Vừa xong rõ ràng tôi vẫn còn nói chuyện qua điện thoại với bố,
nói rằng sẽ mang mấy món ăn ngon đến cho ông, thế nhưng khi tôi
và Chân Ni vừa đến tầng 1, chỉ nghe thấy tiếng “ầm” một tiếng
kinh hoàng, những mảnh vỡ vụn của cửa kính dưới sức ép khủng khiếp lả tả rơi xuống, còn chúng tôi vì quá hãi hùng nên
đứng chết lặng nguyên tại chỗ.
Những mảnh vụn thủy tinh rơi trên đầu, trên mặt.
Nhưng không hề cảm thấy đau một chút nào.
“Bố, em phải đi cứu bố. Ái Ni, chị đừng có kéo em, chị không đi
cứu bố thì em đi! Chị sợ chết nhưng em không sợ chết! Em sẽ
không để bố rời bỏ chúng ta mà đi đâu!”
Chân Ni điên cuồng gạt tay tôi ra, quay người định lao lên cầu thang
tòa nhà. Nhưng mới chạy được vài bước con bé đã bị các nhân
viên cứu hỏa ngăn lại, nước mặt giàn giụa trên mặt, Chân Ni gào lên thảm thiết: “Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!”
“Không!”, tôi gào lên đau đớn, hai mắt mở trừng trừng.
Hình ảnh trong tầm mắt dường như vẫn còn sót lại tàn dư của ngọn lửa khủng khiếp khiến người ta ngạt thở đó.
Phù phù phù…
Tôi hút thở một cách khó khăn, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại,
thấp giọng nói: “Không, Thôi Hy Triệt, tôi sẽ không tha thứ cho
anh…”
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc
được, xin vui lòng gọi lại sau…”, đó là câu trả lời lạnh lẽo
mà Thiên Diệp đã nghe tới lần thứ N trong điện thoại.
Vừa mưa một trận xong, Thiên Diệp đứng trong màn đêm tăm tối bao
trùm hơi ngẩng đầu lên, phòng của Ái Ni trên tầng 2 vẫn tối om.
Muộn như thế này rồi, cô ấy còn có thể đi đâu chứ?
Xem truyền hình trực tiếp cuộc thi làm điểm tâm trên ti vi, thấy
quang cảnh đoạn cuối rơi vào hỗn loạn, không biết Ái Ni có
việc gì không? Có lẽ cô ấy cũng đã về rồi. Nghĩ vậy, Thiên
Diệp vội vàng chạy lên tầng.
Từ sau khi Chân Ni vào bệnh viện, có vẻ như Ái Ni luôn trốn tránh
anh, thậm chí còn tỏ ra lạnh nhạt với anh, vì sao vậy?
Đến trước cửa nhà, anh phát hiện ra cửa không khóa, bèn nhẹ nhàng đẩy ra.
Thiên Diệp đi vào bên trong, dường như có thể nghe thấy tiếng thổn thức nho nhỏ.
Ai? Là ai đang khóc nhỉ?
Dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn bàn, một bóng người nhỏ xíu
đang ngồi bó gối, đôi vai hơi rung lên khe khẽ, trông đầy cô độc
và bất lực, giống hệt như một vị thiên sứ bị lạc lối, vì
không tìm thấy đường về nên ngồi đó khóc ngon lành.
Thiên Diệp nhẹ nhàng đi đến gần, hỏi một cách thận trọng: “Ái Ni, có phải em không?”
Người đang khóc bỗng dừng lại một chút, cái đầu đang vùi trong gối
đột nhiên ngửng lên, giận dữ nói: “Đi đi, đi đi!”
A…
Một bức ảnh chầm chậm rơi xuống đất, ánh đèn dịu dàng chiếu trên bề mặt nó, trên đó là một người phụ nữ xinh đẹp đang cười
rạng rỡ và hiền dịu, nụ cười như có thể xua tan đi tất cả
bóng tối đang bao trùm nơi đây.
“Chân Ni?”, Thiên Diệp hơi sững người.
Trên khuôn mặt đang tức giận đó vẫn còn sót lại một giọt nước
mắt trong suốt như pha lê, tấm áo mỏng manh ướt đầm bám dính
lấy da thịt cô, từ trên cơ thể nhỏ xinh ấy phát ra một hơi thở
mạnh mẽ khiến người ta không sao tin nổi cô là cô gái mới rồi
còn khóc đến mức đáng thương.
Thiên Diệp cười cười, lấy tấm chăn mỏng trên giường xuống, đi đến
trước mặt Chân Ni, sau đó khẽ khàng mở tấm chăn ra.
Chân Ni ngẩn người nhìn nụ cười đẹp đến tuyệt vời của anh, thậm
chí quên cả việc chống đối lại, sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể
cao lớn ấy từ từ bao vây quanh cô.
Nhưng giờ đây khi thấy Thiên Diệp đứng trước mặt, trái tim cô chợt
yên tĩnh đến lạ thường, không còn ghen ghét, không còn cô đơn,
không còn thất vọng,… hay đau khổ.
Thiên Diệp nhặt tấm ảnh lên, tay kia nắm lấy bàn tay Chân Ni.
“Á…”, Chân Ni bị bàn tay ấm áp chạm vào bất chợt rụt lại theo bản năng.
Tất cả xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, nụ cười của Thiên Diệp
giống như pha lê, phát ra những tia sáng trong suốt và lấp lánh.
Chân Ni ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh của cô phản chiếu lại nụ
cười tuyệt đẹp của anh. Hai má cô dần dần xuất hiện ráng
hồng.
Cứ vậy, Thiên Diệp nhìn Chân Ni trong lúc yếu đuối, cảm thấy như
đang nhìn Ái Ni ở một phương thức tồn tại khác, anh không kiềm
chế nổi, đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc cô.
Nhớ ra điều đó, Thiên Diệp đột nhiên đứng dậy, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh ấm nồng ấy. Vừa định đi, bàn tay anh chợt bị giữ
lấy.
Anh quay đầu lại…
Cơ bản là không biết vì sao Chân Ni lại giữ lấy tay anh, các ngón tay cô hơi siết vào có vẻ như muốn dùng lực mạnh hơn để giữ
anh ở lại.
Một vật quý giá thì đương nhiên phải giữ chặt trong tay mình, chẳng phải anh mới nói thế sao?
Hay là… anh ấy cũng lừa dối cô?
“Ái Ni vẫn chưa về, anh hơi lo…”, Thiên Diệp giải thích với vẻ có
lỗi. Mặt Chân Ni lập tức biến sắc, cô hất mạnh tay anh ra, nói
một cách lạnh lùng: “Anh hãy từ bỏ đi, chị ta đã dọn đến chỗ Hội trưởng Triệt ở rồi. Sao hả, anh vẫn chưa biết đúng không?”
Ánh mắt Thiên Diệp trở nên tối sầm lại: “Chuyển đến chỗ Thôi Hy Triệt?”
“Đúng vậy, chị ta vốn luôn luôn lừa dối anh! Mộ Ái Ni cơ bản là một kẻ lừa tình. Thật đáng thương cho anh vì vẫn chưa biết chuyện
gì. Ha ha, đau lòng ư? Nếu như đau lòng thì hãy mau chóng nhận
ra bộ mặt thật của chị ta đi, mau tỉnh lại đi!”
Giống như một kẻ chạy trốn, Thiên Diệp đi ra khỏi phòng trong tiếng cười của Chân Ni.
Ái Ni đang lừa dối anh? Hay là tất cả sự nồng ấm trong 5 năm qua đều là giả tạo? Mưa lại tiếp tục rơi trong màn đêm yên tĩnh, Thiên Diệp đi xuống
tầng dưới, từng hạt mưa rơi trên da thịt anh lạnh lẽo, dường như muốn làm đóng băng trái tim đau khổ của anh.
Không thể nào, Ái Ni nhất định sẽ về.
Chỉ cần anh đứng nguyên tại chỗ, cô ấy sẽ quay về tìm anh, chẳng phải cô từng nói với anh như thế hay sao?
Một bàn tay thò vào trong túi tìm kiếm như vô vọng, mãi một lúc
sau, cuối cùng anh cũng tìm được một chiếc hộp nhỏ.
Thiên Diệp nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn một cách trìu mến, giống
hệt như đang nhìn người con gái trong trái tim mình.
“Em cười nói rằng anh ta là bạn, nhưng trong ánh mắt em thật dịu
dàng. Sự lo lắng của anh nặng nề bao nhiêu, chỉ có em là không
hiểu. Anh ta chiếm mất góc vốn thuộc về anh trong trái tim em.”
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên từng hồi, đẹp nhưng u buồn.
Giọng nói quen thuộc và lạnh lùng biết bao, là…
Trong cơn mưa lất phất, nụ cười của Thiên Diệp bỗng trở nên mơ hồ
và không có thực hệt như trong một bức tranh thủy mặc.
Giọng nói ở máy bên kia vẫn tiếp tục: “Diệp, đến lúc quay về rồi, thời gian hạn định đã đến. Mẹ cần con.”
Mẹ…
Thời gian hạn định đã đến? Thời gian hạn định 5 năm…
“Bất kể là Ái Ni có yêu con hay không, sau 5 năm, con nhất định phải
quay về Canađa. Đó là cam kết của con đối với mẹ trước khi mẹ
đi 5 năm trước, con vẫn còn nhớ chứ?”
“Không thể đợi thêm một chút nữa à? Hay là cho con thêm thời hạn 5
năm nữa? Mẹ, con xin mẹ đấy”, Thiên Diệp hơi hoảng hốt, cầu xin.
Đã đến lúc phải rời xa Ái Ni rồi hay sao?
Nghĩ đến điều đó, trái tim anh bỗng như bị người ta đào rỗng, một cảm giác đau đớn và bất lực.
“Diệp, mẹ hy vọng là con sẽ tôn trọng cam kết, chắc là con sẽ không
bất chấp gia tộc, bất chấp mẹ và bất chấp cả sự an nguy của
Mộ Ái Ni chứ?”
“…” Thiên Diệp hé môi, làn khói trắng trong hơi thở của anh biến
thành những đóa hoa nở trong bầu không mỗi lúc một lạnh hơn,
nở vô cùng xán lạn, sau đó điêu tàn trong câm lặng.
Anh lắng nghe âm thanh báo đã ngắt cuộc gọi từ máy bên kia vọng
lại, cứ đứng sững như vậy rất lâu hệt như một bức tượng gỗ
đã mất đi hoàn toàn sức sống.
Ánh đèn đường ấm áp chiếu trên cơ thể anh, nhưng bóng đêm mỗi lúc một nặng nề, dày đặc nén xuống đầu anh.
“Đúng!”, tôi trả lời ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Thôi Hy Triệt nhìn tôi như bị sốc, có vẻ không thể nào tin nổi sự quyết liệt của tôi.
Cuối cùng anh ta cũng bất lực buông tay, miệng mấp máy như muốn
giải thích: “Ái Ni, tất cả những việc xảy ra trong quá khứ
không phải như cô nghĩ đâu…”
“Anh không cần phải nói với tôi trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, dù cho anh có nói, những vết thương đó cũng vẫn luôn như những vết thương mới gây đau đớn trong ký ức của tôi. Tôi đi đây, hy
vọng sau này sẽ không gặp lại anh nữa.” Tôi lạnh lùng nói hết
một mạch, khi cụp mắt xuống tình cờ nhìn thấy bàn tay Thôi Hy
Triệt bị quấn băng, máu vẫn thấm ra cả bên ngoài.
Anh ta bị thương khi nào vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Một nỗi lo lắng hơi gợn lên trong lòng, tôi cắn chặt môi, tự nói
với mình nhất định phải cứng rắn, không để ý đến điều gì
nữa.
Nhắc nhở mình như vậy, tôi cố làm ra vẻ lạnh lùng bước đi.
Trong căn nhà lại tiếp tục vang lên tiếng gót giày của tôi va xuống sàn đá.
Cộp, cộp, cộp!
Giòn tan và lạnh lẽo.
Mỗi tiếng đều như cắt sâu vào sàn nhà, khiến mặt sàn nứt ra những vực thẳm không thể vượt qua.
Giọng nói của Thôi Hy Triệt từ đằng xa vẳng lại, mang theo một sự
yếu đuối mong manh khiến người ta khó lòng nhận thấy: “Không
thể cho chúng ta một cơ hội nữa hau sao? Cho anh cũng là cho em.
Nếu như những chuyện xảy ra trong quá khứ giữa hai chúng ta đều là sự hiểu lầm, em có đón nhận anh một lần nữa hay không?”
Bước chân đang dứt khoát chợt dừng lại, trong tầm mắt tôi xuất hiện một đám cháy lớn khiến người ta nghẹt thở.
Thiêu đốt đến sạch sành sanh chút do dự cuối cùng trong lòng tôi…
“Thế nhưng cái cơ hội mà anh nói ấy thực sự đã xảy ra trong quá
khứ của tôi rồi, dù anh có giải thích đến thế nào, người tôi
vô cùng yêu thương đã không thể quay trở lại bên tôi, thế nên nếu như anh có cảm thấy đau khổ thì đó cũng chỉ là sự quả báo
mà anh đáng phải nhận thôi”. Tôi buông xõng một câu đầy tàn
nhẫn, sau đó kéo va li đi khuất khỏi tầm mắt anh ta.
Thôi Hy Triệt, anh làm sao có thể dùng một câu nói để xóa đi mọi vết thương trong quá khứ?
Làm sao có thể?
Không đi xe, tôi kéo theo chiếc va li đi qua từng con phố.
Bước chân trong bóng tối lạnh giá dần dần trở nên máy móc, nhưng vẫn cứ hướng về phía nhà tôi mỗi lúc một gần hơn.
Giờ này chắc Chân Ni đã ở nhà rồi.
Dù vẫn sẽ bị con bé coi thường, nhưng cảm giác hai người nương tựa vào nhau vẫn thật là ấm áp.
Trời cuối cùng cũng sáng hẳn, những đám mây đen trong trái tim tôi cũng
tan biến phần nào. Từ xa tôi đã trông thấy một bóng người đứng dưới cầu
thang, cái bóng tạo thành một đường cong cô đơn ấy tỏa ra một hơi thở
không thể buồn bã hơn.
Bóng người ấy soa mà quen thuộc, dường như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong ký ức…
Dưới bóng cây đại thụ với những cành cao như vươn tới tận mây xanh, bóng người hào hứng vẫy tay rối rít về phía tôi.
Trước vườn hoa lily sáng bừng trong đêm tối, anh lặng lẽ đứng đó chờ tôi đến.
Trước cổng võ đường Không Liên, bóng dáng cô độc của anh đứng thẳng dưới cơn mưa…
Những cảnh tượng ấy bỗng lần lượt trở nên tươi mới, gõ thẳng vào trái tim tôi.
“Thiên Diệp, sao anh lại ở đây?”
Ah nở nụ cười rạng rỡ, nhưng nụ cười ấy nhợt nhạt và cứng ngắc: “Anh đang đợi em mà, em đi đâu thế?”
“À…”, tôi đột nhiên không biết phải trả lời ra sao, thế nên giải thích
một cách ngu ngốc: “Mới sáng ra em đi lấy hành lý cho Chân Ni.”
“Thế à?”, mắt Thiên Diệp tối sầm lại, bàn tay nắm chặt lấy vật gì đó, dùng nhiều lực tới nỗi như dốc hết sức toàn thân.
Hình ảnh Thiên Diệp tinh thần sa sút như vậy khiến tôi cảm thấy đau lòng, khó chịu như đã mất đi hơi thở.
Tôi nhìn đi nơi khác, hỏi như không mấy quan tâm: “Là anh đang mua cổ phiếu của Thiên Ảnh à?”
“Phải. Anh hy vọng có thể giúp em…”
“Không cần đâu! Anh mau dừng lại đi.”
“Ái Ni…”
“Mau dừng hành động ngớ ngẩn đó lại đi.”
“…”, thân hình Thiên Diệp hơi run rẩy, có vẻ như đang hết sức kìm chế
điều gì đó. Nhưng rồi khóe môi anh vẫn hé mở, nụ cười thoắt ẩn thoắt
hiện như một bóng sương mờ nhanh chóng tan đi trong không khí.
Trái tim tôi bị nụ cười đó đâm vào đau nhói, tôi tránh sang một bên và đi lướt qua anh, vội vã tìm nơi thuộc về mình.
Nhà là cái vỏ bọc của tôi, ở đó tôi có thể tránh khỏi mọi cơn bão tố.
Khi thoát ra khỏi cái vỏ bọc ấy, tôi luôn bị tổn thương.
“Chân Ni?”, tôi mở cửa ra, chỉ thấy bên trong lộn xộn hết cả lên.
Chân Ni mặc chiếc váy ngủ bằng voan đứng trước cửa sổ, nụ cười đầy nhạo báng và gay gắt.
Gió thổi tung tóc con bé lên, nở thành những đóa hoa tường vi màu đen tuyệt đẹp trong không khí.
“Mộ Ái Ni, rốt cuộc người chị thích là ai kia chứ? Là Hội trưởng Triệt,
người đã bỏ đi 5 năm trước hay là… Thiên Diệp, người đã đứng dưới kia
chờ chị suốt cả đêm?”, Chân Ni cười với vẻ ngây thơ, dường như chỉ đơn
thuần là đang nói về vấn đề thời tiết.
Cả đêm? Tôi hoảng hốt nhìn Chân Ni.
Nụ cười của Chân Ni càng trở nên phóng túng và rực rỡ: “Mới rồi quả là
đã xem được một vở kịch hay, Phác Thiên Diệp thật đáng thương. Tôi nói
với anh ta rằng chị đã chuyển đến nhà Hội trưởng Triệt ở rồi, anh ta có
vẻ như vẫn không tin. Mới rồi chị đã nói dối anh ta đúng không? Ha ha,
thật là đáng buồn, hết lần này đến lần khác bị chị đùa cợt như một tên
ngốc.”
“Em im đi!”, tôi thở dốc một cách khó khăn.
Thiên Diệp… anh ấy đã đợi tôi suốt cả đêm ư?
Thảo nào nụ cười đó lạnh giá đến thế, tê dại như thế.
“Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc…”, thoáng chốc trong đầu tôi trở nên
trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất nụ cười nhợt nhạt của anh, nước mắt
không thể nào ngăn nổi cứ vậy tuôn ra ào ạt, “Thiên Diệp… Thiên Diệp…”
Sao lại ngớ ngẩn như vậy? Không còn việc gì để làm nữa à? Sao lại đi mua cổ phiếu của Thiên Ảnh như để tự sát vậy?
Vì sao lại đứng ở tầng dưới đợi em suốt cả đêm?
Vì sao không vạch trần lời nói dối của em?
Đáp án của những câu hỏi ấy dần dần hiện ra, đè nặng lên cơ thể tôi như một quả núi.
“Thiên Diệp…”, tôi quay người chạy xuống cầu thang, bước chân mỗi lúc một sải dài.
Không thấy nữa rồi, Thiên Diệp đã đi rồi hay sao?
Nhìn theo con đường trống hút, tôi hơi hoảng hốt tìm khắp xung quanh.
Anh ở đâu, Thiên Diệp?
Anh đang ở đâu? Xin lỗi anh!
Không biết đi trong bao lâu, cũng không biết rốt cuộc đã đi đến tận đâu, trước mắt tôi bỗng hiện ra một vườn hoa lily. Những đóa hoa có màu vàng tươi rực rỡ nhưng khi ấy lại hơi ảm đạm, giống như nụ cười của Thiên
Diệp.
Tôi đang ngẩn ngơ nên không may va phải một người đang cầm máy quay phim.
“Xin lỗi”, tôi vội vàng xin lỗi, nhưng trong lòng vẫn còn đầy nghi hoặc: hiện giờ là mùa đông, sao có thể có hoa lily được?
“Làm gì đi đường cũng không chú ý thế, đúp vừa rồi lại phải quay lại
rồi”. Người đó có vẻ hơi cáu bẳn rứt rứt tóc trên đầu, quay sang dặn
những người xung quanh: “Để cho nhân vật nam chính và nữ chính nghỉ một
lúc. Ngoài ra nói với trợ lý sau khi quay xong, đưa những bông hoa này
vào trong nhà kính, cảnh quay ngày mai còn phải dùng nữa đấy.”
Hóa ra những bông hoa tươi đẹp đó chỉ là đạo cụ quay phim, tôi khẽ thở
dài một hơi. Không gian xung quanh là một màu nhợt nhạt u sầu, khiến mắt tôi có cảm giác rấm rứt.
Trong khoảnh khắc, những bông hoa tuyết trắng xóa chợt bay rợp trời.
Cảnh tượng quen thuộc trong miền ký ức chợt hiện ra ngay trước mắt – gặp lại Thiên Diệp trong vườn hoa lily rực nở, cơn mưa tuyết rơi xuống để
đáp ứng nguyện ước chỉ buộc miệng nói ra của tôi…
“Thiên Diệp?”
Là tôi đã nhìn nhầm ư? Bóng người cao gầy đứng ngược sáng dưới bầu trời lả tả tuyết rơi ấy là Thiên Diệp ư?
Chiếc áo sơ mi màu trắng lấp lánh những ánh sáng trang nhã, mái tóc bị gió thổi tung trong thanh thoát vô cùng.
Còn cả nụ cười đầy mê hoặc như một chú thiên tinh đó nữa…
“Thiên Diệp!”, tôi nhìn chăm chú vào anh.
Những bông hoa tuyết trên bầu trời, những cánh hoa lily đang lay động
trong gió khi ấy chợt dừng hết lại, chỉ còn Thiên Diệp bước đi những
bước uyển chuyển đến gần tôi.
Chậm rãi, từ từ.
Không cảm thấy được sự dịch chuyển của thời gian.
“Đêm qua…”, tôi định giải thích, nhưng bị ngón tay ấm nóng của anh đặt ngay trước miệng.
“Không cần phải nói gì nữa cả.”
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, trong đáy mắt trào lên một tình cảm sâu sắc, sau đó vòng tay ôm lấy tôi mà không hề báo trước.
“Thiên Diệp?”, tôi hơi giằng co để thoát ra vì ánh mắt khác thường của những người xung quanh.
“Ái Ni, lạnh quá”, Thiên Diệp không bỏ tay ra.
Khi ấy tôi mới cảm thấy cơ thể anh thực sự rất lạnh. Cả đêm hôm qua anh đứng dưới nhà chờ tôi thì làm gì mà không lạnh cơ chứ?
Tôi kìm không nổi nỗi đau nhói trong tim, thôi không chống lại nữa mà để mặc mình ôm lấy anh.
“Ái Ni”, Thiên Diệp dồn hết trọng lượng toàn cơ thể mình lên người tôi,
nói bằng thứ giọng mềm mại như một đứa trẻ con: “Ái Ni, vì sao khi đang
ôm em mà anh vẫn thấy lạnh đến thế?”
“Vậy à?”, tôi đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng rãi rắn chắt của anh, “Mau về nhà tắm nước nóng rời thay quần áo đi.”
Tôi muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng hai cánh tay anh vẫn ôm siết lấy tôi không chịu buông.
“Thiên Diệp?”, tôi chau mày, “Anh không buông tay ra thì em không khách khí nữa đâu đấy.”
“Ái Ni”, Thiên Diệp dịu dàng gọi tên tôi, sau đó lặng trầm một lúc, nói: “Vì sao rõ ràng em ở rất gần, nhưng anh lại cảm thấy em ở rất xa anh
kia chứ?”
Giọng nói của anh còn phiêu diêu hơn cơn gió, mang theo một nỗi buồn thương mà người ta không sao nắm bắt được.
Cơn gió cuốn theo nỗi buồn thương dịu dàng đó bao vây lấy tôi, khiến tôi đột nhiên không thể nói thành lời.
Những ngón tay vì không gánh vác nổi mối chân tình sâu sắc ấy nên dần dần co rút lại.
Phù…
Dường như tôi đã quên mất từ lâu rằng trái tim được bao bọc bởi những thớ cơ mềm mại, chứ không phải là gang thép.
Thế nên cho dù mình có làm ra vẻ cứng rắn, cuối cùng cũng vẫn bị phá vỡ.
Thiên Diệp, rõ ràng là muốn bảo vệ anh, rõ ràng là không muốn làm cho
anh bị tổn thương, rõ ràng là hy vọng anh được hạnh phúc thật nhiều…
Thế nhưng…
“Cái mà em cho là sự che chở ấy, người ta không hiểu được, cứ như thế sẽ làm tổn thương đến chính người mà em quan tâm.”
“Câu này được viết trong một cuốn sách, anh không hiểu lắm, nhưng mà, em yêu à…, nhất định là em hiểu. Ha…”
“Chào mừng thiếu gia về nhà”, đợi Thôi Hy Triệt đi đến gần, tất cả cùng lên tiếng.
Người quản gia nước mắt vòng quanh đi theo sau lưng Thôi Hy Triệt, thấp giọng nói: “Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng đã về nhà rồi.
Mấy năm qua phu nhân luôn nhớ đến cậu, hy vọng cậu có thể quay
về tiếp quản cơ nghiệp của gia đình…”
“Bà ấy ở đâu?”, những tảng băng phủ kín tâm trạng của Thôi Hy Triệt có vẻ như không hề tan đi một chút nào.
“Phu nhân hôm qua về hơi muộn, hiện giờ có lẽ vẫn đang nghỉ ngơi”,
người quản gia theo Thôi Hy Triệt vào đến phòng khách, hỏi:
“Thiếu gia đã ăn sáng chưa, nếu chưa để tôi bảo người làm lập
tức dọn lên món cậu thích ăn nhất…”
“Đủ rồi, tôi muốn gặp bà ta ngay bây giờ!”
“Thiếu gia!”
Người quản gia cảm thấy tâm trạng Thôi Hy Triệt có vẻ đang bị kích
động nên muốn lựa lời khuyên giải. Thế nhưng trên tầng 2 đã vang lên tiếng kêu đầy vui mừng và kinh ngạc…
“Triệt, con đã về rồi à?”
Thôi Hy Triệt ngước mắt lên, nhìn thấy người mẹ đã 5 năm không gặp. Người phụ nữ có vẻ đẹp cao sang, điểm trang nhẹ nhàng đó
đứng trước tay vịn cầu thang tầng 2, đường cong lạnh lùng của
đôi mắt dường như hơi trĩu xuống, lộ rõ dấu vết của tuổi tác, nhưng thần thái cao ngạo đó vẫn giống hệt như trước đây, giống như một con dao quý giá, sắc nhọn và lạnh tanh.
Ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, đều mang sức mạnh uy hiếp đối phương.
Dường như đó là một trận so sánh lực lượng, ai từ bỏ trước thì đó là người thua cuộc.
Dưới sức ép vô cùng đáng sợ đó, mẹ Thôi Hy Triệt đi những bước
đều đều chậm rãi xuống nhà, khi lướt qua anh, chỉ liếc nhìn
anh bình thản: “Mấy năm liền không gặp nhau rồi, bây giờ vừa
gặp mẹ mình, đã muốn nhắc đến chuyện đứa con gái đó ư?”
“Đứa con gái đó? Xin mẹ hãy tôn trọng người con thích một chút
được không?”, Thôi Hy Triệt đi theo bà Bạch Lâm vào phòng khách.
“Tôn trọng? Nó đã cướp mất con bên cạnh mẹ, thậm chí khiến cho con đối đầu với mẹ, những thứ đó khiến mẹ không thể nào tha thứ được”, bà Bạch Lâm bình thản vẫy tay, người quản gia lập tức
dặn dò gia nhân mang hai suất đồ ăn sáng lên.
“Đủ rồi, thế nên mẹ thừa nhận 5 năm trước đã tìm cách tước bỏ
tiền học bổng của Mộ Ái Ni, dùng các quan hệ để đóng cửa văn phòng nghiên cứu của bố cô ấy, thậm chí còn cho người hại
chết bố cô ấy, khiến Ái Ni và bố rơi vào cảnh chia lìa đau
đớn đó ư?”, Thôi Hy Triệt vung tay đập vỡ lọ hoa trên bàn.
“Cái chết của bố nó là một sự cố. Những việc khác, mẹ không phủ nhận, mà mẹ làm như vậy đều là muốn tốt cho con cả”. Bà
Bạch Lâm nhướng mày lên một cách thản nhiên.
Người quản gia định nói gì lại thôi, vẫy tay ra hiệu cho gia nhân
nhanh chóng giải quyết những mảnh vỡ trên mặt sàn, đồng thời
đến gần Thôi Hy Triệt hạ giọng giải thích: “Cái chết của bố
Mộ Ái Ni thực sự là một sự cố, cảnh sát cũng đã điều tra
rồi. Có lẽ cô Ái Ni đã hiểu lầm, cậu không nên trách phu nhân.”
“Đi ra! Ở đây không cần ông giải thích”, bà Bạch Lâm nghiêm giọng nói, người quản gia lập tức cung phụng đi ra.
Trong phòng khách sang trọng và trống trải chỉ còn lại hai mẹ con họ.
Vượt qua quãng thời gian của 5 năm, tất cả mọi ân oán triền miên dường như đã quay về điểm xuất phát.
“Ngồi xuống đây đã, ăn sáng với mẹ một chút nào”, bà Bạch Lâm thở
dài, cặp lông mày đã mất đi khí chất cao ngạo, bị một sự mệt mỏi mơ hồ che lấp, “con đã cảm nhận được sự đau khổ chia lìa
bố con của con bé đó, tại vì sao không thể cảm nhận được sự
chịu đựng mà một người làm mẹ như ta phải trải qua chứ?”
“Mẹ không hề quan tâm, chẳng phải sao?”, Thôi Hy Triệt giễu cợt sự yếu đuối của bà.
Vì sao giờ đây còn ra bộ đau khổ như vậy?
Chẳng phải từ trước đến nay bà ta không cần đến anh hay sao?
“Triệt, chính là vì quan tâm đến con, thế nên mẹ mới không để một đứa nghèo khó như cô ta trở thành chướng ngại trong cuộc đời con!
Cô ta sẽ hủy hoại tất cả của con!”, bà Bạch Lâm trở nên kích
động, bỏ đôi đũa bằng bạc xuống.
“Không, là mẹ đã hủy hoại con, hủy hoại niềm hạnh phúc của con.”
Thôi Hy Triệt tuyên bố như một bậc vương giả, “Bây giờ con đã về rồi, con sẽ không để mẹ làm hại đến cô ấy nữa!”
Nói dứt lời, Thôi Hy Triệt quay người bỏ đi.
Tất cả ánh sáng trong phòng khách dường như cũng bị những bước
chân dứt khoát của anh cuốn theo, khắp không gian chỉ còn lại
một màu xám tro buồn bã.
Và cả sự cô đơn…
Bà Bạch Lâm nắm chặt tay lại, run rẩy nói: “Đừng đi nữa, con là con trai mẹ, vĩnh viễn là như thế!”
Dù khoảng cách có xa đến thế nào, dù anh có trốn tránh thế nào, bất luận anh có căm hận bà ấy hay không…
Suốt đời này, anh vẫn không thể thoát khỏi thế giới của bà ấy.
Ánh mặt trời nhàn nhạt phá vỡ tầng mây dày đặc, dịu dàng vuốt ve trên má Hy Triệt.
Đôi mắt màu xanh sâu thẳm khiến người ta không thể nhìn thấu suốt
ấy phát ra một luồng ánh sáng đầy quyền uy không thể ngăn cản
nổi của bậc vương giả.
Mộ Ái Ni, từ giờ trở đi, anh sẽ không để em bị tổn thương hơn nữa.
Anh nhất định sẽ đưa em quay về bên anh…
“Chị, mua giúp em tờ tạp chí được không?”, Chân Ni đứng bên cửa sổ như đang nghĩ ngợi điều gì.
“Là tạp chí Ngôi sao đúng không?”
Từ sau khi xuất viện Chân Ni luôn ngoan ngoãn ở nhà. Từ sau khi tôi
và Thiên Diệp giải quyết được sự hiểu lầm đến nay, đây là lần đầu tiên con bé nói chuyện với tôi.
“Ừm”, Chân Ni gật gật đầu.
Tôi đặt quyển cẩm nang các món điểm tâm trong tay xuống, trả lời: “Được rồi, chị sẽ quay lại ngay.”
Xuống đến tầng dưới, tôi không kìm nổi ý muốn nhìn lên cửa sổ tầng trên.
Chân Ni vẫn đứng nguyên ở đó, vì ánh nắng phản quang nên tôi không
thể nhìn rõ ánh mắt con bé, chỉ thấy lờ mờ đôi môi nó khẽ
cong lên.
Chân Ni đang cười ư?
Tôi ngạc nhiên vẫy tay với nó, nhưng khi niềm vui còn chưa kịp lan
rộng ra trên khuôn mặt, những ánh đèn flash chớp lóe liên hồi
trước mặt đã khiến tôi đau nhức mắt.
Vô vàn câu hỏi khiến người ta không kịp thở đổ dồn xuống như đá lở, làm cho tôi xây xẩm mặt mày.
Lấy tay che lên cao để tránh những ánh đèn flash chói mắt, tôi mở
to mắt, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa tường vi phía
sau tấm kính cửa sổ trên tầng hai đang nở một nụ cười rực rỡ. Đột nhiên mắt tôi rơi vào một màn sáng trắng.
Một giọt nước lặng lẽ rơi ra từ khóe mắt, bị tôi giấu đi giữa những ngón tay.
“Tránh ra!”, một giọng nữ đầy sức mạnh cất lên cắt ngang những tạp
âm đang quấy nhiễu xung quanh chợt ập vào tai tôi.
Bốn bề đột nhiên trở nên yên tĩnh, những ống kính đó tạm thời
thôi không chiếu thẳng vào tôi nữa mà quay sang phía cô gái lạ
hoắc vừa bất ngờ xuất hiện.
“Mấy phóng viên đáng ghét các người khiến cho bạn tôi mất cả nhân
quyền, rơi vào cản khốn khổ, nếu còn không để cho cô ấy tự do, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Ở phía sau cùng của đám phóng viên, một người con gái đứng dưới ánh nắng như một nữ anh hùng, sau đó hiên ngang lẫm liệt đi
đến trước mặt tôi.
“Hạ Nhạc Huyên?”, tôi khẽ kêu lên.
“Mau đi thôi!”, cô ấy nắm lấy tay tôi, kéo tôi rảo bước đi trong sự
ngạc nhiên sững sờ của đám phóng viên, “Ha ha ha, sao hả? Lời
thoại trong mấy bộ phim truyền hình trên ti vi nghe cũng được
đấy chứ?”
Cuối cùng cũng thoát được khỏi đám phóng viên phiền phức đó, tôi
dừng bước lại: “Đúng là như vậy, đúng là như vậy.”
Ha ha, đám phóng viên đó quả là ngốc nghếch, chắc là sau khi
phản ứng trở lại bình thường sẽ tức đến mức nhảy cẫng lên
cho mà xem.
Tôi cảm động nhìn Hạ Nhạc Huyên đang khom lưng cười tới mức lộ
hết cả hàm răng trắng. Làn da cô ấy mang màu nâu khỏe khoắn,
nụ cười rạng rỡ hệt như dòng nước biển trong vắt tràn lên
nhấn chìm bờ cát trắng xóa ở bãi biển Maldives
Trong mát và thư thái.
Trong tiệm bánh ngọt
“Ái Ni, hôm nay cậu có thể thành thực trả lời một câu hỏi của
mình hay không?”, Hạ Nhạc Huyên dùng hai ngón tay kẹp chiếc ống
hút rồi vẽ thành một vòng tròn bên trong chiếc cốc đựng nước
bạc hà màu xanh non, sau đó dùng ngữ khí hết sức trịnh trọng
để hỏi tôi.
“Ưm?”, tôi bình thản đáp lời, cảm thấy không khí xung quanh bất giác trở nên căng thẳng hơn tự bao giờ.
“Như trên báo nói ấy, người cậu thích là Thôi Hy Triệt ư?”, Hạ
Nhạc Huyên nhìn tôi hơi lo lắng, những ngón tay đã dừng lại.
“…”, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hai đôi mắt bất chợt nhìn thẳng vào nhau không hề lảng tránh.
Tôi lặng lẽ hồi lâu, sự chờ đợi, thất vọng và căm ghét trở nên
sâu sắc hơn trong mắt Hạ Nhạc Huyên, khiến ánh mắt cô ấy nhìn
thẳng vào tôi mang theo cả sự thù ghét.
Sự căm ghét của cô ấy cũng trong mát, nhưng khiến tôi đau lòng không thể nào tả nổi.
“Nhạc Huyên, mình biết cậu lo lắng cho Thiên Diệp, nhưng quan hệ giữa
mình, Thiên Diệp và cả Thôi Hy Triệt không đơn giản như cậu nghĩ đâu”, tôi muốn giải thích với cô ấy, nhưng đầu óc đang là một
mờ hỗn độn, không thể nào sắp xếp nổi cảm xúc.
“Đủ rồi, vốn không cần phải làm ra vẻ phức tạp như thế”, Hạ Nhạc Huyên cắt ngang lời tôi, lấy từ trong ba lô ra một tờ báo. Bức
ảnh nằm chình ình ngay trên trang nhất là cảnh Thôi Hy Triệt
đang bế tôi ra khỏi trường quay hôm thi làm điểm tâm, “Mình không
muốn biết quan hệ giữa Mộ Ái Ni và Thôi Hy Triệt là gì, nhưng
mình hy vọng cậu có thể thẳng thắn nói với mình rằng cậu có thích anh ta hay không?”