuộc đời anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT