Tôi thức dậy
thật sớm và đứng đợi em trước cổng nhà. Trong khi chờ đợi tôi cố hình
dung xem hôm nay em sẽ mặc gì. Em sẽ cột tóc hay để xõa. Sau một hồi thì tôi chào thua, theo như tôi tưởng tượng thì em mặc gì cũng xinh hết.
Cuối cùng cánh cửa nhà em cũng mở ra. Hôm nay em mặc một chiếc áo sơ mi
thụng màu xanh nước biển và quần jeans bó sát, tóc cột cao. Trông em vừa đáng yêu, vừa năng động.
“Anh đợi lâu chưa?” – Em bước đến chỗ tôi và hỏi.
“Chẳng bao giờ là lâu khi đợi em cả” – Tôi mỉm cười thật hiền với em.
“Hôm nay em đẹp quá!”
“Chỉ được cái giỏi nịnh!” – Em cốc nhẹ vào đầu tôi và định thu tay về
nhưng tôi đã nhanh chóng chộp được bàn tay ấy, tôi kéo em về phía mình
và ôm em vào lòng.
“Sẽ trễ xe bus đấy” – Em nói trong khi đang gục đầu vào ngực tôi.
“Em còn nhanh gấp vạn lần cái xe bus ấy chứ”
“Thôi nào! Cứ làm như mấy vạn năm rồi mới gặp nhau vậy”
“Với anh thì còn lâu hơn mấy vạn năm” – Tôi thật thà thú nhận.
“Sao có thể?” – Em bật cười.
“Thật đấy, chỉ cần không thấy em là anh như muốn phát điên”
“Thế lúc em đi học thì anh làm thế nào?”
“Thì cố gắng chịu đựng” – Tôi nói mà nghe rõ sự bất lực trong giọng nói của mình.
“Hm… thế thì đến trường cùng em đi”
“Em nói thật chứ?” – Tôi mừng rỡ đẩy nhẹ em ra để nhìn rõ gương mặt em hơn.
“Vui đến thế sao?” – Em chau mày nhìn tôi nhưng môi vẫn nở nụ cười.
“Đương nhiên là vui rồi. Em không biết điều đó có ý nghĩa thế nào với anh đâu”
“Vậy thì đi thôi! Xe bus không đợi chúng ta đâu”
Tôi không nói gì chỉ nắm tay em rồi cả hai chúng tôi cùng đi đến trạm xe bus. Thật hạnh phúc làm sao! Tôi chưa bao giờ nghĩ có điều gì có thể
làm tôi vui như lúc này. Nhưng em đã làm được điều đó. Lo lắng, hoang
mang, vui mừng, hạnh phúc, bất ngờ… Em mang đến những cảm xúc tươi mới
cho tâm hồn cằn cỗi của tôi. Giống như một cơn mưa rơi xuống sa mạc khô
cằn.
Hôm nay mọi người trên xe bus đã quen hơn với sự hiện diện của tôi tuy
nhiên không có nghĩa là họ không nhìn tôi. Em không nhìn ra ngoài cửa sổ như hôm qua nữa mà gục đầu vào tôi hai mắt khép hờ.
Xe dừng lại, tôi và em cùng xuống xe và đi vào một con hẻm vắng người.
Sau khi tôi tàng hình, cả hai chúng tôi đi ra và tiến vào trường học.
Hôm nay em không ngồi sát đầu ghế như mọi khi. Em chừa một khoảng trống ở phần đầu ghế cốt để cho tôi ngồi. Và tôi đã ngồi ở đó suốt buổi học.
Thời gian trôi qua thật nhanh khi ở bên em. Chẳng mấy chốc mà buổi học
đã kết thúc. Chúng tôi lại cùng nhau ngồi trên xe bus và trở về nhà. Giờ đây tôi đã thôi không tàng hình nữa và lại được tay trong tay cùng em.
“Chúng ta cùng nấu bữa tối nhé!” – Tôi đề nghị.
“Ý hay đây” – Em tỏ ra hào hứng.
“Em muốn ăn gì?” – Tôi hỏi em.
“Anh biết nấu món gì?” – Em hỏi ngược lại tôi. Tôi phát hiện ra cô gái
của tôi thích trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi khác.
“Món gì anh cũng biết nấu hết” – Tôi tự hào trả lời.
“Ba hoa quá đấy” – Em bĩu môi nhưng ngay sau đó lại bật cười.
“Em không tin anh à?” – Tôi xịu mặt xuống.
“Em tin” – Em nói nhưng môi vẫn chưa tắt nụ cười.
“Này, không tin anh đúng không?” – Rõ ràng là em không tin tôi mà. Em
đâu biết rằng tôi đã sống đủ lâu để có thể làm bất cứ điều gì mà con
người làm được. Tôi đã học đủ ngành, làm đủ thứ và khi không còn gì để
học nữa thì tôi nhận ra tôi đang chạy trốn sự chán nản. Và cuối cùng tôi buông xuôi và chào thua số phận. Tôi để mặc sự chán nản xâm chiếm hồn
mình và gặm nhấm tâm hồn tôi. Tôi đã sống như thế rất rất lâu cho đến
khi tôi gặp được em. Em đã đánh thức tâm hồn tôi sau một giấc ngủ dài
hàng tỉ năm và thổi vào đó sự sống. Tử Đinh Hương, em không biết em có ý nghĩa thế nào với tôi đâu.
Tôi nhìn em bằng đôi mắt thật âu yếm và em đã phát hiện ra điều đó.
“Sao lại nhìn em như thế?” – Em nghiêng đầu nhìn tôi.
“Cám ơn em!” – Tôi thì thào vào tai em.
“Cám ơn em?” – Em ngạc nhiên.
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười rồi cụng đầu vào đầu em.
“Về chuyện gì?” – Em nhìn tôi ngây ngô.
“Về tất cả” – Tôi lại thủ thỉ vào tai em.
Gương mặt em đột nhiên trùng xuống nhưng rồi em lại cười ngay lập tức.
Tôi không biết có phải mình nhìn lầm hay không nhưng điều đó diễn ra quá nhanh làm tôi không chắc chắn lắm.
Tôi đang băn khoan thì em đứng bật dậy rồi kéo tôi xuống khỏi xe dù đây không phải là trạm chúng tôi cần xuống.
“Sao lại xuống ở đây?” – Tôi hỏi em.
“Không phải nói muốn cùng nấu bữa tối sao?”
“Phải” – Tôi vẫn không hiểu gì.
“Vậy thì phải mua nguyên liệu chứ anh định bỏ không khí vào nấu à?”
“Hai chạm nữa mới tớ siêu thị mà”
“Đồ ngốc! Hôm nay đi chợ, không đi siêu thị” – Em nói rồi kéo tay tôi đi.
Tôi lững thững đi theo em. Cố tình thả lỏng người để em kéo đi vào thích thú ngắm nhìn em từ phía sau. Chúng tôi đi bộ chưa bao lâu thì tôi thấy một khu chợ xuất hiện trước mắt mình. Em kéo tôi đi vào trong.
Ngôi chợ bé tẹo nhưng bán đầy đủ các loại hoa quả, thực phẩm và gia vị.
Chúng tôi phải đi ba vòng chợ mới đưa ra được quyết định tối nay sẽ nấu
món cà ri gà ăn kèm với bánh mì và sẽ làm một chút salad rau củ.
Thế là em lôi tôi đi chọn gà (sống) và nói về cắt tiết mới ngon. Rồi
chúng tôi mua cà rốt, nấm, hành tây, và những gia vị cần thiết khác. Sau đó còn mua thêm một số củ quả để làm salad. Tiếp theo là món tráng
miệng. Em nói muốn ăn dâu tây đá bào nên đã mua một túi dâu tương đối
to. Và tất nhiên người xách đồ là tôi rồi. Dù nó chẳng nặng nhọc gì
nhưng tôi vẫn cố tình lững thững đi phía sau em. Tự nhiên tôi muốn tỏ ra “con người”.
Nhìn cái cách em chọn đồ rồi cách em trả giá, tôi không thể nào nén nổi
một nụ cười. Sao em lại đáng yêu thế nhỉ? Làm cái gì cũng thấy đáng yêu.
“Này, sao em lại đáng yêu thế hả?” – Tôi hỏi em khi chúng tôi đã mua xong mọi thứ và đang ngồi trên xe bus để về nhà.
“Bớt nhiều rồi đấy” – Em hất mặt điệu bộ tự cao nhưng mắt thì liếc nhìn tôi.
Tôi bật cười thành tiếng vì vẻ lém lỉnh của em.
Chúng tôi quyết định sẽ nấu ăn ở nhà tôi, em sẽ tắm sau khi chúng tôi nấu xong mọi thứ.
“Đầu tiên là cắt tiết gà” – Tôi nói rồi xách cổ con gà đang kêu quang quác đi vào trong bếp.
Con gà kêu thé lên khi tôi nhổ một túm lông trên cổ nó và kề dao vào đó. Đường dao đi khá ngọt và máu bắt đầu chảy ra. Tôi vẫn dữ con gà trong
tay và để máu chảy vào bồn rửa chén.
“Em nấu nước sôi đi!” – Tôi nói và quay ra nhìn em.
Ôi trời! Tôi thật sơ ý quá! Em bây giờ đang gồng người lên, hai mắt đỏ kè và hai răng nanh chồi ra ngoài.
“Em ổn chứ?” – Tôi hỏi nhưng không đến gần em vì trên tay tôi có dính máu gà.
“Em nghĩ là mình cần về nhà một chút” – Em nói rồi chạy vụt đi.
Em đi rồi, tôi nhanh chóng xả nước vào bồn rửa chén cho trôi hết máu đi
và đổ thuốc tẩy vào đó và con dao. Sau đó tôi nhanh chóng làm sạch mọi
thứ có dính máu và rửa tay thật sạch. Tiếp theo tôi thay bộ đồ mình đang mặc bằng một bộ đồ khác. Không còn mùi máu trong nhà nữa, tôi yên tâm
bắt nồi nấu nước sôi để nhổ lông gà.
Sau khi giải quyết xong “chuyện riêng” em quay trở lại và nhìn tôi một cách ngại ngùng.
“Em rửa rau và trái cây nhé” – Tôi nói.
“Em xin lỗi!” – Em lí nhí, giọng nói có vẻ sượng sùng.
“Tại sao em lại phải xin lỗi” – Tôi nhìn em ngạc nhiên.
“Để anh thấy bộ dạng đó của em…”
“Đâu phải anh thấy lần đầu” – Tôi nói bằng giọng tự nhiên.
“Anh không cảm thấy điều đó thật đáng ghê sợ sao?” – Giọng em như muốn vỡ òa.
“Chẳng có gì đáng ghê sợ cả” – Tôi nhưng công việc đang làm và tiến lại gần em.
“Đừng dối em, chính em còn cảm thấy ghê sợ nó”
“Việc gì anh phải nói dối em? Anh không cảm thấy điều đó có gì quá ghê
gớm cả. Em là ma cà rồng và em cần uống máu để sinh tồn. Chỉ cần em đừng làm hại người khác là được” – Tôi nhìn sâu vào đôi mắt hoang mang của
em.
“Nhưng bản năng của em không phải là uống máu từ túi máu y tế. Nó là săn mồi và hạ gục con mồi” – Em nói, giọng bất lực.
“Anh sẽ giữ em lại. Sẽ không để em làm gì sai lầm đâu” – Tôi nói chắc nịch.
Em nhìn tôi, mím môi và rồi quay mặt đi chỗ khác. Tôi không hiểu hành
động này của em nghĩa là gì. Nhưng rất nhanh sau đó, em quay lại nhìn
tôi và nở nụ cười.
“Anh hãy làm việc với con gà nhé và em sẽ chịu trách nhiệm phần rau củ” – Em nói và nháy mắt với tôi.
“Tuân lệnh” – Tôi lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào kiểu quân đội.
Tôi quay trở lại với con gà đang làm dở còn em bắt đầu gọt và rửa rau củ.
Sau một hồi loay hoay nêm rồi nếm, nếm rồi nêm. Hai chúng tôi đã hoàn
thành món cà ri gà và salad hoa quả. Cả hai cùng dọn bàn sau đó chúng
tôi qua nhà em. Tôi vừa đợi em ngoài cửa phòng tắm vừa hát cho em nghe
và cuối cùng là giúp em sấy khô tóc.
Bữa tối hôm nay em uống rất nhiều. Hình như tâm trạng của em đang rất
vui. Tôi cũng cùng uống với em và chúng tôi cùng nói về các loại rượu
vang. Về quê hương của các loại rượu.
Sau khi ăn xong em rửa chén còn tôi tráng chén và úp vào sóng chén. Sau
đó chúng tôi cùng ngồi trên ghế sofa thưởng thức những trái dâu tươi
mát. Tôi ngồi dựa vào thành ghế còn em nằm gối đầu lên chân tôi.
“Chúng ta uống thêm chút rượu nhé!” – Em đề nghị.
“Ừ, để anh đi lấy rượu” – Tôi đồng ý và đi vào trong bếp lấy ra chai rượu với hai chiếc ly.
Ly nọ nối tiếp ly kia, rượu trong chai cứ vơi dần đi theo từng câu
chuyện của chúng tôi cho đến khi tôi cảm thấy mọi thứ không còn rõ ràng
nữa. Rượu không thể làm tôi say vật vã những hơi men cũng phần nào tạo
cho cảm giác thật thật ảo ảo. Nhìn qua em, tôi thấy hai mắt em cũng có
vẻ như muốn sụp xuống.
Trông em lúc này thật quyến rũ, hai mắt lim dim, gò má ửng hồng và đôi
môi căng mọng. Không thể cưỡng lại sự cuốn hút ấy. Tôi đặt lên môi em
một nụ hôn gấp gáp. Em cũng đáp lại nụ hôn của tôi một cách cuồng nhiệt. Môi chúng tôi cuốn lấy nhau và cảm giác hạnh phúc trào dâng trong lồng
ngực tôi.
Tôi tham lam đưa lưỡi vào trong miệng em. Em đón nhận nó và dùng lưỡi em cuốn lấy lưỡi tôi. Mọi thứ đều quá nhịp nhàng theo vũ điệu hạnh phúc.
Trái tim tôi đập như điên dại trong lồng ngực.
Chúng tôi hôn nhau thật lâu và tôi từ từ hôn dần xuống cổ em. Cảm giác
thật quá ngọt ngào. Trong khi tôi đang hôn ở hõm cổ e thì em đột nhiêu
kéo tôi sát lại gần em và ôm lấy tôi. Một cái ôm rất chặt. Nó làm tôi
cảm thấy tôi quan trọng với em.
Em cắn hờ vào vành tai tôi làm tôi cảm thấy lâng lâng. Đầu lưỡi em lướt
nhẹ từ vành tai xuống đến cổ. Một cảm giác êm ái và hơi nhột chạy khắp
người tôi. Vòng tay tôi siết em chặt hơn.
Nhưng rồi mọi thứ đột nhiên biết mất. Không còn cảm giác hạnh phúc,
không còn sự lâng lâng khó tả. Không còn vòng tay nào cũng chẳng còn bờ
môi ngọt ngào nào nữa. Tim tôi như chết lặng.
“Không! Tử Đinh Hương!” – Tôi bàng hoàng hét lên nhưng em đã nằm rũ rượi vòng tay tôi.
Em vừa làm gì thế này? Em cắn tôi sao? Tại sao lại thế?
Tôi cảm thấy mọi thứ như vỡ vụn. Tim tôi tê buốt, trước mắt tôi chỉ toàn một màu đen.
Em muốn giết tôi sao?
Tôi muốn tin rằng do em không thể kiềm chế được bản năng nhưng tôi không thể, tôi đâu có mang trên người mùi máu thơm để cơn khát của em trỗi
dậy.
Thậm chí trong người tôi còn không có máu. Thứ chảy trong huyết mạnh tôi không phải là máu mà là nhan thạch. Và… nếu nuốt phải nó thì chỉ có con đường chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT