Đại sảnh rực rỡ ánh đèn, huy hoàng tráng lệ. Trên các vách tường của mái nhà hình tháp đều khắc những bức hình của các thánh thần.
Máy ảnh của phóng viên đều chiếu thẳng vào một người thanh niên giống hệt một vị thần – Thôi Hy Triệt.
“…Tôi sẽ đầu tư vào Thiên Ảnh 100 triệu euro, biến nó thành một công ty
đào tạo ngôi sao hàng đầu ở trong nước thậm chí là châu Á. Một tháng
sau, công ty giải trí Thiên Ảnh sẽ phục hồi hoạt động, cuộc khủng hoảng
đầu tiên này không thể khiến Thiên Ảnh bị hủy diệt, mà sẽ thúc đẩy Thiên Ảnh đạt được những thành tựu lớn hơn…”
Giọng nói lạnh lùng mang theo một vẻ cao quý tơi mức ngạo mạn.
Thôi Hy Triệt nhìn đám phóng viên đứng trước mặt mình, sau khi kết thúc
bài phát biểu ngắn gọn, đôi môi khẽ nhếch lên trước ống kính, không thể
nhận ra bất cứ cảm xúc gì trong đôi mắt màu xanh sâu thẳm như vực nước
ấy.
“Xin hỏi vì sao anh lại đưa ra quyết định này?”
“Là một thương nhân, vì sao anh lại làm trái với các nguyên tắc nhất quán trong kinh doanh?”
“Nghe nói đang có người bí mật thu mua cổ phiếu của Thiên Ảnh, có phải là anh không?”
…
Thấy Thôi Hy Triệt tuyên bố xong liền đi ra, đám phóng viên lập tức bám
theo tuôn ra một đống những câu hỏi đầy nghi vấn. Tuy nhiên Cam Trạch
Trần đã bảo vệ Thôi Hy Triệt nhanh chóng thoát khỏi đám đông đó, còn tốp vệ sĩ thì che chắn đám phóng viên đằng sau chặt đến nỗi giọt nước cũng
không lọt qua được.
Chiếc Porsche màu đỏ chạy êm như ru, không khí vì thế ma càng trở nên tĩnh lặng.
“Bố Mộ Ái Ni hiện giờ vẫn khỏe chứ?”, Thôi Hy Triệt đột nhiên hỏi.
“Bố?”, Cam Trạch Trần khó khăn lắm mới phản ứng được trước câu hỏi đó, lắc đầu như thể lên đồng, “Sao tự nhiên lại hỏi câu này?”
Thôi Hy Triệt chau mày, bên tai vang lên giọng nói của Ái Ni
“Anh đang chờ để được thưởng thức cảnh tôi đau khổ đến mức không muốn
sống nữa ư? Trước tiên là bố tôi, bây giờ đến lượt em gái tôi, liệu có
phải là sau đó sẽ đến tôi? Không… chúc mừng anh, Thôi Hy Triệt, anh đã
làm được rồi đấy.”
Bố của Ái Ni? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Không có gì”, một chút nghi ngờ lóe lên trong đầu Thôi Hy Triệt, nhưng
khi nhìn thấy vẻ tò mò lồ lộ trên mặt Cam Trạch Trần, anh lại tìm cách
che giấu, “Đã tìm được ra ai là người đang mua cổ phiếu của Thiên Ảnh
chưa?”
“Chưa. Triệt, mình cũng rất hiếu kỳ muốn biết kẻ nào lại cũng ngốc như
cậu. Cậu không cảm thấy việc đầu tư vào một công ty sắp đóng cửa quả
thực là một việc lãng phí thời gian và tiền bạc hay sao?”, Cam Trạch
Trần nhún nhún vai.
Thôi Hy Triệt không trả lời, dùng ánh mắt để biểu thị rằng Trạch Trần vừa nói ra những lời thừa thãi.
“Ha, nhất định là đúng như lời mình từng nói rồi, Thôi Hy Triệt, cậu vẫn thích em yêu của mình, thế nên mới muốn giúp em gái cô ấy…”
“Thay đổi đi!”, Thôi Hy Triệt đột nhiên lớn tiếng.
“Ưm? Cái gì?”
“Lần sau mà còn nghe thấy cậu gọi cô ấy là “em yêu”, mình sẽ vứt cậu vào cái đống bạn gái mà cậu từng rũ bỏ đấy, mặc kệ họ giải quyết!”, giọng
nói của Thôi Hy Triệt nghe rất nhẹ nhưng lại khiến Trạch Trần cảm thấy
một nỗi sợ không gọi được tên.
“Mình có rũ bỏ đâu, đều là mình bị họ đá mà không rõ nguyên nhân được
chưa nào? Oa, cậu chuyển chủ đề nhanh thật, chứng tỏ cậu thích em… Ái
Ni…”, chữ “em yêu” Cam Trạch Trần định nói ra nhưng lại nuốt ngược vào
trong vì bị ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm của Thôi Hy Triệt uy hiếp.
“Sau khi tiếp nhận Thiên Ảnh, tất cả mọi case của Chân Ni đều do cậu phụ trách. Trước mắt hãy để cô ta nghỉ ngơi một khoảng thời gian, sau đó
lựa chọn công việc phù hợp mà giao. Xác định cô ta không phải là một
diễn viên cấp 1 ở châu Á, mà là ngôi sao hạng đỉnh.”
“Không thể nào chứ, Triệt. Người như Mộ Chân Ni khó làm lắm, mình thì
không muốn công việc ngày nào cũng trong tình trạng hỗn loạn.”
“Đây là công việc.”
“Nhưng mà, Triệt…”
Thấy dấu hiệu chứng tỏ Thôi Hy Triệt không có ý định thay đổi chủ ý, Cam Trạch Trần đành thu lại câu muốn nói, những ngày tiếp sau đây chắc là
the hồ bận túi bụi lên rồi.
Bầu trời vẫn u ám cuối cùng đã bắt đầu sáng dần lên, những cánh chim
lượn vòng trên không trung sau đó lao vút vào những đám mây trắng xóa.
Thôi Hy Triệt cắn chặt môi, tâm trạng hơi hốt hoảng.
“…Thôi Hy Triệt, cậu vẫn thích em yêu của mình…”
Có thật thế không?
Anh vẫn còn thích Mộ Ái Ni?
Khi nghĩ đến điều này, trái tim bỗng dưng đập dồn dập vì câu trả lời.
Trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng hôm Mộ Ái Ni đến nơi ở của Thiên
Diệp, còn cả cảnh tượng nhếch nhác khi gã con trai say rượu đó áp sát
vào mặt cô, cặp lông mày anh bất giác chau lại.
Bây giờ chắc Mộ Ái Ni đã chuẩn bị dọn vào ở trong biệt thự rồi nhỉ?
Cô đã chấp nhận làm quản gia cho anh, vậy thì cô nhất định sẽ tuân thủ
lời cam kết, không hiểu vì sao Hy Triệt lại thấy tự tin như vậy. Nhưng
anh chẳng phải cũng từng vì tin tưởng Mộ Ái Ni yêu mình, nên phải đã
chịu một sự đả kích lớn chưa từng có đấy sao.
“Gọi điện cho Ngải Đạt, xác nhận xem Mộ Ái Ni đã dọn đến biệt thự hay
chưa”, Thôi Hy Triệt dặn dò Trạch Trần bằng giọng lạnh tanh.
“Yên tâm đi, em.. Ái Ni sẽ không lừa cậu đâu”, thay đổi cách xưng hô thật khó quá, Cam Trạch Trần bực bội nghĩ.
“Cô ta đã không còn đủ tư cách để có được sự tín nhiệm của mình”, trong
đáy mắt Thôi Hy Triệt là màu xanh sâu thẳm khiến người ta không thể nào
đoán được điều gì.
“…Tại buổi họp báo diễn ra tại khách sạn quốc tế Thiên Hoa, chàng trai quý
tộc thần bí của nước Pháp Edward đã đưa ra đáp án về việc mua lại công
ty giải trí Thiên Ảnh… đầu tư một khoảng tiền lớn với niềm tin rằng
Thiên Ảnh sẽ lập tức thoát khỏi tình trạng tồi tệ như hiện nay, còn
“Công chúa Thiên Ảnh” Mộ Ái Ni vẫn ở lại Thiên Ảnh trên danh nghĩa người nắm giữ cổ phần lớn thứ hai của công ty, giá trị của cô đã ngay lập tức tăng lên con số đáng kinh ngạc… Việc làm đại diện quảng cáo sẽ được
tiếp tục. Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm và theo dõi diễn biến tất cả các thông tin liên quan đến Edward.”
Tôi kéo chiếc va li chuẩn bị đi đến nhà Hy Triệt, khi qua quảng trường
đông nghịt người, chợt nghe thấy tin tức về công ty Thiên Ảnh phát trên
truyền hình. Ngước mắt lên lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh giá của Thôi Hy Triệt trên màn hình kỹ thuật số khổng lồ.
Trái tim tôi bỗng nhiên co thắt lại, bộ não bị những mảng ký ức dày đặc như cát phủ kín, không thể nào dừng lại được.
Bởi vì.. luôn luôn có một khoảng trống.
Tôi lẳng lặng đến tòa biệt thự nhà Thôi Hy Triệt, khi nhận lấy hành lý
trong tay tôi, Ngải Đạt nhìn rất chăm chú hệt như lần đầu trông thấy tôi vậy.
“Hóa ra là thế này đây…”, Ngải Đạt có vẻ hơi thất sắc.
“Gì kia?”, tôi khẽ khàng hỏi.
“Ha ha, là dáng hình mà anh ấy luôn cất giấu trong trái tim mình”, Ngải Đạt bật cười.
“Ưm?” Anh ấy? Anh ấy là ai?
Tôi nhướng mày lên, tỏ vẻ không hiểu lắm. Vẻ mặt Ngải Đạt mang đầy ý vị
sâu xa, không trả lời, nhưng khi đưa tôi lên đến phòng, chị ấy lại nhắc
đến Hy Triệt.
“Chị đã kể với em chưa nhỉ? Khi học ở bên Pháp, chị là bạn cùng lớp Hy
Triệt. Trong đám đông anh ấy luôn khiến cho người ta rất dễ nhận ra, sau đó không thể nào rời mắt đi được. Thế là chị thổ lộ tình cảm với anh
ấy”, khi đó trong giọng nói của Ngải Đạt không có chút gì tỏ vẻ trải
đời, một tình yêu hơi mang màu chua chát hiện lên trong mắt.
Tôi tưởng tượng ra hình ảnh Hy Triệt ở nước ngoài, bất giác đôi môi hơi mím lại.
Chính xác. Dù là trong một đám đông nam thanh nữ tú, nhưng Thôi Hy Triệt vẫn giống như một vị thần được vầng hào quang tỏa sáng trên đầu, như
một vị vương tôn chẳng thèm để ý đến tất cả những kẻ đang phủ phục dưới
chân mình.
Giống như một thiên thần không thể nào phạm đến.
5 năm qua, chắc anh ta sống ở nước ngoài rất ổn?
“Chắc chắn luôn là một nhân vật đầy tiếng tăm trong trường phải không?”. Khi còn học trung học, anh ta đã như vậy.
“Có lẽ là vậy, nhưng chắc chắn là một người gây nhiều tranh cãi nhất.”
“Tranh cãi?” Người quá bắt mắt thì luôn luôn gây ra nhiều vấn đề, thực sự tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc mấy.
Ngải Đạt nói như tự giải thích với mình: “Hồi đó Edward nhập học với
điểm số thấp nhất toàn trường, trong khi điểm số đó cơ bản không thể nào được nhà trường chấp nhận. Trong trường luôn luôn xì xào bàn tán chắc
chắn nhà trường đã bị áp lực từ bên ngoài nên mới đặc cách nhận Edward
vào học. Nhưng chị thì vẫn luôn tin rằng lãnh đạo nhà trường biết rõ
thực lực của Edward. Bất kể lời đồn đại nào khi đối diện với Edward thực sự đều trở nên nhợt nhạt, chẳng phải sao?”
“Điểm số thấp nhất?” Sao có thể thế được? Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Em đoán xem là bao nhiêu? Chị tin rằng những người biết Edward đều không đoán được”, Ngải Đạt hỏi tôi với vẻ rất tự tin.
Tôi lắc lắc đầu.
“0 điểm”. Khi Ngải Đạt chuẩn bị trả lời, tôi đã thầm đoán trong lòng
giới hạn của điểm số thấp nhất, nhưng khi nghe câu trả lời của chị ấy,
tôi vẫn buộc ra một tiếng kêu kinh ngạc nhưng khẽ khàng tới mức không ai nghe thấy.
0 điểm? Không thể nào!
Việc này làm sao có thể xảy ra với một học sinh thuộc hàng thiên tài như Thôi Hy Triệt chứ?
“Thật khó khiến người ta tin được, nhưng chính xác là điểm 0.”
“Vì sao lại thế?”, tôi nén giọng hỏi.
Ngải Đạt bật cười: “Chị cũng đã từng hỏi Edward điều này, nhưng anh ấy
hỏi lại chị, kiếp người có thể giống như vòng tròn của số 0 đó, bất luận là đi xa đến thế nào, cũng vẫn quay về điểm bắt đầu, cũng vẫn gặp lại
người vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình không?”
Trái tim tôi bỗng mất nhịp nhảy loạn lên, nhưng ánh mắt cố gắng trấn tĩnh lại, nhìn ra phía cái bể bơi xanh biếc như lục bảo.
Điểm thi bằng 0? Là tại tôi sao?
Không, hoặc chỉ là anh ta muốn giễu cợt tôi một cách sâu sắc hơn, bởi vì anh ta dù có thi được điểm 0 vẫn có thể khiến bao nhiêu người ngưỡng
vọng.
“Lần này Edward về đây, sau khi gặp em, chị có thể cảm nhận rõ rằng anh
ấy không còn là Edward mà chị từng biết nữa”, Ngải Đạt ngập ngừng một
chút, sau đó nói từng từ, “anh ấy lại là Thôi Hy Triệt!”
Ánh mắt tôi đột ngột trở nên lạnh lùng, mỉm cười cao ngạo: “Bất kể anh
ta là Edward hay là Thôi Hy Triệt đều chẳng có một chút liên quan gì đến em hết.”
Ngải Đạt hơi sững người vì phản ứng của tôi, thấy chị ấy như vậy, tôi
nhìn thẳng vào mắt, cười lạnh nhạt: “Khi nào có thời gian chị nói với
anh ta, tòa biệt thự này đã rất đẹp rồi, cái bể bơi đó… thật dư thừa.”
Những cây kim đồng hồ treo tường vẫn chuyển động như ngàn năm qua vẫn thế,
phát ra âm thanh tịch mịch trong đêm khuya thanh vắng.
Chiếc đèn pha lê tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo nhưng đầy mê hoặc, như cám dỗ những linh hồn đang chấp chới trong bóng tối.
“Chết tiệt, điện thoại di động tắt máy à? Thôi Hy Triệt, tôi mà đợi anh
nữa thì tôi chính là con ngốc”, tôi gọi điện thoại đến mấy lần, cuối
cùng khi gọi đến lần thứ N thì bốc hỏa nên ném bay ống nghe sang một
bên.
Tôi đi đến trước bàn ăn, bê những đĩa đồ ăn đã lạnh ngắt vào trong nhà vệ sinh, đổ hết vào trong bồn cầu.
“Không ăn cơm, không về nhà, xem ra thứ anh cần chỉ là một người gác cổng.”
Tôi giận dữ đổ hết tất cả đồ ăn, khi chuẩn bị quay về phòng, chợt nghe
thấy một giọng nói uốn ** điệu chảy nước vang lên trong phòng khách:
“Darling, không mời em ngồi xuống một chút à? Tối nay em không có cái
hẹn nào khác đâu, vừa hay có thể ở đây bên cạnh anh nữa.”
“Không cần đâu, cô có thể về rồi”, Hy Triệt nới lỏng cà vạt, làn da chỗ
xương đòn hơi để lộ ra có màu nâu khỏe khoắn, toàn cơ thể lập tức toát
ra vẻ gợi cảm khiến người ta phát điên lên được.
“Darling”, cô gái mặc bộ váy sexy nhấp nháy đôi mắt với đầy vẻ khiêu
gợi, cơ thể từ từ áp lại gần Thôi Hy Triệt, “Thực ra từ lần đầu tiên
nhìn thấy anh, trái tim em đã không thể không xao động. Từ trước đến nay em chưa hề nhận ra mình lại có thể thích một người như thế, nhưng mà
đối với anh, trái tim em đã mất hết mọi khả năng kháng cự…”
Cô ta nhìn Thôi Hy Triệt như rơi vào trong một cảnh ảo mộng tuyệt đẹp,
đôi má đỏ rực lên. Bàn tay cô ta dần hướng lên má Thôi Hy Triệt, khi sắp chạm vào đó, bất chợt bị anh ta giữ chặt lấy cổ tay.
“Darling, á….”, cô ta kêu lên một tiếng kinh ngạc, dần dần chau mày lại vì đau.
Thôi Hy Triệt siết chặt tay cô ta, miệng nhếch lên một nụ cười đầy bỡn cợt: “Đến đây là chấm dứt đi.”
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô thiếu nữ, anh ta lại hé môi nói tiếp: “Niềm vui thích của cô nên chấm dứt ở đây đi. Tôi không cho cô quyền
được thích tôi.”
Hy Triệt hất vung tay cô gái đó ra, lạnh lùng quay người đi. Tôi không
tránh kịp, lọt vào tầm mắt của anh ta. Thế nhưng Hy Triệt không tỏ ra
ngạc nhiên một chút nào, cứ như đã biết tôi sẽ nghe thấy tất cả từ trước vậy.
Có lẽ vì trời lạnh, nên đôi mắt màu xanh sẫm của anh ta càng đẹp tới mức khiến người ta quên đi sự sống chết.
Thế nhưng tôi lại nhìn thấy vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Phù phù phù!
Khi đi về phía tôi, anh ta mang theo cả một cơn gió lạnh, nhưng trái tim tôi lại đập dồn mỗi lúc một nhanh. Tôi cố ép để đưa ánh mắt mình sang
hướng khác, bất chợt nhìn thấy ánh mắt bị tổn thương đầy cuồng nộ của cô gái đang đứng cạnh cửa kia.
Từ đáy mắt lóe lên vẻ cố chấp, cô ta gào tướng lên: “Anh sẽ thích em, bởi vì anh chỉ thuộc về em.”
Thôi Hy Triệt coi như không nghe thấy gì, đi thẳng lên tầng 2, tiếng bước chân lạnh ngắt như đang cố tình giễu cợt cô ta.
Cô gái đó cuối cùng cũng đã nhận ra sự tồn tại của tôi, căm hận bước đến gần, giương tay vung một cái tát tới.
Ánh mắt tôi vụt trở nên sắc lẹm, đưa tay lên giữ chặt lấy bàn tay cô ta.
Hai bên đấu mắt nhau, cô ta dần dần mất phong độ, hỏi bằng giọng không
cam chịu: “Cô là cái thá gì hả? Tại sao lại ở đây? Cô và Edward có quan
hệ gì chứ?”
“Tôi chỉ là quản gia ở đây thôi”, tôi liếc nhìn cô ta một cái với vẻ chán ngán.
“Tôi là con gái Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn JK, cô dựa vào thứ gì mà dám giữ tay tôi?”, cô ta cố giằng tay tôi ra.
Tôi hơi mệt mỏi thở dài một tiếng, từ ngữ nghe thật rác tai.
Nhìn cô gái đang nhe nanh giơ vuốt trước mặt mình, tôi đột nhiên không muốn tỏ ra lạnh nhạt nữa.
Tuổi của cô ta chắc cũng ngang với Chân Ni, giờ này Chân Ni ở nhà chắc
vẫn ổn chứ nhỉ? May mà Cam Trạch Trần đã đưa cả hộ lý có chuyên môn đến
chăm nom con bé. Tôi đưa tay ra, vuốt vuốt mái tóc rối tung của cô ta.
“Yêu như những con thiêu thân lao vào lửa sẽ đau đớn lắm, nếu không chịu đựng được nỗi đau đó thì hãy học cách để không bị mê hoặc đi”, nói
xong, tự tôi cảm thấy đã nói quá nhiều, liền vẫy vẫy tay, “Lái xe ở bên
ngoài đấy, về nhà đi.”
Quay về đến phòng mình, tôi mở nước tắm vào bồn, sau đó ra mở tủ.
Khi đến đây, Cam Trạch Trần đã sai người mua về cho tôi một đống quần
áo, nói tôi đã là quản gia của Hy Triệt thì nhất định không được mặc
những bộ quần áo trước đây nữa.
Nhưng nhìn vào đống quần áo treo trong tủ, mắt tôi trợn tròn. Ặc! Từ bộ
đồ ngủ đến đồ mặc buổi tối, từ Chanel đến Prada, màu sắc từ đậm tới
nhạt… được nhét đầy chật trong khoang tủ.
“Cam Trạch Trần, cái tên ngốc xít này”. Tôi không kìm nổi bật ra tiếng
**** sau khi lật giở tất cả các bộ đồ ngủ ra xem. Tất cả chỗ áo ngủ nếu
không phải là lụa mỏng thì là vải có những hình hoa trong suốt, không
thứ gì có thể mặc lên người nổi.
Tôi cầm lên một chiếc váy ngủ màu trắng ngà có vẻ hơi kín đáo hơn một
chút ướm thử vào người, bàn tay cầm chiếc váy dần dần siết chặt lại.
Cam Trạch Trần! Đừng để tôi nhìn thấy anh!
Đúng lúc tôi đang phẫn nộ, cánh cửa chợt chuyển động rất nhanh, đột nhiên bị một người mở vụt ra.
“Chết tiệt, Mộ Ái Ni, tôi đợi cô từ nãy đến giờ…”, Hy Triệt gầm gừ với
vẻ không bằng lòng, khi ánh mắt dừng trên người tôi, chợt im bặt không
nói tiếp phần sau.
Tôi sững người đứng im tại chỗ, thấy đáy mắt anh ta lóe lên một thứ ánh sáng khác thường.
Không khí mỗi lúc một nóng bức hơn, dường như xung quanh đang có một luồng khí gần gụi mơ hồ.
Cả tôi và anh ta đều đứng im không động đậy như bị trúng phép thuật hóa
đá. Không biết bao lâu sau, tôi phát ra một cách khó khăn dưới ánh mắt
nhìn chăm chú của anh ta.
“cái… cái… trong bồn tắm hình như đã đầy nước rồi.”
Ánh mắt Hy Triệt có vẻ hơi lúng túng, anh ta vội vàng nhìn đi nơi khác,
buông thõng một câu: “Chết tiệt! Thay quần áo mà không biết đóng cửa à?”
Cánh cửa bị đóng sầm lại, tâm trạng căng thẳng của tôi cuối cùng được thả lỏng ra.
Thay quần áo? Tôi có thay đâu.
Nghi hoặc cúi đầu xuống, mới phát hiện ra tôi đang ướm chiếc váy ngủ mỏng dính trên người mình.
Ừm? Lẽ nào Thôi Hy Triệt cho rằng tôi đang thay quần áo, thế nên mới… đỏ mặt?
Ha ha… tôi đột nhiên cười thành tiếng.
Lúc ấy, tiếng chuông điện thoại trong phòng chợt vang lên, tôi nhảy qua giường cầm lấy ống nghe.
“Này, mỗi tối trước khi đi ngủ tôi đều uống một ly rượu vang nho, lẽ nào cái tên Cam Trạch Trần đó chưa nói với cô à?”, giọng nói ở đầu dây bên
kia không giữ được vẻ thờ ơ như vẫn thấy, trái lại còn mang vẻ cố chấp
như của một đứa trẻ con.
“Thế nên?”, tôi mím miệng cười.
“Thế nên… thế nên mới rồi tôi muốn bảo cô mang rượu lên thôi.”
“Vậy thì bây giờ tôi đi lấy cho anh hả?”. Anh ta đang giải thích à? Ha ha.
“Không… không cần nữa. Hôm nay không cần uống”, Hy Triệt ho khan từ chối.
“Vậy thì tôi gác máy đây”. Lâu lắm, lâu lắm rồi không buồn cười đến thế này, nếu không gác máy chắc tôi cười thành tiếng mất.
“Này… chết tiệt. Lần sau thay quần áo thì nhớ khóa cửa vào.”
Tút tút tút…
Không đợi tôi trả lời, Hy Triệt đã vội vàng gác máy, còn tôi thì hơi ngẩn ra một chút, ôm ống nghe cười lăn cả ra giường.
“Ha ha ha ha… Thật là buồn cười.”
Trong đêm tĩnh mịch, tiếng cười của tôi như những bông hoa nở khắp căn phòng.
Thế nhưng… cánh hoa dần dần ảm đạm, dần dần khô héo, rồi nhanh chóng lụi tàn trong đêm tối.
Một giọt nước rơi ra từ khóe mắt thấm ngay vào tấm ga trải giường bằng lụa, không còn thấy dấu vết gì.
…kiếp người có thể giống như vòng tròn của số 0 đó, bất luận là đi xa
đến thế nào, cũng vẫn quay về điểm bắt đầu, cũng vẫn gặp lại người vô
cùng quan trọng trong cuộc đời mình không?
Nhớ lại lời Ngãi Đạt nói về Thôi Hy Triệt, tôi không thể không cảm thấy sợ hãi…
Liệu có phải gặp lại, sau đó sẽ lại… yêu?
Suốt cả đêm ngủ không ngon giấc, có lẽ tôi không thể nào thích nghi được với căn phòng sang trọng nhưng xa lạ đó.
Không biết đến khi nào mới có thể rời khỏi đây, hay là đợi đến sau khi
vấn đề của Chân Ni được giải quyết? Không biết khi nào Hy Triệt mới cho
tôi được đi khỏi nơi đây?
Tôi thức dậy từ sớm với câu hỏi đó trong đầu, nghĩ tới việc Hy Triệt đã
sống nhiều năm liền ở Pháp nên làm cho anh ta một bữa sáng kiểu phương
Tây, nhân tiện làm một suất ăn kiểu Trung Quốc cho mình.
Thôi Hy Triệt đi theo cầu thang xoáy ốc xuống, nhìn thấy tôi bèn nhướng mày lên một cách lạnh nhạt.
Có lẽ là vì vừa ngủ dậy nên ánh mắt anh ta trông không có vẻ sắc nét như thường thấy, thậm chí còn có ý tránh ánh mắt tôi với vẻ hơi mất tự
nhiên.
Ánh nắng màu vàng kim nhàn nhạt chiếu vào phòng, cả con người anh ta
giống hệt bức tranh sơn dầu vẽ trên tường, đẹp tới mức không có thực.
“Sáng nay ăn gì đấy?”, Thôi Hy Triệt phá vỡ sự trầm mặc, cầm lấy một tờ báo sau đó ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn ăn
“Bánh sandwich và sữa bò”, tôi đẩy đĩa đồ ăn kiểu Tây về trước mặt anh ta.
“Của cô là món gì? Sao đồ ăn của tôi và của cô lại khác nhau?”, anh ta liếc nhìn bữa sáng kiểu Trung Quốc để trước mặt tôi.
“Là những món của người nghèo, cháo kê và quẩy rán, anh muốn ăn à?”, dù
hỏi như vậy, nhưng tay tôi đã cầm một chiếc quẩy lên định ăn.
“Đương nhiên. Hôm nay chúng ta đổi bữa sáng cho nhau”, anh ta mặt trơ
trán bóng nẫng luôn bát cháo kê trước mặt tôi, sau đó ngồi ăn, bất chấp
anh mắt đằng đằng sát khí của tôi.
Đến bữa sáng còn tranh mất! Tôi trừng mắt nhìn anh ta, bất mãn.
Ăn được gần nửa bát, Thôi Hy Triệt bỏ thìa xuống, chăm chú nhìn vào tờ báo.
Một nét cười lộ ra ở khóe miệng anh ta sau đó từ từ lan rộng, dâng tràn
trong đáy mắt. Đôi lông mày vốn luôn lãnh đạm đột nhiên mang một vẻ gì
đó nồng ấm dịu dàng, cả khuôn mặt ấy bỗng chốc khiến cho người ta còn
ngây ngất hơn cả trước ánh nắng mặt trời.
Có vẻ như Thôi Hy Triệt nghĩ ngợi điều gì đấy, sau đó bỏ tờ báo xuống, lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh mắt anh ta như có một ma lực vô cùng kỳ lạ, có thể làm cho tất cả
xung quanh chợt trở nên yên tĩnh hẳn xuống, đợi anh ta phát ra mệnh
lệnh.
Khí chất bá đạo bẩm sinh của một vị vương tử.
“Có một việc tôi thấy cần nói với cô, hiện có người đang mua cổ phiếu
của công ty Thiên Ảnh, trước mắt tôi vẫn chưa điều tra được người đó là
ai.”
“Ưm?”, tôi hơi sững người, ai lại đi mua cổ phiếu của một công ty sắp phá sản kia chứ?
“Tuy nhiên cô hãy yên tâm, việc này hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc
tôi đầu tư vốn cho Thiên Ảnh”, Thôi Hy Triệt thận trọng đánh giá tôi,
dường như dng9 muốn nắm bắt được gì đó.
Tôi thở phào một hơi, nhướng mày hỏi bằng giọng nhạt nhẽo: “Anh muốn nói gì?”
Hai bên nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt anh ta lóe lên niềm hy
vọng, điều đó khiến tôi hơi hoảng sợ: “Nếu như tôi không thể mua Thiên
Ảnh, có phải cô sẽ không nghe lời đến đây ở đúng không?”
Thịch thịch thịch…
Gần như có thể nghe thấy tiếng tim đang đập loạn nhịp của mình.
Tôi nắm chặt bàn tay lại, cố khiến mình bình tĩnh trở lại: “Đương nhiên. Nếu như anh không thể mua Thiên Ảnh, tôi làm sao có thể đến đây ở chứ?”
Câu nói đó như đã châm ngòi nổ cho một quả bom vốn đang ẩn mình trong
không trung, không khí bỗng trở nên nặng nề tới mức nghẹt thở.
Một sự tổn thương lóe lên trong đáy mắt Thôi Hy Triệt rồi vụt tắt, trái tim tôi cũng vì thế mà hơi nhói đau lên.
Toàn cơ thể anh ta tỏa ra một sự lạnh lẽo tới mức khiến người ta run
rẩy, đôi mắt màu xanh sẫm nhìn tôi đầy phẫn nộ. Mãi lâu sau, Thôi Hy
Triệt đột nhiên đứng dậy, vứt mạnh chiếc dĩa làm bằng bạc xuống mặt bàn.
Tôi nở nụ cười như có như không, cố gắng làm ra vẻ không thèm để ý đến thứ gì.
Hy Triệt cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe trên salon, sau đó sải từng bước lớn ra ngoài.
Cho đến khi bóng dáng anh ta biến mất trong tầm mắt, cơ thể tôi mới như
mất hết tất cả sức lực, mệt mỏi ngồi co người trong chiếc ghế.
Ánh mắt di chuyển hơi rối loạn, cuối cùng dừng lại ở tờ báo để trên bàn, trên tấm hình in khổ lớn trong trang báo là một dáng người quen thuộc.
“Đây là cái gì?”, tôi cầm tờ báo lên.
Trong bức ảnh là con đường hai bên được trồng hàng cây hoa anh đào thẳng tắp đang nở rộ những bông hoa màu phấn hồng đầy lãng mạn, còn trong
không trung là cả một trận mưa hoa ấm áp dịu dàng.
Chân Ni bám vào tay Hy Triệt, thì thầm nói chuyện. Trông bọn họ giống hệt một đôi tình nhân đang đắm đuối yêu thương.
Đây… đây là cảnh tưỡng của 5 năm về trước, hôm Hy Triệt và Chân Ni gặp nhau tại công viên hoa anh đào.
Khi ánh mắt của tôi lọt vào một góc ảnh, tim chợt giật thót lên. Hôm đó
bảo Chân Ni đến chỗ hẹn xong, tôi đã lặng lẽ đi theo sau họ, không ngờ
lại lọt vào trong khuôn ảnh này.
Thế nên vừa rồi Hy Triệt mới hỏi tôi như vậy?
Còn… Chân Ni nữa.
Tôi hoảng sợ chạy vội đến bên điện thoại, bấm số của Cam Trạch Trần.
“Cam Trạch Trần à?”
“Là anh đây, em yêu, em nhớ anh phải không? Nhưng mà làm thế nào bây giờ, hôm nay anh có hẹn mất rồi…”
“Đợi đã, anh nghe tôi nói, bây giờ anh lập tức tới chỗ Chân Ni, thu lại
hết báo, tạp chí hay gì gì đó ra ngày hôm nay lại, nhớ đừng để Chân Ni
xem được, đã rõ chưa?”
“Sao thế, em yêu?”, Trạch Trần nghi ngờ hỏi.
“Xin anh đấy, Trạch Trần” tôi không giải thích, cầu xin anh ta bằng giọng nghiêm túc.
Tình trạng hiện nay của Chân Ni không thể chịu được bất kỳ sự kích động nào, nhỡ con bé lại hiểu lầm…
Thế nhưng có thật là hiểu lầm không? Nếu như con bé phát hiện ra, liệu
tôi có thể giải thích rõ cảm xúc của bản thân mình đối với Hy Triệt hay
không? Sau khi gác máy, tôi hơi mất bình tĩnh, chuẩn bị bấm một số điện
thoại khác…
Nhưng sau khi tôi ý thức được hành vi của mình, đột nhiên sững lại.
Thiên Diệp? Vì sao tôi lại gọi điện cho Thiên Diệp?
Đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời hơi lạnh giá, ánh nắng mỏng như cánh con ve sầu lại có thể trói nghiến lấy cơ thể tôi.
Cái lạnh đó dần dần làm trái tim đang dồn nhịp của tôi đóng băng lại.
Hy Triệt, quả thực anh không nên quay lại nơi này.
Giờ đây, tất cả mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, như điều anh nói
vậy, giống hệt một vòng tròn, lại gặp một người vô cùng quan trọng trong cuộc sống…
Sau đó – lại bị tổn thương…
Trời ơi, xin ông hãy nói cho tôi biết làm sao để ngăn chặn được tất cả những chuyện này đây?
“Tất cả đều tiến triển thuận lợi, nhưng tôi muốn hỏi anh vì sao lại chọn mua cổ phần của công ty giải trí Thiên Ảnh, dù rằng Edward đó đã nói sẽ đầu tư, song vào thời điểm trước mắt…”, Kha Thanh nói ra sự thắc mắc lâu
nay trong lòng mình, một tháng trước anh ta vẫn chỉ là một nhân viên môi giới chứng khoáng bình thường, nhưng hiện nay đã được một nhân vật bí
ẩn nào đó thuê thu mua cổ phiếu của công ty Thiên Ảnh.
“Anh không cần phải biết”, giọng nói uể oải nghe như một tiếng đàn êm
dịu lay động lòng người. Nói xong, nhân vật bí ẩn đó ngắt chế độ kết nói webcam.
Trên góc trái màn hình máy tính xách tay bật ra một tiêu đề tin tức:
Giật mình! Chàng trai quý tộc Edward và “công chúa Thiên Ảnh” Chân Ni đã từng có một tình yêu lãng mạn.
Những ngón tay mang đầy linh khí dịch chuyển con chuột khẽ khàng nhấp
vào tin đó, lập tức một bức ảnh đẹp một cách lạ thường mở ra tràn hết
màn hình. Edward cao lớn lạnh lùng và Chân Ni xinh đẹp tay trong tay
đứng dưới gốc cây anh đào, những cánh hoa bay lượn rợp trời rơi xuống
tóc hai người, lãng mạn tới mức như không có thật.
“Công viên anh đào?”, người con trai ngồi trước màn hình máy tính dường
như đang chìm đắm trong vùng ký ức, nhưng rồi lập tức bị thu hút bởi một bóng người không mấy nổi bật ở góc bức hình, ánh mắt dần dần từ uể oải
trở nên chăm chú, giống hệt một tấm màn trong suốt, mỏng nhưng đầy buồn
thương.
Bao nhiêu lâu không trông thấy cô ấy rồi?
Một ngày, hai ngày, nửa tháng, hay là cả một thế kỷ?
Vì sao rõ ràng là không lâu đến thế, nhưng bản thân anh vẫn như mất đi cả thế giới này?
Dù là lúc này cô xuất hiện trong bức hình chụp cảnh người cô thích hẹn
hò với người con gái khác, dù rằng trong con mắt cô chỉ có con người
lạnh lùng trong bức hình đó, cho dù là trong góc khuất ấy, tình ý tràn
đầy trong mắt cô không hề bị ngăn cách bởi khoảng cách xa xôi… thế nhưng anh, Phác Thiên Diệp, người luôn luôn ở bên cạnh che chở cho cô vẫn
không hề tức giận, không hề phẫn nộ, chỉ thấy đau lòng giống hệt như cô!
Ái Ni, vì sao em không thể từ bỏ quá khứ, từ bỏ Thôi Hy Triệt?
Ngày hôm nay tất cả đang lặp lại, em sẽ chọn ai giữa anh và Hy Triệt?
Nghĩ như vậy, những ngón tay Thiên Diệp không hề do dự, bấm một số máy điện thoại.
“A lô”
“Ái Ni… là anh đây”, lúc vừa mở miệng, những câu Thiên Diệp định nói bỗng chốc ngập ngừng bên môi rồi trôi ngược vào trong.
“…Ừm”, một câu trả lời đơn giản và lạnh nhạt, không chút ngập ngừng lúng túng.
“Anh đã nhận lời sẽ giúp Hạ Nhạc Huyên quay một bộ phim ngắn về du lịch, ha ha, em cũng phải biết rằng nếu như không đồng ý, cô ấy chắc sẽ ghi
vào sổ thù dai mất”, quan trọng nhất là anh đã nợ Hạ Nhạc Huyên quá
nhiều, quá nhiều rồi.
“…”
“A… anh đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn piano cuối cùng, nếu em có thời gian thì nhất định phải đến nghe nhé.”
“Ưm…”
Cổ họng Thiên Diệp bỗng chốc trở nên đắng chát, bắt đầu từ bao giờ những câu chuyện đối thoại giữa bọn họ đã rẽ vào ngõ cụt một cách ngớ ngẩn
như thế này? Thực ra anh rất muốn nói với cô: “Ái Ni, anh vẫn đứng
nguyên tại chỗ chờ em, sẽ mãi mãi chờ em.”
Ở đầu máy bên kia, Mộ Ái Ni nắm chặt chiếc điện thoại, trong ánh mắt
giằng xé bởi sự lạnh lùng đột nhiên trở nên dịu dàng mếm yếu. Nước trong đôi mắt ấy tích tụ lại, sau đó ngưng đọng thành một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má.
Tí tách!
Nở rộ thành những đóa hoa trên mặt đất.
Thiên Diệp nín thở chờ đợi, mắt nhìn như dán vào bức hình có Ái Ni đang
được phát dưới định dạng ảnh động trên màn hình mát tính xách tay. Phần
mềm nghe nhạc của máy tính đang phát một khúc ca tuyệt đẹp nhưng u buồn…
Ánh sao màu trắng vây quanh dòng nước mắt
Dòng nước mắt rơi trong cơn gió dịu dàng
Anh có thể cảm nhận thấy không
Lời thì thầm nói với anh trong run rẩy
Vẽ hình anh trên trang giấy trắng
Khuôn mặt dịu dàng ôm ấp lòng em
Đây phải chăng là tình yêu
Khi nhắm mắt lại chỉ nhìn thấy bóng hình anh
Em sẽ đợi chờ anh
Em sẽ đợi chờ anh
Không muốn để anh thấy những giọt nước mắt buồn thương của em thêm nữa
Anh khiến cho em hiểu được
Tình yêu giống như lời nói dối
Vì anh em sẽ không bỏ cuộc
Chạy mải miết trong ký ức của anh
Trong lòng em đang dần tích tụ những dòng nước mắt
Em nên làm thế nào đây
Ngay cả trong giấc mộng ban ngày cũng nhớ tới anh
Em sẽ đợi chờ anh
Em sẽ đợi chờ anh
…
“Con tim như đang bị hút bởi lực hấp dẫn, chỉ biết nhìn em, nhớ đến em… đợi chờ em”, Thiên Diệp lại nhớ đến La Đồ, nơi có những cánh hoa bồ công anh bay rợp trời, nơi Mộ Ái Ni luôn đứng yên ở một chỗ chờ anh sải từng bước lớn
chạy đến bên cô, thế nên anh luôn tin tưởng rằng thứ mà cả hai cùng
thiếu chỉ là thời gian.
“Ái Ni, em trả lời anh đi”, ngực Thiên Diệp phập phồng, anh cố gắng ngăn lại nguồn cảm xúc đang dâng tràn như nước thủy triều trong lòng.
“Ái Ni…”
Tút tút tút.
Đầu máy bên kia bỗng nhiên bị ngắt, một tràng âm thanh báo ngừng kết nối nghe chói tai truyền tới.
Màn hình nền máy tính là bức ảnh Ái Ni đang làm bánh ga tô pho-mát, trên khuôn mặt vẫn còn dính đầy bột trắng, đang cười mỉm đầy mãn nguyện với
món điểm tâm mà mình làm ra.
Thiên Diệp tắt điện thoại, ngón tay vuốt lên khuôn mặt Ái Ni trên màn hình, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Cứ vuốt ve như vậy, có lẽ sẽ khiến cô ấy vui hơn.
“Đồ ngốc, em cho rằng anh không biết em không chắc? Vì không thể nào trả lời được câu hỏi của anh mà khóc như một đứa trẻ con…”
Trong phòng khách tòa biệt thự, tôi ngồi trên salon cắn chặt môi, nấc lên
từng hồi. Cuối cùng vẫn không thể nào kiềm chế nổi, nước mắt rơi xuống
như mưa.
Trước đây tôi vẫn luôn không tin tưởng vào Thiên Diệp, cho rằng anh ấy
chỉ là một chỗ dựa đơn thuần của mình, bởi vì ký ức thời bé quá là tươi
đẹp khiến người ta không thể nào rời bỏ nổi, thế nên đối với tôi anh chỉ là một chỗ dựa, là sự ký thác của hồi ức đẹp tươi đó.
Nhưng cuối cùng tôi cũng đã nhận ra mình sai, tôi đã không thể nào ngăn
được bước đi của Thiên Diệp, thậm chí là bóng hình ngày càng đến gần hơn của anh.
Dầu vậy, giờ đây trong tình cảnh này tôi lại không thể quay về bên Thiên Diệp, tôi không muốn anh ta bị tổn thương, không muốn! Thế nhưng…
Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?
Tôi nên làm thế nào đây?
Chiếc điện thoại di động cầm trong tay lại rung lên, tôi hơi hốt hoảng, Thiên Diệp lại gọi đến nữa ư?
Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, con tim đang rối loạn mới yên tĩnh lại.
Tư Sâm!
“Alô”, tôi nhận cuộc gọi.
“Ái Ni à? Gần đây em thế nào? Nghe Uyển Lỵ Hương nói hôm đó anh say tới
mức thất thố, thế nên từ đó tới giờ không dám gọi điện đến, ha ha…”
“Ừ, không có gì.”
“Phải rồi, em sắp tham dự cuộc thi làm điểm tâm rồi, khi thi đừng có mà
căng thẳng nhé, nhất định phải phát huy hết khả năng tốt nhất của mình.
hiện giờ đừng có nghĩ đến bất kỳ chuyện lung tung gì khác, chú ý suy
nghĩ đến món điểm tâm mà em định làm, nếu như em thua cuộc, sau này đừng có nói là đã học nghề của anh đấy nhé. Tuy nhiên, ha ha, anh tin rằng
em sẽ không thất bại đâu.”
“Em sẽ cố hết khả năng để làm thật tốt.”
“Nghe ra chẳng có chút tự tin nào cả. Mộ Ái Ni!”, Tư Sâm đột nhiên hét tướng tên tôi lên.
“Ưm?”
“Mộ Ái Ni!”
“Ưm?”
“Sai rồi sai rồi, em phải nói thật to “Có”, sau đó hãy nhớ lặp lại lời anh nói. Bắt đầu nhé, Mộ Ái Ni!”
“Có”, tôi cười thầm.
“Tôi nhất định sẽ thắng!”
“Tôi nhất định sẽ thắng!”
“Ha ha. Ây, Uyển Lỵ Hương đến rồi, bà ấy không muốn anh gọi điện cho em, anh gác máy đây. Nhớ câu chuyện anh nói với em về pho-mát nhé, món điểm tâm ngon nhất chính là… tình cảm… Á…”, bên kia vẳng lại tiếng kêu cứu
mơ hồ, còn đoạn cuối cùng câu Tư Sâm nói tôi không nghe rõ nữa.
Câu chuyện về pho-mát? Món điểm tâm ngon nhất? Cái gì và cái gì nhỉ?
Không nghĩ đến Thiên Diệp nữa, cả việc của Chân Ni cũng vậy, tôi bắt đầu vào bếp tay chân bận rộn.
Ánh đèn ấm áp giống hệt như ánh sáng tỏa ra trên khuôn mặt mẹ khi cười
khẽ khàng ve vuốt, giúp tôi xua tan đi mọi bóng đen u ám trong đầu.
Món điểm tâm có thể giành giải nhất cuộc thi, món điểm tâm ngon nhất rốt cuộc là cái gì đây?
Nếm thử hết lần này đến lần khác những món điểm tâm mà vẫn không ưng ý.
Không được, không được.
Tất cả đều không được.
Hương vị đều rất ngon, nhưng muốn giảnh được giải nhất thì cảm giác như vẫn còn thiếu một chút nữa.
Phù phù!
Tôi đứng tựa lưng vào tủ lạnh, vì không lần ra phương hướng nên bỗng
nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Trong phút hoảng hốt, hình ảnh mẹ lại
xuất hiện bên cạnh tôi…
“Muốn ăn gì nào? Để mẹ nghĩ xem, Ái Ni của chúng ta thích ăn mỳ Ý nhất, buổi tối mẹ sẽ làm mỳ Ý, thế nào?”
“Để thưởng cho Ái Ni của chúng ta, đương nhiên phải làm món sở trường của mẹ rồi.”
“Đương nhiên là sẽ rất ngon, vì mẹ làm cho Ái Ni ăn mà.”
…
“Làm cho Ái Ni…”, tôi bất chợt nghĩ ra điều gì đó.
“Đang làm gì vậy?”, Thôi Hy Triệt vừa về đến nhà, hỏi bằng chất giọng lạnh như băng.
“…”, tôi sững người nhìn anh ta, chưa trả lời ngay được.
“Vì soa không trả lời tôi?”, Thôi Hy Triệt đang định đi về phía tôi,
cánh tay bất chợt bị một bàn tay nhỏ nhắn chặn lại, “Edward, nghe nói
anh có hầm rượu riêng, không mời em uống một ly à?”
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp, khiến người ta nhìn một lần không thể nào
quên. Chiếc váy đầm đỏ rực ôm sát người càng khiến làn da trắng hơn, đôi mắt không e ngại, mê đắm nhìn thẳng vào Thôi Hy Triệt.
Ha ha, Hy Triệt lạnh lùng, khắc nghiệt đó bắt đầu chơi cái trò săn gái đẹp này từ bao giờ thế nhỉ?
Lẽ nào…
Có lẽ Thôi Hy Triệt cảm nhận được một chút không vui trong mắt tôi, anh
ta nở nụ cười vẹo vọ, ôm lấy ngang lưng cô gái đẹp tuyệt kia.
Anh ta định làm gì?
Tôi nhìn động tác của anh ta trong căng thẳng. Gần như nín thở.
Thôi Hy Triệt từ từ áp sát mặt cô gái đó, đôi môi hoàn mỹ của anh ta khẽ khàng đặt lên đó một nụ hôn.
Khỉ gió!
Một mũi tên xé gió lao tới, cắm phập vào trái tim tôi một cách không thương tiếc.
Cảnh tượng anh ta đặt nụ hôn trên má cô gái đó cứ phát đi phát lại trong đầu tôi.
Thời gian bỗng chốc bay ngược trở lại với tốc độ cực nhanh, đêm hôm đó
cùng ngắm sao ở La Đồ, Hy Triệt khẽ khàng hôn tôi… Còn giờ đây, trong
tầm mắt của tôi, anh ta đang hôn một người con gái khác.
Phù phù phù…
Ký ức và hiện tại không ngừng đan xen lẫn lộn, tôi siết chặt bàn tay lại.
Đau, vì sao vẫn còn cảm thấy đau? Chẳng phải là hận anh ta hay sao?
“Anh thật là ấu trĩ, anh có biết không? Muốn trả thù thì trực tiếp trả
thù đi, đừng có dùng những cách thức trẻ con đó, như vậy chỉ khiến tôi
thấy anh thật là ngớ ngẩn!”, mắt tôi đã không còn nhìn rõ cảnh tượng
trước mắt, chờ đến lúc màn sương dày đặc đó từ từ tan đi, tôi mới phát
hiện ra cô gái xinh đẹp đó đã đi, còn Thôi Hy Triệt đang ở rất gần tôi.
Tôi trợn tròn mắt, vội vàng lùi lại.
Thôi Hy triệt đưa tay lên nắm chặt lấy hai vai tôi: “Ngớ ngẩn à? Vẫn còn mạnh mẽ hơn đồ chết nhát như cô! Vì sao cô không có một chút hối hận
nào với tôi? Để tránh khỏi nỗi đau mà sự phản bội của cô gây ra, tôi đã
phải chạy trốn suốt 5 năm. Thế nhưng sau 5 năm trời phiêu bạt tôi vẫn
quay về đây. Tại sao khi gặp lại, cô lại hận tôi công khai ra mặt như
thế? Là vì Chân Ni hay sao? Rắc rồi của Chân Ni không phải là do tôi tạo ra, cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô hoàn toàn không nhất thiết…”
“Không…”, tôi mất hết sự bình tĩnh, lắc đầu trong nỗi kinh hoàng.
Ánh sáng trong đáy mắt Hy Triệt hệt như ánh sao trong miền ký ức, dù đã
bao nhiêu năm qua, nhưng tôi vẫn nhớ như in vẻ đẹp làm lay động lòng
người đó.
Dù là hận, nhưng vẫn yêu.
“Đừng có nói là cô đã quên quá khứ giữa chúng ta, đừng nói là cô không
có tình cam với tôi, đừng có nói là cô vốn chưa hề thích tôi… Tất cả đều là những lời nói dối, tôi biết, tất cả đó đều là những lời nói dối, nếu không thì vừa rồi vì sao cô còn cảm thấy đau lòng? Mắt cô đang đau
chắc! Nếu như cô quả thực đã quên đi, tôi sẽ khiến cho cô nhớ lại”. Nói
dứt lời, Thôi Hy Triệt đã ghé sát môi vào tôi.
Tôi hoảng hốt giằng co, hai cánh tay đau buốt, thế nhưng không thể nào…
Không được đến gần!
Hễ mà anh đến gần, tôi sẽ càng đánh mất bản thân mình.
“Bỏ ra! Bỏ ra! Không!” cơ thể tôi bỗng nhiên sản sinh ra một nguồn lực
mạnh mẽ, giận dữ đẩy thẳng anh ta ra. Nước mắt lã chã tuôn rơi như nước
lũ phá tung con đê ngăn lại, “Đúng! Tất cả điều anh nói đều đúng! Tôi
không hề quên đi quá khứ!”
Vì sao lại cứ quẩn quanh tôi?
Vì sao không ngừng giày vò tôi?
Tôi mệt mỏi vô cùng, anh có biết không? Đã biết rõ rằng không thể đến
gần anh, nhưng lại cứ luôn bị trói buộc ở bên anh, điều đó khiến tôi vui sướng nhưng cũng vô cùng đau khổ, anh có biết không, Thôi Hy Triệt?
Thôi Hy Triệt bị đẩy lùi về sau mấy bước sau đó đứng thẳng người, lo lắng nhìn tôi khi đó đã gần như phát cuồng lên.
“Đúng vậy, tôi không hề quên đi quá khứ, không hề quên anh. Nhưng tình
cảm đó đã ở thời quá khứ rồi, nó đã dừng lại ở năm năm trước, sau đó đã
chết đi cùng với thời khắc bố tôi qua đời… đã chết đi rồi!”, tôi hét
lớn, quay người chạy thẳng vào phòng
Từng giọt, từng giọt nước mắt chảy dài trên má, rơi vào tim.
Vô cùng đau đớn…
Ngực tôi đang chảy máu ư? Đang chảy máu ư?
Thình!
Tôi chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.
Tựa lưng vào cửa, tôi đặt bàn tay lạnh ngắt lên ngực nơi có trái tim, sau đó cúi đầu xuống nhìn.
“Vì sao không thấy có máu? Phải rồi, phải rồi, tim mình từ lâu đã rỗng không rồi…”
Rỗng không rồi…
Trống rỗng rồi…
Đứng ngẩn ra như thế không biết bao lâu, thậm chí tôi còn cảm thấy cơ
thể mình quá bạc nhược, bèn ngồi xuống ngay sau cửa ôm ghì lấy gối. Cảm
giác như đã một thế kỷ trôi qua, cuối cùng tôi cũng đứng lên, đi đến
trước tủ quần áo, lấy chiếc va li của mình ra bắt đầu dọn dẹp.
“Phải đi khỏi đây, đi khỏi đây thôi…”, tôi liên tục lặp đi lặp lại câu ấy, giống hệt một con rối đã mất hết linh hồn.
Không ai có thể làm tổn thương tôi, đặc biệt là anh ta!
Tôi nhìn vào chiếc tủ xa lạ, phát hiện ra mình chẳng có thứ gì có thể
thu dọn ở đây, ngoài bộ quần áo tôi mặc lúc đến, đôi tất mà mẹ để lại,
với tấm ảnh…
Lúc quay người lại, tôi nhìn thấy chiếc váy ngủ màu trắng sữa đó.
Không thể ngăn mình nhớ lại bộ dạng lúng túng của Thôi Hy Triệt đêm qua, cảm giác nhói đau lại dội lên trong tim tôi, thậm chí còn thấy hơi
choáng váng. Tôi đưa tay sờ lên trán mình, mới nhận ra đang nóng hầm
hập.
Sốt rồi hay sao?
Tick!
Chiếc điện thoại di động để bên cạnh giường đột nhiên phát ra âm thanh “Bạn có tin nhắn mới”.
“Em yêu à, em có ở nhà không? Nói cho em biết một tin tốt lành, hôm nay
Chân Ni khá hơn nhiều rồi, đã có thể tham gia một số hoạt động quảng
cáo. À, phải rồi, công việc đầu tiên là tham gia Hội đồng thẩm định
trong cuộc thi điểm tâm dành cho thanh niên tổ chức ngày mai. Cứ yên tâm đi, có anh rồi không sợ cô ấy mệt đâu. Hỏi trộm một câu nhé, em có biết dạo này Triệt thế nào không? Cậu ấy có vẻ như rất buồn bã. Thôi được
rồi, có một người đẹp đang hẹn anh đi chơi, ha ha, mấy năm qua anh thật
là có số đào hoa, hẹn hò liên miên. Cuối cùng, kiss một cái tạm biệt
nhé. Boo!”
Căn phòng trở lại yên tĩnh, động tác thu dọn hành lý của tôi cũng dừng lại.
Mình đã ở lại đây một ngày rồi ư?
Vì Chân Ni nên tôi mới đến đây, sao có thể ra đi được?
Đúng rồi, ngày mai tôi còn phải tham gia cuộc thi làm điểm tâm.
Tôi bỏ va li xuống, mở cửa đi ra. Tòa biệt thự lớn đồ sộ lạnh lẽo hệt
như một lâu đài, lâu đài nơi nàng công chúa trong truyện cổ bị giam cầm.
Đầu càng trở nên váng vất hơn, dường như toàn cơ thể bắt đầu nóng rẫy lên.
Sao lại có thể phát sốt đúng vào lúc này kia chứ! Tôi tìm đến tủ thuốc
trong phòng, sau khi uống mấy viên cảm cúm bèn quay lại nhà bếp, đứng
thẫn thờ nhìn đống nguyên liệu một lúc lâu, những thứ đồ đã quen thuộc
lúc này bỗng nhiên trở nên hơi xa lạ.
“Câu chuyện về pho-mát… Mình sẽ làm ra món điểm tâm ngon nhất…”
“Món mỳ Ý của mẹ… làm cho mình…”
…
Những đoạn ký ức rời rạc liên tục xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu,
mỗi hình ảnh đều không giống nhau, nhưng lại có vẻ như có cùng điểm mấu
chốt.
Rốt cuộc là cái gì chứ?
Trên bầu trời, những đám mây trắng dần dần tụ về phía đằng tây, ánh
chiều tà xuyên qua áng mây chiếu xuống vạn ngàn những sợi nắng trông
thần thánh.
Những con chim trắng muốt vẫn vỗ cánh không biết mệt mỏi, bay thẳng về thế giới nơi có vầng sáng chói lòa.
Những bông hoa hương thảo màu tím bên ngoài cửa sổ nở tới mức quên đi
tất cả, hương hoa ngập ngời trong không khí. Một cảm giác lo lắng bất
an.
“Hoa hương thảo!”, tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thốt lên kinh ngạc.
Đột nhiên lòng tin lại tràn trề, khuôn mặt mệt mỏi của tôi cuối cùng cũng nở được một nụ cười.
Cuộc thi điểm tâm, hãy đợi đấy mà xem, ta sẽ mang quyết tâm của mình để chinh phục ngươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT