Tôi vươn người và tiếp sau đó là một cái ngáp dài sảng khoái. Hình như tôi đã ngủ, rất lâu rồi tôi không có một giấc ngủ thoải mái thế này. Mọi thứ đều trở nên dễ
chịu hơn rất nhiều. Cho đến khi tôi tá hỏa lên khi nhớ lại những gì đã
xảy ra.
Xong! “Bạn” cùng nhóm của tôi đã nhìn thấy bộ dáng “quỷ hút máu” của
tôi. Tôi thề là cậu ta sẽ nói cho tất cả mọi người nghe cho xem. Và tôi
sẽ không thể đến trường được nữa, sẽ bị đăng lên báo và tệ hơn nữa là bị săn đuổi.
Nhưng khoan đã. Ban nãy tôi nhớ là mình đang ở trong nhà hắn mà. Tại sao bây giờ tôi lại ở nhà tôi (nhà Olia)? Hắn đã đem tôi về đây à? Hắn tử
tế như vậy sao? Đúng ra thì hắn sẽ ném tôi từ cửa sổ phòng hắn ra ngoài
đường chứ. Sao lại mang tôi về nhà nhỉ? Tốt đột xuất hay đang âm mưu gì
đây?
Tất cả chỉ lại thằng cha có đôi cánh lửa đáng ghét kia. Sở thích của hắn là làm kỳ đà cản mũi à? Tại sao cứ nhắm đúng lúc quan trọng thì tồ tồ
chạy đến phá đám vậy chứ? Hay vì không thể tự tay giết tôi nên hắn muốn
dùng cách này để làm tôi tức chết (liệu ma cà rồng có bị đột quỵ không
nhỉ) hoặc muốn tôi chịu cảnh săn đuổi của con người.
Nhưng bằng cách nào mà hắn lại xuất hiện đúng lúc vậy? Trừ khi hắn đã
luôn đi theo tôi. Olia cũng đã nói hắn sẽ đi theo tôi. Quả nhiên là như
vậy. À phải rồi, hắn sống ở ngay nhà bên kia mà. Có lẽ lâu nay nhất cử
nhất động của tôi hắn đều biết rõ. Ơ, thế có khi nào hắn đã luôn ở trong nhà tôi (nhà Olia) và theo dõi tôi không nhỉ? Vậy hắn có biến thái đến
mức theo tôi vào… phòng tắm không thế?
Trời ơi! Tôi đang nghĩ gì thế này? Không! Phải là trời ơi hắn đang làm gì thế này?
“Ra đây đi! Ta biết nhà ngươi đang ở đây” – Tôi bắt thóp.
1s… 2s… 3s… hắn không xuất hiện. Hắn không có trong phòng hay hắn biết
tôi bắt thóp hắn nên không xuất hiện nhỉ? Ừ, khôn hồn thì đừng xuất hiện nếu không… nếu không tôi sẽ… Hây! Thất vọng thất! Tôi sẽ chẳng làm được gì hắn cả.
Tôi thừa nhận mình bất lực trước hắn. Hắn rất nhanh và khéo léo. Hắn
không để tôi chạm vào hắn nhưng biết cách chạm vào tôi. Hắn làm tôi xoay vòng quanh hắn và có lẽ đã cười đầy mỉa mai khi thấy cái cách tôi ra
công ra sức tóm hắn. Tôi có cảm giác như bị đem ra làm trò đùa. Thật quá đáng! Tên đáng ghét! Hắn phá hỏng mọi thứ bằng cách làm tôi bị phát
hiện. Tệ hơn nữa là hắn làm tôi phải suy nghĩ để trả lời cho hàng sa số
những câu hỏi vì sao trong đầu tôi. Tôi thật sự ghét phải suy nghĩ. Mà
lại là suy nghĩ về hắn nữa.
Vì sao hắn lại xuất hiện khi tôi chuẩn bị giết người (không phải lần đầu tiên)?
Vì sao hắn lại để tôi biết hắn sống cạnh nhà tôi? Hắn coi thường tôi đến mức cho tôi biết hành tung mà không sợ gì sao?
Vì sao lần này hắn lại không dùng lửa để làm tôi kiệt sức như lần trước?
Vì sao hắn lại đưa tôi về nhà?
Vì sao hắn lại không đánh trả mà chỉ né đòn của tôi?
Vì sao tôi luôn cảm thấy hắn đang cố ý nhẹ tay với tôi?
Vì sao tôi không cảm thấy nguy hiểm khi đối diện với hắn?
Và… vì sao khi hắn ôm tôi, cảm giác không giống như khi tôi bị những
thằng khốn kia ôm ghì lấy? Không có cái cảm giác ghê tởm hay nhơ nhuốc.
Tôi đang cố gắng với một lỗ lực không hề nhỏ để trả lời những câu hỏi
này nhưng tôi đã không thể giải đáp được dù chỉ một câu. Hay tôi đi hỏi
hắn nhỉ? Hắn ở ngay bên kia thôi. Hay tôi qua gặp hắn hỏi thẳng nhỉ? Tôi phải hỏi cho rõ và tất nhiên không hỏi hoàn toàn. Vì trong những câu
hỏi ấy có vài dành riêng cho bản thân tôi.
Làm như vậy có giống chui đầu vào hang cọp không? Nhưng thà đi gặp “cọp” còn hơn bị những câu hỏi không lời giải này luẩn quẩn trong đầu. Thật
là khó chịu và bức bối!
Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất cần suy nghĩ. Tôi cần phải suy
nghĩ xem mình sẽ sống phần đời còn lại như thế nào. Lẩn trốn hay đấu
tranh chống lại con người. Nghe sao mà to tát quá! Nhưng kì thực nó là
một vấn đề không hề nhỏ.
Bây giờ tôi nên xông thẳng qua bên đó trước hay nên kiểm tra xem thiên
hạ đã bắt đầu truyền miệng nhau về một con quái vật hay chưa? Điên mất!
Mọi thứ cứ rối tung lên và tệ hơn nữa chính bản thân tôi cũng đang rối
tung lên.
Tôi đành dùng cách tôi thường làm mỗi khi phân vân điều gì – tung đồng
xu. Sấp thì sẽ đi qua bên “hàng xóm xui xẻo” kia trước. Còn ngửa thì đi
thám thính tình hình xem mình đã thành “sinh vật lạ” trong mắt mọi người chưa trước.
Thật ra thì tôi là đứa tin vào định mệnh một cách mê tín. Tôi thường
dùng cách tung đồng xu đề thuyết phục mình rằng đó là định mệnh an bài.
Ấu trĩ quá phải không? Nhưng tôi vẫn chọn cách tin vào định mệnh. Tôi
cần tin vào một thứ gì đó để cuộc sống có ý nghĩa hơn.
Tôi búng đồng xu lên không trung rồi nhảy lên chộp lấy nó (khi còn là con người thì tôi đợi đồng xu rơi xuống rồi chộp lấy nó)
Chà, mặt…
Tôi đứng trước cửa nhà hắn nhưng còn chưa ấn chuông và cũng không có ý định ấn chuông (tôi đâu có định để hắn mở cửa cho tôi). Thật là mâu thuẫn làm sao! Tôi tin vào
định mệnh. Đúng! Nhưng như thế chẳng phải đồng nghĩa với việc định mệnh
an bài tôi sẽ đến gặp hắn hôm nay sao?
Tôi không thích mọi chuyện được hiểu theo nghĩa này. Nhưng… tại sao tôi
lại phải phân trần rõ chuyện tôi đến gặp hắn hôm nay là vì định mệnh an
bài hay không? Hình như tôi đã để quá nhiều tâm tư vào chuyến viếng thăm không mấy tốt đẹp này.
Không muốn phải suy nghĩ nữa nên tôi đã nhanh chóng nhảy qua cánh cổng và nhảy bật lên ban công tầng 2.
Tôi hơi giật mình khi hắn đang đứng ngay phía sau cánh cửa kính thông ra ban công.
Hắn nhìn tôi. Đôi mắt không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên hay lo lắng. Cứ như
hắn đã biết trước hoặc đã quá quen với việc này. Cứ như tôi đã đến đây
hàng ngàn lần theo cách này. Hắn quá thản nhiên và tôi không thích điều
đó. Nó làm tôi cảm thấy mình bị xem thường. Việc không thể làm cho kẻ
thù của mình mảy may lo sợ là một điều sỉ nhục.
Hắn mỉm cười với tôi. Điều này làm tôi giật mình. Nụ cười ấy là ý gì
chứ? Mỉa mai chăng? Nhìn không giống lắm! Chào mừng à? Càng phi lí hơn.
Hay cười là cách hắn thể hiện sự ngạc nhiên nhỉ? Hay là tôi cứ tin như
vậy đi cho thoải mái và để bớt cảm thấy bị coi thường.
Đã lí giải xong nụ cười của hắn và bây giờ là đến vấn đề của tôi. Tôi
cảm nhận rõ mình đang ngẩn người ra như bị thôi miên. Hắn quá hoàn mỹ
(có lố bịch lắm không khi nghĩ về kẻ thù của mình thế này không nhỉ?).
Những lần gặp trước tôi chỉ lo nghĩ xem làm thế nào để xử hắn mà không
để ý đến dung mạo của hắn. Một vẻ đẹp cuốn hút với đôi mắt có cái nhìn
chết người. Gương mặt thanh tú và chiều cao quá lí tưởng để làm người
mẫu. Nhìn hắn giống một sinh viên hơn là một kẻ có sức mạnh phi thường.
Không hiểu gương mặt của tôi đang như thế nào mà nụ cười của hắn tắt
ngấm và thay vào đó là một cái mím môi thế kia? Và rồi trước khi tôi
định phá vỡ cánh cửa kính để đi vào trong thì hắn đã mở nó ra cho tôi.
Thế là cuối cùng tôi vẫn phải đi qua cánh cửa do chính tay hắn mở.
Tôi đi vào trong và có phần hơi lúng túng. Bao nhiêu điều tôi định sẽ
nói và sẽ làm với hắn đã bốc hơi khỏi đầu tôi không để lại một dấu vết.
Ngay cả sự giận dữ cũng lặn tăm. Và giờ tôi ở trong tình trạng “chai
ngậm ngọc”. Tôi chỉ biết im lặng. Hay thật!
Hắn cũng im lặng và gương mặt hắn cũng có phần lúng túng. Hắn dùng một
tay nhấc chiếc ghế trong phòng lại cho tôi ngồi. Và tôi chưa kịp suy
nghĩ thì đã thấy bóng mình đang ngồi xuống chiếc ghế qua kính cửa.
Hắn vẫn đứng trước mặt tôi và cách tôi khoảng 2m. Xỏ hai tay vào túi
quần sau. Hắn lại mím môi để lộ hai má lúm đồng tiền mà tôi phải thừa
nhận là rất duyên. Hắn nhìn tôi rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa. Đôi môi
hoàn mỹ vẫn mím chặt.
Rồi như được giải thoát, đôi môi ấy được thả lỏng. Hắn ra khỏi phòng và đi đâu đó.
Haizz! Hắn đi rồi tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi thở hắt ra và thả lỏng
cơ thể. Tại sao tôi lại căng thẳng như thế nhỉ? Tôi không thể hiểu nổi
mình nữa. Cứ như trong tôi có một con người khác vừa mới xuất hiện và nó hành động theo một lí lẽ khó hiểu.
Tiếng bước chân đến gần và tôi quay lại trạng thái căng như dây đàn. Hắn đã quay lại, trên tay cầm một lon coca rồi chìa về phía tôi. Hay thật!
Kẻ thù cũng mời nước nhau sao?
Tôi nhận lon coca từ tay hắn, do tôi vươn tay hơi quá, ngón tay tôi vô
tình chạm nhẹ vào đầu ngón tay hắn. Bất giác tôi rụt tay lại và hơi lo
lắng. Phản ứng này của tôi không phải vì cảm giác chạm vào tay hắn quá
ghê sợ mà trái lại, nó quá tuyệt vời. Nó rất ấm. Nó mang theo hơi ấm mà
tôi vẫn luôn thèm khát. Mọi chuyện đang dần trở nên kỳ quặc ngoài tầm
kiểm soát.
Trước phản ứng của tôi. Hắn cũng rút tay lại một cách chậm rãi và như để che dấu sự bối rối, hắn khui lon nước giúp tôi và một lần nữa chìa lon
nước về phía tôi. Lần này những ngón tay thon dài kia chỉ chụp hờ trên
đầu lon, với kiểu cầm của hắn tôi chỉ việc xòe tay ra và hắn sẽ đặt lon
nước vào tay tôi. Như vậy sẽ tránh được những đụng chạm ngoài ý muốn.
Và mọi chuyện đã xảy ra đúng như thế. Tôi xòe tay ra và hắn đặt lon nước vào tay tôi. Không hề có cái chạm nào và cũng không có hơi ấm nào.
Nhưng điều đó lại làm tôi muốn cáu.
Hắn không quay người lại mà chỉ đi giật lùi. Rồi hắn đụng vào cái bàn gỗ phía sau. Như đã tính toán từ trước, hắn ngồi hờ lên mép bàn, hai tay
khoanh trước ngực. Tôi công nhận dáng đứng của hắn trông rất đẹp.
Im lặng nối tiếp im lặng. Không khí gì thế này? Sao lại là bầu không khí này chứ? Giữa hai kẻ thù lại có những lúc thế này sao? Hay là đang bắt
đầu cuộc thi đấu trí nhỉ? Ai phá vỡ sự im lặng trước người đó sẽ thua?
Nếu vậy thì hắn thua chắc rồi vì sở trường của tôi là im lặng mà.
Thời gian vốn có hai trạng thái một là nhanh vun vút và hai là dài vô
tận. Hai trạng thái này tùy thuộc vào hoàn cảnh và tình trạng tâm lí của con người. Trong trường hợp này nó đã chọn trạng thái thứ hai. Nó trôi
chậm chạp như một cỗ máy cũ kỹ hết dầu nhớt.
Và quả nhiên hắn đã thua trước. Tai tôi nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng hắn.
“Em… à không… cô đến tìm tôi à?” – Hắn mở lời một cách khó khăn.
Thật bất ngờ làm sao! Tôi cứ nghĩ giọng nói của hắn sẽ ồm ồm hoặc cũng
khàn khàn và thấp tè như giọng Olia, nhưng không, giọng nói của hắn rất
ấm. Nghe còn ấm hơn giọng kể trên radio buổi tối.
“Phải” – Tôi nghe thấy mình trả lời hắn. Thật là thất vọng! Giọng tôi lí nhí đến tôi nghiệp.
Hắn nhướn một bên mày lên, nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi.
“Tôi… có vài chuyện muốn hỏi” – Một lần nữa tôi lại lí nhí. Đây mà là
khí khái khi đi tra khảo kẻ thù sao? Tôi còn thảm hơn là đang van xin kẻ thù.
“Vậy hãy hỏi đi!” – Tôi cảm thấy có phần nhẹ nhọm trong giọng nói của hắn.
“Đầu tiên, tại sao anh lại đi theo tôi” – Một câu hỏi dư thừa thật. Tôi đã được biết câu trả lời từ Olia rồi mà.
“Vì tôi bị thu hút bởi mùi hương của cô” – Giọng nói của hắn nghe rất thật.
“Mùi hương”? Ý hắn là mùi máu sao? Vậy là hắn đã nói thật. Ngạc nhiên thật!
“Tại sao anh lại xuất hiện mỗi khi tôi… hm… muốn giết người”
“Vì tôi không muốn cô làm những điều đó”
Vậy ra ý định cản trở tôi để chọc tức tôi là có thật.
“Vậy tại sao anh luôn chỉ tránh đòn mà không đánh trả?”
“Tôi không thể” – Hắn nói, gương mặt hắn không còn thản nhiên nữa. Nó có chút giằng xé.
Hắn lại một lần nữa nói thật với tôi. Xem ra hắn là một “kẻ thù thật thà”.
Tôi im lặng và hắn cũng im lặng. Tôi không nghĩ ra điều gì để hỏi và hiển nhiên tôi không hỏi gì thì hắn cũng không nói gì.
Có lẽ đến lúc nên ra về. Tôi chẳng còn gì để làm ở đây cả.
Nghĩ là làm, tôi đứng bật dậy và đi ra ngoài theo đường tôi đã đi vào. Có vẻ hắn không có ý định tiễn tôi.
Tôi nhảy vụt xuống dười và tiếp đất êm ái. Lon coca vẫn cầm trong tay không hề nhiễu ra giọt nào.
Nỗi bực tức và bức bối chết tiệt kia lại quay về trong tôi. Những câu
trả lời đó rõ ràng là không đủ với tôi nhưng bực bội làm sao khi đối mặt với hắn tôi lại chẳng nghĩ được quá nhiều. Tôi thậm trí đã không vặn
lại câu trả lời của hắn. Giọng nói cũng không thể hiện được chút phẫn nộ nào. Thậm trí tôi còn cảm thấy vui khi hắn thành thật với tôi. Tôi đã
thua hắn rồi. Thua thảm hại. Tại sao tôi lại để cái nhìn của hắn làm
mình bấn loạn chứ? Đúng là vô dụng!
Trời ơi! Bực quá! Tôi bị điên rồi. Đúng hơn là tôi bị hắn làm phát điên rồi.
Tôi cúi xuống nhặt một viên đá có kích cỡ trung bình bên dưới chân. Phải rồi, không làm gì được hắn thì tôi cũng phải trút giận lên một cái gì
đó của hắn.
Nghĩ vậy, tôi vung tay ném viên đá lên mái nhà hắn. Tiếp sau đó là tiếng vỡ của tôn.
Đỡ tức hơn rồi. Tôi ôm bụng cũng khoái trí. Và nụ cười ấy đã không tắt dù hắn vừa đi ra ngoài ban công và nhìn xuống chỗ tôi.
Gương mặt hắn đang nghệt ra một cách vô tôi vạ. Điệu bộ của hắn làm tôi
càng buồn cười hơn. Tôi đi theo kiểu “con người” vào nhà mình, tiếng
cười vẫn vang lên theo từng bước chân của tôi.
Không biết giờ này em đang làm gì nhỉ? Em đã ngủ dậy chưa? Tôi muốn qua bên đó xem em
thế nào quá. Tôi thật sự rất muốn nhìn thấy em. Không biết sau khi biết
tôi ở ngay bên cạnh nhà em thì em nghĩ thế nào nhỉ? Sẽ không ghét điều
đó chứ?
Đó chỉ là một trong số ít những câu hỏi trong đầu tôi lúc này. Tôi thật
rất muốn biết em nghĩ gì nhưng tôi lại không thể đốt tóc em nữa. Tôi chỉ có thể đọc suy nghĩ của người khác một lần duy nhất mà thôi. Tôi đã cố
thử với hy vọng có một ngoại lệ, ban nãy khi em ngủ tôi đã bứt một sợi
tóc của em và đốt nó bằng lửa rồng. Điều duy nhất tôi cảm nhận được là
mùi khét của tóc cháy chứ chẳng nhìn thấy hình ảnh nào hay nghe thấy suy nghĩ nào trong đầu em cả.
Tôi chưa bao giờ tò mò muốn biết người khác nghĩ gì về mình như cách mà
tôi đang tò mò về suy nghĩ của em. Với tôi điều đó rất quan trọng. Em có thích tôi không nhỉ? Chắc chắn không rồi. Vậy em có ghét tôi không? Tôi hi vọng là có. Thà bị em ghét còn hơn em không dành chút tình cảm nào
cho tôi và không để tâm đến tôi.
Trời đã tối rồi, không biết em đã ăn tối chưa nhỉ? Tối nay em có đến nhà mẹ em nữa không?
Câu trả lời đây rồi, em vừa ra khỏi nhà. Tôi cảm nhận được điều đó. Có
lẽ là em đến nhà mẹ em. Tôi sẽ cùng đi với em, chắc chắn rồi.
Nhưng khoan đã. Sao mùi hương của em lại dừng lại trước cổng nhà tôi thế kia? Chắc không phải em đến để gây chiến chứ? Tôi sẽ phải né em nữa
sao? Nhưng như vậy cũng tốt mà. Biết đâu tôi lại tìm ra sơ hở của em và
lại có thể ôm em. Tôi đúng là kẻ tham lam. Về khoản này thì tôi tự thừa
nhận và không dám biện minh.
Nhưng tôi nên biểu hiện thế nào khi thấy em nhỉ? Ngạc nhiên? Vui mừng? Hay tỏ ra thản nhiên?
Không còn thời gian suy nghĩ nữa rồi, em đang lên đây. Hình như em sẽ vào bằng đường cửa dẫn ra ban công.
Tôi chạy ngay đến chỗ cánh cửa kính thông ra ban công, tôi muốn đón em
như đón một ví khách mà tôi vô cùng xem trọng. Mà em đúng là vị khách
đặc biệt mà. Làm gì có khách nào đến thăm nhà bằng đường cửa ở tầng hai
chứ.
Đây rồi, quả nhiên là em. Chưa đầy một giây sau em đã xuất hiện ngay
trước mặt tôi. Hình như tôi làm em giật mình thì phải. Gương mặt em hơi
ngạc nhiên. Trông em bây giờ tếu tếu thế nào ấy. Mặt tồ thật.
Em vẫn giữ nguyên gương mặt như thế làm tôi không thể giấu được một nụ
cười. Và sau khi nở trên môi được ba giây, nụ cười của tôi tắt lim. Thật là ngại quá! Cười mà không được cười lại nên tôi cảm thấy hơi bối rối.
Lúc tôi bối rối tôi thường mím môi và bây giờ cũng vậy.
Chợt nhớ ra là em còn chưa vào trong, tôi nhanh chóng mở cửa để em đi vào phòng.
Bây giờ tôi và em đang ở chung trong một căn phòng, cả hai có thể nhìn
thấy nhau. Hơn nữa hoàn toàn không có sự tấn công hay tiếng gầm gừ nào
từ phía em, em hoàn toàn im lặng. Tôi cũng không biết phải nói gì.
Tôi lấy ghế cho em ngồi và em đã ngồi xuống chiếc ghế đó một cách ngay
ngắn. Lạ thật! Nhìn em không giống như có vẻ muốn gây chiến. Vậy thì em
đến đây làm gì nhỉ? Đến thăm tôi sao? Chắc tôi bị chứng hoang tưởng nặng rồi.
Tôi nhìn em và em cũng nhìn tôi. Tôi cảm thấy hơi bối rồi và có lẽ em
cũng thế, đôi má xinh xắn của em hơi ửng hồng. Trông đáng yêu quá! Em
mặc một chiếc áo von trắng nhìn rất duyên dáng. Có cái gì mong manh làm
người khác muốn đến bên che trở. Nhìn em bây giờ, tôi thật sự muốn được
ôm em vào lòng.
Cái mong muốn ấy càng ngày càng lớn lên trong tôi. Tôi muốn ôm em, muốn
vuốt tóc em. Muốn được cầm vào đôi bàn tay nhỏ nhắn kia. Cảm giác được
có em trong lòng thật quá tuyệt vời. Đúng là một suy nghĩ khiếm nhã! Tôi biết nhưng vẫn muốn được hưởng cái cảm giác ấm áp ấy một lần nữa.
Suy nghĩ này làm tim tôi đập mạnh hơn và các tế bào trong người tôi căng cứng. Tôi nghĩ mình nên ra khỏi phòng trước khi không kiềm chế nổi mà
ôm em vào lòng.
Nghĩ thế tôi vội vã bỏ ra khỏi phòng, thầm hy vọng em sẽ không đi theo
tôi. Nếu tôi phát hiện ra em đang ở phía sau mình, không biết chừng tôi
sẽ quay lại và ôm em.
Thật may mắn làm sao em đã không đi theo tôi nhưng em vẫn còn trong
phòng. Ban nãy tôi chỉ biết mình nên bỏ ra khỏi phòng chứ không nghĩ sau khi ra làm sao để quay lại. Phải có một cái cớ gì đó chứ. Nhưng biết
lấy cớ gì đây?
Tôi mở tủ lạnh lấy nước và uống một hơi cho tỉnh người để còn suy nghĩ.
Đang định đóng tủ lạnh lại thì tôi chợt nghĩ ra cách để quay lại chỗ em. Với tay, tôi lấy một lon coca và hí hửng bay lên phòng.
Gần đến phòng, tôi đáp xuống, hít một hơi thật sâu, vuốt lại tóc, chỉnh
lại trang phục và đi vào phòng với phong thái ung dung nhất có thể.
Dù đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vừa thấy em thì ngay lập tức tôi trở
nên vụng về và bối rối. Tôi đưa lon coca cho em mà thậm chí quên không
khui.
Em đưa tay đón lon coca.
Ôi trời! Một luồng điện vừa chạy qua người tôi. Lí do là vì cái chạm tay của em khi em đưa tay ra đón lon coca. Tôi đoán là do em lỡ đà vì em
rút tay lại ngay lập tức, còn tôi phải mất vài giây để lấy bình tĩnh và
rút tay lại, cố gắng ngăn sự hụt hẫng đang trực trờ hiện rõ trên mặt.
Sao em lại vội vã rút tay lại như thế? Em ghét đụng chạm vào tôi sao?
“Tai nạn” vừa rồi là cơ hội để tôi chữa cháy cho việc thiếu ga-lăng khi
đưa em lon nước ngọt chưa khui. Tôi khui lon nước ngọt và đưa về phía
em. Tôi chỉ cầm ở phía đầu lon nước. Như vậy tay em sẽ không chạm phải
tay tôi nữa. Tôi sợ phải thấy cái thái độ khó chịu của em khi chúng tôi
chạm vào nhau. Nó làm tôi buồn.
Em đón lon nước, đưa lên miệng và uống một hớp nhỏ. Ngay lúc này đây tôi ước gì mình là lon nước đó. Nếu được một lần em đặt môi lên tôi, bắt
tôi chịu gì tôi cũng chịu.
Tôi thấy hơi chơi vơi khi đứng sững giữa phòng như thế này. Dù không mỏi nhưng tôi nghĩ mình nên dựa vào cái gì đó. Tôi nhớ là phía sau mình có
một cái bàn. Nhưng vấn đề là tôi không muốn rời mắt khỏi em. A, vậy thì
tôi đi lùi vậy.
Tôi lùi lại, dựa lưng vào bàn. Không rời mắt khỏi em dù là một mm. Tôi
tự hỏi không biết em đến đây làm gì nhỉ? Trong đầu em đang nghĩ gì?
Tôi càng chờ đợi em cho tôi biết lí do em đến đây thì em lại càng im
lặng. Em nhìn tôi, rồi lại nhìn lơ đãng ra bên ngoài, nhấp một ngụp
coca. Những hành động đó cứ lặp đi lặp lại. Không biết em có chán không? Còn tôi thì phát điên lên rồi. Dẹp sĩ diện qua một bên, tôi sẽ mở lời
trước vậy.
“Em…” – Tôi nói và nhận ra cách xưng hô này hơi thân mật quá, một cách
lúng túng, tôi đổi lại kiểu xưng hô xa lạ hơn dù tôi thật chẳng muốn tí
nào – “Cô đến tìm tôi à?” – Tôi hỏi và nghe giọng mình có phần hơi ngập
ngừng.
“Phải” – Giọng em rất nhỏ. Cứ như em đang chịu đựng một áp lực nào đó.
Hay phải nói chuyện với tôi làm em thấy khó chịu? Ôi! Không phải vậy
chứ?
Tôi nhìn em chờ đợi. Em đến tìm tôi chắc chắn là có việc chứ không phải
chỉ để nhìn nhau thế này. Mà nhìn nhau bằng đôi mắt thiện cảm thì đã
đành. Đằng này em nhìn tôi rất thờ ơ, còn tôi thì phải cố hết sức để
ngăn những tia nhìn đắm đuối về phía em.
“Tôi… có vài chuyện muốn hỏi” – Sau một hồi im lặng, em lên tiếng nhưng giọng nói vẫn có vẻ không tự nhiên.
“Vậy hãy hỏi đi!” – Miễn cưỡng, tôi đành chấp nhận để em “chất vấn” và
thầm cầu nguyện đó không phải là những câu hỏi đụng chạm đến cảm xúc của tôi về em. Nếu để em biết tôi yêu em – kẻ thù của tôi – thì chắc em sẽ
xem thường tôi lắm đây.
“Đầu tiên, tại sao anh lại đi theo tôi” – Em hỏi và nhìn xoáy vào tôi.
Ánh mắt của em không những khóa chặt cơ thể tôi mà cả bộ não của tôi
cũng bị đông cứng. Tôi không thể nghĩ ra một câu trả lời nào hay ho.
Trong trường hợp này thì thành thật là dễ nhất. Tôi đã đưa ra quyết định sẽ trả lời thành thật tất cả các câu hỏi của em.
“Vì tôi bị thu hút bởi mùi hương của cô” – Tôi trả lời. Tôi bị mùi hoa
tử đinh hương của em mê hoặc. Nó có một sức mạnh khó có thể lí giải.
Giống như là ma túy vậy. Nó gây nghiện đối với tôi
“Tại sao anh lại xuất hiện mỗi khi tôi… hm… muốn giết người” – Thật bất
ngờ! Em không xoáy xâu vào câu trả lời của tôi. Em đã đặt ra một câu trả lời khác.
Biết phải nói với em làm sao đây nhỉ? Tôi biết mình có thể không trả lời nhưng tôi không nghĩ mình có thể từ chối em bất cứ điều gì. Tuân thủ
điều tôi đã chọn, tôi quyết định thành thật.
“Vì tôi không muốn cô làm những điều đó” – Tôi nói, đúng là như vậy mà.
Sao em lại chỉ toàn chọn con trai làm con mồi nhỉ? Nghĩ đến việc em kề
môi lên cổ một thằng con trai khác là tôi muốn điên lên rồi.
“Vậy tại sao anh luôn chỉ tránh đòn mà không đánh trả?” – Một lần nữa em hỏi sang chuyện khác và bỏ qua vấn đề vừa hỏi. Cám ơn vì em đã như thế. Em là xoáy xâu vào thì tôi đảm bảo tôi sẽ không dấu nổi tình cảm của
tôi với em.
Cảm ơn em là một chuyện nhưng tôi cũng đang muốn nổi nóng với em đây.
Sao lại hỏi như thế? Em nghĩ tôi có thể ra tay với em sao? Tôi thà tự
mình đánh mình còn hơn là tôi đánh em. Ừ thì em không biết là tôi yêu
em. Nhưng câu hỏi của em vẫn làm tôi thấy bực mình.
“Tôi không thể” – Lần này tôi thật sự muốn em hỏi xem vì sao tôi không
thể. Haizzz! Em mà hỏi thì tôi sẽ nói luôn “vì tôi yêu em”. Tôi quyết
định rồi. Tôi sẽ không dấu nữa. Yêu đơn phương thì yêu đơn phương nhưng
ít nhất tôi cũng muốn em biết tình cảm của tôi. Có lẽ em sẽ thấy hoang
đường, sẽ không tin. Nhưng tôi muốn nói. Để đến ngày mai tôi lại không
có dũng khi để nói cho xem.
Thất vọng thật! Em đã không hỏi thêm điều gì nữa. Em im lặng và tôi cũng chỉ biết im lặng.
Có khi nào em nhạy cảm đến mức nghe vậy thôi đã hiểu là tôi yêu em không nhỉ? Tôi nửa muốn như vậy nửa muốn không. Nếu em biết mà giả vờ như
không biết thì tôi phải làm sao? Nếu em biết rồi phớt lờ luôn thì tôi
phải thế nào? Haizzz! Em làm tôi đau đầu quá.
Đột nhiên em đứng lên làm tôi hơi giật mình. Rồi em đi về phía ban công
và nhảy xuống bên dưới. Em muốn đi sao? Chỉ vậy thôi sao? Không hỏi thêm gì nữa à? Em rời khỏi phòng một giây thôi tôi đã bắt đầu thấy nhớ em
rồi.
Buồn thật! Em chẳng hỏi thêm gì nữa. Có vẻ em không muốn biết về cái lí
do khiến tôi không thể làm tổn thương em. Thôi thì để em đi vậy. Ngày
mai tôi sẽ lại âm thầm đi bên em như cái cách mà tôi vẫn thường làm. Xem ra thì tôi quá tham lam rồi. Được đi bên em thì lại muốn được trò
chuyện với em. Được trò chuyện rồi thì lại muốn thổ lộ cùng em. Tôi phải giáo huấn lại bản thân thôi. Phải biết tự bằng lòng.
“Rầm!!!” – Tiếng động lớn làm tôi giật mình và theo sao đó là tiếng vỡ
của gạch ngói. Nó phát ra từ trên nóc nhà. Giường như có cái gì vừa rơi
xuống và có vẻ nóc nhà tôi đã bị thủng.
Thiên thạch rơi sao? Rơi vào nóc nhà nhà tôi à?
Một thắc mắc chạy ngang qua đầu tôi. Tôi là người không thể chết. Những
vật nhọn vừa đâm vào da tôi thì lập tức sẽ tan chảy. Chất độc vào người
tôi sẽ bốc hơi sạch sành sanh. Vậy nếu bị thiên thạch đè thì tôi có chết không nhỉ.
Tôi đưa tay gõ đầu mình vì cái thắc mắc ngộ nghĩnh của mình. Có lẽ tôi nên ra ngoài xem thế nào.
Vừa ra đến ban công, tôi hoàn toàn bị bất ngờ khi thấy em đang đứng bên
dưới nhà tôi và cười hả hê. Nhìn em hoàn toàn hồn nhiên, gương mặt bừng
sáng với nụ cười thích thú. Hình ảnh này làm tình yêu tôi dành cho em
nhiều lên không ít.
Em nhìn tôi, miệng vẫn cười. Rồi em quay người đi vào nhà. Bóng lưng nhỏ nhắn của em đã khuất sau cánh cổng nhưng tôi vẫn còn nghe tiếng cười
của em.
Nhưng ngay sau đó, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Em đứng trước nhà tôi nhưng tôi không cảm nhận được mùi máu của em. Dường như khả năng dấu mùi máu
đang dần hình thành trong em. Nếu một ngày em bỏ đi đâu đó và dấu luôn
mùi máu thì tôi sẽ không biết phải tìm em thế nào, mùi hương của em
không đủ mạnh để tôi có thể luôn cảm thấy nó dù ở xa thế nào. Đột nhiên
lòng tôi ngập trong lo lắng và bất an.
Tôi tò mò nhìn qua nhà bên cạnh thì thấy khá nhiều người ở đó. Họ là thợ được thuê đến để sửa mái tôn. Một lần nữa, tôi mỉm cười thích thú khi nghĩ đến cái lỗ thủng trên mái tôn nhà hắn. Tốt nhất là nó to to một tí.
Sau một đêm suy nghĩ tôi quyết định sáng nay tôi sẽ đến trường để xem
tình hình thế nào. Nếu thật sự đã bị lộ và bị truy đuổi thì sẽ phiền lắm đấy nhưng dù sao họ cũng đâu có đuổi kịp tôi.
Tôi đến chạm xe bus và đợi chuyến xe bus quen thuộc.
Mọi thứ đều có vẻ rất bình thường. Chuyến xe bus vẫn đông như mọi khi.
Học sinh đi học, người đi làm, một số phụ nữ vừa đi chợ về. Mọi thứ
không có gì là bất ổn. Nhưng điều này chưa nói lên gì hết.
Xuống khỏi xe bus, tôi ngó ngang ngó dọc trước khi đi vào trường. Hít
một hơi thật sâu và chấn tĩnh mình bằng suy nghĩ mình hoàn toàn có thể
chạy thoát khỏi họ. Tôi bắt đầu tiến vào trường.
Oh bất ngờ làm sao! Mọi thứ vẫn như mọi khi. Mọi người vẫn không nhìn
tôi. Họ nói chuyện với nhau về nhiều vấn đề và không thèm để ý đến tôi.
Bảng thông báo của trường cũng không có cái tin nào kiểu như “trong
trường có quái vật”.
Rời khỏi bảng thông báo, tôi đi về lớp mà trong lòng không khỏi băn
khoăn. Rốt cuộc là vì sao mà tôi chưa bị phát hiện? Hay vì tên kia sợ
quá nên không dám nói?
Tôi cá là thằng bạn cùng nhóm vài hôm trước mà chết thì sẽ rất linh đấy. Tôi vừa nghĩ đến cậu ta là cậu ta xuất hiện ngay. Vẫn cái kiểu khinh
khỉnh không coi ai ra gì, cậu ra đi vụt qua tôi mang theo mùi máu thơm
phức.
Một thoáng mụ mẫm vì mùi máu, tôi mới nhận ra cậu ta hoàn toàn không có
vẻ gì là sợ tôi hay tỏ ra biết gì đó về tôi. Cậu ta thậm chí còn chẳng
thèm nhìn tôi lấy một lần. Vậy là sao? Những điều xung quanh tôi càng
ngày càng không bình thường dù bản thân tôi cũng không bình thường.
Tôi nghĩ mãi mà vẫn nghĩ không ra lí do vì sao mọi chuyện lại như chưa
từng xảy ra thế này. Nhưng tất cả những gì tôi nghĩ được là hai chữ
“không biết”.
Tôi nghĩ mình nên dừng việc suy nghĩ ở đây. Mọi chuyện đã tốt hơn tôi đã dự đoán, tôi nên vui vẻ đón nhận tin tốt này và chẳng việc gì phải đào
bới tìm ra câu trả lời. Khi sự thật không thể thay đổi được gì thì việc
biết được sự thật không còn quan trọng nữa.
Chuông vào tiết và tôi nhanh chóng tiến vào giảng đường. Ngồi vào một
góc khuất xa mọi người. Thế là chẳng có chuyện gì xảy ra cho tôi cả.
Chẳng có sự bất thường nào, chẳng có sự săn đuổi nào. Ngày hôm nay vẫn
như ngày hôm qua và ngày mai sẽ giống ngày hôm nay. Thức dậy, ăn, ngủ,
đến trường, về nhà, thỉnh thoảng uống một ít máu từ túi máu y tế.
À quên, có lẽ từ nay về sau thỉnh thoảng còn phải đối đầu với “hàng xóm” nữa. Nói sao đây nhỉ. Kẻ thù ở ngay bên cạnh nhà thì hơi căng đây. Định theo dõi hắn nhưng sợ cuối cùng chính mình sẽ bị theo dõi.
Nhưng… “hàng xóm” của tôi nhìn không giống người xấu. Nhìn anh ta cũng
không có vẻ gì hung dữ. Anh ta thành thật với tôi và không có vẻ gì muốn gây chiến với tôi. Tôi không biết có phải anh ta đang âm mưu chuyện gì
không nhưng tự dưng tôi thấy cảm giác ghét anh ta trong tôi đã ít đi. Nó bị ném ra khỏi lòng tôi giống như khi tôi ném cục đá vào mái nhà anh ta vậy.
Đặc biệt, ở anh ta có cái gì đó thu hút tôi, làm tôi phải suy nghĩ. Tạm
gọi đó là sự tò mò vậy. Tôi tò mò không biết anh ta tên gì. Anh ta đã là “hàng xóm” của tôi từ bao giờ. Và… tò mò không biết anh ta nghĩ gì về
tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT