Tôi trở về nhà trong tâm trạng trống rỗng. Lời nói “xin ngài đừng bỏ chúng tôi” của Felix còn vang bên tai tôi. Sự thành khẩn không che giấu trong câu nói ấy. Nó như một lời khẩn khoản.

Tôi muốn tìm sự bình yên nên đi ngay vào trong bếp và kéo em vào lòng mà ôm thật chặt.

“Em đang nấu ăn mà” – Em nói và muốn thoát khỏi vòng tay tôi để làm tiếp công việc.

“Anh cần em” – Tôi siết chặt em hơn và nói vào tai em.

“Em cũng cần anh” – Em ôm tôi chặt hơn. Đúng như tôi dự đoán, sự bất an và rối bời giảm đi không ít. Em đúng là thuốc của riêng tôi.

Tôi ôm em như thế một lúc nữa rồi mới buông em ra.

“Em đang nấu món gì vậy?”

“Lẩu thái” – Em nói rồi cười thật tươi. Nhìn nụ cười của em, lòng tôi cũng bừng sáng theo.

Sau đó tôi đứng từ phía sau ôm eo em và dựa cằm vào vài em, còn em tiếp tục nấu ăn. Tôi cần phải dựa vào em nếu không tôi sẽ gục ngã mất.

Đột nhiên không tự chủ được, tôi hôn lên hõm cổ em.

“Anh có muốn ăn tôi không thì bảo?” – Giọng em nghiêm nghị.

“Có chứ” – Tôi cười.

“Vậy thì đừng có lộn xộn, để cho em nấu ăn”

“Anh đâu có làm gì đâu. Hai tay em vẫn tự do hoạt động mà” – Tôi trả treo.

“Nhưng anh làm em…” – Em nói tới đây thì bỏ lửng câu nói. Dù đang ở phía sau em nhưng tôi vẫn nhìn thấy một bên má em đang đỏ bừng lên. Đáng yêu chết mất!

“Anh làm em làm sao?” – Tôi hỏi đến cùng.

“Làm em… không tập trung được” – Giọng em nũng nịu.

“Thế em muốn anh ra ngoài à?” – Tôi nói và lới lỏng tay mình ra. Bàn tay tôi sắp rớt khỏi eo em thì em giữ nó lại.

“Anh đừng đi đâu cả, nhưng hãy đứng im thôi nhé!” – Em kéo tay tôi ôm sát vào người em hơn.

Tôi siết nhẹ vòng tay mình rồi gục hẳn đầu vào vai em.

“Anh có vẻ mệt mỏi” – Em hỏi tôi trong khi tôi nghe tiếng dao đang chạm đều đều xuống thớt.

“Một chút” – Tôi nói trong khi vẫn gục đầu lên vai em.

“Có chuyện gì à anh?” – Giọng em có vẻ lo lắng.

“Ừ, vì em đi chợ lâu quá. Không được thấy em anh như chẳng còn sức lực”

“Em đi có chút xíu thôi mà” – Em bật cười.

“Như thế là lâu rồi”

Em im lặng không nói gì nữa mà tập trung vào nấu ăn.

“Giúp em dọn bàn nhé!” – Sau một hồi im lặng, em nói.

Thay vì trả lời, tôi hôn nhẹ lên tóc em rồi ra ngoài bàn ăn dọn bàn.

“Thế nào? Ngon chứ” – Mắt em sáng bừng vẻ mong đợi khi tôi nếm thử nước lẩu.

“Rất vừa miệng” – Tôi vừa nói vừa gật gù.

“Vậy phải ăn thật nhiều nhé!”

“Anh sẽ không bỏ sót thứ gì” – Tôi nói chắc nịch.

Chúng tôi ăn rất vui vẻ và trò chuyện rất vui. Tất cả những gì chúng tôi có thể nghĩ ra đều được mang ra bàn luận.

Sau bữa ăn tôi nói muốn ôm em trong khi em rửa chén và em đồng ý. Trước khi đi vào trong bếp em còn hôn nhẹ lên môi tôi. Một nụ hôn nhẹ nhưng đầy đủ ngọt ngào và đê mê.

“Lát nữa chúng ta uống một chút rượu được không?” – Tôi đề nghị khi em đang rửa chén.

“Anh còn chưa sợ à?” – Em tinh nghịch hỏi tôi.

“Anh sẽ cắn em trước khi em có cơ hội cắn anh” – Tôi lại hôn lên cổ em một lần nữa.

“Vậy thì hãy uống một chút” – Em đồng ý.

Nói là uống một chút nhưng hai chúng tôi uống khá nhiều. Chai rượu vơi đi rất nhanh và cuối cùng là cạn sạch.

“Một chai nữa nhé!” – Tôi đề nghị.

“Hôm nay anh cao hứng quá đấy!” – Em cười và chạy vụt đi. Chưa đầy ba giây sau em quay lại với một chai rượu trên tay.

Chúng tôi lại tiếp tục uống, trò chuyện về trường học của em, về đất nước mà tôi đang sống. Cho đến khi số rượu chảy trong người còn nhiều hơn máu chảy trong huyết mạch, chúng tôi đều đã ngà ngà say.

Mọi thứ trước mắt trở nên đẹp hơn rất nhiều và em cũng không ngạo lệ. Tôi thấy những tế bào trong cơ thể mình căng cứng. Tim đập nhanh hơn rất nhiều.

Em hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn xa của tôi.

“Anh ổn chứ?” – Em hỏi.

“Không ổn chút nào!” – Tôi nói và ôm lấy em, chiếm trọn đôi môi ngọt ngào của em.

Tôi đẩy em nằm xuống ghế và tiếp tục hôn em. Em cũng hôn lại tôi một cách nồng nàn.

Không thể tự chủ thêm được nữa, tôi đưa tay cởi chiếc núc áo trên cùng của em. Và bàn tay tiếp túc như thế với cái núc thứ hai.

“Dragon” – Em tránh đôi môi tôi và gọi khẽ. Tay em ngăn bàn tay của tôi lại.

Nhưng lúc này lí trí của tôi không đủ mạnh để nghe theo em. Tôi ghì chặt lấy em hơn và tiếp tục hôn em. Bàn tay lì lợm tiếp tục với những chiếc núc áo và hôn dần xuống cổ em.

“Đừng Dragon” – Em nói như van nài. Giọng nói có chút gì đó sợ hãi và hoảng loạn. Nó giúp tôi lấy lại lí trí. Ngừng chuyện ngu ngốc mà mình đang làm lại, tôi ngửa người ra sau để nhìn rõ mặt em hơn.

Vô cùng hoảng hốt khi thấy đôi mắt em ngấn máu. Tôi ngồi dậy hai tay ôm đầu. Tôi vừa làm gì thế này? Ôi trời!

“Anh xin lỗi” – Tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn.

“Em xin lỗi!” – Giọng nói em như muốn vỡ òa.

“Em không có lỗi gì cả, tất cả là tại anh” – Tôi nói nhưng không nhìn vào gương mặt em.

“Em vẫn chưa sẵn sàng. Đối với em điều này vẫn còn rất đáng sợ” – Em nói rồi bật khóc.

Sao tôi lại quên mất thế này? Em đã bị đám khốn kiếp kia làm cho thân tàn ma dại. Thế mà bây giờ tôi lại lặp lại hành động của chúng.

Tôi cài lại núc áo lại cho em rồi kéo em vào lòng mình.

“Đừng khóc! Anh xin lỗi! Anh sẽ không lặp lại chuyện ngày hôm nay nữa” – Tôi dỗ dành.

“Không phải như anh nghĩ đâu. Thật ra… em rất muốn cùng anh. Nhưng… trước đây…”

“Anh biết mà. Đừng nhắc lại chuyện đó nữa em” – Tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói của em. Cơ thể của em cũng đang run lên.

“Làm thế nào mà anh biết những điều đó” – Em hỏi và giọng nói có chút ngạc nhiên.

“Anh có thể đọc được quá khứ và suy nghĩ của em. Nhưng anh chỉ làm điều đó được một lần thôi”

“Vì vậy mà anh đã giết hai thằng khốn ấy?” – Em như vừa phát hiện ra một điều gì quan trọng.

Tôi không trả lời, chỉ gật đầu rồi bặm môi.

Em vòng tay ôm lấy tôi chặt hơn.

“Cám ơn anh về tất cả. Hãy cho em thời gian!”

“Không cần miễn cưỡng. Anh không trách gì em hết. Đừng gượng ép bản thân ngốc ạ!” – Tôi nói và vuốt nhẹ mái tóc em.

“Không. Em muốn chúng ta là của nhau. Hãy đợi em!”

“Chúng ta vẫn là của nhau mà”

“Như thế này thôi chưa đủ”

“Vậy hãy từ từ thôi em!”

Tôi nói rồi hôn lên tóc em. Cô gái của tôi đã phải chịu đựng quá nhiều điều. Tôi muốn che trở cho em bằng tất cả sức lực của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play